NHỮNG ĐỨA CON BẤT HIẾU
Người đời có câu: “Trời sinh voi, trời sinh cỏ”, và người đời cũng có câu: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Chắc cái ông trời ở trên cao ấy cũng rảnh rỗi quá, chẳng có việc làm, nhàn cư vi bất thiện, nên ông ấy mới sinh lắm thứ thế?
Ừ thì ông ấy sinh ra voi nên ông ấy phải sinh ra cỏ cho voi nó ăn là đúng rồi! Nhưng con tôi là do vợ chồng tôi tự sinh ra, là kết quả của bao lần phối hợp hì hục, rồi đi siêu âm chen chúc, rồi ốm nghén buồn bực, rồi trở dạ với những cơn đau quằn quại hành hạ, với những tiếng kêu gào tưởng như cạn kiệt cả sinh lực, chứ ông trời chẳng hỗ trợ hay giúp đỡ vợ chồng tôi được gì cả! Vậy mà ông ấy lại giành lấy cái quyền sinh tính cho con tôi? Tại sao tôi đẻ con ra mà tôi lại không được sinh tính cho nó? Và cũng bởi cái kiểu sinh tính tùy tiện của ông ấy nên tính nết mấy đứa con tôi cứ loạn cả lên: đứa thì lầm lì, chậm chạm, đứa thì nhắng nhít, hùng hổ; đứa thì háu ăn, tăng cân vù vù, đứa thì còi cọc, mãi chẳng thấy lớn.
Vợ chồng tôi đều già yếu cả rồi, lại phải nuôi thêm ba đứa con ăn bám, nên mọi chi tiêu sinh hoạt đều ngóng vào thằng cả và thằng hai đang đi làm ăn xa trên thành phố. Những năm trước đây, thằng cả đều đặn về thăm nhà mỗi tháng một lần, béo tốt, phong độ lắm! Thằng hai thì ít về hơn, vài ba tháng, có khi nửa năm, nhưng về lần nào là rủng rỉnh, tươi tỉnh lần ấy, rồi chúng rủ cả nhà đi mua quần áo, đi ăn uống, rất vui vẻ và sung sướng!
Tôi sốt ruột đưa ngón tay lên bấm bấm và nhẩm tính: dễ phải đến 3 tháng nay chưa thấy thằng cả về! Thằng hai còn tệ hơn, mấy năm rồi nó đã không còn lưu luyến gì cái chốn này. Con với chả cái! Chẳng lẽ chúng nó đã quên rằng ở quê còn có bố mẹ già và ba đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn mong ngóng chúng từng ngày?
Tôi buông thõng tay, và buông thượt tiếng thở dài, chực quay bước vào trong. Nhưng tôi khựng lại, bởi nghe ngoài ngõ có tiếng lẹp kẹp! “Hình như thằng cả về! Đúng rồi, đúng là thằng cả rồi! Nhưng sao mà nó gầy gò, ốm yếu và quắt queo vậy hả trời?”. Tôi lao tới ôm chầm lấy con, mừng mừng tủi tủi:
- Lương ơi là Lương! Mấy tháng nay con không về làm cả nhà ngóng con dài cổ! Sao càng ngày con càng gầy, càng teo đi vậy hả con?
- Dạo này công ty con ít việc, thất nghiệp, đói kém lắm mẹ ơi!
- Thế lâu nay, con có nghe thông tin gì về thằng Thưởng không?
- Dạ không ạ! Mấy năm rồi, con có thấy mặt em nó đâu!
- Hai anh em con trước đây vẫn thường liên hệ, gắn bó với nhau mật thiết lắm mà?
- Thì trước là vậy, nhưng giờ, đến bản thân mình con còn lo chưa xong, còn chưa biết xoay sở thế nào thì sao con lo cho em ấy được?! Mà tình hình các em ở nhà thế nào hả mẹ?
- Haizz! Nhắc đến chúng nó, mẹ lại nẫu hết ruột! Thằng Xăng vẫn không bỏ được cái tật tham ăn, nó ăn suốt, nên tăng cân vù vù. Cứ vài tháng lại lên cân, mà mỗi lần lên là lên rất nhiều!
- Mẹ phải kêu ca, phải góp ý chứ, để em ấy tăng cân liên tục vậy sao được?!
- Có kêu, kêu nhiều! Nhưng chả ăn thua! Đợt nào kêu quá thì cũng thấy bớt ăn, thấy giảm, nhưng chỉ giảm được vài lạng, rồi tháng sau lại tăng, tăng vài cân luôn!
- Còn em Ga?
- Thằng Ga đợt này cũng chán lắm! Hay phải đi bệnh viện truyền nước. Trước, mỗi lần đi truyền là nó khỏe khoắn, yên tâm được khoảng 4 tháng. Nhưng giờ, chỉ hơn hai tháng là lại phải lên viện tiếp nước một lần. Giá mỗi chai nước truyền thì tăng không đáng kể, nhưng mẹ có cảm giác nước ở trong chai hình như ít đi thì phải. Mẹ quê mùa, làm sao phát hiện được sự thiếu hụt ấy? Mà kể cả cái lọ nước truyền ấy có đầy thì ai dám chắc là người ta không pha thêm mấy cái thứ nước vớ vẩn khác vào để trục lợi, để kiếm lời?
- Thế em Điện thì sao ạ?
- Thằng Điện dạo này hư lắm! Trời thì nóng mà thỉnh thoảng nó lại tự ý bỏ nhà đi, có khi đi cả ngày cả đêm luôn, mà không thèm thông báo với bố mẹ một tiếng. Rồi lúc bố mẹ nhờ nó đi mua đồ, nó toàn ghi khống giá lên, hóa đơn, giấy tờ nhập nhằng, không rõ ràng. Con với thằng Thưởng thì cứ đi biệt tăm, trong khi mấy đứa em ở nhà thì quậy phá quá! Bố mẹ đến kiệt quệ mất thôi!
- Mẹ đừng nói thế! Mẹ phải cố lên, phải giữ gìn sức khỏe để chiến đấu, vì tình trạng này sẽ còn kéo dài! Thôi, con về thăm bố mẹ một lát, giờ con phải đi luôn đây!
- Ô hay! Mấy tháng mới về một lần, vậy mà chưa kịp vào trong nhà, đã đi luôn sao con? Thế khi nào con lại về nữa?
- Con chưa biết mẹ à! Nhanh thì vài tháng, còn lâu thì phải nửa năm!
- Trời ạ! Thế còn thằng Thưởng, liệu mùng 2-9 này nó có về không con?
- Chắc là không đâu mẹ, tết nó còn chả về nữa là mùng 2-9. Thôi, con đi đây!
Tôi ngậm ngùi nhìn theo cái bóng con gầy gò, teo tóp khuất dần sau khóm chuối già đầu ngõ héo hon, lòng tự hỏi biết đến khi nào mới gặp lại con?
Tiếng ho khùng khục của chồng tôi từ trong buồng vọng ra làm cho không gian vốn đã ảm đạm lại càng thêm xót xa. Rồi tôi nghe tiếng lão ấy thều thào:
- Thằng Lương về hả bà? Bảo nó vào đây với tôi!
- Nó về, nhưng đến ngõ là nó lại đi rồi!
- Khốn nạn thật! Con với chả cái, chẳng được đứa nào tử tế! Thằng Xăng, thằng Ga, thằng Điện thì suốt ngày nhũng nhiễu, vòi vĩnh, hạch sách cha mẹ; thằng Lương, thằng Thưởng thì đi biệt tích, về đến đầu ngõ, không thèm vào nhà, lại vội vã ra đi! Tao là tao từ mặt hết chúng mày, chẳng cần đứa nào nữa!
Chửi xong, lão lại úp mặt vào tường ho lên từng tràng sòng sọc. Lão nói thì có vẻ vô tình và bất cần lắm, nhưng tôi hiểu, lão chả bao giờ từ được con đâu: đứa đi xa lão vẫn mong, và đứa ở nhà, lão vẫn phải gồng mình lên mà chăm cho chúng!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo