– Ừ!- nó đang định đứng lên thì thấy Duy, hân, Long đang đứng trước cửa lớp nó. – Pul! Đi xuống căn tin!- Duy nói với nó như một thói quen hằng ngày. – Tao…- nó quay sang nhìn Thiên, nó không biết nên đi với ai cho phải! – Rủ bạn mày đi chung luôn đi!- Hân đưa ra một đề nghị vô cùng sáng suốt. 5 đứa nó kéo nhau xuống căn tin với ánh nhìn ngưỡng mộ có ghen tỵ có của tất cả học sinh trong trường. – Nhỏ đó là gì mà thấy nó lúc nào cũng đi chung với bọn anh Duy vậy?- NS1 – Mày nói nhỏ nào? Nhỏ đi bên trái hay bên phải?- NS2 – Hai đứa luôn! Lần này còn đi chung với Thiên A7 nữa chứ!- NS1 – Sao bọn nó cứ lựa boy đẹp mà sáp vào vậy không biết?- NS2 – Mấy bà nhiều chuyện quá!!! Tui thấy hai nhỏ xinh lắm! Ba tên kia mới là xấu đó.- NS3 – Ông thì thấy gái là sáng mắt!- NS1,NS2 …………………………… Ở căn tin – Thiên không sao chứ?- nó nhìn Thiên lo lắng. – Không…không sao!- Thiên cười gượng – Hay là Thiên ngại! Không sao đâu… tụi mình cũng quen nhau hết rồi mà!- Hân nhìn Thiên cười khẽ. – Chào…tôi là Duy!!!- Duy nhìn sang Thiên bắt chuyện. – Còn mình là Hân bạn thân của Minh có lẽ Thiên cũng biết rồi!!!- Hân nở một nụ cười thật tươi. – Còn đây là Long- Duy thấy Long không có ý định giới thiệu nên chen vào nói giúp. – Uhm… mình ngồi cùng bàn với Minh… chắc các bạn cũng biết hết rồi nhỉ???- Thiên hít một hơi thật sâu. Nó thật sự thấy bối rối… đáng lẽ ra người bối rối phải là Thiên nhưng nó lại cảm thấy khó chịu khi tất cả phải ngồi chung như thế này… còn Long nữa! Sao nãy giờ chẳng thấy hắn nói tiếng nào hết!!! – Long mày sao vậy? bị bệnh hả hay sao mà hôm nay chẳng nói tiếng nào hết vậy? Hay uống lộn thuốc???- Duy chịu không nổi sự im lặng khác thường của Long đành lên tiếng hỏi thăm bệnh tình của thằng bạn mình. – Không sao!… Tao vào lớp trước đây!!!- Nói rồi Long đứng dậy đi thẳng về lớp mà không hề ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Nhìn dáng vẻ ấy cao cao gầy gầy ấy từ xa toát lên một nét gì đó…lạnh lùng…khó nói…không giống với Long thường ngày… hay cãi cọ với nó! – Nó sao thế nhỉ?- Duy ngơ ngác nhìn mọi người. – Không biết nữa!- Hân nhìn sang nó- Mày cãi nhau với nó hả Minh? – Đâu có! Tao có biết gì đâu!- nó cũng ngơ ngác không biết gì nhưng chẳng hiểu sao cái cảm giác khó chịu đang len lõi trong nó. Nó nghĩ là sẽ không bao giờ có cái lần thứ hai mà cả 5 đứa đi cùng nhau như thế này nữa. …………………………… Sau cái ngày hôm đó nó rất ít khi gặp Long, những lúc đi cùng Duy và Hân đều vắng mặt Long… không thể hiểu nổi… không lẽ Long đang tránh mặt nó… nó nghĩ vậy nhưng không có lý do gì để Long phải tránh mặt nó cả! Nhưng tại sao nó phải nghĩ đến chuyện đó làm gì. Long muốn làm gì thì mặc xác hắn liên quan gì tới nó đâu… nó sờ trán suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Còn về Thiên vẫn luôn muốn tìm hiểu nó nhưng có lẽ Thiên không hề biết rằng… trước đây Thiên chỉ muốn tìm hiểu xem con người thật của nó có lạnh lùng thế không? Nhưng bây giờ thì việc tìm hiểu nó không còn đơn thuần với cái lý do như thế nữa… Thiên muốn được ở bên cạnh nó nhiều hơn… nhìn thấy nó vui Thiên cũng rất vui…Những khi không gặp được nó… Thiên lại nhớ nó không thể tả… cuối cùng thì… Thiên đã thích nó mất rồi!!! Gần đến Noel rồi… dạo này nó đang bận học bài để không phải bị điểm thấp trong kì thi sắp tới nên ít đi chơi hơn. Lên lớp thì nó quyết tâm nghe giảng nên cơ hội để Thiên bắt chuyện với nó hầu như là không có. Duy ở chung nhà với nó mà cũng chẳng có cơ hội nào để nói chuyện ra trò với nó ngoài những câu thông thường trong bữa ăn thôi. …………… – Minh ơi! 3 ngày nữa là Noel rồi! mày có hẹn với ai chưa? – Chưa! – Vậy tối thứ 7 7h ở nhà mày… tao nói với Duy rồi đó!- Hân cười vui vẻ rồi đi thẳng về lớp. – Ừh!- nó thở dài ngán ngẫm. …………… – Minh ơi! – Gì nữa???- nó khó chịu nhìn Thiên, có lẽ Thiên chọn không đúng lúc để nói với nó rồi! – Ngày mai là… Giáng Sinh rồi…tối mai Minh có hẹn với ai chưa?- Thiên nhìn nó ngại ngùng một lúc rồi cũng nói ra được cái suy nghĩ trong đầu. Chap 16:
- Xin lỗi Thiên! Mai Minh có hẹn với Hân rồi!!! Thiên không nói gì nhìn lên bảng, Thiên có vẻ buồn buồn thấy thái độ vừa rồi của Thiên nó thấy như mình có lỗi, nhưng nó đã lỡ hứa với Hân rồi làm sao được! Thiên lại chậm một bước nữa rồi, tuy ngồi cùng một bàn nhưng Thiên vẫn chưa hẹn được nó một buổi ra trò. ……………… – Pul! Giờ này mà còn nằm đó đọc truyện nữa!!! 6h30’ rồi đó!- Nó đang mãi mê đọc truyện thì Duy lên phòng bảo nó chuẩn bị đi rồi còn đi chơi nữa. – Hả??? Nhanh vậy?- nó giật mình quăng quyển truyện xuống đất. – Lẹ nha! Hân với thằng Long đang đợi ở dưới đó!!! – Ừh! Biết rồi! Xuống trước đi!- Nó chạy vội vào nhà tắm 15’ sau… “ Hả? Lúc nãy thằng Duy nó nói gì nhỉ? Long cũng đến sao? Mấy tháng nay không thấy mặt mũi đâu hết… tưởng chết ở đâu rồi chứ!!!…”- nó suy nghĩ một lúc rồi lấy đại một bộ đồ mặc vào. – Hân với Duy đâu???- nó nhìn quanh chỉ thấy có dáng một người con trai nhưng không phải là Duy và đang quay lưng lại với nó. – Hân với Duy ra công viên trước rồi!- Long đứng bật dậy làm nó giật mình nghiêng người ra phía sau may mà có cái tủ không thôi là té rồi! – Anh làm cái trò gì vậy?… Làm tôi hết cả hồn!!!- nó từ từ đứng dậy quát Long một trận. – Được rồi! Đi thôi!- Long kéo nó lôi đi. – Đi xe máy hả? Tôi…… – Nhanh lên! Trễ rồi!- Long hối nó. – Uhm…- nó lên xe mà mặt bí xị, nó không thích đi xe máy lắm, với lại nó đang bực tại sao Duy lại bỏ đi cùng Hân trước mà để nó lại với Long chứ. Nó ngồi sau cảm giác khi chạy xe tốc độ nhanh thật tuyệt vời… nó không nói gì cả mà chỉ nhìn Long từ đằng sau, cảm giác rất lạ… hai tháng không gặp Long thay đổi rất nhiều…không còn cãi nhau với nó nữa nhưng cái bản tính lúc nào cũng hành động theo ý mình là vẫn như trước! – Anh định đi đâu đấy? không phải ra công viên à???- nó ngồi sau hét ầm lên. – Cô im lặng chút đi! Đừng có ồn ào trong khi tôi đang lái xe. – ……… – Đến nơi rồi! Cô đứng yên đây nhé!- Long dừng xe lại cho nó xuống rồi chạy thẳng vào bãi giữ xe. – Anh ta làm cái trò gì thế không biết?- nó đứng nhìn theo Long rồi lảm nhảm một mình. – Cô đứng đó lảm nhảm cái gì thế? Đi thôi! – Đi đâu vậy???- nó hỏi trong khi Long cầm tay nó lôi vào trong như đang lôi một đứa con nít.- Đi đâu mà sao anh không nói??? Làm gì mà kéo tôi đi như lôi tội phạm về đồn công an vậy??? – Sắp tới rồi! Cô đừng có ở đó mà la ầm lên như thế! – ………… – Đẹp không???- Long nhìn sang nó đợi nó khen đẹp một tiếng nhưng nó mãi nhìn cảnh xung quanh nên không trả lời. – Ngồi xuống đi!- Long ngồi xuống gốc cây gần đó rồi kéo nó ngồi theo. – Anh… làm sao mà tìm ra một nơi đẹp thế?- nó dựa vào gốc cây rồi hướng mắt ra phía bờ hồ. – Bí mật!!!- Long cười với nó, một nụ cười dịu dàng, khiến người khác phải xao xuyến. – Anh… cười trông rất… đẹp trai!- nó thấy Long cười nhiều lần rồi nhưng lần này thì không giống những lần trước! Nụ cười ấy mang nét gì đó rất đặc biệt. – Cô… lúc nào cũng đùa được nhỉ?- Long hơi ngượng quay đi chỗ khác. – Hai tháng nay anh đi đâu thế?- nó nằm dài lên cỏ dang hai tay ra rồi nhắm mắt lại tận hưởng không khí trong lành ở đây. – Cô quan tâm sao?- Long cũng nằm xuống bên cạnh nó nhưng không nhắm mắt mà nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao. – ………… – Ngủ rồi hả?- Long nghiêng người sang nhìn nó nhưng nó vẫn không nhúc nhích gì nên Long nghĩ là nó đã ngủ thật rồi. Chap 17:
Long nhìn nó chằm chằm, hắn có chút gì đó xao xuyến trước nét đẹp ngây thơ của nó. Cái mũi không cao lắm nhưng rất đẹp, đôi môi mỏng chúm chím như em bé. Đôi mắt nó vô hồn rất thu hút người đối diện. Đúng là nó đẹp hơn kể từ khi tháo cái cặp kính mà từng bị rất nhiều người cho là xấu ra… Nó cảm nhận được hơi thở của Long đang phắt vào mặt nó…Nó từ từ mở mắt ra…Long thấy vậy liền quay sang hướng khác. – Anh không thấy lạ hả? Bầu trời hôm nay nhiều sao hơn mọi ngày!- nó nhìn thẳng lên bầu trời nơi có những vì sao đang nhấp nháy. – uhm… Tôi không biết! – Anh có thấy ngôi sao đang nhấp nháy kia không?- nó chỉ tay về phía ngôi sao nhỏ đang cô đơn ở một góc bên kia bầu trời. – Thấy! Nhưng sao nó chỉ lại có một mình nhỉ? Chắc là cô đơn lắm!!! – ……………- nó không nói gì, nhìn mặt nó có vẻ trầm ngâm. – Bây giờ tôi mới để ý là… cô không còn đáng ghét như cái lần đầu tôi gặp cô ở BIBI nữa! ……………… Vào đêm Giáng Sinh lạnh lẽo có hai thiên thần (không biết thiên thần hay ác quỉ nữa) đang nằm ngắm sao trên một bãi cỏ xanh mươn mướt ở một nơi rất yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng của những loài côn trùng nhỏ thôi. Nó thiếp đi lúc nào không hay, Long cũng mãi nhìn những ngôi sao mà không để ý mãi đến khi nó khẽ trở mình quay qua đối diện với Long. Long lại có cơ hội ngắm nó thêm một lần nữa. Long khẽ đưa tay lên vuốt cái mũi nó rồi đôi môi nhỏ nhắn đang chúm chím của nó nữa. Long lấy điện thoại ra chụp một tấm hình rồi cười tủm tỉm. THÌNH THỊCH! – Mình sao thế nhỉ??? – Long đưa tay lên lồng ngực trái nơi phát ra tiếng động vừa rồi Long cảm nhận được trái tim mình vừa lỗi đi một nhịp. Về Duy và Hân đợi mãi không thấy nó và Long đến nên đi dạo lanh quanh nhà thờ rồi dừng chân ở một quán ăn ven đường. – Đói quá! Hân ăn đi!- Duy nhìn Hân cười tươi. – Ừh!- Từ lúc đi với Duy đến giờ Hân rất ít nói và dường như là không nói câu nào. – 12h rồi!- Duy nhìn đồng hồ trên tay giật mình la lên. – Ừh! Cũng trễ rồi! Về thôi! – Không biết con Pul với thằng Long nó về chưa nữa! – Uhm… – Hân sao vậy? Có chuyện gì hả? – Có sao đâu!- Hân cố gắng cười thật tươi. – Uhm… vậy đợi xíu Duy vào lấy xe đã!- Duy nói rồi chạy vào bãi giữ xe lấy xe ra thì thấy Hân đứng thẩn người ra hình như là Hân có tâm sự. – Hân lên xe đi làm gì mà đứng ngây người ra vậy? – Uhm… ……………… – Tới nhà rồi… Hân vào nhé!- Hân vội xuống xe. – Hân! Có chuyện gì thì nói Duy biết đi! Hân đừng để trong lòng sẽ khó chịu lắm! – Có thật là Duy muốn nghe??? – Ừh! Hân nói đi! – Hân…không biết Duy nghĩ như thế nào… nhưng đối với Hân Duy rất quan trọng… Thật ra Hân đã thích Duy lâu rồi có thể nói là ngay cái lần đầu tiên gặp Duy nhưng Hân sợ… Hân sợ Hân nói ra sẽ làm mất đi tình bạn này!- Hân hít một hơi thật sâu rồi nói ra hết những gì trong lòng mình. – Hân…Hân nói thật chứ?- Duy ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào đôi mắt sắp khóc của Hân. – Thật! – Duy… Duy xin lỗi! Duy chỉ… xem Hân là một người bạn tốt thôi… hay là một đứa em gái như Pul mà thôi! Duy không xứng để Hân đối xử tốt vậy đâu! – Không sao! Nếu Duy đã nói vậy thì Hân cũng biết mình nên làm gì rồi!- nói rồi Hân vội chạy vào nhà không để Duy phát hiện ra mình đang khóc. – Xin lỗi Hân! Duy không muốn Hân phải dành hết tình cảm của mình cho một thằng không ra gì như Duy!… vì Duy… vẫn chưa quên được cô ấy! ………… 2 năm trước………… Vào một đêm giáng sinh lạnh lẽo nhưng chứa đầy hạnh phúc. – Đợi anh với! Em đi từ từ thôi! Té bây giờ đó!!!- Duy vội chạy theo cô gái tinh nghịch ấy. Chap 18:
- Em không té đâu mà anh lo! Anh nhìn này em có thể đi trên lang cang này đấy!- cô gái ấy nói rồi trèo lên lang cang bên cạnh đi từng bước từng bước. – ÁÁÁ! – Anh đã nói rồi! Xuống dưới đi còn không xong đằng này lại trèo lên tuốt trên đó!- Duy đưa tay ra đỡ cô gái ấy rồi tiếp tục cùng cô ấy bước đi trong hạnh phúc. …………… 2 tháng sau…………… – Duy à! Em có chuyện muốn nói! – Có chuyện gì thế? Sao nhìn em có vẻ nghiêm trọng vậy?- Duy nhìn cô ấy cười tươi. – Em xin lỗi!… Em không thể tiếp tục bên cạnh anh nữa! Em… chúng mình chia tay nhé! – Em đang nói cái gì thế? Em… sao tự nhiên lại đòi chia tay? Em có gì không vừa lòng thì cứ nói!- Duy hốt hoảng lay lay người cô gái ấy. – Duy à? Em nói thật đó! Mình chia tay đi! Em xin lỗi vì phải nói ra điều này nhưng chúng mình không thể tiếp tục được nữa! – Em… không còn yêu anh nữa sao??? – Anh à… em… – Em nói đi! Em có còn yêu anh không? – Em… xin lỗi! – Anh chỉ cần biết là có hay không thôi! – Duy à… anh đừng như thế!… Em… – Có hay không? – …không! – Em tàn nhẫn lắm! Em biết rõ là anh yêu em đến mức nào thế mà giờ em lại đối xử với anh như thế!!! – Xin lỗi! – Em im đi! Anh không muốn nghe em nói xin lỗi!- Duy hét lên rồi chạy vụt ra khỏi quán để lại một cô gái cũng đang khóc thầm nơi ấy! – Duy ơi!híc híc… Em xin lỗi! híc… Em không muốn nói dối anh đâu…Nhưng em phải đi rồi! híc híc…- Cô gái ấy thút thít lên từng tiếng trong đau khổ. …………… Hiện tại………… – Em ác lắm!…híc…Tại sao em lại rời bỏ tôi??…híc…-Duy cầm trên tay ly rượu lè nhè. – Long! Dừng xe! Dừng xe lại mau!!!- Đi ngang qua THE SUN nó thấy ai đó quen quen rất giống…Duy nên bảo Long dừng xe lại. – Chuyện gì vậy?- Long thắng xe cái kít làm nó chúi đầu về phía trước. – Anh nhìn xem… hình như thằng Duy đang uống rượu trong đó phải không???- nó chỉ tay vào hướng có một người con trai đang gật gù trong đó. – Giờ này khuya rồi nó không về ngồi trong đó làm gì? Chắc không phải đâu!!! – KHÔNG! Đúng là nó mà!!!- nó quả quyết với Long. – Nhưng… nó đi với Hân mà… – Sao tôi biết được!!! Vào trong đó lẹ đi!- nó nói xong vội nhảy xuống xe chạy thẳng vào trong. Sau một hồi cực lực nó với Long cũng lôi được Duy lên xe. – Thôi chết rồi! Tôi không… mang theo chìa khóa! – Cô gọi cho dì thử xem sao! – Tôi…tôi…không có đem điện thoại… – Thôi mệt quá! Sang nhà tôi vậy!- Long nói xong quay đầu xe lại và chạy thằng về nhà mình. – Anh ở nhà một mình sao???- nó ngơ ngác nhìn quanh… căn nhà thì rộng nhưng không có bóng người nào cả. – Uhm…cô Hoa về rồi nên giờ nhà chỉ có mình tôi thôi!!! – Thế pa mẹ anh đâu??? – Tôi… Cô đi lấy cái khăn cho tôi! Cái thằng này nó ăn gì mà nặng quá!- Long vừa nói vừa cõng Duy lên lầu. – Ở đâu? – Trong tủ đó!!! – Anh cho tôi mượn điện thoại xíu! – Trong túi quần này… qua mà lấy!!!- Long đang cõng Duy nên không lấy được. Nó chạy qua chỗ Long lấy điện thoại rồi vội chạy đi tìm cái khăn rồi vào giúp Long một tay. Không biết Duy làm cái trò gì mà uống say đến thế! Dì nó mà biết là tiêu đời! Nó vội lấy điện thoại ra gọi cho dì nhưng không được… rồi nó gọi cho Hân nhưng Hân tắt máy rồi. – Hân làm gì mà không nghe điện thoại chứ? – Giờ này chắc Hân ngủ rồi! 1h rồi đó! Thấy nó sốt ruột Long cũng nói vài câu làm nó đỡ lo hơn. – Hả 1h rồi??? – Ừ… có chuyện gì hả? Chap 19:
- Tôi…tôi còn phải về nhà không là chết với dì tôi! – Cũng khuya rồi… mai rồi về! – Nhưng… – Có gì tôi sẽ nói với dì giúp cho!!! Không sao đâu mà! – Uhm… vậy cũng được!- Tuy nói thế nhưng nó vẫn không yên tâm chút nào. – Cô sang phòng bên cạnh ngủ trước đi! Tôi chăm sóc cho thằng này rồi lát đi ngủ sau!!! – Ừ…- nó uể oải đi ra mắt nhắm mắt mở đi vào phòng đối diện rồi nhảy cái phịch lên giường. – Cái thằng này! Không hiểu ăn nhầm cái gì mà uống say thế không biết?- Long kéo chăn lên đắp cho Duy rồi đi về phòng. Vừa đóng cửa phòng lại Long đã thấy nó nằm một đống trên giường. – Thiệt tình!!! Mình mắc nợ hai anh em nhà này hay sao vậy trời???- Long kéo nó nằm ngay lại rồi đắp chăn cho nó. Long đem gối xuống sàn nhà nằm rồi ngủ một giấc. Những tia nắng buổi sáng rọi qua khung cửa sổ hắt vào mặt nó làm nó thức giấc. Nó mở mắt nhìn xung quanh… một căn phòng màu trắng với những đồ đạc được xếp ngăn nắp… gọn gàng hơn phòng nó nhiều. Nó định ngồi dậy hít thở không khí trong lành buổi sáng một chút nhưng… chân nó vướng phải cái
Đến trang: