pacman, rainbows, and roller s
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
giờ lại lạnh lùng nói một tiếng, cậu bỏ cô ấy xem như xong chuyện sao? Lúc thích thì vui đùa một tí, không muốn chơi nữa thì bỏ đi! Cậu là thằng khốn, đùa giỡm với tình cảm, cậu đã giày vò Y Nghiên đến không thành người nữa, vậy mà bây giờ còn dám nói những lời này. Kỷ Trung, hôm nay nếu cậu không xin lỗi Y Nghiên, thì tôi không bỏ qua cho cậu đâu.”

Tuy nhiên, Kỷ Trung hất cằm, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ lập trường của mình rồi, trong cuộc đời của tôi, chưa hề có câu xin lỗi này. Hôm nay tôi chủ động bỏ Y Nghiên, cô ấy nên cảm ơn tôi mới phải, vì từ nay về sau, cô ấy không cần phải chịu đựng tính khí của tôi nữa.”

Sắc mặt Thái Hi trở nên hơi tái, anh ấy lắc đầu nói: “Tôi thật không dám tin trước đây Y Nghiên lại thích một tên không có trách nhiệm, ngang ngược nhẫn tâm như cậu! Rốt cuộc cậu có thể hiểu tình yêu đích thực là gì không?”

Kỷ Trung đón ánh mắt của Thái Hi: “Lúc mới biết Y Nghiên, cô ấy vừa thích cười lại tinh nghịch và có chút ngốc nghếch dễ thương. Nhưng sau khi quen cô ấy rồi, mới phát hiện ra cô ấy có tính khí của một tiểu thư, lại là người tuỳ hứng khóc lóc, hàng ngày nếu tức giận chút xíu cũng sẽ khóc lên. Tôi thấy tôi mới là người bị lừa đó.”

Thái Hi cuối cùng không nén nỗi cơn giận nữa, giọng càng cao hẳn lên: “Cậu là đồ giẻ rách, cái gì là nhóm Xi Ha chứ, chỉ là nhóm đầu heo thôi!”

Kỷ Trung quay đầu lại, vẫn lạnh lùng nói: “Vô vị quá, tuỳ cậu nói sao cũng được. Nếu tôi là đồ khốn thì sao có thể có nhiều người vẫn chơi với tôi? Tôi là thằng đại khốn nạn? Ha ha, nhưng cậu là thằng đại ngốc! Thằng ngốc nhất nước Hàn Quốc! Tôi đã sớm nhận ra rồi, cậu thích Y Nghiên phải không? Vậy sao không dám theo đuổi chứ? Cậu chỉ biết đứng đây giả vờ thanh cao thôi!”

Thái Hi nắm bàn tay thành hình nắm đấm, rồi nói liên tiếp: “Phải, phải, phải! Cậu mắng đúng lắm, tôi sớm nên biết cậu vốn dĩ không phải con người, tôi sớm nên nắm lấy thế tấn công. Nếu không phải để ý đến cảm giác của Y Nghiên, tôi đã không nhịn đến ngày hôm nay rồi.”

Kỷ Trung vẫn không nổi nóng, lại còn cười: “Được đấy, nếu cậu muốn tấn công Y Nghiên vậy thì làm đi, tôi đâu phải là không đồng ý!”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, chỉ cảm thấy người trước mặt này xa lạ như chưa bao giờ gặp qua. Không, tôi nghĩ trong lòng, anh ấy nhất định không phải là Kỷ Trung, hoặc chỉ mang vẻ bề ngoài của Kỷ Trung mà thôi. Kỷ Trung sao lại có thể nói những lời kì lạ như vậy chứ? Kỷ Trung, người tôi đã từng yêu không phải như thế này! Mơ hồ, tôi nhìn hai người con trai đang đấu khẩu với nhau, dường như không liên quan gì đến tôi cả.

Lông mày Thái Hi nhướng cao lên, giọng cũng khác hẳn: “Trước khi tôi tấn công Y Nghiên, tôi phải tấn công cậu trước!”. Thái Hi, khắp lỗ chân lông đều như đang bốc khói, chỉ trong chớp mắt, đã đấm vào cằm Kỷ Trung. Kỷ Trung lui sao mấy bước, suýt chút nữa là ngã lên Thái Chân, cô ta xanh mặt hét lên: “Anh, anh không thể dừng tay sao? Anh nghĩ cho Y Nghiên, sao anh không nghĩ cho em? Lẽ nào anh quên Hựu Hi rồi sao?”

Tôi đờ đẫn nhìn cảng tượng trước mắt, cái tên Hựu Hi này một lần nữa lướt qua đầu tôi. “Hựu Hi?”

Thái Hi thoáng chút do dự. Tuy nhiên, đúng lúc đó Kỷ Trung quay người nhảy đến trước, đấm thật mạnh vào miệng Thái Hi. Mọi người ở đó đều hốt hoảng, vì máu đỏ tươi đang chảy xuống mép miệng Thái Hi, nhưng lại không có ai dám tiếng đến ngăn chặn hai chàng trai trong cơn tức giận này.

Thái Hi lấy tay quẹt lên miệng, thấy trên tay toàn là máu, vì thế mắt đỏ rực, lông mày dựng đứng, xông lên như điên về phía trước, đấm đá liên tục vào Kỷ Trung. Kỷ Trung cũng hung dữ bật dậy, phản công lại. Chỉ thấy hai người con trai, vung tay đấm đa với nhau tại bãi đậu xe, càng đánh càng hung, cửa kính xe bị vỡ tung, mảnh vỡ văng khắp nơi, hành lí chúng tôi để dưới đất cũng văng đi mất. Đồ đạc bên trong rơi tung toé xuống đất, thậm chí mấy quả táo cũng rơi ra ngoài.

Kỷ Trung khom người thuận tay nhặt luôn quả táo ném vào Thái Hi, nhưng lại trúng vào đèn giao thông ở trong bãi đậu xe. Chiếc đèn giao thông vỡ tung, làm kinh động đến người bảo vệ, ông này nhìn thấy hai người đang đánh nhau lập tức kéo chuông cảnh báo. Chỉ một thoáng, trong bãi đậu xe là một cảnh tượng hoảng loạn, kinh hãi, tiếng kêu la gào thét, những thứ có thể quăng đều quăng hết, những đồ có thể đập phá đều đập phá hết… Toàn cảnh là tiếng gào khóc. Tim tôi cũng hoảng loạn như vậy, tan vỡ hết rồi, đã chết hết rồi…
Chương 17: Vật Bảo Vệ Cổ Tay Đến Muộn

Ads Tôi quay người lại, rồi lao ra khỏi đám đông hỗn loạn. đi ra khỏi bãi đậu xe, như ra khỏi thế giới mà Kỷ Trung từng cho tôi, như ra khỏi tình yêu đầu khiến tôi khắc cốt ghi tâm.

Tôi lững thững trở về nhà, bước vào phòng mình, không tài nào nhịn được nữa, nằm trên giường khóc lóc thảm thiết. Tại sao anh ấy lại như vậy? Tôi vừa khóc vừa suy nghĩ.

Có lẽ tôi khóc lâu lắm, cứ khóc đến nỗi không có suy nghĩ, khóc đến không có ý thức, khóc đến tinh thần hỗn loạn. Vì thế tôi không nghe thấy có người đến nhà tôi, không nghe thấy người đó từ dưới cầu thang đi lên phòng tôi, cho đến lúc người đó ngồi bên mép giường, tôi mới giật bắn mình. Tôi cố không khóc nữa nhưng không muốn quay người qua, vì đôi mắt tôi đã sưng húp rồi.

Lúc đó, một giọng nói trầm ấm, quen thuộc cất lên bên tai tôi: “Khóc lâu như vậy chắc mệt lắm rồi?”, là giọng của Thái Hi.

Tiếp đó anh ấy kéo người tôi, muốn quay tôi lại: “Đừng trùm mền buồn rầu như vậy nữa, cậu sẽ buồn chết đi đó.” Lúc đó, tôi mới miễn cưỡng quay qua, mắt mơ hồ nhìn Thái Hi: “Sao cậu lại đến đây?”

Thái Hi ngừng một lát rồi nói: “ Cậu hỏi mình sao vẫn còn sống trở về à?”

Ý thức của tôi bỗng nhiên được phục hồi lại, tôi ngồi bật dậy, phát hiện ra nửa khuôn mặt Thái Hi sưng vù, trên trán rách một đường dài, cằm cũng sưng, mắt phải bầm tím như mắt chim. Điều làm tôi đau lòng chính là, trên mặt Thái Hi vẫn thể hiện vẻ “không có gì, không sao.”

Lòng thắt lại, tôi muốn đưa tay sờ vết thương của anh ấy, nhưng Thái Hi ngăn lại: “Đừng đụng vào! Đau lắm.”

Tôi thở dài: “Ôi chao, Thái Hi, cậu thật là ngốc nghếch, cậu đúng là đần độn!”

Thái Hi nhìn tôi bằng con mắt sưng húp: “Ngốc? Ngốc vì cậu, đần cũng đần vì cậu!”

Ánh mắt long lanh, tôi nghe thấy giọng mình yếu đuối: “Sao lại thành thế này chứ?”. Tay Thái Hi vuốt lên má tôi. Nước mắt tôi lại chảy, anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt tôi. Tôi biết anh ấy muốn tôi ngừng khóc, không ngờ nước mắt tôi lại chảy nhiều hơn. Thái Hi vừa lau khô một dòng thì lại có một dong nước mắt khác rơi xuống, cứ như thế.

…”Tại sao không phải là cậu chứ? Kỷ Trung, cậu biết mình khóc vì cậu chứ? Cậu sẽ thương mình như Thái Hi chứ?”…

Tiếng thở dài của Thái Hi kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại: “Ôi chao, Y Nghiên. Chỉ là một câu nói linh tinh của Kỷ Trung thôi mà. Cậu đúng là con quỷ hay khóc nhè. Lúc nãy mình ngồi ở đây, đã nhìn thấy cậu vùi đầu trong chăn khóc liền hai tiếng đồng hồ rồi!”

Vừa nghe đến tên Kỷ Trung, tôi liền rùng mình. Thái Hi lập tức nhận thấy, bèn hỏi: “Cậu lạnh à?”

“Ừ, mình thấy lạnh lắm, ở đây này.” Tôi chỉ vào ngực mình. Tôi chưa nói xong, Thái Hi đã ôm chặt tôi, còn tôi giống như đứa trẻ nằm trong lòng anh ấy. Tay Thái Hi vỗ nhẹ lên lưng tôi, khiến tôi bất giác ôm chặt anh ấy, giống như người sắp chết đuối bỗng nắm được một nhành cây vậy. Tôi nói với Thái Hi: “Hứa với mình một chuyện được không? Từ nay về sau đừng nhắc đến tên Bùi Kỷ Trung trước mặt mình! Cậu ta đã mất tích hẳn khỏi thế giới của mình rồi!”

Thái Hi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt anh ấy thật hiền hoà, chân thành: “Mình hứa!”, rồi khẽ nói tiếp: “Nhưng bạn cũng phải hứa với mình một chuyện, được không?”. Tôi mơ hồ hỏi: “Là chuyện gì vậy?”

Thái Hi nói với một giọng trầm ấm: “Làm bạn gái của mình nhé?”

Mắt mở to, tôi vội nói: “Thái Hi! Không được. Bây giờ mình không thể nào quên Kỷ Trung được. Cậu cũng biết người mình thích không phải là cậu mà?”. Nhất định phải nói cho rõ, dù có đau lòng cách mấy, sau khi nói xong tôi nghĩ như vậy.

Lời của tôi hình như làm cho anh ấy hơi run, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vì mình muốn chữa khỏi nước mắt của cậu.”

Mắt tôi lại ướt lên, lúng túng nói: “Mắt của mình hỏng rồi, chữa không khỏi, vì vậy đành phải chảy nước mắt, không còn cách nào khác.”

Thái Hi nắm chặt vai tôi, rất chặt, anh ấy nói: “Nhưng mình tình nguyện thử mà.” Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một cơn co giật trong mình, vì thế tôi vùng ra khỏi lòng Thái Hi, rồi không biết phải làm sao, nói: “Tại sao không thể là anh trai chứ? Lẽ nào làm anh trai lại không được sao?”

Thái Hi vừa nghe đến hai từ “anh trai”, liền tuôn ra một tràng: “Anh trai, lại là anh trai! Anh trai không thể gần cậu không thể hôn cậu, không thể ôm cậu như thế này, không thể yêu cậu, sau này cũng không thể cưới cậu! Cho nên, vì sao mình phải làm anh trai? Cậu nói cho mình đi!”

Thái Hi hét lên một hồi liên tục, làm tôi cứng lưỡi. Một hồi lâu sau tôi mới nói được: “Mình không biết…”. Thái Hi thở dài, lấy hai tay tôi đan vào nhau rồi đặt lên ngực cậu ấy: “ Sau này có một ngày cậu sẽ biết! Không cần phải trả lời liền, mình cho cậu thời gian suy nghĩ, ngày mai trả lời mình được không? Hay là ngày kia? Hoặc là một ngày nào đó?”

Những lời Thái Hi nói, tôi không biết phải trả lời ra sao nữa. Tay Thái Hi chặt hơn nữa, trong mắt toát lên niềm vui mừng: “Nói vậy, Y Nghiên, cậu đồng ý suy nghĩ rồi.”. Tôi mơ hồ nhìn anh ấy: “Mình không biết. Sự cố chấp của cậu, những tình cảm tốt đẹp mà cậu dành cho mình , làm mình thấy hồ đồ rồi.”

Thái Hi nhìn tôi chằm chằm: “Y Nghiên, vậy mình cho cậu thời gian suy nghĩ nhé? Ba ngày sau bạn nói cho mình nhé. Mình hy vọng sau khi giải được phép thuật thôi miên trên người cậu, cậu sẽ phát hiện ra mình mới là chân mệnh thiên tử.” Tiếp đó, cậu ấy thở dài nhẹ rồi đẩy cửa đứng dậy đi ra.

Tiếng cửa đóng. Còn một mình tôi ngồi thẫn thờ trên giường. Trong mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc: Kỷ Trung bị thương nhập viện, tôi bị đụng xe, chân tướng của Thái Chân, sự thay lòng của Kỷ Trung, sự dịu dàng của Thái Hi… Những việc này liên tiếp xảy ra bao quanh lấy tôi, khiến tôi như không có cơ hội để thở. Thái Hi muốn tôi suy nghĩ ba ngày, tôi phải suy nghĩ sao đây?

Lúc đó, cửa phòng đột nhiên lại mở, mặt tôi bỗng dưng đỏ lên, trong lòng nghĩ Thái Hi này hơi quá rồi, mới đi được mấy phút, giờ lại quay trở lại rồi.

Là ba tôi, trên tay cầm vật gì đó, đi đến trước giường đưa cho tôi: “Tại Vũ gửi cho con đó. Nói là con để quên ở bãi đậu xe.”

Tôi nghi ngờ suy nghĩ, mình có đồ gì để quên ở bãi đậu xe đâu? Nhưng tôi vẫn đưa tay cầm lấy vật trong tay ba. Vừa mới nhận lấy bao đồ đó, tôi liền thấy giống như có một vật nhọn gì đó bay vào mắt mình, không dám nhìn thẳng nó. Đợi đến sau khi ba đi ra, tôi mới mở nó. Lúc xảy ra chuyện lộn xộn ở bến phà, tôi thấy trong tay Kỷ Trung cầm cái bao này, rồi lại nhớ, trên xe Tại Vũ có nói Kỷ Trung đi mua thứ gì đó, tôi nghi ngờ suy đoán: “Lẽ nào Kỷ Trung mua gì đó giùm mình?”

Nhưng lập tức phủ định ý nghĩ này. Sáng nay lúc ở bãi đậu xe, Kỷ Trung lạnh nhạt vô tình với tôi như thế, tốc độ thay lòng còn nhanh hơn cả lật một trang sách, làm sao có thể tặng tôi thứ gì chứ?

Tuy vậy, tôi vẫn mở cái bọc đó ra. Vừa nghĩ thấy đã sững sờ: bên trong là đồ chuyên dùng để bảo vệ cổ tay! Lập tức tôi ngập chìm trong cảm giác mơ hồ, tôi không hiểu cuối cùng Kỷ Trung có ý gì? Một lúc chú tâm tìm mua cho tôi cái bảo vệ cổ tay để dùng lúc đi chơi, một lúc lại làm bẽ mặt tôi trước mặt mọi người, anh ta bị làm sao vậy?
Chương 18: Niềm Hạnh Phúc Đến Bất Ngờ

Ads Không thể hiểu, tôi không thể hiểu được!

Nằm trên giường, mắt tôi nhìn thẫn thờ lên trần nhà. Dường như không thể thở, không thể nói, không thể cử động… Sau đó, vòng xoay của tư tưởng giống như chiếc cối say gió chuyển động điên cuồng trong đầu tôi.

Sáng nay ở trong bãi đậu xe, sự sỉ nhục của Kỉ Trung như bóng đen che ngang trước mặt, khiến tôi run sợ. Nhưng việc Kỉ Trung chuẩn bị cho tôi đồ bảo vệ cánh tay lại khiến tôi càng thêm lo sợ. tôi như vừa thoát khỏi đám băng tuyết lạnh lẽo lại rơi ngay vào miệng núi lửa. tôi như đang vùng vẫy tronh mỏm đá, sợ một lúc nào đó ngọn núi lửa lớn kia nổi dậy sẽ thiêu cháy tôi, mang đến sự hủy diệt càng kinh khủng hơn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi biết rằng hôm nay lại là một đêm mất ngủ nữa, đã lâu lắm rồi tôi không được ngủ ngon giấc. Bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi, một ngọn gió lạnh thổi vào phòng, làm những thứ treo trên tường đụng vào bức tường kêu leng keng. Đó là những thứ gì vậy? Tôi mơ hồ, cố đoán trong màn đêm u tối rồi chợt nhận ra rằng đó là bức họa bán thân của tôi treo trên tường. Đó là lúc mới nhập học, cả lớp chúng tôi ra biển cắm trại, các bạn tình cờ nhặt được bức tranh phác họa này bên bờ biển và đưa cho tôi. Tôi cứ hiểu nhầm đó là do Thái Hi vẽ, sau đó mới biết thực ra là Kỉ Trung vẽ. Cũng lúc đó, tôi phát hiện ra Kỉ Trung đã trở về Hàn Quốc, sau đó cậu ấy nhập viện, tôi bị gãy tay rồi tuyệt vọng đến tột cùng…

Những lời kỉ Trung cứ vang lên rõ ràng bên tai tôi:… “đúng rồi. Mình quá vô vị, vô vị đến nỗi lái xe máy đi tìm cậu cả buổi chiều, đến nỗi không bỏ lỡ dịp nhìn thấy cậu và thằng khốn ấy thân thiết với nhau!”

“Nhà cậu nghèo đến nỗi không mua nổi áo quần sao? Nếu mua không nổi, lấy túi áo mình vá lên cũng thấy hơn cái áo cậu đang mặc kia.”

“Y Nghiên, hứa với mình một chuyện, từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải tự chăm sóc bản thân mình, ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ, chăm chỉ học tập.”

“Không, đừng nói! Cậu đừng nói nữa, đến cả nghe thôi mình cũng không có dũng khí nữa rồi.”

“Thôi đi, coi như mình chưa hỏi câu này, hoặc thực ra hôm nay mình không nên đến. Hay là cậu quên mình đi, nếu đã quên rồi, vậy thì tốt quá.”

“Mình nghĩ đã nói rõ lập trường mình ra rối, trong đời mình chưa bao giờ có chữ xin lỗi. Bây giờ mình chủ động bỏ Y Nghiên, cậu nên cảm ơn mình mới phải, từ nay về sau cô ấy không phải chịu đựng tính khí của mình nữa.”

“Được thôi, nếu cậu muốn tấn công Y Nghiên, vậy thì đi đi, mình không phải không đồng ý!”

Tối nay, Kỷ Trung còn gọi điện thoại đến nhà tôi. Anh ấy không nói nhiều, chỉ ngắn gọn như ra lệnh: “Y Nghiên, cậu ra đây, mình có điều muốn nói, bây giờ mình đang ở trước cổng nhà cậu. Cho dù hôm nay cậu có ra hay không mình cũng đợi, đợi đến lúc cậu xuất hiện mới thôi. Vì thế, cậu nhanh chóng ra đi!”Giọng nói có vẻ ngang ngược của anh làm tôi muốn cự lại mấy câu, nhưng Kỷ Trung không đợi tôi trả lời, bỏ ống nghe xuống.

Bùi Kỷ Trung này thật kì lạ!

Nhớ đến đây, tôi bật dậy khỏi giường, như bỗng tỉnh lại sau cơn mộng nào đó. Tôi nhìn vào bức tranh phác họa trong đêm tối, giống như đang nhìn mình vậy, há miệng lẩm bẩm: “Hàn Y Nghiên, mày đúng là người ngốc nhất nước Hàn Quốc! Mày thật ngu ngốc! Cực kì ngốc nghếch! Ta chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch như mày! Mày là đồ đầu heo!” Tôi tự mắng mình liên tiếp, trong lòng dần dần tỉnh ngộ hẳn ra: Sáng hôm qua, mình đã trách nhầm Kỷ Trung!

Tôi tự đánh vào tay mình, tại sao bây giờ tôi mới phát hiện ra? Kỷ Trung từ đầu đến cuối vẫn yêu tôi. Anh ấy làm bẽ mặt tôi trước mọi


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Thông tin chính thức về light novel Shingeki no Kyojin - Lost Girls được công bố

Truyện cười bựa: Tiết Kiệm

Wallpaper LOL full HD đây

Truyện cười bựa: Tiết Kiệm

Em ỷ ở nhà 1 mình thôi!

Truyện cười bựa: Tiết Kiệm

Em ỷ ở nhà 1 mình thôi!

TAG: