Nhìn theo bóng dáng mảnh mai yếu đuối của Mẫn bước về phía con suối, trong lòng Dương lại thêm hưng phấn. Đã có người giúp cô giải quyết vấn đề thời gian, vậy cô cũng sẽ vui vẻ mà ở lại thế giới này. Có rất nhiều việc thú vị có thể làm. Tu luyện pháp lực là một thử thách, nhưng đồng thời quá khứ này cũng đáng để tò mò lắm chứ. Cô vốn có tính ưa khám phá cùng thử thách, chuyến đi về quá khứ này sau khi suy nghĩ lạc quan hơn thì lại thấy khá thú vị, là một cơ hội hiếm có trên đời mà có lẽ chỉ duy nhất mình cô có được, coi như là một chuyến tham quan lịch sử mà không cần đến viện bảo tàng đi. Kế hoạch đầu tiên của Dương là cô biết rằng thời gian hỗn loạn sẽ không kéo dài, trước mắt sẽ giúp đỡ mẹ con Mẫn tồn tại. Nếu để họ sống một mình sẽ rất nguy hiểm, mà chẳng phải lịch sử đã ghi lại rằng con trai Anh Vũ của Nguyễn Trãi sẽ thay cha nhận sự bù đắp của vua Lê hay sao. Coi như Dương góp một phần cho lịch sử vậy.
Dương nhận lời với Mẫn đi cứu Lê Đạt. Theo miêu tả của Mẫn, Lê Đạt tầm 30 tuổi, khuôn mặt sáng sủa thanh tú khá dễ coi. Cả hai bị phát hiện tại một thôn nhỏ gần với địa điểm vách núi hôm qua nơi Mẫn bị vây khốn. Lê Đạt đánh lạc hướng bọn lính cho nàng chạy thoát nên bị bắt. Hướng Dương đoán vì chưa bắt được Mẫn nên bọn lính sẽ chưa đưa Lê Đạt đi, nhưng cũng phải khẩn trương vì nếu chúng cho rằng Mẫn đã chết thì sẽ mang người đi sớm hơn. Mẫn ở lại trong rừng, nhưng để phòng thú dữ nên Hướng Dương để nàng lên một cành cây cao cho an toàn. Dương hứa với Mẫn, nội trong ngày sẽ mang Lê Đạt trở về.
Dương quay trở về bên vực thẳm hôm qua hai người rơi xuống. Cô đoán không sai, quả nhiên bọn lính mang thêm rất nhiều người mới đang tìm đường xuống đáy vực tìm xác Mẫn. Còn Dương, do lúc cứu người tốc độ quá nhanh nên bọn chúng không thể nhìn thấy. Nhưng bọn chúng cũng không hồ đồ, sáng sớm nay đã xuống đáy vực xác thực xem Mẫn chết chưa. Dương cười nhạt, cứ tìm đi, cho tìm trong bán kính mấy chục km cũng chẳng tìm thấy đâu. Mặc kệ bọn chúng, cô tìm đường vào một làng nhỏ gần đấy. Khu rừng quả là rất rộng, phải mất một lúc Dương mới tìm được đường ra được bìa rừng.
Ngôi làng vùng bán sơn địa, nhà cửa thưa thớt, đường xá có vẻ hoang vu. Đường làng ngõ xóm vắng tanh, có lẽ người ta đã đi làm hết cả rồi, chỉ còn người già trẻ nhỏ ở nhà. Dương lẻn vào một ngôi nhà ước chừng cũng khá giả so với dân trong xóm, có nhà ngói cây mít, nhanh tay chớp được mấy bộ đồ đang phơi. Mang đồ ra ngoài rừng, Dương thay vào, vấn tóc lên, quàng lên đầu một chiếc khăn mỏ quạ, sau đó trở lại vào làng tìm một người hỏi đường đến thị trấn lớn nơi huyện nha đóng. Rất nhanh Dương đã đến nơi, trên đường cũng nhanh mắt tranh thủ quan sát được nhiều điều. Nơi đây là thị trấn cũng coi như là trung tâm đi nhưng mọi thứ trông thật nghèo nàn. Nhà cửa quán xá tuy đông đúc nhưng toàn nhà tranh vách nứa mái lá lụp xụp, chỉ có vài căn là trông còn tàm tạm, có lẽ với Dương sống đã quen ở thời hiện đại tân tiến và tiện nghi đã quen nên nhìn không vừa mắt, thực ra lại là điều rất bình thường ở thời phong kiến nghèo nàn lạc hậu này. Có lẽ đây cũng được coi là một thị trấn trung tâm của một huyện, dù không giàu có nhưng cũng khá đông đúc người qua lại. Dương đi loanh quanh xem xét một hồi, đi qua một vài quán ăn quán nước, dù sao đây cũng là nơi người ta qua lại tụ tập, có lẽ các thông tin sẽ lưu truyền nhanh hơn. Bây giờ đang là buổi sáng, khu trung tâm thị trấn hiện rất đông đúc nhộn nhịp, hình như là chợ phiên thì phải, nhiều người từ các làng đổ ra buôn bán đi qua đi lại tấp nập. Thật là nhiều đặc sản, có lẽ là vì gần rừng chăng, măng này, nấm này, thú rừng này, còn nhiều thứ Dương chưa từng nhìn thấy bao giờ nữa. Dương tranh thủ quan sát cũng như nghe ngóng được nhiều thông tin thật đáng giá. Các loại tiền, giá cả, các món ăn, tục lệ.. Các thông tin này nghe ra thật tầm thường nhưng lại khiến Dương hứng thú. Dù gì thì cô cũng là khách du lịch mà.
Trong quán cầy tơ đầu chợ, mấy chú lính trẻ ngồi chén tạc chén thù, chuyện nổ như ngô rang, thỉnh thoảng một chú lại vỗ đùi đánh bép một cái, khoái chí cười sằng sặc, xong gắp một miếng dồi chó quấn lá sung chấm mắm tôm nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, tay kia cầm chén rượu tợp một ngụm, khà một tiếng rồi lại hăng máu hứng chí tranh cãi. Mấy bà cô ngồi bàn bên len lén liếc một cái rồi lại cúi gằm mặt xuống bát bún chó trước mặt của mình, miệng lẩm bẩm “Đồ đàn ông dùi đục!”.
Một chú lính trẻ chợt nói:
-Các bác này, cả tháng nay đúng là có bữa nay anh em ta được nghỉ không phải đi lùng cái con mẹ bỏ trốn kia. Nghe nói nó là trọng tội, hôm nay lại có cả quan trên về đốc thúc với tra hỏi cái thằng đồng phạm của nó. Không biết tội gì mà lớn thế nhỉ? Tốn bao nhiêu lính đi truy nó rồi. Nghe nói ông quan kia là quan lớn trong triều đấy, cấp bậc anh em ta có ngửa cổ nhìn cả đời cũng không với đến cái gấu quần.
-Chú này! – Một bác lính khác lè nhè, có vẻ bác này đã say. – Tin bí mật đấy nhá, tao nghe lỏm được các quan trên nói chuyện khi đứng gác, hình như con mẹ kia là người nhà của … Vụ này ai chả biết nhỉ, gớm, chu di ba họ có phải tội nhỏ đâu! Còn tên bị giam trong ngục nha huyện là học trò của ông ta, dắt theo con mẹ chạy trốn, hức!.. Rốt cuộc cũng chả chạy đi đâu được, đang yên đang lành lại bị vạ theo, ngu ơi là ngu, hức..
Câu chuyện vẫn rôm rả, xung quanh không có gì thay đổi, chỉ có một cô gái đứng loanh quanh đầu chợ cách đó mấy hàng xén nãy giờ rời đi. Ra đến quãng đỡ đông hơn, cô kéo một chàng trai đi trên đường:
-Này anh, làm ơn cho tôi hỏi huyện nha đi đường nào!
Chàng trai trẻ tội nghiệp nhìn cô gái hỏi đường, kinh ngạc hồi lâu không nói lên lời. Cô gái nhíu mày hỏi lại lần nữa, lần này, tay anh ta run run chậm chạp chỉ về một hướng, mắt vẫn nhìn chằm chằm không dứt ra được.
-Cám ơn!
Cô gái mỉm cười, bước đi, bỏ mặc anh chàng đứng nhìn theo ngẩn tò te.
Một lát sau, tại quán cầy tơ đầu chợ. Một anh lính hớt hơ hớt hải từ hướng huyện nha chạy đến, cả hội đang định kéo vào thì anh ta lắc đầu quầy quậy:
-Thôi thôi, các bác các chú mau về ngay đi, cả nha huyện đang có việc khẩn cực kì quan trọng yêu cầu mọi lực lượng phải tập trung ngay lập tức. Mau đi thôi.
-Có việc gì vậy?
-Tù nhân giam kĩ trong ngục thất, vốn là quan lớn đang chuẩn bị vào tra hỏi thì phát hiện cai ngục mấy người đều bị đánh bất tỉnh, còn tù nhân thì đã biến mất.
Huyện nha nháo nhác báo động, một lát sau thì toàn thị trấn đều bị phong tỏa lùng sục dữ dội đến từng ngóc ngách. Lính tuần tra phát hiện ra mấy tên coi ngục đều nằm hôn mê trên mặt đất, trọng phạm đã biến mất. Những quan binh mang chức trách vẫn ở tại huyện đường cùng tri huyện nhanh chóng đến hiện trường điều tra và sai lính tỏa đi khắp chốn lùng bắt nhưng đào phạm như độn thổ vào lòng đất đã biến mất không một dấu tích.
Nhiệm vụ này thật quá dễ dàng, hệ thống an ninh quá thô sơ lạc hậu, thật không đáng so sánh với thời hiện đại, Dương nghĩ, thân hình lao nhanh trong rừng, trên lưng có một người đàn ông rách rưới đang hoảng sợ đến bất động. Dương chợt nảy ra ý định làm một đạo tặc, không, là nghĩa tặc như trong phim kiếm hiệp. Phải rồi, ý tưởng này thật hay.
Chương 5
Ads Thành Đông Kinh* 18 năm sau.
Tháng chín ta. Trời vào thu đã chớm lạnh. Tầng không phủ đầy những cụm mây trắng sữa nhàn nhạt lửng lơ làm cho không gian mang một vẻ trong sáng nhưng lạnh lẽo. Những làn gió mang hơi lạnh heo hút báo hiệu mùa đông sắp về thổi mạnh làm tung bay những tà áo cánh nâu giản dị của tầng lớp bình dân nghèo đi trên phố, thấp thoáng một vài vạt áo tía áo hồng mang thắt lưng màu thiên lý của các cô thiếu nữ . Đường phố thật đông đúc và mang hơi thở yên bình hơn so với mấy tháng trước đây. Triều đình đã yên, đức vua mới lên ngôi được các triều thần phù trợ đã ngồi ấm chỗ, ban hành nhiều chính sách mới có lợi, muôn dân cũng yên tâm tin tưởng mà làm ăn.**
Yên Hoa phường lớn nhất kinh thành.
Người người ra vào tấp nập không ngớt, đúng như câu ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhưng không ai phải thất vọng vì đã bước vào. Yên Hoa phường có diện tích rất lớn, gấp mấy lần một cửa hiệu bình thường, giống như một trung tâm thương mại ở thời hiện đại. Nơi đây là một cửa hàng cực lớn, mặt tiền rất rộng, sâu vào trong là những gian hàng trưng bày các mặt hàng làm từ vải rất phong phú: vải vóc tơ lụa, chăn đệm quần áo, hàng thêu… Mỗi gian hàng lại có một cô thiếu nữ vận y phục được may với những kiểu dáng tuyệt đẹp làm nổi bật vẻ đẹp cơ thể mà vẫn hoàn toàn kín đáo đứng đó sẵn sàng tiếp đón cùng tư vấn cho khách hàng về mọi thắc mắc khi lựa chọn mặt hàng mà mình ưng ý. Chất lượng hàng hóa cũng có đủ loại, từ những phòng trưng bày mặt hàng thượng hạng quý hiếm chỉ bậc đại phú mới mua nổi cho đến những gian bán vải vóc bình dân giá rẻ cho những người thu nhập thấp. Mỗi năm đến mùa đông, Yên Hoa phường còn phân phát quần áo chăn đệm miễn phí cho những gia đình nghèo khổ để họ chống chọi qua mùa đông, dù không phải loại thượng hạng nhưng ai được phân phát cũng đều rất cảm kích, do vậy danh tiếng vô cùng tốt và được phổ biến rộng rãi trong dân chúng. Với các bậc quyền quý, Yên Hoa phường lại thu hút bằng những mặt hàng đặc sắc thượng hạng, mẫu mã thiết kế đặc sắc rất các bậc mệnh phụ, các tiểu thư quyền quý yêu thích. Nói chung là từ khi bắt đầu hoạt động cách đây nhiều năm, Yên Hoa phường đã đánh bật một cách tuyệt đối các đối thủ cạnh tranh, cùng với các chi nhánh khắp nơi của nó trở thành thương hiệu nổi tiếng độc nhất vô nhị của kinh thành, dĩ nhiên không cần phải nói đến doanh thu hằng ngày đều chảy vào ào ào như thác lũ.
Khu nhà phía sau Yên Hoa phường, trong một căn phòng lớn được bài trí đơn giản nhưng rất trang nghiêm đang diễn ra một cuộc họp quan trọng. Quanh chiếc bàn dài, toàn bộ ban điều hành Yên Hoa phường kể cả các chi nhánh trên khắp địa bàn Đông Kinh đều tập hợp tại đây, báo cáo kết quả doanh thu quý trước cùng các kế hoạch cho thời gian thu đông sắp tới. Ngọc Vân, người quản lí và cũng là bà chủ trên danh nghĩa của Yên Hoa trình bày cuối cùng, và thở phào nhẹ nhõm một hơi khi cô chủ, chủ nhân đích thực của Yên Hoa gật đầu tỏ ý hài lòng.
Hướng Dương ngồi ở vị trí chủ tọa cuộc họp. Cô mang trên người một bộ váy màu xanh lam giản dị gọn nhẹ, chất liệu bằng lụa thượng hạng mặc vào rất nhẹ và mát biểu thị một tác phong cao quý nghiêm túc, khuôn mặt mãi mãi trẻ trung xinh đẹp tuyệt thế không hề che dấu luôn làm người khác kinh diễm mỗi khi đối diện. Đôi mắt sẫm màu ngọc chăm chú nhìn cô gái vừa báo cáo tỏ ý hài lòng, thực ra công việc chủ quản của Yên Hoa cô đã sớm giao cho cô gái này quản lí, vị trí của Ngọc Vân tương đương với chức tổng giám đốc một công ti con của một tập đoàn thời hiện đại. Ngọc Vân điều hành Yên Hoa phường năm nay mới 25 tuổi nhưng đã rất thành thạo và có năng lực, không phụ công Dương đã đem tất cả những kiến thức quản trị kinh doanh đã học trong trường đại học ở hiện đại truyền dạy. Không chỉ áp dụng rất tốt mà còn biết kết hợp với tình hình xã hội phong kiến hiện tại, đủ sức tiếp quản Yên Hoa phường lớn mạnh, không những thế vẫn không ngừng phát triển, thực lực có thể nói là thao túng gần như toàn bộ thị trường vải vóc tơ lụa của Đại Việt, ngoài ra còn đang ra sức vươn ra các thị trường ngoại quốc như Đại Minh, Java, Xiêm La, Miến Điện, xa hơn nữa thậm chí còn tham vọng thăm dò cả châu Âu, một thế giới gần như xa lạ và bí ẩn đối với người phương Đông thời bấy giờ. Hiện giờ, Ngọc Vân tuy tuổi đã hơi lớn (với cách nhìn thời phong kiến thì 20 tuổi chưa lấy chồng coi như ế), nhưng trên danh nghĩa là chủ nhân của Yên Hoa phường, cùng với khối tài sản khổng lồ chính thức trở thành người phụ nữ nổi tiếng nhất và được theo đuổi nhiều nhất của Đông Kinh, danh tiếng còn vượt qua cả các tài nữ đương thời. Rất ít người biết được rằng sau lưng nàng còn có một người khác mới là chủ nhân chân chính của tất cả. Cũng rất ít người biết được rằng Ngọc Vân, người con gái có dung mạo xinh đẹp như hoa nhưng táo bạo quyết đoán trên thương trường lại là một đứa trẻ mồ côi.
Mười tám năm trước, sau khi an bài thỏa đáng cho Lê Đạt cùng mẹ con Mẫn, Dương bắt đầu lên kinh thành quyết tâm xây dựng một sự nghiệp vĩ đại. Hoành hành trên danh nghĩa đạo tặc quấy phá tham quan cường hào một thời gian Dương có được số vốn hùng hậu như ý liền bắt tay vào công việc kinh doanh. Với kiến thức học được ở hiện đại cùng đầu óc cơ trí, sau một thời gian dài 18 năm, Dương có được một sự nghiệp khổng lồ như ý, không chỉ riêng Yên Hoa phường mà còn rất nhiều sản nghiệp khác như tửu lâu trà quán, các xưởng gốm, xưởng dệt, làng nghề, sơn trang…nhiều không kể xiết phân bố ở khắp nơi không chỉ ở Đại Việt mà còn có chi nhánh ở nước ngoài, tập hợp thành một tập đoàn gọi là Ngọc Minh thương hội, tài lực nếu muốn có thể áp đảo cả triều đình. Dĩ nhiên cơ nghiệp như vậy không thể công khai, mỗi ngành kinh doanh lại có một hệ thống chủ quản riêng là những thuộc hạ đáng tin cậy đầy đủ bản lĩnh cùng lòng trung thành phụ trách. Để gây dựng một cơ nghiệp hùng hậu như vậy dĩ nhiên không đơn giản chỉ áp dụng các phương pháp kinh doanh bình thường mà cần nhiều thủ đoạn một chút. Thương trường là chiến trường khắc nghiệt, chỉ cần biện pháp không thương thiên hại lý giết người đốt nhà đều có thể áp dụng, bản thân Dương cũng không bao giờ tự coi mình là quân tử, cô là phụ nữ mà. Thêm vào đó, cô cũng không quên bồi dưỡng đào tạo nhân tài làm thủ hạ dưới trướng, được chọn lựa từ những đứa trẻ mồ côi nghèo khổ vốn đầy rẫy ngoài đường mà Ngọc Vân là một trong số đó. Những thuộc hạ trung thành của cô cũng từ đây mà ra. Qua 18 năm, rất nhiều đứa trẻ đã trưởng thành và được bố trí về lĩnh vực sở trường để hoạt động. có người làm kinh doanh như Ngọc Vân, có người đi thi vào triều làm quan, có người chuyên đi thu thập tin tức.. những người này đều được rèn luyện kỹ càng, võ nghệ tinh thông, cũng có người được giữ lại để bồi dưỡng đào tạo cho thế hệ tiếp theo, tạo thành một cơ cấu giống như trường Đại học của thời hiện đại. Còn lại những đứa trẻ có tư chất bình thường nếu được thu nhận sẽ được cưu mang cho đến khi trưởng thành rồi sắp xếp cho đi làm những công việc bình thường chân tay tùy năng lực như đầu bếp, hầu bàn, người hầu.. miễn là nguyện ý làm việc, cơ nghiệp to lớn của cô luôn luôn cần lao động.
Rời khỏi Yên Hoa phường, Dương theo cổng sau lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đi ra ngoại thành. Dù tự đi thì nhanh hơn nhưng vì có Minh Thái, một trợ thủ tài năng đi cùng đi nên cô chấp nhận chậm hơn một chút, Dương không cho các thủ hạ biết các khả năng đặc biệt của mình. Xe nhanh chóng chạy về hướng Tây kinh thành, “trường Đại học đào tạo nhân tài” do Dương kiến tạo ra nằm ở đó. Hai người hôm nay trở về đó để chọn người cho những vị trí còn trống của mấy chi nhánh sắp mở thêm.
Thế kỉ 15, xứ Đoài còn nhiều vùng rừng núi hoang sơ chưa được khai thác. Đó cũng là một điều may mắn. Trong một vùng rừng rộng lớn cách kinh thành không xa lắm có