Old school Swatch Watches
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full - Dreamy

Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full - Dreamy



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
nó thấy thoải mái lạ…gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…


Cốc cốc…


Quân vội ra mở cửa…không biết ai đã vội gõ cửa…


- Em nè…


Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:


- Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?


- Anh có cần phải tự cao thế không…


- Không cần…Quân cười nghịch…


- Em muốn đi ngắm biển…


- Uh…đợi anh chút…



Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan…sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…hạnh phúc…với sóng mà nói quá xa xỉ…


- Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?


- Sao tự dưng hỏi anh?


- Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình…để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển…nàng đã thua…chỉ có thể trở về với biển…nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…chỉ là những bọt sóng…có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách…


- Lại nghĩ cái gì buồn ak?


- Em sợ…một ngày nào đó…


- Không cho em nghĩ…dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu…


Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…hoàng hôn dần xuống…xa xa…nước biển đỏ rực…mặt trời cũng dần chìm xuống biển…


Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi…một ngày mới của dân chài…



***



Bình đôi…



- Muốn làm gì đây cô nương…


- Làm đôi bình đi anh…mỗi người giữ 1 cái…


Nhìn Quân cười gian nó hỏi:


- Sao?


- Không…thì anh mang bản vẽ tới luôn rồi nè…


Nó mở to đôi mắt nhìn Quân:


- Sao anh cái gì cũng đoán được cả?


- Anh hiểu em mà…


Nó nhìn bản thiết kế…2 chiếc bình khá độc đáo…không giống bắt cứ cái nào đã nhìn qua…ở giữa mỗi chiếc là 1 nửa trái tim…khi đặt 2 chiếc bình vào với nhau sẽ thấy hình trái tim trọn vẹn…trong đó có tên 2 đứa…


- Em giờ không biết là có thứ gì anh không biết đó…


- Cứ từ từ tìm hiểu đi…


Làm thôi…


Hai người chăm chú làm…nhưng vốn không có học trước nên nó cứ làm hỏng mãi…Quân phải chỉ nó từng chút một…Cuối cùng cũng không…2 đứa nằm nhoài ra sân phơi gốm…nhìn trời trong xanh cao vút nắng vàng nhẹ nhàng như muốn giữ cho không gian này mãi…


- Anh này, đôi bình này tượng trưng cho tình yêu của mình đúng không?


- Uh…


- Nhưng nếu một ngày bình vỡ…có phải em sẽ phải xa anh không?


Quân véo mũi nó:


- Ngốc ạ, không bao giờ anh xa em đâu…nếu điều em nói xảy ra thật thì anh sẽ không cho chiếc bình kia vỡ…



** **



- Mày xem diễn đàn trường chưa?


- Chưa…có chuyện gì ak?


- Chuyện của mày với Quân bị mổ xẻ trên đó…người ta bảo mày cướp người yêu của miss trường này…


- Vớ vẩn…cô ta đã bao giờ là cái gì đâu chứ…


- Có người còn so sánh mày với Trịnh Như Huyền…


- Để tao xem…


Nó vào diễn đàn…đọc một lượt rồi nói:


- Kệ người ta đi…có người ghen tỵ mà…


- À chuẩn bị đi…tuần sau đi Hạ Long đó!


- Thật ak…nhanh thế…


- Uh…


- Mà lần này đi chắc là lần cuối mày với anh Quân được đi cùng trường đấy nhỉ?


- Uh…anh ấy cũng sắp ra trường rồi…



Hạ Long



Cổng trường Mỹ Thuật…


- Mọi người chuẩn bị xong hết chưa…15 phút nữa xe lăn bánh…


- Đưa đồ đây anh cầm cho…


- Thôi, em cầm được mà…


- Nghe không?


- Rồi…tự anh thích khổ đấy nhá…


Chiếc xe lăn bánh…Trời Hà Nội vẫn tối…không khí ẩm và lạnh…nó tựa vào vai Quân tiếp tục ngủ…Gió ngoài xe thổi mạnh…


- Mèo lười, tới nơi rồi…


Nó dụi mắt:


- Nhanh thế!hi. mỏi không anh?


- Còn hỏi nữa…lên xe là ngủ luôn…vai anh tê cứng luôn rồi này…


- Oh thế ai bảo cho em mượn vai vô điều kiện…thôi, xuống xe…


Mọi người lên nhận phòng…nó nhàn nhất vì không phải vác đồ…anh mang đồ lên tận phòng cho nó…Phòng của nó nằm ở tầng 3 nhìn thẳng ra biển…Mở toang cánh cửa đón gió biển nó thấy thoải mái lạ…gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…


Cốc cốc…


Quân vội ra mở cửa…không biết ai đã vội gõ cửa…


- Em nè…


Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:


- Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?


- Anh có cần phải tự cao thế không…


- Không cần…Quân cười nghịch…


- Em muốn đi ngắm biển…


- Uh…đợi anh chút…



Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan…sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…hạnh phúc…với sóng mà nói quá xa xỉ…


- Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?


- Sao tự dưng hỏi anh?


- Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình…để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển…nàng đã thua…chỉ có thể trở về với biển…nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…chỉ là những bọt sóng…có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách…


- Lại nghĩ cái gì buồn ak?


- Em sợ…một ngày nào đó…


- Không cho em nghĩ…dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu…


Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…hoàng hôn dần xuống…xa xa…nước biển đỏ rực…mặt trời cũng dần chìm xuống biển…


Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi…một ngày mới của dân chài…



***



Tàn nhẫn…



Quân đã chính thức tốt nghiệp…2 bằng đại học cùng một lúc…anh cũng nhanh chóng về công ty quản lý…mọi việc đã được sắp đặt trước…



- Alo…


- Cô là Gia Hân…


- Vâng xin hỏi ai đấy ạ?


- Tôi là mẹ Tùng Quân, có thể gặp cô được không?


- Dạ…


- Cô đến 258 Trần Duy Hưng tôi chỉ xin cô 20 phút thôi…


- Vâng



258 Trần Duy Hưng…


Bà Lam cẩn trọng đánh giá cô gái ngồi đối diện…xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng có một khí chất rất cao ngạo…khó tránh khỏi con trai bà lại yêu cô ta…


- Cô và thằng Quân nhà tôi có qua lại với nhau?


Nó sợ ánh mắt bà Lam, có vẻ không thiện cảm với nó:


- Vâng…


- Cũng không mất thời gian của cô…xin cô chấm dứt với nó…


- Cháu không hiểu bác nói gì…


- tôi muốn nó đi du học nhưng vì cô nó nhất định không muốn đi…hơn nũa nó cũng đã có vợ đính ước, cô với tương lai của nó chỉ là vật cản trở thôi…


- Bác có vẻ thích áp đặt người khác…trước là con trai rồi giờ đây là 1 người xa lạ.


- Tôi chỉ muốn tốt cho nó!


- Bác đã bao giờ nghĩ anh ấy cần cái gì? Anh ấy thích cái gì…bác luôn ép anh ấy làm những gì bác cho là tốt…bác có nghĩ anh ấy rất khổ?


- Không có ai khổ vì quá đầy đủ cả…tôi nhắc lại tôi muốn cô với nó chấm dứt…


- Cái đó…bác nên bảo con trai mình…xin lỗi cháu đang bận…


- Cô cần bao nhiêu?


NÓ giật mình quay lại:


- Bác đang nói cái gì?


- Tôi hỏi bao nhiêu để cô rời xa nó?


NÓ cười mỉa:


- Xin lỗi cháu không phải loại người đó…hoặc nếu muốn có 1 con số bác hãy hỏi con trai bác câu hỏi đó…


Chào bác!


NÓ thật sự không tin được mẹ Quân lại là một người như thế…giờ nó mới hiểu anh đã lớn lên như thế nào…


- Cô có thể suy nghĩ lại…tôi không vội…nhưng có lẽ nhà hàng của mẹ cô thì không chờ được đâu…


- Bác nói thế là sao?


- Cô rất thông minh mà…


Nói rồi bà ta đứng lên…



Nó chạy vội về nhà

hàng…


Thấy vắng tanh…


- Chị Lan, có chuyện gì sao?


- Có người muốn mua lại cửa hàng này…chủ nhà muốn chúng ta chuyển đi…


- Sao lại như thế được hợp đồng còn đó mà


- Bên họ nói sẵn sàng bồi thường hợp đồng…


- Mẹ em đâu?


- Cô đi lo thu xếp rồi…


Hơn ai hết nó hiểu…danh tiếng nhà hàng rất lâu mới gây dựng được…thuê chỗ khác cũng như làm lại từ đầu…mà nó cũng biết Quân Phát có ảnh hưởng sâu sắc như thế nào tới cái thành phố này…những gì họ muốn đều không ai ngăn cản được…


Nó thấy mẹ tất bật, hỏi có khó khăn gì mẹ cũng không nói…có lẽ mẹ sợ nó buồn…


Hơn một tháng nó như người mất hồn…Một tay mẹ nuôi nó khôn lớn, nó không thể ích kỷ vì mình mà làm mẹ khổ thêm nữa…hơn nữa, biết đâu không yêu nó tương lai Quân sẽ tốt hơn…


Em xin lỗi…em không thể là đứa con bất hiếu…tình mình…chỉ đến đây thôi anh…những gì đã hứa, em sẽ chôn chặt trong tim…anh đừng hận em…em bất đắc dĩ mới như thế…anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em…Quên em đi…quên một người đã yêu anh rất nhiều…


Nó gục đầu xuống bàn khóc tức tưởi…quá khứ…tất cả sẽ gói gọn trong 2 từ quá khứ…



***



Chia tay…tất cả chỉ là quá khứ…



Dù mai cách xa em vẫn luôn mong chờ


Chờ mong nghe câu yêu thương anh nói


Để em biết anh yêu 1 mình em thôi…


Dù ta không thuộc về nhau…



Tan ca chiều, ra tới cổng đã thấy Hân chờ…Quân vội vàng đi tới:


- Đến sao không gọi anh…


Nó cố nặn ra 1 nụ cười:


- Muốn làm anh bất ngờ chút…


- Ra công viên gần đây anh nhá!


- Có chuyện gì ak?


Nó khẽ gật đầu…


Rất lâu nó không nói gì…giờ phút cuối…nó muốn tận hưởng những phút giây bình yêu cuối cùng…rồi mai…2 đứa sẽ là 2 người xa lạ…


- Chia tay anh nhé…


Quân ngỡ ngàng…cậu vừa nghe thấy gì vậy…


- Em nói gì…em đừng đùa như thế…


- Mình chấm dứt đi…em mệt mỏi rồi!


- Tại sao? Anh biết dạo gần đây anh ít quan tâm tới em nhưng anh mới tiếp quản công ty…


- Không phải tại anh…tất cả là do em…


Nó cố tạo ra một vẻ mặt tàn nhẫn…


- Em chưa từng yêu anh


Nó nhấn mạnh từng chữ…


- Tại sao chứ…em nói dối…


- Yêu anh, em đã có chỗ đứng vững chắc trong hội sinh viên…khẳng định được bản thân…còn nữa, em vốn dĩ rất thích thử thách, yêu được anh, không phải em đã thắng hết thảy nữ sinh trường này đó sao? em được quá nhiều…còn anh, xin lỗi, có chăng chỉ trách anh quá khờ…anh quá tin tưởng vào người khác…


Bốp…


Má nó đau rát…anh đánh đi…như thế em sẽ nhẹ lòng hơn.


- Tôi không ngờ cô thủ đoạn như thế…tôi đã bị dáng vẻ ngây thơ của cô lừa dối…suốt thời gian qua tôi là thằng ngốc…


- Từ giờ không ai nợ ai…


Nó nói lạnh băng…Vội vàng đi trước…nước mắt bắt đầu trào ra…ngẩng cao đầu…nó cố giữ những giọt nước ấy trên mi…mày làm tốt lắm như thế…Quân sẽ quên mày nhanh thôi…tốt cho anh ấy…để cả 2 dứt khoát…Nhưng tự hỏi bao lâu sau nó sẽ quên được tất cả…quyết định này…nó có hối hận không? ?


Gió bỗng thổi mạnh…sấm chớp giật ngang trời…mưa bất chợt rơi từng hạt lớn…Trời đang tức giận…haha…một người như nó đâu đáng được nhiều người tức giận như thế…


Câu hát ngày xưa văng vẳng bên tai nó:


Vào một đêm mưa mình chia tay nhau


Nhẹ nhàng nhưng sao tim em nhói đau


Giọt nước mắt em nghẹn trong tim…


Ước sao đôi ta đừng mất nhau…


Và ngày hôm nay, chỉ còn riêng em


Đợi chờ cơn mưa mang đi nỗi đau


Lời anh hứa khi mình bên nhau…mãi yêu em không hề đổi thay… xa rồi!!!!!!!


Chẳng ai đổi thay…nhưng vẫn phải chia xa…là số phận? ? ? ? ? ? ? ?



Nó lầm lũi từng bước thả bộ về nhà…người ướt sũng…Về nhà nó thấy nhỏ Hạnh đã ở đó tự bao giờ…Nó ôm chầm con bạn:


- Mày ơi, tao với anh ấy hết rồi…tao…


Nó xỉu luôn tại đó…Hôm nay mẹ không có nhà, chắc mẹ đã gọi nhỏ Hạnh sang với nó…


“Anh, đừng xa em, em lạnh lắm…anh ơi…em không phải như thế…vốn dĩ em không được lựa chọn…”


- Hân tỉnh lại đi


Thấy con bạn mê man Hạnh đau lòng quá…nó biết Hân đã phải chịu đựng những gì…con bé vốn giả vờ cứng rắn…nhưng chỉ nó mới biết được thực ra nó rất yếu đuối…


Nó mê man thấy một chiếc xe tải mất lái…một chiếc xe máy phóng ẩu trong đêm mưa gió…kettttttttttttttttt…Nó bật dậy…


- Anh Quân!


Một cơn gió thổi mạnh…cánh cửa gỗ bật tung…xoảng…1 chiếc bình vỡ tan…


- KHÔNG…không thể có chuyện đó được…


- Có chuyện gì, Hân, mày đừng dọa tao…


- Tao thấy anh Quân có chuyện…Mày gọi cho anh ấy dùm tao…


Hạnh miễn cưỡng bấm số:


- Alo. Chủ nhân của số máy này bị tai nạn…đang trên đường đi cấp cứu…


- Xin…hỏi…bệnh viện nào ạ?


- Việt Đức…


- Vâng…


- Hân ak, mày phải bình tĩnh…Anh Quân đang được đưa đi cấp cứu…


Nó xỉu lần nữa…em giết anh rồi Quân ơi…


Trong đêm mưa bão, 2 cô gái trẻ đội mưa, phóng xe như xé màn đêm…đến nơi…thấy đã có mấy người đứng ở phòng cấp cứu…nó chỉ mơ hồ nhận ra mẹ Quân…


- Cô


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Truyện bựa: Sao em nỡ vồi ế chồng?

Tác giả của bộ Trinity Seven sẽ cho ra mắt một spinoff mới

Đoạn PV đầu tiên của anime Non Non Biyori Repeat được trình làng

Tác giả của bộ Trinity Seven sẽ cho ra mắt một spinoff mới

Season 7 của series anime Battle Spirits sẽ được lên sóng vào mùa xuân năm sau

Tác giả của bộ Trinity Seven sẽ cho ra mắt một spinoff mới

Season 7 của series anime Battle Spirits sẽ được lên sóng vào mùa xuân năm sau

TAG: