Snack's 1967
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
nhàng từ phòng của học viên nữ lớp 11 Toán


Bánh kẹo.


Trái cây.


Đồ chơi này.


Hà Mi lướt tay, đi đi lại lại quanh cái đống đồ trước mặt, khuôn mặt nhỏ lúc thì dãn ra, lúc lại phúng phính khiến cho Cát Anh không nhịn nổi cười, nhỏ trân trối nhìn bạn khẽ lắc đầu:


- Cậu đếm xong chưa Mi khờ.


Hà Mi quay lưng ra phía sau, bàn tay mân mê một cây kẹo mút, khẽ chu môi:


- Chưa chưa, tớ đếm mãi mà vẫn thấy thiếu mất cái gì đấy…


- Là cái này phải không?


Ngọc Vi đi từ ngoài cửa vào, trên tay lúc lắc một lọ nhỏ. Mắt Hà Mi đột nhiên bừng sáng, nhỏ vội vàng chạy tới gần Vi, định bụng giật cái lọ từ trên tay bạn, có vẻ

như Ngọc Vi nhanh tay hơn, nhỏ đã nhanh chóng đưa tay lên cao, khiến cho Hà Mi chới với suýt ngã.


- Hức…Vi, đưa tớ.


- Đâu có dễ thế.


Ngọc Vi nháy mắt, miệng cong lên gian tà nhìn cô bạn, nhỏ ngồi xuống chiếc giường cạnh đó, mắt lém lỉnh liếc xung quanh.


- Tớ cho cậu kẹo mút, trả cái cây thổi bong bóng cho tớ.


Vi cười khì, khẽ cốc nhẹ lên trán bạn:


- Thèm mà lấy kẹo mút của cậu, trả cho cậu nè.


Hà Mi xụ mặt, xoa xoa cái đầu, nhăn nhở cố cười gượng. Cát Anh vẻ không hài lòng nhìn Vi, Vi lè lưỡi chọc quê nhỏ:


- Đùa Mi khờ chút thôi mà lớp trưởng. À mà tụi nó đâu cả rồi.


- Các cậu ấy hình như đang còn chuẩn bị.


Cát Anh nhẹ nhàng gấp cuốn tiểu thuyết đặt qua một bên, vặn lại tiếng nhạc nhỏ hơn một chút. Ngọc Vi gật gù, nhỏ đưa mắt ra phía cửa:


- Chúng ta đi đâu đây.


- Tới chỗ cũ.


“Chỗ cũ” nó khiến Vi liên tưởng tới hình ảnh của cánh đồng hoa vàng rực, nơi có những cơn gió vội đến vội đi, để lại giữa khoảng không một màu nắng ấm áp. Ở đó có cả một con sông trong veo, nơi mà cách đây một năm trước tụi nó đã chơi đùa thỏa thích, bắt cá, khoát nước, và cùng cười khoái trá. Đây có phải là lần cuối cùng lớp Toán được tới đó không?? Mắt Vi chợt ngưng lại, có một lớp sương mỏng giăng qua mặt hồ trong veo ấy, nhưng nhanh chóng tan ra khi nhìn thấy hai mươi chín học viên còn lại của lớp Toán.


- Hôm nay không say không về.


Thế Bảo hồ hởi đưa tay ra đằng trước thể hiện ý chí sắt đá của mình, Nhật Nam vội lôi cổ bạn xuống trước khi Bảo nhận lấy cuốn sách từ tay Ngọc Vi.


- Có mà say nắng á.


- Hì hì, bà cứ nói thế.


Bảo gãi gãi cái đầu, nhìn Vi cười trừ. Thái Huy thở hắt ra, cậu nhìn sang Cát Anh khẽ cười:


- Đi thôi lớp trưởng.


- Ừ đi thôi.


Cát Anh cười nhẹ, nhỏ vòng lấy tay Hà Mi bước đi song song cùng bạn. Nắng trải dài bước chân, con đường kí túc xá dường như xa hơn, gió luồn qua kẽ lá, cuốn trôi chút buồn phiền của cây. “Cứ như thế này mãi các cậu nhỉ? Ước rằng tớ sẽ không bao giờ phải nói lời chia tay với các cậu. Hi vọng mãi mãi là như thế.”


Ting…ting…ting..


Chuông điện thoại reo.


Bước chân dừng lại.


- Alo.


- Vâng ạ, cháu tới liền.


Máy gấp lại, mắt Cát Anh ánh lên một vài tia hạnh phúc, Ngọc Vi chau mày, nhỏ khều tay bạn:


- Sao vậy?


- Cô Thủy đã có chuyển biến mới.


o0o


- Tiểu thư đã có chuyển biến mới rồi thưa bà!


Người vệ sĩ kính cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt, trông bà đã hốc hác đi nhiều, vì chăm sóc cô Thủy hay vì một lí do nào khác?? Nhưng anh ta vẫn nhìn thấy được một niềm vui sướng của bà khi nghe thông tin vừa rồi.


- Thật không?


- Vậng ạ.


- Nhanh đưa ta tới đó.


Không chần chừ bà chủ tịch vội vã đứng lên, vệ sĩ ái ngại nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người bà, mặc kệ tia nhìn đó, bà vẫn cố gắng vươn người dậy, bàn tay run rẩy rút từng kim chuyền trên tay còn lại.


- Chủ tịch xin bà, đừng làm chúng tôi khó xử.


Người vệ sĩ vội vàng chạy tới, giữ chặt đôi bàn tay yếu mềm kia, giằng xé…cả bàn tay và cả tâm can.


- Buông ra, ta muốn tới gặp con gái ta.


- Chủ tịch bà không được ra khỏi đây, xin bà hãy nằm xuống, tôi sẽ báo cáo bệnh tình của tiểu thư cho bà biết sau.


Tên vệ sĩ vẫn không chịu bỏ tay ra, anh ta dùng một ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ trước mặt. Đôi mắt đỏ hoe gần như đã kiệt sức, nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó, nó mãnh liệt đến mức khiến cho vệ sĩ phải thu lại tia nhìn của mình.


- Nếu không gặp nó bây giờ có lẽ sẽ không bao giờ ta được gặp nó nữa, sẽ không bao giờ ta nói cho nó nghe được hai từ xin lỗi. Hãy để ta đi, ta không sao mà.


Những giọt nước rớt ra từ khóe mắt, sự bất lực và gần như là tuyệt vọng của một người mẹ đầy tội lỗi, bà níu tay vào mạn giường như thể cầu xin người vệ sĩ đứng trước mặt .


- Chủ tịch bà đừng làm thế, bác sĩ nói bây giờ bà đã rất yếu, bà không thể…


Hắn lại lắc đầu, nhìn bà đầy thương tâm.


- Nếu trước lúc chết không được nhìn thấy con gái mình thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa chứ. Ta còn sống để làm gì.Để làm gì hả…


Phụt…


Ức chế.


Đau đớn


Khóe miệng rỉ ra một thứ chất lỏng màu đỏ ghê sợ. Người vệ sĩ hốt hoảng đỡ lấy bà.


- Chủ tịch bà có sao không, chủ tịch???


- Bác sĩ, bác sĩ…mau tới cứu giúp.


Đôi môi bạc nhược vẫn đang lẩm bẩm một cái tên nào đó, nó dường như vắt cạn chút sức lực cuối cùng của bà.


“Xin lỗi con, xin lỗi con Hàn Thủy”.


Cơn mưa mùa đông ập đến, gió lạnh khiến cho bờ vai nhỏ của các nữ sinh lớp 11 Toán run lên nhè nhẹ.


Nhưng nó có hề gì so với niềm vui đang tràn ngập khắp hành lang bệnh viện, những trái tim thổn thức hướng ánh nhìn về phía phòng bệnh phía trước.


Trong kia, các bác sĩ vẫn đang làm việc.


Cánh cửa trắng mở ra, đôi mắt to tròn của Cát Anh nhìn vị bác sĩ đầy chờ đợi. Nhưng nét lo lắng và băn khoăn trên mặt ông khiến nhỏ hơi chùng lại, lướt một ánh mắt sắc lạnh vào bên trong, nhỏ tiến dần tới, khẽ hỏi:


- Cô ấy sao rồi bác sĩ?


Khẽ gỡ cọng kính xuống, vị bác sĩ day day thái dương:


- Ban đầu chúng tôi cứ tưởng kì tích đã xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng không biết chuyển biến này theo hướng tốt hay xấu nữa.


Câu trả lời nửa vời gần như làm bức tường thành mang tên hạnh phúc trong lòng ba mươi mốt học viên lớp Toán sụp đổ. Cát Anh dương đôi mắt mình lên, giọng run như sắp khóc:


- Xin bác hãy cứu cô chúng con.


Vị bác sĩ đưa bàn tay mình lên, khẽ vuốt tóc nhỏ trấn an, trong giọng nói pha chút bi thương, nhưng cũng rất quyết tâm:


- Ta sẽ cố gắng, các con đừng ngưng hi vọng, vì một khi hi vọng đã mất thì có nghĩ là các con đã bỏ cuộc.


Nhỏ cúi đầu, gật nhẹ. Vị bác sĩ nở một nụ cười hài lòng rồi tiếp tục bước vào trong. Lại chờ đợi. Lại hi vọng.


Những cái ôm.


Những vòng tay siết chặt. Tình yêu thương lúc này lớn hơn bao giờ hết.


o0o


Phòng 102


Mồ hôi trên trán các lương y túa ra rất nhiều, đôi mắt căng ra hết cỡ, nhằm tránh những sơ suất nhỏ nhất.


- Phải mổ thôi.


Một vị bác sĩ ngước mặt lên nhìn các y tá, một vài người bên cạnh nhăn mặt:


- Không được, bà ấy đã rất yếu, nếu mổ thì tử lệ tử vong cao.


- Vậy anh nghĩ cái bệnh ung thư này có nhiều cách sao, tới lúc này rồi, chúng ta chỉ còn cách đó thôi. Chuẩn bị nhanh lên, đưa bệnh nhân đến phòng mổ.


Ngay lập tức tất cả mọi người đứng trong phòng cấp cứu trở nên vội vã, một sinh mạng đang nằm trong tay họ, tất cả đều tập trung cao độ.


Chiếc giường trắng chuyển đi, ngang qua phòng bệnh ấy. Đôi mắt người phụ nữ nhắm nghiền.


Khoảnh khắc lướt qua, bên trong các bác sĩ vẫn đang cật lực, bên ngoài các y tá đang vội vã .


“Mẹ đã từng bảo con đừng bao giờ yêu thương mẹ nữa.


Bởi vì mẹ biết đã quá muộn để bù đắp cho con.


Mẹ trăm ngàn lần xin lỗi, chỉ mong rằng con tha thứ cho mẹ.


Nhưng lúc này đây, mẹ kiệt sức rồi.


Mẹ không đủ sức để nhìn thấy nụ cười của con nữa, xin lỗi con.


Lời xin lỗi cuối cùng của một người mẹ.”


- Chẳng phải đó là bà chủ tịch sao?


Thế Bảo đưa tay chỉ về hướng chiếc giường bệnh đang di chuyển, Cát Anh nhíu mày, bên cạnh nhỏ Ngọc Vi đã vội thắc mắc:


- Sao bà ấy lại…chẳng nhẽ.


Sự hoảng loạng dâng lên, mắt Ngọc Vi đỏ ngầu, Hàn Tuyết nhăn mặt lại, nhỏ cắn nhẹ môi:


- Bà ta bị ung thư giai đoạn cuối.


Đoàng


Tất cả dường như nghẹn lại, không ai nói với ai câu nào, nước mắt lã chã rơi. Đây phải chăng là một bi kịch.


- Sao tới bây giờ cậu mới nói.


- Tớ cũng mới biết chuyện này lúc nãy, trở lí của bà ấy mới gọi tới.


Quỳnh Chi khẽ nấc lên:


- Vậy bà ấy dấu chúng ta sao?


Lại ngưng lại. Mắt lại hướng về bên trong, một cô gái trẻ và một người phụ nữ. Hai mẹ con họ hơn hai mươi mấy năm nay đã phải xa cách. Hay thật, bây giờ lại gặp nhau trong bệhn viện. Có phải ông trời muốn họ như thế, muốn cho cái tình mẫu tử thiêng liêng ấy phải xa cách, muốn cho thế giới của tụi nó phải sụp đổ.


Thầy Vinh nhìn lại lũ trẻ rồi đau đớn dời vào bên trong, người con gái ấy vẫn nằm im ở đó, mắt nhòe đi.


“Sao mọi đau khổ lại đổ hết lên đầu em vậy. Hai mươi lắm năm qua phải chăng là chưa đủ, em đã làm gì nên tội để ông trời phải giày vò em nhiều đến thế. Hãy tỉnh lại đi, đừng rời xa anh, đừng rời xa lũ trẻ, chúng cần em, và mẹ em cũng đang nợ em một lỗi”


Thời gian chậm lại, sự lo lắng đỏ dồn về hai phía.


Người đàn ông chạy vội tới, nét mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng đâu đó trong ánh mắt, người ta vẫn thấy sự hoảng hốt hiện hữu. Hỏi qua vài người ý tá, ông bước vội, đến mức tên vệ sĩ đằng sau cũng phải mệt đứt hơi.


- Ba…


Tiếng gọi của Tuyết làm cả lớp giật mình. Tụi nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên mặt báo. Ông ta tiến tới gần, những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.Chưa để tụi nó kịp hỏi, người đàn ông đó đã vội nhìn nhỏ:


- Bà ấy đâu?


Khóe mắt cong lên, có chút đắng xót dâng trong lòng, Hàn Tuyết di mắt qua chỗ khác, bao năm rồi, tình cảm của ông dành cho bà ấy vẫn trọn vẹn như thế, vẫn ăm ắp như ngày đầu, vẫn không có chỗ để khiến nhỏ chen vào. Giọng nhẹ đi rất nhiều, Tuyết đáp lại:


- Đang ở trên phòng…


Bàn tay nhỏ hướng lên tầng hai, cũng là lúc bước chân của người đàn ông ấy vội bước. Không kịp để hỏi thăm một tiếng.


Không kịp để cho trái tim nhỏ ấm lại dù chỉ một giây.


Cát Anh khẽ vỗ lên vai bạn, Hàn Tuyết quay đầu, cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhưng buồn.


- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nên nhớ…ba cậu luôn yêu thương cậu.


Cơn mưa ngoài kia nặng hạt hơn. Gió mạnh hơn.


Sài Gòn lặng đi. Mùa Đông năm nay lạnh hơn nhiều. Từng hạt trút xuống làm cho lòng người thêm buồn. Bồn chồn. lo lắng, những trái tim non nớt đang run lên.


Đèn trong phòng vẫn sáng, sáng như niềm hi vọng của tụi nó.


Nhất định cô sẽ tỉnh lại, bà chủ tịch cũng sẽ khỏe lại.


Nhất định là như thế.


Đèn vẫn sáng


Mưa vẫn rơi



Tâm trạng của các học viên vẫn như vậy.


Chưa có dấu hiệu gì cho thấy sự kết thúc. Cả hai phòng cấp cứu vẫn liên tục hoạt động không ngừng nghỉ. Mồ hôi rớt xuống nhiều hơn. Áp lực hơn cho các vị y bác sĩ vì ngoài kia là một người quyền lực, nhưng hơn hết lương tâm của họ không muốn nhưng đứa trẻ ngây thơ ấy phải chịu thêm sự đau đớn vào nữa.


Tích tắc..


Tích tắc…


Im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.


o0o


Tầng 2 bệnh viện…


Người đàn ông cúi mặt xuống, bất lực đưa hai cánh tay ôm đầu. Người phụ nữ ấy có mệnh hệ gì, chắc ông cũng không sống nổi.


Ngước khuôn mặt mình lên, nhìn sang tên quản lí đang xám mặt lại vì sợ, ông chĩa hẳn một ánh mắt tức giận đến tột cùng:


- Nói đi, chuyện này là sao?


- Chủ tịch.


Tên quản lí ấp a ấp ủng, mặt cắt không còn một giọt máu, với hắn ánh mắt ấy đồng nghĩa với một sự trừng phạt tàn nhẫn.


- Ta bảo ngươi phải luôn báo cho ta mọi thông tin về bà ấy, sao ngay cả một chuyện quan trọng thế này mà ta cũng không được biết là sao.


Ông đứng hẳn dậy căm phẫn qua cả trong giọng nói:


- Bà ấy mà có chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng yên chuyện với ta.


- Chủ tịch…tôi…tôi xin lỗi…


- Xin lỗi…thì có ích gì chứ.


Người đàn ông lại chìm vào im lặng, đôi mắt chuyển dần tới chỗ phòng mổ, nhẹ nhàng hơn, đong đầy yêu thương hơn.


- Chủ tịch.


Tên quản lí lại tiến gần tới, sự sợ hãi khiến giọng hắn run run lên:


- Cô Hàn Thủy đang phải cấp cứu bên dưới.


Đuôi mắt có nhiều nếp nhăn chợt nheo lại, có chút nghi hoặc rồi trở nên bàng hoàng. Ông ngồi sụp xuống, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy:


- Ngươi nói là Hàn Thủy sao?


Trong một khoảnh khắc ông nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của một cô bé bảy tuổi, tíu ta tíu tít chạy quanh vườn, và sa vào lòng ông mỗi lúc ông tới. Đó là Hàn Thủy của gần hai mươi năm về trước, khi mà cả hai gia đình còn thân với nhau.


Cô bé đó..


Có một đôi mắt sáng nhưng buồn. Nỗi buồn thăm thăm không tên nào đó mà đến hôm nay, gần hai mươi năm trôi qua ông vẫn không thể định hình được. Đó là người con gái duy nhất của người phụ nữ ông yêu thương. Đó là lí do duy nhất khiến cho cuộc song hạnh phúc của ông mất đi sự hoàn hảo, đó là một vết cắt của quá khứ khiến cho người phụ nữ ấy đêm nào cung khóc thầm vì nhớ nhung, vì hối hận và vì đau đớn.


Ông cũng không biết nên hận, nên trách hay là nên yêu thương nó. Chỉ biết rằng sau cái ngày nó nhìn ông bằng một đôi mắt ầng ậng nước, nhưng vẫn xuyên thấu sự căm ghét và phẫn uất ấy. Ông đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi.


“ Con ghét chú “


“Con ghét chú “


“ Con ghét chú “


Ba cái từ ấy vang lên lại một lần nữa cho ông quay về tiềm thức. Bầu trời nhuốm một màu đen xám xịt. Cơn mưa cuối mùa kết thúc nhưng ngày bình yên.


- Con bé sao rồi.


Ông đưa mắt lên nhìn tên quản lí khẽ hỏi, giọng nói mơ hồ và xa xăm.


- Đang trong giai đoạn nguy kịch thư chủ tịch, không biết…


- Bằng mọi cách phải cứu được con bé.


Giọng nói chắc nịch vang lên lần nữa khiến tên quản lí run sợ, hắn nép người vào, chỉ dám gật đầu nhẹ, không dám nói thêm một tiếng nào. Nhưng đèn phòng mổ chợt tắt


- Chủ tịch.


Tên quản lí lắp ba lắp bắp, ông ngoảnh lại, cũng là lúc bác sĩ mở cửa bước ra.Vị bác sĩ nhìn ông khẽ lắc đầu bất lực


- Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.


Mắt ông mở to hơn. Họ nói cái gì cơ chứ. Ông vừa nghe thấy chuyện gì, không thể nào, người phụ nữ ấy không thể nào rời bỏ ông mà đi được.


Đã làm hết sức mình.


Hết sức mình.


- Chủ


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

BXH: Top 10 manga ăn khách nhất năm 2014

Lưu Bị 3 lần mời khổng minh

Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu Đi! Xin Em Đó

Lưu Bị 3 lần mời khổng minh

Hai phần tiếp theo của visual novel Grisaia no Kajitsu sẽ có phiên bản anime

Lưu Bị 3 lần mời khổng minh

Hai phần tiếp theo của visual novel Grisaia no Kajitsu sẽ có phiên bản anime

TAG: