-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
Thật sao? Mọi nơi sao?


Mình: Mọi nơi, trừ toilet, tất nhiên rồi. Chú ấy sẽ đứng đợi ở bên ngoài.


Anh Micheal: Thế nếu em đi hẹn hò thì sao? Như buổi dạ hội cuối tuần này chẳng hạn?


Mình: Em cũng chưa nghĩ đến chuyện đó nữa vì có ai mời em đâu.


Boris: (lại ngó qua cửa nói vọng vào) Xin lỗi, mình vừa đánh đổ lọ cồn trong này, ngột ngạt quá, mình có thể ra ngồi cùng với mọi người được không?


Mọi người trong phòng học: KHÔNG!


Cô Hill: (từ bên ngoài hành lang ngó vào) Sao lớp này ồn quá vậy? Từ phòng giáo viên cũng có thể nghe thấy tiếng của các em đấy. Boris, em làm gì trong cái phòng đựng đồ thế? Ra ngoài mau. Các em khác học bài đi.


Chắc mình phải tìm đọc bài báo trên tờ Post thôi, 300 triệu đôla cơ á? Bằng số tiền mà nữ hoàng talkshow Oprah kiếm được năm ngoái đó.


Nếu nhà mình giàu có đến thế tại sao cái TV trong phòng mình chỉ là TV đen trắng nhỉ?Tối ngày thứ tư


Giờ thì mình hiểu tại sao bố giận dữ đến vậy với bài báo của mụ Carol Fernandez. Khi chú Lars hộ tống mình ra cổng trường, toàn bộ sân trường Albert Einstein kín đặc phóng viên. Mình trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, cứ như một ngôi sao nổi tiếng vậy.


Theo lời thầy Gianini thì các phóng viên tụ tập ở đây cả ngày. Xe truyền hình từ các nơi đổ về đây, từ New York One, Fox New, CNN đến Entertainment Tonight… Họ đang phỏng vấn tất cả các học sinh của trường Albert Einstein xem liệu có ai quen mình không (lần đầu tiên mình thấy may khi không được ai trong trường này nhớ tới: đố họ tìm được ai trong trường nhớ tới cái tên Amelia, nhất là trong bộ dàng hiện nay của mình). Thầy G nói hiệu trưởng Gupta cuối cùng đã phải gọi cho cảnh sát, vì trường Albert Einstein là đất tư nhân, trong khi các phóng viên các nơi đổ về đây chắn hết các lối ra vào, hút thuốc và xả rác khắp nơi.


Nói thế chứ mấy đứa con nhà giàu vẫn thường xuyên tụ tập ở sân trường hút thuốc và xả rác bừa bãi mà có bao giờ thấy cô Gupta gọi cảnh sát bắt tụi nó đâu… À mà có khi bố mẹ bọn nó đã xì tiền trả hết chi phí dọn dẹp trong tiền học rồi.


Giờ thì mình đã phần nào hiểu được cảm giác của công nương Diana. Lúc chú Lars, thầy G và mình vừa bước ra khỏi cửa phóng viên ùa ra vây quanh lấy mình, chĩa hàng chục cái mic vào mặt mình và hét lên: “Amelia, cô có thể cười lên không?”, “Amelia, cô thấy thế nào khi đùng một cái từ một cô học sinh bình thường bỗng chốc trở thành công chúa với tài sản lên tới 300 triệu đôla?”


Mấy phóng viên đó làm cho mình phát hoảng. Mà cho dù mình có muốn trả lời câu hỏi của họ, mình cũng không biết phải nói vào cái mic nào nữa. Chưa kể, mình gần như chẳng thấy gì khi mấy cái đèn flash cừ chớp lia lịa vào mặt mình như thế.


Đúng lúc đó chú Lars đã phải ra tay. Chú ấy kêu mình đừng trả lời gì cả rồi vòng tay ôm một bên người mình. Nửa còn lại chú ấy nhờ đến thầy G. Sau đó mình không biết làm cách nào mà thoát ra khỏi được đám ống kín và mấy quay đó nữa. Đến lúc mình hoàn hồn lại thì đã thấy đang ngồi ở ghế sau ô tô rồi.


Cuối cùng thì những gì được huấn luyện trong quân đội Israel cũng đã có đất dụng võ. Mình đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa chú Lars và Wahim. Thì ra họ có quen chung vài người bạn. Hình như mọi người đều đên chung một trường huấn luyện để làm vệ sỹ thì phải.


Ngay khi đóng cửa xe lại, chú Lars vội nói: “Lái đi” và người tài xế nhấn ga phóng thẳng. Mình không nhận ra đó là ai nhưng mình nhận ra người ngồi ghế bên cạnh – bố chứ ai!


Ngay khi thoát khỏi cái đuôi của đám phóng viên, bố quay lại hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Ngày hôm nay của con thế nào Mia?”


Chúa ơi, bố hết chuyện để hỏi rồi sao!


Mình lờ đi như không nghe thấy gì. Thay vào đó, mình quay lại vẫy tay chào thầy G. Giờ thầy ấy đang bị nhấn chìm trong micro và máy quay. Nhưng thầy ấy không hề nói tiếng nào, chỉ đứng đó vẫy tay chào với họ và tìm đường ra ga tàu điệm ngầm để về nhà.


Mình thấy tội cho thầy G quá, mặc dù thầy ấy đang hẹn hò với mẹ mình thật, mặc dù thầy ấy đang hẹn hò với mẹ mình thật, nhưng dù sao thầy ấy cũng khá dễ chịu, không đáng bị bao quanh bởi đám phóng viên như vậy.


Mình hỏi bố có thể quay lại cho thầy G đi nhờ về nhà không, nhưng bố lờ đi nhu khong nghe thấy, giả vờ bận rộn với cái dây an toàn: “ Cái thứ quỷ quái này, chẳng bao giờ chịu nghe lời gì cả”.


Rồi khi mình quay ra hỏi bố xem từ nay sẽ đi học đâu, bố nhìn mình như thể mình bị điên vậy, và gần như hét lên với mình: “Con nói con muốn học ở tường Albert Einstein cơ mà!”


Mình nói đúng là vậy nhưng đó là trước khi bị mụ Carol Fernandez kia phanh phui mọi chuyện.


Nhưng bố tuyên bố rằng mình không thể chuyển trường chỉ vì bị phanh phui chuyện mình là công chúa, và rằng mình phải ở lại trường Albert Einstein học, chú Lars sẽ cùng mình tới trường để bảo vệ mình khỏi đám phóng viên.


Lúc mình hỏi, “Vậy thì ai sẽ làm tài xế cho bố?” thì bố chỉ vào viên tài xế mới và cho biết anh ta tên là Hans.


“Chào cô” – người tên Hans đó gật đầu chào mình qua tấm gương chiếu hậu.


Vậy là chú Lars sẽ đi theo mình mọi lúc mọi nơi thật sao? Ngay cả khi mình tới ngủ nhà Lilly sao?( nếu bọn mình vẫn làm bạn)


Từ nay mình không bao giờ có thể đi đâu một mình nữa.


Riêng cái ý nghĩ đó đã đủ làm mình nổi điên lên rồi, mặt mình lúc đó đỏ bừng như cái đèn giao thông vậy.


“Vậy thì con không muốn làm công chúa nữa. Con sẽ trả lại cho bố hết mấy đồng 100 đôla đó. Bố hãy bảo bà quay trở lại Pháp đi. Con bỏ cuộc!”


Bố nói bằng giọng ra chiều rất mệt mỏi: “Giờ con đâu thể nói bỏ là bỏ được, Mia. Bài báo ngày hôm nay đã quyết định mọi chuyện rồi. Ngày mai mặt con sẽ xuất hiện trên toàn bộ các tờ báo ở Mỹ – mà có khi là toàn thế giới. Mọi người sẽ biết con là công chúa Amelia xứ Genovia. Con đâu thể từ bỏ thân phận của mình?”


Trên đường về Plaza, mình đã làm cái việc mà một công chúa không nên làm – KHÓC. Chú Lars đã phải cho mình mượn khăn tay. Chú ấy thật tử tế!


Vẫn là thứ tư


Mẹ cho rằng người mớm thông tin cho Carol Fernandez chính là bà nội.


Nhưng mình không thể tưởng tượng được bà lại làm mấy chuyện như vậy. Nhất là khi mấy bài học công chúa của mình đã đi đến đâu đâu.. Mục đích của những bài học đó là giúp cho mình có thể hành xử như một công chúa thực thụ. Bà chưa dạy cho mình cách đối phó với những người phản đối hoàng gia kiểu như Lilly cơ mà. Từ đầu tới giờ bà chỉ mới dạy mình cách ngồi, cách ăn mặc, cách dùng dĩa để ăn các món cá, cách xưng hô với những người lớn tuổi trong hoàn tộc, cách nói tiếng “cám ơn”, “không có gì” bằng bảy thứ tiếng, cách làm món cốc tai chanh đá hay mấy học thuyết của Marx.


Mấy cái đó thì có ích gì với mình cơ chứ?


Nói sao mẹ cũng không thay đổi ý nghĩ của mình. Bố gần như phát điên lên với mẹ nhưng mẹ vẫn nhất quyết khăng khăng mọi chuyện là do bà một tay sắp đặt. Mẹ còn kêu bố hãy đi mà hỏi bà mọi chuyện, khi đó sẽ biết ai đúng ai sai.


Bố đã ngoa ngoắt vặc lại, hỏi sao mẹ không nghĩ đến chuyện chính bạn trai của mẹ là người tiết lộ thông tin cho phóng viên Carol Fernandez.


Nhưng ngay lập tức, bố nhận ra là mình không nên nói những lời đó, vì khi đó trong mẹ thật đáng sợ. Mẹ chỉ như vậy khi bà thật sự nổi giận.


Môi mẹ mím chặt và rồi mẹ hét lên: “Biến… ra khỏi nhà tôi… ngay”


Tất nhiên là bố chẳng đi đâu cả, mặc dù về lý thì ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ. Cũng may là bà Carol đó không đăng địa chỉ nhà mình lên trên báo và điện thoại nhà mình không đăng kí trên danh bạ điện thoại thành phố nên chưa phóng viên nào đánh hơi được tới đây. Vậy là từ nay mình vẫn có thể gọi điện kêu đồ ăn Trung Quốc tới nhà mà không phải lo sợ bị mấy tờ báo lá cải đem ra phân tích xem công chúa Amelia thích món cải đến thế nào.


“Vậy sao Helen? Anh thì lại nghĩ em đang để lòng thù ghét mẹ anh làm cho mất đi lí trí” – bố thủng thẳng nói.


Mẹ gào lên: “Anh muốn biết sự thật sao Phillipe? Sự thật là mẹ anh là một…”


Mình đã quá mệt mỏi, không còn sức nghe mấy cuộc cải vã này nữa nên đã rút gọn về phòng và chụp tai nghe nhạc lên. Mình học được cách này từ mấy đứa trẻ có bố mẹ li dị trong các bộ phim truyền hình trên TV. Đĩa nhạc ưa thích của mình hiện nay là đĩa nhạc mới nhất của Britney Spears. Mình thậm chí còn không dám cho Lilly biết là mình thích Bristney Spears. Mình đã từng nằm mơ mình được là Bristney Spears và đang biểu diễn tong phòng hòa nhạc của trường Albert Einstein. Mình mặc chiếc váy màu hồng và anh Josh đã chạy đến khen ngợi ngay trước khi mình lên sân khấu.


Làm sao mình dám kể chuyện đáng xấu hổ này cho người khác nghe cơ chứ? Lilly chắc chắn sẽ lên lớp cho mình một trận về việc thần tượng một người như Bristney là tự hạ thấp chính mình. Nhưng mình biết mình có thể kể chuyện này cho Tina nghe. Cậu ấy sẽ không những hào hứng với câu chuyện của mình mà còn muốn biết trong giấc mơ ây anh Josh có mặc quần da hay không nữa.


Mà mình đã nói về việc mấy cái móng tay giả này làm mình khó viết chưa nhỉ?


Nhưng nói gì thì nói, càng nghĩ mình càng phân vân không biết bà có phải là người bán tin cho Carol Fernandez không nữa. Vì hôm nay lúc đến Plaza tiếp tục mấy bài học làm công chúa với bà, mình vẫn không ngừng khóc. Nhưng bà không hề tỏ chút thông cảm nào với mình. Mấy giọt nước mắt này là vì…?


Sau khi mình tấm tức kể lại cho bà nghe mọi chuyện, bà chỉ nhướn cặp lông mày được tô vẽ rất cẩn thận lên và nói “C`est la vie”, tiếng Pháp có nghĩa là “Đời là vậy đó”.


Trong cuộc đời này, nếu không phải là bạn trúng xổ số hay có scandal với những người nổi tiếng thì chẳng bao giờ mặt bạn được xuất hiện trên mấy tờ báo như Post. Mình làm gì nên tội chứ, chẳng nhẽ sinh ra cũng là tội sao?


Mình không nghĩ “Đời là vậy”.


Tiếp đó bà miên man về chuyện cả ngày nay phải tiếp hàng trăm cú điện thoại từ giới truyền thông xin phỏng vấn mình như thế nào. Và rằng mình cần phải mở một cuộc họp báo, rằng bà đã cho người ở Plaza chuẩn bị sẵn cho mình một căn phòng lớn để tiếp phóng viên rồi.


Không thể tin nổi bà làm như vậy với mình! “Cháu không muốn trả lời phỏng vấn của mấy người đó! Cháu đâu cần mọi người can thiệp vào cuộc sống của mình như vậy!”


“Nếu chàu không chịu gặp gỡ giới truyền thông, trả lời những thắc mắc của họ thì họ sẽ tìm mọi cách để khai thác chuyện của cháu, bắt đầu từ việc ngày ngày quấy rầy cháu ở khắp mọi nơi, từ trường học đến nhà những nười bạn cháu, rồi tới cửa tiệp tạp hóa hoặc tiệm đĩa cháu thường lui tới”


Rồi bà nhắc đến cái gọi là nghĩa vụ của mình trong vai trò là một công dân Genovia. Mình sẽ quảng bá được cho ngành du lịch của Genovia nếu đồng ý xuất hiện trên chương trình Dateline.


Mình cũng muốn những gì tốt nhất cho Genovia lắm chứ. Thật đó. Nhưng mình cũng muốn những gì tốt nhất cho Mia Thermopolis nữa. Và việc xuất hiện trên chương trình Dateline không hề tốt lành gì với mình.


Nhưng mối bận tâm duy nhất lúc này của bà là làm sao để quảng bá cho hình ảnh Genovia với mọi người. Nhỡ mẹ nói đúng thì sao? Nhỡ đúng là bà là người đã tiết lộ thông tin cho Carol Fernandez thì sao?


Chẳng nhẽ bà lại làm mấy chuyện như vậy?


Cũng dám lắn chư.


Mình vừa bỏ tai nghe ra, bố mẹ vẫn chưa cải nhau xong.


Có vẻ tối nay họ sẽ còn cãi nhau dài dài.


Q.1 – Chương 13: Thứ Năm, 15 Tháng 10, Trong Phòng Tự Học


Ads Hôm nay ảnh mình được trưng trên bìa tờ Daily News và New York Newsday, và cả New York Times nữa chứ. Họ đăng bức ảnh ở trường của mình làm mẹ không thoải mái chút nào. Vì như vậy có nghĩa là có thể ai đó tong gia đình mà mẹ đã từng gửi ảnh cho, hoặc người ở trường Albert Einstein đã tuồn những bức ảnh này ra ngoài. Mình cũng không vui lắm vì mấy bức ảnh náy được chụp trước khi Paolo sửa tóc cho mình, trông bộ dạng của mình lúc ấy trông thật lôi thôi và nhếch nhác.


Chưa bao giờ có nhiều phóng viên trước cổng trường Albert Einstein như sáng nay. Có vẻ như mấy bản tin buổi sáng thường thích đưa tin trực tiếp kiểu này. Nhưng vấn đề là nhân vật chính lại là mình!


Thật ra mình cũng tiên liệu trước là chuyện này sẽ xảy ra nên hôm nay đã chuẩn bị tinh thần, chứ không hoảng sợ như hôm qua. Theo đúng như lời bà nội yêu cầu, hôm nay mình diện một đôi bốt mới tinh (phòng trường hợp cần thiết mình sẽ đá mấy người cầm micro định sán lại gần), lại còn đeo một lố huy hiệu Hòa Bình Xanh và phản đối áo lông thú để ít nhất cũng gây ấn tượng đẹp trong mắt công chúng.


Hôm nay mọi chuyện diễn ra y hệt hôm qua. Chú Lars vẫn phải áp sát và đưa mình đi qua một rừng máy quay phim và máy ảnh mới vào được trường. Trong khi chạy vào trường mình còn nghe rõ mấy người hét lên: “Amelia cô có định theo gương công nương Diana trở thành nữ hoàng trong tim mọi người không?”, “Amelia giữa Leonardo DiCaprio và Hoàng Tử William cô thích ai hơn?” ,“Amelia, cô có ý kiến gí về ngành công nghiệp sản xuất thịt ở nước ta?”


Mình lập tức bị ấn tượng bởi câu hỏi cuối cùng, và định quay lại trả lời, nhưng chú Lars đã lôi tuột mình vào trong trường.


Những việc mình cần phải làm:


Nghĩ cách buộc Lilly phải làm lành với mình.


Không được nhút nhát nữa.


Ngừng nói dối/ hoặc nghĩ ra những lời nói dối hay hơn.


Không được tỏ ra quá bi quan.


Tập trở nên:


Độc lập hơn


Tự lập hơn


Chín chắn hơn


Ngừng nghĩ về Josh Richter


Ngừng nghĩ về Micheal Moscovitz


Đạt điểm cao hơn


Đạt được sự tự chủ trong tâm hồn


Thứ Năm, giờ tiếng Pháp


Hôm nay trong giờ Đại số, thầy Gianini đã tìm mọi cách nhồi mấy mớ kiến thức về mặt phẳng Đề-các vào đầu bọn mình, nhưng không ai tập trung được vì mấy chiếc xe đưa tin ở bên ngoài. Bọn lớp mình liên tục ngảy lên nhoài người ra cửa sổ và hèt vào đám phóng viên: “Hảy đi tìm những tin thực tế hơn đi!”; “Này, thích thì chụp hình tôi đi” và kèm theo một cử chỉ thô lỗ.


Thầy Gianini cố ổn định trật tự nhưng hoàn toàn bất lực.Lilly thì nhăn nhúm lại, cậu ấy tỏ ra hết sức khó chịu khi tất cả mọi người đều quay ra chống đám phóng viên trong khi không ai muốn đứng trước cửa tiệm nhà Ho và hô vang “Phản đối nhà Ho phân biệt chủng tộc”!


Sau đó, Lana Weinberger mon men ra hỏi xem mình biết thân phận công chúa từ bao giờ? Không thể tin được, con nhỏ rách việc ấy lại hỏi chuyện mình cơ đấy, không hề tỏ ra khinh khỉnh như mọi khi. Mình trả lời đại khái là khoảng vài tuần nay. Lana liền nói nếu một ngày nào đó nó phát hiện ra nó là công chúa, việc đầu tiên nó làm là lao thẳng đến Disneyworld, nhưng mình đã ngắt lời nó, “Cậu sẽ không muốn tới Disneyworl đâu, vì cậu sẽ thấy nhớ những buổi tập của đội cổ vũ”.


Lana vẫn tiếp tục thắc mắc lý do tại sao mình không muốn đến Disneyworld vì mình hầu như có tham gia hoạt động ngoại khóa nào đâu. Rồi Lilly bắt đầu chen vào câu chuyện về Disnerworld ở Mỹ, và rằng thật ra ông Walt Disney là người theo chủ nghĩa Phát-xít…


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Hot Girl Búp Bê Nhật Bản - Khuôn mặt Thiên Thần

Game Chiến Trường Cuối Cùng VH by Lknight97

Eroge game Ao no Kanata no Four Rhythm sẽ có anime

Game Chiến Trường Cuối Cùng VH by Lknight97

Ngắm thân hình bốc lửa của người đẹp bên xế đồ

Game Chiến Trường Cuối Cùng VH by Lknight97

Ngắm thân hình bốc lửa của người đẹp bên xế đồ

TAG:

XtGem Forum catalog