-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
điện cho em à?


>


FtLouie: Ai là chàng trai trong mộng?


>


Cracking: Em biết mà, người bạn đời mà em chọn nếu ngày tận thế xảy ra ấy, Josh Richter.


Lilly đã kể cho anh ấy nghe! Mình không thể tin nổi cậu ấy lại kể cho anh Michael biết! Mình sẽ giết Lilly!


FtLouie: ANH LÀM ƠN TẠM DỪNG NÉT ĐỂ EM GỌI CHO LILLY ĐI


>


Cracking: Có chuyện gì thế Thermopolis? Anh bắt đúng điểm yếu của em rồi hả?


Mình liền thoát ra luôn. Michael thỉnh thoảng đich thị là một tên đểu cáng.


Nhưng sau đó khoảng 5 phút, điện thoại nhà mình kêu, Lilly gọi. Tuy hơi đểu một chút, nhưng Michael vẫn là một tên đểu tốt bụng khi nào anh ấy muốn.


Lilly rất buồn vì bố mẹ cậu ấy không cho quay tập phim về đôi bàn chân của cậu ấy. Cậu ấy còn đòi gọi cho ACCLU (tổ chức phi lợi nhuận của Mỹ với khẩu hiệu “bảo vệ quyền và tự do cá nhân”) ngay vào sáng sớm thứ hai khi họ làm việc. Không có hỗ trợ tài chính của bố mẹ, chương trình “Lilly chỉ nói lên sự thật” sẽ không thể tiếp tục phát sóng. Mỗi tập phim ngốn gần 0, nếu tính cả tiền băng và những khoản linh tinh khác. Muốn mua sóng thì phải có tiền.


Lilly cứ buồn mênh mang nên mình không muốn mắng cậu ấy về vụ kể với Michael rằng mình đã chọn Josh. Bao giờ nghĩ lại rồi kể ra như thế lại hay.


Cuộc đời mình đúng là luẩn quẩn trong mớ bòng bong của những lời nói dối.Chủ Nhật, ngày 5 tháng 10


Mình không thể tin nổi thầy Gianini lại nói với mẹ chuyện đó. Không thể tin được thầy lại nói với mẹ mình đã bỏ buổi ôn bài ngớ ngẩn hôm thứ Sáu ấy!


Mình không có quyền gì ở đây sao? Mình không thể bỏ buổi ôn bài mà không sợ bị bạn trai của mẹ tố cáo ư?


Cuộc đời mình còn chưa đủ tệ hay sao: trước tiên là không được biết về thân thế thực sự của mình, sau đó là bị ép phải trở thành công chúa. Giờ có phải báo cáo nốt tất cả hoạt động của mình với thầy giáo Đại số nữa không?


Cảm ơn thầy nhiều, thầy Gianini. Nhờ thầy mà em phải ở nhà cả ngày Chủ nhật cố nhồi nhét vào đầu mấy cái phương trình bậc hai, ở bên cạnh ông bố thân yêu vừa xoa cái đầu hói vừa la ầm nhà khi phát hiện ra học sinh của thầy không biết cách nhân phân số.


Liệu mình có cần phải nhắc cho mọi người nhớ là mình được NGHỈ ngày thứ Bảy và Chủ nhật không?


Vậy mà thầy nỡ lòng nào đi kể cho mẹ nghe về bài kiểm tra toán ngày mai. Mình cũng hiểu là thầy có ý tốt thôi, khi muốn cho mình thêm cơ hội, nhưng giờ làm sao mà ôn bài được nữa chứ. Mục đích của các bài kiểm tra là kiểm tra phần kiến thức căn bản có sẵn trong đầu của bạn đó chứ.


Vì kiến thức toán học của mình chỉ dừng lại ở mấy bài toán lớp 2 nên cũng không thể trách bố đã nổi điên lên như vậy. Bố nói nếu mình không qua được bài thi Đại số thì ông sẽ bắt mình đến trường học hè. Mình nói đi học hè cũng tốt thôi, mặc dù trước đó mình đã đồng ý sẽ tới Genovia hè này. Thế là bố quyết định mình sẽ phải đến trường học hè ở GENOVIA!


Biết ngay mà! Mình đã gặp mấy đứa đến từ Genovia, tụi nó thậm chí còn không biết một dãy số là gì. Nghe nói họ đo đạc tất cả mọi thứ bằng centimet và kilo-gram. Như thể chưa bao giờ nghe tới đơn vị gọi là mét vậy!


Nhưng vẫn phải đề phòng cho chắc. Mình đã viết công thức phương trình bậc hai vào cái đế cao su trắng của đôi giày Converse, ngay chỗ lượn giữa gót và ngón chân. Ngày mai mình sẽ đi đôi giày này, rồi sẽ ngồi vắt chân và nhìn lén. Đấy là nếu mình bị tắc.


Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 3 giờ sáng


Mình đã trằn trọc suốt đêm, lo lắng nhỡ bị bắt quả tang đang quay bài. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy mấy công thức phương trình bậc hai được ghi trên giày của mình? Liệu mình có bị đuổi khỏi trường không nhỉ? Mình không muốn bị đuổi học! Dù tất cả học sinh trong trường Albert Einstein nghĩ mình là một đứa kì quặc, mình cũng đã quen rồi. Mình không muốn phải bắt đầu lại tất cả ở một ngôi trường mới. Mình sẽ phải đeo dấu đỏ vì đã gian lận suốt quãng đời học sinh còn lại!


Còn cả trường Đại học nữa? Mình có thể sẽ không được vào Đại học, nếu trong hồ sơ của mình vĩnh viễn ghi mình từng gian lận trong thi cử.


Không phải là mình muốn vào Đại học. Nhưng còn tổ chức Hoà bình xanh thì sao? Chắc chắn họ sẽ không chấp nhận những kẻ gian lận. Chúa ơi, mình phải làm gì đây?


Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 4 giờ sáng


Mình đã cố tẩy hết công thức phương trình bậc hai khỏi giày nhưng không được! Chắc mình đã dùng mực không tẩy được hay cái gì đó! Nếu bố phát hiện ra thì sao? Họ có còn luật chém đầu ở Genovia không nhỉ?


Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 7 giờ sáng


Quyết định đi bốt, và vứt đôi Converse trên đường đến trường nhưng mình lại làm đứt dây giày! Mình không thể đi đôi nào khác vì tất cả đều cỡ 7 rưỡi trong khi chân mình đã to thêm nửa inch từ tháng trước rồi! Chỉ còn mỗi đôi sục, nhưng gót chân lại thừa ra ngoài nhiều quá. Không còn cách nào khác đành phải xỏ lại vào đôi giày thể thao.


Mình sẽ bị phát hiện mất.


Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 9 giờ sáng


Lúc ở trên xe mình mới nghĩ ra chỉ cần tháo dây giày của đôi Converse và buộc sang đôi Doc Martens là xong. Ngu thật!


Lilly muốn biết bố mình còn ở trong thành phố bao lâu nữa. Cậu ấy không muốn bị đưa đến trường. Cậu ấy thích đi tàu điện ngầm vì lúc đó có thể ôn tiếng Tây Ban Nha và đọc tất cả các áp phích về sức khoẻ. Mình nói không biết bố mình sẽ còn ở trong thành phố đến bao giờ, nhưng mình có linh cảm mình sẽ không bao giờ còn được đi tàu điện ngầm nữa.


Lilly cho rằng bố đang thổi phồng quá đáng việc vô sinh của mình, không thể chỉ vì không sinh thêm được đứa con nào nữa mà đi bảo vệ mình thái quá như thế. Ở phía trên chú Lars hình như đang cười một mình. Hy vọng là chú í không biết tiếng Tây Ban Nha. Nếu không thì thật là xấu hổ.


Lilly nói mình phải lên tiếng trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Vì theo cậu ấy thì gần đây mình trông rất bơ phờ, mắt đã có viền đen thâm quầng như gấu trúc.


Tất nhiên là bơ phờ rồi! Phải dậy từ 3 giờ sáng để lau giày cơ mà.


Tới nơi mình chạy ngay vào phòng vệ sinh nữ cố chùi giày thêm lần nữa. Đúng lúc đó Lana Weinberger ngoe nguẩy bước vào. Cậu ta nhìn thấy mình đang lau giày, nhưng cũng chỉ đảo mắt qua rồi bắt đầu chải mái tóc dài kiểu Marcia Brandy và tự õng ẹo trong gương. Chưa bao giờ thấy ai cưng nựng bản thân như con người này.


Cái công thức phương trình bậc hai có vẻ mờ đi nhưng vẫn đọc được. Nhưng mình sẽ không nhìn. Mình thề đấy.


Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, giờ Hình học và Lượng giác


OK! Mình thừa nhận là mình đã nhìn.


Mấy công thức đó giúp mình quá nhiều ý chứ. Sau khi đi thu bài, thầy Gianini chữa bài kiểm tra trên bảng và câu nào mình cũng thấy làm sai.


ĐẾN QUAY BÀI CŨNG CHẲNG XONG NỮA!


Chắc trên cái hành tinh này không có ai tệ hại thê thảm như mình.


Đa thức


Số hạng: các biên nhân với hệ số


Bậc của đa thức = bậc lớn nhất của biến


Có ai quan tâm đến những thứ này không? Mấy cái đa thức ý? Trừ những người như Michael Moscovitz và thầy Gianini ra, có ai không???


Khi chuông kêu, thầy Gianini nói “Mia, liệu thầy có vinh hạnh được gặp em vào buổi ôn bài chiều nay không?”.


Mình nói to “có”, nhưng không to đến mức tất cả mọi người nghe thấy, trừ thầy.


Tại sao lại là mình? Tại sao, tại sao?? Cứ như là mình không có chuyện gì để lo vậy. Mình đang thi trượt môn Đại số, mẹ đang hẹn hò với thầy giáo của mình, và mình là công chúa của Genovia.


Thứ Ba, ngày 7 tháng 10


Bài thơ ca ngợi môn Đại số


Bị đẩy vào trong lớp học tối tăm này


Chúng mình chết như bướm đêm thiếu ánh sáng


Bị nhốt trong cảnh tiêu điều của


ánh đèn huỳnh quang và bàn ghế kim loại


Mười phút nữa tới lúc chuông reo


Công thức phương trình bậc hai có tác dụng gì


Trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta?


Ta đâu thể dùng nó để giải những bí mật


Trong trái tim của người ta yêu nhất?


Năm phút nữa tới lúc chuông sẽ reo thật


Thầy giáo Đại số hắc ám,


Tại sao không chịu buông tha cho tụi em?


Bài tập về nhà:


Đại số: Bài 17 – 30 trong tờ đề


Tiếng Anh: Viết đề xuất


Văn minh thế giới: câu hỏi cuối chương 7


Hình học và lượng giác: không có bài


Tiếng Pháp: cụm từ huit, ví dụ A trang 31


Sinh học: bài tập


Thứ Tư, ngày 8 tháng 10


Không thể thế được.


Bà nội đang ở đây.


Không hẳn là ở đây. Nhưng bà đã đến nước Mỹ xa xôi này. Lại còn đang ở trong thành phố nữa. Chỉ cách mình có 57 toà nhà thôi. Bà đang nghỉ ở Plaza với bố. Tạ ơn Chúa. Giờ mình chỉ cần gặp bà sau giờ học và hai ngày cuối tuần thôi. Thật là khủng khiếp nếu bà đến ở nhà mình.


Phải giáp mặt bà vào buổi sáng quả là đáng sợ. Bà lúc nào cũng mặc cái váy ngủ toàn ren, trông lờm xờm và mỏng dính. Trông thật chẳng ra sao! Đấy là chưa kể đến viền kẻ mắt được bà xăm lên mí từ những năm 1980, không lâu sau khi công chúa Grace qua đời (theo lời kể của mẹ). Thật là kỳ cục khi phải giáp mặt với một bà già trong bộ váy ngủ toàn ren với viền kẻ mắt xung quanh vào buổi sáng.


Mà không, phải nói thật đáng sợ mới đúng.


Ai đó phải báo cho Tổng thống biết là bà đang ở đây chứ. Tổng thống nên biết chuyện này. Vì nếu có ai đó có thể tiến hành chiến tranh thế giới thứ III thì đó chính là bà nội mình.


Lần cuối cùng mình gặp bà là trong một bữa tiệc. Bà mời tất cả mọi người ăn gan ngỗng, trừ một người, lại còn kêu cô đầu bếp Marie cứ bỏ trống cái đĩa của người đó nữa chứ. Ban đầu mình cứ tưởng là do nhà bếp chuẩn bị thiếu nên tính nhường luôn phần gan ngỗng của mình cho cô ấy. Dù sao thì mình cũng ăn chay mà. Vậy mà miếng gan ngỗng còn chưa kịp sang được tới cái đĩa bên cạnh thì đã nghe thấy tiếng bà quát ầm lên “Amelia”. Giọng bà to kinh khỉng làm mình giật bắn cả mình, rơi cả miếng gan ngỗng xuống sàn. Ngay lập tức con chó lông xù cua rbà chạy ra xơi gọn.


Sau khi mọi người về hết, mình đã hỏi bà tại sao không mời người phụ nữ kia món gan ngỗng, và hoá ra lý do là cô ấy có con ngoài giá thú.


Bà yêu quí ơi, con trai của bà cũng có con ngoài giá thú, tên là Mia, đứa cháu nội duy nhất của bà đấy.


Nhưng khi mình nói thế thì bà lờ đi giả vờ kêu người mang nước tới. Vậy ra nếy bạn là hoàng tử thì có thể có con ngoài giá thú được. Nhưng nếu là thường dân thì đừng mơ có gan ngỗng mà ăn nhé.


Ôi không! Nếu bà lên gác xép thì sao? Bà chưa từng nhìn thấy một cái gác xép bao giờ, thậm chí là đặt chân xuống tới khu phố 57 này ấy chứ. Chắc chắn bà sẽ ghét chỗ này. Ở đây dân đồng tính nhan nhản ngoài đường. Làm sao bà chịu nổi khi mỗi chuyện nam nữ nắm tay cũng đã làm bà ngứa mắt rồi. Nếu bà thấy lễ hội của dân đồng tính, chắc bà lên cơn đau tim mất. Bà thậm chí còn không thích người bấm lỗ ở tai chứ chưa nói đến bấm chỗ nào khác.


Lại còn chuyện bà hút thuốc liên tục trong khách sạn nữa chứ. Người ta đã có quy định cấm hút thuốc, vậy mà bà hút bất cứ lúc nào bà muốn, kể cả trên giường. Có khi đó là lý do tại sao ông nội luôn có mặt nạ dưỡng khí dự trữ trong tất cả các phòng ở Miragnac. Ông nội còn phải cho người đào đường hầm để đề phòng nhỡ có ngày nào đó bà ngủ quên với một điếu xì gà trên tay làm cả cung điện cháy bùng lên.


Bà cũng ghét cả mèo nữa vì bà cho rằng chúng nhảy lên người bọn trẻ con khi đang ngủ và hút sạch nguyên khi của tụi nhỏ. Bà sẽ nói gì khi nhìn thấy Louie Mập nhỉ? Nó ngủ trên giường với mình suốt ngày. Nếu nó nhảy lên mặt mình thì chắc mình chết mất ngáp luôn. Nó nặng tới 25 pound và 7 ounce cơ mà, đấy là trước khi nó uống Fancy Feast vào buổi sáng rồi đó.


Ha ha, không hiểu bà sẽ làm gì thấy bộ sưu tập nữ thần sinh đẻ bằng gỗ của mẹ.


Mà tại sao bà lại phải đến vào lúc này? Bà sẽ phá hỏng tất cả mọi thứ! Mình sẽ không còn cách nào giữ yên bí mật nếu có bà ở bên.


Tại sao? Tại sao? Tại sao?


Thứ Năm, ngày 9 tháng 10


Mình đã biết tại sao rồi.


Bà đang chuẩn bị dạy mình những bài học để trở thành công chúa.


Quá sốc để có thể viết thêm gì vào lúc này. Để sau vậy.


Q.1 – Chương 7: Thứ Sáu, Ngày 10 Tháng 10


Ads Các bài học làm công chúa.


Giá đây chỉ là một trò đùa. Mình phải đi thẳng từ buổi ôn Đại số đến Plaza để học cách trở thành công chúa với bà.


Nếu thực sự có Chúa thì tại sao chuyện này xảy ra cơ chứ?


Mọi người luôn nói Chúa sẽ không bao giờ dồn bạn vào chân tường. Nhưng quả thực là giờ mình hết chịu nổi rồi. Thế này là qú sức mình rồi. Mình không thể ngày nào vừa đi học làm công chúa với bà. Mình đang nghiêm túc suy nghĩ về việc bỏ nhà ra đi đây.


Bố nói mình không có sự lựa chọn nào khác. Tối qua, sau khi rời khỏi phòng của bà ở Plaza, mình đến thẳng phòng của bố, xô cửa vào và tuyên bố không thể tiếp tục được nữa. Không đời nào!!! Chưa ai nói với mình về những bài học về những bài học làm công chúa này cả.


Và bố nói gì? Bố nói chính mình đã ký vào thoả hiệp, vì thế bổn phận của mình là phải học tất cả những cái đó, với tư cách là người thừa kế hợp pháp.


Mình đòi xem lại bản thoả hiệp vì rõ ràng trong đó không hề đả động gì đến việc phải tới gặp bà hằng ngày sau giờ học để học cách trở thành công chúa.


Nhưng bố không thèm nói chuyện với mình. Bố nói đã muộn rồi và bảo mình nói chuyện này vào lúc khác. Lúc mình đang ngoạc ra than thở mếu máo về việc như thế là bất công, vô lý…thì cô phóng viên đài ABC bước vào. Đến phỏng vấn bố sao? Nhưng sao hôm nay cô ta ăn mặc thoáng mát thế nhỉ, bình thường thấy cô hay mặc vest khi đi phỏng vấn cơ mà nhỉ.


Mình sẽ xem xét thật kĩ lại bản thoả hiệp tối nay, vì mình nhớ không có gì nói rằng mình sẽ phải học cách trở thành công chúa.


Và bài học làm công chúa đầu tiên của mình, sau giờ học hôm nay là thế này đây:


Đầu tiên là người gác cửa không cho mình vào (bất ngờ không!). Rồi anh ta nhìn thấy chú Lars cao khoảng 2m, nặng gần 300 pound, ở thắt lưng còn thòi ra khẩu súng lục nữa chứ. Lúc trước mình cứ tưởng là dị tật – một cánh tay thứ 3 chẳng hạn – nhưng không dám hỏi vì sợ chú ấy tủi thân. Mình biết cảm giác khi bị mọi người cho là kẻ ỳ dị là như thế nào, nên quyết định không đề cập đến chuyện ấy.


Nhưng hoá ra đó chỉ là một khẩu súng. Người gác cổng tỏ ra rất khó chịu và đã gọi người quản lý đến. Cũng may là ông ta nhận ra chú Lars vì dù sao thì chú ấy cũng sống ở căn phòng ngay bên cạnh phòng bố mà.


Sau đó, người quản lý hộ tống mình lên tầng áp mái nơi bà đang ở. Nói sao về cái tầng áp mái này nhỉ: đỉnh cao. Mình nghĩ toilet của cái Plaza này đã đẹp lắm rồi vậy mà nó chẳng là gì so với tầng mái này cả.


Điều đầu tiên tất cả mọi thứ đều màu hồng. Tường hồng, thảm hồng, rèm hồng, đồ nội thất cũng hồng. Hoa hồng ở khắp nơi và những bức chân dung treo trên


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Maaya Sakamoto sẽ thể hiện ca khúc mở đầu cho tựa anime Koufuku Graffiti

Hai mặt

Người mẫu AYAWARA với cosplay game FiFa

Hai mặt

Nữ huấn luyện viên xinh đẹp

Hai mặt

Nữ huấn luyện viên xinh đẹp

TAG:

pacman, rainbows, and roller s