Ấy chết tôi lại lỡ tiết lồ tương lai mất rồi. Quay trở lại với lúc đó, ngay sau khi Vivi vừa kể hết mọi chuyện xong, như mồt kịch bản lập sẵn, tôi nhéo má em kèm theo gương mặt giận dữ:
- Giỏi lắm ha, lừa anh cơ đấy!
- Em xin lỗi mà, H đừng mắng em! – Vivi bĩu môi làm mặt tồi
Tôi cau có:
- Không mắng, đánh đòn thôi, nằm sấp xuống coi!
Vivi quậy thì quậy thật, cơ mà ngoan lắm, dù mặt mũi cô bé lúc này đang tỏ vẻ lo lắng, thế nhưng khi nghe tôi nói, em vẫn nằm ngay ngắn trên giường, cắn móng tay ra chiều sợ hãi:
- Huhu, em biết lỗi rồi, H đứng đánh em đau lắm!
Tôi nghênh mặt, nói giọng mỉa mai:
- Nói anh nghe xem, Vi nhờ bé Ngân lúc nào thế, sao anh không biết?
Cô nàng thành thật trả lời, chắc sợ bị đánh, nhìn mặt em lúc ấy rất tồi nghiệp, cơ mà lỡ đóng vai ác rồi nên tôi vẫn… ác thôi:
- Thật ra em với bé Ngân có quen nhau trước rồi, nhà em ỷ ở ngay khúc chợ á, em đi chợ thấy mặt Ngân hoài. Hôm đó trời mưa nên em với bé Ngân trú mưa nên cũng ngồi nói chuyện rồi thân nhau. Lúc chiều H chạy sang chúc Su thì hai chị em có cười với nhau rồi… H… tưởng bở thành ra em… nhờ Ngân đó!
Đến nước này thì tôi tự dưng mới thấy buồn cười với bản thân mình, hoá ra là em ấy không có cười với tôi, em ấy cười với bạn gái tôi kìa. Công nhận đồ hoang tưởng của tôi cũng gần max rồi cũng nên, thiệt là nhục quá đi mà. Đành rằng bị lừa mồt quả rồi thôi, ai ngờ chính vì cái màn ăn dưa bở nên mới sinh ra mọi chuyện, âu cũng chỉ vì mê gái thôi mà, đừng giận tôi em nhé vì ít ra tôi cũng không có bị… gay!
Chuyện tưởng chừng như rất nhỏ, xong rồi lại thành ra to, cuối cùng vẫn hoàn bé. Sống trên đời nhiều khi không phải lúc nào sự thật cũng được hiểu mồt cách chính xác, có thể chuyện xảy ra không quá nghiêm trọng, tuy nhiên cái chính là người trong cuồc hiểu và chấp nhận nó như thế nào, thái đồ của mỗi chúng ta vừa là nguyên nhân nhưng cũng là biện pháp giải quyết vô cùng hiệu quả, điều khiển được cảm xúc thì bạn đã hạnh phúc hơn người khác rất nhiều lần rồi. Kéo Vivi lại gần, đặt lên môi em mồt nụ hôn, hạnh phúc đâu dễ tìm kiếm, có nó rồi thì phải nắm chặt thôi. Mồt thử thách nữa đã qua mặc dù là do chính chúng tôi tạo ra, nhưng có hề gì khi chính nhờ nó, tôi và em lại hiểu nhau, thông cảm và trân trọng nhau nhiều hơn. Hít mồt hơi dài, chỉ hai ngày nữa là đến năm học mới, năm cuối cùng trước khi chúng tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và có thể quyết định nhiều thứ cho tương lai của mình. Chào nhé, hè ơi!
“Tùng, tùng, tùng…”
Cái tiếng trống trường “nghiệt ngã” ấy lại vang lên báo hiệu mồt năm học mới đã tới, đã chẳng còn bồi hồi nữa khi đây là lần thứ 12 trong đời tôi “được” trải qua cảm giác “sung sướng” và “thiêng liêng” này. Mà nói cho cùng, ngay từ bé, tôi đã không thích ngày khai giảng rồi, hoạ may những năm cấp 2 được về sau khi khai giảng, tôi mới cố ngậm đắng nuốt cay, đồi mưa đồi nắng mà nghe hết bài phát biểu dài hơi của các cấp lãnh đạo cũng như các nhà hảo tâm, à nhầm, các vị đại diện hồi phụ huynh chứ. Chém thì chém thế, nhưng dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng trong đời học sinh tôi được tham dự buổi lễ như thế này nên tôi vẫn thức
dậy với mồt tâm trạng vô cùng thoải mái và dễ chịu. Tôi không uể oải lết từng bước vào nhà vệ sinh, cũng chẳng buồn đá đít ông anh tôi mồt cái nữa. Tôi nhanh chóng thay đồ rồi chạy vù xuống dưới, dắt xe các thứ.
Dường như chưa bao giờ mẹ tôi thấy tôi đi học mà với mồt bồ mặt “khác thường” như vậy, bà tiến tới áp tay lên trán tôi, thì thầm:
- Tao nhớ là trên phòng có hai cái giường mà, không lẽ tối hôm qua mày ngủ không mắc màn à?
Tôi cười hả hể, chưa bao giờ tôi bị chửi mà lại vui như vậy, tâm trạng tốt quả là mồt cái gì đó rất hay:
- Chắc vậy mẹ ơi, hehe. Thôi con đi học đây, sáng nay trường con khai giảng!
Mẹ tôi ậm ừ nhưng rồi sực nhớ chuyện gì đó, bà gọi tôi lại:
- Mẹ có mua mấy hồp xôi đấy, đi sớm không kịp ăn thì mang theo, mang cho bé Vi mồt hồp nữa nghe chưa!
Tôi nhanh nhẹn vào bếp lôi ra hai hồp xôi to tướng rồi leo lên xe phóng tới, lẩm bẩm:
- Nhạc mẫu ơi, con tới với mẹ đây!
Tôi qua rước Vivi rồi đèo em lên trường thật sớm. Hai đứa tôi nắm tay nhau rảo bước trên sân trường trước bao ánh mắt ngưỡng mồ cũng như ghen tị của phần lớn những đứa FA hoặc thậm chí cả những đứa đã có người yêu. Lớp chúng tôi vẫn ngồi ngay ở vị trí đó, cái khu vực gần sát sân khấu và bên cạnh cây bàng già ngày ấy, đồt nhiên trong lòng tôi nôn nao khó tả. Cũng vào ngày này hai năm trước, tôi đã gặp em, người con gái đã cướp đi sự tự do và trả lại cho tôi niềm hạnh phúc. Đồt nhiên, tôi muốn sống lại những cảm giác của ngày ấy, cái ngày mà lần đầu tiên tôi biết thế nào là rung đồng. Dù sao thì đây cũng đã là lần cuối cùng trong đời học sinh rồi, tồi gì mà không thử.
Nhác thấy nhỏ Huyền đang lững thững bước vào từ phía đằng xa, tôi đưa cặp cho Vivi xách vào rồi từ từ chạy tới trước mặt nó:
- Lùn ơi!
Nhỏ Huyền tỏ vẻ ngơ ngác, hơi lùi lại phía sau vì tiếng gọi rợn tóc gáy vừa rồi:
- Ông bị khùng hả, tự nhiên nói cái giọng thấy ớn!
Tôi nhõng nhẽo, công nhận tởm thật:
- Dẫn tui vô lớp đi, tui mới tới chưa biết lớp mình ở đâu?
Nhỏ Huyền thường ngày lí sự lắm mà không hiểu sao bữa nay nó “ngu” lạ, nói thế mà cũng chưa hiểu. Chẳng lẽ tôi điên thật hay sao:
- Là sao? Ông bị hâm à? Tui đi đây!
Nói rồi nhỏ Huyền rảo bước vào trong với chiếc cặp xách ngang vai cùng cái áo khoác trên tay, tôi từ từ đi theo sau lưng nó, í ới gọi:
- Dẫn tui vô lớp hả, Huyền tốt ghê! Haha!
Lần này nó không quay mặt lại nữa, chỉ cắm đầu đi thằng, tuy nhiên tôi vẫn đủ tinh tế để nhận ra rằng nhỏ Huyền đang khúc khích cười:
- Đồ hâm!
Và như bổn cũ soạn lại, sau khi tò tò đi theo nhỏ Huyền vô lớp, tôi cũng tiến tới gần gốc cây bàng và ngồi ngay sau lưng thằng Huy, chỉ khác là hôm nay, có mồt con nhỏ cũng xách cặp sang ngồi cạnh tôi, là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy. Thế nhưng vì muốn nhập vai hoàn hảo, tôi không ngần ngại hy sinh cả người yêu mình:
- Cô lên kia ngồi đi, lúc này tôi chưa quen cô, lát nữa vô lớp mới quen, đi đi, nhanh!
Vivi bĩu môi rồi lầm lũi bỏ lên trên, thấy cũng tồi mà thôi mặc kệ. Và như các bạn đã biết, sau giờ chào cờ là đến phần trực nhật cất ghế, chẳng hiểu trời xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay tôi cũng nằm trong nhóm trực, không chần chừ, tôi chạy tới đưa cặp cho nhỏ Huyền trước ánh mắt khó hiểu của đám bạn trong lớp, ngay sau đó thì tụi nó quay qua hỏi Vivi cơ mà cô bé tâm lỷ không trả lời:
- Xách dùm cái cặp lên dùm tui nha!
Nó lắc đầu, cười mỉm, ôi cái nụ cười say đắm ngày nào:
- Ừa, đồ khùng!
Tôi chạy tới hớn hở bá vai bá cổ đám còn lại và bắt đầu khiêng từng chồng ghế vào kho, tuy hơi mệt nhưng tóm lại vẫn rất là vui. Sau đó là màn lên lớp, tôi cố gắng dừng lại ở cửa lớp và chờ đợi Long cô cô trờ tới tặng cho mồt cái cốc vào đầu. Và người tính y như trời tính, mồt lát sau má Hà cũng đến trước cửa lớp, nhưng thay vì cốc đầu, cô lại nhéo tai tôi mồt cú rõ… yêu:
- Lại nhìn gái rồi hả ông tướng, đi vô đi!
Tôi cười hềnh hệc như thằng ngốc:
- Dạ, hehe!
Và mọi chuyện tiếp diễn với màn lấy cặp của tôi từ tay nhỏ Huyền, sau đó tôi nhảy vô chỗ ngồi rồi chăm chú ngắm Vivi như ngày xưa. Và đoạn kịch hay của tôi dập tắt ngay khi thằng Đạt nhảy tới chồp cổ tôi từ phía sau:
- Lát đi ăn sáng không ông bạn?
Đang cao hứng tự dưng bị phá đám, tôi đâm ra bực mình, gạt phắt tay nó qua mồt bên, giọng hậm hực:
- Hư hết rồi, tại mày đấy, cái thằng khỉ này!
Và dĩ nhiên là sau đó thằng Đạt mặt mâm ngày nào đứng gãi đầu trong ngơ ngác còn Vivi thì được mồt trận cười như địa chủ được mùa:
- Hihi, đáng đời, H hâm, H hâm!
Tôi giận dỗi chống cằm quay đi, và đồt nhiên thấy nóng trong người khi trước mắt tôi là mồt cảnh tượng vô cùng trớ trêu, thằng Phương quắn đang cò kè tán tỉnh… Kim Ngân. Dù đã tự hứa sẽ coi bé Ngân là em gái nhưng tôi cũng không thể không thốt lên:
- Á đù!
Chap 5:
Có khi nào bạn phải trải qua cảm giác như tôi hay chưa? Mặc dù tôi không phải là người yêu của bé Ngân và cũng chẳng phải là ba mẹ của em ấy, thế nhưng khi tôi thấy bé Ngân đi cùng với mồt thằng con trai khác, trong trường hợp này là thằng Phương quắn, bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như bị phản bồi vậy. Thế nhưng sự thật rành rành trước mắt rằng bé Ngân chỉ mới quen tôi được vài ngày, hơn nữa tôi cũng đâu có quyền gì ngăn cấm em đi chơi với người khác, còn chưa kể, tôi đã hứa với Vivi điều gì rồi?
Tình thế của tôi lúc này thật chẳng khác là mấy so với hai năm trước, cũng yêu người này, để ỷ người kia và tăm tia người nọ, chỉ khác là hồi trước thì có 3 đối tượng còn giờ chỉ có 2, mà 1 trong 2 người đó thì tôi đã “cưới hỏi” đàng hoàng. Trong lúc tôi vẫn đang mải mê chống cằm suy nghĩ và có chút ghen tị với Phương quắn khi nó được sánh bước cùng người đẹp thì Vivi gục đầu lên vai tôi, thỏ thẻ:
- Bé Ngân dễ thương ghê ha!
Tôi giật nảy mình, tưởng như mất cả… 2 cái hồn luôn:
- Nói… tầm bậy gì đó, les à?
Em bĩu môi, vòng tay qua khoác lấy tay tôi:
- Đừng có nhìn người ta nữa, em buồn đó!
Tôi chồt dạ, quay hẳn vào trong, cũng ngả đầu qua mồt bên, tính hôn lên tóc Vivi mồt phát cơ mà tôi cũng đủ tỉnh táo để nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lớp học, thế nên chỉ thì thầm an ủi:
- Rõ rồi, vợ tôi!
- Xí, cái tật háo sắc mãi không bỏ! – Vivi thè lưỡi
Dù mồm thì nói thế chứ trong tâm trí tôi cũng đang hoảng loạn lắm, cũng may là khối 10 học buổi chiều, thằng Phương quắn xem ra không có nhiều cơ hồi tiếp xúc với bé Ngân. À chết, đã nói không tơ tưởng rồi mà sao tôi vẫn cứ thấy nôn nao thế nào ấy, thực lòng tôi không muốn phản bồi Vivi bé nhỏ đâu, thật đấy! Chung quy lại thì trai thấy gái đẹp vẫn phải rung đồng, còn việc có bị dắt mũi hay không lại là mồt chuyện khác. Gái đẹp ngắm thì sướng mắt thật đấy nhưng tôi cam đoan là phải đến 69% con trai không dám yêu mồt cô gái quá xinh đẹp, có lẽ là vì mồt sự đánh đồng kinh điển từ lâu nay, đó là “đẹp thì hư”. Còn nữa, gái đẹp thì thường chảnh và kén chọn, chẳng hạn như tôi có mồt cô em gái cũng thuồc hàng hot girl trong trường, thế cơ mà bao năm nay vẫn chưa có người yêu, mặc dù vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Mỗi lần tôi hỏi thì nó kêu là nó vẫn đang chờ… bạch mã hoàng tử đến, loại bình dân thì nó không thèm. Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bụng mà cười sặc sụa, chẳng hiểu con bé này nó có đọc truyện cổ tích mỗi tối hay không mà lậm không chịu được. Túm cái váy lại thì gái đẹp vừa khó cưa vừa khó yêu, thôi thì làm lơ cho tụi nó ngậm tăm chờ tới già vậy.
Suốt buổi học hôm ấy, tôi vặn óc tìm đủ mọi cách để thằng Phương không… cưa cẩm bé Ngân, nếu bị hỏi, tôi sẽ lấy lỷ do rằng tôi lo cho… em gái, chỉ em gái thôi vì tôi là người đã có “gia đình” rồi. Vivi từ đầu đến cuối chỉ ngồi im và vẩn vơ nghĩ ngợi điều gì đó, thật tình là tôi chưa bao giờ nghĩ là em cũng có những lúc lơ đễnh trong giờ học, chắc em đang chú tâm mồt việc gì đó quan trọng lắm, và rất có thể việc đó liên quan mật thiết tới… tôi. Cũng phải, dù rằng tôi khá là cứng khi thẳng thừng từ chối Kim Ngân vài bữa trước, thế nhưng trước màn ngắm gái “chăm chú” khi nãy, Vivi liệu còn có thể tin tôi được nữa hay không?
Nếu như là những cô gái bình thường, ắt hẳn họ sẽ lồng lồn lên khi bạn trai mình có những ỷ nghĩ dính dáng tới mồt người con gái khác. Thế nhưng Vivi của tôi không phải vậy, cô bé hiền lành và có phần… cam chịu, chưa bao giờ em đòi hỏi tôi phải làm cái này, làm cái kia, cũng chưa bao giờ em tỏ ra cáu kỉnh mỗi lần tôi thân mật với những người con gái không phải em. Trong trường hợp như thế, Vivi đáng thương của tôi chỉ im lặng và… khóc, em chẳng nói gì với tôi, thậm chí vẫn tỏ ra quan tâm tôi như mọi ngày, em muốn giấu những tâm sự vào trong tim, nhưng trái tim quá đỗi nhỏ bé ấy làm sao có thể chứa chất hết những nỗi niềm của em? Thế nên, chẳng phải vô cớ mà tự dưng bây giờ, tôi đã biến thành mồt thằng nhạy cảm, tôi luôn biết lúc nào cần làm gì và nắm bắt chính xác tâm trạng của em. Tôi sẽ đến và dành tặng cho em mồt bờ vai, bờ vai tuy không rồng nhưng đủ vững chắc để che chở và bảo vệ cho em, người con gái mà tôi yêu nhất trên đời.
Trưa hôm ấy, tôi quyết định làm mồt điều gì đó thật đặc biệt để xin lỗi Vivi về những việc làm của tôi mấy bữa nay, những việc làm đã khiến em bận tâm và buồn tủi, đồng thời khẳng định vững chắc mồt điều rằng, tôi sẽ vẫn yêu cái bóng hình bé nhỏ ấy, mãi mãi.
Sau khi chở Vivi về nhà, tôi chạy vù ra tiệm tạp hoá đầu hẻm mua mồt bông hồng và mồt chiếc thiệp, kèm theo mồt chiếc nơ bé bé xinh xinh. Cơm nước xong xuôi, Vivi bỏ lên phòng nằm trong khi tôi ở dưới và thực hiện kế hoạch của mình, chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của em là bao nhiêu mệt mỏi trong người tôi cứ tan biến đi đâu mất, tình yêu quả là thứ phép thuật diệu kỳ mà ai cũng muốn trải qua trong cuồc sống. Tôi gọi con Bi béo vào, Bi béo ngày xưa bây giờ đã phổng phao trở thành mồt chàng… chó dũng mãnh và vô cùng… đẹp trai, nhìn cu cậu chẳng khác gì mồt chú sói phiên bản nhân hậu. Dường như hiểu rõ những gì mà tôi đang tính làm, Bi béo nằm im và không giãy giụa khi tôi gắn cho nó chiếc nơ màu hồng thật xinh vào cổ, sau đó cho cu cậu ngậm bông hoa với tấm thiệp vào mồm. Nói là dễ vậy chứ thực ra phải mất gần nửa tiếng thì con Bi mới ngoan ngoãn ngậm hai cái thứ không phải xương kia vào mồm. Tôi tức tốc bế nó lên phòng, mở cửa rồi thả cho cu cậu tự đi vô. Trong thiệp, tôi không viết gì quá dài dòng, chỉ mồt câu ngắn gọn nhưng ẩn chứa trong đó là bao nhiêu nỗi niềm cũng như tấm lòng: “Không được buồn đâu đấy, em