lắm. Nghe kinh nghiệm truyền lại thì phải tìm hiểu công ty đó, coi nó thành lập ngày nào, làm về lĩnh vực gì, ai là giám đốc, rồi khi gặp người phỏng vấn sẽ phải nói ra sao…
- “Ok, đã học thuộc lòng” – Tôi ngồi ngẫm
Qua ngày sau, tôi xin nghỉ dạy 1 ngày với lý do bận việc gia đình, sáng đúng 8g tôi đã có mặt tại nơi phỏng vấn, nhưng tôi hơi thất vọng, vì chỉ là một công ty nhỏ, chưa tới 10 nhân viên… Nhưng kệ, làm có kinh nghiệm cũng có sao đâu… Tôi vượt qua vòng phỏng vấn dễ dàng và được đề nghị mức lương thử việc là 2 triệu, khi nào chính thức thì 2 triệu 5. Không chần chờ, tôi gật đầu đồng ý. Nói vui thì chắc cũng không vui lắm, vì làm trong một công ty bé tẹo, nhưng không sao, có cố gắng sẽ gặp may mắn thôi, bố mẹ cũng khuyên làm cho có kinh nghiệm, đừng có mà mơ tưởng cao quá, kẻo té nát mông
Tôi qua bên trung tâm xin rút bớt giờ dạy, chỉ dạy vào những buổi tôi có thời gian rãnh, thương thuyết 1 hồi cũng được thời khoá biểu như sau:
- Sáng 7g đi dạy đến 8g30
- Chạy đến công ty 9g làm đến 6g chiều
- Đi làm ra thì lại đua về trung tâm dạy đến 10h tối (trừ những ngày đi học)
Thu nhập bình quân 1 tháng của tôi lúc đó lên 3.5 triệu, một con số mà bất cứ những bạn cùng lứa với tôi đều mơ ước
Cái gì cũng có cái giá của nó, tôi làm tiền nhiều hơn đồng nghĩa với việc thời gian dành cho em ít đi, 1 tuần tôi chỉ rãnh ngày CN, buổi sáng tôi dành cho gia đình, chiều tối tôi dành cho em… Và tất nhiên, cuộc sống của em và tôi cũng được cải thiện, không dư giả gì nhiều, nhưng cũng thoải mái hơn chút đỉnh…
Đôi khi em cũng có giận hờn vì thời gian eo hẹp của tôi, nhưng rồi cũng qua, cũng lại khắng khít vì em biết tôi làm tất cả những chuyện đó là vì em…
Vối tôi, tiền tôi đã kiếm được khi đi dạy, nhưng tiền lương được nhận từ công ty tôi cảm thấy vui hơn vì nó phù hợp với ngành mà tôi đang học, còn với em, tháng lương đầu tiên cũng là số tiền đầu tiên em tạo ra bằng chính đôi tay mình… Hai đứa khoái chí lắm, cứ tíu ta tíu tít, chả khác gì 02 đứa con nít được cho bịch kẹo. Em không dám tiêu nhiều, sợ lại túng thiếu, lại rơi vào cái hoàn cảnh khó khăn mà tôi và em đã trải qua…
Bây giờ tôi phải lo cho gia đình tôi, cho em và cho cả bản thân, làm bao nhiêu tôi tiêu sạch bấy nhiêu, chả dư giả đồng nào, nhưng kệ, vì cũng đã kiếm ra được đồng tiền, phụ giúp được cha mẹ một ít…
Màn ăn mừng tháng lương đâu tiên của chúng tôi được bày tại nhà của G, chỉ tôi, em, G và H. Đơn giản là một vài món ăn, 1 cái lẩu, 1 thùng 333 (lúc trước thì sang, giờ thì chúng tôi chỉ có khả năng bao nhiêu đó). 4 đứa hùa nhau vào lớp ăn, lớp uống… rồi lại say xỉn, rồi lại đánh bài uống bia, rồi nói, rồi cười… Khoảng khắc vui vẻ đó, bây giờ biết tìm nơi đâu…
Chap 16: Linh tinh
Bọn tôi thường qua Phú Mỹ Hưng ngồi ghế đá, nói ghế đá chứ thiệt ra là làm bằng gỗ, những băng ghế cách nhau một quãng đều đặn, để dọc bên đường, sát với mé sông… Lần nào cũng vậy, cứ đến đoạn đường dẫn vào, là em lại đếm: “1, 2, 3… anh, anh, tới rồi anh, dừng lại”, nhiều khi tôi cố tình chạy lố qua cái thứ 4, nhưng em quyết phải ngồi cái 03 cho bằng được, không biết vì cái gì, sở thích chăng?
Khu này mát thật, gió từ sông cứ nhè nhè thổi vào, con đường vắng lặng uốn mình theo hàng cây xanh rì, cả không gian trở nên vàng vọt, lung linh dưới những ánh đèn hai bên đường… Những chi tiết ấy vô tình hoà quyện vào nhau như bức tranh phong cảnh…
- “Có khi nào anh hối hận khi quen em không?” – Em thỏ thẻ bên tai tôi
- “Sao hỏi vậy?” – Tôi nhìn em
- “Thì anh trả lời đi” – Em lây lây tay tôi
- “Có” – Tôi nói xong, quay mặt tránh ánh mắt của em
Em buông tay tôi ra, vẻ mặt có vẻ buồn buồn, tôi vội kéo tay em:
- “Anh hối hận vì không gặp em sớm hơn” – Tôi cười
Em cười rồi dựa đầu vào tôi, nhéo yêu một cái: “Dạo này anh biết nịnh quá hén”
Đêm nay trăng tròn và sáng quá, át luôn những ánh sáng le lói của những ngôi sao bé xíu xung quanh, đôi khi tôi tự hỏi, không biết có bao nhiêu ngôi sao nhỉ? Có khi nào trên cao kia, cũng có người nhìn xuống tôi, và tôi cũng nhỏ xíu như những ngôi sao kia?
Có những lúc tôi quá mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh em dầm mưa ra trạm xe bus đi làm, là tôi lại có động lực đứng lên tiếp tục… Tôi vẫn nhớ như in những tháng ngày rau muống và tàu hủ, tôi thương em, từ một tiểu thư không đụng đến móng tay, giờ phải bương chải với 800K 1 tháng.
- “Thôi mình đi ăn cá viên chiên đi anh” – Em lay lay tay tôi
- “Uhm, ăn đi, chứ đói rồi” – Tôi gật đầu đồng ý
Hai đứa nhanh chóng rời khỏi PMH, tiến thẳng về quán cá viên quen thuộc.
- “Như cũ hả hai đứa” – Bà chủ quán thấy bọn tôi cười hỏi
- “Dạ, u như kỹ” – Tôi trả lời
Quán chỉ có 3- 4 cái bàn mủ kèm theo vài cái ghế xúp, được kê sát tường của một trường tiểu học, trên bàn chỉ có 1 lon que tre, 1 chai tương đen, 1 chai tương ớt và một hộp khăn giấy. Nếu nói về vệ sinh thì đảm bảo quán này không hề đủ chỉ tiêu an toàn thực phẩm, nhưng chả sao cả, bọn tôi cũng không quan tâm, đơn giản là ăn quán này ăn nhiều lần về nhà không bị anh “Tào” thăm viếng, giá cả phải chăng, không gian rộng rãi, tấp nập xe cộ, vừa ăn vừa ngắm kẻ qua người lại cũng vui vui.
- “Để em đút cho anh hén” – Em xiên 1 cục cá viên đưa về phía tôi
Như một phản xạ tự nhiên, tôi cười và mở miệng chờ đợi em đút, đưa gần đến miệng thì em rụt tay lại, rồi cầm que xiên bỏ vô miệng mình rồi cười:
- “Mắc lừa nhé”
Mặt tôi đần ra, quê dễ sợ, tôi cười chống chế, cái trò này chơi được nè, nhưng tôi đâu dại mà xài lại ngay lúc đó. Qua lần sau, tôi áp dụng trò đó cho em, theo kiểu “gậy ông đập lưng ông”, thế là em giận..
- “Có chơi có chịu chứ, giận gì” – Tôi vừa nhai nhòm nhèm vừa cười chọc em
- “Không chơi với anh” – Em xoay đầu đi chỗ khác
- “Sao em chơi được, còn anh chơi giận chứ” – Tôi vẫn cười
- “Em con gái khác” – Giọng lạnh lùng
- “Khác sao” – Tôi vẫn ghẹo
- “Thì con gái quê nhiều hơn con trai” – Em bướng
- “Thế con trai không biết quê à” – Tôi vẫn cười
- “Con trai chơi thế là không đẹp, chả có galăng chút nào” – Em trề môi
- “Tôi là les chị à, nên chả cần galăng, ga liếc gì hết” – Tôi cười ha hả
- “Ấy chết, thế chị em bạn gái với nhau à” – Em bắt đầu xoáy
- “Ừ, không thấy anh thích toàn con gái không sao, không tin tối nay mình “thử” đi” – Tôi cười gian manh
- “Quỉ ma gì đâu không” – Em cười rồi vỗ đùi tôi cái độp
Ngoài trò đó ra thì còn một trò nữa, là cá xem, trong dĩa cá viên là số chẵn hay lẻ, nếu chẵn tôi trả tiền, còn lẻ em trả tiền, đôi khi em cũng gian lận, đi qua nói với bà chủ cho thêm 1 cục, hay bớt đi một cục để phù hợp với kèo, cứ mỗi lần thắng là em lại nhìn tôi rồi nói vẻ châm biếm:
- “Đúng là ý trời, ý trời, đề nghị đồng chí xem lại cách ăn ở” – Giọng cười khoái chí của em làm tôi cũng buồn cười
- “Chắc kiếp trước anh ở ác lắm nên giờ mới trả nợ cho em nè” – Tôi cười rồi xoa đầu em
- “Xì, tu 8 kiếp mới gặp em thì có” – Em đắc ý lắm
Tôi với em cũng thường xuyên đổi điện thoại cho nhau xài, cốt là về chép nhạc cho em, bài nào mới mới là tôi download về usb, sau đó chép qua máy tôi rồi truyền bluetooth qua máy em. Cả một công đoạn dài ngoằn và tốn thời gian, nhưng không sao, tôi có thể làm việc đó lúc rãnh tay khi đi dạy, hay nghỉ trưa ở công ty. Hồi xưa tôi với em cũng thích RAP lắm, nghe nó lạ lạ tai, câu chữ cũng nhẹ nhàng và lãng mạn kèm chút dễ thương nữa…
Cứ mỗi lần ăn cá viên là chúng tôi lại qua Võ Văn Tần ăn chè, lần nào cũng thế, món ruột của tôi là củ năng hạnh nhân, còn em thì sâm bổ lượng, xe bán chè làm theo kiểu người Hoa, có quá chừng loại chè, thấy cả chè có trứng vịt nữa mà hông bao giờ tôi dám ăn, thấy nó kì kì sao ấy… Hông biết cái quán chè đó có ngon không, nhưng lần nào đi ăn cũng phải là 2 đứa, chắc chỉ ngon khi ăn cùng nhau thì phải
Chở em về Q9, em thấy tôi chạy đường xa, nên lúc nào cũng chơi trò đoán chữ, em dùng tay viết lên lưng tôi 1 từ hay 1 cụm từ, rồi bắt tôi đoán, nếu trúng thì được 1 búng, thua thì ngược lại, nợ nần trả sòng phẳng khi về tới nhà em, có bữa tôi bị 6 búng liền, đỏ hoét 2 cái lỗ tai, nóng rang cả mặt. Mỗi lần thế em đều lấy tay xoa xoa vào 2 cái lỗ tai mà em đành lòng búng ấy với vẻ xuýt xoa:
- “Lần sao cố gắng lên nha cưng” – Rồi nở một nụ cười gian trá
- “Đợi đó, mai mốt đến lượt anh đừng có mà năn nỉ tha cho nhe” – Tôi ấm ức trả lời
Em luôn ôm tôi 1 cái thật lâu trước khi tôi đi về, đôi khi em tinh nghịch lấy cằm mà ấn vào lưng tôi, nhột muốn chết, tôi càng cố gắng vùng ra, thì em lại càng siết tay lại và ra sức ấn. Lúc đó trong đầu tôi luôn nghĩ: Tôi là người hạnh phúc nhất thế gian…
Chap 17: Ngày về
Tôi rút vội cái áo mưa ra khỏi ba ga xe, vừa vũ cái áo mưa cái rột, thì trời đã đổ mưa ầm ầm, nhanh nhất có thể, tôi cũng mặc được áo mưa vào người, trong khi áo đã ướt quá 1 phần 3. “Quái, mới sáng sớm đã mưa, đúng là ngày thứ 3 xúi quẩy” – Tôi nghĩ trong đầu. Mưa buổi sáng làm cho mọi thứ trở trên nhớp nháp, từng cơn gió mạnh thổi qua làm cho những cây me oằn mình sang một bên, lá me bay lả tả, những chiếc xe trên đường kèm những cái áo ưa đủ màu sắc cũng cố gắng lướt vội đi trong cơn mưa…
Đến được công ty, ướt gần nửa, tôi đang lui cui tháo áo mưa ra và trải lên xe cho ráo nước thì mấy anh trong phòng trêu:
- “Có áo mưa mà sao ướt vậy mày, bộ áo mưa bị lủng hả”
- “Mưa lớn chứ bộ anh, áo mưa em mỏng manh lắm” – Tôi cười đáp lại
- “Mặc áo mưa mỏng, cảm giác nó mới thiệt mày há” – Mấy anh cười rần rần
Tôi biết mấy anh đang nói về một vấn đề khác, nên cũng ráng đeo theo để cho trọn vẹn:
- “Vậy ai cần em cho, cảm giác tuyệt lắm” – Tôi trả lời
- “Thằng này ghê thiệt, ai nói nó hiền đâu chứ” – Mấy ổng lại trêu
- “Nhờ mấy ông luyện riết, giờ thành quỷ luôn rồi đó chứ” – Cả đám cùng cười
Bọn tôi lúc nào cũng bắt đầu 1 ngày làm việc như thế, hôm nay chọt người này, mai lại thọt người kia, chỉ có những hôm có giải bóng, vô thấy mặt ai cũng ỉu xìu là biết thua banh, tôi ngâm một vài câu thơ tự chế:
“Tối qua anh quyết định bắt tài
Ai ngờ trở quẻ lại trắng tay
Đêm nay nằm xỉu anh gỡ lại
Nó lại ra tài thế mới cay”
Mấy ông thua banh mặt bí xị: “Chọc quê hoài nha ku, cầu tao ăn banh đi, tao dẫn cho đi nhậu”
- “OK anh, để em cầu, thế nào Quang Linh cũng phù hộ anh thôi’ – Tôi cười
Mấy anh em chơi với nhau rất vui, dù công ty nhỏ thiệt, nhưng tạo cho tôi một cảm giác như làm với anh em trong gia đình, ai cũng thân thiết và hoà đồng hết.
Đến giờ cơm trưa, tôi vừa định dẫn xe đi ăn cùng mấy anh thì có cuộc gọi đến, tôi lẩm bẩm: “Đến giờ ăn cơm cũng không yên”, móc điện thoại ra tôi thấy đó là số của mẹ em:
- “Alo”
- “**** à, bác đây” – Giọng ngọt như mía lùi
- “Dạ con nghe” – Tôi nhỏ nhẹ
- “Dạo này con còn quen N chứ” – Ghét cái giọng giả điên của bả
- “Dạ còn bác” – Tôi đáp
- “Mấy tháng nay tụi con sống sao” – Nghe mùi thế không biết
- “Dạ cũng tạm ổn”
- “Bác thấy N nó sống ở ngoài nhiêu đó được rồi, con khuyên nó về nhà Bác nhe” – Giọng năn nỉ
- “Cái này con không có dám hứa, tại tuỳ thuộc vào N thôi ạ”
- “Hông lẽ con thấy mẹ con Bác người một nơi mà đành lòng sao?” – Bả đánh vào tâm lý
- “Dạ… Cái này…” – Tôi dính đòn
- “Coi như con giúp N, rồi giúp bác, bác thấy nó ở ngoải 1 mình, bác lo lắm”
- “Dạ, con hiểu rồi, để con cố gắng” – Tôi mủi lòng
Con người tôi cứng rắn có, sắt đá có, nhưng đừng đánh vào tình cảm gia đình, tôi hay mủi lòng lắm. Nhớ lúc trước, tôi về quê ngoại bị ngoại rầy, về lại SG tôi giận mấy tháng trời, mấy dì dưới quê gọi điện năn nỉ về chơi mà tôi đều từ chối, chỉ khi nghe ngoại bệnh thì tôi lại tức tốc chạy về, đúng là đôi khi con người ta cũng khó hiểu, miệng nói 1 nẻo mà trong lòng nghĩ 1 nẻo.
Mẹ N đánh vào điểm yếu của tôi, làm tôi suy nghĩ cũng phải, cũng 3- 4 tháng N ở ngoài, chịu đựng cực khổ bao nhiêu đây đã đủ rồi, nhưng biết khuyên sao đây? Nói sao cho N hiểu để về nhà?
Tôi vẫn đón em về trên con đường quen thuộc, hai đứa luôn ngân nga 1 bài hát mà cả 2 cùng thích. Miệng tôi hát, nhưng đầu tôi nghĩ cách mở lời, tôi giả bộ hỏi N:
- “Em có nhớ nhà không?”
- “Ngày nào cũng về nhà nhớ gì anh” – Em hiểu ý tôi nhưng vẫn cố tình trả lời một hướng khác
- “Nhà Q10 ấy”
- “Anh tào lao quá, nhớ làm gì” – Tôi biết em nói thế nhưng không phải thế
- “Thôi xạo hoài, anh biết em nhớ mà”
- “Hôm nay ăn gà chiên hen, em làm ngon lắm” – Em đánh trống lãng
- “Về nhà đi em, anh nghĩ cũng đến lúc em về nhà rồi” – Tôi khuyên
- “Anh muốn em về nhà không?” – Em băn khoăn pha chút lưỡng lự
- “Anh tôn trọng quyết định của em”
Tôi có 1 linh cảm xấu, tôi biết, có thể kỳ này em về nhà, tôi sẽ mất em, nhưng tôi cũng không đành lòng để em chịu thiệt thòi thêm nữa, em xứng đáng trở về với cuộc sống trước kia, và hơn ai hết, tôi biết, em đang cần tình thương của mẹ…
Em có chút do dự, tôi đoán được, nhưng tôi vẫn không nói gì, em nhìn tôi như có gì muốn nói, nhưng lại thôi, em lại im lặng, tôi cũng không muốn mọi thứ xấu hơn, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng chấp nhận.
Ngày đưa em về nhà, gia đình em vui lắm, tôi không biết họ vui vì em về hay vui vì đã bước đầu tách em ra khỏi tôi? Cũng là lần đầu tiên tôi thấy má S của em cười với tôi, tôi gật đầu chào rồi quay xe đi về. Lúc đó tôi còn quá trẻ, không hiểu được những toan tính, gian trá của con người, tôi chỉ nghĩ – đưa em về nhà là một điều nên làm…
Mới chạy được một quãng, túi quần tôi rung lên
- “Alo”
- “Anh ****, qua em chơi chút đi” – Giọng G- “Cũng được”
Tôi vòng xe chạy về nhà G, G ngồi trước cửa nhưng quái lạ, thằng H đâu nhỉ mà để G một mình thế kia. Vừa tới tôi hỏi ngay:
- “Ku H đâu em?”
- “Sao anh không hỏi em, hỏi người ta làm gì?” – G trách móc
- “Ờ thì em sao rồi, mà ku H đâu”
– Tôi cũng cố chêm thêm
- “Nữa, hỏi có 1 câu, mà hết nữa câu ai đâu không” – G dỗi
- “Thôi, nói đi, làm màu hoài”
- “Chia tay rồi anh, với lại em cũng chỉ thích thích nó thôi, chứ có yêu đương gì đâu?”
- “Kì bây, định quất ngựa truy phong, bỏ rơi con trai người ta à, tội lỗi lắm đó nghen”
- “Em với nó có gi đâu, mà cũng không hợp nhau anh ơi, nó đi chơi quá, em quản đâu
Đến trang: