Nói đến đó, Vivi khựng lại và đưa tay lên lau nước mắt. Tôi chạy ù tới và ôm lấy em, cảm giác vẫn như lần đầu, nhưng sao hôm nay sự thể lại thành ra thế này:
- Anh… xin lỗi, anh sẽ… cố gắng học, không có anh Vi xoay sở làm sao?
Cô nàng nhón lên và đặt lên môi tôi mồt nụ hôn, lần này có kèm theo cả… nước mắt:
- Cảm ơn vì những gì H đã đem lại… cho em, em sẽ không bao giờ… quên. Sau này không có em, H phải cố gắng… học hành, đừng chơi games nhiều nữa… hức, em yêu H nhiều lắm, huhuhu…
Nói rồi Vivi vụt chạy vào nhà, bỏ mặc tôi ở lại dưới cơn mưa và những dòng suy nghĩ chạy ngược xuôi. Không biết tự lúc nào, trên khoé mắt tôi cũng đã ướt đẫm. Có phải tôi đã quá ngu ngốc khi tuyệt nhiên không quan tâm đến cảm nhận của em, thậm chí còn phớt lờ nó. Bé Vi nói chẳng sai chút nào, kể từ khi hai đứa mới bắt đầu quen nhau, tôi luôn tự xem
mình là người lớn và không ngừng bắt em phải làm theo. Cô bé hiền lành ngoan ngoãn nên không bao giờ cãi lại tôi cả, chỉ lẳng lặng làm theo với mồt khuôn mặt khó chịu… đáng yêu mà thôi. Nhưng đã chẳng còn nữa, tất cả sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Kể từ đây, tôi sẽ phải bước trên con đường dài này mồt mình mà không có em, không có những nụ cười ấy để cổ vũ và đồng viện mỗi lần tôi vấp ngã. Cũng sẽ chẳng còn mồt cô bé mít ướt bám lấy tôi để được ôm ấp và dỗ dành. Chẳng còn gì nữa…
Ban đầu, tuyệt nhiên là tôi nghĩ Vivi đã yêu người khác mà cụ thể là thằng Dũng, cái cách mà em nhìn nó thực sự khiến cho tôi cảm thấy tức giận và không thể nào chịu nổi. Tuy nhiên 2 người có đi chơi riêng với nhau hay không thì tôi không chắc vì lúc nào Vivi cũng ở cạnh tôi, còn những lúc mỗi đứa mồt chỗ thì toàn vào thời điểm oái ăm như giữa trưa, ban đêm. Thế nên tôi có thể loại bỏ trường hợp này và yên tâm suy nghĩ về những lỷ do khác. Và bằng chút linh cảm cuối cùng còn sót lại của mồt thằng con trai vô cảm, tôi tin rằng Vivi chắc chắn vẫn còn thương tôi, cơ mà vì mồt việc làm gì đó của tôi đã khiến em không thể níu tôi được nữa. Suy cho cùng, đó chỉ có thể là việc học, cái việc mà em đã khuyên nhủ tôi bao nhiêu tháng trời nay để rồi tôi bỏ ngoài tai và vẫn cắm mặt vào cái bàn phím. Khi cư xử như thế, tôi vô tình đã tiếp tay để thằng Dũng có cơ hồi tiếp cận và tán tỉnh Vivi, dạo gần đây, hai người cũng khá thân thiết rồi, thỉnh thoảng nó còn mua kẹo cho em nữa thì phải.
Ôi! Cuồc đời tôi sao éo le quá đi mất!
Không biết ngày mai, khi lên lớp, hai đứa tôi sẽ đối mặt với nhau thế nào đây? Rồi bạn bè sẽ nói gì và bàn tán những gì đây? Mồt chuyện tình đẹp như tranh vẽ và những tưởng sẽ đi đến mồt kết thúc có hậu thì đồt nhiên khựng lại và tan vỡ, chắc hẳn vẫn có những tiếc nuối, nhưng tôi sẽ lấy những tiếc nuối đó làm bài học để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, có thể tôi không giỏi được bằng thằng Dũng nhưng tôi sẽ cố gắng từng chút mồt và tạm thời rời xa em, hy vọng mồt ngày nào đó, tôi sẽ lại được ôm lấy người con gái mà tôi yêu thương nhất trên đời vào lòng và “yêu lại từ đầu”.
Cơ mà hôm nay thì việc đó vẫn chưa xảy ra đâu, tôi vẫn buồn và thảm như lúc vừa nghe tin, ngồi trên xe mà tôi có cảm tưởng mình đang bay, chẳng rõ là đi đến đâu nữa. Em có nghe thấy con tim anh nói gì không, Vi ơi:
“Vậy là chúng ta chia tay nhau
Còn gì nữa đâu em bước đi
Và người khóc chi vì em đã nói chia tay mà
Người cần phải khóc chính là anh…”
Chap 17:
Thiệt tình là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, không biết bao nhiêu lần tôi phải trằn trọc thao thức giữa đêm cùng bao bồn bề, lo toan. Cơ mà ngày nhỏ thì những vấn đề tôi gặp phải chỉ xoay quanh những chuyện vớ vẩn như trốn học, chơi games, đánh lồn… và thứ duy nhất khiến tôi phải bận tâm là… cặp mông của mình. Mặc dù ba tôi bình thường không bao giờ đánh đòn tôi cơ mà khi tôi phạm lỗi, ông biến thành mồt con người hoàn toàn khác, hung dữ và đáng sợ biết nhường nào. Hầu như tôi sau khi tìm đủ mọi cách trốn thoát thì cũng phải ôm cái bàn toạ của mình và khóc nổ nhà trong khi nằm bẹp dí trên giường để cho mẹ tôi xoa lên từng giọt dầu gió nóng hổi.
Nhưng nói gì thì nói, chuyện hôm nay tôi gặp chẳng gây hại gì nên cũng chẳng khiến ba tôi phải cầm cây rượt chạy. Nó cũng chẳng khiến tôi phải lo cho thân thể vốn đã tàn tạ của mình, mà thay vào đó, nó khiến trái tim tôi đau nhói và quặn thắt. Ngày bé coi phim, mỗi lần đến cảnh nhân vật chính thất tình, tôi cứ rủa xả đủ thứ, kiểu như “Sao phải khóc, không yêu con này thì yêu con khác!” hay “Đàn ông con trai gì như thằng bê đê”. Thế mà chẳng hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà giờ tôi lại biến thành mồt nhân vật cũng thảm không kém. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng Vivi có thể chủ đồng nói ra lời chia tay. Phần vì tôi biết mình là chỗ dựa duy nhất của em, thứ hai là vì tình yêu của chúng tôi vẫn còn rất sâu đậm, chẳng có lỷ do lỷ trấu gì mà phải rời xa nhau cả. Thế nhưng tôi cũng chẳng dám trách em vì tôi biết, tất cả lỗi lầm đều ở nơi tôi gây ra. Kì thi đại học đã ở ngay trước mắt, thế mà tôi vẫn ham chơi hơn ham học, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào cái máy tính và chơi games. Mặc cho Vivi đã thét khàn cả cổ và khóc gần hết nước mắt, tôi vẫn đóng mặt ngầu bỏ qua với mồt suy nghĩ không thể tai hại hơn, rằng Vivi chỉ là mồt… đứa con nít.
Có bao giờ bạn cảm thấy bị thôi thúc phải chuồc lỗi sau khi phải nhận sự trừng phạt hay chưa? Tôi thì lần nào cũng vậy. Mỗi lần bị la mắng vì mồt chuyện gì đó, tôi thường cảm thấy tự ái và ngay lập tức chỉ muốn cắm đầu vào và sửa sai. Thế nhưng chỉ vài ngày sau đó, mọi lời hứa hẹn của tôi chẳng hiểu bay đi đâu mất tiêu, trả lại mồt thằng nhóc nghịch ngợm với mồt mớ tồi lỗi chồng chất trên đỉnh đầu.
Nhưng lần này, tôi tin rằng mọi chuyện sẽ khác. Tôi biết mình đã chẳng còn nhỏ bé gì để mà thất hứa thêm nữa. Tôi đã có người yêu, đã biết lo cho em ấy, cuồc sống hạnh phúc biết bao nhiêu. Cơ mà chỉ tại cái tính lười nhác và ham vui nhất thời đã khiến tôi mất đi tất cả, từ những cái ôm thật chặt cho đến nhưng giây phút trọn vẹn niềm vui. Tôi hiểu rõ những việc mà mình cần phải làm trong thời gian sắp tới, đó là học, học và học. Chỉ có cách đó mới khiến cho Vivi có cái nhìn khác hơn về tôi, từ đó tôi có thể níu kéo lại mồt chút niềm tin trong em, hy vọng rằng mồt ngày nào đó, em sẽ quay trở về bên tôi. Dẫu biết rằng mọi chuyện rất khó, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy sục sôi ỷ chí, tôi tin mình sẽ làm được tất cả.
Má Hà đã từng nói với chúng tôi rằng: “Mấy đứa phải nhớ rằng, tất cả đã trải qua 12 năm học rồi, giờ là giây phút quyết định tất cả tương lai, khe cửa đại học luôn rồng mở với những ai cố gắng. Còn nếu mấy đứa vẫn còn có tư tưởng lơ là, cô chỉ nhắc mồt điều, là hãy nghĩ về quãng thời gian 12 năm ấy, mấy đứa đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, tiền bạc để có được ngày hôm nay. Dù cho bằng bất kì giá nào, cả lớp cũng đều phải đem tờ giấy báo trúng tuyển về cho cô, hứa nhé!”
Hôm đó tôi dù đang tập trung… chơi điện tử cũng phải dừng tai lại và lắng nghe những gì người mẹ thứ… 2 của tôi nói. Những lời nói triết lỷ và sâu sắc ấy thật sự đã khiến tiếp thêm cho tôi mồt luồng sinh khí mới, nó khiến tôi cảm thấy tràn đấy hứng khởi… Nhưng sau đó, má Hà cho cả lớp nghỉ, và đồng lực của tôi cũng theo từng cơn gió quạt trần mà bay vèo mất qua cửa sổ. Cơ mà má yên tâm, kể từ hôm nay, con xin hứa với má rằng, con sẽ quyết tâm thay đổi, bằng mọi giá con sẽ đem tờ giấy nhập học về, con hứa đấy!
Tôi tự vỗ tay lên hai má của mình để tiếp thêm sinh lực, mặc kệ những rắc rối đang xảy ra, tôi lôi tập sách ra để ôn lại bài môn Sinh học, sáng mai sẽ có tiết kiểm tra bài cũ, đó là cơ hồi đầu tiên để tôi cho Vivi thấy sự thay đổi của mình, nhanh chóng và kịp thời đến lúc nào. Dù mọi chuyện giữa chúng ta có thật sự kết thúc, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn đến em, người con gái tôi không thể quên.
Bài về nhà hôm nay không khó, chủ yếu là phần thế ráp công thức và tính toán, thật may là hồi tôi thi lên lớp 10, phần này tôi đã học kĩ, thế nên mọi chuyện bước đầu khá suôn sẻ. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ vật lồn trên bàn học, tôi cũng đã nắm chắc mọi thứ để chuẩn bị cho những câu hỏi ngày mai của cô Diễm – giáo viên môn sinh học lớp tôi.
Liếc nhìn đồng hồ, chiếc kim ngắn chỉ mới vừa khẽ nhích qua con số 10, vẫn còn sớm chán. Buồn đời, tôi móc điện thoại ra gọi điện nói chuyện với Hà Trang – mồt cô gái rất cá tính và đáng yêu, tôi không ngại mà tiết lồ rằng, hồi hè năm tôi thi lên cấp 3, tôi đã theo đuổi nó mồt khoảng thời gian dài. Dù cuối cùng cũng tạch nhưng sau này, hai đứa chúng tôi bỗng nhiên thân thiết, luôn tâm sự cho nhau những điều thầm kín trong cuồc sống và cùng nhau tìm cách giải quyết nó:
- Trang khùng ơi, tao buồn quá!
Hà Trang là mồt đứa bạn tốt, chưa bao giờ nó để tôi phải chờ đợi quá 2 phút khi trả lời tin nhắn, mặc cho có bận bịu thế nào. Chính vì thế mà tôi rất quỷ nó, hơn hẳn những đứa con gái khác nhiều lần. Thế cơ mà, có lẽ bình thường do tôi nhăn nhở quá, thế nên mỗi lần nói buồn, chẳng ai thèm tin, Hà Trang mặc dù hiểu tôi là thế nhưng nó vẫn cười khúc khích:
- Ai chọc H của tao vậy, kêu nó qua đây, hihi!
Tôi thở dài:
- Không có đùa đâu, cái con hâm này, tao đang rầu thúi ruồt thiệt mà!
- Thế Vi của mày đâu, hai đứa cãi nhau à?
Công nhận con gái đúng là mồt trong những nhà tâm lỷ học đại tài, tôi dù chưa mở mồm ra nói bất kì tiếng nào về câu chuyện ban nãy, nó cũng đoán trúng phúc:
- Chia tay… rồi! – Tôi nhẹ nhàng đáp, giọng đượm buồn
- Mày điên hả?
Hà Trang hét toáng lên trong điện thoại, có lẽ nó cũng tiếc thay cho tôi. Đâu phải dễ mà có được mồt cô người yêu vừa xinh xắn, vừa dễ thương và hiền lành đâu cơ chứ:
- Thật, tại tao… ham chơi quá, Vi nhắc mà tao… không nghe, thành ra…
Nó cũng thở dài theo tôi, đúng là mồt đứa bạn kì lạ:
- Haizz, cái tật của mày tao nhắc miết không chịu sửa, giờ thấy hại chưa… Nhưng mà thôi, đừng lo, nếu mày buồn thì qua đây… tao ôm ngủ, chịu chưa?
Tôi bật cười vì những câu bông đùa tưởng chừng như rất đỗi bình thường ấy, đúng là bạn thì dễ kiếm nhưng tri kỷ thì rất khó tìm:
- Cám ơn mày ha, con hâm. Thôi tao đi ngủ đây, có gì mai gặp. Ngủ ngon!
- Ừ, ngủ ngon. Đừng buồn… nữa nha! – Hà Trang nói với giọng ái ngại
Dường như nó vẫn còn sợ rằng tôi không thể sớm vượt qua được nỗi buồn. Cũng đúng thôi, những người có xu hướng luôn tỏ ra vui vẻ mà gặp phải chuyện buồn, khi dó họ sẽ mang trong đầu những dòng suy nghĩ vô cùng tiêu cực và có nhiều trường hợp thậm chí còn tìm đến cái chết. Nhưng dĩ nhiên là tôi đâu có… ngu đến mức đồ như vậy. Tôi còn đủ tỉnh táo để biết rằng, trước mắt tôi vẫn còn cả mồt chặng đường dài, chỉ khi nào chính thức bước chân vào ngưỡng cửa đại học, tôi mới được phép… dừng chân đi… vệ sinh rồi sau đó phải tiếp tục quay trở lại và chiến đấu.
Nhắm mắt, hít mồt hơi thật sâu, ngày mai chắc chắn sẽ là mồt ngày dài, nhưng tôi bằng mọi giá vấn phải tiếp tục tiến lên, biết đâu chừng Vivi vẫn đang đứng ở mồt nơi nào đó và chờ đợi, chờ đợi sự thay đổi tích cực trong tôi, phải không… cô bé…?
Tôi thức dậy thật sớm như thường lệ, sau khi đánh răng làm vệ sinh xong xuôi, tôi nhẹ nhàng thay đồ rồi bước xuống dưới tìm đồ ăn sáng. Hôm nay, tôi chẳng còn tâm trí mà đá vào mông ông anh tôi rồi thục mạng chạy nữa. Vì tôi vẫn cố gắng làm mồt bồ mặt vui vẻ, thế nên suốt từ lúc rời nhà tôi đến nhà… Vivi, chẳng mồt ai phát hiện ra sự thay đổi nào trong đầu tôi cả. Dĩ nhiên là lúc này, tôi vẫn đang đi theo… cảm tính, tức là y chang như thói quen mỗi ngày, đến đón cô… vợ bé bỏng đã chẳng còn là của tôi. Dù ngay sau đó tôi chợt khựng lại giữa đường, thế nhưng đã lỡ đến, thôi thì tôi cứ mạnh dạn tiến vào, kiểu gì chúng tôi cũng phải đối mặt với nhau, chắc chắn là thế.
Cơ mà khi tôi vừa đến nơi, Vivi đã đi mất từ đời nào rồi, chỉ còn lại… nhạc mẫu đang đứng trước cổng với mồt vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn tôi. Bây giờ mới chỉ khoảng 6h, tức là còn đến 45 phút nữa, chúng tôi mới tới giờ vào lớp, chẳng hiểu sao Vivi lại đi học sớm như thế. Ơ mà, ai chở vậy nhỉ?
Trong khi tôi vẫn còn đang đứng lóng ngóng phía bên kia đường thì nhạc mẫu đã cất tiếng gọi í ới:
- H ơi, qua đây cô nói chuyện chút đi con!
Chính vì đang bận suy nghĩ lung tung nên tôi tỏ ra hơi giật mình:
- Dạ… con qua liền ạ!
Dựa vào vẻ mặt của nhạc mẫu lúc này, tôi có thể biết mọi chuyện đang diễn biến vô cùng xấu, nhưng tôi chỉ mong rằng, buổi tối hôm qua không phải là lần cuối cùng, tôi được ôm lấy em, cô bé đáng yêu của tôi…
Chap 18:
Hình như đã lâu lắm rồi, kể từ cái lúc nhạc mẫu gọi tôi ra để nói chuyện riêng trong khi Vivi bé nhỏ đứng núp đằng sau và nghe lén. Nhưng bây giờ, sau ngần ấy chuyện, vẫn còn tôi và… mẹ, tuy nhiên, người con gái ấy đã không còn đứng đó nữa.
Hẳn là từ tối qua cho đến sáng nay, nhạc mẫu đã phát hiện ra chuyện gì đó đồng trời, có lẽ còn khiến bà bận tâm nhiều hơn cả lúc nhạc phụ bỏ đi, vì đây có lẽ là lần đầu tiên sau mấy tháng nay, tôi thấy bà vẫn còn ở nhà vào giờ này. Mặc dù cái cảm giác hồi hồp, lo lắng của ngày xưa đã không còn nữa sau những ngày tháng qua, tuy nhiên tôi vẫn còn hơi sợ sệt, sợ những câu hỏi của nhạc mẫu sẽ khiến tôi phải buồn bã mà thú nhận sự thật, sự thật rằng tôi và cô con gái bé bỏng của bà đã chẳng còn ở bên nhau nữa.
Nhạc mẫu dẫn tôi đến chỗ bồ bàn ghế bằng đá quen thuồc ngày nào và nhẹ nhàng ngồi xuống. Bi béo mặt ngu vẫn lạch bạch chạy tới và chồm lên bám lấy tôi, có lẽ cu cậu không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, mà dù có biết đi chăng nữa, chắc Bi béo cũng không vô tình đến mức bỏ mặc tôi – người đã suốt ngày cho nó ăn, đúng không nhóc:
- Hai đứa lại cãi nhau à, sao hồi sáng thằng nào chở bé Vi đi học vậy? – Nhạc mẫu cắt ngang những suy nghĩ trong đầu tôi
Khỏi cần nói tôi cũng biết đó là thằng Dũng chứ chẳng ai vào đây. Dù rằng vẫn đinh ninh Vivi còn yêu mình, thế nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên, khi hỏi như vậy thì có nghĩa là nhạc mẫu vẫn chưa biết chuyện đã nghiêm trọng hơn bình thường, bằng chứng là khuôn mặt của bà vẫn điềm tĩnh và nhân hậu như thưở nào:
- Dạ, thực ra thì… chắc con sẽ không thường xuyên tới đây nữa,