- Đây là sự thật, cậu không có mơ đâu.
Nhỏ quay sang nhìn cô Hàn Thủy, khẽ cười:
- Cảm ơn cô đã sống.
o0o
Trời đã tạnh, nhưng những cơn gió lạnh vẫn thi nhau phả vào mặt Hàn Tuyết.
Ting
Một tin nhắn mới.
Đuôi mắt khẽ đưa lên, một niềm hạnh phúc len lỏi, nhỏ nhìn người phụ nữ đang nhắm nghiền mắt trước mặt, nở một nụ cười nhẹ:
- Chị ấy đã tỉnh lại rồi…mẹ ạ.
Tiếng mẹ vang lên, thật khẽ khàng nhưng tràn ngập cảm xúc.
- Con xin lỗi, xin lỗi mẹ vì tất cả, xin lỗi vì những cái quay đi hờ hững, xin lỗi vì những giọt nước mắt mẹ đã khóc cho con. Con…thật hư phải không mẹ.
Không gian chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nấc của một người con gái, chỉ biết rằng nếu ở thế giới bên kia nghe được điều này chắc người phụ nữ ấy sẽ mãn nguyện . Hàn Tuyết nhìn thật lâu vào khuôn mặt đẹp sắc sảo ấy, không dấu nổi sự nghẹn ngào, khuôn mặt ấy đẹp lắm, chỉ tiếc là nó đã mất đi sự sống:
- Nếu như ngày đó mẹ ruột con không bỏ con thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi mẹ nhỉ? Con đã biết cái đau khi bị bỏ rơi là thế nào, vậy mà con vẫn độc ác gieo cho người khác những đắng cay ấy, để giờ đây con phải hối hận mẹ ạ.
- Nhưng xin mẹ, mẹ hãy thay thứ cho con, tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này…xin mẹ hãy bỏ qua cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, tha thứ cho một đứa trẻ sớm vắng tình yêu thương từ mẹ.
Tuyết quỳ sụp xuống, đôi mắt đã ráo hoảnh vì khóc quá nhiều.
- Tha thứ cho con…mẹ nhé!
- Bà ấy chưa bao giờ giận con.
Giọng nói vang lên khiến cho Tuyế phải ngưng lại, xoay người ra phía sau, người đàn ông trong bộ vest sang trọng, nét vương giả vẫn phảng phất trên khuôn mặt dù ở trong này chỉ có một ánh đèn duy nhất.
- Ba…
Đỡ con gái dậy, ông khẽ vuốt lên mái tóc Tuyết, nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn người phụ nữ ấy:
- Đừng khóc, bà ấy không muốn nhìn thấy con như vậy đâu, hãy để bà ấy ra đi trong thanh thản, con nhé.
Có một nỗi buồn mênh mang vê tận đang chiếm lĩnh đôi mắt ấy, nhưng nó đã được chôn sâu vào tận đấy trái tim, ôm con gái vào lòng ông cười nhẹ.
“ Hãy yên tâm, anh sẽ thay em chăm sóc cho hai đứa con gái…của chúng ta “.
Cơn gió nhè nhẹ thoảng qua mang đi nỗi buồn của người ở lại, Ngọc Vi nén một tiếng thở dài lén nhìn cô Hàn Thủy, trông cô đã khá hơn, có vẻ như sự có mặt của tụi nó khiến cô khỏe hơn rất nhiều. Nhỏ bước chân ra khỏi phòng bệnh khi nhìn thấy cô đã ngủ.
Cạch.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, cũng là lúc đôi mắt đang nhắm nghiền trong phòng từ từ mở ra. Cô Hàn Thủy nhìn chòng chọc lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ, chôn sâu một nỗi đau thầm kín.
- Sao…mẹ vẫn không thể đến thăm con dù chỉ một lần?
Một câu hỏi? Một sự chờ đợi? Dẫu biết sẽ thất vọng, nhưng trong trái tim cô vẫn không ngừng gào thét. Cô sống lại không chỉ vì tụi nó, mà còn vì…bà ấy. Nhưng tại sao, tại sao bà ấy lại không hề quan tâm đến cô dù chỉ một chút thôi, hơn mười năm trời cô sống trên đất Anh, bà không có lấy một cuộc điện thoại hỏi han, và bây giờ, khi cô đã về đây, cô đã từ cõi chết trở về, dáng hình bà cũng không xuất hiện.
Cạch.
Tiếng cửa mở khiến cô giật mình, đưa chăn lên cao hơn một chút, cô vờ nhắm mắt lại, có lẽ tụi nó đã về.
- Em chưa ngủ phải không?
Là thầy Vinh. Thầy đến cạnh giường bệnh, dịu dàng nhìn cô, đôi mắt đã ngấn nước mở ra, để mặc cho một dòng chảy từ trong khóe mắt lăn dài xuống chiếc gối trắng.
- Em đã cố hi vọng, nhưng bà ấy vẫn thế.
Thầy Vinh quay mặt đi, kìm nén cảm xúc của mình. Khẽ mỉm cười nhìn cô, thầy nhẹ giọng:
- Em đừng suy nghĩ nhiều…sẽ có lúc…
Chợt ngưng lại, cơn gió lạnh luồn qua, làm cho trái tim run lên từng nhịp. Làm sao đây làm sao có thể nói sự thật cho cô biết đây? Thầy không thể, đã bao ngày qua, cô mong mỏi chờ đợi, chẳng lẽ lại nói cho cô cái sự thật phũ phàng đến trắng trợn ấy. Thầy thật sự không thể.
Quẹt ngang dòng nước mắt, cô Thủy cười chua chát:
- Không, em đã không suy nghĩ từ lâu rồi, nhưng em vẫn… vẫn không thể dặn lòng mình hờ hững được, anh biết không, cái ngày hôm ấy em gặp lại mẹ sau gần hai mươi năm, em đã muốn tươi cười với bà ấy, nhưng em lại khóc, em đã khóc đấy, có phải em quá yếu đuối không anh?
- Hàn Thủy..
- Mẹ sinh em ra, đặt cho em cái tên Hàn Thủy, nó nhẹ nhàng và thật ôn hòa, khác với sự lạnh lẽo của Hàn Tuyết. Và mãi mãi, em vẫn là kẻ đáng khinh, em vẫn không thể mạnh mẽ .
Nụ cười đắng chát hiện lên trên khuôn mặt đã nhòe nước mắt, thầy Vinh đau đớn nhìn cô Thủy, nói không nên lời. Rồi đây, khi biết được cái sự thật nghiệt ngã ấy, cô sẽ thế nào đây, cô có đủ sức để đững vững hay không? Hay là…một lần nữa cô sẽ bỏ thầy, bỏ tụi nó mà đi.
- Lão bà bà…cô tỉnh rồi ạ!
Giọng nói trong vắt của Hà Mi reo vang từ ngoài cửa, lau vội dòng nước mắt trên khuôn mặt, cô Thủy lấy lại nụ cười hiền nhìn nhỏ:
- Ừ, cô mới dậy.
Hà Mi cười đáng yêu, nhỏ chun mũi nhìn sang thầy Vinh, lè lưỡi:
- Biết ngay mà, ghét thầy quá, lúc nào cũng dành cô Thủy với tụi em.
Cô Thủy lắc đầu chịu thua, đánh một ánh mắt sang phía Hà Mi, cô hỏi nhẹ:
- Các bạn đâu rồi? Sao chỉ có mỗi mình em vậy?
- Tụi em đây ạ
Hà Mi chưa kịp trả lời thì Thế Bảo đã hét từ ngoài hành lang, cậu lăm lăm cầm theo một giỏi bánh kẹo hùng hổ bước vào, theo sau là các học viên còn lại. Bảo cười tít mắt, cậu đưa giỏ bánh kẹo ra phía trước khoe:
- Chúng ta ăn mừng đi cô.
- Mừng cái gì hả.
Nhật Nam từ phía sau phang ngang cho Bảo một phát, cậu bĩu môi:
- Mày thì suốt ngày chỉ biết ăn, giống con gì ấy nhỉ???
Nam vờ gãi đầu, chỉ chờ có thế Hà Mi đã vội vàng bổ sung:
- Con lợn, miền Nam mình gọi là con heo, tiếng Anh còn gọi là pig.
Nhật Nam gật gù, cậu vuốt vuốt tóc Hà Mi ra chiều khen ngợi:
- Giỏi lắm Mi khờ, vốn hiểu biết của cậu rất tốt.
Hà Mi cười khì khì, trong khi đó mặt Thế Bảo đã tối sầm lại. Cậu giãy chân đành đạch nhìn cô Thủy giận dỗi, cô Thủy khẽ cười. Mấy cái đứa tiểu quỷ này, chỉ giỏi làm cho cô cười thôi, Hà Mi sà xuống nằm trong vòng tay cô nũng nịu:
- Lão bà bà, cô không được xa bọn em nữa đâu đấy, nếu cô mà còn đi nữa, bọn em sẽ giận cô luôn.
Cô Thủy véo nhẹ mũi nhỏ, gật đầu:
- Ừ cô hứa! sẽ không bao giờ xa các em nữa đâu.
o0o
Vườn hoa bệnh viện khá vắng người, Cát Anh hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt, nhỏ nghĩ đến cái tin nhắn lúc nãy của trợ lí Kim, ngày kia mẹ nhỏ sẽ về Việt Nam, có lẽ mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.
Bước chân dừng lại trước một khóm hoa nhỏ, kỉ niệm ào về như một thước phim quay chậm.
- Cậu thích nó sao?
Khánh Đăng đã đứng sau lưng nhỏ tự bao giờ, cậu đưa mắt nhìn qua khóm hoa một chút rồi quay về nhìn Cát Anh. Nhỏ lắc đầu nhẹ:
- Không.
- Còn nói không nữa, tớ thấy cậu nhìn nó chằm chặp thế mà, nếu cậu muốn tớ sẽ…
- Rất tiếc tớật sự không thích.
Cắt ngang lời Đăng, Cát Anh bước tiếp, nhỏ trầm tư một lát sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá gần đấy, nghĩ vu vơ.
Đăng ngồi xuống cạnh nhỏ, đôi mắt phong ra xa hơn, cậu khẽ hỏi:
- Cậu có nhớ, trong chuyến giã ngoại năm ngoái cậu đã hỏi tớ cái gì không?
- Nhớ.
Một làn sương mỏng giăng qua kí ức, Cát Anh trả lời cậu, nhẹ thôi, chỉ một chữ cũng khiến lòng Đăng dâng lên một thứ cảm xúc lạ, cậu khẽ cười.
- Phải, cậu đã hỏi tớ thấy lớp Toán như thế nào, và bây giờ tớ đã có câu trả lời rồi đấy.
Khuôn mặt Cát Anh thoáng chựng lại, nhưng nhanh chóng trở về cái trạng thái bình thường vốn có, tĩnh lặng và hờ hững. Đăng quay hẳn người sang nhìn nhỏ, giọng nói trầm ấm vang lên.
- Lớp Toán đúng là đã cho tớ rất nhiều thứ, các cậu đã dạy cho tớ rất nhiều điều, cảm ơn các cậu vì điều đó.
- Này, cảm ơn có phải là kháchsáo quá hay không vậy.
Ngọc Vi thù lù xuất hiện, sau lưng nhỏ là Nhật Nam, Vi tinh nghịch nhìn Đăng sau đó lém lỉnh liếc qua Nam.
- Cậu gan nhỉ? Dám hẹn hò với lớp trưởng cơ đấy, kể ra thì cậu cũng đẹp đẹp nhỉ, nhưng mà tiếc là…
- Ngọc Vi..
Vi chưa nói hết đã bị Cát Anh cắt lời, nhỏ lắc đầu ý không hài lòng, trong khi Đăng còn lóng ngóng thì Nam đã ngồi xuống chiếc ghế đá, cậu vắt chéo chân lên đùi…ngồi ngắm hoa. Cát Anh bật cười, nhỏ hơi chau mày nhìn Nam:
- Cậu làm gì vậy?
- Ngắm hoa
- Có ai ngắm hoa kiểu như ông không.
Vi bĩu môi nhìn Nam, đúng là tên ác bá chỉ biết có đánh nhau, chẳng biết tí gì gọi là nghệ thuật. Phóng luôn cho Vi một tia lửa điện, Nam lăm le:
- Liên can gì tới bà.
- Kệ tôi, tôi thích sao tôi nói vậy.
- Bà…
- Thôi nào, xin hai người.
Cát Anh nhăn mặt, nhỏ quay qua Nam nhìn cảnh báo, cậu nghiêng đầu nhìn nhỏ. Bầu trời trong veo gợn một vài đám mây xốp trắng bềnh bồng. Tất cả sắp kết thúc??? Hay chỉ mới là bắt đầu???
Nghĩa trang…
Ngọn gió heo mây khiến cho Trúc Ly cảm thấy hơi lạnh, nhỏ kéo nhẹ chiếc áo choàng, mắt vẫn nhìn về một hướng. Phía trước là một ngôi mộ lớn làm từ đá hoa cương, nhưng cái người ta bị thu hút nhất vẫn là khuôn mặt cười rạng rỡ của người phụ nữ kia trên tấm bia .
Anh Thư nhíu mày, nhỏ đang phân vân không biết nên về hay ở lại, ngay bên cạnh Bảo Ngọc vẫn chưa thực sự tin vào mắt mình. Nhỏ lắc đầu đầy ngờ vực:
- Tao có nhìn nhầm không
đây? Rõ ràng tuần trước bà chủ tịch vẫn còn…
Nhận được một cái liếc xéo từ Trúc Ly, Ngọc im bặt, nhỏ nhăn mặt nhìn Ly lầm bầm một vài câu gì đấy.
Anh Thư có vẻ như vẫn đang gồng mình, nhỏ đã chán ghét cái bản mặt của Trúc Ly lắm rồi, nếu không gặp phải chuyện buồn này, chắc nhỏ sẽ yêu cầu BGH loại Ly ra khỏi lớp Anh ngay lập tức.
…
Từ phía xa có một người con gái khác đang tiến đến, mọi người gần như đã về hết, giữa nghĩa trang lúc này chỉ có lác đác vài thầy cô giáo cũng như ba học viên nữ của lớp 11 Anh. Tuyết lại gần ngôi mộ, đôi mắt lạnh khẽ liếc qua ba người ấy một chút. Miệng Anh Thư cong lên, nhỏ khoanh tay đứng thẳng quan sát rõ mọi hành động của Hàn Tuyết, để chờ xem Tuyết sẽ làm gì với nhỏ chắng???
- Các người có thể về.
Giọng nói nhẹ vang lên, nhưng thoáng qua một chút âm khí khiến Bảo Ngọc giật nảy mình, nhỏ khó chịu nhìn cô bạn phía trước, nhưng giọng nói vẫn hết sức..ngọt:
- Bọn tớ muốn ở lại với bà chủ tịch thêm chút nữa, dù sao…
- Không cần..
Vẫn là cái chất giọng lạnh như băng ấy, Tuyết không thèm liếc nhìn Ngọc lấy một giây, có vẻ như Anh Thư sắp điên lên, nhỏ hất hàm, kiêu căng dằn từng chữ:
- Cậu có quyền đuổi chúng tôi à? Cậu là ai chứ.
- Là… con gái của người phụ nữ kia, được chứ?
Trước khi Trúc Ly định ra tay cản Thư thì Tuyết đã vội đáp lại, nhỏ đưa mắt nhìn lên, nhìn chính diện vào đôi mắt rực lửa của Thư, Anh Thư chợt cảm thấy bối rối, nhưng nhỏ vẫng ngang bướng cãi lại, cố tìm một chút tự trọng cho mình:
- Là con gái ư? Sao bây giờ tôi mới thầy mặt cậu.
- Thôi đi, cậu có thôi đi không hả, nghe lời Hàn Tuyết, chúng ta về thô
i.
Trúc Ly kéo mạnh tay Thư đi ra khỏi chỗ ấy trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, vì…nhỏ biết rất rõ Hàn Tuyết, một khi Tuyết đã nổi giận thì…khó mà lường trước được.
Nhưng Anh Thư vẫn không chịu nghe lời, nhỏ giật mạnh tay Trúc Ly, vẫn cố quay về để xả giận. Có đôi khi cái tính nóng vội lại gây ra nhiều chuyện hơn.
- Sao, cậu không dám nói lại à.
Cái giọng đá đểu ấy của thư không nhầm lẫn vào đâu được, những lúc thế này chỉ có…
- Cậu biết không, cái điệu bộ của cậu giống như một tên say rượu cãi nhau và cố lấn át tới để cãi cho bằng được.
Nhẹ lắm, thoảng qua nhưng cũng đủ khiến cho Thư giật mình, quay lại phía sau, nhỏ bật cười, thì ra là kẻ thù của nhau cả.
- Lớp trưởng lớp Toán từ bao giờ lại trở nên đanh đá tới vậy.
Cát Anh liếc qua chỗ Hàn Tuyết sau đó cười nhẹ nhìn Thư:
- Một tuần không gặp mà cậu vẫn thế.
- Cậu..
Thư bặm môi, vẫn thế là sao chứ, ý tứ của Cát Anh quá rõ ràng còn gì, cơn ức chế vì cả tuần của nhỏ lại lên, định tiến tới gần Cát Anh nhưng…nhỏ đã bị một tên vệ sĩ kéo đi thẳng, chỉ kịp để lại vài câu thách thức:
- Vũ Cát Anh, cậu cứ chờ đấy
Giọng nói của Thư xa dần, xa dần, Bảo Ngọc cũng lẽo đẽo bước theo, trong lòng bực dọc đến tột độ. “ Dám đối xử với lớp Anh vậy sao, được thôi để xem không còn bà chủ tịch chống lưng, các người sẽ làm được gì?”
…
Cát Anh khẽ lắc đầu…nhỏ bước lại gần Tuyết, khẽ đặt tay lên vai bạn, cười nhẹ:
- Bà chủ tịch sẽ rất vui.
- Cảm ơn cậu.
Tuyết quay đầu nhìn Cát Anh, đôi mắt chứa đựng cả một sự tôn trọng và yêu quý vô tận. Giờ thì nhỏ đã hiểu, tại sao lớp Toán lại coi Cát Anh giống như một vị thánh sống, tại sao lớp Toán lại tin yêu lớp trưởng của tụi nó đến như vậy..cái gì cũng có nguyên do.
o0o
Ánh sáng hiếm hoi của kẽ hở từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt của người đàn ông ấy, hai tay day day thái dương, ông trầm mình giữa những suy nghĩ chật vật. Có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Nhìn lại xấp hồ sơ đặt trên bàn, ông thở dài.
Cộc…cộc…cộc
Tiếng gõ cửa thoáng làm ông giật mình.
- Vào đi
- Vâng thưa chủ tịch.
- Có chuyện gì thế?
Ông nhíu mày nhìn tên quản lí đang cúi gằn mặt đứng đối diện.
- Thưa chủ tịch, tình trạng của cô Hàn Thủy đã tốt hơn rồi ạ.
Khẽ mỉm cười, nụ cười có pha chút mệt mỏi nhưng lại nhẹ nhõm.
- Thế thì tốt quá, bảo bác sĩ ở đó hãy điều trị bằng thứ thuốc tốt nhất cho con bé.
Tên quản lí gật đầu, khẽ dạ một tiếng.
- Vâng, cho dù không dặn thì các bác sĩ ở đó cũng đang làm rất tốt, dù sao cô Thủy cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vũ tiểu thư.
Đôi lông mày của người đàn ông thoáng co lại khi nghe thấy ba từ cuối của tên quản lí.
- Ngươi nói sao? Vũ tiểu thư ư?
- Vâng, là Vũ Cát Anh con gái của phu nhân Ellen Trịnh và ngài Vũ Triết.
Đáy mắt có chút xao động, rõ ràng ông đã không giữ được bình tĩnh khi nghe hai cái tên ấy. Thì ra người bây lâu nay ông tìm kiếm lại ở gần như thế, và chắc hẳn…lớp Toán cũng đang ở đây.
Vũ tiểu thư…
Vũ tiểu thư sao???
o0o
Màn hình ti vi chiếu lên những hình ảnh sinh độngvà vui nhộn, cô Thủy khẽ cười nhìn các học viên, nụ cười hạnh phúc thật sự.
Hà Mi kéo nhẹ chiếc chắn mềm lên cai cho cô Thủy, nhỏ lúc lắc cái đầu, ra vẻ khó hiểu:
- Sao em nhìn cô mà thấy giống cô tiên quá vậy lão bà bà.
-