Khải đáp, mắt sáng lên.
- Anh tới lâu chưa?
- Tới nãy giờ.
Nga không biết “nãy giờ” là bao lâu nhưng nó không hỏi. Không hiểu sao Nga không ưa Khải. Xét cho cùng, Khải là một chàng trai khá hoàn hảo. Khải cao lớn, đẹp trai, học giỏi – lớp, Khải là một học sinh tiên tiến và gương mẫu. Khải lớn hơn các bạn cùng lớp khoảng hai, ba tuổi, vì vậy trông anh chững chạc còn hơn cả Hạnh.
Nga biết Khải “để ý” đến mình, nhưng điều đó không làm Nga vui thích. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của Khải, Nga cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi hồi hộp xen lẫn sợ hãi. Những lúc như vậy, Nga vội vã quay mặt đi chỗ khác.
Giữa Khải và Quỳnh, Nga cảm thấy Quỳnh gần gũi thân thuộc với mình hơn. Nga không biết tại sao mình lại có cảm giác đó. Có lẽ Nga tìm thấy ở Quỳnh một tình cảm kín đáo nhưng chân thành. Khải lịch sự nhưng kiểu cách. Có phải vì vậy mà mình không thoải mái khi chạm mặt với anh ta? Đôi lúc Nga tự hỏi nhưng rồi nó chẳng khẳng định được điều gì.
Lần này cũng vậy, gặp Khải ngồi ở phòng khách, Nga chào hỏi qua loa vài câu rồi xách giỏ đồ chợ đi thẳng xuống bếp rồi ngồi lì luôn ở đó. Nga biết xử sự như vậy là không hay nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải ngồi trò chuyện dùng dằng với Khải, Nga chẳng thích thú chút nào.
Nga ngồi lặt rau một lát thì Ngoạn chạy xuống kêu:
- Chị Ngàn kêu chị kìa!
- Kệ chỉ! Tao bận lặt rau! – Nga đáp nhấm nhẳng.
Ngoạn liếc Nga:
- Nhưng chị lên nói chuyện với anh Khải chứ? Ảnh đợi chị từ sáng đến giờ!
Nga cốc nhẹ lên đầu em:
- Mày đừng có lắm chuyện! Anh Khải là bạn chị Ngàn chứ đâu phải bạn tao!
Ngoạn trố mắt:
- Ảnh là bạn chị chứ sao là bạn chị Ngàn! Ảnh học cùng lớp với chị mà!
- Học cùng lớp với tao nhưng là bạn của chị Ngàn. Không tin, mày hỏi chị Ngàn coi!
Thằng Ngoạn chạy lên một lát thì chị Ngàn đi xuống. Chị dòm Nga lom lom:
- Em làm sao vậy?
Nga mím môi:
- Em chẳng làm sao cả.
Chị Ngàn ngần ngừ một thoáng rồi hỏi:
- Em không ưa Khải hả?
Nga không đáp. Chị Ngàn lại nói:
- Ưa hay không ưa thì cũng lên tiếp chuyện Khải chứ. Khải là bạn em mà.
- Chị tiếp dùm em đi!
Chị Ngàn nhăn mặt:
- Con nhỏ này nói lạ! Bạn mà tiếp giùm!
Rồi chị nắm lấy cánh tay Nga, giục:
Cực chẳng đã, Nga phải buông con dao xuống và uể oải đứng dậy đi lên nhà trên.
Nhưng Khải đã không còn ngồi ở phòng khách. Nga dòm Ngoạn:
- Anh Khải đâu rồi?
- Ảnh về rồi. Ngồi một mình chán quá, ảnh về.
Nga trừng mắt:
- Sao lại ngồi một mình? Có mày ở đây nữa chi!
Ngoạn chép miệng:
- Em thì ăn nhằm gì! Ảnh muốn nói chuyện với chị kìa! Còn em mới nói chuyện với ảnh có một câu, ảnh đòi về liền…
Nga giật mình:
- Mày nói gì vậy?
Ngoạn khịt mũi:
- Em rủ ảnh chơi đá dế.
- Trời đất!
– Nga bật kêu lên – Mày làm như ảnh là bạn mày không bằng!
- Chứ em biết nói chuyện gì bây giờ! – Ngoạn vò đầu – Ảnh là bạn chị chứ đâu phải bạn em!
Nga nhanh tay chộp lấy vành tai Ngoạn:
- Bạn ai, nói lại đi?
Ngoạn rụt cổ, vội vàng đáp:
- Bạn chị Ngàn.
Nga cười khúc khích và buông em ra.
Sau vụ đó, chị Ngàn “giũa” Nga tơi bời. Sau khi trách một thôi một hồi, chị kết luận:
- Không có ai bất lịch sự như em!
Nga vùng vằng:
- Kệ em.
Chị Nhàn nhăn mặt:
- Em chỉ bướng. Kệ sao được mà kệ.
Thấy chị Ngàn có vẻ giận dỗi, Nga ngồi im không đáp. Từ trước đến nay, Nga ít khi cãi lại chị Ngàn. Chị vừa là chị, vừa là bạn Nga. Từ khi mẹ mất, chị còn là mẹ. Khi dời nhà về đây, ba thường xuyên đi công tác vắng, chị Ngàn phải chăm sóc và lo lắng cho Nga và Ngoạn. Mỗi ngày sau khi đi làm về, chị phải bận rộn với bao nhiêu là chuyện trong nhà. Nga và Ngoạn giúp đỡ chị chẳng được mấy tí, mặc dù ba chị em lúc nào cũng xúm xít bên nhau.
Nga rất quý chị Ngàn. Chẳng bao giờ Nga muốn làm trái ý chị. Mỗi lần thấy chị giận, Nga không dám nói đi nói lại nửa câu. Lần này cũng vậy, Nga chỉ dám ấm ức thầm trong bụng. Nga chẳng tức chị Ngàn, mà tức… Khải. Tự dưng dẫn xác tới nhà người ta chi vậy không biết. Nga biết chị Ngàn có thiện cảm với Khải. Chị mến Khải vì Khải tỏ ra lễ phép và hiền lành. Khải lại thường hay đồng ý với chị về nhiều vấn đề. Chị cũng biết Nga không thích Khải, mặc dù chị chẳng rõ lý do. Nhưng theo chị, dù thích hay không, Nga cũng không nên đối xử với Khải như vừa rồi. Nó ác ác làm sao ấy. Chị nói thẳng với Nga điều đó. Nga đáp:
- Chứ em biết làm sao!
Chị Ngàn nhún vai:
- Đừng xạo! Em biết, nhưng mà em chẳng muốn làm đó thôi!
Nga thở dài:
- Thôi, được rồi! Lần sau, Khải qua, em sẽ…
Chị Ngàn không đợi Nga nói hết câu. Chị nhìn ra sân nắng, bâng khuâng nói:
- Biết Khải có qua chơi nữa không. Em làm kiểu đó, ma cũng chạy nữa là người!
***
Sau khi ở nhà nga về nhà Nga về, Khải không thèm thay đồ. Anh để nguyên quần áo leo lên giường, trùm chăn kín đầu, nằm… tức. Anh chẳng hiểu hôm nay là ngày gì, “đại hung” hay “đại họa”. Anh cố nhớ xem sáng nay xuất hành có gặp một con nhỏ hắc ám nào trước ngõ hay không. Chắc là có mà anh quên đó thôi. Chứ nếu không thì tại sao anh lại phải trải qua những giây phút nặng nề đến như thế ở nhà Nga. Cứ như là ngồi ở pháp trường ấy. Hết chong mắt nhìn ra cửa lại nghểnh cổ dòm xuống bếp. Suốt buổi sáng, Nga chỉ lướt qua mặt Khải như một cái bóng. Rồi biến mất. Thật chẳng thấy ai dể ghét như thế.
Hôm trước thì Khải còn mơ hồ, nhưng đến nay thì Khải xác định là Nga chẳng có cảm tình với mình chút xíu nào. Khải chẳng biết vì sao, nhưng thái độ phớt lờ của Nga sáng nay khiến Khải tự ái ghê gớm. Mình đã cứu cô ta thoát khỏi “nanh vuốt” của Luận một lần, vậy mà cô ta chẳng thèm nghĩ tới mình một mảy may, tệ ơi là tệ! Đã vậy, mình chẳng thèm đặt chân đến nhà cô ta nữa, để cho cô ta đi mà cặp kè với thằng quỷ nhỏ…
Nhưng Khải chợt nghĩ đến chị Ngàn. Chị Ngàn thật d- thương. Chị coi Khải như em và tỏ ra rất mến Khải. Sáng nay nếu không có chị Ngàn, chắc Khải đã bỏ về từ lâu rồi. Phải chi Nga giống tính chị Ngàn được một chút, Khải cũng đỡ khổ. Đằng này, hai chị em khác nhau như nước với lửa. Chị lúc nào cũng vui vẻ, còn em mặt cứ khó đăm đăm, thấy mà ghét! Hồi sáng, sợ Khải buồn, chị Ngàn bắt thằng Ngoạn đi kêu Nga mấy lần nhưng Nga cứ lì ra. Nhìn mặt chị, Khải biết chị giận cô em đỏng đảnh của mình lắm, chị không nói ra trước mặt Khải đó thôi. Tội chị ghê!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Khải lại thay đổi quyết định. Ngu gì mà… đầu hàng. Mình cứ qua nhà Nga chơi, chẳng sợ quái gì. Nga không nói chuyện với mình, đã có chị Ngàn – trong nhà, chị Ngàn cũng như là mẹ. Chị đã mến mình thì trước sau Nga cũng phải thay đổi thái độ. Nga làm sao cãi “mẹ” được. Nghĩ vậy, Khải cảm thấy an tâm và phấn khởi hẳn lên. Không “tấn công” trực tiếp được đối phương thì mình đi đường vòng. Đi đường vòng lâu hơn nhưng mà chắc ăn. Mình “thanh toán” chị Ngàn xong, sau đó “thanh toán” tới thằng Ngoạn, cuối cùng là “thanh toán” ông già, ba “lô cốt” này mà đổ thì Nga phải kéo cờ trắng đầu hàng thôi. Càng nghĩ, Khải càng sướng rơn, làm như Nga sắp đầu hàng đến nơi. Ừ, ngu gì mà rút lui cho thằng quỷ nhỏ giành lợi thế. Cái thằng đó, mặt mày thì xấu xí, chỉ được mỗi cái tài vặt, chẳng hiểu sao Nga lại ưa nó được. Phụ nữ thật là lạ. Nhưng lần này mình quyết tâm làm cho phụ nữ không “lạ” nữa.
Sau khi đã “lên kế hoạch”, Khải không thèm giận Nga nữa. Tới lớp, gặp Nga, Khải cười… tươi như hoa. Anh làm như quên bẵng ngày chủ nhật u ám vừa rồi. Hoặc giả có nhớ thì anh làm như anh đang nhớ tới một ngày đẹp đẽ nhất của đời mình. Thái độ tỉnh rụi của anh chắc làm Nga ngạc nhiên lắm. Dòm mặt Nga, anh nhận ra điều đó ngay. Nhưng anh cứ phớt tỉnh, ra vẻ ta đây vô tâm nhất thế giới.
Thỉnh thoảng Khải liếc qua chỗ Nga ngồi. Và Khải mừng rỡ nhận thấy khoảng cách diệu vợi giữa Nga và Quỳnh chẳng thu ngắn thêm được chút nào. Cho đến lúc này, hai người vẫn chưa đủ can đảm nói chuyện lại với nhau. Hẳn “cái đuôi” của Luận đã quét trúng Nga và Quỳnh một cú quá mạnh, hệt như đuôi sao Chổi quét trúng trái đất trong ngày tận thế vậy.
Khoảng ba ngày sau cái ngày chủ nhật đáng nhớ kia, Khải lại qua chơi nhà Nga. Lần này, Khải trang bị trong lòng ngực một trái tim bằng sắt. Anh trờ tới trước cổng bằng tư thế hùng dũng của một chiếc xe tăng.
Vừa thấy anh, thằng Ngoạn đã chạy vù ra. Vừa chạy nó vừa kêu toáng:
- Bạn chị Ngàn tới! Bạn chị Ngàn tới!
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần là tới chơi với chị Ngàn nhưng nghe thằng Ngoạn la ông ổng giữa trời như vậy, Khải tức muốn nổ đom đóm mắt. Anh tính cốc cho nó một cú lủng sọ nhưng anh cố nhịn. Dù sao thì mai mốt nó cũng là… em mình! Khải tự an ủi như vậy và anh lầm lũi theo Ngoạn vào nhà.
Phòng khách vắng hoe. Đồng hồ trên tường chỉ hai giờ mười lăm. Khải đoán là hai chị em ngủ trưa chưa dậy.
Ngoạn đon đả:
- Anh ngồi chơi. Để em vào kêu.
Khải giật mình:
- Em định kêu ai?
Ngoạn gãi mũi:
- Thì kêu chị… Ngàn.
Khải nhăn nhó. Anh liếc quanh và hạ giọng “suỵt” khẽ:
- Đừng kêu chị Ngàn. Cứ để chị Ngàn ngủ.
Ngoạn nhướng mắt:
- Chị Ngàn đâu có ngủ. Chỉ đang giặt đồ.
Khải tặc lưỡi:
- Vậy thì cứ để chỉ giặt đồ. Em kêu chị Nga được rồi.
- Chị Nga đâu có nhà! – Ngoạn vừa nói vừa nhún vai, điệu bộ y hệt người lớn.
Khải nghe tim mình thót lại:
- Thật không? Chị Nga đi đâu mà đi hoài vậy?
- Em không biết. Hình như chỉ đi tới nhà bạn.
Khải nhíu mày. Bạn nào vậy cà? – lớp, Nga đâu có chơi với ai. Chẳng lẽ Nga đến nhà Quỳnh. Vô lý, gần nửa tháng nay Nga và Quỳnh đâu có dám nhìn mặt nhau. Hay là… hai người chỉ làm bộ làm tịch trong lớp thôi, còn về nhà thì vẫn… Khải mím chặt môi, không dám nghĩ tiếp. Mới nghĩ tới chừng đó thôi, Khải đã thấy ngực mình tưng tức. Anh nhắm mắt lại cho ý nghĩ u ám đó trôi qua và cho trái tim anh có thì giờ trấn tĩnh.
Khi Khải mở mắt ra, thằng Ngoạn đã biến mất. Thế vào đó là chị Ngàn. Chị Ngàn đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với Khải và dòm Khải lom lom.
Thấy Khải mở mắt, chị hỏi, giọng không giấu vẻ ngạc nhiên:
- Em đang… tập yoga hả?
- Dạ không ạ.
Khải đáp, vừa tức cười vừa ngượng nghịu. Chị Ngàn làm như Khải là thuật sĩ Ấn Độ không bằng. Ai lại tới nhà người ta ngồi tập yoga!
- Hay là em buồn ngủ?
Buồn ngủ còn tệ hơn là tập yoga! Khải than thầm và lại lắc đầu:
- Dạ không ạ.
Chị Ngàn chớp mắt:
- Chứ em nhắm mắt lại chi vậy?
Khải ấp úng:
- Dạ, hình như… hình như có con gì đó nó bay vào mắt em.
Khải nói dóc mà chị Ngàn tưởng thật. Chị nói:
- Em xích lại gần đây và mở mắt ra để chị coi thử con gì trong đó.
- Dạ thôi ạ. Hình như nó… bay ra rồi.
Khải vội vàng từ chối. Khải biết chị Ngàn có “coi thử” đến khuya cũng đừng hòng tìm ra “con gì đó”. Con gì đó nó đâu có chui vào mắt Khải. Nó chui vào tim Khải kìa.
Sợ chị Ngàn cứ đòi kiểm tra đôi mắt mình, Khải tìm cách chuyển đề tài. Anh hỏi:
- Nga đi đâu vậy chị?
Chị Ngàn chẳng biết nỗi lo của Khải. Chị trả lời thản nhiên:
- Nga đến nhà bạn.
Khải lại nghe tim mình đập thình thịch. Bất giác anh buột miệng:
- Nga đến nhà Quỳnh phải không?
Chị Ngàn trố mắt:
- Quỳnh nào vậy?
Khải lại ấp úng:
- Dạ, Quỳnh là bạn học cùng lớp với tụi em.
Chị Ngàn lắc đầu:
- Vậy là Nga không đến nhà nhỏ Quỳnh. Nga đến nhà Hạnh.
Khải nghe như ai vừa nhấc khỏi ngực mình một tảng đá nghìn cân. Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Vậy là Nga không “liên lạc bí mật” với “nhỏ Quỳnh”. Chị Ngàn tưởng Quỳnh là con gái. Chị gọi nó là “nhỏ”. Chị đâu có biết nó là một… thằng quỷ. Khải buồn cười trong bụng nhưng anh không đính chính. Không nên để chị Ngàn biết về thằng quỷ nhỏ. Ai biết được chị sẽ không nói chuyện với Nga về Quỳnh rồi lại cao hứng bảo Nga rủ Quỳnh về nhà chơi. Như vậy thì hỏng bét – lớp, Khải đã nhường “chiến trường” cho thằng quỷ nhỏ rồi. Ngày nào nó cũng ngồi kế bên Nga. Về nhà, anh phải giành lại những cơ hội. Anh phải độc quyền những cuộc viếng thăm. Nhà Nga là “chiến trường” của riêng anh, không thể để thằng quỷ nhỏ bén mảng tới được. Đó là vùng cấm, ai xuất hiện, cứ… bắn bỏ.
Khải gật gù với quyết tâm sắt đá của mình. Anh đặt hai tay lên đùi, nắn nắn nơi túi quần, làm như đang chuẩn bị rút… súng. Chợt tay Khải chạm phải vật gì cộm cộm.
Thoạt đầu Khải giật mình nhưng rồi anh chợt nhớ ra. Đó là những cuộn băng nhạc. Hồi trưa, trước khi sang nhà Nga, Khải đã thó ở nhà mấy băng nhạc cho vào túi quần. Biết chị Ngàn và Nga thường nghe nhạc, Khải nảy ra “sáng kiến” đem mấy băng nhạc qua cho mượn. Khải bắt chước Sơn Tinh, đem quà dâng cho Mỵ Nương. Hẳn Mỵ Nương sẽ mê tít thò lò. Còn thằng quỷ nhỏ bất quá chỉ là Thủy Tinh. Thủy Tinh bao giờ cũng chậm chân. Hắn mới dâng nước lên một thước, mình đã dâng núi lên cả nghìn trượng rồi.
Bằng vẻ mặt đắc ý, Khải đứng dậy rút mấy băng nhạc trong túi ra.
Chị Ngàn nhướng mắt:
- Gì vậy?
Khải cười tươi:
- Băng nhạc. Em mang qua cho chị nghe.
Chị Ngàn cầm lấy mấy băng nhạc săm soi:
- Nhạc nước ngoài hả?
Khải hào hứng: