Khải “giới thiệu sản phẩm” hùng hồn hệt chương trình quảng cáo trên ti- vi. Chị Ngàn mỉm cười:
- Madonna thì chị có nghe rồi. Michael Jackson thì chưa. Để chị nghe thử xem anh chàng này hát như thế nào mà người ta mê đến thế.
Khải tỏ vẻ sành sỏi:
- Chị phải xem Michael Jackson biểu diễn trên băng vi- đê- ô kia mới thích. Cái hay của Jackson tăng lên phần lớn nhờ vũ đạo. Nhưng thôi, chị nghe tạm băng cát- xét. Khi nào có phim vi- đê- ô ca nhạc, em tới rủ chị đi.
Trước sự nhiệt tình quá xá của Khải, chị Ngàn vui vẻ gật đầu:
- Ừ, hôm nào có phim gì hay hay, em nhớ rủ chị và Nga đi với.
Câu nói của chị Ngàn làm Khải sung sướng đến lịm người. Đó là lời đề nghị Khải ấp ủ từ lâu trong lòng nhưng không dám nói ra. Khi rủ đi xem phim, Khải đã bấm bụng “cắt bỏ” tên Nga ra khỏi lời mời của mình. Nào ngờ chị Ngàn d- thương hết chỗ nói. Khải vừa bỏ ra là chị tự động “lắp vô” liền. Cứ y như chị đọc được ý nghĩ trong đầu Khải vậy.
Hôm đó, cho đến khi Khải cáo từ, Nga vẫn chơi ở nhà Hạnh chưa về. Nhưng Khải chẳng buồn như lần trước. Anh vừa thả bộ về nhà vừa huýt sáo một cách yêu đời bản “Ali Baba”.
Nga trờ tới cổng, vừa bước xuống xe là thằng Ngoạn chạy ra thông báo liền:
- Bạn chị Ngàn đến chơi vừa mới về.
Nga quên bẵng mất chuyện bữa trước. Nó nạt em:
- Bạn chị Ngàn thì mắc mớ gì đến tao mà mày hí ha hí hửng vậy?
Ngoạn rụt cổ:
- Bạn chị Ngàn tức là anh Khải đó!
Nga sực nhớ ra, liền phì cười:
- Chà, em “thuộc bài” dữ hén! Để mai chị thưởng cho em một hũ yaourt.
Lâu lâu mới thấy chị Nga kêu mình bằng “em” một lần, Ngoạn khoái lắm. Càng khoái hơn nữa khi chị còn hứa hẹn cái khoảng yaourt đầy hấp dẫn kia. Để tỏ lòng biết ơn, Ngoạn liếm môi, “khai” tiếp:
- Ảnh còn đem cho mượn mấy cuộn băng nhạc nữa!
Nga nhíu mày:
- Nhạc gì vậy?
Ngoạn lắc đầu:
- Em không biết. Chị hỏi chị Ngàn ấy.
Nga bước vào nhà, chưa kịp hỏi, chị Ngàn đã nói:
- Em làm gì ở nhà bạn mà lâu dữ vậy? Khải đến chơi, vừa về tức thì.
Nga không trả lời thẳng câu hỏi của chị. Nó ngồi xuống ghế, thở ra:
- Mấy bài toán khó ơi là khó! Em và Hạnh mò cả buổi mới giải ra.
Chị Ngàn đột ngột hỏi:
- Khải học giỏi không?
Nga không hiểu sao chị Ngàn lại nói vậy nhưng nó vẫn gật đầu:
- Giỏi.
Chị Ngàn nheo nheo mắt:
- Vậy sao em không đem mấy bài toán nhờ Khải giải cho?
Nga liếc chị:
- Chị biết rồi mà còn hỏi. Em thân với Hạnh hơn.
- Nhưng Khải nhà gần! – Chị Ngàn nói mà không nhìn Nga. Chị cũng không hiểu tại sao chị mến Khải. Chị thấy tội tội Khải làm sao!
Nga chưa kịp trả lời thì Ngoạn chạy vào. Nó bước chân lại gần Nga, hạ giọng hỏi:
- Chị hỏi chị Ngàn chưa?
- Hỏi gì?
- Hỏi mấy băng nhạc ấy!
Ngoạn nói nhỏ nhưng chị Ngàn vẫn nghe rõ. Chị liền lên tiếng:
- À, khi nãy Khải có đem cho mượn mấy băng nhạc. Em có muốn nghe không ?
- Nhạc gì vậy? – Nga nhìn chị.
- Madonna, Michael Jackson. Toàn nhạc hay không hà!
Vừa nói, chị Ngàn vừa vói tay lên đầu tủ buýt – phê lấy mấy băng nhạc đưa cho Nga.
Nga cầm mấy cuộn băng nhạc một cách hờ hững. Nó cũng chẳng buồn liếc xem mình đang cầm những gì.
Chị Ngàn nhìn Nga bằng ánh mắt dò xét:
- Em không thích mấy băng nhạc này hả?
Nga thú nhận không chút đắn đo:
- Ừ, em không thích.
Chị Ngàn chớp mắt:
- Em vẫn thường nghe nhạc nước ngoài kia mà!
Nga nhún vai:
- Em chỉ nghe ABBA thôi. Em thích những gì mượt mà.
- Mượt mà?
- Ừ. Như nhạc Trịnh Công Sơn. Như nhạc tiền chiến, chẳng hạn.
Chị Ngàn không nói gì. Thực ra, chị vẫn thích những ca khúc trữ tình êm dịu. Giống như Nga. Nhưng hôm nay chị buộc lòng phải quảng cáo những băng nhạc của Khải. Chị còn tính nói “Phải đi xem Jackson biểu diễn trên băng vi- đê- ô mới thích. Ít hôm nữa, Khải sẽ mời chị với Nga…”. Nhưng thấy Nga tỏ vẻ thờ ơ với các băng nhạc, chị đành thôi.
Ngoạn đứng bên cạnh, trố mắt dòm hai người chị. Tới phút này, nó cũng chẳng hiểu thực ra thì anh Khải là bạn của ai.
***
Lâu, rất lâu, Quỳnh chẳng trò chuyện với Nga. Và dường như anh cũng chẳng trò chuyện với ai. Tới lớp, Quỳnh lủi thủi đi vào chỗ ngồi, và suốt cả buổi học, anh ngồi trầm tư trên ghế. Hệt như một pho tượng.
Luận và những đứa cùng cánh cả tuần nay đã thôi chọc ghẹo “chuyện tình cảm” của Quỳnh, nhưng điều đó chẳng khiến Quỳnh bớt lặng lẽ một chút nào.
Quỳnh câm nín. Nga cũng vậy. Vụ “cái đuôi” đã trôi qua từ lâu. Chẳng còn ai nhắc đến nó nữa. Nhưng “không khí băng giá” giữa hai người từ dạo đó đến nay vẫn không hề giảm bớt. Nga thấy điều đó thật kỳ cục. Đã mấy lần, Nga tính phá vỡ sự im lặng khó chịu này nhưng cuối cùng nó không đủ can đảm để thực hiện. Nga chờ Quỳnh mở miệng trước. Nhưng miệng Quỳnh như có dáng băng keo.
Nga giận Quỳnh ghê. Trước đây, vụ “cái đuôi” cũng do sự bất cẩn và khờ khạo của anh gây ra. Bây giờ, cái bầu không khí u ám đang bao phủ hai người cũng do anh gây ra nốt. Đàn ông con trai gì mà… dỏm ơi là dỏm!
Trong khi Nga hoàn toàn thất vọng thì Quỳnh đột nhiên chứng minh anh không “dỏm” một chút xíu nào.
Một hôm, nhân dịp không ai để ý, Quỳnh rụt rè xích lại gần Nga.
Sự dũng cảm khác thường của Quỳnh khiến Nga vô cùng ngạc nhiên. Nó nhìn anh nhưng anh đã cúi mặt xuống. Anh đang mò mẫm cái gì đó trong ngăn bàn.
Nga nhìn cái mũi đang ửng đỏ trên mặt Quỳnh, và hỏi:
- Anh tìm cái gì trong đó vậy?
Quỳnh ấp úng:
- Tôi đang tìm cái này… cho Nga.
Nga cười:
- Cái gì vậy? Lọ benzine nữa hả?
Quỳnh đỏ mặt:
- Không phải.
Vừa nói, Quỳnh vừa rút tay ra. Nga dòm kỹ tay Quỳnh và sửng sốt khi thấy anh đang cầm một băng nhạc. Quỉ thật, sao dạo này mọi người đều đổ xô đem băng nhạc tới cho mình vậy cà! Nga nghĩ thầm và nghe trống ngực đập thình thịch.
Quỳnh đưa băng nhạc cho Nga, bối rối nói:
- Nga cầm về nghe đi!
Nga vừa đón lấy cuộn băng nhạc vừa hỏi:
- Băng nhạc gì vậy? Michael Jackson hả?
Nói xong, Nga bỗng bật cười về câu hỏi ngô nghê của mình. Nga biết mình vẫn còn bị ám ảnh bởi những băng nhạc quỉ quái của Khải.
Quỳnh chẳng buồn để ý đến câu hỏi lạ lùng của Nga. Anh mỉm cười:
- Không phải đâu. Đây là băng “Mơ hoa”. Nhạc tiền chiến.
Nga giật bắn người. Suýt chút nữa nó đã kêu lên.
Nga không kinh ngạc sao được khi mà mới cách đây mấy ngày, Nga nói với chị Ngàn là Nga thích nhạc tiền chiến, hôm nay Quỳnh đã mang băng nhạc tiền chiến đến cho Nga. Mà Quỳnh đâu có phải là Tôn Ngộ Không. Quỳnh đâu có thể biến thành con muỗi đậu trên vành tai Nga để nghe lỏm những gì Nga nói được. Hay đây là hiện tượng “thần giao cách cảm” mà Nga thường nghe nói. Nhưng nếu như vậy, Nga cũng phải đọc được những ý nghĩ của Quỳnh như Quỳnh đã đọc được ý nghĩ của Nga chứ. Nga “đọc” Quỳnh hoài mà có biết Quỳnh nghĩ gì đâu.
Hay đây chỉ là một hiện tượng ngẫu nhiên. Ừ, nếu vậy thì còn có lý – Nga nhủ thầm – cứ nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì mình đỡ nhức đầu!
Nga cúi xuống nhìn băng nhạc trên tay. Trước khi đưa cho Nga, Quỳnh đã cẩn thận ghi sẵn mục lục ở bên ngoài. Nga tìm thấy trong băng nhạc những bài hát mà mình yêu thích. Ba bài Hòn Vọng Phu của Lê Thương, Thiên Thai và Suối Mơ của Văn Cao, Đêm Đông của Nguyễn Văn Thương, Hoài Cảm của Cung Tiến…
Nga thích lắm. Nó nhìn Quỳnh, và nói bằng một giọng dịu dàng:
- Cảm ơn anh nghen! Chừng nào nghe xong, Nga sẽ đem trả anh.
Quỳnh lúc lắc đầu. Anh kéo kéo cổ áo, hắng giọng:
- Nga cứ giữ nghe đi, khỏi trả! Tôi mua cho Nga đó!
Nga trố mắt:
- Mua cho Nga?
- Ừ.
- Thôi đi! – Nga nhăn mặt – Lần sau, anh đừng có làm vậy nữa! Anh đi học, làm gì có tiền mà xài phí vậy!
Quỳnh nuốt nước bọt:
- Nga đừng lo! Tôi đi học nhưng về nhà tôi còn đi làm thêm…
Nga tò mò:
- Anh làm gì nữa vậy? Anh làm thợ mộc hả?
- Không! – Quỳnh lắc đầu.
Nga không ngăn được thắc mắc:
- Vậy chứ anh làm gì?
Quỳnh lộ vẻ bối rối. Anh ngần ngừ một lát rồi hạ giọng đáp:
- Tôi làm nghề… đóng sách.
Nga reo lên:
- Ôi, nghề đóng sách! Hay quá hén! Nga cũng hay đem sách đi đóng lắm. Chừng nào Nga đưa sách cho anh đóng giùm nghen!
Lời đề nghị
bất ngờ của Nga khiến Quỳnh hơi lưỡng lự. Thấy vậy, Nga chun mũi, nói:
- Làm gì anh phải nghĩ ngợi dữ vậy? Nga đóng Nga trả tiền đàng hoàng chứ bộ!
Quỳnh mỉm cười:
- Đâu phải tôi nghĩ đến chuyện tiền bạc.
- Chứ anh nghĩ đến chuyện gì? – Nga cắc cớ hỏi.
Quỳnh chớp mắt:
- Tôi đang nghĩ đến chuyện làm thế nào để đóng sách cho Nga… thật đẹp kìa!
Nga cười:
- Muốn đóng cho đẹp dễ ợt chứ khó gì đâu! Anh đóng bìa cứng, gáy da, rồi in chữ mạ vàng lên. Chỗ anh có in chữ mạ vàng không?
Lần này thì Quỳnh không dám lưỡng lự nữa. Anh gật đầu như cái máy:
- Có. Có chữ mạ vàng.
Lần đó, Nga và Quỳnh nói chuyện với nhau thật nhiều. Nhiều hơn bất cứ lần nào trước đó. Hệt như hai người thân xa cách lâu ngày gặp lại nhau.
***
Khải lại qua nhà Nga, lần này cách lần trước có hai ngày. Sở dĩ Khải không đợi lâu hơn bởi anh đã bàng hoàng phát hiện ra khoảng cách giữa Nga và Quỳnh đang nhích gần lại. Hôm Nga và Quỳnh “bắt liên lạc” lại với nhau, Khải đã nhìn thấy hết. Hôm đó, Khải đứng lấp ló ngoài cửa sổ như một tên trộm. Và Khải cảm thấy lo âu khi thấy Nga và Quỳnh cười nói thật vui vẻ, bóng mây u ám hôm nào có vẻ đã trôi xa, thật xa.
Trước nguy cơ đó, Khải không thể án binh bất động được. “Chiến trường” trong lớp đã bùng nổ trở lại thì “chiến trường” ở nhà càng phải sôi sục hơn gấp bội. Nghĩ vậy, anh tức tốc qua thăm… chị Ngàn.
Lần này, thay vào chỗ mấy băng nhạc là những cuốn sách. Khải đã quyết định rồi. Phải sử dụng nhiều loại “vũ khí”, nhẹ có, nặng có. Phải “tấn công” đối phương bằng nhiều thứ hỏa lực thì may ra mới có cơ hội dành chiến thắng. Và Khải đã bước chân ra khỏi nhà với một chồng sách nặng trĩu trên tay.
Hên cho Khải, người ra mở cổng chính là Nga. Khải sợ nhất là đụng phải thằng Ngoạn bộp chộp.
Nhưng hên mà xui, vừa mở cổng Nga vừa cười hỏi:
- Anh qua thăm chị Ngàn hả?
Câu hỏi đột ngột của Nga khiến Khải chết sững. Hóa ra Nga cũng chẳng khác gì thằng Ngoạn, lúc nào cũng tìm cách “chơi quê” Khải.
Sau một thoáng bàng hoàng, Khải dần dần bình tĩnh trở lại. Và mặc dù đang giận tím ruột, anh vẫn giữ vẻ thản nhiên:
- Tôi qua thăm chị Ngàn và Ngoạn. Và cả… Nga nữa.
Nga nói, vẫn giữ nguyên nụ cười “dễ ghét” trên môi:
- May mà anh qua sớm. Suýt chút nữa Nga đã đi chơi nhà bạn rồi.
Khải thấp thỏm:
- Vậy bây giờ Nga có định đi không?
Nga tỉnh bơ:
- Đi chứ! Nhưng lát nữa Nga mới đi.
Khải không nói gì. Anh chỉ khẽ tằng hắng. Lát nữa đi cũng được. Dù sao gặp Nga một chút cũng còn hơn không. Cứ mang tiếng là “bạn chị Ngàn” hoài cũng khổ. Khải hớn hở nhủ thầm và “nỗi buồn bạn chị Ngàn” bay biến đâu mất.
Đang ngồi trong nhà, thấy Khải vào, chị Ngàn kêu lên vui vẻ:
- Ồ, Khải qua chơi hả?
Rồi không đợi Khải trả lời, chị liền hỏi tiếp khi chợt nhìn thấy chồng sách Khải ôm trong tay:
- Em đem tập vở qua học chung với Nga hả?
Nói xong, chị Ngàn quay sang nhìn Nga và mỉm cười khi thấy Nga đang nguýt chị một cái dài cả chục cây số.
Cả Khải cũng bị bất ngờ trước câu hỏi “khủng khiếp” của chị Ngàn. Anh đỏ mặt:
- Dạ không ạ. Có mấy cuốn sách hay, em đem qua cho chị với… Nga đọc.
Vừa nói Khải vừa đặt mấy cuốn sách lên bàn.
Trong khi Nga ngồi im thì chị Ngàn cầm lên từng cuốn một, lật tới lật lui. Toàn sách trinh thám. George Simenon. Agatha Christie. James Hadley Chase… Và cái tên sách nào nghe cũng rùng rợn: Dấu vết kẻ sát nhân, Ai là thủ phạm, Tận cùng là cái chết…
Đọc lướt qua, Chị Ngàn rụt cổ:
- Đọc cái tựa thấy ghê quá!
Khải cười:
- Ngó vậy chứ hay lắm đó chị. Đọc hồi hộp dễ sợ.
Chị Ngàn xếp mấy cuốn sách lại, gật gù:
- Ừ, để chị xem thử. Nếu hay, chị mượn em thêm những cuốn khác.
Khải hào phóng:
- Để mai mốt em đem qua. Loại sách này nhà em nhiều lắm. Chất đầy cả một tủ.
Vừa khoe, Khải vừa liếc Nga. Khải chờ Nga có ý kiến nhưng anh thất vọng thấy Nga chẳng nói gì. Nga cứ ngồi nhìn đâu đâu. Nga chẳng quan tâm gì đến “dấu vết kẻ sát nhân” mà hình như đang nhìn ngắm cái dấu vết quỉ quái nào đó bên ngoài cửa sổ. Bất giác Khải nhìn theo ánh mắt của Nga. Nhưng Khải chẳng nhìn thấy gì cả. Bên ngoài chỉ có bầu trời mênh mông với những cụm mây trắng trôi lừ đừ. Trông phát chán. Vậy mà Nga cứ trông hoài.
Chẳng dừng được, Khải sốt ruột lên tiếng:
- Nga có thích đọc mấy cuốn sách này không?
Câu hỏi của Khải