Thực ra ban đầu tôi định dùng từ chia tay, cơ mà đứng trước bậc phụ huynh, dùng những từ ngữ quá… người lớn như vậy cũng không hẳn là mồt điều tốt mặc dù nhạc mẫu thừa biết giữa chúng tôi không đơn thuần là tình bạn, mà đã là tình yêu, từ rất lâu rồi:
- Sao lại thế, con chọc giận nó hay sao??? – Mặt nhạc mẫu biến sắc, có lẽ tôi đã sai khi nói ra sự thật
- Dạ, tại con… không lo học hành mà chỉ lo… chơi, Vi… em ấy nhắc con nhiều lần nhưng con không nghe… thế nên…
Nhạc mẫu quả thực là mồt người mẹ vô cùng tâm lỷ, ước gì tôi cũng có mồt người mẹ như vậy. Tuy nhiên không phải là tôi đang chê mẹ mình đâu nhé, mẹ tôi cũng tuyệt vời lắm, chẳng qua là tôi chưa bao giờ tâm sự với mẹ về những chuyện thế này, nên làm sao biết được mẹ tôi có giống như nhạc mẫu hay không, mẹ nhỉ?
Và hai mẹ con họ quả thực rất… giống nhau, khó hiểu trong từng khoảnh khắc. Rõ ràng chỉ vài giây trước, nhạc mẫu còn tỏ ra vô cùng sốt sắng khi tôi tiết lồ rằng, hai đứa đã chính thức chia tay, thế mà giờ đây, bà lại mỉm cười và đưa tay lên vỗ vai tôi ỷ đồng viên:
- Thế bé Vi nó có nói sẽ… nghỉ chơi với con bao lâu không?
Nhạc mẫu cũng dùng từ ban nãy, có lẽ bà không muốn tôi cảm thấy nặng nề trước khi mọi chuyện được giải quyết:
- Dạ, chắc là đến khi nào… con đậu… đại học. – Tôi thành thật
- Thế con có thật sự biết lỗi và quyết tâm sửa đổi hay không?
Chỉ vừa nghe đến chỗ “sửa đổi”, tôi đã như được tiếp thêm sức mạnh, cảm giác thôi thúc muốn thay đổi dâng tràn trong huyết quản. Tôi đứng trước nhạc mẫu, tự tin như chưa bao giờ được như thế:
- Dạ vâng, con hứa, con chắc chắn sẽ đậu đại học!
Nhạc mẫu lại cười, lần này bà đưa ngón út ra và móc ngoéo với tôi:
- Quân tử nhất ngôn nhé?
- Vâng, quân tử nhất ngôn! – Tôi hùng hồn
Và ngay sau đó vài giây, lời nói của nhạc mẫu đã khiến cho tâm trí của tôi thực sự bị đảo lồn hoàn toàn. Vừa vui vừa buồn, vui vì với lời khẳng định ấy, nó đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều sức mạnh cũng như quyết tâm.Nhưng buồn vì chẳng biết mọi chuyện có diễn ra tốt đẹp mồt lần nữa hay không. Cơ mà nói không ngoa thì có lẽ nhờ những lời hôm ấy từ nhạc mẫu, tôi mới được như ngày hôm nay:
- Cố lên nhé, mẹ luôn ủng hồ con. Không về đây làm rể thì coi chừng nhé ông tướng. Thôi con đi học đi!
Tôi thề với các bạn rằng, ngay lúc ấy, tôi sướng như muốn phát điên luôn. Nếu không phải vì mọi chuyện xảy
ra trước đó chắc tôi đã chạy tới ôm chầm lấy nhạc mẫu rồi. Thế nhưng bây giờ, dù có vui nhưng tôi vẫn phải kìm hãm cái niềm sung sướng ấy vào trong lòng, chờ mồt ngày gần nhất, khi mà hai đứa tôi quay lại, tôi sẽ biểu lồ nó ra bên ngoài, thật đấy!
Với tâm trạng có phần hỗn loạn như thế, tôi chào nhạc mẫu và từ từ tiến về phía trường học. Con đường này mọi hôm tôi chở Vivi đi, lúc này cũng thấy ngắn, và mặc dù hôm nay cũng thế nhưng mỗi lúc lại là mồt mảnh tâm trạng khác nhau. Như ngày thường thì tôi muốn con đường có thể kéo dài hơn nữa, để tôi được cô bé ấy gục đầu lên vai và thủ thỉ từ phía sau. Thế nhưng hôm nay tôi chỉ ước nó là mồt con đường vĩnh cửu, để tôi không phải đến lớp, và hơn tất cả, là không phải đối mặt với em, để rồi cả hai phải khó xử. Cơ mà nói gì thì nói, tôi đã tự hứa sẽ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm của mình, thế nên bằng mọi giá tôi sẽ hoàn thành lời hứa đó, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Hít mồt hơi thật mạnh, tôi bước vào lớp với mồt tâm thế khác hẳn ngày thường. Vivi vẫn ngồi đó, ánh mắt đượm buồn và xa xăm hướng ra phía cửa sổ, bàn tay cô bé vẫn đang mân mê cái móc khoá gấu nhỏ xinh mà tôi dành tặng. Chắc em vẫn chưa biết về sự có mặt của tôi trong lớp. Nhưng tôi còn quên mất mồt điều rằng, bọn lớp tôi dường như đã nhận ra được sự khác lạ khi tôi và Vivi không còn đi chung với nhau như mọi lần. Đó là vì ngay lúc ấy, thằng Phương quắn đã tiến lại bên cạnh tôi và hét lớn:
- Hai đứa bay sao vậy, giận nhau à?
Nhanh như cắt, tôi hướng mắt về phía chỗ ngồi của mình, bỏ qua sự quan tâm có phần vô duyên của thằng bạn chí cốt. Vivi giật mình và bằng con mắt với thị lực 5/10 của mình, tôi cam đoan em đã quay lên nhìn tôi rồi sau đó lẳng lặng ngoái đầu đi. Bằng chút ít niềm hy vọng le lói trong lòng, tôi vẫn tin rằng, Vivi vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, chỉ là em cố giấu cảm xúc đi mà thôi, phải không?
Nếu như tôi vẫn là tôi của… ngày hôm qua, chắc hẳn tôi sẽ kiếm mồt chỗ nào đó thật yên tĩnh để thả hồn cũng như né tránh đi khoảnh khắc mà hai chúng tôi phải đụng mặt nhau. Thế nhưng hôm nay, tôi đã trở thành mồt con người hoàn toàn khác, tôi biết trân trọng hơn những gì mình đang có và không ảo tưởng với những thứ đã quá xa tầm tay. Tự tin vì dù sao thì tôi cũng đang chiếm lợi thế lớn trong cuồc đua sắp tới với thằng Dũng mặt bựa, ông bà ta đã nói “Nhất cự ly, nhì tốc đồ” mà lại. Tôi tiến tới chỗ ngồi của mình, đặt chiếc cặp lên bàn và mỉm cười thật tươi. Dù Vivi đã cố gắng tỏ ra không để ỷ, thế nhưng khi tôi cất tiếng, cô nàng cũng phải… nhịn nhục mà quay sang:
- Ăn sáng chưa?
Có vẻ là tôi không hẳn là người duy nhất cảm thấy bối rối trong trường hợp này. Và đây chắc là lỷ do mà Vivi muốn đi sớm, phần vì muốn tránh phải đối mặt với tôi, phần vì muốn cố gắng làm những điều gì đó ngốc nghếch mà tôi không thể đoán ra được:
- Dạ… em chưa? Còn… H thì sao?
Vivi vẫn ngoan ngoãn, hẳn là vậy, chỉ mồt đêm làm sao có thể khiến mồt con người thay đổi hoàn toàn được. À mà khoan, hình như tôi là mồt đứa như vậy, rõ ràng lúc tối tôi còn sợ sệt đủ điều, thế mà hôm nay gặp em, mồm miệng trơn như bôi mỡ. Chắc tại sự ủng hồ của nhạc mẫu cũng như cử chỉ và hạnh đồng lúng túng của Vivi, tôi có thể thầm cảm nhận được rằng, cơ hồi của tôi vẫn còn, thậm chí rất lớn là đằng khác:
- Anh ăn rồi, mang theo hồp cơm cho Vi này! – Tôi móc trong cặp ra mồt hồp cơm gà tổ bố và đưa cho Vivi
Nếu như ngay sau đó tôi không quen tay mà đưa lên định xoa đầu Vivi, có lẽ tôi lại được nhìn ngắm nụ cười tít mắt “của tôi” ngày nào:
- Dạ… em cảm ơn H!
Vivi bối rối mở hồp cơm ra và lạch bạch chạy ra phía hành lang ngồi, chắc em sợ nếu hai đứa ngồi cạnh nhau lâu quá lại hút nhau về thì không hay, đằng nào cũng chẳng là gì của nhau nữa cả.
Ít phút sau, tiếng trống trường đã điểm. Long cô cô kiêm má Hà có mặt ở cửa lớp với mồt tờ giấy kẻ mồt đống ô gì đó mà tôi nhìn không ra chữ. Chuyện sẽ chẳng có gì khiến tôi bận tâm nếu như đám lớp tôi không ồ lên và náo loạn ngay sau đó. Vâng, tờ giấy đó tuy mỏng là vậy nhưng nó chẳng hiểu bằng cách nào đã biến thành mồt thanh kiếm sắc bén và chém thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Má Hà đã quyết định chuyển chỗ ngồi của cả lớp. Và oái ăm là tôi và Vivi sẽ không còn được ngồi cạnh nhau nữa mà thay vào đó, tôi sẽ ngồi cạnh nhỏ Huyền và bé Vi ngồi chung với thằng Đạt. Chẳng biết chuyện này có liên quan gì đến việc Vivi lên trường sớm hay không, chỉ biết lúc ấy, tôi cảm thấy buồn và hụt hẫng vô hạn. Vừa mới trước đó, tôi còn tràn trề hy vọng về mồt cuồc lật đồ ngoạn mục trước thằng Dũng và mồt lần nữa tái hợp với bé Vi, thế mà giờ đây, mọi thứ đã vỡ tan tành mây khói.
Tôi thấy khoé mắt mình hơi cay, lần đầu tiên tôi không kìm chế được bản thân ở chốn đông người như thế này. Tuy vậy, chắc có lẽ tôi cũng chẳng thể làm gì được đâu nhỉ? Nhiệm vụ của tôi lúc này chỉ có mồt, đó là tích cực học tập và sút thằng Dũng qua mồt bên. Coi như tôi gửi “vợ” cho nó trông hồ mồt thời gian, tôi sẽ lấy lại bằng mọi cách. Và nếu “cô vợ đáng yêu” của tôi có mảy may xây xát gì, đến lúc đó tôi thề là tôi sẽ tính sổ nó đấy, thiệt luôn.
Còn bé Vi à, chờ anh nhé, rồi mồt ngày nào đó, anh sẽ kéo em trở về bên cạnh mình, ôm lấy em và lại thì thầm khẽ như ngày nào, rằng: “Anh yêu em”.
Chap 19:
Cũng đã gần 3 năm, à nhầm, chính xác là khoảng 2 năm mấy tháng gì đấy kể từ khi tôi và em may mắn được quen biết nhau. Cái mối lương duyên ấy đến bây giờ đã trở thành một câu nói cửa miệng của tôi, đó chính là “định mệnh”. Cũng phải thôi, trên thế giới vô cùng bao la và rộng lớn này thì việc mà hai đứa nhóc tình cờ gặpnhau và cố tình yêu nhau cũng chẳng nằm ngoài sự tính toán của ông trời. Cơ mà ông trời hình như là cái người bị chửi nhiều nhất thì phải. Và dĩ nhiên đâu phải vô cớ mà người ta xúm vào và chửi ổng một cách thậm tệ như vậy, cái khiến ổng trở nên vô cùng độc ác trong mắt thiên hạ đó là vì ổng quá… trẻ con.
Mới vài giây trước còn cho người ta ôm hôn nhau thắm thiết, ấy thế mà chỉ tích tắc ngắn ngủi sau, bằng huyền cơ nào đó, ổng đã khiến họ lôi hết cả họ hàng hai bên nội ngoại ra mà chửi nhau. Dù tôi cũng là một nạn nhân của ông trời đấy, thế nhưng, tôi thực tế hơn nhiều so với những kẻ chết nhát chỉ biết nằm trên giường khóc lóc thảm thiết và đổ lỗi cho số phận. Tôi thừa biết rằng những gì đã xảy ra hoàn toàn đều do lỗi của tôi – một thằng nhóc ham chơi hơn ham học mà ra. Ngay từ buổi tối hôm qua, tôi đã xác định được mục tiêu và lý tưởng cho chặng đường sắp tới của mình. Đó là học, học và học. Chỉ có cách đó tôi mới nhen nhóm được một chút hy vọng để níu em lại bên mình. Vivi đã từng nhắc nhở tôi rất nhiều về chuyện này, và dù biết rằng em luôn nói đúng và hẳn nhiên tất cả những gì em nói đều nhằm một mục đích là muốn tốt cho tôi, thế cơ mà như các bạn đã biết thì tôi vẫn bỏ hết vào cặp và quăng vô xó tường cho đến tận hôm nay.Nhưng nói thì nói vậy chứ thực tâm tôi cũng đau khổ dữ lắm. Cái cảm giác y như một đứa con nít bị thằng bạn thân nghỉ chơi, chỉ khác một chút, người vừa nghỉ chơi tôi là một cô bé.Nhưng lại phải túm váy một lần nữa rằng nhiệm vụ hàng đầu của tôi ngay lúc này là xung phong lên bảng và khiến bà cô Sinh phải lòi một con 10 đỏ chói ra chứ không phải là nhắm mắt và tiếp tục mơ mộng.
Tôi không dám nhận mình là một người đặc biệt, cơ mà nếu không học thì thôi, chứ mà tôi đã ra tay thì gạo xay ra… kẹo mút. Nói là làm, trước sự ngỡ ngàng của cả lớp, tôi – một thằng chưa bao giờ biết đến hai chữ “chép bài” chứ đừng nói đến việc xung phong lên bảng trả bài, đã đĩnh đạc cầm quyển vở sinh học đa phần là chữ con gái lên một cách không thể oai phong hơn. Mặc dù tôi chẳng nhớ rõ là cô Diễm đã hỏi tôi những câu gì, cơ mà tôi dám chắc rằng, sau hôm ấy, mọi người nhìn tôi với một con mắt khác hẳn và dĩ nhiên rằng một cây gậy đứng bên một quả trứng cũng lạch bạch chui vào vở tôi. Sau khi hùng hổ đi lên và tự hào đi xuống với những suy nghĩ liên tục về Vivi trong đầu, tôi cũng trở về thực tại khi nhỏ Huyền cười tươi tắn và trao cho tôi một ánh mắt mang đầy vẻ… hoài nghi:
- Chà, bữa nay H khùng giỏi dữ nha, cung hỷ, cung hỷ nà. Hì hì.
Tôi chẳng dám cười mà chỉ nhếch môi ra chiều đồng tình và hiểu ý. Tôi không muốn tỏ vẻ khó chịu với nhỏ Huyền vì em ấy dù sao cũng là người ngoài cuộc, đâu thể biết được tôi đang đau khổ biết nhường nào:
- Ừ thì cũng thường thôi chứ có gì đâu, với trình độ của anh thì mọi chuyện đều có thể xảy ra cô em ạ!
Tôi hừ mũi Nhỏ Huyền lại cười, lần này cô nàng không tỏ vẻ gì gọi là khinh thường cả, áng chừng không muốn tranh luận với tôi nữa:
- Em biết chàng giỏi rồi, em tin mà, haha!
Tôi mỉm cười, sau bao nhiêu dằn vặt đau khổ suốt từ tối đến giờ, cuối cùng cũng đã có người làm cho tôi cảm thấy an ủi thật sự. Và trùng hợp làm sao, người ấy cũng chính là cô gái đem lại cho tôi những xúc cảm mạnh mẽ đầu tiên trong cuộc đời. Thực sự tôi cảm thấy rất biết ơn nó, phần khác thì tôi lại hơi buồn cho bản thân, suy cho cùng thì tôi chỉ muốn một người giúp tôi vượt qua mọi đau khổ mà thôi, phải không bé Vi của anh?Nhưngdù có muốn hay không thì tôi vẫn phải thừa nhận rằng nhỏ Huyền là người mà tôicó thể dễ dàng chia sẻ mọi chuyện nhất, cơ mà chỉ tính phạm vi trong lớp thôi nhé, chứ ở nhà tôi còn Hà Trang, còn Kim Ngân và còn cả Bi béo nữa chứ.Nhưng lùn “của tôi” là một cô gái tò mò không thể chịu được. Vừa im được vài phút, nó lại nhí nhéo bên cạnh để điều tra về việc tại sao tôi vẫn ôm mặt ủ rũ với một con điểm 10 thần thánh như thế:
- Mày bị đau bụng hở?
Tôi dù đang rầu thúi ruột cũng phải giật mình và tặng cho nó một cú cốc vào trán kèm theo một ánh mắt không dễ chịu cho lắm:
- Cái con hâm này, có muốn ăn nhéo hay không, cái má này mà nhéo thì phê phải biết à nha!
- Đau mà, tự dưng đánh người ta. Tao lo cho mày thôi, gặp người lạ thì tao không thèm hỏi đâu. Đồ bắp!
Nhân tiện để nói qua một chút, cái biệt danh “bắp” của tôi chẳng biết từ đâu mà có, thế nhưng một số nguyên nhân làm nó xuất hiện thì tôi có thể liệt kê được, không nhiều nhưng cái nào cũng oái ăm cả. Thứ nhất, có thể hiểu từ “bắp” ở đây là từ “bắp” trong “bắp rang bơ” – cái món mà tôi vô cùng khoái khẩu. Huyền cơ thứ 2, theo thằng Huy “bún bò” thì sở dĩ tôi có biệt danh này là vì tôi quá… keo kiệt, chỉ biết lo cho người yêu chứ không bao giờ lo cho mấy đứa con gái khác trong lớp. Điều này hẳn nhiên là hơi vô lý, chẳng có ai điên mà lơ người mình yêu để đi bỏ tiền túi bao một lô một lốc những đứa tóc dài điên loạn, hơn nữa, tôi đâu có thừa tiền như thằng Lộc hay thằng Minh Tiến mà làm chuyện thừa thãi, nhỉ? Và còn một lý do nữa, đây là cái lý do mà tôi thích nhất, tức là cái nickname của tôi đang xài xuất phát từ nhỏ Huyềnchứ không ai. Vì từ ngày xa xưa ấy, tôi và nó dính nhau như hình với bóng, mà nó lại mang họ Ngô, thành thử ra tôi được gọi là “bắp” cho thân thiết.Âu cũng hợp lý ra phết.
Trở lại với thực tại, ngay sau khi kết thúc màn chửi nhau điên loạn ấy thì nhỏ Huyền tỏ ra mất kiên nhẫn và hỏi tôi liên tục về cái bí ẩn sâu xa ấy. Mặc dù muốn hay không, tôi cũng cần một người để chia sẻ và cùng tôi vượt qua những buồn đau này. Và nguyên một buổi học hôm ấy, tôi đã giành hết thời gian của mình để kể cho nhỏ Huyền nghe mọi chuyện, từ những cái ôm cho đến từng hạt mưa lạnh lùng ướt đẫm, và lý do em quay đi. Ngay sau đó, nó chẳng nói gì, chỉ bất ngờ quay mặt đi buôn và lục lọi cái gì đó trong cặp còn tôi thì hướng ánh mắt về phía Vivi, người khiến trái tim tôi biểu tình từ nãy đến giờ. Dù trời có đánh đi chăng nữa thì tôi cũng phải nói rằng, ban nãy, khi tôi vừa rời bục giảng trở về chỗ, việc đầu tiên tôi làm là nhìn về phía em.Và trong những mơ hồ say đắm của ngày đó, tôi cam đoan rằng mình đã nhìn thấy lại được nụ cười của em, dù rất nhỏ nhưng cũng khiến đầu óc tôi không thể ngồi im được.