CHÁO CHỬI
Tôi đã có gấu, dù nhiều người chê rằng gấu tôi rất xấu, nhưng tôi vẫn rất tự hào, bởi nó là thành quả của một quá trình dài miệt mài phấn đấu. Gấu là con gái Hà Nội chính gốc, trong trắng, ngoan hiền, còn tôi chỉ là một thằng trai tỉnh lẻ, quê mùa. Tôi quen gấu rất tình cờ. Lần ấy, gấu cùng đám bạn về quê tôi dã ngoại và cắm trại cạnh bờ sông. Không hiểu gấu ra bờ sông để đi tè hay là rửa tay, nhưng nàng bị trượt chân lăn cái “tùm” xuống nước, chới với vùng vẫy, kêu cứu trong tuyệt vọng. Đám bạn của gấu thì mải chơi đùa, hò hét nên chẳng hay biết gì. Lúc đó, tôi đang hí húi lau chùi dưa chuột ở ruộng dưa gần đó, thấy người bị nạn thì cuống cuồng cởi hết quần áo nhảy ùm xuống cứu luôn (phải cởi quần áo ra vì còn mỗi bộ này để chiều đi học, mấy bộ kia giặt chưa khô).
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng, tôi cũng dìu được nàng lên bờ, đưa nàng vào ruộng dưa leo cho mát mẻ và kín đáo, rồi từ từ đặt nàng nằm xuống. Nàng lúc này đã bất tỉnh rồi, môi tái đi, và có vẻ đã bị uống khá nhiều nước. Tôi nghĩ ngay đến việc phải hô hấp nhân tạo cho nàng trước khi quá muộn. Lập tức tôi nhớ lại phương pháp sơ cứu mà thầy giáo đã dạy tôi ở trường. Tôi vật nàng nằm ngửa ra, tay duỗi thẳng, chân dạng háng, rồi tôi từ từ nằm đè lên người nàng, môi run run chạm vào môi nàng, lưỡi tôi lách nhẹ qua khe miệng nàng rồi liên tục khua khoắng để hô hấp. Thầy giáo tôi dặn rằng phải khua lưỡi thật nhanh và dẻo thì người bị nạn mới thấy nhột miệng mà tỉnh lại.
Có vẻ như phương pháp mà thầy truyền lại cho tôi đã phát huy hiệu quả. Tôi thấy nàng bắt đầu thở dốc, lưỡi nàng cũng uốn éo, quắn quéo lấy lưỡi tôi. Tức thì, tôi chuyển sang bước thứ hai. Tôi đưa hai bàn tay đặt lên hai bên ngực nàng rồi ra sức ấn. Thầy giáo tôi bảo phải ấn mạnh và đều để cho người bị nạn phọt nước ra. Thế nhưng không hiểu sao tôi ấn một hồi mà vẫn chưa thấy miệng nàng chảy ra tí nước nào cả. Hay là nước nó chảy ra ở chỗ khác mà tôi không biết?
Nhưng thật may, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại. Nàng thều thào cảm ơn tôi, rồi mắt lóng lánh nhìn vào những quả dưa leo đang độ phát triển sung mãn, sần sùi, cong cong, vươn lên đầy mạnh mẽ từ những gốc dưa rậm rạp, xum xuê. Hai đứa nhìn nhau ngượng ngùng một lúc khá lâu, chẳng biết nói gì, mãi sau tôi mới mở được miệng đầy ấp úng, bằng một giọng lúng túng:
- Em ăn dưa không? Làm quả cho mát nhé?!
Vậy là tôi và nàng yêu nhau từ đó. Khi nàng về Hà Nội, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Dù xa cách nhưng chúng tôi vẫn gửi cho nhau những lời chan chứa thương yêu qua email, những tình cảm đắm say qua Phây, và những nhớ nhung quằn quại qua cái điện thoại. Chiều hôm trước, nàng mời tôi lên Hà Nội chơi một chuyến, nàng muốn chính thức giới thiệu tôi với bố mẹ nàng. Khỏi phải nói là tôi vui đến nhường nào. Vậy là tình yêu của tôi và nàng đã tiến thêm được một bước khá dài, và chứng tỏ tình cảm nàng dành cho tôi là nghiêm túc.
Ít có dịp lên Hà Nội nên đường xá trên đó tôi khá lạ lẫm và ngu ngơ, may mà có thằng bạn đang học trên ấy nên tôi bảo nó ra bến xe đón. Vừa xuống bến, còn đang ngơ ngác, tôi đã thấy nó cười toe toét:
- Ê cu! Độ này nhìn ngon phết nhỉ! Lên Hà Nội có việc gì thế?
- Tao thăm gấu!
- Đệt! Chém vãi! Bọn tao trên Hà Nội này mà vẫn FA cả lũ, mày ở quê mà đòi…
- Từ từ rồi mày sẽ thấy! Giờ đưa tao đi ăn cái gì đã, đói quá! Hà Nội có món nào độc mà rẻ không mày?
- Thịt chó Nhật Tân, Vịt Vân Đình, Bò Ba Vì, thích ăn gì?
- Mấy món đó ở quê cũng đầy mà. Có gì lạ hơn không?
- Đi ăn cháo chửi nhé?
- Là sao?
- Đi rồi biết!
Tôi tò mò và háo hức leo lên xe của nó. Nó đưa tôi chạy vòng vèo rồi dừng lại ở một quán cháo nhỏ nhưng khá đông đúc. Đang loay hoay để xe thì một thằng từ trong quán phi ra:
- ĐKM chúng mày, đến ăn cháo hả?
- Dạ vâng ạ! – Tôi trả lời bằng giọng rụt rè pha chút hoảng sợ.
- ĐKM chúng mày để xe đấy bố dắt cho, vào đi!
Lúc này, thằng bạn tôi mới lên tiếng:
- ĐKM anh! Nhớ dắt xe em cẩn thận, xe mới mua đấy!
- ĐKM chúng mày, yên tâm đi!
À, tôi hiểu rồi, hóa ra, cháo chửi là như vậy! Khá thú vị! Bình thường tôi cũng thích chửi bậy, nhưng ít có dịp, giờ vào đây, được chửi bậy thoải mái, thấy trong người rất sảng khoái. Tôi tự tin và hào hứng bước vào trong quán rồi hô to:
- ĐKM thằng chủ quán! Cho bố mày hai bát cháo ra đây!
- ĐKM chúng mày, có ngay đây!
Hai chúng tôi ngồi xì xụp ăn cháo. Thực ra, cháo ở đây không ngon lắm, nhưng chẳng hiểu sao khách đến rất đông, không khí lúc nào cũng náo nhiệt, tiếng chửi bới ầm ĩ, râm ran không ngớt, rất vui vẻ! Đang ăn, chợt thấy thằng bạn tôi mắt sáng lên, miệng há hốc ra, rồi nó ghé tai tôi thầm thì:
- Con bé ngồi phía sau mày nhìn ngon phết!
Tôi lập tức quay lại, và cũng há hốc mồm giống hệt nó. Nhưng tôi há mồm không phải vì con bé đó ngon, mà vì tôi nhận ra đó chính là gấu của tôi. Nàng cũng đi ăn cháo cùng mẹ. Tôi quay sang bảo với thằng bạn:
- Là gấu của tao đấy! Mày ngồi đây, để tao qua chào mẹ nàng và nàng một câu đã!
Tôi chỉnh đốn lại trang phục, run run tiến lại chỗ bàn của hai mẹ con nàng:
- ĐKM bác! Bác cũng đi ăn cháo à? ĐKM em!
- ĐKM thằng chó này! Mày là thằng nào? Sao tự nhiên chửi mẹ con tao?
- Dạ! Con là người yêu của em nhà mình ạ! Rất vui được gặp bác! ĐKM bác!
- Thằng chó! Con gái tao có ế cũng không bao giờ tao gả cho cái loại mất dạy như mày! Về thôi con! Mẹ cấm con yêu đương với cái thằng điên này! Mẹ mà biết con còn lằng nhằng với nó, mẹ giết! Sáng ra đã gặp phải thằng thần kinh! Bực cả mình!
Thế rồi mẹ nàng đùng đùng lôi nàng xềnh xệch ra khỏi quán, bỏ lại tôi đứng chôn chân ở đó. Tôi bàng hoàng không hiểu và không muốn tin những gì vừa xảy ra. Tôi tưởng ở quán này thì được chửi thoải mái mà? Tôi đã mất gấu thật sao? Tôi lại trở về là một thằng FA thật sao? Thằng bạn tôi đã đứng bên tôi từ lúc nào, nó nhẹ nhàng vỗ vai tôi an ủi:
- Thôi mày ạ! FA cũng có cái vui của FA mà! Tao FA mấy chục năm nay thì đã sao? Có tao đồng cảnh ngộ với mày rồi, đừng buồn nữa nhé!
- Ừ, cảm ơn mày đã động viên! ĐKM mày!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo