Thả những bước chân nhẹ tênh trên con đường nhỏ dẫn về nhà, như mọi hôm Linh Như lại hát vu vơ một mình. Càng hát thì mắt lại càng cay. Chỉ cách đây không lâu ngày nào cô bé cũng hát như thế khi nắm tay Phước Khánh. Vậy mà bây giờ chỉ hát cho mỗi mình cô nghe. Và có lẽ sau này cũng thế…
- Sao cả mấy tuần nay em cắt đứt liên lạc với anh?
Giọng nói quen thuộc cất lên làm Linh Như giật bắn mình. Phước Khánh đang đứng dựa vào thành tường, thấy vẻ ngạc nhiên của cô bé thì bật người đứng thẳng dậy và tiến chầm chậm lại phía Linh Như.
Một cảm giác rất rất đáng sợ dâng lên trong lòng cô bé. Linh Như không dám ngước lên nhìn thẳng vào mặt Khánh. Hai tay cô bé nắm chặt lại, và mồ hôi cứ thế tuôn ra. Tự nhiên Như thấy sợ hãi kinh khủng. Vốn dĩ trước đây cô bé đã luôn bị ám ảnh bởi ánh mắt giận dữ của người yêu mình, giờ đây đó lại chính là ánh mắt mà Phước Khánh dành cho Linh Như.
- Em sao thế? Sao không trả lời anh? – Khánh dằn từng tiếng một. Có vẻ như anh cũng đang cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ bao ngày qua của mình.
Như một con thỏ con bị kẻ thù đe dọa, Linh Như hoảng hốt đẩy mạnh Phước Khánh ra và chạy đi thật nhanh. Hành động của cô khiến Phước Khánh không kịp phản ứng, chỉ biết ngạc nhiên nhìn theo. Bây giờ trong lòng anh càng hỗn loạn hơn. Người yêu nhỏ bé bao năm nay của anh giờ cứ như một người xa lạ. Và đau lòng hơn khi thái độ của người đó với anh chẳng khác nào là kẻ thù.
Nhưng Phước Khánh không hiểu được rằng, khi tình yêu càng lớn thì hy vọng càng cao, và khi kỳ vọng bị đáp trả bằng sự phản bội thì tình yêu càng dễ trở thành sự căm hận và thất vọng tràn trề…
Đó cũng chính là lời giải thích cho tâm trạng lúc này của Linh Như – một cô bé đã từng nhìn tình yêu bằng một màu hồng trọn vẹn…
…
Đã hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Linh Như vẫn không sao tìm được chiếc ví tiền của mình. Từ
hôm đi siêu thị cùng mẹ đến giờ, cô bé quên bẵng đi sự có mặt của chiếc ví thân yêu. Chỉ đến khi nhóc em đòi mượn tiền thì Linh Như mới nhớ đến nó. Thật không thể tin được giờ đây cô bé lại có thể đãng trí đến mức độ này. Càng lúc Linh Như càng thấy bản thân đang dần dần trở nên tệ tàn đi.
- Không có hả chị? – nhóc em mếu máo khi thấy cô chị gái vật lộn với đống đồ đạc.
- Chị chưa tìm ra. Nhóc đi xin mẹ đi.
- Không chịu đâu! Em ứ thương chị nữa! Huhu…
Và thế là nhóc em khóc um lên và chạy xuống lầu. Linh Như nhìn theo rồi thở dài thườn thượt. Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là tiền trong ví hay giá trị của chiếc ví mà là đống giấy tờ tùy thân trong đó. Mất mấy cái giấy tờ này thì coi như xong. Càng nghĩ cô bé càng bực mình. Sao lại để mất ví được nhỉ?
…
Đã hơn 1 tuần nữa trôi qua cô bé sống trong mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đi tìm tung tích chiếc ví. Mọi cơ hội dường như đã tiến dần về con số 0 khi mà Linh Như không thể nghĩ ra mình đã mất ví trong trường hợp nào. Tính cô bé vốn rất cẩn thận, hiếm lắm mới thấy Linh Như làm mất một vài dụng cụ học tập nhưng chuyện để mất mấy thứ vật dụng quan trọng như thế này thì chưa bao giờ xảy ra.
- Dạo này sao con hậu đậu thế hả Như? Bây giờ mà đi làm lại giấy tờ thì phức tạp lắm đấy! – ba cô bé cất tiếng than vãn.
- Hix…Con cũng có muốn đâu…
- Không nghĩ ra đã mất ví ở đâu à?
- Dạ…
Chưa ăn hết chén cơm, cô bé đã rủ rượi đứng dậy chào cả nhà rồi xách cặp đi học. Mọi sự có vẻ như đang muốn thử thách sức chịu đựng của cô bé. Hết cái xui này lại đến cái xui khác. Chạy trốn Phước Khánh, khất lại một lời chia tay rồi vật vã đi tìm chiếc ví cùng đống giấy tờ tùy thân đã làm Linh Như rồi bời và thấy chán nản tất cả.
Lủi thủi bước vào cổng trường, một lần nữa cô bé lại bị chặn lại. Không ai khác chính là tên con trai vô duyên hôm nọ. Bực mình chồng chất bực mình, cô bé hét toáng lên:
- Làm ơn tránh ra cho tôi đi! Đừng khiến tôi bực mình thêm nữa!
- Hơ! Làm gì mà dữ thế?
- Tránh raaaaaaaaaaaa!
Dùng hết sức mình, Linh Như đẩy mạnh người đó sang một bên rồi hậm hực bước đi. Nhưng chưa kịp tiến thêm nửa bước chân thì cô bé đã phải khựng lại khi nghe câu nói phát ra từ miệng người con trai lạ mặt kia:
- Phan Hoàng Linh Như, số CMND xxx, sinh ngày 19/6, quê quán yyy, dấu vết riêng là một vết sẹo dài 1cm ở đuôi mắt trái.
Sau vài giây bình tâm, cô bé giật mình khi biết rằng những thông tin đó nằm trong Chứng minh nhân dân của mình. Không chần chừ, Linh Như tiến gần lại hỏi tới tấp:
- Sao anh biết những điều đó? Anh đang giữ CMND của tôi, à không, ví tiền của tôi phải không? Hả? Hả?
- Giảm tốc độ lại, coi chừng nuốt luôn lưỡi bây giờ!
- Đừng dài dòng nữa. Nói đi! Anh đang giữ ví của tôi phải không? Trả lời đi! Trả lời đi!
Có lẽ Linh Như chưa nhận ra rằng thái độ vội vàng hấp tấp của cô bé lúc nào cũng khiến người đối diện cảm thấy ngạt thở và không tài nào thích ứng kịp. Như bây giờ, người con trai đối diện vẫn đang mắt chữ A mồm chữ O khi thấy cô bé cứ tiến sát và hỏi như…nã đại bác vào mặt mình.
- Bình tĩnh đi! Cô kiểu này làm sao tôi nói cho được. Cô làm tôi dính chặt vào tường rồi nè!
Như đã nhận ra sự thái độ hơi lố của mình, Linh Như vội vã lùi lại. Nhưng hình như sự lùi lại đó đã quá muộn cho một rắc rối sắp sửa nảy sinh:
- Em cắt đứt liên lạc với anh là vì thằng này hả Linh Như?
Cô bé hoảng hốt quay lưng lại. Đó là Phước Khánh với đôi mắt giận dữ, mặt đỏ ngần cùng một câu hỏi chứa đầy oán trách.
Chap 41:
- Anh…anh…- Linh Như lắp ba lắp bắp, run rẩy nhìn về phía Phước Khánh.
- Nói đi! Vì sao? Vì sao lại bỏ anh để đi theo một thằng không ra gì như nó? – Khánh tiến sát lại phía cô bé, vừa nói vừa chỉ thẳng tay về phía mặt người con trai bên cạnh.
- Em…em…không… – mặt Linh Như dần dần tái ngắt đi.
- Này ông anh. – người con trai bỏ tay vào bọc quần hất hàm gọi Phước Khánh.
- Cái thằng này! Thái độ như vậy là muốn chết hả? – Phước Khánh phóng đôi mắt rực lửa về phía người gọi mình.
- Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu: tên tôi là Tăng Tiến, Huỳnh Tăng Tiến chứ không phải là ” nó”. Tiếp theo, tôi chuẩn bị tốt nghiệp trường Y, chuyên ngành bác sĩ đa khoa chứ không phải là “một thằng không ra gì”. Mặt khác, 100 người thì hết 99 người khen tôi đẹp trai và phong độ, 1 người còn lại chẳng qua vì ghen tỵ nên không muốn nói ra thôi. Và cái cuối cùng, tôi nhìn thấy anh đang đeo bảng tên của trường Bách Khoa, và chỉ mới là sinh viên năm 3. Suy ra nếu đã đeo cái bảng tên đó, tức là có học thì anh không có quyền gọi tôi bằng “thằng”. Ok? – Tăng Tiến nói một lèo và kết thúc bằng một giọng cười đầy giễu cợt và thách thức.
- Mày…mày… – như bị chẹn ngang cổ họng, Phước Khánh mặt đỏ phừng phừng, đủ loại gân xanh gân đỏ nổi lên rần rần.
- Đó! Lại mày nữa! Chậc! Phải coi lại tư cách sinh viên trường Bách Khoa thôi… – như vẫn chưa thỏa mãn, Tăng Tiến chọc ngoáy thêm vài câu bằng giọng nửa đùa nửa thật của mình.
Đứng trước tình huống khó xử, Linh Như không biết giải quyết thế nào nên đành chọn chiến lược “chuồn trước tính sau”.
- Hai người im lặng đi! Đừng đứng trước trường tôi mà gây chuyện. Trễ giờ rồi, tôi đi học đây. Bực mình quá!
Xóc nhẹ balo lên vai, Linh Như co giò chạy thẳng vào trong bỏ mặt Phước Khánh hối hả gọi với theo và đôi mắt thoáng ngạc nhiên của Tăng Tiến. Vừa chạy vào đến phòng học, cô bé đứng dựa vào tường thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Đây hình như là lần đầu tiên cô dám to tiếng trước mặt Phước Khánh. Cũng là lần đầu tiên có thấy mình thật bản lĩnh trước cơn thịnh nộ của người yêu. Linh Như đưa tay lên mặt và thấy nóng hổi. Vừa mới đây thôi ánh mắt như hai hòn lửa của Phước Khánh như thiêu đốt cả người cô, nhưng không hiểu sao cô lại đủ sức để chống lại nỗi sợ hãi đó. Linh Như suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu đi vào lớp. Có vẻ như cô không yếu đuối như cô từng nghĩ. Có chăng chỉ là thói quen dựa dẫm và phụ thuộc vào Phước Khánh đã quá ăn sâu vào con người Linh Như mà thôi…
…
Đang chăm chú nghe lời giảng của giáo viên trên kia, chợt cả lớp nhao nhao hẳn lên khi một dáng người từ phía ngoài hối hả chạy vào xin cô giáo cho tham dự lớp học. Nếu đó chỉ là một người bình thường như bao người bình thường khác thì chắc đã không gây được một sự chú ý lớn như thế. Cách đi ấy, gương mặt ấy, nụ cười mỉm ấy ngay từ phút giây đầu tiên đặt chân vào cái lớp hơn 100 người này đã như là một thỏi nam châm cực mạnh hút mọi ánh nhìn của 200 con mắt. Đối với Linh Như, cô không bị thu hút mà bị làm cho kinh ngạc. Người đó chẳng phải là Tăng Tiến sao? Chẳng phải là con người lắm chuyện thường hay gây sự với cô sao? Hồi nãy anh ta khai là học Y mà sao giờ lại đến lớp Kinh tế làm gì chứ? Hàng trăm câu hỏi cứ quay vòng vòng trong đầu cô bé. Và mọi chuyện trở nên thú vị hơn nữa khi mà chàng ta tiến tới bàn của Linh Như, cất một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng và cũng đầy…ma lực:
- Bạn ơi, xích qua cho mình ngồi với được không?
Và tất nhiên sau câu nói đó sẽ là 1 nụ cười khiến cô bé sởn cả da gà vì nó quá đáng sợ. Đến bây giờ Linh Như mới phát hiện một điều, nụ cười có một sức mạnh cực kỳ ghê gớm nếu đó là “một nụ cười của những kẻ biết cười”.
- Anh làm cái trò gì thế hả? – cô bé cố gắng nói nhỏ nhất có thể.
- Bạn ơi! Mình chạy nãy giờ mỏi chân quá! Bạn làm ơn nhích người qua một chút để mình được ngồi với. – Tăng Tiến mặt mày thảm thê nói với giọng thiết tha tràn trề cảm xúc (và còn cố ý nói thật to nữa).
- Anh muốn đổ tiếng ác cho tôi phải không? Tại sao bao nhiêu chỗ còn trống phía sau anh không ngồi mà cứ đè chỗ này mà ngồi vậy hả? – Linh Như lầm rầm trong miệng. Cái cách anh ta năn nỉ người khác thực sự kinh khủng đối với cô bé.
- Bạn ơi…
- Đây! Đây! Xích qua rồi đây! Trời ơi!
Không để Tăng Tiến nói thêm một câu ướt át sởn da gà nào nữa, Linh Như đã vội vã nhích người qua một bên. Mọi sự chú ý của cả lớp đều tập trung vào cái bàn nho nhỏ xinh xinh này. Linh Như vì quá xấu hổ nên cúi gầm mặt xuống cuốn giáo trình. Mấy cô nương ngồi ở những bàn xung quanh thì chậc miệng tiếc rẻ vì dù đã cố ý xích qua nhường một chỗ trống thật to nhưng mỹ nam “lạ mặt” lại chẳng chịu tới ngồi.
Mọi thứ bắt đầu trở về với quỹ đạo, những lời giảng của cô giáo đã dần dần được những sinh viên trong phòng chú ý hơn thay vì cứ dán mắt vào cơn gió lạ đầy sức hút mang tên Huỳnh Tăng Tiến. Riêng Linh Như thì mọi thứ đối với cô bé vẫn lộn xộn.
- Nè! Anh bon chen vào đây làm gì thế hả? Muốn ám tôi mãi sao? – Linh Như hích nhẹ vào tay Tăng Tiến càm ràm.
- Im lặng cái coi!
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ chăm chú lắng nghe đến mức khác thường của người ngồi bên cạnh. Cách mà anh ta nghe giảng còn “chuyên nghiệp” hơn những sinh viên chuyên ngành như cô. Cũng bởi vì quá thắc mắc với cái kiểu mắt nhìn chằm chằm, thái độ nghiêm túc như nuốt từng chữ một vào đầu của Tăng Tiến nên Linh Như mới…kiếm chuyện. Nhưng như đã thấy, hành động kiếm chuyện của cô bé là vô tác dụng.
- Anh hiểu những gì cô tôi đang nói sao? – Linh Như cũng giả vờ chăm chú nghiêm túc như Tăng Tiến, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, mắt dán lên bảng nhưng miệng thì lại lầm rầm hỏi người ngồi bên.
- Không! – Tăng Tiến trả lời ngắn gọn, thái độ vẫn chăm chú tuyệt đối.
- Hả? Thế tại sao anh lại phải làm như thể anh đang rất hiểu những gì cô tôi nói? – không kìm được bức xúc, Linh Như hỏi nhanh.
- Bởi vì nếu tôi ngừng nhìn cô giáo thì cô sẽ nói vấp ngay lập tức.
- Gì nữa đây? – cô bé như thét lên (nhưng là thét lên trong im lặng).
- Thử nhé!
Vừa dứt câu nói, Tăng Tiến dừng ngay thái độ nghiêm túc và quay sang nhìn Linh Như, ánh mắt đắm đuối say mê. Ngay lúc đó, bài giảng cô giáo đang rất rất trôi chảy, mạch lạc và cuối hút bỗng chốc bị…vấp đĩa tại chỗ.
- Tôi xin lỗi! Chúng…chúng ta vừa nói ngang đâu rồi nhỉ?
Sự cố vấp đĩa của cô giáo cùng thái độ hơi lúng túng của cô khiến cả lớp ngơ ngẩn. Ai cũng nhìn nhau như thể muốn hỏi: ” Như thế này là sao hả tụi mày?”.
Còn Linh Như, cô bé như bị đá từ trên núi xuống, hai mắt trợn tròn nhìn sang Tăng Tiến. Cô không hiểu ở con người này có điều gì thu hút mãnh liệt đến vậy. Mãnh liệt đến mức dường như anh ta có thể điều khiển cả thế giới này.
- Sao? Hay là cô em cũng bị tôi hút luôn rồi? – ánh mắt cùng lời nói vừa ngô nghê vừa đểu cáng của Tăng Tiến làm Linh Như giật mình quay lại.
- Anh đừng mơ! – cô bé bực giọng trả lời mà không để ý rằng lời nói này có âm lượng quá to so với định nghĩa ” thầm thì” mà người ta thường sử dụng khi…nói chuyện riêng trong lớp.
Và cái gì tới cũng sẽ tới…
- Em nữ ngồi thứ 2 ở bàn thứ 4 dãy bên trái đứng dậy cho tôi!
Ngay lập tức mọi người nghiêng người quay lại nhìn…
“Em nữ” trong câu nói của cô giáo chẳng ai khác ngoài Linh Như thân yêu của chúng ta…
Chap 42:
Sau vài giây cúi gầm mặt và nhăn nhó tự trách, Linh Như mới dám ngẩng đầu lên nhìn cô giáo. Không khí im bặt. Chẳng ai dám ho he lấy nửa lời. Một phần vì tình hình đang căng thẳng nhưng phần nhiều thì vì đây là lần đầu tiên cô giáo hiền nhất khoa nổi giận nên ai cũng phải e ngại.
Em biết vì sao tôi gọi em đứng lên không? – cô giáo nghiêm nghị hỏi. Dạ…dạ…không ạ! – Linh Như bối rối trả lời nhưng sự bối rối đó lại không hề ăn nhập gì với câu trả lời mà cô bé thốt ra. Cái gì? – cô giáo bất ngờ hỏi lại.
Linh Như không biết nói gì, chỉ cúi mặt xuống và tiếp tục nhăn nhó. Thật lòng cô bé không nghĩ việc mình chỉ nói to một câu thôi mà cũng có thể bị kêu đứng lên như thế này. Mà tính Linh Như thì chỉ cái gì cô bé thấy mình sai thì mới thừa nhận (đây không phải sai thì còn là gì nữa nhỉ?)
Không khí lớp học trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Linh Như vẫn đứng như trời trồng và cô giáo vẫn nghiêm nghị nhìn Linh Như.
Tôi thật không hiểu vì sao em sai rành rành như