TÌNH CŨ
Nắng vàng đổ từng mảng chói chang xuống những vòm cây mọc san sát nhau thành hàng. Vài giọt nắng hiếm hoi lọt được qua kẽ lá, lung linh nhỏ xuống lớp gạch hồng rộm, râm mát dưới vỉa hè, nhìn như những hoa văn đan xen, rất vui mắt, còn lại thì tất cả tràn hết xuống mặt đường, mênh mang, lênh láng.
Bức tranh trước mặt tôi đầy ánh sáng và xanh tươi là thế, ấy vậy mà chỉ cách một tấm kính thôi, nơi tôi ngồi đây, trong cái quán café này, lại là một bức tranh hoàn toàn khác, bức tranh với gam màu nâu tối, ảm đạm và buồn tẻ.
Buồn tẻ từ những chiếc sofa bọc da xám xịt, từ cái phin café cũ rích đang uể oải nhỏ xuống chiếc ly thủy tinh từng giọt tí tách, đen ngòm như nước sông Tô Lịch, từ bộ quần áo nhăn nhúm, từ mớ khói thuốc khét lẹt bò từ trong lồng ngực đổ ra ngoài theo tiếng thở dài, mang nỗi buồn trĩu nặng và hoang hoải trang trải khắp căn phòng.
Tôi đang nhớ người yêu đấy! Có ai nhớ người yêu mà vui được không? Huống hồ, tôi lại đang nhớ người yêu cũ, trong cái tình cảnh tôi đang bị FA, thế lại càng xót xa! Ngạn ngữ có câu: “Không gì đau khổ bằng ngồi trong cảnh khốn khó hiện tại mà nghĩ lại ngày xưa huy hoàng”. Quả đúng vậy! Ngày xưa, lúc tôi có em, tôi giống như ông chủ của một cửa hàng bánh mì, thích lúc nào là chén lúc đó! Sáng ngủ dậy, làm cái! Trưa đi học về đói bụng, làm cái! Tối chuẩn bị đi ngủ, thấy thòm thèm, lại làm cái! Nhiều lúc người mệt, hoặc miệng đắng, chán chả muốn ăn, nhưng sợ người mời tủi thân, lại gắng gượng nhai nhệu nhạo một cái cho xong trách nhiệm!
Ấy vậy mà từ ngày chia tay em, tôi nhịn đói suốt, chả cái nào! Nhiều lúc ra đường, nhìn đủ loại bánh mì lượn lờ trước mặt, thèm nhỏ dãi, nhưng sợ không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, và cũng vì không có tiền mua, nên đành về nhà mút tay cho đỡ thèm. Tôi khao khát được quay lại ngày xưa, cái ngày mà tôi có em bên cạnh, dù chỉ là một giờ đồng hồ thôi, à không, 10 phút thôi, vậy cũng đỡ cơn vật vã rồi!
Tôi quen em tình cờ, cũng vào một ngày nắng đẹp. Đó là khi tôi thấy một cô gái với ngón tay cái rướm máu, em đứng dưới gốc cây sưa khóc như mưa. Tôi lại gần, hỏi han ân cần:
- Đau lắm không em? Sao đầu ngón tay lại bị thương vậy?
- Huhu! Tại em ăn kem ốc quế!
- Anh không hiểu!
- Em tưởng cái kem còn dài, em cắn miếng dài, ai ngờ cái kem còn ngắn, em cắn vào tay, chảy máu! Huhu!
- Đưa đây anh giúp!
Nói rồi, tôi cầm lấy tay em, đưa ngón tay bị thương lên mồm tôi mút ngon lành! Em cảm động lắm, nhìn tôi bằng ánh mắt thân thương:
- Anh không sợ máu à?
- Không! Nếu là máu của em chảy ra, thì không chỉ ở tay, mà ở bất kì chỗ nào, anh cũng sẽ mút!
Vậy là chúng tôi yêu nhau từ đó. Có lúc chúng tôi quấn lấy nhau như diều với gió, có khi cãi nhau như mèo với chó, nhưng cũng giống như ngàn vạn các đôi yêu nhau khác, chúng tôi rất thích làm chuyện đó! Vài ngày mà không được một cái là mặt cả hai đều ỉu xìu, nhăn nhó! Tình yêu của tôi và em đẹp như mùa xuân với hoa thơm cỏ lạ, như mùa hạ với diều sáo vi vu, như mùa thu với trời cao lồng lộng, nhưng đến mùa đông, em bỏ tôi đi lấy chồng, để lại mình tôi trong cô đơn, lạnh lẽo tột cùng. Từ ngày em nói chia tay, tôi vẫn lún sâu, ngập ngụa và vẫy vùng trong cái mùa đông dài dẵng, thê lương ấy…
Thế rồi tôi điên cuồng lao vào tán gái, hòng thoát khỏi cái mùa đông tê tái. Nhưng không hiểu vì tôi dở hơi, vì tôi xấu giai, vì tôi nghèo, vì tôi thất nghiệp, hay vì tất cả, mà mãi tôi không thể tán được em nào! Bởi em nào cũng vậy, sau khi nghe tôi tỏ tình thì đều lặng thinh, bịt mồm cười khúc khích, rồi quay mặt đi chỗ khác, miệng lầm bầm: thằng thần kinh! Duy nhất có một em, nghe xong lời tỏ tình của tôi thì không thấy em ấy chửi, mà lại hẹn đến ngày Chủ nhật sẽ trả lời! Tôi hồi hộp đợi từng phút giây. Và dường như, em cũng không thể chờ đợi được lâu hơn nữa, nên tối thứ 7 tôi đã thấy em nhắn tin:
- Anh ơi! Em muốn báo cho anh một tin vui!
- Cảm ơn em! Anh chờ đợi nó cả tuần nay rồi! Em nói đi, anh nghe nè!
- Tuần sau em lấy chồng!
Đù, mày lấy chồng thì mày vui, chồng mày vui, chứ tao được cái éo gì mà vui? Bố con điên!
Những suy nghĩ liên miên của tôi đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng con gái rất hiền, kéo tôi về với thực tại ưu phiền:
- Cho ly sinh tố dưa chuột nhé!
Tôi giật mình! Giọng nói ai nghe quen thế? Đúng rồi, đã mấy năm không gặp, nhưng làm sao mà tôi quên được, là em, người yêu cũ của tôi…
Em đi có một mình, áo hai dây mỏng dính, lấp ló bên trong là chiếc coóc-sê màu trắng tinh với họa tiết chấm bi rất xinh. Ôi! Thân hình kia, vóc dáng kia, biết bao lần đã mềm nhũn trong vòng tay tôi, quyện vào tôi uốn éo, dập dình! Vậy mà…
Tôi chầm chậm lại gần nàng, tim đập rộn ràng. Vừa nhìn thấy tôi, nàng reo lên ngỡ ngàng:
- Ơ! Là anh à? Lâu rồi không gặp! Dạo này anh thế nào?
- Anh vẫn thế thôi! Vẫn đắm chìm trong mùa đông lạnh lẽo, đơn côi!
- Sao anh không yêu ai đi?! Anh cứ như vậy, em lại thấy mình có lỗi nhiều!
- Để quên một người mà mình đã yêu bằng cả trái tim chân thành thì không dễ đâu em! Nhiều lần, anh cũng muốn mở lòng mình ra để đón nhận tình cảm của những người con gái khác, nhưng không thể, bởi ở bên họ, anh chỉ nghĩ đến em, ôm họ trong lòng mà anh cứ ngỡ rằng mình lại được ôm em…
Không khí đột nhiên lắng xuống! Tôi thấy em sụt sùi, mắt đỏ hoe! Em khóc vì cảm giác tội lỗi, hay vì thương cho sự chung tình đến mức ngốc nghếch của tôi? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết rằng, lúc này, tôi thực sự rất muốn được ôm em vào lòng…
- Anh vẫn nâng niu, gìn giữ món quà Valentine em đã tặng anh hồi còn yêu nhau đấy! Mỗi lúc buồn, tuyệt vọng và nhớ em không chịu nổi, anh lại mang nó ra ngắm nghía, hít hà, để cho những xót xa trong lòng nguôi dịu, để cảm thấy như em vẫn còn gần bên anh…
- Món quà ấy là gì nhỉ? Em quên mất rồi!
- Quần sịp! Hai cái!
- À ừ! Nhớ rồi! Màu vàng phải không anh?
- Lúc đầu là màu vàng, nhưng anh bắt em mang đổi thành màu xanh nõn chuối, vì anh mệnh thủy, chỉ hợp với màu xanh hoặc trắng thôi! Anh còn nhớ cả những lần em khóc nhè vì ăn kem ốc quế cắn vào tay, đến nỗi về sau, mỗi lần ăn, em phải lấy cái đũa cắm vào rồi cầm đũa đó ăn chứ không dám cầm trực tiếp vào kem nữa. Rồi cả sở thích ăn dưa chuột lạ lùng của em nữa, em không thích chẻ miếng ra mà cứ để cả quả cho vào mồm, cũng không chịu nhai ngay mà thích ngậm rất lâu, thò ra thụt vào cho đến khi nào nhựa trắng từ cuống quả dưa trào ra thì mới chịu ăn…
Nghe tôi gợi lại những kỷ niệm, nàng có vẻ rất xúc động. Tôi nghe rõ hơn tiếng sụt sùi, và cả những giọt lệ trực trào ra từ hai khóe mắt long lanh…
- Anh vẫn yêu em nhiều vậy sao?
- Ừ, nhiều lắm! Anh muốn được một lần cùng em quay lại Đồ Sơn, nơi lần đầu tiên chúng mình gặp gỡ, nơi ta đã có những phút giây đắm say! Em có muốn đi cùng anh không?
- Nhưng em giờ là gái đã có chồng rồi, và chồng em cũng ghen kinh lắm! Anh không sợ sao?
- Sợ gì chứ? Anh chả sợ gì hết! Chỉ cần được ở bên em, anh chấp nhận thị phi, đàm tiếu của dư luận, chấp nhận mọi gian khổ, hiểm nguy!
Bỗng có tiếng nhốn nháo, hỗn loạn bên ngoài quán khiến cuộc trò chuyện của tôi và nàng bị cắt ngang. Chúng tôi cùng tất cả khách trong quán đồng loạt chạy ra ngoài nghiêng ngó. Có đánh nhau rồi! Một thằng đàn ông to như con khủng long, lực lưỡng, đầu trụi lủi, da đen thui, đang túm cổ anh bảo vệ của quán đấm đá túi bụi, giật gối liên hồi. Dù anh bảo vệ đã gục xuống, máu me bét be nhưng thằng đó thì không có dấu hiệu sẽ dừng lại, hắn vẫn như một con thú hoang, điên cuồng, gầm rú nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Nàng thấy vậy thì lập tức lao đến, níu tay gã đàn ông hung hăng đó lại, giọng van nài:
- Mình ơi, em xin mình, đừng đánh nữa, chết người đấy!
- Em bỏ ra, để anh đập chết thằng này!
- Trời ạ! Em đợi mãi không thấy anh vào, tưởng anh đi đâu, hóa ra anh ở ngoài này đánh người! Nhưng người ta làm gì mà anh lại đánh người ta?
- Em không biết thôi, lúc em đi qua, mồm nó há hốc, mắt nó sáng lên, nhìn chằm chặp vào mông em, rồi nó cười hềnh hệch, khen mông ngon thế! Như vậy có đáng bị đánh không? Dám nhìn mông vợ tao à?
Đệt! Tự nhiên, tôi thấy chân tay rụng rời! Hóa ra, cái thằng khủng long hung hãn này là chồng nàng sao?
Tối hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn của nàng, giọng đầy giận hờn, trách móc:
- Sáng nay anh đi đâu vậy? Lúc can ngăn chồng em xong, quay ra thì anh đã biến mất rồi! Đi đâu mà không nói với em một lời? Còn vụ cùng em quay lại Đồ Sơn, nơi lần đầu ta gặp gỡ và có những phút giây đắm say thì anh tính sao?
- Thôi em ạ! Anh nghĩ, chuyện tình yêu của chúng mình hãy để nó ngủ yên, hãy xem nó như một kỷ niệm đẹp! Giờ em đã có chồng, đừng để chút cảm xúc nhất thời làm tổn hại đến hạnh phúc một đời. Như thế không nên đâu! Thật đấy!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo