Truyện cười bựa: Nhanh kẻo không kịp!
Nhà tôi ở ngoại thành, đất rộng
mênh mông, nên tôi chăn nuôi đủ
thứ. Tôi nuôi lợn nhốt đầy trong
kho, nuôi bò thả đầy trên đồng cỏ
bao la trước nhà, nuôi gà để lấy
thịt, nuôi vịt để lấy trứng. Cũng vì
làm lụng vất vả nên tay chân vợ
tôi đen thủi, đầy những vết sần,
chai cứng. Một hôm, vợ ôm tôi thì
thầm:
- Xuất xong lứa lợn này, anh cho
em tiền đi làm phẫu thuật thẩm
mỹ nhé?
- Em suốt ngày chỉ tắm cho lợn
với lại dọn phân bò mà, cần gì
phải đẹp!
- Anh thấy hoa sen không, “gần
bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”,
dù dưới chân nó là đầm lầy, rác
rưởi thì nó vẫn vươn lên, tỏa
hương ngào ngạt, trở thành biểu
tượng của sự thanh khiết. Càng ở
những chỗ bẩn thỉu, tối tăm thì
cái đẹp lại càng bừng sáng, càng
đáng trân trọng!
- Thôi được rồi, anh chiều em!
Thế em định làm ở bộ phận nào?
- Em chỉ xăm lông mày, gọt cằm tí
thôi! Không tốn nhiều đâu anh!
- Thế còn bộ răng? Không định
đưa nó vào trong mồm à? Rồi
ngực nữa, bơm lại cho nó đều
nhau đi, người vẹo sang một bên
bao nhiêu năm rồi em không thấy
mỏi sao? Rồi lông lá nữa, chỗ nào
cần để thì để, còn không thì tẩy
hết đi, ai lại đàn bà mà lông tay,
lông chân, rồi lông một số vùng
lân cận cứ lòa xòa, nham nhở như
đang tiến hóa dở, nhìn muốn
ngộp thở!
- Làm thế thì tốn kém lắm!
- Tốn thì bán nốt mấy con bò, con
vịt đi! Chẳng lẽ anh lại coi mấy
con gia súc, gia cầm ấy hơn vợ
mình sao?
Được sự động viên của chồng, vợ
tôi tức tốc vào thành phố tìm chỗ
làm phẫu thuật. Tôi còn bận chăm
lũ bò vịt lợn gà ở nhà nên không
đi cùng vợ được mà chỉ thường
xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình
thôi. Vợ tôi khoe là tìm được một
trung tâm thẩm mỹ mới khai
trương nên giá rẻ lắm, với cả bác
sĩ mới làm lần đầu, chưa quen tay
nên làm rất cẩn thận, tỉ mỉ. Vợ tôi
bảo là sẽ cố gắng làm xong sớm
để kịp cuối tháng này về quê ăn
giỗ mẹ vợ tôi. Trước giờ, vợ tôi
luôn bị coi là xấu gái nhất làng,
lần này về giỗ, vợ tôi sẽ cho bọn
họ sáng mắt ra!
Lâu nay tôi vẫn tưởng phẫu thuật
thẩm mỹ nó chỉ làm cho người ta
đẹp lên thôi, chứ không nghĩ nó
có thể biến người ta thành một
người khác được. Ấy thế nhưng
tôi đã lầm, vợ tôi đã bị biến dạng
hoàn toàn. Hôm vợ tôi từ thành
phố trở về, tôi đã bắt vợ tôi phải
trình chứng minh nhân dân ra,
rồi kể lại mấy cái kỷ niệm riêng tư
của hai vợ chồng, thấy đúng tôi
mới cho vào nhà. Dù vậy, tôi vẫn
cứ có cảm giác rằng tôi đang nằm
cùng giường, ở cùng nhà với một
người đàn bà xa lạ!
Người ta bảo đàn ông thì thằng
nào cũng ham của lạ! Đúng thế!
Và tôi cũng thế! Nếu vậy, lẽ ra tôi
phải thấy hào hứng với vợ tôi
chứ, vì là của lạ mà?! Nhưng tiếc
rằng, đàn ông thì cũng vẫn là
người chứ không phải cái máy
xay thịt. Nếu là cái máy xay thịt thì
cứ ném miếng thịt vào rồi cắm
điện là nó nuốt, nó xay, bất kể đó
là miếng thịt gì: ôi thiu, mốc meo,
hôi thối, thậm chí là miếng cao su,
nó cũng xay tuốt!
Bởi tôi không phải cái máy xay
thịt nên tôi biết rùng mình khi
nhìn cái môi vợ tôi sưng vều, tím
bầm do bị bơm quá đà; tôi biết
dựng tóc gáy khi nghĩ đến cặp
lông mày vợ tôi bị xăm lỗi,
nguệch ngoạc, ngoằn ngoèo; tôi
biết nổi da gà bởi cái mũi vợ tôi
dài ngoằng, khoằm khoằm như
mỏ quạ, bởi bộ ngực vợ tôi giờ to
uỳnh, phình ra như hai quả tạ, và
bởi thứ cảm giác hãi hùng rằng
mình đang sống cạnh một con
quái vật đến từ một hành tinh xa
lạ. Thế nên, kể cả khi cái đống thịt
ấy nó cứ tênh hênh, ngổn ngang
trước mõm thì tôi cũng chỉ giống
như cái máy xay thịt chưa cắm
điện vậy: im lìm và bất động!
Ấy vậy mà vợ tôi lại còn nói đi nói
lại một câu rất thừa thãi rằng:
“Bác sĩ dặn trong vòng một tuần
phải kiêng chuyện vợ chồng để
tránh làm hỏng phụ tùng. Bác sĩ
sẽ không bảo hành trong trường
hợp hàng hóa bị hỏng do không
tuân thủ các quy định về an toàn
trong sử dụng”. Tôi thì đang lo
lắng rằng, sau khi cái thời hạn 1
tuần ngắn ngủi ấy trôi qua, tôi
biết lấy lý do gì để trốn tránh cái
quyền lợi và trách nhiệm thiêng
liêng của một người chồng đối
với vợ mình đây?
Thế rồi ngày vợ chồng tôi khăn
gói về quê ăn giỗ mẹ vợ tôi cũng
đã đến. Mấy lần giỗ trước thì vợ
tôi toàn tìm cớ để trốn không về,
nhưng lần này vợ sốt sắng về
sớm trước một ngày. Đến nhà,
bước vào sân, thay vì tiếng trầm
trồ và ồ lên ngưỡng mộ của mọi
người như vợ tôi trông đợi, thì lại
chỉ có tiếng con chó sủa ra ăng
ẳng. Con chó vừa sủa vừa nhe
hàm răng trắng ởn, hùng hục lao
tới. Vợ tôi tưởng con chó nó
mừng nên dang tay ra đón. Ai
ngờ, nó chồm lên há mõm tợp
thẳng vào đùi vợ tôi. Cũng may vợ
tôi kịp lùi lại rồi đá một phát vào
giữa cổ con chó. Con chó rú lên
đau đớn rồi hoảng hốt cong đuôi,
chạy nấp phía sau nhà, không
dám thò mặt ra. Vợ tôi, dẫu may
mắn chỉ bị con chó tớp hụt,
nhưng giọng vẫn đầy bực bội:
- Con súc sinh! Bà vuốt ve, cho
mày ăn từ khi còn bé tẹo, thế mà
giờ mày quay ra cắn bà!
- Em chấp với con chó làm gì! Đến
anh lúc đầu còn chẳng nhận ra
em nữa là…
Nhưng sự bực bội và ấm ức của
vợ tôi đã tăng lên gấp bội khi
chúng tôi bước vào nhà. Vừa nhìn
thấy chúng tôi, bố vợ đã trợn mắt
lên nhìn kinh ngạc rồi hỏi:
- Vợ mày đâu? Sao lại đưa con dở
nào về thế này?
Vợ tôi lập tức ôm mặt tức tưởi,
khóc tu tu. Tôi lại phải vòng tay
ôm vợ dịu dàng, an ủi nhẹ nhàng:
- Em chấp với bố em làm gì! Đến
con chó nó còn chẳng nhận ra
em nữa là…
Sau một hồi giảng giải, trình bày
thì cuối cùng bố con họ cũng
nhận ra nhau. Rồi bố vợ sai
người làm cơm rượu tưng bừng,
vì chả mấy khi nhà có giỗ, và cũng
vì rất ít khi vợ chồng tôi về. Tôi và
bố uống rất nhiều và rất lâu, đến
nỗi khi tất cả mọi người trong
nhà đã lên giường đi ngủ hết rồi
thì tôi và bố vẫn ngồi uống. Lúc
tôi bò được vào buồng với vợ
cũng là lúc đầu óc tôi mất hết tỉnh
táo và đang lâng lâng như trên
mây. Có phải vì thế mà tôi không
còn cảm giác kinh tởm vợ nữa?
Tự nhiên tôi thấy vợ đẹp lạ lùng:
cặp lông mày loằng ngoằng bỗng
trở nên dễ thương; cái mũi
khoằm khoằm đột nhiên đáng
yêu ghê gớm; còn đôi môi thâm
sì đang sưng vều lên đầy sexy,
mời gọi. Vậy là nhờ có rượu hỗ
trợ, tôi đã đủ dũng cảm lao vào
vợ…
Vợ thì chắc do nhịn cũng đã lâu
nên không nỡ đẩy tôi ra, dù
miệng thì vẫn liên tục ú ớ:
- Ơ kìa anh! Bác sĩ bảo phải kiêng
một tuần! Nếu không thì không
được bảo hành đâu…
- Không bảo hành thì lại bán lợn,
bán bò đi làm lại! Chẳng lẽ em
không chiều anh chỉ vì mấy con
lợn, con bò?
Nghe tôi nói vậy thì vợ cũng xuôi,
nằm im, mặc cho cảm xúc đưa
đường chỉ lối. Tôi chồm tới, đặt
lên đôi môi sưng vều của vợ một
nụ hôn đắm đuối. Nhưng vợ đã
vội đẩy tôi ra:
- Hôn nhẹ thôi anh! Vỡ môi bây
giờ!
Tôi nghe thế thì cũng thôi, không
hôn môi nữa mà di chuyển nhẹ
xuống cằm, xuống cổ, rồi xuống
dưới cổ. Vậy nhưng lại nghe tiếng
vợ nài nỉ:
- Nhẹ tay thôi anh! Nổ cả hai bên
bây giờ!
Tôi nghe thế thì cũng thôi, rồi lại
di chuyển tiếp xuống khu vực
bụng, rốn, rồi dưới rốn. Tôi lại
nghe tiếng vợ, nhưng thật sự lần
này tôi không rõ là vợ đang nói
gì, bởi âm thanh nó cứ díu vào
nhau réo rắt một cách vô nghĩa.
Thế rồi tiếng kêu của vợ im bặt
khi vợ thấy tôi vùng dậy và ngồi
thừ ra góc giường với vẻ thất
vọng, chán chường…
- Sao tự nhiên dừng lại thế anh? –
Vợ hỏi tôi bằng giọng hoang
mang.
- Tại sao lại nhẵn thín vậy? – Tôi
gào lên!
- Thì anh bảo em tẩy đi mà?!
- Anh bảo khi nào? Anh chỉ bảo là
chỗ nào cần để thì để, còn không
thì mới tẩy!
- Thì em cũng đâu có biết được
chỗ nào cần để, chỗ nào không
đâu! Hôm ấy tẩy xong chân tay
thấy vẫn còn thừa gần nửa lọ, em
tiếc nên cứ chỗ nào có là bôi vào
thôi! Với lại nhẵn cũng có cái hay
riêng chứ! Ví như anh ăn thịt gà,
một con gà được vặt lông sạch sẽ
với một con vẫn còn lông lởm
chởm, con nào hấp dẫn hơn?
- Em nói thì hay lắm! Thế bây giờ
cho em đánh răng bằng cái bàn
chải trụi hết lông thì em thấy sao?
Chúng tôi cãi nhau một hồi rồi lăn
quay ra ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tôi bị tỉnh giấc bởi
tiếng mõ lốc cốc, tiếng chuông
leng keng; rồi cả tiếng cúng bái
lầm rầm của lão thầy pháp ngoài
sân. Ở đây, nhà nào có giỗ cũng
đều mời thầy pháp đến, vừa là để
cúng, vừa là để gọi hồn người
chết về trò chuyện với người
thân, con cháu.
Sau một hồi múa may làm phép
và hô hoán, vong của mẹ vợ tôi
đã về và nhập vào lão thầy pháp.
Tôi thấy lão thầy pháp quay quay
mấy vòng, mắt đờ đi, mặt dại
nghệch. Vừa mới hiện về là mẹ vợ
tôi đã nhào tới túm tóc tát tới tấp
vào mặt bố vợ tôi, vừa tát vừa gào
thét, chửi bới ầm ĩ. Lý do là vì mẹ
vợ tôi không nhận ra vợ tôi, cứ
tưởng là bố vợ tôi đưa gái về nhà,
lại còn cho ngồi bên cạnh để trêu
tức bà ấy. Đến lúc mọi người lôi
được mẹ vợ tôi ra để giải thích,
trình bày thì bố vợ tôi đã nằm bò
ra đất, mắt sưng húp, mũi nát bét,
môi bầm dập, máu chảy ròng
ròng.
Đến chiều, lúc vợ chồng tôi vào
chào bố để đi thì bố vẫn nằm bẹp
dí trên giường. Vợ tôi lại gần nắm
tay bố giọng rưng rưng:
- Con xin lỗi bố, vì con mà bố bị
mẹ đánh oan!
- Không sao! Bố quen rồi! Hồi còn
sống, cứ vài ngày mẹ lại cho bố
một trận như thế!
- Huhu! Đời bố khổ quá bố ơi! –
Vợ tôi khóc tu tu.
- Không đâu con, cuộc đời bố
cũng có những lúc sung sướng
chứ!
- Lúc nào ạ?
- Là lúc chưa lấy mẹ con, và cả
quãng thời gian từ khi mẹ con
chết đi nữa! Con gái ngoan của
bố! Con có thể giúp bố một việc
được không?
- Dạ! Có chuyện gì ạ?
- Sức bố yếu lắm rồi! Bố biết mình
không còn sống được bao lâu
nữa! Bố không sợ chết, bố chỉ sợ
là xuống đó bố lại phải ở với mẹ
mày! Cứ nghĩ đến điều ấy là bố lại
rùng mình!
- Thế bố muốn con giúp gì?
- Con phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu
vậy? Đưa bố đến đó làm với được
không? Bố muốn lúc chết xuống
đó mẹ mày không thể nhận ra
bố! Bảo họ làm cho bố càng sớm
càng tốt, nhanh kẻo không kịp!
- Nhưng tốn tiền lắm đấy bố ạ!
- Không sao! Chỉ cần không phải
ở với mẹ mày thì có phải vay chạy,
bán đất, bán nhà đi bố cũng chịu!
Vợ chồng tôi nhận lời cho bố yên
tâm rồi chào từ biệt bố lên
đường. Dẫu đã ra tới tít đầu ngõ
thì tôi vẫn nghe tiếng bố vợ tôi
dặn với theo đầy thảm thiết:
- Càng sớm càng tốt con nhé!
Nhanh kẻo không kịp!
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo