Truyện bựa: Sao em nỡ vồi ế chồng?
Lười lấy chồng, không muốn lấy chồng đang trở thành một căn bệnh khá phổ biến, có mức độ lây lan nhanh và rộng. Triệu chứng chung của những chị em mắc bệnh này là họ thường tự đặt ra trong đầu mình câu hỏi: “Tại sao phải lấy chồng?”. Đương nhiên là họ không trả lời được câu hỏi ấy, họ không tìm thấy tác dụng, lợi ích của việc lấy chồng, và thế là họ vẫn lười, vẫn ngại, và vẫn không muốn lấy chồng!
Bởi vậy, ở bài viết này, tôi muốn giúp các chị em hiểu được rằng lấy chồng có những lợi ích và tác dụng gì!
Nói gì thì nói, lấy chồng vẫn hơn là không lấy chồng, nếu không hơn thì tại sao hàng tỉ tỉ đàn bà trên thế giới này, từ xưa đến nay, vẫn quyết định lấy chồng, thậm chí còn có những bộ tộc theo chế độ đa phu, tức một đàn bà được phép lấy nhiều chồng. Chả thế mà người đời vẫn nói rằng:
Có chồng như đũa có đôi
Như chày có cối, như nồi có vung.
Không chày cối sẽ lạnh lùng
Lấy gì mà giã tưng bừng thả phanh?
Không vung nồi cũng lặng thinh
Lấy gì úp ngửa, dập dình sớm hôm?
Mấy chị em mắc bệnh ngại lấy chồng đọc xong bài thơ chắc sẽ bĩu môi: “Xời! Lo gì! Mình ngon nghẻ, mơn mởn thế này, ới một tiếng là có cả chục thằng đến tận nơi phục vụ, sợ gì thiếu chày, thiếu vung!”.
Các chị em nói thế cũng đúng! Nhưng mà các chị em nên nhìn xa hơn, trông rộng hơn. Bởi con gái có lứa có thì! Giờ các chị em còn xinh tươi thì chúng nó đương nhiên sẽ săn đón, nâng niu, nhưng sau này, khi đã có tuổi, khi phụ tùng đã héo quắt, sồ sề, khi những cái ngon nghẻ đã trở nên nhăn nhúm, sần sùi như da con cóc ghẻ, khi những cái mơn mởn đã dau dúm và làm người ta phát sởn, thì liệu chị em gọi chúng nó còn nhào tới? Bởi đàn bà là tập hợp của những mâu thuẫn đến khắc nghiệt: dù thân xác đã lão hóa, dù cơ thể đã về già, nhưng ham muốn và khao khát trong con người họ thì dường như lại ngày càng thêm bùng cháy, thăng hoa. Đó! Đó chính là lúc chị em cần phải có chồng! Bởi chồng là cái chày, cái vung thuộc quyền sở hữu của chị em, có sự bảo đảm và ràng buộc về pháp luật, nên nó phải có trách nhiệm phục vụ chị em khi chị em có nhu cầu mà không được quyền làu bàu, dù rằng lúc đó chị em đã nhàu như quả táo tàu.
Một số chị em bao biện rằng chẳng cần phải có chồng, cứ tự đẻ lấy một đứa con để bầu bạn, để về già có chỗ nương tựa, thế là hạnh phúc rồi! Suy nghĩ này nghe thì có vẻ giản đơn và ổn, nhưng thực tế không hẳn như thế!
Trước tiên là việc kiếm đứa con, đành rằng đàn ông nào chả hám gái, chị em cứ nhiệt tình gạ gẫm, lả lơi thì kiểu gì chẳng có thằng nhào tới (kể cả là những chị em cực xấu). Nhưng đây không phải là bán dâm mà ai nhào zô cũng tiếp, đây là chị em đi xin con, nếu muốn con mình sau này thông minh, đẹp đẽ thì chị em cũng phải lựa chọn được một người đàn ông thông minh, đẹp đẽ, và vì thế, nó khiến cho nhiệm vụ của chị em thêm khó khăn hơn rất nhiều! Bởi những người đàn ông thông minh, đẹp đẽ (như Tòng chẳng hạn) không bao giờ thích quan hệ tùy tiện, bừa bãi với phụ nữ lạ…mà không dùng bao.
Nếu anh ta nhất quyết đòi dùng bao thì rõ ràng là mưu đồ dụ dỗ anh ta lên giường để kiếm đứa con của chị em đã bị phá sản. Còn nếu chị em nói thẳng với anh ta rằng chị em muốn xin đứa con thì tôi tin là sẽ hiếm người đàn ông thông minh nào dám cho. Bởi khi đó, vấn đề không còn đơn thuần là vui vẻ, là ham muốn nữa, mà đó sẽ là một đứa con: thứ có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình hiện tại (hoặc sau này) của họ, thứ mà lương tâm bắt họ phải có trách nhiệm với nó khi nó lớn lên và tồn tại trên đời này.
Tất nhiên, sẽ có những anh chàng sẵn sàng giúp chị em một cách nhiệt tình, thậm chí là nhiệt tình thái quá! Trường hợp này các chị em cũng nên thận trọng. Tôi có một cô bạn còn rất trẻ nhưng không muốn lấy chồng mà chỉ muốn sinh con để nuôi con một mình. Một người đàn ông biết chuyện và ngỏ lời muốn giúp cô ấy. Cô bạn tôi đồng ý và rồi họ tiến hành luôn. Anh này rất nhiệt tình, ròng rã cả năm trời, cứ đêm nào rảnh và trốn được vợ là anh ấy lại đến ngủ với cô bạn tôi. Thế nhưng mãi mà cô bạn tôi vẫn không có bầu. Sốt ruột quá, cô bạn tôi mới lôi anh này đi bệnh viện kiểm tra thì mới ngã ngửa ra là anh ta đã triệt sản (thắt ống dẫn tinh) từ mấy năm trước rồi.
Mà cứ cho là các chị em có xin được con đi nữa thì các cụ vẫn có câu: “Bố nuôi bà không bằng cha nuôi mẹ” (câu này tương đương với câu “Con nuôi cha không bằng bà nuôi ông”). Con cái của chị em rồi sẽ lớn, chúng sẽ phải lấy vợ, lấy chồng, để rồi lúc ấy, chị em mới thấm thía cái cảnh:
Giường cô, gối chiếc, phòng không
Đùi co, chân quắp đêm đông lạnh lùng!
Cái cảnh đó buồn lắm chị em ơi! Đau lưng, mỏi gối cũng tự thò tay xuống mà nắn, mà bóp chứ làm gì có chồng ở bên đâu mà nhờ bóp hộ?! Hồi còn trẻ, gọi phát là có thằng đến bóp ngay, mà nó bóp toàn thân luôn! Chứ về già, có ham bóp nhiều nữa đâu, chỉ bóp chân bóp tay thôi, vậy mà gọi khản giọng chả ma nào đến!
Đọc tới đoạn này, tôi biết là nhiều chị em lại tiếp tục bĩu môi không đồng tình với những cái lý do rất vớ vẩn tôi vừa nêu ra trên đây. “Gớm, lấy chồng mà ông ấy lại ví như mua cái chày để giã cối, mua cái vung để úp nồi, như là mua người để phối hợp đẻ con, như là thuê ô-sin để xoa bụng, bóp chân ấy! Tôi chỉ lấy chồng khi nào tôi gặp được người đàn ông khiến tôi muốn từ bỏ cuộc sống độc thân hiện tại, khiến tôi thấy yên bình khi gục đầu vào bờ vai anh ấy, muốn mỗi đêm đều được anh ấy vòng tay ôm, hôn lên trán chúc tôi ngủ ngon, và sáng hôm sau, vẫn là anh ấy, vẫn vòng tay ôm ấy, nhưng là hôn lên môi chúc tôi một ngày mới tốt lành! Một người đàn ông khiến tôi muốn lấy làm chồng mà không cần biết vì sao, càng không phải vì mấy lý do dở hơi đã nêu trên đây!”.
Thôi, xin chị em bớt giận! Để tỏ lòng hối hận, tôi xin kể cho các chị em nghe chuyện về một cụ bà ở gần nhà tôi. Cụ bà năm nay 90 tuổi rồi nhưng vẫn chưa chịu lấy chồng. Mọi người quan tâm thường hỏi thăm cụ là: “Bao giờ lấy chồng cụ ơi?”. Cụ cười múm mím khoe hai hàm lợi nhắn thín rồi quay mặt đi, giọng e thẹn: “Duyên cụ chưa đến! Cụ vẫn đang đợi bạch mã hoàng tử của đời mình!”.
Bạch mã hoàng tử của cụ đang ở đâu, và bao giờ thì đến? Cái này tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ cụ bạch mã hoàng tử ấy chắc cũng già, cũng yếu lắm rồi, nếu có đến chắc cụ bạch mã cũng chỉ chống gậy hoặc ngồi xe lăn thôi, sức đâu mà cưỡi ngựa trắng được nữa?! Nếu không cưỡi ngựa trắng thì sao gọi là bạch mã hoàng tử? Phải gọi là bạch gậy, hoặc là bạch xe lăn hoàng tử chứ? Thôi! Bạch gì cũng được! Chỉ mong cụ ăn uống tốt, giữ gìn sức khỏe để chuẩn bị cho đêm tân hôn, đừng để chưa động phòng đã động quan thì nghiệt oan, nghiệt oan lắm!
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Bài này viết độc quyền cho Em đẹp ( emdep.vn) và được đăng tại http:// emdep.vn/ giu-lua/ bat-benh-luoi-la y-chong- 2014121 6084834713.htm
Báo nào muốn copy/ chia sẻ vui lòng ghi rõ nguồn emdep.vn