XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
có khác biệt, vậy mà được sao!” Tiếp đó, anh ấy không cần biết tôi có đồng ý hay không, đưa tay kéo cổ áo tôi ra, sau đó áp chiếc dây đeo vào ngay tim tôi. Tim tôi cứ đập thình thịch, đứng im không nhúc nhích, vì sợ nếu cử động một tí thì tay Kỷ Trung sẽ lệch ra khỏi chỗ khác mất!

Trong phút giây đó, Kỷ Trung cúi đầu xuống nhìn, tôi cũng ngước nhìn vào mắt của anh. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi không thốt lên lời nào cả, cứ để anh ấy áp dây đeo vào ngực, tiếp đó nghe Kỷ Trung nói: “Y Nghiên, cậu còn nhớ không? Trước đây có một lần cậu hỏi, nếu sau này nhớ mình, nhưng lại không thể gặp mình thì phải làm sao? Bây giờ mình tặng cậu dây đeo này, lúc cậu nhớ đến mình, có thể như bây giờ, lấy tay ôm chặt lấy ngực, cũng như ôm lấy mình vậy, vì máu của mình đang chảy trên ngực cậu đó.”

“Máu của cậu?” Tôi ngạc nhiên.

“Phải, máu của mình. Năm ngoái lúc mình đua xe bị tai nạn phải nhập viện, mình vô tình nghe thấy bác sĩ nói với ba mẹ mình, có thể tính mạng mình sẽ nguy hiểm vì mất quá nhiều máu nhưng lại không tìm ra nhóm máu tương đồng. Lúc đó mình nghĩ mình không thể nào gặp lại cậu được nữa rồi. Vì thế mình tự lấy máu của mình cho vào cái dây đeo này, muốn mang nó tặng cho cậu. Nhưng không ngờ sau đó Thái Chân xin mình… chuyện sau này thì cậu đã biết rồi!”

Kỷ Trung tiếp: “Lần đó sau khi bị cậu đấm một cái, vết thương cũ tái phát nên lại phải nhập viện. Thái Chân rất lo lắng, bảo mình lập tức hứa với cô ấy phải quay về Mỹ, sau này không được gặp cậu nữa. Vì thế mình đã đồng ý, liền cùng bọn Tại Vũ đến nhà cậu, muốn mang dây đeo hình này tặng cho cậu…”

Lúc Kỷ Trung nói đến đó, tôi bỗng nhiên chen vào: “À, mình biết rồi. Thảo nào hôm đó, mình thấy cậu đứng dưới cây to trước vương nhà mình, trong tay nắm một vật màu đỏ, hỏi cậu là thứ gì thì cậu lại không chịu nói, nhưng nét mặt lại rất kì lạ.”

Kỷ Trung gật gật đầu rồi lại thở dài nói tiếp: “Đúng rồi, hôm đó mình muốn đưa nó cho cậu, nhưng ở trước mặt cậu mình lại không thể lấy ra được. Vì chỉ cần sau khi đưa nó cho cậu, thì chúng ta sau này sẽ không thể nào gặp lại nhau nữa, mình vừa nghĩ đến đó thôi trong lòng đã thấy đau buồn lắm.”

Tôi lấy tay sờ lên dây đeo trước ngực, hỏi Kỷ Trung: “Vậy tại sao bây giờ cậu lại tặng dây đeo này cho mình chứ?”

Kỷ Trung nắm chặt lấy tay tôi nói: “Y Nghiên, cậu có cảm thấy mình ngốc lắm không? Mình từng nghĩ, trải qua lần tai nạn xe đó, mình đã có hiểu biết hoàn toàn mới và thành thực hơn về tình yêu, cuộc sống. Mình cảm thấy mình không còn là một Kỷ Trung kiêu ngạo, ngang ngược, được mọi người ở bên cạnh nuông chiều đến nỗi hư đốn như trước kia nữa Nhưng không ngờ sau khi trở về gặp lại cậu, mình không thể đồng thời đối mặt với hai người con gái được. Mình từng đau khổ muốn chia mình thành hai, một nửa cho cậu và một nửa cho Thái Chân. Nhưng mình thất bại rồi, cho dù có chia thành bao nhiêu phần đi nữa, thì Kỷ Trung của mỗi phần đều yêu cậu, đều nhớ đến cậu. Mình vẫn chưa trưởng thành, vẫn không rộng lượng tý nào. Thế giới tình yêu của mình chật hẹp đến thế, hẹp đến nỗi chỉ chứa một mình cậu thôi, hẹp đến nỗi mình mong cậu có thể từng giờ từng phút ghi nhớ mình,hẹp đến nỗi hàng ngày đều muốn ở bên cạnh cậu, không để cho người con trai nào khác đến gần,Vì thế, mình làm chiếc bùa hộ thân hình trái tim này, bảo vệ chặt con tim cậu, giữ chặt người cậu lại!”

Tôi đờ đẫn nhìn Kỷ Trung, trong lòng run rẩy. Tôi trân trọng, thành khẩn và chân thành đón lấy ánh mắt của Kỷ Trung: “Đây là lần đầu tiên trong đời mình nghe được những lời cảm động nhất, làm tim mình say đắm đến thế. Nó khiến tim mình đập mạnh, mình thậm chí muốn nó nhảy ra ngoài! Hoặc là mình từ bỏ tất cả, nhưng chỉ có một điều mình không làm được, đó là mình không thể nào không yêu cậu!”

Kỷ Trung khẽ gọi tên tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi, hai tay anh ấy vừa to, vừa ấm, thật mạnh mẽ.

Rồi hai chúng tôi đều im lặng. Trời đã tối rồi, nhưng trong màn đêm yên tĩnh đó lại có quá nhiều điều không yên tĩnh. Hơi thở chúng tôi không còn bình tĩnh thoải mái nữa, chúng tôi càng ôm chặt nhau, hơi nóng từ bàn tay anh ấy không ngừng truyền vào lồng ngực tôi.

Cả hai chúng tôi lại đứng bên biển khá lâu. Nhưng tôi không thể không về nhà. Kỷ Trung tiễn tôi đến trạm xe buýt. Một chiếc xe chạy đến, hai chúng tôi vẫn đứng đó không động đậy, tôi không muốn lên xe. Lát sau, lại có một chiếc xe buýt chạy đến, tôi vẫn không lên xe.

Kỷ Trung bỗng nhiên nói: “Cậu nhắm mắt lại!”

Tôi hỏi: “Sao thế?”

Anh ấy nói: “Vì mình muốn hôn cậu!”

Tôi không nói, nhắm mắt lại.

Kỷ Trung không quan tâm đang ở trên đường, sẽ có nhiều người nhìn chúng tôi, anh ấy quả thật cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi thầm kêu vang trong lòng, mặc kệ, dù gì chúng tôi cũng là hai người yêu nhau, nhỏ tuổi, điên cuồng.

Rồi suy nghĩ của tôi dừng lại, không thể làm chủ được mình cũng hôn lại anh ấy, cảm nhận được một sự ngọt ngào, ngây ngất lan tỏa khắp người.

Tiếp đó, nước mắt tôi cứ từ từ rơi xuống. Một giọt, hai giọt… ba giọt…

Môi Kỷ Trung phủ lên má, lên mắt tôi, hôn khô hết những giọt nước mắt trên môi tôi…
Chương 19: Tấm Ván Trượt Trong Khu Vui Chơi

Ads Trong cái đêm làm lành lại với Kỷ Trung, lần đầu tiên tôi ngủ ngon đến thế, mơ một giấc mơ đẹp và ngọt ngào.Trong mơ, tôi cũng cười thật lớn, niềm vui lan tràn, chảy khắp trong người.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi như từ trong cơn mưa âm u dai dẳng bước ra ánh nắng mặt trời rực rỡ, với những sắc màu cầu vồng lan tỏa đẹp đến mê hồn.

Sáng hôm sau, tôi không ăn sáng ở nhà, đã biến mất khỏi con mắt kiểm soát của mẹ. Dưới sự dẫn đầu của Kỷ Trung, tôi quên đi mất mình là một học sinh trường trung học Thừa Nguyên. Cả ngày, tôi và Kỷ Trung cùng nhóm Xi Ha như điên cuồng, đi khắp các khu vui chơi lớn nhỏ trong thành phố Nhân Xuyên. Dường như chúng tôi muốn bù đắp lại những ngày tháng không ở bên nhau trước đây nên từng giờ từng phút dính chặt lấy nhau.

Lúc chúng tôi đến công viên Hạt Niên chơi, nhìn thấy một nhóm học sinh đang chơi trò ván trượt, Kỷ Trung cứ muốn dạy tôi chơi, vì các thành viên trong nhóm Xi Ha, chỉ có một mình tôi đến nay vẫn chưa biết chơi ván trượt. Theo như lời Kỷ Trung, thì điều đó thật làm giảm đi hình tượng của nhóm Xi Ha, chả trách từ đầu học kì đến nay tiếng tăm nhóm của Xi Ha tại trường Thừa Nguyên không bằng như trước đây. Để đòi lại tiếng tăm cho nhóm Xi Ha trong trường Thừa Nguyên, tôi chỉ còn cách bắt đầu học trượt ván.

Chỉ một thoáng, anh em nhóm Xi Ha đã thuê ván trượt về, có đủ màu sắc, họ sắp chúng ra trên mặt đất trông rất vui mắt. Bảo Nhi và Tại Vũ đều đã biết chơi trò trượt ván, vì thế rất thoải mái bước lên. tôi cũng học dáng vẻ của họ, một chân bước lên ván, ai ngờ vừa mới đặt chân lên, tấm ván trượt liền vẹo sang bên trái, làm tôi hoảng hồn nhảy xuống. Kỷ Trung thấy dáng vẻ hốt hoảng của tôi cười lớn.

Tôi liếc anh ấy một cái, sau đó cẩn thận nhấc chân phải đạp lên thử, kết quả chân trái của tôi bị mất đà, cả người nghiêng qua nghiêng lại, vì thế vội vã đạp chân trái lên ván trượt. Hai chân tôi đều ở trên ván trượt, như thế này thật hay, 4 cái bánh xe nhỏ dưới ván trượt tiếp xúc với mặt đất, giống như một chiếc xe, cứ thế mà di chuyển. Tôi bị đẩy về phái trước, hoảng hốt đến nỗi kêu thất thanh, cảm giác mất thăng bằng này thật đáng sợ. Cả con đường đang nhanh chóng tụt lui ra sau, tôi cứ thế xông thẳng qua Bảo Nhi, bỗng nhìn thấy Kỷ Trung đang đến gần Tại Vũ, tôi hốt hoảng sau mấy giây đã đâm vào hai người bọn họ, tấm ván trượt dưới chân bay vụt đi mất tiêu.

“Ai da, đau quá!” Tôi nằm dưới đất kêu lên. Kỷ Trung ngạc nhiên nhìn tôi: “Y Nghiên, mình quen cậu lâu như vậy mà vẫn chưa biết. Thì ra cậu biết bay đấy?”

Tôi giận dỗi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, Kỷ Trung kéo tôi lên, rồi chạy đi nhặt tấm ván trượt về, nhẫn nại nói với tôi: “Lúc bắt đầu, đừng trượt nhanh quá, lấy cân bằng. Nếu như hai chân cùng trượt, thì thỉnh thoảng phải đổi một chân xuống… như thế này này…”

Một tay của tôi bị Kỷ Trung nắm, tay kia huơ hoảng loạn trong không trung, cứ cố nắm giữ lấy cân bằng cho cơ thể, không hề chú ý lời Kỷ Trung dặn nào là: “Phải giảm tốc độ thật chậm”. “Phải đứng vững ở giữa”… Ván trượt cứ chạy mà không chịu nghe lời tý nào, tôi muốn qua trái nó lại qua phải, tôi muốn đi thẳng tới trước thì nó lại quay ngang.

Kỷ Trung an ủi: “Đừng vội, cứ bước từng chân một, trước tiên cậu vịn vào mình trượt thì sẽ không sợ ngã đâu,”

Vừa nói, tay anh ấy vừa ôm lấy lưng tôi. Anh ấy ôm quá mạnh, khiến tôi giật mình, toàn thân hướng về phía trước, cả người giống như một ngọn lửa, hay một cái đầu xe lửa mất phanh, cứ trượt thẳng về phía trước. Lúc Kỷ Trung lên tiếng “Cẩn thận!” Tôi đã không còn biết chuyện gì xảy ra nữa, chỉ nghe một tiếng “rầm” thật to. Sau đó, tôi giống như một con chim bị rơi nằm bò trên đất.

Tôi đỏ mặt nằm ngửa trên đất, hồi lâu vẫn không bò dậy được, Kỷ Trung chạy qua đỡ tôi dậy. Đúng lúc đó, có một đám trẻ em cũng đi ván trượt qua, nhìn thấy thế, một cậu bé nghịch ngợm reo lên: “Xấu chưa kìa! Con trai yêu con gái! Xấu, xấu, xấu! Con trai yêu con gái!”. Vừa nói nó vừa lè lưỡi, hai tay chỉ lên má, lại còn gọi chúng bạn đến xem tôi và Kỷ Trung bị ngã. Bọn chúng vây quanh chúng tôi và Kỷ Trung, giống như là đang xem hà mã trong sở thú vậy, chen chúc “nghiên cứu” kĩ hai chúng tôi.

Mặt tôi lúc đó đỏ bừng, Kỷ Trung đứng lên, giả vờ tức giận giơ nắm đấm uy hiếp bọn trẻ: “Các em còn nói bậy! Nói thêm một lần nữa anh sẽ không để yên cho các em đâu!”. Bọn nhỏ sợ hãi bỏ chạy hết. Tôi và Kỷ Trung thấy dáng vẻ chạy toán loạn của bọn trẻ thì không thể nào nhịn được cười. Bỗng nhiên Kỷ Trung đưa tay thọc lét tôi, bình thường tôi sợ nhất là bị người khác thọc lét, vì thế vội cúi xuống một bên để tránh. Tuy vậy, Kỷ Trung không chọc được tôi thì không chịu, lại quay người nhảy bổ qua, ghì chặt lấy tôi, tay chuẩn bị đưa lên.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo, là Thái Hi. Tôi nhìn lén Kỷ Trung, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, dường như còn hắng giọng nữa. Trong lòng tôi có chút hốt hoảng, cẩn thận nghe điện thoại, vội vã nói với Thái Hi vài câu rồi tắt máy. Thì ra Thái Hi có vé đi xem ca nhạc, anh ấy hỏi tôi có muốn đi xem cùng không, tôi vội vã từ chối.

Ngẩng đầu, tôi nhìn Kỷ Trung. Nét mặt anh lúc nãy còn cười, bây giờ đã biến thành ngọn núi gió bắc cực rồi. Anh ta hét lên với tôi: “Sao cậu còn lui tới với thằng ngốc đó chứ? Mình chẳng phải đã nói hai người lập tức tuyệt giao rồi đó sao?”

Lời của Kỷ Trung khiến tôi dở khóc dở cười, bực bội nói: “Hôm trước cậu còn muốn Thái Hi theo đuổi mình, hôm qua cậu còn đánh Thái Hi, hôm nay lại muốn mình tuyệt giao với cậu ấy. Con người cậu sao có thể nói gió là gió, nói mưa là mưa chứ? Cậu không cảm thấy cậu rất buồn cười sao?!”

Kỷ Trung trừng mắt thật to với tôi: “Buồn cười? Nếu nhỡ cậu bị Thái Hi cướp đi mất, thế thì mình làm sao mà cười nổi chứ!”. Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng rủa: “Thái Hi đáng chết kia!”

Tôi không hiểu gì bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”

Bỗng giọng Kỷ Trung trở nên gấp gáp: “Hôm đó ở bãi đậu xe, mình không nên mắng cậu ta là đồ đại ngốc.”

Điều đó nằm ngoài suy đoán của tôi: “Thế cậu thừa nhận mình đã sai à?”. Kỷ Trung mà tôi biết, luôn luôn là người kiêu ngạo, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cúi đầu nhận lỗi.

Kỷ Trung hạ thấp giọng hơn: “Phải, mình thừa nhận mình sai, vì mình mới là người đại ngốc nhất thiên hạ. Suýt chút nữa là mang cậu dâng hai tay cho Thái Hi rồi.”

Tôi bỗng hét nhỏ, rồi nhảy lên: “Cậu sai rồi, vì mình mới là người đại ngốc, ngốc đến nỗi tin cả những lời nói tùy tiện của cậu, bao gồm cả những lời trái với lòng mình!”

Bất giác, Kỷ Trung bật cười: “Ở đâu lại có tranh làm người ngốc nhất thiên hạ thế này!”

“Hứ!” Tôi lại hét lên: “Kỷ Trung, có lúc mình rất ghét cậu!”

Kỷ Trung nhìn tôi hỏi: “Tại sao lại ghét mình?”

Tôi nói trong hoảng loạn: “Mình ghét cậu! Tại sao con trai trong trường học Thuận Kim, trường trung học Thừa Nguyên nhiều đến thế, mà mình lại thích cậu! Chắc chắn là cậu dùng bùa mê gì rồi! Mình càng ghét cậu hơn, vì cậu đã làm mình đau lòng đến thế!”

Bỗng nhiên, Kỷ Trung áp sát môi vào miệng tôi, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ còn ghét mình không?”

Tôi nói lí nhí: “Càng ghét hơn!”

Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?”

Tôi lấy hai tay ôm chặt lấy cổ anh ấy, nhẹ giọng nói: “Mình càng ghét cậu, vì cậu chỉ hôn mình có chút xíu!”

Môi Kỷ Trung lại cháy bỏng áp sát vào môi tôi, càng chặt hơn mà không bỏ ra nữa. Tôi mơ hồ hôn lại anh ấy, mắt nửa nhắm nửa mở. Bỗng tôi thấy trước mặt có ánh mắt sắc sảo nhìn tôi, nhưng khi ngẩng lên muốn tìm xem ánh mắt đó từ đâu đến, thì lại không thấy nữa.

Lúc tôi và Kỷ Trung tiếp tục đi trên đường, tôi cố lắc đầu mình, như muốn cho ánh mắt lúc nãy rời khỏi đầu tôi. Tôi nghĩ, có lẽ trong thời gian gần đây, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện nằm ngoài suy nghĩ của tôi, nên tinh thần mình mới hoảng loạn như vậy thôi.
Chương 20: Buổi Biểu Diễn Âm Nhạc Dữ Dội

Ads Trượt ván xong, chúng tôi đi ra khỏi khu vui chơi thì đã trưa. Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, những đám mây trắng lững thững bay trên bầu trời, dưới đất từng cụm hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc, từng cơn gió biển mát mẻ thổi vào. Cảnh vật thật yên bình.

Tôi và Kỷ Trung bàn bạc xem chiều nay sẽ đi đâu chơi. Lúc chúng tôi đi qua cổng một ngôi trường trung học, chợt Kỷ Trung phát hiện một tờ quảng cáo lớn dán trước cổng, trên đó ghi: Tại Thủ Nhĩ đang tổ chức một liên hoan âm nhạc các trường trung học, có mười mấy đoàn của các trường trung học tham gia. Kỷ Trung xem xong liền phấn khích, hai mắt sáng lên như trẻ em nhìn thấy kẹo, ngày diễn ra liên hoan, chính là tối nay.

Nét mặt Kỷ Trung lộ vẻ thẩt vọng, tôi an ủi anh ấy: “Thôi bỏ đi, Thủ Nhĩ cách xa đây như vậy, chắc chắn chúng ta không đến kịp buổi liên hoan đâu.” Không ngờ Kỷ Trung vẫn kéo tôi chạy thẳng đến sân bay, mua vé bay đến Thủ Nhĩ.

Lúc máy bay đáp xuống sân bay Thủ Nhĩ, trời đã tối. Thủ Nhĩ về đêm thật náo nhiệt, chúng tôi vừa xuống máy bay đã nghe thấy tiếng người nói xôn xao từ bên kia vọng lại, tiếng nhạc đang vang lên.

Đêm, trăng sáng treo lơ lững giữa trời. Dòng người trên đường bắt đầu đông dần lên, trên mặt mọi người đầy vẻ thoải mái,tự do tự tại. Ánh đèn điện nhiều màu trên đường sáng rực. Những người bán hàng thủ công mỹ nghệ đang bày hàng ra bên đường.

Chúng tôi kêu xe taxi đi thẳng đến khách sạn nơi tổ chức liên hoan âm nhạc. Hỏi ra mới biết liên hoan 9 giờ tối mới bắt đầu, vì thế chúng tôi trở về phòng mình tắm rửa.

Lúc tôi tắm xong, bước ra khỏi phòng mình định đi tìm Kỷ Trung, bỗng thấy Tại Vũ tay cầm cái gì đó đi đến phía tôi. Cậu ấy vội vã nói: “Y Nghiên, cậu đưa vé cho Kỷ Trung giúp mình được không? Theo lịch trình mình phải đến sân khấu để luyện tập một tí, không kịp đi tìm cậu ấy. Các bạn nhớ đến đúng giờ nhé!”

Tôi cầm 2 tấm vé, đi đến thang máy. Hai bên khách sạn là những chiếc chậu thuỷ tinh được thắp thành bóng đèn, nhìn rất dễ chịu, hài hoà mà không chói mắt. Trên trần treo những bóng đèn hình bông hoa, ánh sáng trong trẻo


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Vợ nhặt

Tình cũ

Hé lộ dàn nhân vật mới trong tựa game Sword Art Online: Lost Song

Tình cũ

Em xinh em đứng 1 mình cũng xinh

Tình cũ

Em xinh em đứng 1 mình cũng xinh

TAG: