Vừa nghĩ là “ko dễ bỏ qua” thì 2 con nhỏ tính tiền xong đứng dậy đi về…em nhìn nó, thấy nó nhìn e cười cười, em giơ tay lên để số 2:
“Hello…Tặc-lu Tặc-lu, Toi-me Tặc-lu…sali po blah blah”
2 con nhỏ khoái chí, hỏi lại. “Hi…goát do nem? ghoe are do fom?…” đủ kiểu, cười muống rụng rốn
nó đi ra lấy xe còn vẫy vẫy
“gút bai, si du ờ ghen, háp ờ nai đay…” =))) thằng Nách lúc này cũng thích quá, vẫy tay nó rồi cứ “Tặc-lu Tặc-lu, sali pooo, sali paa…” “gút bai gút bai, tặc lu tặc lu, gút bai tặc lu…”
Nó cứ nghĩ mình dễ thương lắm…đâu ai bik rằng…
2 con nhỏ đó vừa đi dc khoảng 30s, pà chủ quán cũng vừa bưng cơm ra dc khoảng 10s thì xuất hiện 1 con nhỏ “sẹc xì lây đê”…ôi giội ôi, nó đẹp ôi là đẹp các thím ạ…nhìn có nét hao hao Khổng Tú Quỳnh, mặc cái áo ba lỗ với cái mini jip ngắn cũn…nhìn mà dải cả cứng, nắng cả cực. Eo thon, ngực lại bự, mặt thì trắng xinh như thiên thần…nói thật em dốt văn vô đối, ko biết tả sao nữa…tinh ra con Trinh ở part 1 em chấm điểm 8 mà so với con này thì con thua 2 bậc…thôi thì sửa em Trinh 7/10 còn em này 9/10, em coffe cũng xinh mà so với 2 em này thì chắc 6/10
Con nhỏ cũng ngồi kế bên bọn em…ngay bên trái, ngay chỗ 2 con nhái lúc nãy. Đang ăn thì thằng Nách cứ “ngon quá, ngon quá…” rồi nhìn nhìn em nó. Em cũng nhìn nhìn rồi “ngon quá, ngon quá…cái đùi ngon vãi…” thằng Nách bồi tiếp… “Đm, ức ngon hơn…ngon thật” con nhỏ thấy 2 thằng cứ ngon ngon, biết là nói mình quay ra nhìn thì em cầm cái đùi gà lên lắc lắc “ngon vãi…”. Thằng Nách thấy nó nhìn cũng ngại wa’, xiên cái ức lên “ức ngon vl”
2 thằng lại cắm đầu ăn…vừa ăn vừa khen ngon luôn miệng.
Lát sau ăn xong, em lau miệng, rít điếu thuốc, lấy cái tăm rồi nghiêm nét mặt lại, nói khẽ với thằng Nách:
- Mày nghĩ sao?
Thằng này cũng ngồi thẳng lưng, nghiêm mặt lại, nhìn thẳng vào mắt em, nói giọng chắc nịch:
- Không thể không tán!
Thế rồi tiện thấy nó mang theo cây bút gài ở túi áo, em giựt luôn…hỏi xin thêm tờ giấy thì ko có…Đkm thằng ngu mang bút ko mang giấy. Lúc này cũng ko biết sao bèn lấy tờ 500d trong bóp ra, quẹt vào 9 chữ
“Em dễ thương quá
Cho anh làm quen nha!”
Rồi quẳng qua cho em nó, ko quên kẹp theo cây bút…em nó đọc xong cười mỉm mỉm…mẹ ơi, lụ cười chan chứa ánh bìn min… ghi reply vào tờ 500d đưa lại cho em. Gương mặt thiên thần, nụ cười tỏa nắng lại có vẻ dễ gần. Quá ngon!
Hí hửng nhá lông mày với thằng Nách tỏ vẻ ta đây… mở đồng tiền ra thì Đkm nó ghi đúng 15 chữ: “có 500d mà
đòi kua chị hả cưng…lại còn rách một góc nữa chứ”
Lúc này chỉ muốn hất luôn ly trà đá vào mặt nó…đỏ mặt ko bik nói sao, thằng kia giành đồng tiền em cũng ko dám đưa
nhưng thiết nghĩ mấy con này mình phải bền chí, ghi vào tiếp: “em ơi anh rất nghèo tiền tiêu anh ko có nhiều mà tình yêu thì anh ko bao giờ thiếu…” “em yêu anh đi anh cảm ơn” blah blah… Đưa qua cho nó xong em đi wc luôn, k dám ngồi lại…ngại lắm các thím ạ
Lúc sau đi ra thì thằng Nách tính tiền rồi, thấy nó cầm mỗi cây bút…ko thấy tờ 500d đâu, con nhỏ cũng ko thấy cầm. Thôi Đkm tạch rồi
em thấy hơi hụt hẫng. Lần đầu tiên bị tạch phũ phàng như thế…Vừa bước ra khỏi quán em mới hỏi Nách:
- Nó d’ thèm rep ah’
- Có, nó ghi là tên Quỳnh, cho mày sdt nữa
- Đâu đâu…tờ 500d đâu…?
- 500d cái tặc lu, nó ghi vào tờ 5000 rồi đưa tao…gấp hẳn 10 lần nhá…kiu là nó giữ tờ đó, mày giữ tờ này làm kỉ niệm gặp mặt lần đầu…sdt nó tao nhớ nè, lấy dth ra tao đọc cho
- Thế Đm tờ 5000 đâu?
- Bố lấy trả tiền cơm rồi !
VÃI NÁCH!
Xin dc số nhỏ Quỳnh ở quán cơm xong thì về tắm rửa, chơi game các loại rồi em nhắn tin các thím ạ. Mấy đứa khác thì em nghĩ gì nói đấy còn con nhỏ này xinh wa’, nên em nhắn tin kĩ lắm…đấy là chưa kể em có nghiên cứu tâm lý học nữa đấy nhá
Nó trả lời câu nào cũng ngồi phân tích rồi reply sao cho hay, em nó đọc tn kiu mình nói chiện hay, chỉ muốn nt với mình mãi thôi…nghe cũng thix thix. Thằng nách nó nói năm 12 học tích phân ngu như bò, mà phân tích thì giỏi lắm…em cũng kệ cmn, tán gái cái đã…mọi sự tính sau
Con bé này cũng dễ gần, tối hôm đó em rủ nó đi chơi…cứ nghĩ là đùa đùa rủ thử thôi ai ngờ nó ok luôn các bác ạ
Đồ thì chưa giặt, xe cũng ko có…vcl.
Tối hôm đó em hối lộ thằng Nách 70k để nó hủy cuộc hẹn cho em mượn xe, con Đờ ream ấy…
Thời gian này em cũng lên thành phố dc 1 thời gian rồi, cũng biết phân biệt xe ẹp xe hịn…nào là ét hát, eo íc, éc íc, e li da bét, ai bơ lách…đủ thứ loại, cũng biết cái đờ ream của mình xách đi kua gái thì hơi quê
Thế mà lúc đầu mới lên cứ nghĩ dream là vip lắm rồi chứ. Thôi kệ, ra sao thì ra…thành bại là do mình, nó mà ko thích xe thì em cũng chẳng quan tâm…dù gì mình cũng nghèo
Ko muốn mượn xe xịn lừa dối bản thân hay ai khác
Xong chuyện cái xe rồi, áo thì cũng còn 1 cái ngon ngon…cơ mà Đm quần thì éo còn cái nào
Có mấy cái đẹp đẹp mặc dơ ngâm hết cả, còn cộc mỗi cái quần đùi với cái quần Jean bị rách ở đầu gối & ở mông. Cũng hết cách, em mặc luôn cái quần jean rách. Cứ đi tán gái cái đã, mọi sự tính sau.
Em nó sinh năm 93 nhá, ở chỗ Bạch đằng- xô viết nghệ tĩnh…gần hàng xanh ý, thím nào ở tp hcm chắc biết. Cái nhà nó đã to còn 4 tấm tính ra cũng cỡ 4 cái nhà em ghép lại: |. Chạy ra đến nơi, alo em nó, em ngồi lên xe rồi đạp mãi d’ nổ…lúc này mới nhớ lúc nãy thằng Nách nó nhắc mình đổ xăng
Quả này ngại ko đỡ dc…Em đạp hùng hục như con trâu vừa đạp vừa nói “cái xe khỉ gió”.
Quỳnh hỏi:
- Xe sao vậy anh? (ôi giọng nói vàng oanh thỏ thẻ lúc này nghe sao sầu não thế…)
- Anh bị tung xe lúc nãy, giờ nó khùng khùng đạp ko nổ nữa
- Ủa sao mà tung xe, a có bị sao ko blah blah blah…
- Cũng ko sao, nhẹ ah’…mà rách mất cái quần. Hjc. Cái xe lúc thấy chảy nhớt mà bề ngoài ksao, a tưởng vẫn đi dc…
Nói rồi em chìa luôn 2 chỗ rách ở cái quần em ra
1 chỗ ở đầu gối 1 chỗ ở mông nhá. Con nhỏ cũng an ủi vài câu rồi kiu em dắt xe vào nhà nó cất tạm, lấy xe nó mà đi. Đệt…con này nó chạy Lờ Íc các bác ạ.
Lúc chiều nt thì vài câu hỏi vu vơ e cũng phán đoán dc là nhỏ này thích ăn hàng, mà nhìn cái mặt nó chắc quán coffe nào cũng đi cả rồi
Thế là em dắt nó đi ăn vặt tùm lum, vừa ngon vừa rẻ. Nói chung đi ăn rồi nói chuyện thì cũng chẳng có gì đáng để kể. Em cũng chẳng thèm hỏi nó có ng’ iu chưa, bởi vì riêng nhỏ này thì có hay ko em cũng d’ quan tâm các thím ạ
“cứ tán cái đã mọi sự tính sau” tuyên ngôn của em là vậy. Lát sau ăn ún tùm lum xong thì em chở nó về sớm, nó hỏi: “sớm mà…sao ko đi dạo chút nữa” thì em nói em ko rảnh, ở nhà còn chút việc, có gì tuần sau đi
Mình cũng phải cao giá chứ. Nó hỏi “tuần này bộ k rảnh ngày nào hả” em ừ luôn cho nó khỏe. Đang nghèo thánh bảo cũng ko dám kiu rảnh.
Vừa về đến đầu ngõ thì thấy 2 thằng nào ngồi trên cái ai bơ lách đang ngồi ở đó
Nhìn cái kiểu hầm hầm như vậy em dự là người yêu nó. Nhỏ Quỳnh vừa bước xuống xe thì thằng lái ab bên kia cũng xuống xe, hỏi:
“Em đi với thằng Đ’ nào vậy?”
- Em đi với bạn em, kệ e, ko liên quan đến anh!
“Sao anh gọi rủ thì em ko đi, giờ lại đi với thằng chó này?”
- Đây là bạn em, ko phải thằng chó nào hết ak’. Anh chửi chưa đã ah’.
Mày bảo ai là thằng chó? (em tức khí quá xuống xe hỏi)
- Thôi anh Linh, đừng nói nữa
Nói cái Tặc-lu gì !
“Mày nói cái Đ’ gì?”
Chửi cái mả bố mày đấy
“Loại như mày tư cách Đ’ gì mà đi với người yêu tao”
Con chó nào là người yêu mày?
“đây, con chó này này”
thằng cờ hó đó nó chỉ thằng vào mặt con bé, lúc này đã mếu mếu gần khóc…
Thằng chó đó là người yêu em đấy ah’?
- đúng rồi, thằng chó đấy đấy…huhu
“Mày bảo ai là thằng chó?” nó nhìn cả em cả con bé, thằng bạn nó cũng vừa bước đến: “Mày thích gì? ”
Em quay ra cười nhếch mép với con bé, cái kiểu cười mà “khinh bỉ có thằng người yêu tró dại” đấy các thím. Đkm vừa nhếch mép thì nghe tiếng “DCMM” 1 phát thì ăn ngay cái mũ bảo hiểm của thằng bạn nó phang vào đầu, cũng may lúc đó em đội mũ bh…(thằng chó đó im nãy giờ, giờ mới ra tay) thằng này còn đang vung mũ thì em thoáng thấy thằng người yêu chính chủ đang chạy ầm ầm vào đống gạch gần đó…thoang thoảng có tiếng la thất thanh “ANH LINH!” vừa nghe Anh LINH xong thì em cũng cắm đầu chạy luôn, ko quên nhìn lại coi nó có phang gạch mình ko
Cũng ko quên để lại câu “mày đợi bố”, chạy 1 khúc em thấy văng vẳng xa xa tiếng chó sủa gâu gâu…
Từ đó về nhà em cũng gần, khoảng 3 hay 400m gì đó…chạy vào nhà xách cái chạc ná với mấy viên bi ra…tiện thấy thằng Nách đang đứng múa côn trước sân, rủ nó ra luôn…
Quả này mày chết với tao con ạ.
Ra tới nơi thì 2 thằng gian phu cùng con dâm phụ đã chuồn đi đâu mất!
Em với thằng Nách lủi thủi đi về…đi dc vài bước thì nghe tiếng con Quỳnh gọi, em quay đầu lại nhìn rồi quay đi, kệ cmn nó luôn…
Đi dc 1 đoạn nữa thì nó nhắn tin: “anh có giận em thì cũng phải quay lại lấy xe chứ”, vậy là phải hối lộ thằng Nách thêm 40k nữa để nó quay lại lấy
Đkm đời
Có nhiều thím đọc tới đây có lẽ nghi ngờ em chém gió, xin lỗi em nói toàn sự thật đấy mấy thím ạ. Đầu tiên cho em giải thích thế này:
Tên thật của em: K’Hang, nhưng phát âm theo tiếng Tày bọn em thì sau dấu K’ là âm nhấn (như tiếng anh), nên Hang phải đọc là Háng (gần giống Hắng or Háng)
Nguyên âm: Ca Hắng, nói Hắng nghe hơi kinh nên em viết là Háng cho gần gũi các thím tộc Kinh
Tên của thằng bạn em: K’Nack, nguyên âm: Ca Nách
Khi em nói em ở Tây Nguyên, lại ở trên núi…có thể các thím đang nghĩ đến 1 nơi đồng không mông quạnh khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi…Nơi mà có thể khủng long hay thằn lằn bay vẫn còn sống. Nhưng em xin dập tắt suy nghĩ cả các thím nhá
Nói là Tây Nguyên nghe xa xôi vậy thôi chứ em ở tỉnh Lâm Đồng, ngay gần chân đèo Đà Lạt đấy ạ. Thím nào từng đi Đà Lạt chắc biết đèo
Địa phận của bọn em là K’Long
Tính ra thì cũng trên núi.
Còn vài thím thắc mắc 1 số từ lóng thì em giải thích ở đây:
Tặc-lu: Theo tộc Kinh là: i tờ ít, đờ ít đít nặng chịch
Toi-me Tặc-lu: DCMM
Sặc-lai: i’m sorry
Sali po: liếm đích…
Sali pa: liếm cờ him
Lịch tầm toi: săn lùng đập chết cmm
Hic sr các thím, bậy quá…mà em giải thích vậy sát nghĩa, thím nào giận thì cho em sặc lai ạ.
Cũng nói luôn em là Tày 54, tức là Tày ở bắc…chuyển về Tây Nguyên từ năm 1954 nhé
Bọn em sống gần gũi với tộc Cờ Ho và tộc Kinh, tình nghĩa hàng xóm láng giềng gần gũi đầm ấm lắm…
Với cả khi nói em tộc tày có thể các thím nghĩ em đen tựa châu phi, dơ dơ bẩn bẩn…cơ mà em trắng trẻo sạch sẽ lắm đấy nhá…có mấy đứa con gái kiểm định em là đẹp choai khoai to đấy
Có nét hao hao Tom cờ Rui se
Nói đến đây mà thím nào bảo chém gió nữa em đấm phát chết luôn.
Nãy giờ giải thích lan man chưa vào truyện, các thím cho em xin lỗi…em kể tiếp đây
Chả là từ sau cái hôm mà em bị 1 vố đau ấy, tối đó em uất ức thức đến sáng ko ngủ dc các thím ạ, tối hôm đó em vắt tay lên trán suy nghĩ về cuộc đời, đầu tiên là nghĩ về về gia đình, về bạn bè và xã hội…suy nghĩ về những lỗi lầm em đã gây ra, những gì em cho đi và những gì em nhận được…thật buồn là em cho đi thì ít, nhận được lại nhiều…càng buồn hơn nữa khi nghĩ rằng em giờ đây, 20 tuổi, sống giữa đất sài gòn, trắng tay! Ngay cả nhà mình cũng ko dám về chỉ vì 2 con bò…Hjc. Không biết cuộc đời em rồi sẽ trôi về đâu…
Cái an ủi duy nhất là 1 vài người bạn tốt, 1 vài anh em luôn chia sẽ động viên cho em mà điển hình là thằng Nách. Đến sáng hôm sau em nghỉ ko đi làm luôn.
Cuối cùng, em suy nghĩ về Quỳnh…nghèo cũng được, bị đập cũng chẳng sao nhưng không thể ko tán con nhỏ này
Thức đến sáng mệt lắm các thím ạ, lúc đó đọc xong quyển sách Dạy Con Làm Giàu thì khoảng 8 giờ…thằng Nách cũng đi làm rồi, còn 1 mình em trong phòng…buồn quá đang tính đi ngủ thì nhỏ Trinh qua chơi. (cái nhỏ bán sinh tố mà e kể ở part 1 ấy)
Lúc này em mệt lắm lắm luôn rồi, nó rủ đi coffe đi công viên đủ thứ loại mà em kêu mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi, hôm qua thức đêm…Rồi em phi ra chiếu bật quạt đắp chăn ngủ luôn, kệ mcn muốn làm gì thì làm…Vừa nằm dc 1 lúc thì nó cũng nằm kế bên, giật chăn em đắp chăn rồi ôm em nữa…hí hí
Thím nào từng trải chắc biết, cái cảm giác đang mệt mệt muốn ngủ mà có con nhỏ nào nó nhõng nhẽo nằm ôm thì sướng khỏi nói…Ôm Trinh trong vòng tay, em cảm thấy hạnh phúc vô bờ…rồi nhắm mắt thiếp đi lúc nào ko hay
Trong cơn mê em có thấy nhột nhột dưới hạ bộ…mà kệ cmn, em ko quan tâm.
Làm 1 giấc đến chiều…lúc tỉnh dậy thì ko thấy nhỏ Trinh đâu nữa, thằng Nách lúc này cũng đi làm về rồi. Nó quăng em gói mì tôm, nói em ăn xong tắm rửa rồi chạy lên đây với nó có việc tí.
Em cũng thật thà, ăn lẹ lẹ rồi tắm rửa nhanh nhanh…ko biết có việc gì. Lát sau lên xe hỏi nó thì Đkm nó chở em đi mua bao cao su
Nó ngại quá ko dám mua mà Đkm em cũng ngại khác gì nó đâu cơ chứ…trc’ giờ có dám đi mua bcs bao giờ…
Chạy vòng vòng gần đấy thì thấy 1 trạm thuốc tây, nó dừng xe lại, đưa em 50 ka…bảo em mua hết khoảng mười mấy 20 ka thôi, còn bao nhiêu nó hối lộ…cái Tặc-lu nó nhìn tờ 50k quen quen, hình như là tờ 50k hôm qua em thuê xe của nó thì phải.
Thôi thì cũng vì miếng cơm manh áo. Em dồn hết can đảm, chạy qua kia mua cái khẩu trang rồi bịt kín mặt bước vào. Vừa gọi pà bán thuốc ra thì Đkm có con nhỏ nào nó chạy hùng hùng vào mua thuốc…pà chủ ưu tiên hỏi em trước
Ngại quá rồi, ko lẽ cứ thế mua…Em móc 1 ngàn trong túi, 2 tay chìa ra…
- Bán cháu…2 cái băng cá nhân.
Pã bảo 1 ngàn 4 cái rồi đưa em 4 cái luôn các thím ạ. Em thất thểu đi ra…trán vẫn còn toát mồ hôi.
Ra ngoài thì thằng cờ hó kia nó chửi em luôn miệng…2 thằng ngồi phục ở đấy đợi con nhỏ mua thuốc xong nó lại ấn đầu em đi vào…Vào nhìn cái mặt ngu ngu pà chủ hiểu ý thì phãi:
- Mua áo mưa phãi hôn?
- Dạ ko, bán cháu 1 hộp 3 cái bao cao su…
- Tổ cha mày, thì áo mưa là bcs chứ là cái gì
Nói xong pã cười um cả quán…ngại VKL, em cũng cười giả lả…mua xong đi ra, may quá mọi việc êm xuôi…
Hết 20 ka các thím ạ, trừ 1ka băng cá nhân với 7ka khẩu trang nữa…em lời 22k
Em đưa hộp bcs cho nó mà