Sau cái hôm đi mua bcs với thằng Nách, sáng hôm sau em đi làm lại các thím ạ…Lên bưng cf từ sáng đến trưa, lúc này thằng quản lý cũ nó nghỉ rồi, có thằng quản lý mới…đến trưa nó gọi nhân viên lại thông báo cắt giảm lương
Lương con gái 4tr/tháng – > 3tr2
Lương lễ tân 8tr/tháng – > 5tr
lương con trai 2tr4/tháng – > 1tr8
Đkm đời phũ phàng, bất công…
Tính ra 1tr8 mà đóng tiền phòng rồi tiền ăn thì làm sao cho đủ. Em quyết định nghỉ luôn. Trả cho nó 2 cái áo đồng phục, lấy lại dc 200k…lương làm mấy ngày dc 800 nữa là 1 củ chẵn. Lúc về thì anh em cũng bịn rịn lắm, từng đứa đến bắt tay an ủi động viên, nước mắt lưng tròng. Em Hoàng Dao cũng ra ngồi sát vào em, tâm sự nắm tay nắm chân mấy cái. Em nói giờ nghỉ làm rồi, mà Dao thì làm sáng đến tối… sau này khó có dịp gặp lại
Cầm 1tr về nhà, đóng tiền phòng hết 500k…Trả nợ lặt vặt hết 200k. Tính ra cả tiền có sẵn em còn đúng 800k.
Tạm gác lại mọi chuyện, ra Net ngồi chơi 1 lúc, em để cái bóp trong túi quần lửng mà cái túi cũng hơi rộng…ngồi đánh dota cũng ko để ý lắm, lát sau tính tiền thì thằng nào nó móc mất rồi
Bà chủ quán Net thấy ko có tiền trả chửi rủa ầm ỹ, em cũng cắn lưỡi nhịn nhục mà xin lỗi rồi lủi thủi đi về… Vậy là số tiền ăn trong tháng này mất hết, giấy tờ các loại cũng mất cả. Gạo & gia vị cũng chưa mua gì hết trơn.
Em thất nghiệp, tiền cũng cạn. Trưa hôm đó xin thằng Nách tiền trả pà chủ tiệm Net, mua gói mì tôm…ngồi ăn mà nc’ mắt rơm rớm…ko biết cái cuộc đời mình rồi sẽ trôi về đâu…Tí tuổi, ko bằng cấp. Ra đời tự lập khổ quá. Tiền lo cho thân còn chưa đủ lấy gì mua bò về báo hiếu với Thầy U.
Có mấy ngàn chơi Net ko có trả mà cũng bị chửi như trâu chó vậy. Cái xã hội này là thế đấy
Sài Gòn thật tuyệt…nhưng nó cũng thật tàn nhẫn với người nghèo các thím ạ.
Chiều hôm đó đẹp trời, em ra ngoài dạo vòng vòng cho đỡ chán…vừa đi vừa suy nghĩ vẫn vơ. Đang đi thì gặp 1 thằng tây- ba- lô, nó cũng đi dạo
…Em nhìn nó, nó nhìn em, em quay đi, nó vẫn nhìn em…Đkm nó cứ nhìn mình chằm chằm.
Đang chán đời em chửi luôn 1 phát cho đỡ chán
Địch mọe mày thằng tây !!
- What???
Tặc-lu mày thằng tây !!
- What?? what your name? vừa hỏi nó vừa tiến đến gần em
Địch mọe mày thằng tây !!
- What your name? please… (năn nỉ đến tội nghiệp)
My name is Háng
- Địch mọe mày thằng Háng!
- Địch mọe mày thằng Háng ! Tặc-lu mày thằng Háng!
nó bắt chước chửi em rồi cứ nhìn em cười cười. Đkm đến cả thằng tây nó cũng troll được mình, vừa buồn cười vừa ức. mà nó to wa’ ko biết làm gì, em bèn vẫy vẫy gút bai, háp ờ nai áp tơ nun…nó cũng gút bai rồi 2 đứa quay lưng lại lủi thủi đi tiếp.
Lát sau đi về, trình bày mọi việc cho thằng Nách…nó cũng ngồi đăm chiêu suy nghĩ rồi lấy xe chạy đi đâu ko biết. Lát sau quay về quăng cho em 2 củ, bảo mới mượn dc. Cầm 2 củ nó đưa mà ngậm ngùi. tặc lu…có thằng bạn tốt thật
Điện thoại kêu, có tin nhắn. Mở ra đọc thì nhỏ Quỳnh nt rủ đi chơi
Lúc này thì em với nó cũng làm hòa rồi…Nó bảo là chia tay thằng ôn kia rồi, tại thằng đó mất dạy quá, ăn rồi cứ chửi nó suốt. Em bảo sao ko quen tiếp nghe nó chửi cho vui tai thì nó gọi điện chửi em 1 trận. Ừ thì đi chơi thì đi chơi…em chạy ra mua cái bóp mới, nghĩ sao bỏ 800k vào, còn >1tr1 nhét vào cái gối kéo khóa lại
Tắm rửa sạch sẽ rồi mặc cái quần lửng áo thun. Soi gương thấy mình cũng bảnh phết
Rồi kiu nó chạy qua đón.
Soi gương 1 lúc em quyết định mượn thêm đôi giày của thằng Nách, năn nỉ mãi nó ko chịu, em vào lục ba lô lấy quả bom thối giơ lên quát: “bây giờ mày có cho bố mượn ko? “. Thằng nhóc hoảng quá, đưa luôn đôi giày.
Nhắc lại bom thối mới nhớ…Chả là cái hôm em mất quần xịp ấy, chiều hôm sau thằng Nách nó bảo thấy 2 cái quần xịp giống giống của em treo ở phòng trên lầu…1 cái lưới 1 cái màu xám tro. Biết chắc là phòng đó lấy rồi, em gọi điện về kêu thằng nhóc ở nhà gửi lên 1 bịch bom thối 10 quả (ko biết có ai bik loại bom này ko, ở sg ko bán). Cái loại bom mà bóp xong quăng vào đâu nó nổ 1 phát thì thối um cả xóm làng ấy, thối chết trâu chết bò… Hôm sau hàng đến 10 quả thì em tặng luôn cho mấy thằng đó 8 quả chia làm 4 ngày, cứ sáng 1 quả đêm 1 quả. Cuối cùng thấy chúng nó thu dọn hành lý dắt nhau chuyển chỗ ở
Nãy giờ lan man quá trở lại vấn đề chính đây. Chở bé Quỳnh đi chơi thì nó kêu tấp vào cái gì mà Blue Center ấy…tiếng anh em cũng ko rành, căn bản là thấy cũng to to đẹp đẹp. Em dự là vào đó dạo. Vào đến nơi thì nó dắt vào 1 cái phòng nhỏ nhỏ mà kín lắm, bấm mấy cái nút rồi cửa đóng lại, sau đó nó ôm eo em…
Quả này ngon vãi, 1 căn phòng kín 1 đôi nam nữ…riêng biệt với thế giới hỗn độn bên ngoài, còn gì bằng. Em ôm hun nó luôn…Dải cứng nắng cực lắm các thím ạ. Hun dc phát em cởi luôn quần lửng ra, nó cản lại…mà đến lúc này thì có thánh cũng ko cản nổi. Cởi cái quần lửng xuống chân rồi, đang cởi quần xịp thì Đkm tự nhiên cửa mở. Thấy 2 ông bà già trố mắt nhìn vào. Ngại quá em mặc quần lên rồi nắm tay nó dông thẳng.
Lát sau mới biết cái phòng nhỏ nhỏ đó là cái thang máy.
Đi vòng quanh thấy chỗ nào cũng đèn xanh đèn đỏ đẹp lắm, ao quần treo khắp nơi…dự là con nhỏ này đi shopping dắt mình đi trả tiền, càng lúc em càng cảm thấy ớn lạnh sau gáy, da gà nổi đầy người, trán toát mồ hôi…Đkm, quả này chắc tiêu rồi
Thế rồi nó dắt em vào 1 cái shop to hơn cái nhà em, rồi em thì đứng ở đó, nó thì lựa đồ…huhu
Đang đứng than khổ thì ko biết trời xui đất khiến thế nào lại gặp ngay mấy thằng Tặc-lu hôm bữa, thằng người yêu của nó ấy (giờ là người yêu cũ). Chúng nó đi 4 thằng, tay thằng nào cũng xách bị
chắc vừa shopping xong.
Mừng quá em chạy ra hét:
- 1 mình K’Háng chấp hết
- A thằng chó này mày thích chết ah’?
thế rồi 2 thằng vứt bị xông vào, em đấm thằng gần nhất 1 phát rồi cắm đầu chạy thẳng, thấy chúng nó đuổi theo dc vài bước rồi thôi…Em cứ chạy 1 mạch ra tới ngoài đường thì nhỏ Quỳnh cũng vừa gọi điện, nó cũng nghĩ em vừa bị đánh, nó kêu đợi đó nó xuống, giờ có ôm eo ôm lưng, banh dú banh háng ra đó thì bố cũng nhất quyết đi về
lên đó với mày 1 vòng nữa thì ko có tiền mà ăn cháo.
Lát sau nó xuống, rủ em đi uống nc’…uh thì cũng dc, 2 đứa uống nước nói chuyện 1 hồi rồi em lên xe chở nó về.
- Ôm anh đi
- Ứ ôm đâu
- Ứ ứ cái gì mà ứ
Thế rồi em chụp tay nó, vòng qua eo em…nó ôm em luôn, 2 trái bưởi ngọt áp vào lưng…Sướng!!!
Tối đó về nhà ngồi nhắn tin với nó, nghĩ lại cũng thấy thix thix
mà cũng sợ sợ…ko
biết cái cuộc tình trôi nổi này nó sẽ đi đến đâu. Gái thành phố ko có tiền lấy gì chiều nó đây. Nhưng rồi em nhắn nó luôn bài thơ, tặng luôn cho các thím sau này lấy đi kua gái.
Hãy để anh là người yêu của em
Đừng do dự nhìn anh như thế…
Em biết đấy chẳng một ai có thể
Yêu thương em hơn chính bản thân mình
Hãy để anh đánh thức mỗi bình minh
Anh sẽ dậy trước tiếng gà gáy sáng
Anh sẽ đến sớm hơn tia nắng
Sẽ là hoa hồng ngập trên gối của em
Hãy để anh làm một người em tin
Trước vô vàn những lời yêu giả dối
Bao tháng ngày anh yêu em, chờ đợi
Với món quà chỉ là một trái tim…
Hãy để anh trở thành người chung đường
Em sẽ bớt cô đơn nhiều đấy
Đừng tin những kẻ phù du với áo quần bóng bẩy
Đi đến tận cùng, chỉ có một mình anh
Hãy để anh thức cùng em trọn đêm
Đêm sẽ ngắn và nhuộm màu êm ả
Hãy để anh ru em bằng nụ hôn trên má
Vị ngọt ngào hơi thở của tình yêu
Hãy để anh làm một người em yêu…
Xong nó gửi tn lại, em nhắm mắt bấm xoẹt xoẹt del luôn, đếu thèm đọc
kệ cmn mai mốt có nt thì bố rep, ko thì bố cũng bơ luôn…lát sau nó gửi 1 tin nữa, dự là “sao k trả lời”…em cũng del, đếu thèm đọc.
Tối cúp điện, thằng em hàng xóm xách cái đèn sạc, 2 gói cà phê với bộ cờ tướng qua chơi. 2 thằng ngồi đánh cờ tướng, 10 ngàn 1 ván, vui lắm các bác ạ
Đánh từ đêm đến sáng em thua gần 200 ngàn.
- Đố anh Háng mặt trời mọc ở hướng nào
- Hướng Đông chứ gì
- Ko phải, hướng Tây anh ạ!
Đệt…em cũng éo nhớ là hướng nào nữa, tờ mờ sáng buồn ngủ wa’ rồi…ậm ừ cho qua chuyện rồi vào ngủ. Đến trưa lên Net sực nhớ search google thì: mặt trời mọc ở đằng Đông lặn ở đằng Tây. Đkm suýt nữa nó lừa được mình.
Hjc dạo này em bận lắm để bữa nào rảnh em kể dài luôn 1 lượt nhá
Em có 1 thằng bạn khá thân trên tp
Tên là Hoàng Thích Đốn các bác ạ, em cũng ko hiểu sao bố mẹ đặt tên nó kì thế. Ông già thích đốn củi chăng? cũng tộc Tày, mà nó ở Bắc Ninh Bắc Neo gì đấy…vào thành phố cũng dc 1 năm rồi, vô tình ở gần xóm em rồi tối tối hay ra uống sinh tố, tụi e quen nhau rồi thân từ đấy…
Câu chuyện sau đây có lẽ mang tính ảm đảm vì nó rất buồn…liên quan đến cả thằng này và nhỏ Quỳnh nữa, các thím đọc xong có rơi nước mắt hay thím nào thấy nhạt nhẽo gì thì em cũng chịu. Đã là hồi kí thì dù có hay hoặc nhạt thì nó vẫn cứ là hồi ký thôi
Tối hôm đó thằng Đốn gọi điện, kêu đang ở bệnh viện. Em hỏi làm sao thì nó nói chuyện khó nói, lên đi rồi có gì nó kể. Em với thằng Nách chạy qua bà hàng xóm trộm trái mít, xin nhỏ Trinh thêm kg cam rồi xách xe chạy lên. Đến nơi thì thấy thằng nhỏ đang nằm thất thểu, khuôn mặt rõ ngu.
- Thế bây giờ thì nàm sao? – em hỏi
- Tao mới bị 1 quả ức quá mày ạ.
- Ức là ức nàm sao? thế mày bị nàm sao?
Thằng Nách cũng vừa chạy vào, cười toe toét:
- Haha… nó bị viêm lỗ đít mày ơi
Đkm, em cũng đếu hiểu viêm lỗ đít là viêm gì. Nghe đâu thằng Nách hỏi bác sĩ thì bác sĩ kêu viêm hậu môn hay táo bón gì gì đấy. Ngồi an ủi nó đại loại là cuộc đời ko phải lúc nào cũng suôn sẻ, có bệnh tật để quý cái sức khỏe của mình hơn blah blah…Rồi chốt em mới hỏi làm sao bị bịnh. Sự là tối hôm qua nó đi wa nhà con ghẹ về thì gặp 1 thằng già dụ dỗ, rủ lên xe đi chơi đủ loại, nó ko đi, thằng này kêu đi rồi nó cho tiềnnnnn
- Thế cho nà cho bao nhiêu?
- 700k nhá. Anh hiểu sinh viên cuối tháng mà, đi đi ko mất gì đâu em mà lại dc tiền nữaaa
Chữ nữa nó kéo dài ra nghe sao ngọt thế. Thằng Đốn nghĩ lại mới thấy có lý, cuối tháng đang đói quá…đi đại với nó 1 hôm cũng chẳng mất gì
Kết quả thì các thím biết rồi đấy, về nhà đít đau đếu ỉa dc, chịu đếu nổi…mà có ỉa thì ra toàn máu. Nó hoảng quá lên bv. Túm lại thì dc 700k đi chữa cái lỗ đít hết cmn gần 2 củ. Đkm thằng ngu.
Ngồi dặn dò nó chớ có ngu lần 2…xong cũng chẳng biết nói gì nữa, chán quá em dạo ra cái thang máy nghịch cho vui…lâu lâu mới có dịp, để 2 thằng trẻ trâu ở lại tâm sự chuyện cái lỗ đít với nhau. Đi dạo dạo ngắm y tá…ui sao xinh thế k biết, núng na núng nính nhé. con nào con nấy cứ phải gọi là…Xuống dưới khuôn viên bệnh viện, ra 1 chỗ khuất khuất rít điếu thuốc thì thấy 2 đứa đang ôm hun nhau đắm đuối ở đó. Nhìn kĩ thì mới nhận ra nhỏ Quỳnh với thằng tró nào đó các thím ạ.
Đkm đời sao phũ phàng. Lúc này em chỉ muốn lao vào tán 1 phát cho cả cặp gian phu dâm phụ đi chết.
Nhưng không, em đâu thể bốc đồng như thế…rít thêm vài hơi thuốc, nghĩ lại thì mình cũng qua bao nhiêu cuộc tình. Bị cắm sừng nhiều mà cắm sừng người ta cũng đâu ít. Nghĩ thêm 1 lúc em lựa 1 chỗ tối tối, nhặt cục đá to bằng bàn tay rồi âm thầm chờ chúng nó hun hít lần 2. Y như dự đoán, dc chưa đầy 20s mồm chúng nó lại lao vào nhau như 2 con tró dại. Em lựa lúc chúng nó đang sung sướng nhất, đang phê nhất, đang đắm đuối trong cực lạc thì tiện tay câu luôn hòn đá vào đầu thằng kia.
Ah’ nói mới nhớ, ném đá cũng là 1 quá trình nghệ thuật nhá, cũng từ luyện tập mới có trình, ko phải cứ ném bậy ném bạ mà 1 phát trúng được. Hồi ở nhà có cái bãi ở sau đình làng mà chúng nó hay ra ỉa bậy lấy lá chùi. Cái đường mòn em hay đi thì ngang qua chỗ đó, cứ lâu lâu lại thấy…mỗi lần có đứa nào ỉa bậy thì em cũng nhặt cục đá rồi chờ lúc nó thăng hoa nhất, lúc nó sung sướng cuộc đời nhất mà ném. Thông thường là trúng mông làm nó mất đà ngồi bệt luôn vào đống sản phẩm, hoặc trượt đi 1 tí thì cũng xệt dưới mông nó, nơi mà có 1 số thứ lạ lạ sẽ bắn lên. Cũng nhờ nhiều lần như vậy mà trình ném đá em đã đạt “bách phát bách trúng”.
Quay trở lại vấn đề: Tiện tay em câu luôn hòn đá vào đầu thằng kia. Thằng kia bị lực mạnh vào đầu mới cắn ngay lưỡi con kia rồi 2 tên gian phu dâm phụ dắt nhau thẳng vào trong bệnh viện. Lát sau đi ngang khu cấp cứu thì nghe đâu các bà bàn tán mới có vụ cắn lưỡi tự tử và 1 vụ đánh nhau bể đầu, máu me xối xả kinh khủng lắm. Em lên lầu đứng dc 1 lúc thì thấy dưới lầu thằng cờ hó đó đầu thì băng, đi qua đi lại, có vẻ hớt hải lắm
chắc là đang chờ con kia phẫu thuật mồm. thấy vị trí lí tưởng, em khạc luôn cục đờm trong miệng rồi nhổ xuống. Mà cái kĩ khạc đờm cũng ko phải 1 phát là trúng, đó cũng là 1 quá trình luyện tập. Đầu tiên là phải xác định khoảng cách, rồi lượng đờm mình khạc ra, rồi lực phun nữa. Nếu ở vị trí cao nhổ xuống thì cả lực gió cũng tham gia vào cuộc chơi. Đã nhổ là phải trúng, vì bình thường nếu sượt thì ắt hẳn địch sẽ hoảng sợ mà chạy đi chỗ khác là mất cơ hội.
Canh xong lực gió, em làm 1 bãi thật to nhổ xuống. Đkm xém trúng nhưng mà hụt rồi, gió mạnh quá…
Buồn quá em thất thểu đi vào.
Vào đến nơi ngồi bên 2 thằng bạn, nghĩ lại cảnh lúc nãy mà nước mắt tuôn rơi…
Người mà lòng em yêu lắm lại là người làm em đau…
Em bị người em yêu cắm sừng. Kể ra chắc các thím sẽ nói em ngu, yêu gái mà để gái cắm sừng, ngu lắm. Nhưng mà vẫn viết. Viết để sau này có đọc lại cái Tạ Trùng Linh hồi ký mà nhớ lại cái ngu cái dại của mình ngày ấy.
****** Hết ******