– Tôi…không biết! – Sao lại không biết? Thấy sao? – Nóng… – Tôi muốn nói với anh điều này…bây giờ tôi mới nhận ra là…tôi đã thích anh mất rồi!!!- nó nhìn thẳng vào mắt Long mà nói với vẻ rất thật không có chút gì là ngại cả. – Pul…tôi…- Long nhìn nó ngại mà hai bên má cứ đỏ ửng lên. – Như vậy có được gọi là tỏ tình không nhỉ???…Có mùi khét rồi! Anh nấu ăn kiểu gì thế?- nó khoái chí cười hớn hở. – Cô…hay nhỉ??? Cô chơi tôi đó hả? – Xin lỗi nha! Ai bảo anh tưởng thật làm gì!!! Nhưng nếu như thế thì có được gọi là “tình cảm” không nhỉ???- nó cười tinh nghịch. – Cô…đáng lẽ ra cô là con trai mới đúng…tôi chưa thấy đứa con gái nào như cô đó…lúc nào cũng chọc phá người khác!!!- Long nói với vẻ bực tức lộ rõ trên mặt. – Xin lỗi mà! Tôi đã nói xin lỗi rồi còn gì! Anh làm gì mà khó chịu thế? Tôi chỉ muốn xác nhận như thế có gọi là “tình cảm” không thôi mà!!!- nó tỏ vẻ hối lỗi. Chap 24:
- Sao mà không khó chịu được chứ… cô nghĩ sao khi mình bị đem ra làm trò đùa như thế??? Hôm nay cô đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn cơm. Nhịn nhé?!- Long cũng rất muốn giận nó nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ đó của nó thì không thể giận nổi nhưng phải chọc nó một phen thì nó mới biết thế nào là lễ độ. – Anh giận tôi đấy à? Xin lỗi mà! Tôi hứa là sẽ không có lần sau nữa đâu mà! Đừng có giận tôi mà!- nó thật sự sợ Long giận nó vì nó nghĩ mình cũng có hơi quá đáng với hành động vừa rồi. – Không! Tôi đâu có giận cô! Nhưng bữa trưa cô vẫn phải nhịn! – Tại sao tôi phải nhịn…tôi cứ ăn đấy anh làm gì được tôi nào?- nó thấy Long không giận liền trở mặt. – Tôi là đầu bếp…muốn ăn thì phải hỏi tôi! Haha!- Long cười đắc thắng. – Được rồi…anh Long đẹp trai anh Long dễ thương anh Long tốt bụng đừng có ác vậy mà!- nó vừa nói vừa đi tới chọc lét vào hai bên hông của Long rồi chạy thẳng lên nhà. – Cô đứng lại đó!!!- Long tắt bếp rồi chạy theo nó. – Tôi không có ngu đến nỗi đó đâu!!! – Tôi mà bắt được cô thì cô xong đời với tôi! – Plè…plè…đợi kiếp sau nhé!- nó quay lại lè lưỡi chọc tức Long. – Ya! Bắt được rồi! kakaka… “RẦM” Sau khi bị Long bắt được nó vũng vẫy đẩy Long ra nhưng không ngờ Long nắm mạnh tay quá nên lôi theo nó té xuống. Tình hình bây giờ là Long nhìn nó…nó nhìn Long, bốn mắt nhìn nhau và… môi chạm môi. Chừng được 5s thì nó đứng dậy người nóng bừng bừng. – Tôi…- nó giật mình chạy ngay xuống bếp tay vẫn sờ vào môi. Long lồm cồm bò dậy, đầu óc vẫn quay cuồng, cái cảm giác nóng nóng khi chạm vào đôi môi ấy không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác nóng bừng lên trong người. Long chạy vụt ra ngoài hình ảnh về nụ hôn ấy vẫn còn lởn vởn mãi trong đầu Long. Long đứng vò đầu bức tóc vì nghĩ mà vẫn còn thấy rất ngại. Bà Long cười mãn nguyện khi thấy cảnh không nên thấy chút nào hết… nhưng vẫn rất vui…bà cứ cười mãi không thôi. …………… Duy thì lưu lạc ở chốn nào không hay… Sáng sớm nay Duy đã thu xếp hành lý (nói vậy thôi chứ chỉ có vài bộ) về nhà ngoại ở chơi vài ngày cho thư giãn đầu óc. Duy nhờ dì xin phép cho nghỉ học rồi, mà có đi học thì cũng chỉ lên ngồi chơi thôi chứ thi xong rồi nên không có học hành gì nữa đâu. Ở quê ngoại không khí trong lành rất thoải mái có thể quên hết phiền muộn trong đầu. Hân thì sau khi rời khỏi trường lại có mấy đứa em họ lên chơi nên đi cùng bọn nó. Không có nhiều thời gian rãnh rỗi nên Hân cũng ít nghĩ về Duy hơn. …………… Nó cứ lăn qua lăn lại trên giường nhưng vẫn không ngủ được. Hình ảnh về nụ hôn bất đắc dĩ lúc trưa vẫn luôn bám lấy nó, nó không ngủ được chắc là vì chỗ lạ nên không quen hay là vì một lý do gì khác… rất khó nói. Nó ngồi bật dậy ra ngoài bang công đứng ngắm cảnh đêm. Bất chợt nó nhớ đến Duy không biết giờ này Duy thế nào rồi, cả Hân nữa tại sao cả hai phải như thế, nó cũng không biết vì lý do gì mà My lại rời bỏ Duy nữa. Tối hôm đó Hân suy nghĩ rất nhiều. Quyết tâm làm cho Duy quên đi quá khứ hay là bỏ cuộc. Hân phân vân không biết nên làm cách nào rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau đến lớp Hân mệt mỏi nằm dài lên bàn lúc này thật tẻ nhạt biết bao…không có nó, không có Long, không có ai bầu bạn cả. – Ủa! Đi học lại rồi đó hả?- Tuấn ngồi bên cạnh Duy lên tiếng khi thấy Duy có mặt trong lớp giờ này. – Ừ! Nghỉ ở nhà cũng chán!- Duy cười đáp lại. Hân nghe tiếng quen quen thì ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Duy rồi nhưng Hân chỉ nhìn sơ qua vài giây rồi lại úp mặt xuống ngủ tiếp. Duy thấy thái độ Hân như vậy chắc là không thèm nói chuyện với Duy nữa rồi. Duy rất muốn tỏ ra như không có gì nhưng thái độ Hân như thế thì có lẽ là không được rồi. Duy là một người vui vẻ, vô tư và rất mau quên đi chuyện cũ nhưng đó chỉ là hình thức bề ngoài thôi chứ thật ra Duy không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của mình, ẩn bên trong lớp vỏ bề ngoài đó là sự yếu đuối của một con người khi mất đi tình yêu của mình. Giá như có nó với Long ở đây thì tốt biết mấy. Ít ra cũng không ngại nhìn mặt nhau như bây giờ. ……………… – Làm gì mà về sớm thế? Tôi còn đang buồn ngủ mà!- nó vừa nói vừa ngáp ngủ.
Chap 25:
- Vậy thì cô ở lại về sau nhé! Tôi về trước. – Anh…- nó tức quá mà không biết nói gì. – Lẹ đi! Ở đó mà nói nhiều!!! – Từ từ… Nó và Long đang ngồi xe buýt nó thì gật lên gật xuống thấy vậy Long nghiêng đầu nó dựa vào vai mình. Long cứ ngồi cười tủm tỉm như thằng điên mà cũng không biết tại sao lại cười sảng như thế nữa nhưng cứ thấy vui vui trong lòng làm sao. “ joheun sarang neo neun naegae chot sarang…” Tiếng chuông điện thoại reo lên làm nó thức giấc. – A lô…- nó mệt mỏi lấy điện thoại ra nghe với giọng ngái ngủ. – Minh đang ở đâu vậy? Sao hai hôm nay Minh không đi học?- giọng Thiên từ đầu dây bên kia oan oan lên. – Minh đang ở…nhà người quen…mà có gì không Thiên???- nó quay sang nhìn xem Long thế nào thì thấy Long đã ngủ nên yên tâm nói chuyện hơn một chút. – Thì thấy Minh không đi học nên gọi hỏi vậy thôi!!! – À…mấy hôm nay Minh có chút việc đó mà…mai Minh đi học lại. – Ừ…Minh có nhớ Thiên không? Thiên nhớ Minh quá à!!! – Hả??? – Đùa thôi mà! – Ừ… nhớ… Minh cũng nhớ Thiên lắm!!!- nó nói giọng nửa đùa nửa thật. – Thôi! Vào học rồi Thiên tắt máy nha! – Ừ…pipi! – pp!!! “Nói chuyện vui vẻ quá ha! Lại còn nhớ Thiên lắm nữa! Nghĩ mà thấy tức!!!”- Long tuy giả vờ ngủ nhưng lại nghe hết cuộc nói chuyện giữa nó với Thiên mà tức không chịu nổi. Xuống xe Long không nói gì mà bỏ đi một nước làm nó thấy khó hiểu nó đang tính nói gì đó với Long nhưng có lẽ là không kịp rồi. – Anh ta sao thế nhỉ???- nó gãi đầu suy nghĩ không biết Long có vấn đề gì không nữa. Nó đứng nhìn theo bóng Long khuất dần rồi cũng lết bộ về nhà nhưng trên suốt đoạn đường về nhà nó không ngừng suy nghĩ về thái độ khó hiểu của Long lúc nãy. Về đến nhà nó lại lên phòng ngủ một giấc vì đêm hôm qua có ngủ được đâu sáng nay lại bị Long gọi dậy sớm nữa. Cốc…cốc – Pul! Xuống ăn cơm!- Duy đứng trước phòng nó gọi. – hơhơ…đợi xíu- nó uể oải đứng dậy đi rửa mặt rồi xuống lầu. – Ủa…tao tưởng mày bỏ nhà đi rồi chứ?!- nó giật bắn người khi thấy Duy ngồi một đống trước mặt nó. – Mắc gì bỏ nhà đi mày? Có nhà không ở ngu sao mà bỏ đi làm gì cho khổ thân!!!- Duy thản nhiên trả lời nó như chưa có chuyện gì xảy ra với mình. -…………- nó không nói gì ngồi xuống bàn ăn cơm. – Sáng nay không biết thằng Long nó làm gì mà không đi học?! Chán chết được!!! – Ai biết! Sao hỏi tao???- nó giật mình khi nghe Duy nhắc đến Long. – Thì tao nói vậy thôi chứ có hỏi gì mày đâu! – Hai đứa ăn cơm mau đi không là dì ăn hết đó!!! – dì nó thấy cả hai cứ ngồi nói hoài mà không ăn cơm nên lên tiếng. – Dạ…!!! – Pul hôm qua con đi đâu vậy??? – Dạ con xuống… nhà bạn ở dưới quê thôi!!! – Con không ở chơi mấy ngày rồi về??? – Dạ thôi…còn đi học nữa chứ dì…- nó cười cười nhìn dì. – Con xin phép về phòng trước!!!- Duy bỏ chén xuống rồi đi thằng lên lầu. Ăn cơm xong nó phụ dì dọn dẹp rồi chạy vội lên lầu làm thêm một giấc, lúc nãy ngủ chưa đã. Ding dong! – Con chào dì! Dì cho con hỏi có Bảo Minh ở nhà không ạ?!! – Ừ…có…đợi dì đi gọi nó…con vào nhà đi! – Minh ơi…có bạn tới tìm nè!!!- dì nó đứng dưới gọi với lên phòng nó. – Dạ!!!- nó mở cửa phòng rồi từ từ đi xuống. – Ủa Thiên! Sao biết nhà Minh mà tới vậy?- nó trợn tròn mắt nhìn Thiên ngạc nhiên. – Hềhề…có gì đâu…Thiên chuyện gì mà không biết chứ?!- Thiên nhìn nó cười tươi. – Thiên ngồi đi! Để Minh đi lấy nước.- nó nói rồi đi xuống bếp mở tủ lạnh đem ra hai ly nước cam. – Mà Thiên tới có chuyện gì không?- nó đặt hai ly nước lên bàn rồi ngồi xuống. – Uhm…cũng không có gì…tối nay 7h ở GLORY nhé…không gặp không về! Thôi Thiên về nhé! Khỏi tiễn! Tối gặp lại! – nói rồi Thiên đứng dậy nở nụ cười baby với no rồi đi thẳng ra cổng. Chap 26:
Nó lên phòng ngồi đọc truyện được một lúc lâu, nó nghĩ không biết có chuyện gì mà Thiên lại hẹn nó, không đi thì không được mà đi thì…cũng không muốn đi lắm…nhưng Thiên đã nói vậy thì…phải đi thôi… nghĩ ngợi một lúc rồi nó lại đi ngủ. 5h chiều nó giật mình dậy. Nó xem ti vi một lúc thì đi tắm rồi chuẩn bị đến GLORY nữa. Nó vừa xuống lầu thì thấy Long đang ở đó nói chuyện gì đó với Duy…nó đang nghĩ không biết là có nên lại hỏi Long một tiếng hay không thì Duy gọi nó lại: – Pul mày đi đâu đó? – uhm…có hẹn với bạn!- nó nhìn thoáng qua Long vài giây nhưng Long nhìn nó một cách lạnh lùng không như mọi ngày…cứ như Long đang giận nó vậy. – Ừ…vậy đi đi… Thật ra Duy gọi Long đến là cố ý đế nó với Long gần gũi hơn một chút nhưng kế hoạch thất bại rồi. Duy thấy thái độ của Long với nó cũng hơi lạ nhưng chắc là do Duy suy nghĩ quá nhiều thôi. Nhưng dù sao đi nữa thì Duy cũng quyết tâm ghép nó và Long thành một cặp thì mới yên lòng được. – Lâu rồi tao với mày không chơi game nhỉ??? – Ừh… – Đấu vài ván nhá??? – ok …………… Nó vừa đến GLORY đã thấy Thiên đợi sẵn ở đó, Thiên cười với nó thật tươi, nó cũng đáp lại nụ cười ấy. – Thiên đến rồi hả? – Ừh… -… đợi Minh lâu chưa? – Thiên cũng mới tới thôi mà!!! hì…- Thiên cười tít mắt… – Mà có chuyện gì quan trọng vậy? – Thôi…vào trong đi…- Thiên kéo tay nó vào trong rồi lựa một chỗ lý tưởng để ngồi. Thiên gọi đồ ăn ra vừa ăn vừa nói chuyện: – Hôm nay có chuyện gì mà Thiên hẹn Minh ra đây vậy? – Uhm…hôm nay là sinh nhật Thiên…- Thiên có vẻ hơi ngại. – Hả? Sao Thiên không nói sớm??? – Thì giờ nói cũng có sao đâu!!! – Uhm… Nó và Thiên nói chuyện với nhau một lúc lâu bất chợt nó bắt gặp được cái nhìn triều mến mà Thiên đang dành cho nó, nó thấy lạ lạ nhưng lại không muốn hỏi, nó quay sang chỗ khác để tránh ánh mắt ấy. Ăn xong cả hai cùng đi dạo lanh quanh rồi dừng chân ở một cửa hàng lưu niệm. Nó đi xem từng thứ từng thứ một… rồi nó đứng lại, mất một khoảng thời gian khá lâu để ngắm nghía món đồ nó đang cầm trên tay…là một chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu xanh rất đáng yêu. – Minh lựa gì lâu thế???- Thiên từ bên kia đi tới vỗ vai nó. – À…Minh muốn mua một số thứ…- nó bỏ cái hộp trên tay xuống. – Cái hộp đó đẹp nhỉ??? – Ừ…đi thôi!!!- nó cầm hai cái ly đôi bên cạnh trông cũng rất dễ thương và một cái đồng hồ nhìn rất cá tính đi ra quầy tính tiền. – Ủa! sao lại không mua nó nhỉ? Mình thấy Minh rất thích nó mà!!!- Thiên ngơ ngác nhìn theo nó khó hiểu và quyết định sẽ mua nó. Nó đi cùng Thiên một đoạn cũng gần tới nhà rồi…nó đưa cái hộp quà nho nhỏ cho Thiên: – Tặng Thiên đó! – Minh mua lúc nãy hả? – Ừh… – Là cái gì thế???- Thiên cầm chiếc hộp cười tủm tỉm. – Về nhà mới được mở!!! – Ừh… – Thôi Minh vào nhà đây…Thiên về đi cũng trễ rồi!!! – Ừh…Thiên về nhé!!! Mai gặp lại!- Thiên vẫy tay tạm biệt nó rồi về. Vào nhà nó thấy Long vẫn đang ngồi đó bấm bấm gì đó với Duy…chắc là chơi game. Nó đắn đo mãi không biết có nên tới nói chuyện với Long không…nhưng nó có làm gì sai đâu tại sao lại bị đối xử như thế? Nghĩ thấy tức tức nó xông thẳng tới chỗ Long đang ngồi: – Long…ra đây nói chuyện với tôi một lát! – ………… – NÀY! TRẦN ĐINH LONGGGGG…tôi có chuyện muốn nói với anh!- nó bực mình hét lên. – ………… – Anh không nghe tôi nói gì à??? – ………… – Anh ngon nhỉ???- nó lầm bầm rồi đi lại phía ghế sofa lấy cái gối quăng thật mạnh vào đầu Long một cái. Chap 27:
- ÁÁ! Khùng hả?- Long quay phắt lại nhìn nó chăm chăm. – Không bằng anh đâu!- nó đắc chí đi thẳng lên phòng để Long lại đầu bốc khói. – Mày với nó sao thế? Lại cãi nhau gì nữa hả?- Duy nãy giờ mới lên tiếng. – Đâu có!!!- Long lại tiếp tục dán mắt vào màn hình chơi tiếp. – Vậy sao lúc nãy…mày lơ nó??? – Thích thế thôi!- Long làm ra vẻ như không có gì. – Thiệt hok đó?- Duy nhìn Long với ánh mắt nghi ngờ. – KHÔNG TIN THÌ HỎI LÀM GÌ?- Long gắt lên. – Tin…tin mà! Làm gì mà nóng vậy! Chơi tiếp đi!!! “ Rõ ràng là có chuyện mà không chịu nói! Không qua mắt Duy này được đâu! Haha”- Duy suy nghĩ rồi ngồi cười khúc khích như thằng điên trong khi Long thì đang khó chịu trong người. Từ lúc lên phòng nó cứ suy nghĩ mãi nhưng nó không hiểu tại sao Long lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Từ lúc xuống xe buýt là hắn đã điên điên khùng khùng vậy rồi… Nó lăn qua lăn lại rồi cũng quyết định xuống hỏi Long thêm lần nữa. Vừa xuống thì chỉ có mình nó ở đó thôi. Duy với Long đi đâu mất rồi. – Ủa Pul…tao tưởng mày ngủ rồi chứ!!!- Duy đóng cửa lại rồi đi tới chỗ nó. – Long về rồi hả? – Ừh…nó mới về! Mà có gì hả? – Không! – Cãi nhau nữa phải hok? – Không có! – Vậy sao tao thấy mày với nó lạ lạ sao đó! – AI BIẾT ĐÂU!!! ĐI MÀ HỎI NÓ ĐÓÓÓÓ! – Làm gì mà nổi nóng thế? Không biết thì thôi! Mà tao cũng có hỏi rồi nhưng nó không nói! – Tao không biết đâu! Nhức đầu quá!- nó nói rồi hậm hực đi lên phòng. Màn đêm buông xuống…Đường phố đã bắt đầu vắng bóng người, ánh đèn cũng mờ dần, ai nấy đếu đã chìm vào giấc ngủ…nhưng vẫn còn 4 thiên thần nhỏ (ác quỷ thì đúng hơn :d) đang hành hạ chiếc giường yêu quý của mình. “Trời ơi! Có ai nói cho mình biết mình đã làm sai cái gì không? Tự nhiên lại bị lơ như thế! Hay là hắn giận mình chuyện mình nói thích hắn lúc ở nhà ngoại hắn nhỉ? Từ lúc xuống xe đã như thế…chắc là vậy rồi! Thôi mệt quá! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Bực mình quá!!! ”- nó ôm đầu rồi lại đạp rầm rầm trên chiếc giường đáng thương của nó. Còn Long thì từ lúc ở nhà nó về tâm trạng cũng không tốt hơn chút nào. “Tại sao mình lại hành động như vậy nhỉ? Tự nhiên lại đi giận nó…nhưng mà sao thấy nó thân mật với cái thằng ấy mình không thể chịu nổi… trong khi mình tới tìm nó lại còn bỏ đi chơi nữa…rõ ràng là không xem mình ra gì mà! Tức quá!!!” Duy thì nghe tiếng đạp giường rầm rầm từ bên phòng nó cũng không ngủ được. “ Pul nó làm gì mà đạp rầm rầm không cho ai ngủ thế??? Chắc là đang tức thằng bạn yêu dấu của mình đây! Thấy quan hệ hai đứa nó tốt hơn trước nhiều lắm nhưng giờ lại có chuyện gì nữa không biết! Mà hình như…thằng Long nó thích con Pul thì phải! Còn con Pul kia thì sao mình không biết nhưng chắc cũng có chút chút chứ! Mai phải hỏi nó mới được! Mai ư??? Mai…lại gặp Hân nữa…không biết phải làm sao đây??? Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần…nhưng cứ như thế mãi…thiệt là khó chịu quá!!! Heizzzzzzz…” Còn Hân thì đang lo lắng không biết có nên tiếp tục tình cảm với Duy hay không nữa…nhưng sao trước mặt Duy Hân không thể tỏ ra bình thường như
Đến trang: