Tất nhiên mẹ thì khác, không phải lúc nào cũng nói về thầy G. Nhưng mình có cảm giác nếu mình cùng đi đến công viên Trung tâm thì sẽ phải chứng kiến cảnh họ hôn nhau. Hôn nhau thì chẳng có gì là xấu nhưng khi đó là mẹ mình và thầy Đại số thì…
Những lý do mình nên làm lành với Lilly:
1. Bọn mình đã là bạn thân từ hồi mẫu giáo.
2. Một trong hai đứa phải tỏ ra độ lượng hơn và đi bước đầu tiên.
3. Cậu ấy luôn làm cho mình cười.
4. Ngoài cậu ấy ra mình còn có thể ăn trưa với ai được nữa?
5. Mình nhớ cậu ấy.
Những lý do mình không nên làm lành với Lilly:
1. Cậu ấy luôn bảo mình phải làm gì.
2. Cậu ấy nghĩ cậu ấy biết mọi thứ.
3. Lilly là người gây chuyện trước, cậu ấy phải xin lỗi trước.
4. Mình sẽ không bao giờ có thể quyết đoán được nếu lúc nào cũng nhượng bộ.
5. Nhỡ mình xin lỗi trước mà cậu ấy VẪN không thèm nói chuyện với mình thì sao????Tối muộn Chủ nhật
Mình chỉ định bật máy tính để tìm vài thứ về Afganistan trên mạng (cho bài luận môn Văn minh thế giới về sự kiện đang diễn ra trên thế giới) và rồi thấy có thư. Mình hiếm khi nhận được thư vì thế thấy rất vui.
Nhưng sau đấy mình nhận ra nó là của ai: CraKing.
Là Michael Moscovitz !
Hóa ra anh ấy kêu mình lên chat với anh ấy.
Anh ấy viết như thế này.
CracKing: này, Thermopolis. Tối qua em bị làm sao vậy? Em nổi cơn điên gì vậy?
Mình á? Điên á?
FtLouie: nói cho anh biết, em chẳng điên. Em chỉ thấy mệt mỏi với cái cách em gái anh suốt ngày dạy dỗ em phải làm gì thôi. Mà đó đâu phải chuyện của anh.
CracKing: em có cần khinh khỉnh như thế không? Tất nhiên là việc của anh rồi. Anh vẫn phải sống cùng nhà với nó cơ mà?
FtLouie: tại sao chứ? Cậu ấy nói gì về em à?
CracKing: có thể cho là thế.
Không ngờ cậu ấy lại nói chuyện về mình. Mà chắc lại chẳng nói gì tốt đẹp đâu.
FtLouie: cậu ấy đã nói những gì?
CracKing: anh tưởng đó không phải là chuyện của anh chứ.
Thật may là mình không có anh trai.
FtLouie: đúng thế. Mà cậu ấy đã nói gì về em?
CracKing: nó nói nó chẳng biết gần đây có chuyện gì với em vậy. Kể từ khi bố em đến thăm thì em xử sự rất có vấn đề.
FtLouie: em á? Có vấn đề á? Thế còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy lúc nào cũng phê phán em. Em ngán đến tận cổ rồi !!! Nếu cậu ấy còn muốn làm bạn của em thì tại sao cậu ấy còn không chấp nhận con người thật của em???
CracKing: không phải gào lên như thế đâu.
FtLouie: em đâu có gào !!!
CracKing: em đang dùng quá nhiều dấu câu đấy thôi và trên mạng thì nó giống như đang gào lên vậy. Hơn nữa, nó không phải là người duy nhất đang phê phán người khác. Nó bảo em không ủng hộ việc nó kêu gọi tẩy chay cửa hàng nhà Ho.
FtLouie: đúng thế. Em sẽ không ủng hộ cậu ấy chuyện đó. Thật ngớ ngẩn. Anh có nghĩ nó ngớ ngẩn không?
CracKing: có, rất ngớ ngẩn. Em vẫn trượt môn Đại số đấy à?
Có cần thay đổi chủ đề nhanh thế không.
FtLouie: chắc vậy quá. Nhưng thầy G đã ngủ lại nhà em tối qua nên có khi em sẽ được vớt với một điểm D. Mà sao anh hỏi vậy?
CracKing: cái gì? Thầy G đã ngủ lại á? ở nhà của em? Em thấy sao?
Trời, tại sao mình lại nói với anh ấy nhỉ? Tin đó sẽ lan khắp trường vào sáng mai cho coi. Có lẽ thầy G sẽ bị sao thải ! Không biết giáo viên có được phéo hẹn hò với phụ huynh học sinh không nhỉ? Tại sao mình lại kể với anh Michael chuyện này cơ chứ?
FtLouie: Kinh khủng! Nhưng sau đó thầy ấy đã pha trò và giờ thì em thấy ổn rồi. Em cũng không biết nữa. Đáng ra em phải nổi khùng lên mới đúng nhưng thấy mẹ em có vẻ hạnh phúc. Em không thể làm như vậy.
CracKing: mẹ em đã có thể cặp với người còn tệ hơn thầy G ấy chứ. Thử hình dung nếu mẹ em đi chơi cùng thầy Stuarrt xem.
Thầy Stuart dạy môn Sức khỏe. Thầy ấy luôn nghĩ rằng mình là món quà của Chúa ban tặng cho phụ nữ. Mình chưa được học thầy ấy vì đến năm cuối cấp mới phải học môn Sức khỏe. Nhưng nghe đồn rằng đừng bao giờ mon men đi lại gần bàn của thầy Stuart vì thầy ấy sẽ xồ tay ra và xoa xoa vào vai mình như kiểu mát-xa vậy. Nhưng theo các chị lớp trên nói thì thực ra là thầy ấy đang muốn kiểm tra xem họ có mặc áo con không thôi.
Nếu mẹ mà hẹn hò với thầy Stuart thì mình sẽ bay thẳng sang Afganistan ở ngay lập tức.
FtLouie: Ha ha ha. Tại sao anh lại muốn biết em có trượt môn số học hay không hả?
CracKing: thì bởi vì tháng này anh sẽ làm xong Crackhead và anh nghĩ nếu em muốn thì anh có thể dạy em môn Hình học và Lượng giác. Nếu em muốn.
Anh Michael Moscovitz đề nghị giúp đỡ mình sao? Thật không thể tin nổi. Tí nữa thì mình ngã bổ chửng khỏi ghế.
FtLouie: wow, thế thì còn gì bằng ! Cảm ơn anh !
CracKing: Không có gì. Thế nhé Thermopolis.
Sau đó anh ta thoát ra.
Thật khó tin ! Tự dưng sao anh ấy tỏ ra dễ thương thế nhỉ? Không biết hôm nay ăn nhầm cái gì nữa.
Mình cần phải cãi nhau thường xuyên với Lilly hơn nữa.
Đêm Chủ nhật
Vừa nghĩ là mọi thứ có thể sáng láng hơn một chút thì bố gọi điện. Bố nói chú Lars sẽ đến đón mình cùng đi ăn tối với bà ở Plaza.
Không hề thấy đả động gì tới mẹ.
Mà vậy cũng tốt, mẹ cũng đâu có muốn đi. Lúc mình bảo chỉ mình mình đi, mẹ mừng ra mặt.
“Tốt quá”, mẹ nói. “Mẹ sẽ gọi mấy món Thái và ở nhà xem phim “Sixty Minutes” “
Từ lúc trong công viên Trung tâm về mẹ có vẻ rất vui. Mẹ ngượng nghịu kể là đã cùng thầy G đi xe ngựa. Mình đã bị sốc khi nghe thấy thế. Mấy người lái xe ngựa chẳng bao giờ chăm lo đến lũ ngựa cả. Luôn có một con ngựa già cỗi nào đấy bị ngã quỵ vì thiếu nước. Mình đã thề sẽ không bao giờ đi xe ngựa. Ít nhất là cho đến khi người ta có những quy định riêng về quyền lợi cho những con ngựa. Mình đã nghĩ là mẹ cũng đồng tình với mình về chuyện đó.
Tình yêu có thể tạo nên những điều kì lạ ở con người.
Dạo này tới Plaza cũng không đến nỗi cực hình lắm. Mình nghĩ là mình đang dần quen với nó. Bây giờ người gác cổng đã biết mình là ai – hay ít ra thì họ cũng biết chú Lars là ai – nên không còn làm khó mình nữa. Họ đâu được trả lương để ngồi với nhau như mình đây.
Bữa tối thật buồn tẻ. Bà cứ luôn mồm giảng giải về chuyện phải dùng cái dĩa nào cho món ăn nào và tại sao. Các món được bày hết lên bàn và đa số đều là thịt! May còn có một món là cá nên mình không bị đói. Đến món tráng miệng mình chọn cốc socola to tổ chảng. Bà tìm mọi cách nói cho mình hiểu rằng khi trở thành đại diện của Genovia với cương vnị là người đứng đầu đất nước thì mình sẽ phải ăn tất cả các món đặt trước mặt nếu không sẽ là sự xúc phạm tới chủ nhà và có thể trở thành mâu thuẫn tầm quốc tế. Nhưng mình đã nói với bà rằng mình sẽ nhờ nhân viên giải thích trước với chủ nhà là mình không ăn thịt và kêu học đừng tiếp mình bất cứ món nào làm từ thịt.
Bà có vẻ giận. Chắc bà không ngờ rằng mình đã xem bộ phim trên TV về công nương Diana và biết tất cả các cách làm thế nào để tránh phải ăn mọi thứ trong những bữa tiệc mang tầm quốc gia. Rồi cả cách làm sao để tống khứ mọi thứ đã ăn ngay sau đó (tất nhiên là mình thì sẽ chẳng bao giờ làm thế).
Suốt bữa tối, bố liên tnục hỏi những câu kỳ quặc về mẹ: đại loại như là mình có thấy không thoải mái về mối quan hệ của mẹ với thầy G không, mình có muốn bố nói gì với mẹ về chuyện đó không… Mình nghĩ bố đang cố muốn moi tin từ mình về chuyện mẹ và thầy G xem liệu học có ý định nghiêm túc không.
Mà quan hệ giữa mẹ và thầy G có vẻ cũng khá nghiêm túc rồi đó, vì thầy đã ngủ qua đêm ở nhà mình rồi còn gì. Trước giờ mẹ chỉ cho phép những người mẹ thực sự quí ngủ lại qua đêm thôi. Tính cả thầy G thì trong vòng 14 năm qua mới chỉ có 3 người: chú Wolfgang – hóa ra là người đồng tính; chú Tim – hóa ra lại là người theo Đảng Cộng Hòa; và bây giờ là thầy số học của mình. Cũng chẳng nhiều nhặn gì. Chỉ là cứ 4 năm thay một người thôi mà.
Hay đại loại như thế.
Nhưng tất nhiên là mình không thể nói cho bố biết về chuyện thầy G đã ngủ lại vì chắc chắn bố sẽ ngừng thở mất. Bố thật là gia trưởng! Trong khi bố tự cho phép mình có cả tá bạn gái ngủ qua đêm ở Miragnac vài mùa hè, và thỉnh thoảng cứ 2 tuần lại có bạn gái mới nhưng lại đòi hỏi mẹ phải trọn đạo và giữ mình.
Nếu Lilly vẫn nói chuyện với mình thì chắc cậu ấy sẽ nói đàn ông toàn là những kẻ đạo đức giả.
Một phần của mình cũng muốn nói với bố về thầy G để bố đừng quá tự mãn và ung dung. Nhưng một phần lại không muốn tạo điều kiện cho bà nội có cớ để nói mẹ – từ trước bà vẫn luôn nói mẹ là “không đứng đắn”. Vì thế mình đã giả bộ là không biết tý gì về chuyện này.
Bà thông bào ngày mai sẽ sờ đến vốn từ vựng của mình. Bà bảo tiếng Pháp của mình đã tê nhưng tiếng Anh còn tệ hơn nhiều. Bà nói nếu bà còn nghe mình nói từ “sao cũng được” một lần nữa thì bà sẽ lấy bàn chải cọ mồm mình bằng xà phòng.
Mình nói, “Sao cũng được, tùy bà” và bà nhìn mình bằng ánh mặt khạc ra lửa. Mình đâu có cố tình chọc tức bà đâu, chỉ là mình quên mất thôi.
Đến ngày hôm nay mình đã kiếm được 200 đôla cho tổ chức Hòa bình xanh. Có lẽ mình sẽ đi vào lịch sử với tư cách người đã cứu sống toàn bộ loài cá voi.
Lúc mình về nhà thì thấy có 2 hộp thức ăn Thái trong thùng rác cùng với 2 đôi đũa, và 2 chai Heineken. Mình hỏi có phải mẹ đã gọi thầy G đến ăn tối không- trời ạ, mẹ đã ở cạnh thầy cả ngày rồi mà! – và mẹ mình cười đáp, “Không cưng ạ. Tại mẹ đói quá thôi”.
Lời nói dối thứ hau trong cùng một ngày! Chuyện với thầy G chắc nghiêm túc rồi đây.
Lilly vẫn chưa gọi. Nhưng mình sẽ nói gì đây? Mình chẳng làm gì sai cơ mà. Mặc dù chính mình là người đã bảo cậu ấy câm miệng nhưng đó lại tại cậu ấy nói mình đang biến thành Lana Weinberger trước đấy chứ. Mình hoàn toàn có quyền được bảo cậu ấy câm miệng.
Mà mình có được phép không nhỉ? Có lẽ chẳng có ai có quyền bảo người khác câm miệng cả. Có lẽ đó là nguyên nhân khơi mào các cuộc chiến tranh, vì người này bảo người khác câm miệng và sau đó chẳng ai chịu xin lỗi ai.
Nếu cứ thế này thì ngày mai mình sẽ ăn trưa với ai đây?
Q.1 – Chương 10: Thứ Hai, Ngày 13 Tháng 10, Giờ Đại Số
Ads Khi chú Lars lái xe qua đón Lilly như mọi ngày thì người gác cổng cho biết là cậu ấy đã đi rồi.
Đây là lần giận dỗi lâu nhất giữa mình và Lilly.
Vừa bước vào trường đã bị ai đó gí tờ rơi vào mặt.
Tẩy chay quán ăn nhà Ho!
Hãy ký tên bên dưới phản đối nạn phân biệt chủng tộc!
Mình nói không ký và bị Boris – đang đi phát tờ rơi – thuyết giáo cho một bài. Nào là nói mình thật vô ơn và rằng ở nhiều đất nước trên thế giới, trong nhiều năm liền chính phủ luôn thẳng tay đàn áp những lời chống đối, rằng mình nên cảm thấy may mắn khi được sống ở một nơi có thể tự do ký tên vào truyền đơn mà không phải nơm nớp lo sợ bị can sát mật theo dõi.
Điên người, mình bảo lại với Boris là ở Mỹ, người ta không dắt áo len trong quần.
Cũng phải thừa nhận một điều về Lilly: cậu ấy ra tay nhanh thật. Chỉ trong chốc lát cả trường đã bị phủ đầy bởi những tờ rơi “Phản đối quán ăn nhà Ho”
Thêm một điều nữa về Lilly: khi cậu ấy tức giận thì phải rất lâu cơn giận mới xẹp xuống. Cậu ấy cóc thèm nói chuyện với mình.
Giá thầy G để cho mình yên thì tốt biết mấy. Ai thèm quan tâm đến số nguyên cơ chứ?
Các phép tính với số thực: số âm – những số ở đầu bên kia của số 0 nhưng cùng khoảng cách với số 0 trên trục số được gọi là số âm.
Làm gì trong giờ đại số bây giờ:
Làm gì trong giờ đại số bây giờ!
Mọi trò đều chán ốm:
Nào là vẽ vời, nào là ngáp vặt,
Tiếp theo là cờ vua.
Nào là ngủ gật, nào là mơ mộng,
Lại quay ra ngẫm nghĩ đăm chiêu.
Nào là hát hò, nào là gảy dàn
Trông có vẻ vui lắm.
Hết nhìn vào đồng hồ
Lại quay ra khẽ hát
Mình đã thử mọi thứ
Để thời gian mau qua.
NHƯNG VẪN CHẲNG ÍCH GÌ !!!!!
Buổi chiều thứ Hai, giờ tiếng Pháp
Vậy là dù mình và Lilly có không cãi nhau thì mình cũng khó có thể ngồi cạnh cậu ấy vào bữa trưa nay được. Cậu ấy đã trở thành nữ hoàng của bữa tiệc. Tất cả đều bu quanh cái bàn mà tụi mình thường cùng Shameeka và Ling Su ngồi ăn bánh tại cửa hàng Big Wong. Boris Pelkowskiđang ngồi ở chỗ mình vẫn ngồi.
Lilly chắc hẳn đang như trên mây. Cậu ấy luôn muốn được tôn vinh bởi các thiên tài âm nhạc.
Kết quả là mình đứng đó như một con ngốc với cái khay ngớ ngẩn cùng món salad dở hơi. Đó là món rau duy nhất còn lại vì họ đã hết đậu và ngũ cốc. Mình lơ ngơ không biết phải ngồi đâu nữa. Trong quán chỉ có 10 cái bàn, mỗi bàn được mặc định là lãnh địa của từng nhóm: bàn của mình và Lilly, bàn của đội cổ vũ, bàn của lũ nhà giàu, bàn của dân hip-hop, bàn của dân Hóa, bàn của bọn ghiền phim, bàn của dân Toán, bàn của nhóm du học sinh, và bàn của Tina Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ta.
Mình không thể ngồi cùng bọn vận động viên hay đội cổ vũ, vì mình đâu phải là thành viên. Cũng không thể ngồi với lũ nhà giàu vì mình làm gì có di động hay nhà môi giới riêng Càng không hứng thú gì với dòng hip-hop hay tên các loại thuốc. Mình thậm chí còn không có tên trong vở kịch gần đây nhất. Và với điểm F môn Đại số thì cơ hội ngồi cùng với dân toán là bằng không. Chưa hết, mình đâu có hiểu mấy đứa du học sinh nói gì.
Mình nhìn về phía Tina Hakim Baba. Cậu ta cũng có một đĩa salad trước mặt, giống mình. Chỉ có điều Tina ăn salad vì có vấn đề với cân nặng chứ không phải ăn chay. Cậu ta đang đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Ảnh bìa cuốn sách là một đôi nam nữ trẻ đang ôm nhau. Cô gái đó có mái tóc dài màu vàng, bộ ngực khá to còn đôi chân thì thon dài. Y hệt mẫu người mà bà nội muốn ở mình.
Mình tiến tới và đặt cái khay xuống trước mặt Tina Hakim Baba.
“Mình ngồi đây được không?” mình nói.
Tina ngước nhìn lên, trông có vẻ bất ngờ. Cậu ta hết nhìn mình lại quay sang nhìn anh vệ sĩ da đen to cao mặc toàn đồ đen. Mặc dù đang ở trong căng tin nhưng anh ta vẫn đeo kính đen xì. Nếu họ đánh nhau chắc chú Lars sẽ thắng.
Tina nhìn anh ta ra chiều hỏi ý. Anh ta lướt một dọc người mình theo kiểu dò xét – mình nghĩ vậy thôi, chứ khó mà biết được là anh ta có nhìn mình hay không với cặp kính đen đó – rồi gật đầu.
Tina cười rất tươi với mình và vội đặt quyển sách xuống nói: “Xin mời. Ngồi cùng mình đi.”
Mình ngồi xuống, cảm thấy hơi tội lỗi khi thấy Tina tỏ ra vui vẻ như thế. Như thể đáng ra mình nên đề nghị như vậy từ lâu rồi. Nhưng trước nay mình đều cho rằng cậu ta là típ người hâm hâm khi đến trường bằng limo với vệ sĩ đi kèm.
Giờ nghĩ lại thấy cậu ấy cũng đâu có gàn dở lắm.
Tina và mình cùng ăn salad và bàn luận về việc thức ăn ở