mà, chú sẽ ép ông Thái phải nghe theo mình. – Ép ông Thái thì hơi khó nhưng nếu mua được nốt ông chủ tịch Công đoàn là xong. Bí thư Toan nuốt ngụm rượu rôi nói : – Thế cháu đã gặp ông ấy chưa? – Rồi! Nhưng không xong chú ạ! – Bây giờ phải làm mọi cách để hạ uy tín của cái Lam xuống, cháu phải tìm cách bới bèo ra bọ, bé xé ra to, nâng quan điểm chính trị lên thì uy tín nó sẽ giảm như thế sẽ dễ cho thằng Cảnh này hơn. – Chú nói đúng ạ! Nhưng Lam không phải đứa vừa, nó tuy không nói nhưng động đến nó không phải dễ. Cháu tính nếu bí quá phải tìm cách đẩy nó đi và nhân tiện đưa luôn con bé Nhi và hai, ba đứa cùng phe nó nữa dù sao mình cũng cần phải dọn sạch con đường trước khi bước đi trên đó. – Đẩy nó đi không dễ đâu vì nó là cục cưng của ông Thái, tuy nhiên cháu vẫn có thể hạn chế giao việc cho nó để nó không có cơ hội thể hiện được tài năng của nó. – Nhưng mình không giao thì ông Thái vẫn giao như thường. – Chuyện ấy chú sẽ lo, dán cho ông ấy cái mác chủ quan, thiên vị khi đánh giá năng lực của nó thông qua những việc của chính ông ấy là được ấy mà.
Uy gật gù còn Cảnh cứ ngây ra như phỗng, để mặc cho 2 lái buôn muốn làm gì cho tương lai của mình thì làm. Những mưu đồ đen tối ở sau những bộ mặt hàng ngày vẫn ngọt nhạt với chúng tôi, những việc họ đã bàn, họ sẽ thực hiện nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, không phải cái gì cũng cứ tính là có thể thắng được.
Sau hôm đó, Uy nghĩ ra đủ trò để phá tôi từ việc bôi nhọ thanh danh đến việc hạ uy tín tôi nhưng có điều hắn cao thủ và thâm hiểm ở chỗ chỉ ném đá dấu tay, thông qua người này người khác để phê bình hay chỉ trích tôi, ngoài mặt thì Uy vẫn là người ủng hộ tôi tuyệt đối. Tôi biết thế nhưng vẫn giả điếc, nếu nóng nảy tôi sẽ làm hỏng việc.
Những gì diễn ra sau đó đã chứng minh rằng tôi đúng, nhân tính không bằng thiên định vì một số lý do mà việc ra đi của trưởng phòng tạm thời bị hoãn lại, chú Thái thì vui ra mặt bảo cứ để từ từ thế mình càng có thời gian chuẩn bị đối phó với Uy. Uy thì vốn dỹ đã không ưa anh này và anh ta cũng chẳng ưa Uy vì thế khi biết Uy có khả năng được đề bạt lên Tổng biên tập thì anh ta nhanh chân tìm cách biến khỏi đây. Với tôi anh ta quả thực là người có tài nhưng không thể cùng quan điểm với cái tính nham hiểm của Uy nên anh ta tìm đường khác ngay. Tôi thì không đồng tình với cái việc đào tẩu của anh thế, anh bỏ đi trong khi chúng tôi và các cộng sự cần anh để đấu tranh cho cái lẽ phải. Anh tốt tính khi không để Uy lôi kéo nhưng tôi không phục anh vì chí anh thấp quá, mới thấy khó đã bỏ thì sao thành công được. Nay khi anh còn chưa đi anh thành ra như cái gai trong mắt Uy, Uy muốn tống khứ anh đi lắm rồi để dễ bề cho những toan tính của hắn.
Uy chọn một số thủ đoạn mạt hạng nhất trong đó có việc Uy gọi tôi vào và rầu rĩ bảo : – Lam này, tôi rất muốn ủng hộ Lam vào cái ghế trưởng phòng càng sớm càng tốt, ngặt nỗi tay kia chưa đi mà thằng cha này rất kinh khủng, hắn kiếm tiền từ các Công ty rất nhiều, còn hắn ở đây thì hắn sẽ phá chúng ta mất, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào đâu kể cả việc gài bẫy Lam. Tôi khinh bỉ nhìn Uy : – Thế ý anh muốn tôi làm gì đây? – Điều quan trọng ngay bây giờ là làm sao lo cho hắn đi càng sớm càng tốt, tôi muốn Lam hợp tác với Cảnh, bỏ ra chút kinh phí gặp mấy anh bên toà báo kia hối thúc việc ra đi của tay ấy. Hắn đi rồi, đâu sẽ vào đó, Lam có cái Lam muốn mà Toà báo cũng bớt được một tay gian ma. – Anh bảo đảm lời anh nói chứ? Tôi hỏi lại mà không để uy biết sự tính toán của mình, Uy nghiêm mặt nói : – Tôi bảo đảm. – Anh Uy này, thứ nhất mong anh hiểu tôi không phải là đứa phấn đấu cho cái chức trưởng phòng bằng con đường đó, thứ hai việc mà anh định làm nó nó trái với lương tâm và trái với đạo đức, đó không phải tính tôi. – Lam biết không, làm chính trị ngoài việc giỏi về chuyên môn, vững về bản lĩnh người ta cần có thêm một chút tàn nhẫn, như thế mới thành công. – Như anh phải không? Tôi hỏi “đểu”. – Ừ, tôi thừa nhận đôi lúc mình cũng tàn nhẫn một chút nhưng về cơ bản thì cũng không quá ảnh hưởng đến người khác. – Cái này làm anh và tôi khác nhau đấy, với tôi tàn nhẫn dù ở mức độ nào tôi cũng không thực hiện. Một lần nữa tôi từ chối đề nghị của anh. Uy bỗng thay đổi sắc mặt cười khanh khách : – Lam đúng là người chính trực, tôi đang thử Lam thôi, giờ thì tôi yên tâm vì Lam đúng là người mẫu mực. Tôi hơi bất ngờ, Uy xoay chuyển tình thế như chong chóng, tôi thuộc bài nhưng vẫn hơi ngộp, tôi nhìn Uy nói : – Nếu vậy, đừng bao giờ đề nghị tôi cái việc nữa đó nhé, nó chẳng thu được kết quả gì đâu. Uy gật đầu : – Không đâu, tất nhiên rồi. Tôi đứng lên ra khỏi phòng Uy, còn lại một mình, Uy lồng lên : – Mày lại dám cãi sếp hả? Để xem mày làm được những gì?
* * *
Nếu xét về mặt hình thức Thuỳ và Bảo vẫn là một cặp vì thế chuyện tình cảm của chúng tôi vẫn cứ phải dấu kín như bưng, nhiều khi điều đó làm tôi khó chịu nhưng tôi không dám ép Thuỳ vì Thuỳ đã nói hãy cho cô ấy thời gian để chấm dứt với Bảo sao cho thật êm thấm vì tính Bảo, Thuỳ lạ gì, anh sẽ nảy dựng lên và gầm rú như một con thú hoang cho xem. Tôi đồng ý với ý kiến của Thuỳ và tôi hứa sẽ luôn ở bên cô ấy nếu cô ấy cần, tôi rất lo cho Thuỳ. Sau tình yêu là chúng tôi phải đối mặt với vô vàn những chuyện cần giải quyết. Nhưng trước mắt chúng tôi cứ tận hưởng những ngày tháng vui vẻ bên nhau, điều mà ít nhất hiện giờ chúng tôi có được. Tôi dành cho Thuỳ tình yêu đầu của mình với tất cả sự non nớt, bỡ ngỡ, với tất cả sự say mê và nồng nhiệt. Thuỳ dành tặng tôi những nụ hôn ngất ngây, những cái nhìn ấm áp, những nụ cười mang đầy thương yêu. Chúng tôi dành cho nhau những cái nắm tay chặt như muốn dính lấy nhau mỗi khi chúng tôi cùng nhau đi dạo, xem hội hoạ hay thưởng ngoạn những buổi biểu diễn âm nhạc.
Có lần trong một buổi đi lễ chùa, Thuỳ khoác tay tôi tự nhiên lắm, Thuỳ hồn nhiên ngả đầu vào sát bờ vai tôi và hỏi : – Lam có nghĩ chúng mình sẽ có tương lai không? – Lam sẽ làm tất cả để điều đó thành hiện thực. – Thế tương lai theo Lam là gì? – Là một nơi, một mái nhà có Lam và Thuỳ. – Đơn giản nhưng khó thực hiện. – Vì sao? Vì Thuỳ còn hoài nghi, vì ba Thuỳ hay vì những lễ giáo mà Thuỳ có thể không vượt qua được. – Vì tương lai của Lam, sự nghiệp của Lam. – Bản thân Thuỳ thì thấy sao? – Nếu Thuỳ yêu thực sự, có lẽ…Thuỳ sẽ vượt qua đươc tất cả nhưng quan trọng là Lam phải luôn ở bên Thuỳ. Tôi xiết chặt tay Thuỳ và nói : – Cưng à, điều đó hiển nhiên mà. Thuỳ cười, thả tay tôi ra rồi chạy lên trước, quay mặt lại phía tôi, tay chỉ vào ngực tôi : – Lam hứa rồi đấy nhé, cấm nuốt lời. Tôi đặt tay lên ngực mình như thề trước Chúa : – Thưa hoàng hậu, bề tôi xin thề!
Sự quấn quýt của chúng tôi có vẻ như làm Bảo mơ hồ nhận ra sự thay đổi ở Thuỳ khi cả tháng nay không gặp mà Thuỳ không một lời hỏi thăm anh. Anh bắt đầu cuống lên với cái suy nghĩ sẽ mất Thuỳ. Một buổi tối khi chúng tôi vừa về thì đã thấy Bảo đứng đợi ở cổng, trên tay là một bó hoa to tướng, đỏ rực, Bảo gật đầu chào tôi còn Thuỳ thì lúng túng ra mặt. Thuỳ ái ngại nhìn tôi, tôi giữ ý, vội vàng nói : – Chào hai người, tôi xin phép về trước. Bảo lặng lẽ gật đầu, ánh mắt hơi nghi hoặc còn Thùy thì cứ nhìn tôi mà chẳng màng tới việc có Bảo. Tôi nhẹ nhàng nói đủ cho Thuỳ nghe : – Thuỳ có cần Lam ở lại giúp Thuỳ giải quyết việc này không? – Không đâu! Lam về đi, Thuỳ sẽ tự giải quyết mà.
Lam đi rồi, Thuỳ mở cửa cho Bảo vào nhà, Bảo vẫn không sửa được cái tính nóng nảy và ngạo mạn, anh hằm hằm nhìn Thuỳ và hỏi : – Em đi đâu về? Thuỳ không nhìn Bảo chỉ lẳng lặng nói : – Em đi uống cafe với bạn về. – Bạn em hả? Ai đấy, anh chưa gặp lần nào. – Giờ thì anh gặp rồi đấy thôi. – Này! Em nói năng cho hẳn hoi, nó là đứa nào, em đi uống cafe ở đâu? – Em nghĩ anh nên tôn trọng quyền riêng tư của em, tôn trọng bản thân em một chút. Thuỳ đi thẳng vào nhà, Bảo vội nắm chặt lấy cánh tay cô giật lại, Thuỳ bị đau quay lại mắng : – Anh làm cái gì đấy, muốn nói gì vào nhà, anh làm em đau. – Tôi không vào nhà, tôi muốn giải quyết mọi chuyện ở đây. Thuỳ chớp mắt và gật đầu : – Anh nói đi. – Tôi hỏi em còn yêu tôi nữa không? Thuỳ lắc đầu cười buồn : – Xin lỗi anh, em không còn yêu anh nữa. Bảo gầm lên : – Tại sao? Tại sao cô lại thay đổi như vậy, cô đang hẹn hò thằng nào? – Anh hãy tự hỏi mình xem tại sao em không yêu anh nữa, cái tôi của anh lớn quá nó che mất cả cái bóng người khác, anh không lắng nghe không thấu hiểu làm sao để em yêu anh được. – Cô muốn tôi phải hiểu thế nào, cô có biết khi cô nói không còn yêu tôi là câu nói ngu xuẩn nhất không? – Anh Bảo này, xin lỗi, tôi chẳng quan tâm điều đó vả lại chúng ta đã thống nhất chia tay nhau rồi mà. – Được rồi, cô muốn thế phải không, tôi sẽ làm cho cô phải hối hận về những gì cô vừa nói, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bố cô để ông dạy dỗ đứa con gái cưng của ông. – Anh đừng hèn thế, chuyện này là chuyện của chúng ta, anh không nên lôi ba tôi vào đây. – Nói thật nhé tôi nói để ông biết con gái ông chẳng ra gì thôi chứ tôi thế này kiếm đâu chẳng được người hơn cô, cô sướng không biết đường sướng thì sau này đừng ân hận.
Mắt Bảo đỏ quạch lên vì giận dữ, Thuỳ cũng đang giận sôi máu vì những lời lẽ thiếu văn hoá của Bảo. Bảo hằm hằm bỏ đi, tiện tay ném luôn bó hoa vào sọt rác ngay trước mặt Thuỳ. Thuỳ thở dài ngao ngán, chẳng phải vì tiếc mà vì quá thất vọng trước cách hành xử thô bạo của Bảo. Dù sao điều đó cũng làm cô đỡ áy náy vì chuyện tình của cô và Lam.
Cứ ngỡ rằng Bảo chỉ vì nóng tính mà nói ra những điều khó nghe đó, ai dè, Bảo gặp ba Thuỳ thật, không biết anh nói gì với ông mà tối ấy ông không cho Thuỳ ra ngoài, ông yêu cầu Thuỳ ngồi xuống ghế nói chuyện. Đôi mắt ông ánh lên cái nhìn lạnh lùng : – Tại sao con bỏ Bảo, con định huỷ hôn ước hả, con đang nghĩ gì thế? – Thưa ba, con… – Không thưa gửi gì hết, con chuẩn bị đi, 1 tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ. – Nhưng con không còn yêu anh ấy nữa. – Con có thể yêu lại sau khi con cưới, phụ nữ thậm chí còn lấy chồng mà không cần phải yêu cơ mà. – Nhưng như thế con sẽ không hạnh phúc. – Nếu không như thế con muốn làm ba chết và vong linh mẹ con phải tủi hổ sao?
Thuỳ ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn ba, ba cô nói vậy, cứ mỗi lần ba cô nói vậy là cô lại không dám cãi nữa. Thuỳ lặng im, tâm trạng cô rối bời, cô không dám trái lời ba nhưng lại càng không muốn kết hôn với Bảo. Thuỳ chỉ nhớ Lam thôi, ba cô càng cấm thì cô càng ham muốn, càng yêu Lam nhiều hơn. Thôi đành kệ đã, rồi sẽ cùng Lam tính cách nào cho tiện.
Kể từ hôm đó, Thuỳ cứ lẩn trốn Bảo hết lần này đến lần khác, cô kiếm cớ để không phải gặp mặt anh. Nhìn mặt Bảo, Thuỳ bắt đầu thấy sờ sợ. Bảo thì lại làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lại anh em với Thuỳ ngọt sớt, lại hoa hồng đỏ gửi đến tận nhà Thuỳ, Thuỳ chợt rùng mình khi nhìn thấy những bông hoa đó. Thuỳ mang nỗi khổ tâm ấy nói với tôi, tôi ôm Thuỳ thật chặt vào lòng và rủ rỉ : – Thuỳ đừng lo, Lam ở đây mà, Lam ở cạnh Thuỳ đây mà. – Nhưng Lam không biết Bảo đâu, một người hơi điên điên khi yêu đấy. Tôi phì cười : – Anh ta sẽ giết Lam? – Cũng có thể. – Vậy Lam chờ ở đây. – Thuỳ không đùa đâu, anh ta sẽ không để yên cho Thuỳ và Lam đâu, không để yên cho ba Thuỳ đâu. Tôi lấy tay nâng cằm Thuỳ lên, mắt nhìn sâu vào mắt Thuỳ và nói rất chân thành : – Lam chưa biết sợ gì cả nên Lam sẵn sàng chờ Bảo, chờ một cuộc nói chuyện thẳng thắn với Bảo. Thuỳ đừng lo, không ai đe doạ được Lam đâu càng không thể làm đau Thuỳ của Lam được. Lam sẽ là lá chắn vững chắc cho Thuỳ, hãy tin Lam nhé! Thuỳ thở dài, ôm cổ tôi : – Vâng! Tuy nói vậy nhưng tôi rất thương và lo cho Thuỳ, tôi sợ Bảo sẽ không kiềm chế được anh ta có thể sẽ đánh Thuỳ.
* * *
Tôi đã cán đích tình yêu và trong công việc mọi chuyện cũng đang đà thuận buồm xuôi gió. Trưởng phòng cũ cuối cùng cũng nhận được quyết định. Mọi tính toán của Uy không cho kết quả như hắn muốn. Chú Thái cùng với sự nỗ lực của riêng bản thân tôi đã được cấp trên phê duyệt phương án nhân sự tại chỗ gồm hai người là tôi và Cảnh như chúng tôi trình lên. Kết quả như thế nào, tôi hay Cảnh sẽ thắng là do cơ quan bầu trực tiếp. Uy và Cảnh cũng đau lắm, hắn chỉ muốn đưa một mình Cảnh ra thôi, như thế dễ thắng hơn nhưng hắn đành chấp nhận tạm thua hiệp một để bảo toàn lực lượng đá hiệp hai. Việc chuẩn bị cho công tác bầu bán diễn ra khá tốt đẹp. Tôi và chú Thái chọn cách khách quan, không vận động ai cả còn Uy và Cảnh đi con đường của những kẻ tiểu nhân. Trước cuộc họp lấy phiếu tín nhiệm Uy đã đi nước cờ tiếp theo bằng cách gọi khá nhiều tổ trưởng vào phòng ngồi tâm sự cả giờ đồng hồ để uý lạo tinh thần và vận động họ hãy ủng hộ Cảnh điều đó đồng nghĩa với việc chống lại tôi nhưng Uy đâu biết rằng hầu hết những người trong số đó lại quay lại nói chuyện với tôi, tôi cười buồn nhưng dứt khoát tôi sẽ không nhượng bộ với Uy nữa, một con người như vậy không đáng được tôn trọng.
Trước ngưỡng cửa phòng họp, Uy nhìn tôi rất thông cảm và vui vẻ, miệng nói : – Cố lên Lam nhé, tôi ủng hộ Lam! Tôi nhìn Uy cười rất coi thường : – Có anh ủng hộ, nhất định tôi sẽ thành công! Uy thấy vẻ tự tin trong mắt tôi nên có vẻ chột dạ. Suốt buổi họp Uy tươi cười với mọi người lắm, vẻ mặt hắn cũng tự tin chẳng kém tôi chút nào, hắn cứ liếc nhìn tôi đúng kiểu của một kẻ xấu, cái nhìn như rình rập, ngược lại tôi chọn cái cánh nhìn thẳng vào mặt hắn, vào mắt hắn như cảnh báo “Cáo già! Tôi biết thừa anh rồi, đồ đểu giả!”. Những giây phút căng thẳng bao trùm lên phòng họp khi Nhi và 2 người trong tổ kiểm phiếu ôm cái hòm phiếu nhỏ bé nhưng chứa đựng sinh mạng chính trị của chúng tôi đi về phòng riêng. Từng lá phiếu bật mở, số phận của người này mở ra thì niềm hy vọng của người kia khép lại. Nhi cũng căng thẳng như tôi vậy. Khi tổ kiểm phiếu cùng biên bản làm việc đi ra, tôi thấy ánh mắt Nhi có nắng. Trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm, tôi đạt 83.5% số phiếu, Cảnh chỉ đạt 16.5%, một con số quá ấn tượng và phản ánh đúng thực tế, sếp Thái và đồng nghiệp của tôi mừng ra mặt nhưng con số đó khiến Uy không thể chịu được. Nó quá tệ hại cho cả Uy và Cảnh. Uy mặt mũi tái dại, hắn tưởng ai cũng chơi trò bẩn thỉu như hắn, trong cơn quá khích, hắn ghé tai khích bác ông Bí thư Toan, lập tức ông này đứng lên : – Tôi đề nghị xem xét lại kết quả bầu, tôi sợ có sự nhầm lẫn trong khâu kiểm phiếu. Cả phòng họp xì xào rồi rúc rích cười, Bí thư xấu hổ quá nhưng đã trót nói rồi thì phải điếc thôi, sếp Thái vẫn điềm tĩnh nói : – Kết quả kiểm phiếu là do tổ kiểm phiếu tiến hành và tổ kiểm phiếu được thành lập dưới sự nhất trí của toàn thể hội nghị, nếu anh Toan còn chưa thuận xin ở lại gặp tôi và tổ kiểm phiếu vào cuối giờ làm chiều nay để làm rõ sự vụ.
Ông Toan gật gù để che dấu cái tẽn tò của mình, còn Uy sau khi về phòng hắn đập tan cái gạt tàn trong phòng. Trước cuộc họp Uy đã nắm chắc phần thắng, những người hắn vận động ủng hộ Cảnh đều nhất trí với hắn là sẽ phá tôi nhưng đến phút chót khi từng lá phiếu được mở ra, Uy mới ngã ngửa, họ chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà thôi. Thì ra Uy chẳng có tí tín nhiệm
Đến trang: