Đèn phòng mổ vụt tắt…
- Bác sĩ cháu nhà tôi?
- Đã qua cơn nguy hiểm…gia đình đừng lo lắng quá…
- Cảm ơn bác sĩ…
Mọi người đi theo chiếc xe đẩy…nó đứng lại đó…mọi chuyện sẽ ổn thôi…
***
Gặp lại…anh quên rồi sao?
5 năm sau…
Tập đoàn Quân Phát…
Có thể nói Quân Phát là tập đoàn có tiềm lực mạnh…hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực thời trang…nhưng phát triển cũng khá mạnh về mỹ phẩm, âm nhạc…các công ty con hoạt động cực hiệu quả…trong đó có công ty thời trang MORE…
Với bằng tốt nghiệp loại ưu cùng với một vài giải thưởng trong nước, Gia Hân đã được tuyển thẳng vào MORE…những sáng tạo bất ngờ cùng giải thưởng lớn tại cuộc thi thiết kế khu vực Đông Á mở rộng…Gia Hân đã được đảm nhận vai trò trưởng phòng thiết kế sau 2 năm…vị trí mà nhiều người mơ ước…
- Trưởng phòng, phòng thư ký thông báo họp lãnh đạo…gặp mặt giám đốc mới…
- Uh, chị lên ngay…Mà ai là giám đốc hả em?
- Nghe nói mới ở Pháp về…em cũng không rõ lắm…
Phòng họp đã đầy đủ người…chỉ còn thiếu sếp mới…Cánh cửa phòng bật mở…
Một thanh niên anh tuấn đi vào, nét mặt lạnh lùng, dáng vẻ đĩnh đạc phong thái tự tin…là Quân…
Ngày ấy khi vào MORE nó không hề biết MORE là công ty con của Quân Phát…gần đây tập đoàn mới công bố thông tin này để tung cổ phiếu của MORE lên sàn…Khi biết thì cũng đã muộn…hơn nữa giờ cũng không biết Quân ở đâu nên nó vẫn làm ở đây…cốc nước đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ toang…
Mọi ánh mắt dồn vào nó…nó vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ
- Cô không sao chứ?
NÓ ngẩng đầu lên…ánh mắt ấy không có vẻ gì là thân thiết hay thù hận…cứ như nó chưa từng quen anh…
- Tôi không sao, cám ơn!
Anh tiếp tục bước tới vị trí chủ tọa…dường như là một người xa lạ…không phải là Tùng Quân ngày xưa…
Cô thư ký giới thiệu:
- Đây là anh Nguyễn Tùng Quân từ nay sẽ đảm nhiệm vị trí giám đốc kinh doanh công ty chúng ta…
Tại sao khi nhìn vào ánh mắt cô ấy lại có cảm giác gì đó rất mãnh liệt…không thể diễn tả được…đã từng gặp nhau ở đâu…tại sao khi nhìn thấy mình chiếc cốc ấy lại rơi xuống…
5 năm qua có một giấc mơ…một bóng hình nhỏ nhắn dần đi xa trong đêm tối…gió, mưa sấm chớp vang rền…lần nào cũng chỉ là bóng dáng ấy không khi nào có thể nhìn thấy khuôn mặt cô gái ấy…rút cục đó là ai? ? ? Mỗi lần cố nhớ thì đầu lại đau như búa bổ…không có cách gì nhớ được…
- Cô gọi trưởng phòng thiết kế lên gặp tôi…
- Vâng ạ!
Phòng giám đốc:
- Chào anh!
- Mời cô ngồi…
- Cô là Gia Hân?
- Vâng
- Sắp tới là tuần lễ thời trang Thu- đông, công ty chúng ta cần có sản phẩm tham dự và đó cũng sẽ là sản phẩm chủ đạo để công ty phát triển trong quý này…mong phòng thiết kế nhanh chóng tạo ra sản phẩm phù hợp yêu cầu…
- Tôi hiểu…tôi sẽ cố gắng…
- Cô có thể về được rồi…
- Chào anh!
Cô gái đó, rõ ràng đã gặp ở đâu rồi…sao không thể nghĩ ra…
** **
- Hôm nay tao gặp Quân mày ạ!
- Sao?
- Anh ấy vờ như không biết tao…
- uh…có lẽ như thế là tốt hơn cho cả 2 người…
Phải chăng Hạnh nói đúng…nếu đã không còn gì phải chăng cứ coi nhau như người xa lạ…như thế để đỡ đau…để quên hẳn đi quá khứ…Quá khứ đã theo nó suốt 5 năm qua…bao lâu nữa, nó có thể quên? ? ?
***
Khi ta nói một cái gì là quá khứ…tức là vô tình ta đã chấp nhận nó đã qua…Nhưng có khi nào những thứ đã qua sẽ trở về?
Bộ sưu tập mới đến giai đoạn gấp rút hoàn thành…mọi người đã phải tăng ca cả 2 tuần nay rồi…công việc còn lại nó nhận mình làm nốt…dù sao ai cũng có việc bận còn nó có vẻ như không…nói thật buồn cười, nhưng 5 năm rồi…nó không có ý định bước vào một mối quan hệ mới…
5 năm sau tai nạn đó, nó không gặp lại Quân…mọi thông tin về anh như biến mất…tất cả chỉ là con số 0…
Gặp lại, có phải nó vẫn muốn chờ đợi!Nghĩ lại đi Hân ơi, mày ảo tưởng những gì đó…người ta đã trở lại rồi đó…lạnh lùng hơn trước nhiều…
Nó chăm chú vào mẫu thiết kế đang dang dở…thiết kế chính còn thiếu thứ gì đó…chiếc váy này cần 1 sự trẻ trung hơn…một nét phóng khoáng…
Hết nhìn bản vẽ nó lại nhìn về bộ trang phục mẫu…vấn đề là ở đâu? ? ?
- Tôi nghĩ em lên chèn thêm vải sọc vào cổ tay và đai váy…
Uh nhỉ, thế mà không nghĩ ra được…mấu chốt ở chỗ đó…chi tiết đó sẽ là điểm nhấn cho chiếc váy…
- Ý tưởng tuyệt vời…
Nó chợt quay lại người vừa phát ngôn ra câu nói kia…
- Giám đốc…
- Hân chưa về?
- Tôi phải hoàn thành nốt mẫu này…cũng xong rồi…
- Cần tôi giúp gì không?
** **
NÓ trở lại với những kí ức xưa…
- Em tự làm được…
- Chắc không đó?
- Anh ngồi ra đi, anh ngồi đây em không làm được…
- Nhưng anh có làm gì đâu…
- Không…không biết đâu…anh ra đi…
- Anh đi thật đấy nghen…
Anh không đi mà đứng ở cửa chăm chú nhìn nó hí hoáy vẽ rồi xóa thi thoảng lại mỉm cười…Nhưng khi nào cũng thế, một lúc sau nó lại cầm tờ giấy chạy lại:
- Anh…làm sao?
Anh vẫn giả bộ làm ngơ:
- Em tự làm được…
- Thôi mà…em biết rồi…giúp em đi…
** **
- Tôi tự làm được, cảm ơn
Vô thức nó đã đáp lại như thế…
Câu nói này, hoàn cảnh này cậu đã gặp ở đâu rồi…cố nhớ lại nhưng những gì cậu thấy chỉ là hình ảnh nhòe nhòe ấy…đầu đau như búa bổ…
- Giám đốc, anh sao thế…
Nó lo lắng chạy đến bên anh…anh vẫn ôm đầu…Nó vội vàng mang xe đưa anh tới bệnh viện…
- Cô là thế nào của bệnh nhân…
- Dạ, bạn ạ!
- Cậu ấy bị một cục máu tụ trong não…do tai nạn trước kia…không có gì nguy hiểm…nhưng 1 số ký ức trước kia đã không còn nhớ gì nữa…có thể hồi phục nhưng cũng có thể mãi mãi không…
Những gì bác sĩ nói quay cuồng trong đầu nó…tai nạn…mất đi kí ức…là sao? Sao ông trời lại trêu đùa nó thế…tai nạn năm đó…sao lại để anh quên hết…tất cả là do nó sao? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
vậy giờ đây với anh nó đúng là người xa lạ…
- Anh Quân em phải làm sao đây…anh nói đi…
Nó gục đầu bên giường của anh khóc…hết thật rồi…nhưng chẳng phải đó là những gì nó muốn sao…
- Em quay lại đi…đừng đi nữa…
Quân tỉnh dậy, mồ hôi ướt trán…nó vội lau đi những giọt nước mắt…
- Giám đốc, anh tỉnh rồi…
- Sao tôi lại ở đây?
- Anh đau đầu tôi đưa anh vào đây…
- Cảm ơn…
- Anh cũng ổn rồi…tôi về trước đây…truyền xong chai nước này anh có thể về…
Nó quay đi, bóng lưng ấy…
- Xin lỗi, tôi và cô lúc trước có quen nhau không?
NÓ giật mình…
- Chúng ta chưa từng quen nhau…
Cô gái đó…có cái gì đó rất bí ẩn…không hiểu sao, đó là người duy nhất cậu quan tâm khi về nước…kể cả người được gọi là vợ chưa cưới của mình, cậu cũng không thấy quen thuộc…
Chốn cũ…
Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người…
Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa…
Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này…
Vì sao khi xưa em đã nói không cần anh…
Phòng giám đốc:
- Em tới có chuyện gì ak?
- Anh nói lạ…đến thăm anh không được sao?
- Được chứ…anh thuận tiện hỏi thôi…
- Mẹ bảo anh tối qua ăn cơm…
- Em xin lỗi mẹ hộ anh, tối anh có cuộc hẹn rồi…khi khác nhé…
- Chán thật…đành vậy…
Cốc cốc…
- Vào đi…
- Giám đốc…
- Hân!Em làm gì ở đây?
Người nó nhìn thấy là Trịnh Như Huyền…haz thế giới này thật nhỏ…
- Chào chị, em là trưởng phòng thiết kế ở đây…
Trưởng phòng thiết kế…tức là cô ta và Quân thường xuyên gặp nhau…liệu Quân có nhớ gì không?
- Em quen Hân ak?
- Ak không, em gặp cô ấy trong một cuộc thi thiết kế…không ngờ lại là nhân viên của anh…
- Giới thiệu với Hân đây là Huyền vợ chưa cưới của tôi…
- Vâng…
Vợ chưa cưới…thì ra đó là sự sắp đặt của bà Lam…từ lâu rồi, họ vốn là 1 đôi…nó chưa bao giờ là cái gì…
- Đây là bản vẽ của bộ sưu tập…
- Uh, được rồi…
- Tôi xin phép…
- Ak, tuần lễ thời trang sắp tới diễn ra ở Hạ Long…em chuẩn bị đi…chúng ta sẽ đi 3 ngày…
- Chúng ta?
- Tôi và Hân…
- Tôi có thể không đi?
- Có chuyện gì sao? Đó là công việc…
- Vâng tôi hiểu…
Cánh cửa đóng lại…
- Anh phải đi sao? Huyền hỏi
- Uh…anh mới về nên đi cho quen dần với giới thời trang…
- Chỉ 2 người thôi ak?
- uh…sao mặt em khó coi thế…anh với cô ta có chuyện gì được…
Một dự cảm không lành…đã 5 năm dù không còn ký ức…nhưng biết đâu Quân sẽ nhớ ra…5 năm rồi, phải cố gắng không thể để con bé đó xen vào được…
- Em nhớ ra mình cũng phải tới đó…mình đi chung nhé…
- Anh đi xe cơ quan mà…
- Thế thôi, em sẽ gặp anh ở đó…
HẠ LONG…
Cũng lâu rồi không trở lại…tất cả cũng khác trước nhiều rồi…ngồi trên xe nó không muốn nói chuyện với anh…không biết nó có thể giữ thái độ này được bao lâu…nó sợ sẽ không kìm lòng được…nó nhắm mắt lại giả vờ ngủ…
Miền ký ức xa xôi lại ùa về…
- Lớn rồi mà vẫn xây lâu đài cát hả nhóc?
- Kệ!Anh không được phá của em…
- Anh không phá thì sóng cũng đánh tan…để anh phá còn hay hơn…
- Không được…anh bỏ tay ra…
- Em làm gì anh nào…a thích thế…
Á…anh chết với em…
Nó đuổi theo anh trên bãi cát dài…chạy mãi nhưng không kịp…nó nghĩ ra một trò…
- A…đau quá…
Anh vội quay lại:
- Sao không?
- Chân em đau quá không đi được rồi…
- Đâu anh xem nào…
Anh cúi xuống…bất chợt bị nó kéo giật tay…ngã xuống cát…
- haha, anh ngã rồi nhá…
- Em lừa anh à…
Nó cười đắc ý đang đứng lên nhưng cũng bị anh kéo lại:
- Không dễ thế đâu cưng…
Nó nằm gọn trong lòng anh…cả 2 không nói câu gì…cho tới khi có tiếng gọi của mọi người:
- Quân ơi, mày đâu rồi…
Ký ức ngày xưa đó…cái ký ức mà nó đã cố tình vứt bỏ…nó đâu biết rằng mình đã rơi một giọt nước mắt…
Vô tình Quân đã nhìn thấy…cậu không hiểu vì sao Hân lại khép mình như thế…dường như cô có một quá khứ buồn…mọi người nói cô chỉ làm việc…không yêu đương gì…dựa vào điều kiện của cô…đó là điều khó hiểu…
Đến nơi, nó vội xách đồ lên phòng…
Buổi biểu diễn diễn ra trong 2 ngày …cũng không vó gì bất ngờ…tác phẩm của MORE được đánh giá cao…đã có nhiều công ty ký ngay hợp đồng phân phối…với trách nhiệm của mình đáng ra nó phải vui…nhưng nó cảm thấy khó chịu…muốn rời khỏi đây thật nhanh…
Huyền sợ Quân nhớ ra cái gì đó, cô ta cũng tới đây lúc nào cũng kè sát anh…một con người đáng thương…cô tưởng cô có thể giữ anh ấy nếu tôi muốn anh ấy quay về sao?
Hoàng hôn, một mình nó thả bước trên 1 bờ biển vắng…gió biển thổi mát lạnh…chẳng biết làm gì…mọi buồn phiền cứ chất chứa trong lòng…nó nổ tung mất…Nó hét to…
- Anh, em phải làm sao đây…em không chịu được nữa…em đã sai rồi sao…anh nói đi…
Vô thức nó cứ bước ra xa…ra xa mãi…đến khi cảm nhận được sóng biển đánh vào mặt nó mới nhận ra mình đang đi ra biển…nếu đi tiếp thì sao nhỉ? ? ? ? ? ?
Quân thấy bóng dáng nó cứ nhỏ dần…hình như nó muốn chết…Cậu vội chạy ra…ôm được nó đã thấy nó lịm đi…
cậu đưa nó lên bờ… nó vẫn mê man:
- Anh, em không muốn thế đâu…đừng hận em…em không thể làm khác!
Từng giọt nước mắt nóng rơi xuống tay cậu…
Cậu nghe những gì cô nói mà thấy nhói đau, rút cục ai đã làm một cô gái trở nên như thế…
- Quân ơi…đừng hận em…
Quân…Quân là ai? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
- Hân em tỉnh lại đi…
Nó mở mắt…đôi mắt ướt sũng:
- Anh …
Rồi như chợt nhận ra điều gì nó vội ngồi dậy:
- Giám đốc…sao tôi lại ở đây…
Nó đã là Gia Hân mọi khi…
- Sao em lại muốn chết?