loanh quanh trong phòng, cô đành phải đứng từ xa cầu phúc cho anh.
“Không nặng lắm, mình giúp anh ấy xử lý một chút là xong thôi.” Nói rồi Hình Dục chạy vào phòng tắm.
Chuyên ngành mà Hình Dục học là hộ lý cấp cứu, xử lý vết thương rất bài bản.
Cô kéo tay Hình Khải, Hình Khải hất tay cô ra, thấy anh quay người định đi, cô nhanh như mũi tên chạy tới chặn trước mặt anh, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, ngay sau đó cưỡng ép kéo anh quay lại trước chậu rửa mặt.
“Mặc kệ anh! đừng có lo cho anh nữa được không?”
“Em không lo cho anh thì ai lo cho anh, đưa tay đây!”
Hình Khải im lặng, cho dù là bị cảm, bị sốt hay anh chạy ra ngoài đánh nhau gây gổ, chỉ cần anh về nhà với những vết thương trên người, Hình Dục luôn lặng lẽ như thế giúp anh xử lý chúng, không bao giờ kêu ca dù chỉ một lời.
“Á!”
Hình Dục ra tay khá mạnh, đầu tiên cô đổ một lượng cồn lớn lên miệng vết thương để khử trùng, sau đó dùng kìm nhặt từng mảnh vỡ trong đó ra, dính băng dính khắp tay Hình Khải rồi giật ra, làm đi làm lại như thế, mặc dù phương pháp này có phần tàn nhẫn, nhưng lại giúp nhặt sạch bụi thủy tinh hay dị vật dính trên tay ra.
Hình Khải đau tới muốn dựng ngược tóc gáy, mặc dù mỗi lần bị thương anh đều phải để Hình Dục “hành hạ” một phen, có điều anh là kiểu người vết thương khỏi thì cũng quên đau, không nhớ lâu thù dai.
“Em hãy nói thật đi, em học hộ lý cấp cứu một phần nguyên nhân là vì anh đúng không?”
“Vâng!” Hình Dục cũng không phủ nhận.
Hình Khải cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, anh mệt mỏi ngồi dựa vào tường, để mặc Hình Dục xử lý vết thương giúp mình. Anh không thích sự quan tâm của Hình Dục, anh luôn có cảm giác như mình đang nợ cô thứ gì đó, lòng thoáng chua xót, có thứ gì đó dường như chỉ chịu một chút kích thích là đã tự vỡ vụn ra, sau đó không thể nhặt lại được nữa.
Hình Khải hoàn toàn không hiểu biểu hiện của cô là đang muốn diễn đạt điều gì, anh định giải tỏa thắc mắc thì ngay lúc ấy có tiếng An Dao hét lên từ hành lang tầng hai.
“Hình Dục, tay Hình Khải sao rồi? Mau đưa Đại Dục ra ngoài đi, mình muốn xem vết thương cho Hình Khải.”
Hình Dục cứ như gặp được cứu tinh vội vàng đáp lại lời của An Dao, sau đó đẩy Hình Khải ra, chạy khỏi phòng tắm. Hình Khải không ngờ cô lại mạnh tay như thế, loạng choạng hai bước rồi vấp vào thành bồn tắm.
Hình Dục chạy về phòng ngủ, chưa đến hai phút sau, cô thay một bộ quần áo mới đi ra, làm như chưa từng có chuyện gì cả, đầu tiên là tống cổ Đại Dục ra khỏi phòng khách, sau đó quay lại vẫy vẫy tay gọi An Dao lúc này đang đứng trên hành lang tầng hai.
“An toàn rồi, xuống đây đi.”
An Dao vỗ vỗ ngực, cô biết Đại Dục thuộc loại chó lớn nhưng thuần chủng, có điều cô vẫn thấy sợ, nói cách khác là cô không muốn lại gần loài động vật lông vừa dài lại vừa rớt dãi ròng ròng như nó.
An Dao giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà hỏi nhiều, cô vội vàng chạy xuống, đi lướt qua người Hình Dục. Giờ cô chỉ quan tâm tới tình hình vết thương của Hình Khải, trong lòng có chút không thoải mái, vốn đây là lúc thân làm bạn gái như cô ra tay thể hiện, thế mà lại bị nha đầu đó cướp mất, thật bực mình.
truyen teen hay
ANH HẬN ANH YÊU EM
Chương 21: Thì ra, Hình Dục không phải là vị hôn thê gì cả
Chớp mắt, mấy tháng đã trôi qua.
Trong những ngày tháng cô đơn đó, sự quan tâm chăm sóc chu đáo của An Dao đã lấp đầy tâm hồn trống rỗng của Hình Khải. Anh nghĩ, trong con người mình chắc chắn có một con người khác bi quan, con người đó sợ sự cô độc, sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi dũng khí để tiếp tục sống.
Anh vẫn thường tự hỏi mình là, một người có đầy đủ tiền bạc, xe hơi, nhà đẹp, tình yêu như anh, rút cuộc còn cần thứ gì nữa?
***
Đêm Giao thừa, Hình Phục Quốc về nhà thăm con trai. Khi xung quanh nhà nào cũng rộn ràng đốt pháo đón xuân, Hình Khải lại mang tâm trạng nặng nề, ngồi nói chuyện với bố trong không khí vô cùng nghiêm túc.
“Bố, con có thể làm tất cả những gì bố muốn, con sẽ nỗ lực không ngừng để đi theo con đường chính trị, bố bảo con vào đảng con sẽ vào đảng, bố bảo con vào quân đội con sẽ vào quân đội, bố muốn con đi đào tạo học thêm ở đâu cũng được. Chỉ là... bố đừng ép con phải lấy Hình Dục. Hy vọng bố sẽ tôn trọng ý kiến của con.” Lần đầu tiên Hình Khải hút thuốc trước mặt bố, anh đã chịu đựng đủ rồi, thỉnh thoảng lại có người nhắc nhở anh rằng Hình Dục là vị hôn thê của anh, còn nữa... Hình Dục tránh anh như tránh mãnh thú.
Hình Phục Quốc không trách móc con trai, mặc dù ông không hiểu Hình Dục có điểm nào không tố
Thời gian đầu khi Hình Phục Quốc đưa Hình Dục về nhà nuôi dưỡng, hoàn toàn là vì muốn tìm một người bạn có thể trò chuyện với con trai mình, nhờ đó anh sẽ không chạy đi gây chuyện khắp nơi nữa. Nhưng bây giờ, con trai ông xuất sắc ưu tú về mọi mặt, thậm chí trong một thời gian ngắn đã tinh thông mấy ngoại ngữ, từ một đứa trẻ hư hỏng lông bông trở thành tấm gương sáng được đồng nghiệp và hàng xóm ca ngợi hết lời. Con trai đã giỏi giang như vậy, ông cũng được thơm lây, coi như đã đạt được mục đích chính, chỉ là ông không biết phải nói thế nào với Hình Dục bây giờ?
Hình Phục Quốc khẽ thở dài, nói: “Tình yêu không thể ép buộc được, dù sao cũng phải sống với nhau cả đời, bố có thể hiểu được những gì con đang nghĩ. Chuyện này con đừng lo nữa, bố sẽ gặp Hình Dục nói chuyện, chỉ sợ con bé sốc quá, mặc dù thời gian đầu Tiểu Dục không phải…”
Hình Khải nói xen vào ngắt lời bố: “Về điểm này thì bố không cần phải lo, những gì con nói cũng là điều mà cô ấy muốn.”
Hình Phục Quốc sững lại: “Tiểu Dục nói nó không muốn lấy con chứ không phải con không muốn lấy nó?”
“Cô ấy không muốn lấy con mà con cũng không muốn cưới cô ấy, bọn con đều cho rằng làm người nhà của nhau tốt hơn là làm vợ chồng...” Hình Khải không muốn thừa nhận, anh cố gắng nhếch môi lên nở một nụ cười, hỏi: “Bố, tại sao ngày xưa bố lại lấy mẹ?”
Nhớ đến người vợ đã mất mười mấy năm của mình, Hình Phục Quốc vẫn thấy xót xa, khi mẹ Hình Khải mất, Hình Khải chưa được ba tuổi, vì con ông cũng từng nghĩ tới chuyện tái hôn. Nhưng ông không tìm được người phụ nữ nào có thể thay thế vị trí của người vợ đã khuất.
“Mẹ con là một người phụ nữ ít nói, dịu dàng, giỏi giang, lương thiện, xinh đẹp. Có thể lấy được một người phụ nữ như mẹ con làm vợ thật sự là hạnh phúc lớn nhất đời bố. Nhưng, sau khi mang thai con, mẹ con mới biết mình bị mắc bệnh tim nặng, khi đó y học còn chưa phát triển lắm, bác sỹ khuyên mẹ bỏ con, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bố cũng khuyên mẹ con đừng sinh nữa, nhưng mẹ con không nghe, nhất định đòi sinh con, vì bố là con một, mẹ con cho rằng đã lấy bố thì phải có nghĩa vụ duy trì nòi giống cho nhà họ Hình, bố nói thế nào mẹ con cũng không nghe... ôi! Bố cũng chẳng còn cách nào, đành ép mẹ con phải phá thai. Mẹ con khóc lóc gào thét, như một người điên đẩy các y bác sỹ ra, quỳ trước mặt bố, cầu khẩn bố, xin bố để mẹ sinh con ra...”
Hình Phục Quốc đưa tay lên ômđàn ông dù mạnh mẽ tới đâu cũng có điểm yếu không thể chạm tới, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó, ông đau đớn khôn nguôi.
Hình Khải hoàn toàn không biết để mình được có mặt trên cuộc đời này mẹ đã phải lấy tính mạng ra để đổi.
Anh đưa cho bố một điếu thuốc, vỗ vỗ vào lưng ông như muốn an ủi. Hình Phục Quốc bình tĩnh lại, châm thuốc, nở một nụ cười như muốn nói với con trai rằng ông không sao, nói: “Khi bố nghe thấy bốn từ “mẹ con bình an”, bố đã khóc, tiếng khóc ông ổng đó khiến các y bác sỹ sợ tới mức họ tưởng bố bị trúng tà... Ha ha!”
“Dù mẹ con đã sinh ra con một cách thuận lợi, nhưng mẹ con vẫn cảm thấy có lỗi với bố, vì mẹ con biết chắc rằng bà sẽ ra đi trước bố, vì vậy bà bắt đầu học cách chờ đợi, cho dù bố có về nhà muộn tới mấy mẹ con cũng chờ, nấu cho bố một bát mỳ vằn thắn nóng hổi, ngồi bên cạnh nhìn bố ăn, nụ cười luôn nở trên môi… thời đấy bố mẹ khá bảo thủ, không giống như các con bây giờ cứ mở miệng ra là nói yêu. Nhưng điều mà bố muốn nói với con là, mặc dù thời gian bố và mẹ ở bên nhau cộng lại cũng chưa tới nửa năm, bố vẫn rất yêu mẹ của con.” Hình Phục Quốc nhấc bàn tay run run lên, chỉ vào tim mình: “Mẹ con sống ở đây, không ai có thể thay thế được. Bố rất hy vọng con có thể được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời đó.”
Hình Khải không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là không khí ấm áp dịu dàng đang bao phủ lấy hai bố con anh, rất đau buồn rất thân thiết, cứ như mẹ đang về thăm hai bố con vậy. Bà vòng tay ôm lấy chồng mình, dịu dàng thân mật, khẽ nói với ông rằng bà rất nhớ ông...
Hình Khải cầm di ảnh của mẹ lên, vuốt vuốt, rồi cười: “Bố, tự nhiên con thấy Hình Dục khá giống mẹ...”
Hình Phục Quốc đón lấy tấm ảnh, lấy khăn mùi xoa, cẩn thận lau xung quanh, cùng lúc đó môi ông nhếch lên cười: “Đúng thế, lần đầu tiên khi nhìn thấy Hình Dục, bố cũng giật mình, cứ như gặp lại mẹ con thời trẻ vậy, cũng không hay nói, đôi mắt to trong veo chớp chớp. Hình Dục vốn không muốn bố nhận về nuôi, bố phải thuyết phục mãi nó mới chịu. Thế mà đồ ngốc là con đây lại không biết trân trọng con bé, thật là uổng phí lòng tốt của bố!”
“Dạ? Bố chưa bao giờ kể những chuyện liên quan tới cô ấy... Bố kể đi!”
“Hôm đấy bố đang trên đường xuống doanh trại thăm hỏi binh sỹ, trời mưa rất to, một bé gái đột nhiên xông ra chặn trước đầu xe, nếu không phản ứng nhanh thì có lẽ đã đâm phải con bé rồi. Đương nhiên bố rất tức giận lao xuống xe mắng cho nó một trận, khi ấy bố nổi giận đùng đùng vậy mà nó chẳng hề sợ hãi, cũng không nói gì, chỉ đứng nhìn chăm chăm vào quân hàm trên vai bố, cho tới khi bố quay người lên xe nó mới giật giật gấu áo bố, nó nói nó muốn làm quân y, xin bố nhất định phải cho nó vào quân đội.”
Hình Khải ngẩn ngơ, thì ra đấy là lý do Hình Dục muốn thi vào trường đại học Y?
Hình Phục Quốc nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Bố chắc chắn không thể để một cô bé có lai lịch không rõ ràng vào quân đội, nhưng bố cũng không thể đi được, con bé dang tay chắn ngang cửa xe, dọa thế nào nó cũng không chịu hạ tay xuống. Những chuyện sau này, con đều biết cả rồi đấy, bố mẹ nó là quân nhân, hi sinh trong công tác phòng chống lũ lụt, nhà nước vẫn luôn có chính sách đặc biệt dành cho gia đình liệt sĩ, nên đã sắp xếp ổn thỏa cuộc sống sau này cho con bé rồi, nhưng nó nhất định đòi làm quân y, bố lại thích tính cách ngoan cường đó, đương nhiên cũng vì nó nhìn khá giống mẹ con, vì vậy bố mới đưa nó về nhà. Còn có ý để con bé làm vợ con, Tiểu Dục và con biết cùng lúc, nó rất hiểu biết, không lập tức phản đối quyết định bố khi đó.”
“Không lập tức?!... ý bố là sau đấy cô ấy cũng đã tìm bố để nói chuyện?” Hình Khải nghe mà đầu đặc lại.
Hình Phục Quốc lắc lắc đầu: “Bố cứ nghĩ nó sẽ tìm gặp bố, nhưng đã hai năm rồi, nó chưa một lần nào nhắc tới chuyện này, thậm chí còn chăm sóc con hết sức chu đáo, khiến bố cứ nghĩ nó đã ngầm chấp thuận rồi. Ai ngờ hai con mỗi đứa đều có suy nghĩ riêng của mình, chỉ có bố là tự vui quá sớm?”
Trong lòng Hình Khải tâm trạng phức tạp, thì ra Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn luôn không đồng ý lấy anh, càng không sống ở nhà anh với thân phận là vị hôn thê của anh. Còn hai bố con anh, bố thì coi cô là con dâu, anh thì coi cô là vợ, sai bảo Hình Dục hết việc này tới việc khác. Cần thì gọi tới không cần thì đuổi đi, thỉnh thoảng còn nói những lời khó nghe với cô nữa.
Còn phải nói nữa, bố con anh thật quá đáng.
Có điều, nghe xong những lời bố kể, Hình Khải cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất thì cảm giác bị trêu chọc cũng không còn nữa. Thậm chí, anh còn nên nói với Hình Dục một câu, xin lỗi.
Đúng lúc này, Hình Dục gõ gõ cửa, giơ bánh pháo trên tay lên, nghiêng đầu cười ngọt ngào
“Bố, hiếm khi bố về nhà đón tết, chúng ta đốt pháo cho vui nhé.”
Hình Phục Quốc và Hình Khải đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười, Hình Khải đứng dậy, đón lấy bánh pháo trên tay Hình Dục: “Hình Dục, mau mang hết ra đây, hôm nay chúng ta sẽ đốt thật vui vẻ.”
“Vâng” Hình Dục trả lời rõ ràng, cười hi hi chạy vào trong kho tìm.
Một lúc sau, trong sân nhà Hình Dục náo nhiệt vô cùng. Hình Khải bắn một cây pháo hoa lớn, Hình Phục Quốc đốt hàng loạt những bánh pháo nổ, cùng với những tiếng nổ vang trời vui tai, là những bông pháo hoa tung bay tứ phía, pháo hoa nở tuyệt đẹp, thắp sáng cả bầu trời đêm, những tiếng ca vui vẻ vang lên trong sân, thấp thoáng khắp nơi.
Hình Dục ngẩng lên nhìn trời, reo hò cổ vũ.
Hình Khải thấy tàn pháo hoa bắt đầu bắn lên rơi xuống, vội vàng kéo Hình Dục ra phía sau mình.
“Hình Dục, em gái... năm mới vui vẻ”
“Hình Khải, anh trai... chúc mừng năm mới!”
Những tia sáng nhấp nháy như tô điểm thêm cho nụ cười của cả hai người, gần như tất cả đều đã cởi được nút thắt.
“Bố, nhân dịp bố về nhà, chúng ta hãy làm sủi cảo đi, cùng ăn giao thừa?” Hình Dục chạy vào trong phòng.
“Ý hay, bố sẽ cán bột.” Hình Phục Quốc xắn tay áo lên, vui vẻ cười không ngớt.
Vui thì vui, nhưng trong lòng ông vẫn có chút cảm giác bất lực, anh trai em gái hai đứa cũng gọi nhau rồi, xem ra chúng không thể nên cơm nên cháo.
Có điều, cho dù Hình Dục lấy kẻ may mắn nào, thì cô mãi mãi vẫn là con gái nhà họ Hình.
“Mau lên Hình Khải, hôm nay anh cũng phải lao động, mau ra rửa rau đi.”
“Đến đây, rửa không sạch đừng mắng anh đấy.” Hình Khải tươi cười bước vào nhà, khi anh quay người lại để đóng cửa, pháo hoa từ sân nhà khác cũng vừa được bắn lên trời, anh ngẩng đầu nhìn đủ loại màu sắc đang tung nở, miệng hơi nhếch lên cười, đẹp nhưng cao quá, cũng có thể đấy mới là đẹp nhất
Bố mẹ em gái, chúc mừng năm mới!
Chương 22 : Sinh nhật
Chớp mắt đã tới tháng ba, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Hình Khải, nhưng anh đang chìm trong áp lực quá lớn của sự nghiệp và việc học nên chẳng có tinh thần đâu mà chúc mừng sinh nhật chính mình, anh phải thừa nhận là cùng lúc học hai ngoại ngữ thật khó
Đến trang: