gì ở đây, nếu cái vị trí của hắn mà cũng phải mang ra đấu tố thế này thì số phiếu của hắn có lẽ cũng bi đát như số phận của Cảnh cũng nên. Hắn đau đớn, ngồi phịch xuống cái ghế da. Nhục này không thể quên!
Như thường lệ, sau giờ làm tôi đón Thuỳ và chúng tôi còn lang thang chán chê trước khi về nhà ăn tối. Tôi đưa Thùy về đến cổng nhưng không ngờ có một sự kiện quan trọng đang diễn ra bên trong ngôi nhà. Thuỳ về nhà hơi trễ với bữa tối, cô không nghĩ ba sẽ chờ mình nhưng thật bất ngờ, không chỉ ông mà còn có cả Bảo và ba mẹ Bảo đang chờ. Thuỳ lúng túng không biết xử sự ra làm sao. Bảo thấy Thuỳ vội vàng chạy ra dắt xe cho cô, thái độ ân cần nhưng chứa đựng cả ngàn cơn giông tố. Thuỳ liếc nhìn vào nhà, trên bàn ăn la liệt đồ ăn, ba mẹ Bảo thấy Thuỳ ai cũng nở một nụ cười mãn nguyện, họ mãn nguyện vì cô con dâu tương lai. Hôm nay họ đến đây vì yêu cầu của Bảo và Thuỳ tin chắc là có phần giúp đỡ từ ba mình. Thuỳ bỗng thấy trở nên mất tự nhiên, cô ngại ngùng chào ông bà, Thuỳ đã gặp họ nhiều lần, thường xuyên nhưng sao giờ này với cô họ xa lạ và khó nói chuyện quá. Ba Thuỳ nghiêm mặt, hỏi như mắng Thuỳ : – Con đi đâu sao giờ này mới về? – Dạ! Con gặp một người bạn vì có chút chuyện ạ! – Thế tại sao lại tắt điện thoại để Bảo nó gọi mấy lần không được? – Tại con ngồi ở nơi hơi kín nên chắc sóng yếu.
Bảo thấy ba Thuỳ hỏi vậy chắc cũng thoả cái tính tò mò, ông đã hỏi thay cho phần của Bảo nên Bảo nhẹ nhàng lấy lòng bố vợ tương lai : – Thôi ba ạ, cuối cùng thì Thuỳ về cũng đúng lúc, cả nhà ăn cơm thôi, bỏ qua mấy chuyện này đi ạ! Ba Thuỳ nhìn Bảo hài lòng : – Con đúng là một anh chàng rộng lượng!
Thuỳ chán nản muốn đứng dậy khỏi cái mâm cơm mà mọi cảm giác chỉ là giả tạo thế này. Nhưng cô không muốn làm ba buồn nên ráng nuốt cục tức vào trong. Mọi người chuyện trò râm ran nhưng Thuỳ cứ im lặng suốt, hầu như những câu nói của Thuỳ chỉ là những câu trả lời của cô cho những câu hỏi của mọi người. Được chừng 20 phút thì mẹ Bảo lên tiếng : – Ông ạ, hôm nay chúng tôi sang đây là chính thức muốn hỏi về đám cưới của hai đứa.
Thuỳ nghe đến đấy thì tá hoả, chân tay rụng rời, lòng rối bời không biết phải xử trí ra sao. Ba Thuỳ cất tiếng nói nghe chắc như viên gạch : – Cháu Bảo cũng đã nói qua về việc này với tôi, chúng tôi cũng đã bà
bàn bạc nhau rồi, thôi thì hôm nay ông bà có ý kiến như thế nào thì cũng cứ cho tôi biết để hai bên cùng lo cho tươm tất. Thuỳ muốn hét lên vào mặt Bảo và cả ba cô nữa, thì ra trong cái nhà này cô là con chó hay con mèo gì mà Bảo và ba cô cứ thản nhiên bàn chuyện cưới xin cứ như việc bán một con vật nuôi thế nhỉ? Quyền con người của cô đâu. Ba cô và cả Bảo có thể cho cô những sự đầy đủ về vật chất nhưng không ai có quyền buộc cô phải đi theo họ, buộc cô phải tuân theo những sự sắp đặt về tương lai của chính cô mà cô không hay biết gì cả, Thế kỷ 21 rồi, đừng có nói lễ giáo phong kiến với cô kẻo con người ương bướng trong cô trỗi dậy thì mọi thứ cô cho ra sông ra biển hết. Nể mặt ba mẹ Bảo đang ngồi đó, cô im lặng không nói, cúi gằm mặt xuống bàn để che dấu vẻ bực tức. Mẹ Bảo lại nói tiếp : – Chúng tôi đã chọn được ngày đẹp để cử hành hôn lễ, đầu tháng 8 ta ông ạ, công việc chuẩn bị cũng chẳng có gì phải lo, giờ có tiền mua sắm cũng nhanh mà.
Mẹ Bảo đang khoe khéo với ông thông gia về gia cảnh bề thế của mình đấy. Bảo nhìn mẹ cười như thể đồng thuận với ý kiến của mẹ, anh nhìn Thuỳ và nói : – Mọi thứ con đã đặt xong xuôi hết rồi, giường tủ, bàn ghế, nơi đặt tiệc cưới đâu đã vào đó, chỗ nào cũng đều sang trọng cả, ba cứ yên tâm.
Thuỳ cười nửa miệng vì rõ ràng Thuỳ thấy với Bảo, cô chỉ là con rối trong cái màn cưới xin này. Người ta hạnh phúc đi chọn váy cưới, sắm đồ cưới với nhau còn cô, cái gì cũng được sắp đặt trước, thụ động và lệ thuộc, cô cười cho chính cuộc đời mình, cô đã sai lầm khi đã để lệ thuộc vào Bảo. Bảo thấy Thuỳ cười tưởng Thuỳ hài lòng nên nói : – Anh muốn dành bất ngờ cho em, anh muốn mua sắm mọi thứ để em khỏi phải động tay vào thứ gì, việc quan trọng là em cứ giữ sức khoẻ cho bản thân để phục vụ lễ cưới thôi. Bảo khẽ liếc nhìn bố vợ, rõ ràng ông đã bị Bảo đánh gục bởi cái bài vở trơn tru này, một mũi tên của Bảo đang bắn trúng hai đích, anh ngầm cho Thuỳ hiểu cô chẳng là cái thá gì quan trọng cả, tất cả do anh quyết định nếu anh muốn anh vẫn có thể có được cô, một mặt anh lại chứng tỏ được cho ba Thuỳ thấy anh yêu chiều Thuỳ đến thế nào. Bảo cũng thâm hiểm lắm, Thuỳ chẳng lạ gì, như thế thuỳ dứt khoát sẽ không lấy Bảo, cô sẽ chết vì sự gian hùng của Bảo mất thôi.
Mẹ Bảo thấy Thuỳ cứ lặng im không nói nên hỏi : – Thuỳ! Con có ý kiến gì không? Thuỳ ngẩng mặt, định nói rằng cô chưa chuẩn bị tâm lý cho đám cưới thì cô bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẹm của ba đang nhìn mình, cô sợ hãi lại nhụt chí : – Dạ! Con thế nào cũng được ạ! Cả bốn người nhìn nhau cười đắc chí, Bảo liếc Thuỳ với vẻ mặt đắc thắng “Cô không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu!”.
Tôi hơi sốc trước thông tin mà Thuỳ vừa nói, đầu tháng 8 ta là chỉ còn khoảng một tháng nữa, tôi sẽ phải làm gì để ngăn đám cưới này lại. Có nên đến tận nhà và gặp ba Thuỳ mà nói thẳng vào mặt ông rằng ông là một ông già khó tính, độc đoán và rằng mình yêu con gái ông không nhỉ? Hơi khó, đàn ông chắc cũng chẳng thằng nào dám huống chi mình. Phải làm thế nào, tôi cứ đau đầu với câu hỏi ấy. Nhất quyết tôi sẽ tìm ra giải pháp.
* * *
Khi con người ta tìm thấy một nửa của cuộc đời mình, một cách vô tình họ hay làm mất đi những người bạn thân, tôi đang rơi vào tình trạng đó và tôi đang cố giải quyết chuyện này, tôi muốn có Thuỳ và muốn có cả Nhi dù rằng hai con người ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau nhưng không có gì là không thể cả. Thấy tôi càng ngày càng khác trước điển hình là việc không còn gần gũi chia sẻ những buồn vui với Nhi như xưa, Nhi thắc mắc lắm, nó buồn ra mặt, ít nói hẳn và cái hố sâu ngăn cách chúng tôi dù vô hình nhưng nó cứ ngày càng gia tăng. Chúng tôi trở nên khách sáo với nhau hơn, Nhi không còn mặn mà và quan tâm tôi như trước nữa, còn tôi cử mải mê say duyên mới cũng quên phéng mất việc rằng mình còn có một đứa bạn thân. Khi tôi giật mình tỉnh lại, tôi thấy mình sai, tôi thấy mình có lỗi và tôi muốn chuộc lỗi, tôi muốn thú nhận sự thật với Nhi, tôi đã hứa không dấu nó và tôi sẽ giữ lời.
Ngồi trước Nhi, vẻ mặt vô tư quen thuộc lại làm tôi mềm lòng, ném cái nhìn về phái cửa sổ, tôi đang che dấu tâm can tôi, tôi lưỡng lự nên hay không nên? Chí khí biến đi đâu hết rồi chỉ còn lại sự ngại ngùng và lòng tự ti thảm hại. Cái sự thật về tôi mỗi lúc được phơi ra là mỗi lúc tôi dần dần mất đi những người thân hay những cơ hội mà tôi đang nắm giữ nhưng thử hỏi giấy thì gói được lửa trong bao lâu. Không biết mọi chuyện có vỡ lở không nhưng ánh mắt Nhi kia, ánh mắt trong sáng và đòi biết sự thật làm tôi áy náy. Thôi được rồi, tôi sẽ nói, tôi hít sâu một hơi đến căng lồng ngực, vẻ mặt khá căng thẳng, tôi nhìn sâu vào mắt Nhi làm Nhi hơi hoảng, Nhi hỏi tôi : – Đừng nhìn thế, tao sợ, mày cứ như sắp đánh tao ấy.
Tôi phì cười, cái nhìn của tôi chân thật thế mà lại làm nó hiểu lầm, tôi nói : – Mày hãy bình tĩnh nghe những lời tao nói đây, phải thật bình tĩnh nhé! Nhi để hai tay lên bàn, khoanh tròn nhìn tôi hấp háy mắt : – Nói đi! Tôi nói nhanh nhưng rõ ràng : – Nhi này! Tao đang yêu và tao yêu…Thuỳ. Nhi cười ha hả nhưng như chợt nhớ ra điều gì, nó chợt khựng lại, im bặt, nó mở to con mắt nhìn tôi : – Hãy tát tao nếu mày có thể. – Không! Mày nghe không sai đâu, tao yêu Thuỳ.
Nhi nhắm mắt, lấy hai tay ôm đầu, miệng lẩm nhẩm những gì tôi không rõ, lát sau nó bảo tôi : – Mày lú lẫn hay là sai sót của một đứa lâu rồi không yêu ai? – Tao hoàn toàn tỉnh táo. – Tao đã nghi ngờ mày khá lâu khi mày và cô ấy không lúc nào dời nhau nhưng mà…khỉ thật, sao mày lại thành ra thế này? – Không phải khỉ, là con người. – Chờ đã, Trời ạ, tao chẳng thể hiểu nổi mày, yêu như thế thì yêu kiểu gì, rồi …mày… sẽ hôn người ta như thế nào, tao chưa thấy cảnh ấy bao giờ, mày điên quá Lam ạ! – Tao không điên, nhìn tao đi Nhi, tao hoàn toàn bình thường mà, nó tự đến. – Cái gì tự đến? – Tình yêu ấy, tự nhiên, rất tự nhiên, tao không chờ đợi, chỉ là nhờ có Thuỳ tao hiểu được bản thân tao. Nhi nhìn tôi cảnh giác : – Thế rồi mày có thấy tao khác không, rồi…mày…có thích tao không? Ôi sao tao thấy sợ thế này?
Tôi kéo tay Nhi ra khỏi mặt nó, tôi nói to để trấn an nó : – Mày nghe cho rõ đây, tuy là tao đang yêu một người con gái nhưng như thế không có nghĩa là người con gái nào tao cũng có thể thích và có thể yêu, trong mắt tao mày vẫn là một đứa bạn gái và mày cũng hãy cứ giữ cái nhìn như thế về tao, hiểu chưa? Nhi cứ rên rỉ như bị tôi ăn hiếp : – Tao chả hiểu cái gì sất cả Lam ạ, mày cứ như vừa cho tao ăn một cú knock out ấy, choáng váng mày mặt, giờ tao chẳng biết đối xử với mày thế nào, chuyện con gái, chuyện riêng của tao, gì mày cũng biết, mày… Không để cho Nhi nói hết câu, tôi nói : – Mày nghe đây, dù thế nào tao cũng là con gái giống mày mà, mày sinh hoạt như thế nào, tao cũng như thế, mày đừng nghĩ lạc đi xa quá. – Mà cái cô bác sỹ đấy cũng kỳ lạ, người yêu bảnh bao, tài giỏi đến là thế mà lại đâm đầu vào mày, một đứa con gái dở dở, ương ương, chẳng thấy tương lai đâu cả, cứ lang thang suốt ngày, người gì mà dại thế không biết.
Nhi nói mà chẳng cần biết đến thái độ của tôi, tôi biết nó nói rất thật. Tôi cố đợi cho những xúc động của nó qua đi thì mới tiếp tục được, phải chừng 20 phút sau Nhi mới định thần lại, nó nhìn tôi e dè và đặt một câu hỏi ngập ngừng : – Mày với cô ấy đã XXX chưa? – Chưa, đồ điên, tao mới chỉ yêu và được yêu thôi. Với lại…tao không biết bắt đầu chuyện ấy như thế nào? – Trời ạ! Mày đã thấy sự trái quy luật nó khó khăn đến thế nào chưa, sao không dừng lại đi, hay là mày ngộ nhận? – Không! Tao thật lòng đấy! Nhi thở dài : – Rối ba mẹ mày, cơ quan mình, nếu họ biết mày tính thế nào? Tôi im lặng và khẽ thở dài : – Có thể tao mất tất cả Nhi ạ nhưng tao chấp nhận. – Tao không biết phải khuyên bảo mày thế nào bây giờ nhưng dù sao mày cũng khá can đảm để nói điều ấy với tao, thôi tao mặc kệ mày, tao chẳng cổ vũ nhưng không lẽ tao phá mày, tao quý mày lắm nhưng mày ráng tự lo cho bản thân đi.
Tôi gật đầu, tôi chẳng mong gì hơn ở Nhi cả, trên đường về, Nhi giữ ý ngồi xa tôi hơn không ôm chặt lấy tôi như trước, tôi khẽ cười và cũng thấy hơi buồn, không biết nó làm thê là vì sợ tôi hay vì cô nàng ngượng.
Chỉ còn 2 tuần nữa tôi sẽ nhận được quyết định trưởng phòng, khỏi phải nói tôi phấn khởi thế nào, những nỗ lực đã mang lại kết quả tất nhiên làm tôi rất hài lòng, tôi đã định sẽ mang món quà này tặng cho Thuỳ vì thành công của tôi có bóng dáng Thuỳ trong đó. Thuỳ cũng vui như tôi vậy, sức khoẻ của tôi, công việc của tôi giờ là một phần trong cuộc sống của Thuỳ. Nhưng, lại chính là từ nhưng, cái quan hệ từ là bước ngoặt của nhận xét ấy làm kết quả khác đi so với ý muốn của bản thân mình. Chính trị là một chính trường trông gai và khốc liệt nhất mà tôi từng thấy, nơi mà con người sẽ chẳng từ thủ đọan nào để đạt được cái mình cần hoặc giả không đạt được cái mình cần thì người ta cũng chẳng để cho mình yên với cái mà mình đạt được trừ phi mình thuận theo người ta. Ở nơi đây kết quả có thể bị bất ngờ đảo lộn vào giây phút chót bởi một số ít vị tha hóa như hiện tượng con sâu bỏ dầu nồi canh trong khi xã hội đang thực sự chuyển mình hòa chung vào xu thế phát triển mà cả nước đang hướng tới.
Uy thấy tôi thắng hắn, thắng ngoạn mục, hắn cay cú lắm, làm sao hắn để yên cho được, ngay sau cái bắt tay cùng nụ cười giả tạo là một hành động khốn nạn và bỉ ổi được hắn tiến hành ngay. Hắn gọi Cảnh vào, con bù nhìn rơm vẫn ấm ức vì bị mất chức vào tay tôi, Uy xoa đầu hắn như xoa đầu một con chó trung thành và nói : – Đừng buồn cậu em! Có muốn trả thù không? Cảnh nhỏm dậy, đôi mắt sáng lên cái nhìn nham hiểm : – Anh nói kế hoạch đi! Uy cười khành khạch : – Hãy làm công tác chuyên môn đi! – Là thế nào ạ? – Là mày hãy cầm lấy cái máy ảnh và đi theo đối tượng ấy, hiểu chưa, con người ai cũng có sơ xuất, để tao xem cái con bé ấy có phải là thiên tài như lão Thái nói không hay lại là thiên tai? Cảnh cười sặc sụa, chắp tay lạy sống Uy : -Sư phụ! Bái phục! Chiêu ấy mà anh cũng nghĩ ra.
Hai tay lưu manh rắp tâm phá tôi đến cùng trong khi tôi sơ hở, mất cảnh giác, chẳng phòng bị gì cả. Chúng cứ bám theo tôi suốt nên việc phát hiện ra quan hệ của tôi và Thuỳ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vào một buổi tối đẹp trời, trăng đủ sáng để tôi nhận thấy khuôn mặt Thùy ửng hồng sau nụ hôn mà chúng tôi trao nhau và cũng đủ sáng để tay sai Cảnh tác nghiệp. Cái buổi tối hôm ấy, sau khi đưa Thuỳ về, chúng tôi vẫn cứ chủ quan như mọi khi, không nghĩ rằng có gián điệp theo mình và thế là trong khi đất trời cùng hòa vào làm một thì Cảnh bấm máy, tay hắn run bắn lên khi phát hiện sự thật về tôi, hắn không ngờ hắn chộp được việc tày đình thế này, ánh trăng hôm nay đồng lõa với Cảnh, nụ cười của Cảnh nham hiểm dưới thứ ánh sáng nhàn nhạt của chị Hằng.
Sáng hôm sau đến cơ quan tôi thấy Uy và Cảnh cùng một vài người nhìn tôi chằm chằm, thái độ dè dặt hơn như sợ tôi thế nào ấy, đặc biệt hễ cứ thấy tôi quay đi là là những tiếng thì thầm nổi lên, tôi ngắm nghía lại bộ dạng mình, không hở gì cả, tôi chẳng hiểu gì, tặc lưỡi bước về phòng, mặc kệ mấy người hay thích buôn chuyện sao. Một lát sau, sếp Thái gọi tôi sang, nhìn vẻ mặt ông tôi biết ngay là có chuyện, thắc mắc của tôi đã có lời giải đáp, ông chìa mấy tấm hình chụp tôi và Thuỳ đang say đắm nhau và run giọng hỏi : – Thế này là thế nào? Tôi líu cả lưỡi, chết đứng như Từ Hải, miệng lắp bắp : – Ở đâu chú có mấy tấm hình này? – Chú hỏi thế này là thế nào? Có thật như thế không? Tôi không còn biết phải nói gì nữa, cứ thẳng thắn nhận lúc này có lẽ là hơn cả mà suy cho cùng tôi có thấy mình sai gì đâu mà phải chối bỏ, tôi không trả lời chú Thái mà chỉ gật đầu. Sếp Thái ngồi phịch xuống ghế, ông tháo kính, bóp chặt hai bên thái dương, ông vẫy tay ra hiệu cho tôi ra ngoài và nói nhỏ : – Chiều nay 2 giờ họp theo yêu cầu của Uy.
Uy hả? À! Tôi hiểu rồi, cái thằng khốn nạn này, trò này là của hắn đây mà. 2 giờ chiều, được, tôi sẽ đợi 2 giờ chiều để giải quyết chuyện này. Uy muốn hạ gục tôi nhưng hãy quên đi, tôi không cho kẻ nào được chà đạp lên tình yêu của tôi và Thuỳ hay lợi dụng tình yêu này để mưu cầu lợi ích cho riêng mình, đừng động đến Thuỳ của tôi. Tôi ở lỳ trong phòng vì chưa biết nên hành xử thế nào trong cuộc họp chiều nay, tôi bối rối và có phần hoảng hốt, đúng thế! Nhưng tôi không thể trốn chạy, không thể phủ nhận, tôi cần phải đối diện với sự thật này trong đời chỉ một lần cho mãi mãi.
2 giờ chiều, những khuôn mặt căng thẳng và e dè nhìn tôi, ánh mắt nửa như thương hại nửa như khinh bỉ, đến nước này tôi phớt lờ, đã xác định là gian khổ thì hãy chấp nhận đi, đừng hoài nghi và cũng đừng dao động. Tôi lẳng lặng ngồi xuống, không lẩn tránh cũng chẳng sợ sệt
Đến trang: