Ads Phương Đàn chỉ giải thích đơn giản:
− Nhìn cô ấy khóc tôi nhớ đến em gái của mình.
Cảm giác ngượng ngùng vì ý nghĩ hắc ám trước đó, Trung Dũng đùa:
− Em gái của anh cũng “hụ” từng hồi à?
Phương Đàn trầm ngâm:
− Không. Những người phụ nữ trong gia đình tôi thường khóc lặng lẽ.
Trung Dũng vuốt mặt. Anh đã từng chứng kiến Nam Giao khóc. Lặng lẽ, như đã quen với lối khóc không trào lệ. Vẻ yếu đuối, nhẫn nhục thoạt tiên anh thương, nhưng dần dần thấy giận và ghét khi cô sử dụng cái vẻ ấy như chìa khóa mở cánh cửa lòng của người khác và nghĩ rằng mình thành công. Đôi mắt ướt mềm, đen mướt hay nhìn anh với vẻ van lơn, cầu khẩn, bi lụy khiến Trung Dũng chán nản. Mỗi lần trông thấy cô cái ỹ nghĩ đó cộm lên trong lòng anh. Anh căm ghét nhưng không thể tách khỏi và cũng chưa bao giờ vượt lên những điều tầm thường ấy để hiểu Nam Giao. Một cách tỉnh táo Trung Dũng quan sát cô tròng chiếc áo bổn phận vào lời hứa thiêng liêng của anh sau đó buộc chặt bằng sợi dây trách nhiệm như cách người ta tẩm liệm thây ma. Tình cảm của anh cũng dần lạnh lẽo và vô cảm theo. Nó khiến Trung Dũng không thể nhận ra, ngoài những van lơn, cầu khẩn, bi lụy còn có tổn thương, đau đớn trong đôi mắt ướt mềm, đen mướt ấy.
Bức màn hé mở, để lộ gương mặt của sự thật. Một gương mặt xa lạ, Trung Dũng chưa từng biết. Đã quá muộn khi nhận ra, chữ “bổn phận” được viết hoa và được điều khiển bởi lý trí còn chữ “Tình yêu” thì khắc bằng dao nhọn lên trái tim và trai tim có những ngăn không thể dung chìa khóa lý trí để mở ra được. Mối liên hệ giữa Nam Giao và anh giống như xâu chuỗi được kết bằng hạt. Giờ xâu chuỗi đã đứt, hạt văng tung tóe. Anh đang cúi xuống kiên nhẫn tìm nhặt từng hạt.
“Chúng tôi hết sức cảm kích vì sự giúp đỡ của anh trong thời gian qua. Nghĩa cử cao quý ấy khiến tôi e ngại khi thốt lời “Cảm ơn”. Xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi và cho phép tôi được gửi lại số tiền đã nhận từ nơi anh với lòng biết ơn sâu sắc về những giúp đỡ vô giá về mặt tinh thần. Vẫn còn thiếu một ít, tôi sẽ cố gắng hoàn lại anh trong thời gian sớm nhất”.
Từ lúc gặp được cô, Trung Dũng chợt thấy cuộc đời thay đổi, thênh thang như dòng song chảy ra biển. Và mình đã làm gi? Anh uống cạn ly nước cố nuốt trôi vị đắng nơi cổ nhưng chính vị khó chịu ấy lại khiến ngụm nước đắng nghét trong miệng anh. Anh đã thả trôi vì nghĩ rằng nước đang xuôi dòng, bơi làm gì cho phí sức. Giờ anh đang lạc ở nhánh sông cùng − không có em và cũng chẳng ra đến biển, Giao ơi!.
o0o
Hẻm nhỏ xíu, sâu hút lọt thỏm giữa những ngôi nhà xám xịt chen chúc nhau như những tai nấm, mỗi lần rẽ, nhà hai bên xích gần nhau, lối đi thắt lại, không gian thu hẹp. Trông thấy xe của Thông dựng ở góc sân, Nam Giao quay ra. Theo chiều ngược lại, sau mỗi lần ngoặt, nhà hai bên nhích ra xa, lối đi thoáng đãng, không gian mở rộng hơn. Nhưng thực tế đâu phải chỉ rẽ sang lối khác là cuộc đời lập tức thay đổi.
Lòng vòng một lúc, Nam Giao ghé vào công viên − vắng hoe với những chiếc ghế trống không người. Đối diện là trường trung học. Tan trường, học sinh túa ra đông nghịt. Vài chiếc áo trắng leo qua hàng rào công viên để sang bên kia đường. Thoáng một cái, sân trường vắng hoe. Cổng khép. Trên đường, dòng người vẫn tấp nập. Vòng tay trước ngực, Nam Giao thấy mình thật nhỏ nhoi, lạc lõng như hạt cát bị gió thổi bay khỏi sa mạc. Giờ chắc chị Ca nóng ruột chờ cô về nhưng ánh mắt của Vĩnh Thông khiến Nam Giao e ngại. Ánh mắt có những khoảng tối không thiện cảm dành cho cô. Nam Giao không giận, không ghét, chỉ thấy buồn.
Ngày xưa, chị Ca, Vĩnh Thông, Phương Đàn là bạn học. Nhà Vĩnh Thông rất giàu. Anh yêu Nhã Ca. Chị lại yêu anh trai cô. Vĩnh Thông thất tình nhưng Phương Đàn cũng không phải là người chiến thắng. Cuộc sống vất vả bon chen của Phương Đàn không có chỗ dành cho tình yêu. Đau khổ, thất vọng nhưng Nhã Ca vẫn yêu. Cuối cùng tình yêu của chị cũng thuyết phục được anh. Họ yêu nhau. Vĩnh Thông vẫn kiên trì. Anh là kẻ bại trận dũng cảm. Bị loại khỏi cuộc chơi nhưng không chịu rời khỏi vị trí, vẫn đứng đấy chờ cơ hội. Lặng thầm đi cạnh để chứng kiến tình yêu mặn nồng và sóng gió của hai người bạn như khán giả trung thành và kiên nhẫn.
Ngày tiễn anh trai cô sang Đức, có cả Vĩnh Thông. Họ chia tay như những người bạn dù ánh mắt cả hai vẫn hướng về một người phụ nữ. Cái vòng tròn ba người tiếp tục lẩn quẩn. Không ít lần Nhã Ca ôm chầm lấy Nam Giao, nhìn vào mắt cô rồi khóc thảng thốt. Chị không cần tiền, không cần cái tương lai mà anh đang tìm kiếm ở cái nơi xa tít ấy. Chị cần anh. Trái tim chị không phải là gỗ đá. Phương Đàn cứ biền biệt, tự buộc mình vào trách nhiệm mà không ai đòi ở anh. Anh xa quá trong khi Vĩnh Thông luôn ở cạnh chị: chăm sóc, an ủi, nâng đỡ, cảm thông, chia sẻ… Đâu phải ai vọng phu cũng hóa đá để mọi nhớ thương, khắc khoải vụt thành hư không. Nam Giao không trách khi Nhã Ca ngã lòng. Cô chắc anh trai mình cũng thế. Chưa đầy một tháng sau ngày chị khóc như mưa như gió nói lời chia tay, Phương Đàn qua đời. Nam Giao không bao giờ quên được ánh mắt của Nhã Ca trong giây phút đó. Kinh hoàng, thảng thốt, điên dại. Cái chết của anh đậm đặc quá. Làm sao chấp nhận được con người mạnh mẽ, không khuất phục, tràn đầy nhiệt huyết, nghị lực đã đầu hàng cái chết để thân xác trở thành hư vô? Một sự trống rỗng đến rã rời. Chị nhìn ảnh anh, cố tìm trong đôi mắt ấy một lời xác nhận về cái chết của chính mình.
Uể oải đứng lên, Nam Giao dắt xe xuống đường. Muộn quá rồi, đằng nào cũng phải về. Sau một hồi vần vũ điên cuồng vẫn không chuyển được thành mưa, mây trưng bộ mặt đen kịt, giận dữ. Gió ùa vào tiếp sức bằng cách gồng mình thổi những luồng cực mạnh vào không trung. Dòng xe đuổi nhau sầm sập trên đường. Dù không vội, Nam Giao vẫn bị cuốn vào. Ừ, để xem lần này cái chết có từ chối mình không? Cô siết ga. Chiếc xe lao vút đi. Gió táp vào mặt, rát bỏng. Đôi mắt hiền lành chịu đựng của mẹ, đôi mắt bao dung thương xót của Phương Đàn, đôi mắt khinh rẻ ngạo mạn của Trung Dũng, đôi mắt nhìn thẳng của Vĩnh Thông với vẻ uy quyền, lạnh lung phủ lên như chiếc áo choàng vô hình, đôi mắt đau đớn tuyệt vọng của Nhã Ca, đôi mắt lạc lõng sợ hãi của chính cô loang loáng theo tốc độ của vòng xe. Nam Giao nhắm nghiền mắt, tay vẫn siết ga. Đến bao giờ những chuyện này mới chấm dứt? Đến bao giờ? Cô lao về phía trước mong chờ một sự giải thoát.
− Em ơi! Mở đèn kìa!
Âm thanh sượt qua tai rồi loãng đi rất nhanh nhưng đủ làm Nam Giao bừng tỉnh. Mở mắt, cô ngơ ngác mất mấy giây. Cơn điên biến mất, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Chiếc xe phía trước chạy chậm lại, người thanh niên dung tay ra hiệu.
− Em ơi! Mở đèn đi.
Nam Giao chưa kịp trả lời hay có hành động nào thì một ngọn gió lớn ngược chiều thổi thốc vào mặt. Miệng đầy cát, Nam Giao lảo đảo dừng xe, dụi đôi mắt cay xè. Cùng lúc ấy tiếng động khủng khiếp vang lên, kèm theo những tiếng rú thất thanh. Mở choàng mắt, tim Nam Giao ngừng đập khi thân cây to bị lốc đánh trốc cả gốc đổ rạp xuống đường. Người, xe cuống cuồng dạt sang hai bên. Tiếng hét vẫn chưa dứt. Cảnh tượng kinh hoàng, tan hoang như một trận động đất. Người thanh niên vừa gọi Nam Giao bị nhánh cây hất văng sang bên kia, đầu gối trên lề đường, mắt nhắm nghiền. Chiếc xe bẹp dưới sức nặng của tán cổ thụ già nua, khổng lồ, mục rỗng. Nam Giao lao đến. Cô gọi và lay nạn nhân. Không thấy vết thương, Nam Giao cẩn thận nâng đầu anh lên. Chất lỏng nóng, nhờn, rin rít chảy qua kẽ tay, nhuộm đỏ từng ngón rồi nhễu thành dòng xuống đất. Có tiếng lao xao:
− Gọi cảnh sát chưa?
− Xe cứu thương đang đến.
− Chắc chết rồi. Tội nghiệp quá.
− Bị nặng thế này, sống sao nổi.
Mình lại rơi vào giấc mộng khủng khiếp nào đây? Nhắm nghiền mắt, Nam Giao hét thật to. Tiếng hét vỡ toang cả lồng ngực rồi lịm dần đi. Ai đó nâng cô lên nhưng Nam Giao không đủ sức đứng dậy. Cảnh sát đến, nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Không ai chạm đến Nam Giao. Cô ngồi đấy, bất động. Đôi mắt dán chặt vào gương mặt người thanh niên, gương mặt mà nụ cười nở ra trong khoảnh khắc đã trở thành vĩnh cửu.
Cạnh cô, xe cứu thương, xe cảnh sát thay nhau hú còi, ánh đèn đỏ rực loang thoáng một cách ma quái. Âm thanh lao xao như vẳng lại từ nơi tít tắp. Hình ảnh nhòe nhoẹt thoắt gần thoắt xa. Ai đó lấy lảnh khăn trắng đáp lên mặt anh.
Không có chuông gọi hồn chỉ văng vẳng tiếng cười đắc thắng của tử thần. Lần này thần chết vẫn ngạo nghễ từ chối cô. Lão chỉ cho phép Nam Giao đến gần mỗi khi vung lưỡi hái để cô tận mắt chứng kiến những cái chết.
Còn tệ hơn cả chết.
Chương 11
Ads Uy vũ ngắm bàn tay run rẩy − như tập trung tất cả các giác quan − đang tì trên mặt đá lạnh lẽo. Những ngón thon gầy lướt từ mái tóc, vầng trán, gương mặt đến đôi mắt, sóng mũi rồi dừng lại ở môi Nhật Văn, miết nhè nhẹ. Cử chỉ thân mật, dịu dàng, âu yếm khiến tim anh đập thình thịch vì linh cảm. Uy Vũ phân vân, nửa muốn quay đi, nửa muốn đứng yên. Gió thổi qua hàng cây. Tia nắng quái hiếm hoi chiều tà lọt qua kẽ lá in bóng anh xuống mặt đá, khẽ lay động. Bàn tay từ từ rơi xuống, cô đứng lên.
Uy Vũ nhận ra người phụ nữ này. Hôm đưa Nhật Văn đến đây, cô đứng ở góc kia. Lúc anh đỡ lấy thân hình mềm oặt của mẹ, cô cũng chao đi như chiếc lá. Ra về, Uy Vũ có ý tìm nhưng không thấy cô trong số những người đưa tiễn.
Uy Vũ nhìn đôi mắt chứa cơn bão nội tâm dữ dội trái ngược với hàng mi rũ xuống, mềm như tơ lặng gió càng tin chắc đây đúng là cô gái hôm nọ. Nam Giao hấp tấp quay đi.
− Xin lỗi, tôi không nhận ra có anh đến. Tôi đi ngay bây giờ.
Vẻ sợ hãi của cô khiến Uy Vũ ngờ vực.
− Khoan đã, tôi đã gặp em rồi phải không?
− …………
− Em là bạn của Nhật Văn à?
Nghĩa trang vắng lặng. Chiều xuống đỏ lừ đến cây cũng bị nhuộm thẳm thế mà gương mặt cô gái vẫn nhợt. Uy Vũ van nài trong tâm trí “Nói cho anh biết đi Văn. Có phải là cô ấy không?”. Nam Giao quay mặt đi, không dám nhìn nét giễu cợt của người trong ảnh, khác xa nụ cười thân thiện dễ mến khi lướt qua cô. Em ơi, mở đèn đi.
Nam Giao cắn môi. Dù Nhã Ca thuyết phục hết lời, cô vẫn đến nhà Văn. Để rồi ngây dại nhìn tấm ảnh phóng to, soi từng đường nét trên gương mặt mà nụ cười đọng mãi trong cô. Tim Nam Giao se thắt, anh trẻ quá. Giá anh cứ vụt qua cô như những người khác. Hôm ấy, trời giông gió mù mịt. Ai nấy đều vội vã. Cả anh cũng thế. Cô nhớ, anh đã phóng rất nhanh. Nam Giao vuốt mặt. Tại cô. Nếu cô về nhà ngay… nếu cô không nổi cơn điên… nếu cô mở đèn xe… nếu cô không lơ đãng… và nếu không chạy chậm lại để nhắc Nam Giao lần thứ hai có lẽ anh vượt qua được khoảng khắc ấy. Hàng trăm ước muốn bắt đầu bằng nếu như lưỡi khoan nhọn xoáy vào cô những vòng sâu hoắm. Nhật Văn − Nam Giao đọc tên anh với cảm giác lạ lùng.
Chân mày rậm, nét cười không ở trên môi mà đọng trong đôi mắt sáng. Cả tâm hồn hiện diện trong đôi mắt. Chỉ 1 giây trước khoảnh khắc nghiệt ngã, anh đã mỉm cười với cô “Em ơi, mở đèn đi”. Nụ cười chưa tắt nhưng thân xác đã gục xuống bởi tích tắc của định mệnh.
Dòng người nối đuôi nhau, lặng lẽ. Nam Giao thu mình vào một góc lắng nghe những mẩu chuyện về anh được kể bằng giọng bùi ngùi, thương cảm. Kỷ niệm về người chết thường là những kỷ nịêm đẹp, những đức tính tốt. Anh trong câu chuyện của họ là người nhiệt tình, tận tụy, hay quan tâm, giúp đỡ. Với cô, giá không như thế lại tốt hơn. Nam Giao lần lượt chứng kiến những bàng hoàng, tiếc thương, đau đớn nhưng không ai mạng tâm trạng giống cô. Cuối cùng thu hết can đảm Nam Giao bước vào, hướng về anh. Đôi mắt người trong ảnh thoáng cười, độ lượng như cây cao bóng cả nghiêng xuống mặt đất tầm thường “Em đấy à?”. Hệt con chim trúng bão, hốt hoảng tìm chỗ tránh, Nam Giao muốn vùng chạy nhưng chân bị đóng cứng xuống đất. Nhũn người trong cảm giác yếu đuối, sợ hãi cô cúi mặt nghẹn ngào “Xin anh tha lỗi cho tôi”. Ai đó đứng cạnh đỡ lấy Nam Giao “Cô ơi, cô có sao không?”
Giờ người thanh niên cũng hốt hoảng:
− Này em, em có sao không vậy?
Cố hết sức để dằn cơn hoảng loạn tràn ngập trong lòng, Nam Giao nắm chặt đôi tay. Những ngón gầy guộc, trắng bệt đan vào nhau dù chông chênh vẫn tạo thành điểm tựa. Chúng như lực hút của địa cầu giữ lấy cô, giúp cô đứng thẳng. Rời lực hút đó ra Nam Giao sẽ trở thành không trọng lượng. Lúc này, tia hi vọng mỏng manh lại khuấy động trong anh những vòng tròn linh cảm. Văn ơi, là cô ấy phải không? Nhất định là cô ấy. Bước đến gần, Uy Vũ thận trọng gỡ từng ngón tay lạnh buốt. Tội nghiệp cô. Tội nghiệp em trai anh. Chuyện tử sinh sao oan nghiệt và suồng sã quá. Đôi mắt lạc lõng, bơ vơ của Nam Giao khiến anh thương xót. Giọng Uy Vũ khẽ khàng như van xin điều gì cho bản thân anh:
− Em là cô ấy phải không?
Như người bị tuyên án, Nam Giao nhìn anh, cả ánh mắt cũng run rẩy:
− Là lỗi của tôi.
Anh siết lấy tay cô. Giọng vỡ ra:
− Chúng tôi tìm em khắp nơi.
Cơn ác mộng bóp nghẹt tim Nam Giao. Không còn chút sức lực nào để chống trả hay chịu đựng thêm, cô buông xuôi. Nguyền rủa? Căm thù? Oán hận? Thậm chí bị giết chết vẫn còn hơn thế này. Nam Giao cúi xuống, nghẹn ngào:
− Tôi không hề cố ý. Xin tha lỗi cho tôi.
Anh lắc đầu, chầm chậm:
− Không phải lỗi của em.
Vẫn nắm chặt tay cô, Uy Vũ nghiêng người đặt bó hoa trước ảnh Nhật Văn. Hai màu đỏ, trắng để cạnh nhau tạo thành sự kết hợp lý tưởng. Gương mặt hiền lành của em trai anh ánh lên nét mãn nguyện. Trong suy nghĩ, Uy Vũ thấy mình bước đến, cốc vào đầu như những lần nó đến cầu cứu anh. Được rồi, để đó cho anh. Xưa nay, Uy Vũ vẫn quan tâm đến Nhật Văn nhưng không bao giờ làm việc này một cách phô trương, cố ý hoặc đi quá mức bình thường của một người anh vì làm thế chắc chắn sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của một người sớm ý thức tự lập và trách nhiệm như Văn. Miên man suy nghĩ, anh không nhận ra người phụ nữ đứng cạnh đang run lên. Mặt đất dưới chân bắt đầu xoay khi cảm giác kinh hoàng từ hai màu đỏ trắng đổ ụp xuống, phủ lấy Nam Giao, vẫn y nguyên như buổi tối định mệnh ấy. Màu của những cánh hoa này sau khi nhuộm bàn tay cô đã loang ướt chiếc che mặt trắng của Nhật Văn. Nhắm nghiền mắt, Nam Giao lại nghe thấy tiếng lao xao của đám đông, tiếng tắc lưỡi thương xót, tiếng còi xe. Âm thanh vật vã bên tai… và vượt lên trên hết vẫn là “Em ơi, mở đèn đi”. Mặt xám ngoét, cô bám lấy tay của người đàn ông bên cạnh. Anh cúi xuống:
− Gió lớn quá. Muộn rồi, chúng ta về thôi, em.
Ma lực từ giọng nói kéo Nam Giao đi. Ánh mắt Nhật Văn đầy vẻ đồng lõa. Cô lắc đầu “Tôi không giữ bí mật này nữa”. Nụ cười trong ảnh chuyển thành ngờ vực “Thật không? Nó giúp được gì cho họ?”. Nam Giao nghe lời thì thầm