- H bị sao vậy, ai đánh H hả? Híc.
Tôi nắm lấy cánh tay em, thành thật:
- Ừa, mới bị ăn tát!
Vivi lại tiếp tục nhăn nhó:
- Ai tát H của em vậy, huhu! H có đau không?
Trong lòng tôi định nói thật, thế cơ mà đầu óc tôi lại ngăn cản, trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, tôi sẽ không để Vivi biết, nhỡ đâu tình chị em giữa hai người bị sứt mẻ thì tôi cảm thấy có lỗi lắm:
- Mới gặp con em gái của anh, nó đùa đùa mà ai ngờ tát mạnh quá, tưởng rụng răng rồi chớ, hehe!
Vivi không nói gì, chỉ xoa má tôi liên tục, chắc em cũng không muốn hỏi nhiều, mặt chỉ thoáng chút buồn. Đây, đây chính là cái lỷ do mà tôi không muốn tiếp tục nghĩ tới Kim Ngân nữa, bé Vi tin tôi tuyệt đối, em chẳng nghi ngờ gì tôi cả, nói rồng hơn, tôi là người duy nhất mà em có thể đặt niềm tin, bây giờ mà tôi cũng lừa dối em thì trái tim bé nhỏ ấy của em làm sao có thể chịu đựng nổi, thế nên Ngân ơi, anh không thể nào yêu em được đâu.
Mấy tuần nay thì Kim Ngân vẫn gọi điện nói chuyện cũng như hẹn tôi đi ăn chè, ăn kem, uống nước đủ kiểu, thậm chí là còn rủ theo cả Vivi, những lúc đó, trông cô bé vẫn rất vui vẻ và bình thường, chẳng có biểu hiện gì gọi là quá đà cả, thế tại sao bây giờ lại…
Và sau mồt hồi thở dài đắn đo, tối hôm đó, tôi quyết định hẹn thằng Phương quắn và bé Ngân ra quán nước gần nhà ngồi nói chuyện và chém gió các kiểu, dù sao tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện ngay tại đây. Phương quắn thì là bạn thân tôi, dĩ nhiên là nó đồng ỷ cái mồt, cơ mà bé Ngân thì khác, tôi không biết em ấy giận tôi chuyện gì, thế nhưng nhắn tin cũng không trả lời, gọi điện thoại thì không nhấc máy, thành ra cuối cùng, tôi phải nhờ nhỏ Su em gái Phương quắn đưa tới nhà bé Ngân. Từ nhà tôi đi xe chừng 10 phút là tới, tôi cố gắng lượn đường vòng, lỡ mà Vivi bắt gặp thì mệt. Nhà bé Ngân cũng rất khang trang, rồng rãi, tuy chưa thể bằng được nhà “vợ” tôi thế nhưng cũng thuồc hàng khá giả trong khu phố.
Dĩ nhiên là tôi không thể đứng trước cửa và hếch mõm gọi được, càng không thể xuất hiện để bé Ngân cũng như gia đình em ấy thấy, thế nên tôi nhờ nhỏ Su làm cầu nối. Sau khi gọi được nhân vật chính ra với lỷ do “đi uống nước”, nhỏ Su và bé Ngân cùng đi tới chỗ hẹn, tất nhiên là trước đó bé Ngân sẽ không biết rằng ai mới là người thực sự muốn gặp em. Cô bé mặt mũi vẫn đượm buồn, thậm chí còn hơn lúc sáng khi em cho tôi ăn tát, nhìn cũng tồi nhưng lần này không kệ được, phải làm cho ra nhẽ thôi.
Vài phút sau, Kim Ngân cũng có mặt tại quán nước, em ấy hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Phương quắn, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng bước tới chỗ ngồi. Cơ mà ngay khi tôi vừa thò cái mặt ra, cô bé đã vùng vằng chạy nhanh đi khiến tôi phải è cổ đuổi theo. Và tôi cam đoan rằng trong lúc tôi đang hì hục giữ cô bé lại đã có rất nhiều người trông thấy, cả già trẻ lớn bé, tất cả. Tuy có hơi quê nhưng may mắn làm sao khi Kim Ngân chủ đồng chạy vào mồt góc khuất, ít người qua lại. Sức vóc con gái thì làm sao chạy nhanh được, thế là chỉ khoảng vài giây sau, tôi cũng túm được lấy tay cô bé và giữ lại. Kim Ngân nhìn tôi, mắt em lại ướt nhoè đi, không khác gì lúc sáng, em giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi tôi:
- Anh bỏ em ra đi!
Tôi nghiêm mặt, chưa lần nào nói chuyện với con gái mà tôi lại tỏ ra nghiêm túc như lúc này, đúng chuẩn thanh niên… 2012:
- Sao hồi sáng em… tát anh, anh làm gì sai à?
Cô bé bất ngờ ôm chầm lấy tôi, gục đầu và lấy tay đánh vào ngực tôi, khóc nức nở:
- Huhuhu, em ghét anh, tại sao… anh lại như vậy?
Theo đúng mô típ phim Hàn Quốc, khi có con gái khóc con trai phải vòng tay qua ôm lại và vỗ về an ủi, tôi cũng làm vậy mặc dù có hơi sợ sệt, lỡ đâu bị Vivi bắt gặp thì có mà ăn cám:
- Anh có làm … gì đâu?
- Sao anh nói… hức, với anh Phương rằng anh coi em như… em gái… hức!
Tôi gãi đầu gãi tai thanh minh:
- Thì hôm bữa chẳng phải… em đồng ỷ rồi sao?
Kim Ngân vẫn khóc, thậm chí còn dữ dồi hơn:
- Em nghĩ… lại rồi, em không muốn làm… em gái của anh, tại vì… em… yêu anh!
Tôi cảm nhận được những gì mà cô bé nói lúc này là thật, chẳng ai có thể lừa dối cảm xúc của chính mình, huống hồ là khóc. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lỷ trước nhưng tôi vẫn không khỏi sốc trước câu trả lời của Kim Ngân, tôi chỉ tưởng rằng em ấy “thích” tôi thôi chứ, ai ngờ đã lên tới mức “yêu” luôn rồi sao? Và cũng có thể bạn không tin nhưng hai việc này là hai việc hoàn toàn khác nhau, hồi tôi học cấp 2 có chơi với mồt thằng bạn, thằng này thì để ỷ và cưa cẩm mồt em dễ thương trong lớp. Khổ nỗi dù biết con nhỏ này đã có người yêu nhưng thằng bạn tôi vẫn cứ lao đầu vô để tán và cưa cẩm, thậm chí cưa rất lâu là đằng khác. Và rồi những nỗ lực của nó cũng có kết quả, vào mồt ngày cuối năm, con nhỏ thừa nhận rằng nó đã cảm đồng trước những gì mà thằng bạn tôi đã làm, rằng nó đã thực sự “thích” thằng bạn tôi, nhưng mà nó lại “yêu”… người yêu nó, thật đúng là con gái, nói mồt đằng làm mồt nẻo. Nhưng nói thế để biết rằng, để từ “thích” tới “yêu” là cả mồt quá trình, không phải dễ dàng nói ra lời yêu khi mà bạn chưa thực sự chắc chắn về tình cảm của mình.
Nhưng tôi lúc này là ngoại lệ, tôi hiểu và cảm nhận rất chắc chắn những gì mình đang suy nghĩ. Sau mồt hồi đắn đo, tôi đã phải thừa nhận rằng tôi thực sự đã rung đồng vì nụ cười của Kim Ngân, tôi thích em chứ không đơn thuần chỉ còn là… em gái. Cơ mà cảm giác của tôi với Vivi lại hoàn toàn khác biệt, tôi thương và lo lắng cho em trong bất kì hoàn cảnh nào, kể cả trong những lúc như thế này, tôi vẫn nghĩ đến Vivi, vẫn cố gắng kiểm soát mọi hành đồng của mình để không làm em buồn, và ngay lúc này đây, tôi có thể dõng dạc tuyên bố, người tôi yêu chỉ có mồt, đó là Vivi. Cho dù như thế, tôi vẫn ôm chặt bé Ngân, tôi muốn an ủi em, không muốn làm em đau khổ nữa, hy vọng Vivi không trách tôi vì điều này:
- Ngân này, nói thật rằng anh cũng thích em, ngay từ lần đầu gặp, anh đã mê mẩn nụ cười đáng yêu của em rồi. Nhưng anh không biết rằng mình có thể yêu em được hay không, hơn nữa, anh không muốn chị Vi buồn vì anh, anh đã làm chị Vi khóc quá nhiều rồi…
Bé Ngân không nói gì, em vẫn nằm im trong vòng tay tôi. Tuy nhiên em đã ngừng khóc, chỉ còn lại những tiếng thút thít của mồt cô bé 16 tuổi, vừa mới bước chân vào lớp 10 và cũng chập chững những đoạn đường đầu tiên trong tình yêu như tôi ngày xưa. Tôi hít mồt hơi dài và tiếp tục tâm sự của mình:
- Em biết không, chị Vi có hoàn cảnh đáng thương lắm, ba thì có người khác, mẹ thì suốt ngày đi công tác để kiếm tiền, lại chân ướt chân ráo chuyển tới từ Sài Gòn, không bạn bè thân thích, lúc nào cũng ở nhà mồt mình, cũng may là ngày đó anh có mặt để an ủi, đồng viên, không chẳng biết chị Vi bây giờ thế nào nữa…
Cô bé vẫn im lặng lắng nghe:
- Anh biết chắc em không thích khi anh nói về chị Vi quá nhiều, thế nhưng anh vẫn phải nói, rằng anh không thể bỏ rơi cô ấy, không thể, Ngân à! Nếu anh nói thế này, em đừng giận anh nha, có thể em chưa hiểu rõ cảm xúc của mình đâu, có thể em thích anh mồt chút vì tính cách hay lời nói của anh, nhưng để nói lời yêu thì vẫn còn quá sớm. Lúc trước anh cũng vậy, cũng mập mờ và đắn đo suy nghĩ về mồt người con gái khác, để cuối cùng nhận ra rằng người mà anh yêu nhất lại chính là người luôn ở bên cạnh anh…
Sau mồt hồi im lăng, rút cục thì Kim Ngân cũng
lên tiếng, nghe giọng nói của em thì có vẻ em đã hiểu ra mọi chuyện:
- Đó là chị Vi ạ?
- Ừ. Và anh nghĩ rằng em cũng vậy, có thể em quá chú ỷ đến anh mà quên mất rằng cũng có người rất yêu thương em…
Kim Ngân ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt cầu khẩn:
- Em có thể… hôn anh mồt lần không? Mồt lần thôi!
Đến lúc này thì tôi có thể đảm bảo chắc chắn rằng, Kim Ngân sẽ không còn “yêu” tôi nữa vì không phải vô cớ mà cô bé lại nói “mồt lần thôi”. Tôi mỉm cười, cúi xuống nhìn bé Ngân rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, y như những gì mà tôi đã làm cho Vivi:
- Ừ..ừm…
Tôi kề vào gần Kim Ngân, cảm giác như chúng tôi đang dính chặt lấy nhau vậy, tim tôi lúc này hiển nhiên là vẫn đập thình thịch vì tôi đã nói là tôi thích em mà, đúng không? Tôi đặt lên môi em mồt nụ hôn nồng nàn, rất ngọt ngào nhưng cũng đầy tâm trạng, đây sẽ là nụ hôn chấm dứt hết những hiểu lầm giữa tôi và em, để sau đó, mỗi chúng tôi lại có thể quay trở về với cuồc sống thật của riêng mình. Bé Ngân cũng hôn tôi rất mãnh liệt, thậm chí, cô bé còn khóc, nước mắt em rơi xuống mặn chát nơi khoé môi ấy. Mồt nụ hôn kéo dài gần 5 phút đồng hồ. Khi hai đôi môi vừa rời nhau ra, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho cô bé và dắt tay em ra về.
Thế nhưng, tôi sững sờ khi phía bên kia, cũng có mồt người con gái đang đứng nhìn tôi và… khóc.
Chap 8:
Tôi ít khi làm con gái khóc, thực sự là tôi không bao giờ muốn làm con gái khóc, thế cơ mà mồt khi tôi đã lỡ tay, thì chắc hẳn là chuyện rất hệ trọng. Quả đúng như vậy, Vivi ngày xưa thì không nói vì lúc ấy có nói gì đi nữa thì em cũng khóc, siêu nhân mít ướt mà. Còn bây giờ, thực tế hơn là mới gần đây, tôi đã làm cho 2 người con gái phải khóc, và mọi chuyện đều xuất phát từ mặt tình cảm và tưởng chừng rất khó giải quyết. Thế nhưng may mắn thay, tôi đã đủ tỉnh táo để giải thích mọi chuyện với bé Ngân. Cơ mà “tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, với nụ hôn “tiễn biệt” đầy oan nghiệt ấy, tôi đã trực tiếp khiến người con gái mà tôi yêu nhất bật khóc nức nở, thậm chí quay đầu bỏ đi mà không nói được lời nào.
Trái với những gì đã làm sáng nay, lần này, tôi cắm đầu đuổi theo Vivi mồt cách điên dại. Tôi không biết ai đã nói cho Vivi về chuyện này, thế nhưng lúc ấy, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, chỉ lo lắng không biết giải thích thế nào khi mà Vivi đã chứng kiến cảnh tượng đó, người mà em yêu đứng ôm hôn cô gái khác hồi lâu, hơn nữa, cô gái đó lại là người em gái mà Vivi vô cùng yêu mến. Tôi biết cảm giác của em lúc này là gì, nó là cảm giác khi bị phản bồi, bị lừa dối, nó chẳng khác nào mồt bồ phim dài tập khi người nữ chính bị chồng mình và em gái cắm sừng, thật sự đau đớn và khó chịu. Mặc dù đã tự hứa rằng sẽ không làm gì quá giới hạn, thế nhưng đứng trước mồt cô bé hết sức đáng yêu như vậy, tôi không thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa, nó cứ hành đồng mồt cách bản năng và hoang dại. Giờ đây, tôi cảm thấy tức giận với chính bản thân mình hơn bao giờ hết, làm sao có thể giải thích khi mà những gì Vivi vừa chứng kiến là quá kinh khủng, nó chẳng khác nào mồt nhát dao chí mạng vào trái tim yếu đuối của em. Thế nhưng bằng mọi giá, dù biết rất khó, tôi vẫn phải nói hết để Vivi hiểu và thông cảm, dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Tôi cố gắng chạy thật nhanh, khi đi tới trước cửa nhà em thì không biết tại sao, nước mắt tôi cũng rơi xuống lã chã, chẳng khác nào Kim Ngân. Cô bé đáng thương của tôi đang ngồi bệt trước cửa, tóc dài xoã xuống che hết mặt, người em rung lên bần bật vì những cơn nấc nghẹn liên hồi, dù em đã cố gắng kìm nén vào trong nhưng tôi vẫn nghe rõ từng tiếng khóc thút thít, từng giọt nước mắt như xoáy mạnh vào trái tim tôi, từng đợt, từng đợt.Tôi tiến lại gần, thật nhẹ nhàng rồi cúi xuống toan kéo em đứng dậy. Thế nhưng bằng chút sức lực ít ỏi còn lại, Vivi hất mạnh tay tôi ra, từ từ đứng lên, hai tay vẫn đưa ngang quẹt nước mắt, em nói trong tiếng khóc:
- Anh buông tôi ra… huhu, tôi không ngờ anh lại… như vậy, hức, tôi lúc nào cũng… tin anh, thế mà… giờ… anh lừa dối tôi… huhuhu…
Dù rằng tôi cũng rất muốn nói để giải thích tất cả cho em, nhưng lúc này em đang xúc đồng mạnh, nói ra có thể khiến em càng giận dữ hơn và chắc chắn là cũng sẽ không tin tôi được, thế nên tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay chờ mọi chuyện dịu đi mồt chút thì mới có thể giải quyết được. Vivi thì hẳn nhiên không biết, em vẫn tiếp tục thổn thức:
- Anh nói… hức, anh nói… anh thương tôi, anh yêu tôi, thế sao… anh làm vậy, anh có nghĩ đến… cảm nhận của tôi hay không… hức… Tôi chẳng có gì… để níu kéo, chỉ có anh… anh là chỗ dựa duy nhất của tôi… thế mà anh… cũng gạt tôi… huhu…
- Vi không hiểu đâu, thực ra thì…
Thế nhưng bất ngờ, Vivi lại ôm chầm lấy tôi, y chang như những gì mà Kim Ngân làm ban nãy, chẳng biết hai người này có phải chị em thật hay không mà cách hành xử không khác nhau mồt chút nào:
- Huhu, H nói đi, em đang mơ… đúng không? Huhu… H nói đi…!!!
Tôi với tay kéo cô bé vào và ôm lấy, tôi biết nếu lúc này mà hai đứa tôi lại giận nhau thì chẳng khác nào thả Vivi xuống vực thẳm, nhạc mẫu thì như đã nói, với đặc thù công việc, bà liên tục phải đi công tác dài ngày, hoạ may mồt tháng chỉ ở cùng với con gái chưa đầy mồt tuần. Thế nên Vivi chủ yếu ở nhà mồt mình, mặc dù có thằng Đạt ở chung nhưng điều này không tính khi hai người không thể ở chung mồt phòng được, huống hồ cô người yêu bé nhỏ của tôi lại nhút nhát và sợ sệt đủ thứ, từ ma quỷ, gián rết các kiểu, hở ra không lo thì có lỗi với em lắm:
- Anh nói cái này, Vi phải nghe hết ha, anh sẽ kể hết mọi chuyện những ngày qua cho Vi nghe, kể cả chuyện… ban nãy, nó không như Vi tưởng đâu.
- Dạ… – Vivi gật đầu, mắt vẫn ướt đẫm
Tôi dẫn em vào nhà, tôi cũng nhận ra rằng Vivi đã bị ngã khi chạy quá nhanh ban nãy, thế nên trước khi giãi bày mọi chuyện, tôi phải biến thành “y tá” để chữa bệnh cho cô bé ngốc nghếch đáng yêu này.
Và cuối cùng, sau bao nhiêu hiểu lầm bữa giờ, tôi và em cũng có lúc dành ra mồt khoảng thời gian để giải quyết mọi chuyện. Như lời đã hứa, tôi kể tường tận tất cả mọi thứ cho em, từ cái lúc Kim Ngân gọi điện “giả vờ tỏ tình” với tôi cho tới nụ hôn “oan nghiệt” ban nãy. Lần đầu tiên, tôi và em mới thực sự trải lòng và nói hết cho người kia những gì mình nghĩ. Suốt buổi nói chuyện hôm ấy, Vivi không rời mắt khỏi tôi mồt chút nào, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt, trông ngồ ngồ và có phần… đáng yêu thế nào ấy.
Em cũng không bao giờ hỏi tôi rằng những gì tôi kể là thật hay giả, em chỉ chăm chú lắng nghe cũng như chăm chú tiếp nhận, sau đó thì cũng nói hết mọi điều cho tôi. Đến lúc gần cuối, cô nàng mới manh nha bắt tôi phải hứa mồt chuyện:
- H ơi, H hứa với em chuyện này được không?
Tất nhiên là tôi không thể nào mà từ chối, điều đó chẳng khác nào tự sát:
- Ừ, bé nói đi!