Old school Easter eggs.
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Hành trình tình yêu

Hành trình tình yêu



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
Thuỳ muốn hay không muốn thôi. – Lam có thể biết Thuỳ muốn và không muốn điều gì không? – Thuỳ sẽ nói khi Thuỳ thấy thực sự đến thời điểm còn bây giờ thì…Thuỳ muốn ăn gì đó, Thuỳ đói.

Tôi gật đầu không hỏi nữa, cứ để Thuỳ được làm theo ý mình như thế tế nhị hơn. Quá trưa tôi tiếp tục trở Thuỳ đi dọc con đê đến một làng nghề cổ, đây là một làng chuyên chế tác các đồ vật gốm sứ giả cổ, từ những chiếc bát ăn với các hoa văn như thời Tống đến các đồ mỹ nghệ thủ công để trưng bày. Thuỳ thật sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của những đồ vật ấy. Thuỳ say mê ngắm nhìn, rồi lại đưa tay sờ vào những cái bình có hình dáng ngộ nghĩnh. Tôi đưa Thuỳ vào hẳn phía trong của xưởng chế tác, nơi có rất nhiều nghệ nhân đang khéo léo tạo hình các đồ vật bằng đất, những miếng đất hung hung, nâu nâu, chỉ loáng một cái qua vài lần vuốt tay của họ đã trở thành cái lọ hoa xinh xắn. Tôi hỏi Thuỳ có muốn thử không vì Thuỳ có đôi bàn tay khéo léo chẳng kém gì họ mà chỉ khác nhau ở lĩnh vực hoạt động thôi. Thuỳ gật đầu, một cô gái nhỏ nhắn đứng lên nhường ghế cho Thuỳ, Thuỳ ngồi xuống bên cái bàn đang xoay tròn, hai bàn tay luống cuống đặt khối đất tròn tròn lên khay, cái mâm gỗ xoay tít và sau vài phút tác phẩm của Thuỳ giống như một con súc sắc chơi bowling, tôi được phen cười rũ rượi, cô bé người làm thấy thế cười bảo : – Cũng không tồi với một người lần đầu tiên làm đâu ạ. Thuỳ được thể, lấy nguyên cái tay còn bê bết đất trát vào má tôi : – Nghe thấy gì chưa, chỉ giỏi chê thôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay Thuỳ : – Này, mặt Lam đầy đất rồi đấy nhé! – Chuyện đó không liên quan đến Thuỳ.

Nói xong Thuỳ bỏ đi rửa tay để mặc tôi đang ra sức lau cái mặt như tượng của mình. Một ngày thật ý nghĩa và hạnh phúc với tôi, tôi và Thuỳ mua một đôi bình, mỗi đứa giữ một chiếc vừa như một kỷ niệm của chuyến đi vừa như một biểu tượng cho tình cảm của cả hai đứa cho dù chúng tôi chưa dám khẳng định chắc chắn nó là gì.

* * *

Một tối đầu thu, như thường lệ, sau bữa tối tôi xách cái xe con cưng của mình ra cửa, trời hơi

hơi lạnh lạnh, những đám mây đỏ quạch như gạch non báo hiệu trời sắp có cơn mưa kể cũng hơi lạ với một cơn mưa trái mùa như thế này nhưng tôi vẫn tặc lưỡi, cố đi. Tôi nhớ Thuỳ quá, nhớ không chịu được, con tim tôi cứ long sòng sọc lên bởi nhịp điệu nhớ. Dù đã rất kiềm chế bản thân nhưng tôi không thể kiểm soát nổi nó nữa rồi, giờ thì tôi hoàn toàn hiểu, hoàn toàn chắc chắn, tôi đã yêu Thùy và tôi nhất định phải nói, dù cho kết quả thế nào tôi cũng phải nói, dám yêu dám chịu, đấy mới là tôi. Tôi vội vàng gọi cho Thuỳ, các ngón tay cứ run lên như gọi cấp cứu. Tiếng Thuỳ bên kia đầu dây dù cố nén vẫn không dấu được sự hồi hộp, Thuỳ mở cửa sổ và nhìn ra ngoài bảo tôi: – Đi chơi hả, sắp mưa đấy. – Mưa thì dầm mưa cho vui, bác sỹ có thuốc chữa mà.

Thuỳ nghe bùi tai, chỉ loáng sau tôi có mặt ở cổng nhà Thuỳ và chỉ nháy mắt Thuỳ đã ở trước mặt tôi. Tôi phóng xe đi, chiếc xe như hiểu tâm trạng tôi, nó cứ lúc nhanh lúc chậm làm Thuỳ bấu chặt vào tôi. Chúng tôi lại lang thang cái quán nước chè, bà chủ chép miệng bảo chúng tôi : – Hai đứa mau về đi, cơn mưa to thế còn đi chơi.

Hiểu ý bà chủ cũng muốn đuổi khéo để dọn hàng, tôi nháy mắt cho Thuỳ đứng lên. Sắp hết buổi tối rồi mà cái điều quan trọng tôi vẫn chưa biết mở miệng thổ lộ ra sao. Những hạt mưa lộp độp bắt đầu rơi báo hiệu một trận mưa không hề nhỏ, Thuỳ vội vàng leo lên yên xe, đi được nửa đường thì cơn mưa ập xuống dữ dội, chúng tôi tấp vào một mái hiên trú mưa. Tôi nắm tay Thuỳ nháo nhào trèo lên bậc tam cấp của cái cửa hàng bán đồ thể thao. Thuỳ yên lặng để tay trong tay tôi. Chúng tôi không nói một câu nào, cứ bối rối không ai dám nhìn ai, tôi cũng quên mất việc mình đang nắm chặt tay Thuỳ trong lòng bàn tay mình. Những hạt mưa như hạt đá nhỏ rơi xuống mái hiên ngày một dày hơn, Thuỳ bị một vài hạt bắn vào chân nên vội vàng nhích vào, vô tình người Thuỳ càng sát vào thân thể như cò như vạc của tôi. Thuỳ đỏ mặt nhìn tôi : – Lam…thấy tay Thuỳ có ấm không? Tôi như sực tỉnh : – À, ừ, có à không tay Thuỳ hơi lạnh, Lam xin lỗi. – Tại sao? – À, không sao.

Ngoài kia mưa giông gió giật càng làm tôi thấy lạnh, lạnh để cần thiết phải tìm một cảm giác ấm áp. Tôi thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, tôi lấy hết can đảm, mồ hôi bắt đầu túa ra ở lưng cho dù hơi lạnh vẫn đang đều đều thổi vào chúng tôi, tôi khẽ thì thào : – Thuỳ này….Lam….thích Thuỳ. Thuỳ mở to đôi mắt nâu nhìn tôi, cái nhìn vừa ấm áp vừa chứa đựng sự ngạc nhiên, Thuỳ lúng túng : – Điều này…điều này…Thuỳ không biết, Thuỳ…. Tôi không để Thuỳ nói hết câu, vội vòng tay ôm xiết cô ấy vào ngực mình, khuôn mặt Thuỳ sát ngay cạnh mặt tôi, hơi thở của tôi nóng hổi phả vào mặt Thuỳ, còn Thuỳ, ngực cô ấy đang thở gấp gáp, đôi mắt khép lại như sợ nhìn thấy ánh nhìn rực lửa của tôi, tôi khẽ cúi xuống đặt lên môi Thuỳ một nụ hôn mà giông bão ngoài kia cũng không có sức công phá mạnh mẽ bằng. Cả người Thuỳ run rẩy, lả đi trong tay tôi, Thuỳ không còn biết gì nữa, Thuỳ cũng khát khao tôi như tôi đã khát khao Thuỳ, Thuỳ dướn người tìm môi tôi một lần nữa, thế là đất trời lại trao nghiêng trong men say của những nụ hôn, bờ môi Thuỳ ngọt ngào và mềm như một trái dâu tây chín mọng. Tôi chết đuối trong cái vị ngọt ngào như con ong chết trong hũ mật. Tôi ôm Thuỳ, Thuỳ ngả đầu trên vai tôi, tôi hôn lên mái tóc Thuỳ và thì thầm : – Cho Lam yêu Thuỳ nhé! Thuỳ nói như thở mà có lẽ tôi chỉ cảm nhận được qua một cái gật đầu. Tôi sung suớng ôm hình hài dấu yêu của mình vào lòng và nói : – Cảm ơn Thùy!

Chúng tôi cứ đứng ôm nhau dưới hàng hiên trong cơn mưa tầm tã không ngớt. Thuỳ cứ nhắm mắt không dám mở ra nhìn tôi vì cô ấy ngượng nhưng tay Thuỳ thì không dời khỏi cổ tôi, sự run rẩy từ trong tim Thuỳ đã vượt ra ngoài sự kiểm soát của Thuỳ, tôi hiểu cái run rẩy không chỉ đơn giản là vì tình yêu của chúng tôi vừa trao nhau mà còn vì rất nhiều lý do khác nữa.

Cơn mưa đã dứt, chúng tôi còn chần chừ không muốn về nhưng sấm chớp vẫn ầm ào liên tục như nhắc nhở chúng tôi về một trận mưa khác. Tôi đưa Thuỳ về nhà mà không nỡ để cô ấy bước vào, tay tôi cứ níu kéo cô ấy hết lần này đến lần khác, rốt cuộc Thuỳ phải hôn tôi một cái thật lâu tôi mới chịu thả tay ra. Suốt dọc đường về đầu óc tôi cứ mê muội đi, chưa kịp thay quần áo, đã thấy điện thoại rung, Thuỳ nhắn : – Ngủ ngon nhé cún con của Thuỳ. Tôi cứ ôm khư khư lấy cái cái điện thoại rồi hôn hít nó như hôn Thuỳ, bình thường chẳng ai được phép gọi tôi là cún nhưng với Thuỳ tôi ngoan ngoãn làm một chú cún cưng.

Mọi chuyện đang mở ra trước mắt tôi như một viễn cảnh mà có trong mơ tôi cũng không dám mơ tới. Cho dù đường công danh còn đang giang dở nhưng những gì tôi đang có đủ để khoả lấp tất cả. Tôi cũng ít màng tới cái chức trưởng phòng nữa, có lẽ tôi cóc cần nó. Uy không biết tôi có vẻ bất cần nên vẫn ra sức tấn công theo nhiều mũi. Hướng thứ nhất Bí thư coi như đã xong còn ông chủ tịch Công đoàn, hắn đau đầu không biết khởi động như thế nào. Với ông, hắn không thể thẳng tưng một phát như với Bí thư, ông không phải là người giàu có nhưng ông nhất mực tuân theo các nguyên tắc sống rất căn bản của một người liêm khiết, chính trực.

Hôm nay Uy định vào phòng ông để tán chuyện và tìm xem có lý do gì để tiếp cận ông không nhưng cháu nội ông ốm nên ông lại nghỉ, bộ óc mưu mẹo sáng loé lên, Uy gọi ngay cho Cảnh : – Chuẩn bị phong bì, cháu Chủ tịch Công đoàn ốm, nhanh lên! Cảnh cuống cuồng mở tủ, tiền lúc nào cũng sẵn, hắn lưỡng lự không biết nên để mức nào, sau cùng hắn tặc lưỡi “Ít thôi không ông ta lại hỏi tiền đâu ra”, đó cũng là cái lý do của một thằng bủn xỉn. Không giống như lần trước, lần này Uy đích thân đi cùng Cảnh. Thấy Uy, ông chủ tịch không có vẻ gì là vui mừng, Uy hơi chột dạ nhưng đã trót đến thì phải vào. Uy dấu cái phong bì dưới hộp bánh, giọng cảm thông : – Chú ạ, nghe tin cháu bé ốm, anh em cháu đến thăm có chút quà gọi là thăm cháu. Ông chủ tịch vỗn tính thẳng thắn, không cần giữ ý, ông mở túi quà xem luôn, mặt ông biến sắc, giọng nói đanh lại : – Cháu đến thăm là quý nhưng cái này thì cầm về, cảm ơn cháu! Ông chìa bái phong bì ra trước mặt Uy và Cảnh, Uy vẫn cố vớt vát : – Có đáng gì đâu chú, chút ít thôi mà. – Chút ít cũng cầm về, chú đã nói không là không, đừng giằng co thế này ảnh hưởng đến gia đình chú. Uy biết với ông không thể xoay chuyển được gì nên cũng gật đầu ra hiệu cho Cảnh cầm lấy cái phong bì. Hắn cố giữ thái độ mềm mỏng tiếp chuyện với ông chủ tịch nhưng vừa ra đến ngoài Uy đã xổ một tràng : – Cái Toà báo này toàn người gàn dở, chê tiền hả hay muốn nhiều hơn, thôi được ngọt ngào không muốn mình sẽ cho nếm đắng cay.

Hắn ngán ngẩm nghĩ lần này chắc sẽ phải gọi cho ông khốt, điều mà hắn không muốn tí nào. Cha hắn là một người rất nổi tiếng và có vai vế trong thế giới chính trị nhưng ông ta kiêu ngạo, cái này thì hắn hiểu vì hắn khá giống cha. Ông ta lúc nào cũng mắng Uy là không làm nên trò trống gì từ sau khi ở nước ngoài về, cái chức phó Tổng không có ông ta chắc cũng vào tay đứa khác, ông ta đã từng chỉ thẳng vào mặt Uy và bảo ” Mày là thằng ăn hại, chẳng được cái tích sự gì, đi mà ngửi đít cho khối thằng không cha, không mẹ, không tiền mà vẫn đàng hoàng vào đời, đến giờ này hễ khó một chút là gọi đến bố, mày không thấy nhục hả?”. Uy cay lắm, cay không chịu được, từ đó Uy ít khi nói chuyện với ông ta và cũng hiếm khi Uy nhờ ông ta điều gì, Uy muốn khẳng định mình mà không cần dựa giẫm vào ông bố cỡ bự của mình. Nhưng lần này có lẽ hắn sẽ phải muối mặt đến gặp ông ta. Chỉ một cú điện có thể chủ tịch Công đoàn sẽ nghĩ lại. Hắn tặc lưỡi Việt Vương Câu Tiễn còn phải nếm mật nằm gai huống chi hắn.

Thế là hắn gọi cho bố, ông già nghe Uy gọi biết thằng này đã chịu nhún ông, ông mắng chửi nó thế nhưng dù gì nó cũng là cốt nhục duy nhất của ông, ông làm sao bỏ nó cho được, chẳng qua là cái tính hách dịch trong công việc nó ăn cả vào những cách hành xử với gia đình ông rồi. Thằng con đã nhờ ông không làm nó cười vào mặt ông là hổ giấy lại còn bà vợ già của ông nữa chứ, ông tặc lưỡi, nhấc máy điện thoại.

Thế nhưng cả ông và Uy đã lầm, không phải ai cũng mua được bằng tiền hoặc đe doạ được bằng các hình thức khủng bố, ông chủ tịch Công đoàn vẫn vững như bàn thạch khi bố Uy gọi cho ông. Ông từ chối thẳng thừng : – Anh ạ ! Toà báo của chúng tôi là một cơ quan có uy tín lâu đời, không có hiện tượng tiêu cực nên việc xét người xét việc cũng công tâm và minh bạch, nếu quả thực 2 cháu mà anh nói có năng lực thì cúng tôi và cấp trên sẽ xem xét quyết không để lãng phí tài năng còn thì tôi không thể hứa với anh điều gì khác được, mong anh thông cảm.

Bố Uy điếng người, ít ai dám từ chối ông ta nhưng kinh nghiệm cho ông đủ hiểu nếu già néo ắt đứt dây. Ông lo sợ cứ cố sẽ làm hỏng việc lớn của thằng con trai mình. Ông ta gọi cho Uy : – Việc không xong đâu con, mày đừng cố. Thôi, bỏ đi con ạ, khó quá thì thôi, không làm ở đó thì sang nơi khác, thiếu gì, bố có thể giúp con đi đâu con muốn. Uy vâng dạ cho xong nhưng hắn đâu dễ đầu hàng thế, cái gì càng khó càng kích thích hắn, hắn không chịu thua đâu, phương án cuối cùng là ăn không được thì phải phá.

* * *

Kể từ hôm đó, cứ mỗi một ngày Uy lại gọi một người vào hỏi thăm tình hình cuộc sống rồi gia đình họ. Hắn hứa hẹn những cơ hội mới cho họ sau khi hắn và Cảnh lên. Uy rất giỏi trong khoản “ru dân” hắn làm người đối diện bị thuyết phục, hắn nói không cho người ta kịp nói, lời nói của Uy vừa như tâm sự nửa lại như đe doạ, với cách ấy hắn có thể có được sự ủng hộ của một nửa cơ quan, hắn chắc thế. Mặt khác, Uy cũng cố gắng chia rẽ tôi và tập thể bằng cách dựng nên một số chuyện không có thật về tôi.

Với ông Bí thư, Uy thả “quả thối” : – Chú ạ, có mấy vụ đi các Công ty viết bài về, Lam có nói gì với chú không ạ? Nói gì ở đây là ông Bí thư hiểu ngay hàm ý của Uy, ông hậm hực : – Không, có thấy gì đâu cháu. Uy thì thầm, giọng nghiêm túc, đôi mắt không rời khỏi sắc thái trên mặt ông Bí thư : – Chắc chỉ có chú Thái biết thôi chú ạ. Tài chính không minh bạch thế làm sao để làm lãnh đạo được. Ông Bí thư mặt tái nhợt, tức cứ điên lên nhưng cố dịu giọng bảo : – Thôi cần gì cháu, mặc kệ họ đi. Uy ngay người ngồi lại, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng, chỉ nói : – Vâng!

Cái vẻ mặt tái nhợt của Bí thư khi gặp tôi còn chưa tan hết, nó thêm cả màu đỏ của sự bực tức nên tạo thành một bức tranh loang lổ như nhân cách của chính ông.

Thời điểm trưởng phòng chuyển công tác không còn xa, lúc này công tác nhân sự mới bắt đầu thực sự gấp gáp, chú Thái quyết tâm không để mưu đồ của Uy thành công. Đây là thời điểm thích hợp để ông đưa ra phương án nhân sự mới. Ông gọi riêng Uy vào và nói : – Uy này, trước sau gì thì chú cũng về hưu, cái vị trí của chú chỉ có cháu hay chú Nhâm sau này đảm nhận. Trưởng phòng kinh doanh sắp đi, chú muốn tạo dựng một bộ khung vững chắc cho cháu và chú Nhâm ở lại đỡ vất vả, trước đây chú có bày tỏ ý định muốn Lam thế vào chỗ đó, bây giờ chú vẫn bảo lưu ý kiến của mình, chẳng hay ý cháu thế nào?

Uy gãi gãi vào bên thái dương, mắt nhìn xuống bàn để che dấu sự xúc động, hắn đang cú lắm vì những gì chú Thái nói, vài giây sau, hắn ngẩng lên, khuôn mặt đổi sắc vui vẻ bảo : – Chú nghĩ thế cũng hợp ý cháu, lúc đầu cháu định tiến cử cậu Cảnh nhưng cái thằng này có lớn mà không có khôn, không dùng được, chú chọn Lam là hợp lý nhưng có việc này cháu muốn nói nhỏ để chú đề phòng, ông Bí thư có ác cảm với Lam hay sao đó, khi cháu nói đến thì ông ấy gạt phắt đi và bảo Lam không minh bạch về tài chính, sợ sẽ cấu kết với chú để làm ăn. Cháu thì cháu chả tin thế. Nói xong một hơi, Uy lại đưa tay bóp trán che con mắt đang dò xét ông sếp của mình nhưng chú Thái không phải là con cừu non, ông chẻ thẳng vào mặt Uy : – Có điều đó hả? Để hôm tới họp Ban chấp hành chú đưa ra, cháu làm chứng nhé! Uy lúng túng ra mặt : – Ấy chết, chú thừa biết công tác khiếu nại tố cáo là phải bảo mật mà, việc cháu nói với chú là việc cá nhân, mong chú giữ bí mật chứ chú nói toạc ra thế sau cháu sao dám nói thật với chú. Chú Thái giả đò : – Ừ, chú quên, thôi biết thế vậy, cháu ủng hộ là chú mừng rồi.

Uy nghe nói thế vội vàng xin phép về phòng mình, lòng bực tức vì bị bắt bài, cả xấu hổ nữa chứ. Uy về phòng và vội vàng gọi ngay cho Bí thư và Cảnh cuối giờ ra quán nhậu gặp nhau để bàn mưu tính kế hòng phá hoại kế hoạch của chú Thái và phá chính bản thân tôi.

Ba tay cáo già ngồi bên nhau, trong một căn phòng vip là đại bản doanh quen thuộc của Uy. Khuôn mặt Uy tai tái, khuôn mặt Bí thư thì đỏ gay còn Cảnh thì nghệt ra như ngỗng ỉa. Uy “dò mìn” Bí thư : – Chú Toan này, cháu nghe ông Thái nói ông ấy quen khá nhiều các anh trên Bộ, phen này chắc khó cho mình quá! Bí thư Toan vằn mắt nhìn Uy : – Quen đâu thì quen, chú phẩy tay trong cuộc họp một cái là nó trắng phiếu! – Chú chắc chứ vì cũng chẳng tin được ai đâu, họ nói thế chứ bỏ phiếu kín thì cũng không biết đường nào mà lường. – Cháu cứ yên tâm, chú còn đang kiểm soát được tình hình

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

LÒNG TIN CÓ GIÁ

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

Người đẹp mặn mà với bikini đỏ

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

Series manga Yamada-Kun To 7 Nin No Majo sẽ được chuyển thể thành anime

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

Series manga Yamada-Kun To 7 Nin No Majo sẽ được chuyển thể thành anime

TAG: