Ở trên bục giảng thầy Gianini đang khản cổ kêu gào mọi người tập trung vào mặt phẳng Đề-các.
Không chừng mặt phẳng này còn an toàn hơn nơi chúng ta đang sống ấy chứ, vì ở trên đó ít ra là không có đám nhà báo.
Hệ tọa độ Đề-các
Chia mặt phẳng ra làm bốn phần gọi là 4 góc phần tư.
Thứ Năm, giờ Hình & Lượng
Mình đang ngồi ăn trưa cùng với Tina Hakim Baba, chú Lars và Wahim. Tina kể cho mình nghe rằng ở Ả Rập, con gái phải ăn mặc một thứ gọi là “Chadrah” (áo trùm). Nó rộng như một cái chăn và trùm kín người từ đầu đến chân, chỉ chừa một khoảng mắt để nhìn. Người ta cho rằng như vậy có thể giúp người con gái tránh được cái nhìn soi mói của cánh đàn ông. Nhưng Tina kể rằng em họ cậu ấy mặc quần bò ở dười tấm áo trùm, và khi người lớn không có nhà, bọn nó sẽ cởi áo trùm ra và đi chơi với bạn trai hệt như chúng mình.
Nói đúng hơn là như chúng mình sẽ làm, nếu có bạn trai nào để ý.
Mình rút lại câu này. Mình quên mất là Tina đã có bạn nhảy trong dạ hội sắp tới: Dave Farouq El-Abar.
Hay là mình có vấn đề nhỉ? Tại sao chẳng có cậu bạn trai nào thích mình?
Tina đang kể chuyện về tấm áo trùm cho mình thì bỗng dưng Lana Weinberger đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh.
Chuyện cứ như đùa, là Lana Weinberger đó.
Mình cứ tưởng nó đến để đòi thanh toán hóa đơn tiền giặt ủi cái áo len, hoặc tệ hơn là đổ cả lọ sốt hạt tiêu và đĩa sa lát của mình. Trái lại nó cười rất tươi nói: “Hai bạn không phiền cho mình ngồi cùng chứ?”
Tiếp đó là một khay thức ăn lướt qua chỗ mình. Trên khay có 2 cái bánh phomat thịt, khoai tây chiên bự, hai cốc sữa sô cô la, 1 bát ớt, 1 gói Doritos, 1 đĩa salat Pháp, 1 gói Yoo hoos, 1 trái táo và một cốc coca to. Vừa tính nhìn xem ai có thể ăn hết đống thức ăn này thì thấy Josh Richter kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Mình không hề mơ, là Josh Richter.
Anh ấy chào mình và ngồi xuống ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Mình quay sang nhìn Tina, cậu ấy cũng nhìn lại mình rồi cả hai đứa quay sang 2 chú vệ sĩ. Nhưng hai người đó
đang bận tranh luận xem liệu đạn cao su có được dùng để dẹp bạo loạn không hay chỉ được dùng gậy.
Mình và Tina chăm chăm nhìn Lana và Josh.
Cả hai đếu là hot boy, hot girl của trường, nên không bao giờ chỉ có một mình. Họ đi đến đâu là có một đám tùy tùng theo đến đó. Lana thì thường dẫn theo cả đội cổ vũ của mình, ai trông cũng xinh đẹp với mái tóc dài và bộ ngực đầy đặn như Lana vậy.
Còn theo Josh là một hội nam sinh năm cuối, cùng đội bóng với anh ấy. Tất cả đều cao to và ăn nhiều thực phẩm làm từ độn vật như Josh.
Đám bạn của Josh đặt khay đồ ăn xuống cạnh khay của Josh. Bạn của Lana đặt khay bên cạnh Lana. Và chẳng mấy chốc bàn ăn của bọn mình, vốn thường chỉ có 2 đứa con gái lập dị và 2 ông vệ sĩ, nay được vây kín bởi những người xanh đẹp và tài năng nhất trường Albert Einstein, nếu không nói là nhất Manhattan.
Mình liếc nhìn Lilly và thấy cậu ấy trố mắt ra như thể vừa tìm thấy chủ đề hấp dẫn cho show truyền hình của mình vậy.
Bỗng Lana hỏi mình bằng cái giọng như thân thiết với nhau lắm ý, “Mia này, cậu có dự định gì cuối tuần này chưa? Cậu có định dự dạ hội cuối tuần này không?”
Mình nói: “Để mình xem đã…”
“Bọn mình đang định tổ chức một bữa tiệc ở nhà anh Josh tối thứ Bảy này vì bố mẹ anh ấy đi vắng. Sau khi buổi dạ hội kết thúc. Cậu đến nhé.”
“Mình không…”
“Cậu ấy nhất định phải đến, đúng không anh Josh?” Josh đang đút miếng ớt vào miệng, liền nhồm nhoàm nói: “Tất nhiên rồi. Cô ấy phải đến chứ.”
“Nhất định sẽ rất vui đấy.” Lana nói. “Cậu đi nh2?”
“Rất tiếc mình không thể”.
Mấy cô bạn của Lana đang nói chuyện bỗng im bặt quay ra nhìn mình trong khi đám bạn của anh Josh vẫn chăm chú ăn.
“Không thể ư?” Lana sửng sốt hỏi.
“Đúng vậy, mình không thể.”
“Cậu nói không thể là sao?”
Mình đã định nói dối. Đáng ra mình có thể nói là: Lana, mình không thể đi vì còn bận ăn tối với thủ tướng Iceland. Mình cũng có thể nói là mình không thể đi vì còn bận đi du thuyền. Mình có thể bịa ra hàng tá lý do, vậy mà mình lại ngu xuẩn đi nói thật.
“Mình không thể đi được, vì mẹ mình sẽ không cho phép đâu.”
Trời đất, sao mình lại nói như thế nhỉ? Tại sao cơ chứ? Đáng nhẽ ra mình phải nói dối chứ. Nói ra những lời đó làm mình không khác gì một con dở hơi. Dở người quá! Ôi lập dị vô cùng.
Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói thật nữa. Thậm chí đó cũng chẳng phải là sự thật thật sự. Ờ thì đấy cũng là một nguyên nhân nhưng không phải là nguyên nhân thật sự khiến mình không muốn đi. Đúng là mẹ sẽ không đời nào cho phép mình đi dự tiệc ở nhà một cậu bạn trai khi bố mẹ cậu ấy vắng nhà kể cả khi có vệ sĩ đi cùng. Nhưng nguyên nhân thực sự chính là mình không biết hành xử ra sao ở những bữa tiệc như vậy. Chưa có ai mình quen từng được mời tới những bữa tiệc kiểu như vậy. Nói đúng hơn là những người mình quen, chưa đủ nổi tiếng để được mời đi dự những bữa tiệc kiểu như vậy.
Hơn nữa mọi người còn uống rượu mà mình lại không biết uống, cũng không có ai đi cùng. Thế thì mình biết làm gì ở đấy?
Lana hết nhìn mình rồi lại quay sang đám bạn, và cuối cùng cười phá lên. Cười RẤT RẤT TO là đằng khác.
Cũng chẳng trách nó được.
“Ôi trời đất ơi, cậu không nói đùa đó chứ?” Lana cười đến mức nói không nên lời.
Mình biết ngay Lana kiếm chuyện để làm bẽ mặt mình đây mà. Nhưng mình chẳng quan tâm lắm, mình chỉ thấy ái ngại cho Tina Hakim Baba. Chỉ vì mình mà cậu ấy phải ngồi giữa một đám con gái nổi tiếng thế này.
“Cậu đang nói đùa đúng không?”
“Không hề”
“Cậu đâu nhất thiết phải nói thật với mẹ cơ chứ.” Lana nói một giọng châm chọc. “không ai lại đi nói thật với mẹ mấy chuyện đó cả. Cậu chỉ việc nói với mẹ là tới nhà một cô bạn gái nào đó. Hiểu chưa nào”
Ý cậu ta là nói dối? Với mẹ mình sao? Rõ ràng Lana không hiểu gì về mẹ mình. Không ai có thể nói dối mẹ. Đơn giản là không thể. Lại còn nói dối những chuyện như vậy ư, không đời nào.
Mình nói: “Nghe này, cảm ơn vì đã mời mình, nhưng mình thật sự không thể. Hơn nữa mình cũng không biết uống rượu…”
Trời ạ, đó là một sai lầm ngốc nghếch nữa.
Lúc này thì Lana gần như bị sốc, “Cậu không uống rượu ư?”
Thật ra khi ở Miragna mình cũng có uống rượu. Mình thường uống vào mỗi bữa tối. Nhưng đó là việc nên làm ở Pháp. Người ta không uống rượu cho vui mà uống rượu đi kèm với thức ăn. Nó làm cho món gan ngỗng thơm ngon hơn, mặc dù mình chưa bao giờ thử.
Mình nhún vai trả lời: “Chỉ là mình muốn bảo vệ sức khỏe cho bản thân, không muốn đưa nhiều chất độc hại vào cơ thể.”
Lana tỏ rõ sự khinh bỉ mồn một trên khuôn mặt, nhưng Josh Richter, miệng vẫn đang ngậm thức ăn, lại quay ra nói: “Anh tôn trọng việc đó!”
Lana há nốc mồm ngạc nhiên. Thật không thể tin được, Josh Richter nói anh ấy tôn trọng điều mình vừa nói. Đùa sao?
Xem ra anh ấy rất nghiêm túc. Cái cách anh ấy nhìn mình như thể có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn mình bằng đôi mắt xanh đấy ma lực ấy… Như thể anh ấy đã nhìn thấu tâm hồn mình…
Lana không nhận ra là bạn trai cô ta đang nhìn thấu tâm hồn mình thì phải. Cô ta nói: “Trời ạ, Josh, anh uống nhiều hơn bất cứ ai trong cả trường này”
Josh quay sang Lana và nghiêm nghị nói: “Đúng thế, nhưng có lẽ anh cũng nên từ bỏ thôi.”
Lana cười phá lên khi nghe thấy vậy: “Phải rồi, coi xem anh bỏ nổi không!”
Josh không hề thấy chuyện đó đáng cười chút nào. Anh ấy nhìn Lana chằm chằm bằng đôi mắt xanh quyến rũ ấy. Mình mừng là anh ấy không nhìn mình bằng ánh mắt như thế.
Mình đứng bật dậy và cầm lấy khay thức ăn, thấy vậy Tina cũng làm theo.
“Tạm biệt mọi người” – rồi bọn mình cùng bỏ đi.
Trong lúc đi cất khay, Tina hỏi: “Mấy chuyện này là thế nào vậy?”. Mình cũng chẳng biết nữa, chỉ biết chắc một điều là:
Lần đầu tiên trong đời, mình mừng vì không phải là Lana Weinberger.Tiếp tục ngày thứ Năm, giờ tiếng Pháp
Sau giờ ăn, mình đi tới tủ để đồ để lấy sách cho giờ tiếng Pháp và gặp anh Josh ở đấy. Hình như anh ấy đang cố tình đứng đó quan sát xung quanh. Khi thấy mình đến gần, a
anh ấy liền đứng thẳng dậy và nói: “Chào em!”
Rồi anh ấy cười, lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp. MÌnh phải nhìn sang chỗ khác vì hàm răng đó trắng đến lóa cả mắt.
Mình chào lại anh ấy. Mình thấy hơi ngượng vì lúc nãy vừa chứng kiến anh ấy cãi nhau với Lana xong. Mình đoán chắc hẳn anh ấy đang đợi Lana rồi cả hai sẽ lại âu yếm nhau như mọi khi, thế nên mình cố gắng lấy đồ thật nhanh và chuồn khỏi đây để khỏi chứng kiến cảnh ấy.
Nhưng anh Josh lại bắt đầu nói chuyện với mình. Anh ấy nói: “Anh hoàn toàn đồng tình với việc em nói ở nhà ăn lúc nãy. Về việc tôn trọng sức khỏe của mình ấy mà. Anh cho rằng đó thật sự là một quan điểm rất tuyệt!”
Mình cảm thấy nóng bừng cả mặt, như một ấm nước đang sôi vậy. Mình cố gắng không làm rơi cái gì hết trong khi di chuyển quanh mấy cuốn sách trong tủ. Đáng tiếc là tóc mình bây giờ quá ngắn, không thể giấu được khuôn mặt đang ửng đỏ.
“Thế em có định đi dự dạ hội cùng ai chưa?”
Ngay lúc đó mình đánh rơi quyển sách Đại số. Mình chỉ kịp nói “Ừm…” và rồi vội chạy ra nhặt nó lên.
Trong khi đang lui cui quỳ xuống sàn nhặt mấy tờ giấy bị rơi ra khỏi sách Đại số, mình nhận ra khuôn mặt của anh Josh ở ngay sát kế bên. Anh ấy nhặt hộ mình chiếc bút chì và đưa cho mình. Mình nói cảm ơn và ……. Thật sai lầm khi lại nhìn vào đôi mắt xanh quyến rũ đó. Nó thôi thúc mình nói: “Chưa, em chưa định đi dự dạ hội với ai hết”
Bỗng chuông reo lên.
Anh Josh nói: “Gặp lại em sau”
Mình vẫn đang sốc.
Josh Richter vừa nói chuyện với mình. Anh ấy thực sự đã nói chuyện với mình. Hai lần.
Lần đầu tiên trong vòng một tháng qua, mình không còn quan tâm đến chuyện có trượt môn Đại số hay không. Mình không quan tâm rằng mẹ đang hẹn hò với thầy giáo của mình. Mình không quan tâm chuyện mình là người thừa kế ngai vàng của Genovia. Mình cũng không quan tâm chuyện mình và người bạn thân nhất không nói chuyện với nhau.
Mình nghĩ có khi là anh Josh Richter thích mình.
Bài tập về nhà:
Đại số: ??? Chẳng nhớ gì cả!!!
Tiếng Anh: ??? Hỏi Shameeka
Văn minh thế giới: ??? Hỏi Lilly. Quên mất. Không hỏi Lilly được. Cậu ấy có nói chuyện với mình đâu.
Hình & Lượng: Không có.
Tiếng Pháp: ???
Sinh học: ???
Trời ạ, chỉ vì một anh chàng có thể thích mình mà đầu mình giờ rối tung cả lên rồi. Mình ghét bản thân quá.
Tối thứ Năm
Bà nói: “Tất nhiên cậu bạn đó thích cháu rồi. Sao lại không thích cơ chứ? Biểu hiện của cháu bây giờ rất tốt, cũng nhờ tài năng của Paolo và sự chỉ bảo của ta cả.”
Vâng, cảm ơn bà ạ. Bà cứ làm như không anh chàng nào có thể thích mình vì bản thân mình, chứ không phải vì đột nhiên mình trở thành công chúa, với mái tóc trị giá 200 đôla vậy.
Lúc đó mình thấy ghét bà thế!
Mình biết chẳng có gì sai khi ghét một ai đó, nhưng mình thật sự không ưa gì bà nội của mình. Ít ra là không thể thích nổi bà. Ngoài việc bà rất kiêu ngạo và chỉ nghĩ cho bản thân, bà còn khá hẹp hòi với người khác.
Giống như tối nay vậy.
Bà quyết định hôm nay ra ngoài ăn tối để bà có thể chỉ cho mình cách đối phó với cánh phóng viên. Khi mình ra khỏi khách sạn, không có nhiều phóng viên lắm, chỉ trừ vài nhà báo nhỏ từ Tiger Beat. Mình đoán là mấy nhà báo lớn kia đã về nhà ăn tối rồi (hơn nữa với cánh nhà báo sẽ chẳng có gì là thú vị khi bạn đã chuẩn bị sẵng sàng. Với họ mọi chuyện sẽ chỉ thú vị khi họ xuất hiện đúng lúc mình không ngờ tới nhất mà thôi.)
Tất nhiên mình rất mừng khi không có các nhà báo quay quanh, gào lên với hàng tá câu hỏi và đẩy mấy cái đèn flash to đùng vào giữa mặt mình.
Nhưng khi mình bước vào xe, bà nói: “Chờ một chút” rồi đi vào trong. Mình đã đoán là để quên mũ hay gì đó, nhưng lúc bà quay lại chẳng hề thấy mang gì theo.
Ấy thế mà lúc mình vừa tới trước cửa nhà hàng Bốn Mùa, tất cả các phóng viên đã tụ tập đông đủ ở đó! Lúc đầu mình đã nghĩ hẳn bên trong đang có chính khách hay nhân vật nào đó quan trọng như Shaquille O’Neal hay Madonna chẳng hạn. Nhưng rồi tất cả bọn họ bắt đầu chụp hình mình và hét lên: “Công chúa Amelia, cô cảm thấy thế nào khi lớn lên trong một gia đình không có cha, và rồi phát hiện ra cha mình có 300 tiệu đôla?”, “Công chúa, cô đi giày hiệu gì vậy?”
Lúc đó mình chẳng hề mảy may sợ hãi gì cả, mình chỉ giận phát điên lên thôi. Mình quay sang bà và nói: “Làm sao mà họ biết chúng ta tới đây vậy bà?”
Bà đang loanh quanh tìm điếu thuốc trong túi xách, “Mình cất cái bật lửa ở đâu rồi không biết?”
“Bà đã gọi cho họ phải không?” – Mình tức đến nỗi không thể nhìn thẳng vào mặt bà nữa, “Bà đã gọi điện, và nói cho họ biết chúng ta tới đây.”
“Đừng có trẻ con như vậy!” Bà nói, “Bà đâu có thời gian gọi cho cả lũ bọn họ chứ”.
“Đâu cần. Bà chỉ việc gọi cho một người, và tất cả sẽ kéo đến theo thôi. Tại sao bà lại làm vậy?”
Bà châm điếc thuốc. Mình ghét bà hút thuốc trong xe thế không biết. “Đây là một yếu tố rất quan trọng để trở thành người của hoàng gia Amelia ạ. Cháu cần phải học cách đối phó với cánh nhà báo”
“ Bà là người đã báo tin cho Carl Fernandez!”. Mình nói với giọng hết sức bình tĩnh.
“Tất nhiên là bà rồi”- bà thản nhiên thừa nhận, với cái giọng kiểu như thách thức xem mình làm gì được bà.
“Bà! Sao bà có thể làm thế? Bố cháu đã nghĩ là do thầy Gianini làm! Bố và mẹ cãi nhau vì việc đó. Mẹ cháu nói là bà làm, nhưng bố cháu đã không tin!”
Bà hít một hơi dài và nói: “Phillipe lúc nào cũng ngây thơ như vậy đấy”
“Cháu sẽ nói với bố, cháu nói hết cho bố nghe!”
Bà phẩy tay với điệu bộ chẳng thiết tha, ý muốn nói: Tùy cháu.
“Cháu nói thật đấy, cháu sẽ nói cho bố cháu biết sự thật. Bố cháu sẽ giận bà cho coi.”
“Không đâu. Cháu cần phải thực tập, cháu yêu ạ. Mẫu tin trên tờ Post chỉ là bước khởi đầu thôi. Rồi sớm muộn cháu cũng sẽ xuất hiện trên bìa tạp chí Vouge, và rồi…”
“Bà!” Mình hét lên “CHÁU KHÔNG MUỐN XUẤT HIỆN TRÊN TỜ TẠP CHÍ VOUGE! BÀ KHÔNG HIỂU SAO? CHÁU CHÌ MUỐN YÊN ỔN TỐT NGHIỆP LỚP CHÍN THÔI!”
Bà có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng của mình. “Được rồi cháu yêu. Cháu đâu cần phải hét lên thế!”
Sau bữa tối mình không còn thấy bóng các phóng viên nữa, có lẽ bà đã nghe lời mình.
Khi mình trở về nhà, thầy Gianini đang ở đó. Mình về phòng và gọi điện cho bố. Mình nói: “Bố ơi, là bà chứ không phải là thầy Gianini tiết lộ cho Carol Fernandez biết tin đâu!” và bố trả lời : “Bố biết r