- Mấy bác ơi! Sáng nay nhỏ Mít nó nghỉ học. Mà cháu sắp bị muộn giờ rồi. Ai chở cháu đi học với!
Mọi người ngơ ra trước lời cầu xin của tôi. Sau vài giây bàn bạc thảo luận thì nhiệm vụ hộ tống tôi tới trường được giao cho…chú Tám!
- Cái gì ạ? Chú Tám ư? Con thông cảm. Sáng nay ba có cuộc họp gấp nên không chở con được. Bác Hai, bác Ba, bác Tư thì có tài xế riêng, đợi xe tới thì con cũng muộn giờ mất rồi. Bác Năm thì lại trực cơ quan vẫn chưa về. Thằng Bảy thì ngồi thù lu một đống chẳng chịu ra khỏi phòng. Duy chỉ còn thằng Tám thôi con ạ…
Trước lời giải thích của ba thì tôi cũng đành ngậm ngùi im lặng. Thành tích chạy xe va cột điện và chui lỗ cống của chú Tám thuộc dạng vô đối. Giao phó tính mạng tôi cho ông chú lí lắc này thì thật là không còn gì để nói. Tôi thận trọng căn dặn chú Tám trước khi ổng đề ga.
- Nè chú Tám! Chú nên nhớ là có cháu ngồi sau lưng nữa nhé! Làm ơn đi chầm chậm cho cháu nhờ.
- Ủa? Thế không phải cháu nói sắp bị muộn học rồi hả? Sao bắt chú chạy chậm được? Đúng là Nguyên “tưng”.
Chưa kịp đốp lại câu xóc xỉa của ông chú 16 tuổi thì tôi chới với khi ổng phóng vù xe đi. Cũng may khả năng phản xạ của tôi khá chuẩn nên đã kịp thời bấu víu lấy vòng eo siêu mẫu của ổng (chú Tám nhà tôi tuy là thiếu gia con nhà giàu nhưng vẫn bị liệt vào hạng suy dinh dưỡng dù ăn uống và tập luyện thể thao không ngừng nghỉ).
- Chú ơi! Từ từ! Chậm chậm lại!
Tôi vừa van xin vừa cố gắng ôm chặt chú Tám trước tốc độ phóng xe như vũ bão của ổng. Dù cho đây là xe máy điện nhưng tốc độ của nó đúng thật là kinh hoàng.
- Cháu ồn quá! Để chú tập trung lái chứ!
Và thế là tôi chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại và cầu nguyện cho mình được bình an. Sao Thục Nguyên này lại có những ông chú kỳ lạ và dã man như vậy được chứ? Huhu…
Lúc chú Tám thắng xe cái kít trước cổng trường để thả tôi xuống thì cũng là lúc tôi chẳng còn mang hình người nữa. Tóc tai thì rối bù lên, mặt tái nhợt, áo quần xộc xệch, người thơ thẩn như mất hồn (đúng hơn là vì quá hoảng sợ dẫn đến mất luôn ý thức).
- Đi học ngoan nhé! Chú về đây! Hehe…
Và ổng lại phóng vù đi, tặng thêm cho tôi một mớ khói bụi đầy mặt. Thật đúng là bó tay với ông chú này mà.
Sau khi tu chỉnh lại nhan sắc, tôi chạy nhanh vào trường cho kịp giờ. Nhìn lên đồng hồ, tôi giật mình trước tốc độ chạy xe kinh khủng của chú Tám. Lúc ổng bắt đầu chạy xe là 7h kém 15, và bây giờ là 7h kém 9 phút. 6 phút cho một quãng đường 7 cây số. Chậc! Da gà nổi lên rần rần…
Tuy nhiên không khí trường học hôm nay có cái gì đó khác khác thì phải. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt dị nghị tò mò. Cứ như thể tôi vừa gây ra chuyện động trời nào đó vậy. Những tiếng xì xầm xuất hiện bên cạnh mỗi bước chân tôi đi. Sao thế nhỉ?
Đang còn thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra thì một trái bóng rổ không biết từ đâu đáp thẳng vào mặt tôi. Dù bị bao vây bởi rất nhiều ngôi sao quay vòng vòng quanh đầu nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích từ đôi môi màu cam đáng sợ đó…
Chap 37:
Tôi tỉnh hẳn khi nhìn thấy bóng ma mỹ nhân. Thật không hiểu nỗi tại sao cô ta cứ luôn đeo bám và gây rắc rối cho tôi trong khi tôi chẳng làm gì cô ta cả. Nụ cười mỉa mai vẫn hiển hiện rõ trên đôi môi đầy sắc lửa ấy. Tôi bực bội cực độ và không ngần ngại hét toáng lên:
- Này! Sao lúc nào cô cũng bày trò hại tôi thế hả?
3 giây đầu, tôi tự thấy tiếng hét của mình có công dụng khi cô ta đã vụt biến mất, lúc đó tôi nghĩ rằng cô ta sợ trước sự nổi khùng của tôi. Nhưng sang giây thứ 4 thì tôi mới ngậm ngùi biết rằng tất cả chỉ là mình tôi…hoang tưởng. Cô ta biến đi không phải vì thấy tôi nổi giận nên hoảng sợ mà ngược lại là vì mục đích của cô ta đã được thực hiện, tức là khiến tôi trở thành một con khùng chính cống trước mắt lũ bạn bè đang có mặt trong trường.
“Nhỏ này hình như không bình thường mày ạ!”
“Uh! Mấy lần tao thấy nó tự dưng hét dựng lên như thế rồi!”
“Vậy mà sao tao nghe đồn nó là bạn gái của Ryo nhỉ? Vô lý quá!”
“Ời! Chắc là tin vịt!”
Bla…bla…bla…
Tôi chỉ còn biết cúi gầm mặt và đi nhanh vào trong lớp trước những tiếng vo ve xung quanh, quên khuấy mất việc tìm tên vô lương tâm nào đó đã “tặng” cho tôi một cú đấm bằng bóng rổ thẳng vào mặt. Họ đâu phải là tôi nên làm sao mà họ hiểu được cơ chứ? Huhu…Nào phải tôi muốn hét dựng lên như thế đâu! Cũng chỉ tại con ma mất dịch đó! Lại còn Ryo Ry iếc gì đây nữa…Rõ là khổ mà!
Nhưng có vẻ như hôm nay là một ngày “sôi động” của tôi thì phải? Đúng hơn là sôi sùng sục luôn! Sở dĩ tôi nghiệm ra điều đó là vì một đám người lạ hoắc đang đứng chận sẵn trước cửa lớp tôi và tặng kèm những ánh mắt có thể ví như ngọn lửa cao nguyên!
- Bạn là Thục Nguyên? Uhm… Bạn là bạn gái của Ryo?
- Uhm…
- Ơ không không! Mình nhầm! Không phải! Không phải!
Đến nước này thì tôi tự thấy mình điên thật. Tại vì sao tôi lại “Uhm” trước câu hỏi đó chứ? Ngô Nữ Thục Nguyên ơi là Ngô Nữ Thục Nguyên! Mày bị tên tóc vàng làm cho thân tàn ma dại rồi. Ngay cả cái miệng cũng không kiểm soát được nữa. Huhu…
Khỏi phải nói là tôi hoảng hốt đến mức nào sau khi phát ra cái từ Uhm chết tiệt đó. Mặc dù ngay sau đó tôi đã phủ nhận triệt để nhưng dường như sự phủ định này càng làm tăng thêm tính khẳng định trong mắt đám người trước mặt. Tôi thận trọng bước từng bước lùi, cố gắng tạo ra cho mình một đường thoát nếu có chuyện không lành xảy ra.
- Mấy…mấy bạn muốn…muốn…gì thế? – tôi lắp bắp khi thấy họ tiến sát về phía mình.
- Này! Nói cho mà nghe nhé! Tụi này là thành viên nhiệt tình nhất của FC Ryo tại thành phố này. Và từ ngày hôm nay cũng là thành viên của hội Antifan Thục Nguyên – tức là bạn đó! Hãy tránh xa Ryo của tụi này, nếu không thì đừng có trách nhá!
Họ kết thúc câu nói bằng cái đẩy mạnh làm tôi dính hẳn vào tường rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Là sao chứ? Antifan gì đây? Ôi không! Dẫu biết quen với tên tóc vàng sẽ nảy sinh nhiều rắc rối nhưng tôi không ngờ là rắc rối lại có thể rắc rối đến mức này. Mà có phải là lỗi do tôi đâu cơ chứ? Do Ryo của mấy người cứ theo đuổi đeo bám tôi mà. Bất công quá! Oan uổng quá! Huhu!
…
Suốt 4 tiết học không có một chữ nào lọt được vào đầu tôi. Không phải là do tôi phân tâm suy nghĩ lung tung mà do lũ bạn xung quanh cứ hết dòm ngó lại bàn tán khiến tai tôi lùng bùng chẳng nghe rõ được lời cô giảng. Vậy là những tháng ngày bình yên đã chính thức bye bye Thục Nguyên này. Vì ai cơ chứ? Vì lý do gì cơ chứ?
Đúng lúc tôi cảm thấy bức xúc nhất thì cô bạn ngồi bên cạnh lôi cuốn tạp chí có hình tên tóc vàng án ngữ ngay trang bìa ra ngắm nghía làm cho máu tôi cứ gọi là sôi lên sùng sục. Và tôi chấm dứt cái điệp khúc Vì vì lại, thay vào đó là một chuỗi lời trách mắng kèm theo nguyền rủa tên Phước Nguyên. Tất nhiên là tôi không phát ra thành tiếng (tôi chưa khùng đến mức ấy!) mà chỉ “âm thầm, lặng lẽ”…c.h.ử.i trong lòng.
Nhưng chưa kịp mắng sang câu thứ 2 thì trong đầu tôi dội lên giọng nói oang oang của tên tóc vàng.
“Chấm dứt cái trò mắng nhiếc sau lưng người ta đi. Em mắng cái gì anh đều nghe rõ từng chữ đó! Đang làm việc mà cứ nghe tiếng em mắng xối xả trong đầu khiến anh không tài nào tập trung được.Anh còn chưa hết giận em đâu. Hừ!”
“Anh…anh…”
Tôi cấm khẩu hoàn toàn. Chính xác hơn là cấm khẩu trong suy nghĩ. Tại sao anh ta lại nghe được nhỉ? Hơ hơ! Mọi thứ càng lúc càng rối tung lên. Mấy lần trước cũng rủa thầm anh ta trong bụng nhưng có nghe anh ta phản ứng lại đâu. Thực ra là như thế nào? Kỳ lạ quá! Akkkkkkkkkkkkkkkkk
…
Mấy ngày hôm nay tôi chẳng muốn đi học chút nào nhưng cũng phải cắn răng đi học. Không phải vì tôi không muốn đi học mà vì cứ thấy mặt tôi xuất hiện là mọi người trong trường lại nhao nhao lên. Hết xì xầm lại qua chỉ trỏ. Mà tôi đã làm cái gì quá đáng đâu chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hôm Concert tên tóc vàng quỳ xuống bên cạnh hỏi han và che chắn cho tôi mà họ buộc ngay cho tôi cái tội danh cướp đi thần tượng của họ ư? Đó mà cũng gọi là hâm mộ à? Tôi nghĩ là ích kỷ thì đúng hơn. Thần tượng cũng là người, cũng biết buồn vui hờn giận, cũng có nhiều mối quan hệ với mọi người xung quanh. Tại sao những người tự nhận là fan như đám người hôm bữa lại luôn bó chặt một suy nghĩ hẹp hòi rằng thần tượng là của riêng họ và không cho phép chia sẻ với người khác? Tôi không thể hiểu được. Cái này phải gọi là fan cuồng chứ không còn ở mức độ fan bình thường nữa. Hix…
Chú Bảy gần như đã trở về tình trạng bình thường. Suốt ngày ổng chỉ biết bày trò trêu chọc tôi. Như thế còn tốt hơn so với việc chú ấy nhốt mình trong phòng và im lặng đến mức đáng sợ. Nhưng tôi vẫn luôn có một thắc mắc tuy rằng chẳng bao giờ dám hỏi chú Bảy vì sợ ổng lại lên cơn. Đó là tại sao sau mỗi lần nổi cơn quậy phá thì chú Bảy không hề nhớ mình đã từng làm gì. Ban đầu thì mọi người trong nhà cũng có hỏi chú ấy nhưng dần dà ai cũng im lặng không hỏi nữa vì có hỏi thì mặt chú ấy cũng nghệch ra như thể chẳng hiểu chúng tôi đang hỏi gì. Như lần này cũng vậy, chú Bảy vẫn vui vẻ tưng tửng như mọi hôm và chẳng hề nhớ trước đó mình đã lên cơn như thế nào.
- Ê nhóc! Sao mấy hôm nay tao không thấy em Mít của tao qua chở mày thế? Tụi mày giận nhau à? Hix…Không có! Thế thì tại sao em ấy lặn mất tăm vậy? Mọi hôm trung bình gọi cho tao 10 cuộc / ngày vậy mà gần cả tuần này em ấy chẳng thèm gọi lấy một cuộc. Hay là sức hấp dẫn của tao đã bị thuyên giảm nhỉ? – ổng vừa nói vừa lấy tay sờ sờ cằm ra chiều suy nghĩ. Hừ! Cháu không biết! Ghét chú!
Tôi phát bực trước sự ngây thơ nai tơ đến vô lý của chú Bảy. Tại sao chú ấy lại có thể không nhớ một chút gì những hành động mà mình đã gây ra cho nhỏ Mít cơ chứ? Báo hại con nhỏ cắt đứt liên lạc với tôi nguyên cả tuần nay luôn. Mà cái đó cũng không quan trọng cho lắm so với vết thương tinh thần trong lòng con nhỏ. Haizzz. Càng nghĩ càng thương nó ghê gớm. Mít thuộc tuýp người rất dễ bị tổn thương và chấn động tâm lý. Một biến cố nhỏ xảy ra thôi cũng làm nó xuống tinh thần rất nhiều chứ huống gì chuyện lần này. Khi mà nhỏ Mít luôn coi người yêu nó – tức ông chú mất dịch của tôi là hoàng tử độc tôn duy nhất của cuộc đời. Nhiều lúc tôi còn cảm giác nó yêu chú tôi hơn là yêu bản thân nó nữa. Thật là tội lỗi…
…
Đang vật lộn với đống bài tập của Toán cao cấp, tôi dừng bút nhìn xuống phía sân khi nghe có tiếng chuông cổng. Và tôi đứng bật dậy khi thấy con bé Phước Nghi đang vẫy vẫy tay nhìn mình kèm theo một nụ cười mà không biết bao nhiêu lần đã đi vào cơn ác mộng của tôi. Lại cái quái gì nữa đây?
Chap 38:
- Nhóc tới đây có chuyện gì thế? – tôi vừa mở cổng vừa ái ngại nhìn con nhỏ. Không hiểu sao cứ mỗi khi thấy nó là da gà tôi lại nổi lên.
- Hix… Chị cầm lấy rồi vào thay đi, em đợi! – con nhỏ vừa cười híp mắt vừa chìa ra cho tôi một cái túi xách màu vàng.
- Thay cái gì cơ? Nhóc bị gì vậy?
- Thì chị cứ cầm lấy rồi vào thay nhanh đi.
- Nè! Chị bực rồi nhé! Tự nhiên khi không em bắt chị thay cái này cái nọ. Sao em hư thế hả? – vì không hiểu con nhỏ muốn gì nên tôi bất giác nổi khùng lên.
Và có lẽ tôi đã tự làm cho tình hình trở nên phức tạp. Con nhỏ sau khi nghe lời nói nặng vừa rồi của tôi, mặt mày đang tươi tỉnh thì bỗng chốc sa sầm cả lại và những giây tiếp theo thì nước mắt hai hàng chảy ròng ròng. Tôi hoảng hồn:
- Cái gì thế? Sao tự nhiên khóc vậy hả? Huhu!
Nó ré to lên, cường độ càng lúc càng tăng dần. Tôi biết mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tồi tệ nên nhanh chóng xuống nước để ngăn cản sự để ý của hàng xóm xung quanh:
- Bình tĩnh! Nín đi! Chị lên thay liền! Thay liền!
Nói đoạn tôi phóng thẳng lên phòng và làm theo lời Phước Nghi. Sao số tôi luôn phải gắn với những con người kì cục như anh em nhà đó nhỉ? Khổ quá!
Khổ quá!
Khoảng 7 phút sau thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao và đứng trình diện con nhỏ. Khuôn mặt nó bây giờ hoàn toàn tươi tỉnh, không hề có dấu hiệu nào của sự khóc lóc như hồi nãy cả. Hừ…
- Như thế này là sao hả nhóc? Tự dưng mày bắt chị ăn mặc như đi diễn văn nghệ thế này sao hả?
Tôi thắc mắc hỏi Phước Nghi khi nhìn xuống bộ váy xòe màu xanh ngọc cùng đôi giày cao gót 7 phân cộng thêm đống phụ kiện lằng nhằng đeo khắp người mình. Tất cả thứ đồ này đều nằm trong cái túi xách mà con nhỏ bắt tôi thay. Không biết nó lại bày ra cái trò gì kinh khủng nữa đây. Haizzz…
- Đẹp mà! Em lấy từ phòng mama cả đó. – con nhỏ nghiêng đầu trả lời ngây thơ.
- Cái gì?
- Thôi muộn rồi nè. Mình đi chị nha! Đi nào!
Và tôi bị Phước Nghi cầm tay lôi xềnh xệch ra phía chiếc xe hơi màu xám đứng đợi nãy giờ. Đám người đi theo con nhỏ nhìn tôi mà cứ bụm miệng cười. Trông tôi ngố lắm thì phải? Huhu! Mình đang bị cái gì thế này? Sao cứ bị một đứa nhóc 12 tuổi xỏ mũi rồi dắt đi hoài vậy nè? Huhu…
Trong những lúc như thế này thì tôi cần lắm cái khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ của mình với tên tóc vàng. Nhưng đời đôi khi tréo ngoe, cứ mỗi khi tôi cần anh ta nghe những suy nghĩ của tôi thì anh ta lại không nghe được. Còn mỗi khi tôi tức giận lỡ miệng c.h.ử.i Phước Nguyên vài câu thì y như rằng anh ta nổi đóa lên trong đầu tôi. Thật là bực mình! Thật là không thể hiểu được!
…
Chiếc xe hơi màu xám đưa tôi và con nhỏ tới trước cổng trung tâm văn hóa – nơi thường diễn ra mấy show diễn của những sao nổi tiếng trong giới ca sỹ. Cũng có vài lần tôi tới đây xem ca nhạc cùng nhỏ Mít nhưng nói chung là không thường xuyên. Mà nhắc tới nhỏ Mít là tôi lại thấy lòng buồn rười rượi. Không biết khi nào con nhỏ mới bình tâm trở lại. Haizz…
Cho dù tôi cao hơn Phước Nghi gần hai cái đầu nhưng lại giống như…con của nó khi cứ bị nhóc ta lôi đi hết nơi này đến nơi khác. Hình như con nhỏ đang đi tìm ai đó. Mà nếu muốn tìm ai thì tự đi mà tìm chứ? Sao cứ lôi tôi theo rồi khiến mọi người nhìn tôi chằm chằm. Có vẻ như mode thời trang mà Phước Nghi tròng vào người tôi rất chi là quái dị thì phải? Xấu hổ đến muốn chui tọt xuống đất cho xong. Hừ…