- “Còn cậu, về cho tôi dạy con tôi” – Tôi chưa kịp nói tiếng nào, bả đóng ầm cửa lại.
- “Anh về đi, em không sao đâu” – Em nói ngắn gọn rồi đi thẳng vào nhà, tôi nghe có tiếng cãi vã.
Phóng xe qua nhà G mà lòng tôi như lửa đốt, bực bội không chịu được, vừa bấm chuống kêu G ra, tôi tháo luôn cái nón đang đội trên đầu, G mở cửa, tôi chìa tay đưa 2 cái nón
- “Cám ơn nghen G” – Tôi nói
- “Không gì” – Nó nạt lại tôi rồi giật hai cái nón
- “Cái gì nữa đây” – Tôi đang điên nhưng cũng cố dịu giọng
- “Tự mà biết, nói ra làm gì mắc công” – Nó vẫn cao giọng
- “Có cái gì thì nói, cần gì phải như vậy” – Tôi nạt lại nó
- “Hẹn với thằng T đi VT mà *éo thèm rủ con này, bộ sợ con này không có tiền trả hả” – Nó quát
- “Ai hẹn nó, nói coi, ai hẹn” – Tôi bực mình
- “Nó nói chứ ai, hông lẽ tui đặt chuyện” – Nó lại lớn giọng
Tôi tức mình, móc điện thoại ra gọi cho thằng T, điện thoại đổ được 3 4 hồi chuông nó mới bắt máy, tôi mở loa ngoài cho G nghe
- “Tui rủ ông đi VT hồi nào” – Giọng tôi nóng nảy
- “Ai nói ông rủ tui” – Thằng T nói cái giọng giả điên
- “Chứ sao con G nó nói tui rủ ông mà không thèm rủ nó, nó chửi tui kìa” – Tôi điên máu
- “Tôi thích nói vậy đó, rồi ông làm gì tui” – Nó ngang ngược
- “Chuyện không nói có, đm, đó nghe chưa G” – Nói lớn rồi cúp máy.
Đến giờ tôi cũng không biết tại sao thằng T nó làm như vậy, chả lẽ ở VT tôi đắc tội gì với nó chăng? Hay nó trách tôi đi về SG mà không rủ nó, mà mắc gì phải rủ, có hẹn hò đi chung đâu? Kệ mày, tao không làm gì sai, tao không sợ – Tôi nghĩ trong đầu
Không cần nói gì thêm, tôi quay xe đi về, trên đường tức tối không chịu được, vừa về đến nhà, mới mở cửa dắt xe vô thì mẹ tôi đi ra ca thêm 1 bài ca con cá. Nào là, kết bè kết lũ, ăn chơi trác tán, không lo học hành, rồi gì mà tiêm nhiễm tệ nạn xã hội, hút chích… Một tràng, tôi cũng chả nói gì, im lặng là thượng sách, nhưng mẹ cứ nhai đi nhai lại, tôi cảm thấy bị ức chế cục bộ. Không thèm ăn uống gì, trốn thẳng lên phòng nằm… Hôm nay là ngày sao chổi quét qua, sao quả tạ chiếu trúng hay sao mà gặp toàn những chuyện không đâu, đúng như ông bà ta hay nói: “Tai bay vạ gió”
Nằm thao thức cả đêm, cục tức cứ anh ách trong bụng, hễ nhắm mắt là nghĩ tự nhiên bị cả 03 người chửi là không tài nào ngủ được. Đang lăn qua lăn lại, thì điện thoại báo tin nhắn:
- “Ngủ sớm đi anh, em không sao đâu, G9 ox” – Tin nhắn từ em
- “Em cũng ngủ sớm nhé, G9 px” – Tôi nhắn lại
- “Anh cho em xin lỗi chuyện hồi nãy nha, em mới gây lộn với thằng chó T xong” – Tin nhắn từ G
Tôi không thèm rep lại, bây giờ không quan trọng nữa… Trằn trọc đến 1g sáng thì tôi cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, vừa dắt xe đi dạy lại bị mẹ nhai tiếp, tôi bực dọc, khó chịu, ước gì mình biến mất trên cõi đời cho xong, chứ cứ như vầy hoài ai mà chịu nỗi cơ chứ
Qua được một tuần đầy khó khăn, tôi cũng quên đi những gì đã xảy ra, vẫn qua đón em đi chơi đều đặn, cứ ngỡ sóng gió đã qua rồi, ai ngờ chuyện liên tiếp chuyện…
Bẵng đi một thời gian, mọi thứ đã trở lại bình thường, tôi xin nghỉ dạy vài hôm, do phải học bài chuẩn bị thi LT HK3, bài thì như núi, mà toàn tiếng anh, có trang tôi đọc chỉ hiểu đc có 40%, 60% còn lại phải lên mạng tìm tài liệu liên quan để đọc, thi dồn dập 4 môn cùng 1 lúc. Tôi thì không sợ thực hành, chỉ sợ mỗi phần lý thuyết, ai học AP thì biết, nó toàn hỏi mấy câu trên trời dưới đất, không biết đâu mà lần. Cày bừa như trâu cũng qua được kỳ thi kết thúc môn, bọn tôi lại lao vào làm Project. Tôi bị quay như chong chóng, tôi phải giảm giờ dạy và rút bớt thời gian đi chơi với em, 1 tuần 1 tối CN và dạo này tôi không đón em ở nhà nữa, mà chờ ở đầu ngõ, tôi mà ló mặt tới mắc công lại sinh chuyện.
Đang giảng bài thì tôi nhận được cuộc gọi từ em, tôi xin phép ra ngoài để nghe điện thoại:
- “Anh nghe”
- “Chiều anh qua chở em về nhà Q9 nhé” – Giọng thút thít
- “Sao vậy?” – Tôi tò mò
- “Em bị đuổi ra khỏi nhà rồi, em về nhà ba ở” – Vẫn sụt sịt
- “Chuyện gì thế, mà thôi, để anh dạy hết giờ, trưa anh qua đón em luôn, tối anh về làm project nữa”
- “Dạ, anh dạy tiếp đi, em soạn đồ tiếp đây”
Trưa nắng chang chang, tôi phi ù qua nhà em, vẫn như thường lệ, nhà em không có ai, chỉ có mình em là đang lui cui soạn đồ, tôi lấy điện thoại nhá máy cho em, em chạy xuống:
- “Anh chờ em chút, để em gom vài thứ nữa đã”
- “Ừm, em cứ soạn đi, anh qua đường uống nước sâm chờ”
Nói xong em chạy ù vô nhà, tôi thì lượn qua uống nước sâm, mới có mấy tháng mà nước đã lên 4K 1 ly, đúng là cái thời giá cả thị trường… Đã vậy nước sâm không còn ngon như trước nữa, hớp được 2 hớp thì em ra, thế là tôi bỏ luôn ly nước.
Em vác 1 balo chà bá, tay xách theo mấy bao đồ dùng lỉnh kỉnh, vừa thấy tôi hỏi ngay:
- “Bộ về Q9 ở luôn hay sao mà đem dữ vậy em”
- “Ở luôn anh, nhà này chán quá rồi” – Giọng em dứt khoát
Tôi biết lúc này tốt nhất là không nên hỏi gì, im lặng là vàng, tôi chở em về Q9, trên xe, tôi với em không nói gì cả, và tôi biết, không nên nói gì cả
- “Tới nhà, cô cho xin 10 ngàn tiền xe” – Tôi ngoáy đầu nhìn em cười
- “Vào nhà đi, em nấu mì trả công cho” – Em cười mỉm mỉm
Lúc ba em còn sống đã chia cho em nhà này, dù chưa sang tên nhưng chả ai dám đụng vào, ở đây em là toàn quyền. Mà bên người hoa cũng ngộ, rất sòng phẳng và dứt khoát, cái gì đã nói là cho rồi thì không bao giờ đòi lại, nghĩ cũng hay hay.
Nhà em cũng bình thường, khoảng 17 hay 18m2, có lầu giả, trên chia 2 phòng, phòng em và phòng dì Út, ở phòng khách có cái mặt kiếng được bắt dính vào tường làm chỗ để ảnh ba em và lưu hương, nhưng được cái là nhà sạch boong. Điều mà tôi khoái nhất ở nhà Q9 là có cái sân ngoài trước trồng toàn mai và vài cây hoa kiểng, nhìn nó thấy có nét giống giống kiểu nhà vườn.
- “Ăn anh ơi, xong rồi nè” – Em kêu tôi
- “Nhanh dữ ta, nấu mì pro ghê ta” – Tôi chọc
Tôi với em ăn mì, thì không bao giờ chia gói ra tô, mà làm 1 xoong mì, rồi em niêm nếm lại cho vừa ăn, ai ăn nhiêu gắp nhiêu, em với tôi hay gọi là “lẩu mì”
- “Út đâu em” – Tôi hỏi
- “Đi làm chiều tối mới về anh, anh ở chơi đến chiều rồi về” – Em tiếp lời
- “Cũng được, mà em định ở đây bao lâu”
- “Chưa biết, khi nào hứng thì về, không ở luôn”
- “Mà chuyện đầu đuôi sao, kể khúc giữa anh nghe coi” – Tôi nói giỡn
- “Thì bị đuồi thôi” – Em tỉnh bơ
- “Tóm lại là tại sao các hạ lại lưu lạc đến phương này” – Tôi giả giọng kiếm hiệp
Em cười, rồi bắt đầu kể tôi nghe, chuyện là hôm qua, thằng Đ (anh ruột em) thua banh, về nhà bắt mẹ ẻm cho tiền trả banh, cộng thêm tiền chuộc chiếc Dylan, cự cãi một hồi, thằng Đ nó điên lên đập đồ, em nóng máu, kiềm chế không được, nên cầm dao dí thằng Đ chạy lòng vòng xóm, thằng Đ sợ quá trốn luôn không dám về nhà, thế là mẹ em với em lại gây nhau vụ đó, rồi có lỡ lời phân biệt con trai con gái gì đó, em nó quế gây lại, thế là nhà ai người nấy ở. Tình hình căng thẳng dữ dội, em bị mẹ cắt toàn bộ tiền chu cấp, giờ trong người còn vài triệu do để dành.
- “Gian hồ bây” – Tôi nói đểu
- “Thôi nha, đừng có nghẹo em nha, em điên lên em giết anh luôn à” – Em lại cười
- “Chết trên giường cũng đáng mà hen” – Tôi chọc
Em lại đánh tôi 1 cái vào đùi: “Quá rồi hé, thôi phụ em dọn đồ ra đi” – E mỉm mỉm
- “Dạ, em biết rồi chị”
- “Ừ, ngoan” – Em ranh ma
Nói dọn chứ thiệt ra cũng chẳng có gì, toàn quần áo thôi, tôi xách lên gác cho em xong, lại xuống nhà nằm dưới nền xem TV. Vì nhà có Út ở nên những vật dụng gia đình có hết, TV, máy giặt, bếp ga, nồi, nêu, xoong, chảo, chén bát, quạt máy,… không thiếu món nào trừ máy lạnh.
- “Sướng ta” – Em nói xong quăng cái gối vô mặt tôi cái bộp
- “Ui da” – Tôi giả bộ đau
- “Xạo ông, nhẹ hều mà ui da gì” – Em nói xong ra ngoài khoá cửa rào
- “Xong chưa xã ơi, vô anh ôm ngủ cái” – Tôi nói với ra
- “Ai cho ôm mà tự tin quá ta” – Em bướng bỉnh
- “Không cho cũng ôm, liều mà” – Tôi cười cười
Nói thì nói thế thôi, chứ em cũng nằm cho tôi ôm ngủ, hoàn toàn trong sáng không có tấy máy tay chân gì sất, vì tôi biết em đang rất buồn… Chắc đây là lần tự lập đầu tiên trong đời em…
Chap 15: Tháng lương đầu tiên
Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải thôi dựa dẫm, phải tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình và tiếp tục bước đi trên con đường chông gai của cuộc sống, như chú chim non đã đủ lông đủ cánh, phải rời bỏ tổ để thoả sức chao lượn trên bầu trời xanh…
Từ ngày em về nhà Q9, mẹ em cắt luôn tiền chu cấp điện nước, gas, cáp của dì Út, Út em làm phụ việc cho một quán ăn, lương tháng có triệu mấy hơn thôi, nên cũng không giúp được gì, một mình em phải đứng ra đóng hết những khoản đó. 2 tuần cuối tháng khá thoải mái, có tiền để dành mà, khỏi phải làm gì, em chỉ ở nhà, dọn dẹp, rồi nằm xem TV, khi nào buồn thì bắt xe bus lên Q10 chơi, đến chiều tôi đón em về lại Q9. Chả phải lo nghĩ gì, cứ vô tư đi.
Sau những ngày vô tư, túi tiền em cũng gần hết, tôi hỏi:
- “Em còn tiền không?”
- “Một ít, đủ xài 1 tuần à anh” – Giọng bình thường như không có chuyện gì
- “Này, cầm lấy mà tiêu” – Nói xong tôi móc 500 ngàn đưa cho em
- “Thôi, anh đi làm nhiều, anh giữ xài, em có làm gì đâu mà cần tiền” – Em từ chối
- “Coi như là tiền cơm chiều anh ăn ké nhà em hén”
- “Anh ăn có nhiêu đâu, thôi anh giữ mà xài” – Em đẩy tay tôi
- “Thôi cầm đi, đẩy đẩy hồi anh kí em lủng đầu giờ” – Tôi nghiêm mặt
Em miễn cưỡng cầm, tôi biết lúc này tôi phải kiếm thật nhiều tiền để có thể trang trải cuộc sống của hai đứa. Dì Út em thì sướng rồi, cơm nước ngày hai buổi chủ lo, chỉ có về nhà ngủ, với lại 1tr mấy 1 tháng Út phải có những chi tiêu cá nhân chứ. Những ngày cơ cực bắt đầu đến với tôi và em, em tiết kiệm chi phí hết mức
có thể, những chi phí ở nhà em 01 mình tôi gánh hết, đôi khi chúng tôi chỉ ăn cơm với tàu hủ chiên và rau muống, nhưng không sao cả, chỉ cần bên em, tôi ăn cơm với nước mắm, muối tiêu, tôi cũng cam lòng…
- “Tự nhiên giờ em lại là gánh nặng cho anh” – Em thủ thỉ
- “Tới cơn hả nhóc, uống thuốc đi” – Tôi ghẹo
- “Anh này, nói thiệt tự nhiên cái cà rỡn” – Em đánh tôi 1 cái
- “Em nhiêu kí mà nặng, với lại đó giờ anh có gánh em hồi nào đâu chứ” – Tôi cười cười, rồi nằm vật xuống sàn nhà xem TV
- “Anh, anh” – Em lây lây tay tôi
- “Sao?”
- “Em đi làm nhé” – Em nhỏ nhẽ nói
- “Cô thì làm được gì mà đi?”
- “Khi dễ em, đi bán shop cũng được mà” – Em nghênh mặt
- “Thôi tha cho tụi shop, em bán chắc tụi nó dẹp tiệm” – Tôi trêu
- “Em đánh anh giờ” – Em co tay làm nấm đấm giơ giơ trước mặt tôi
- “Em có làm nỗi không? Thôi đi, ở nhà kiếm cái gì học dùm anh cái” – Tôi khuyên
- “Được mà anh, giỡn hoài, chị họ con G mới mở cái shop, hôm qua em có hỏi nó, nó bảo em có qua làm thì làm, tháng 800″ – Em kể
- “Làm chung với người quen kì lắm, lỡ có gì thì khó xử cho G”
- “Không sao đâu mà” – Em cười
- “Thế khi nào làm em” – Tôi lo lắng
- “8g sáng mai” – Em cười mỉm chi
- “Vậy mà còn bạy đặt hỏi anh, em coi anh ra gì không?” – Tôi ngồi bật dậy, nhìn em và nạt
- “Thì nếu anh không cho, em không đi làm” – Giọng em buồn buồn
- “Ở nhà đi, không làm gì cả” – Tôi giả bộ lớn tiếng
- “Dạ, để em gọi cho con G nói lại” – Giọng em tiu ngỉu
- “Háhá, thôi đi làm đi, giỡn chút cho vui thôi mà” – Tôi bật cười, rồi lại nằm xuống sàn xem TV tiếp, em quay qua lấy chân đạp tôi 1 cái vào mông
- “Chồng với con, giỏi cái ăn hiếp vợ” – Em lườm tôi
Sáng hôm sau, em bắt xe bus đi làm thật, tôi cũng không nói gì, xem xem, khả năng chịu đựng của em được bao lâu, đó giờ quen nhàn rỗi, giờ lại vác thân đi kiếm tiền, chắc là vất vã lắm đây…
Đúng như dự đoán, đến trưa là em nhắn tin cho tôi:
- “Mỏi chân quá anh ơi”
- “Kiếm chỗ mà ngồi, đứng chi cho mỏi” – Tôi rep
- “Bán shop đâu ngồi được anh, phải đi lòng vòng, lau bụi, xếp quần áo khách coi, tê chân quá” – Tin nhắn từ em
- “Không chịu nỗi thì nghỉ đi em” – Tôi gạ
- “Không, em quyết phải làm cho được” – Xong tin đó, em chả nhắn cho tôi tin nào nữa, chắc là phải
làm tiếp.
Chiều tôi qua đón em, tôi cứ tưởng là em sẽ phải đi ra với vẻ mặt mệt mỏi và cau có, nhưng quái lạ, em vẫn cười, vẫn tíu tít cứ như đi chơi ấy… Có cái gì làm em vui dữ vậy?
- “Trưa bảo mệt, sao giờ vui thế” – Tôi tò mò
- “Đi làm vui mà anh, chủ vui lắm, với lại con G qua đây ngồi chơi, lúc không có khách thì ngồi tám, có gì đâu mà mệt” – Mặt em tươi rói
- “Đi làm hay đi chơi? Cứ tưởng lễ hội gì chứ” – Tôi cười
- “Về thôi anh, ghé chợ mua đồ về nấu cơm cho anh ăn nữa” – Em vẫn tươi cười
- “Ừm, hôm nay ăn gì em? Anh mới có lương đây, hay hôm này mình ăn dù (ngoài) một bữa” – Tôi hí hửng
- “Thôi, về nhà em nấu cơm anh ăn, hay là chán cơm thèm phở rồi” – Em đập vào đùi tôi cái rõ đau
- “Dạ, cơm nhà là ngon nhất” – Tôi nịnh
Sáng lên trường (nếu học bù), trưa đi dạy, chiều chở em về rồi ăn cơm cùng em (trừ những ngày tôi đi học thì chỉ chở em đến bến xe bus), ngày nào cũng thế, giống như thời khoá biểu… Mẹ tôi dạo này cũng hay cằn nhằn là tại sao tôi ít khi ăn cơm tối ở nhà, nên qua nhà em ăn cơm, tôi cũng không ăn no, để bụng về nhà để ăn nốt phần cơm tối mà mẹ chừa.
Suy nghĩ kiếm tiền luôn thoi thúc trong đầu tôi, phải làm sao để có thêm thu nhập bây giờ? Vào một tối tôi lên trường xem điểm thi HK3, vô tình thấy tin tuyển dụng của một công ty LT trên bảng thông báo, ghi vội thông tin liên hệ, tôi lao ngay lên net để xem cách viết CV như thế nào, nói thật lúc đó tôi không biết CV là gì cả. À, ờ, phải tóm tắt thông tin bản thân và quá trình học tập, tôi down được vài cái CV, nhưng chả có cái nào ra hồn, lựa đi lựa lại tôi cũng chọn được một mẫu tạm được. Về nhà, tôi thức gần cả đêm để chỉnh sửa lại form, rồi viết, rồi kiểm tra chính tả,… cuối cùng cũng được cái tạm gọi là CV.
Sáng hôm sau, lúc tôi đi dạy, tôi gửi email kèm theo CV cho công ty tuyển dụng, đến trưa cùng ngày, tôi nhận được điện thoại kêu sáng mai đi phỏng vấn và mang theo bảng điểm HK2 và HK3. Tôi mừng muốn hét toáng lên, lần đầu tiên đi phỏng vấn, vừa vui, vừa hồi hộp, nói chung là phấn khích
Đến trang: