Disneyland 1972 Love the old s
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nếu như anh không là Thiên Thần

Nếu như anh không là Thiên Thần



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
Lần đầu tiên ta tả cảnh hôn :” dở đừng chê nhé :”

Chú thích
[1"> Stella đã nhặt được một con búp bê vải trên đường về nhà trong chapter 7.

Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Chapter 15 : Em sẽ thế nào nếu thiếu anh đây ? Cô gái ngốc

Đêm.

Chiếc cửa sổ lớn vẫn mở toang, ngoài kia là màn đêm vô tận đen kịt, điểm vài ngôi sao nhỏ lấp lánh …

Tôi không ngủ được.

Lăn lộn trên chiếc giường lớn, tôi cứ trằn trọc mãi, không thể nào đi vào giấc ngủ dễ dàng như mọi khi. Quái, tôi thích ngủ lắm mà ?

Hay là tại lạ chỗ, ngủ không quen ?

_ 101 con cừu … 102 con cừu … 103 con cừu … – Không biết tôi phải đếm bao nhiêu con cừu nữa mới ngủ nổi đây ?

Bỗng, tôi nhớ lại cảnh ngọt ngào lúc nãy, bất giác sờ lên bờ môi mình …

A … Vị nóng bỏng ngọt ngào của đôi môi tuyệt đẹp kia vẫn còn dư âm ấm nóng trên môi …

Tạm thời cứ coi như đây là nụ hôn đầu đi, bỏ qua cái nụ hôn chết tiệt của tên khùng kia ! Haha.

Chắc giờ này hắn đang ngủ … hừm…

Dám ngủ ngon lành khi tôi đang trằn trọc thế này, thật tức chết ~

_ Không ngủ được sao ?

Đột nhiên, trong không gian tĩnh mịch của màn đêm, giọng nói trầm ổn vang lên đánh vỡ những suy nghĩ miên man trong đầu của tôi.

_ A … Ryan à ? – Theo phản xạ, tôi liền quay đầu lại, thấy anh đang chầm chậm tiến vào phòng ngủ của tôi.

Giường hơi rung một chút, anh ngồi bên cạnh tôi. Tôi định bò dậy thì anh đã khoát tay bảo tôi nằm xuống.

_ Anh cũng không ngủ được à ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

_ Ừ… có lẽ anh hồi hộp lo lắng vì có một cô gái trong nhà của mình … lần đầu tiên – Anh cười khổ.

A … anh mà cũng có lúc thế này sao ?

_ Haha, lần đầu tiên em nghe anh nói một câu kiểu như thế, thật hiếm có – Tôi cười.

_ Tại sao ?

_ Vì Ryan trong mắt em luôn kiêu hãnh tự tin, sẽ khó có thể nói ra một câu như thế được ! – Tôi không suy nghĩ liền trả lời.

Ryan mỉm cười, rồi than nhẹ :

_ Em sai rồi … Nếu như anh không phải người như vậy thì sao ?

Ánh mắt ngọc bích nhìn tôi chăm chú, như chờ đợi câu trả lời từ kẻ tầm thường thiếu suy nghĩ này.

_ Hmmmm … Nếu
không phải như em nghĩ, thì thôi vậy … Chỉ cần là anh, em nghĩ em cũng sẽ thích anh như từ trước đến giờ vậy … – Xoa xoa mũi, tôi ngượng ngùng nói.

_ Thật vậy ? Em thích anh đến mức độ nào ?
Tôi cứng họng, thực sự thì từ trước đến giờ … Tôi cứ định ninh rằng mình thích Ryan rất nhiều, anh luôn giỏi hơn tôi về mọi thứ … Mẫu mực hoàn hảo khiến tôi không cầm long được mà yêu thích anh …

Bàn tay to tiến đến tóc tôi mà vuốt ve như những ngày nào, thật nhẹ nhàng.

_ Không trả lời được thì thôi vậy, anh không ép em … – Anh nói.

Những ngón tay lả lướt trên tóc tôi, dừng lại ở mái tóc.

_ Chiếc kẹp này … – Tôi cảm nhận được ngón tay của anh đang chạm lên chiếc kẹp tóc kia.

_ À … của Thiên Du tặng em đó – Tôi nhanh miệng trả lời.

_ Tặng em ? – Ryan ánh mắt hoài nghi, khẽ nhíu mày. _ Anh thấy em kẹp nó suốt …

_ Hừm, anh ta bảo là không được tháo ra, nếu không thì sẽ chọc ghẹo em đến chêt – Tôi ngán ngẩm nói _ Dù sao em cũng rất thích nó …

_ Vậy sao ? – Ryan nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

_ Sao vậy anh ? – Tôi hỏi.

_ Không có gì đâu … – Anh lắc đầu _ Em cứ ngủ đi nhé, anh ra ngoài đầy, không làm phiền em nữa …

Kéo chăn lên cho tôi, anh hạ đôi môi nóng xuống vầng trán của tôi, làm tim tôi khẽ đập mạnh nhịp.

Khi anh chuẩn bị xoay mình bước đi, những ngón tay không tự chủ được của tôi hướng đến cổ tay áo của anh kéo nhẹ.

_ Đừng đi … ở lại đây với em đi … – Tôi thều thào.

Anh hơi ngạc nhiên, rồi cũng nắm lấy bàn tay tôi, ngồi xuống giường.

_ Đừng đi nhé … anh hứa đừng đi đâu hết nha … – Cơn buồn ngủ của tôi bắt đầu xông lên tận mắt, làm hàng mi cứ muốn khép vào nhau.

Không hiểu sao tôi lại làm điều này nữa…

_ Được, anh hứa, ở đây với em, sẽ không buông tay ra, ngủ ngoan nào … – Giọng nói của anh nhẹ nhàng lướt qu

qua lỗ tai, êm đềm như bản nhạc cuối ngày.

Tôi mỉm cười ngây ngô, yên phận nhắm đôi mắt lại.

Những hình ảnh bắt đầu hiện lên. Tôi nhìn thấy Thiên Du đang ngồi bên giường của mình, cũng nắm lấy bàn tay tôi, nở một nụ cười ấm áp như thường trực …

Tôi cứ nhìn hắn thật lâu … tưởng chừng như không bao giờ rời mắt ra vậy …

Bàn tay tôi đưa lên, xoa xoa nhẹ nhàng mái tóc nâu mềm của hắn, a… thật sự là rất mượt…

Rồi đột nhiên, những giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống chăn trắng toát …

Cả thân ảnh cao lớn từ từ đổ xuống …

Nụ cười tắt ngấm …

Trên nền tóc nâu sẫm mềm mượt, những giọt máu không hiểu từ đâu cứ trào ra âm thầm, chảy lên gương mặt trắng như sứ …

Bàn tay tôi dính đầy máu … máu như rượu vang đỏ … thật nhiều trên tay …

Khôngggggggg !

_ A !

Cổ họng khô khốc, cả gương mặt đẫm mồ hôi ướt …

Sợ hãi vây lấy đầu óc, khiến tôi hoảng loạn …

Dao dác nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm bong hình quen thuộc. Ryan đã đi rồi.

Tôi túm lấy chăn, cố gắng điều chỉnh nhịp thở dồn dập.

Rốt cục tại sao chứ ?

Tại sao tôi lại nằm mơ thấy hắn …?

Lại là một cơn ác mộng đáng sợ đến vậy …

Tôi nhìn đồng hồ báo thức cạnh đèn ngủ. Mới chỉ 6h30
sáng.

Dù sao cũng không ngủ được nữa, đành dậy thôi.

Sau khi đã làm xong các “ thủ tục “ buổi sáng như đánh răng, tắm rửa, thay đồng phục blah blah blah. Tôi ngáp ngắn ngáp dài uể oải bước vào nhà bếp.

Quả nhiên, bữa sáng sẽ là sandwich, ốp-la và sữa.

Ryan biến mất dạng, cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đi họp sớm vào buổi sáng. Còn tôi ở đây chán nản gặm đống sandwich mà anh “ ban “ cho, qua loa xong chuyện rồi đến trường.

Bao lâu rồi tôi không ăn bữa sáng kiểu thế này nhỉ ?

Nhớ lại, tên Thiên Du lúc nào cũng dậy sớm làm bữa sáng, toàn là những món bánh lạ mắt ngon tuyệt, tuy chúng tôi hay ăn mì gói nhưng tôi lại rất thích món đó.

Haizzz… đến trường thôi.

_ Cái gì ? Dã ngoại ? – Tôi mở to mắt nhìn đống giấy tờ trong tay vừa được tên Thanh Nhân giao cho, quên luôn việc phải phát hết đống này cho cả lớp.

_ Hoạt động thường niên của trường, cậu không biết sao ? – Thanh Nhân chán ngán nhìn tôi _ Tôi chả thích mấy vụ này chút nào, mau đi phát cho cả lớp đi ! – Hắn xua tay thúc giục.

Lớp 10A1 đã trở nên “ bình thường” hơn rồi, thật sự.

Sau khi cái tiêu chí “ không học” được hủy bỏ, thì từ đó cái lớp này đã tiến hóa thành người thường một cách nhanh chóng…

Tôi chả hiểu cái cuộc sống này đang thay đổi theo cái kiểu quái nào nữa. Dù sao thế này vẫn tốt hơn.

_ Của cậu đây … – Sau khi phát hết cho “ toàn dân “. Tôi mới thở phào bước về chỗ ngồi trợn mắt ra mà đọc những dòng chữ trong tờ giấy thông báo.

THÔNG BÁO VỀ CHUYẾN DÃ NGOẠI LẦN THỨ 2 DO CLUB HOẠT ĐỘNG NGOÀI TRỜI TỔ CHỨC

Dã ngoại à, khi ở trường cũ bên Canada tôi cũng hay tham gia. Hắc hắc, tôi rất thích những hoạt động kiểu như thế này !

Không biết là ở trường Thành Khiết này thì có gì đặc biệt hơn không nhỉ ?

Trong lớp, mọi người đều xôn xao bàn tán, trông ai cũng tươi vui hào hứng y hệt tôi vậy.

Đã giờ trưa, chỉ còn mình tôi ngồi thẫn ra trong lớp học, mọi người đều đi ăn trưa cả rồi.

Hắn không tới như mọi ngày nữa … Không tới dẫn tôi đi ăn trưa cùng.

Tên đáng ghét, dám bỏ mặc mình !

Hừ … hừ …hừ

Mắc gì phải chờ đợi hắn chứ ? Tôi đã có Ryan rồi mà …

Đúng, không đợi nữa. Rủ Ryan đi ăn cùng !

Tôi lấy lại tinh thần, hung hồn bước ra khỏi cửa lớp. Hướng phòng hiệu trưởng thẳng tiến !

Chàng hiệu trường đẹp trai của em ơi ~ Anh nhất định phải đi ăn trưa với em !

Khi tôi đang vèo vèo như ngọn gió bay vào phỏng của ngài hiệu trưởng đáng mến Ryan thì tỉnh cờ đi ngang dãy phòng học của lớp 12.

Lần đầu tiên tôi đến khối 12. vì từ trước đến giờ do lười biếng nên toàn rục mặt ngồi trong lớp thôi.

_ A … Có phải Stella Glass đó không ? – Bỗng, từ sau lưng có một giọng nam lớn tiếng gọi, làm tôi chững bước dừng lại.

Từ xa, một chàng trai mảnh dẻ cao lớn chạy đến cạnh tôi.

_ Vâng, đúng rồi. Có chuyện gì vậy anh ? – Tôi nhìn phù hiệu của anh ta. Cao Minh lớp 12A1, vậy là tôi phải gọi anh xưng em rồi.

_ May quá, anh vào lớp em tìm không thấy, thì ra là ở đây – Anh ta gãi gãi mái tóc đen, cười cười nhìn
tôi.

Thiên Du biến mất và hiện lên anh chàng này sao ?

Hơhơ, buồn cười nhỉ ?

_ Vậy anh tìm em có việc gì sao ? Em nhớ là em không biết anh – Tôi ngạc nhiên, chớp mắt ngây thơ.

_ A … suýt quên mất, Thiên Du cậu ta gửi cho em cái này nè ! – Cao Minh dúi vào tay tôi một cái túi giấy ấm ấm.

_ Thiên Du ? Anh ta không đi học sao ? – Tôi nhíu mày.

_ Lúc sáng cậu ta có đến trường, nhưng sau khi nhận giấy thông báo đi dã ngoại thì đã xin nghỉ sớm rồi vọt đi đâu mất rồi. Trước khi đi bảo anh gửi cho em cái này

_ Rồi anh ta có nói gì nữa không ?

_ Hừm, cậu ta chỉ dặn anh kêu em ăn hết cái đống này thôi – Anh cười. _ Lúc trước cậu ta kể về em rất nhiêu nha, giờ anh mới được gặp.

_ Anh ta nói cái gì ?

_ Cậu ta nói em hay ngủ nướng nè, khi ngủ toàn chảy nước miếng, còn phàm ăn tục uống, thích mắng **** người khác. Đặc biệt còn nhấn mạnh là đồ lót của em chẳng quyến rũ chút nào, toàn là màu trắng làm cậu ta mất hứng – Cao Minh đẩy gọng kính, suy tư nói._ Hai người sống chung với nhau sao ?

Những ngón tay của tôi nắm chặt lại, răng cũng nghiến kèn kẹt vào nhau.

Là do Cao Minh này quá thật thà hay do tên tâm thần lẻo mép kia quá nhiều chuyện ?

Tức chết mất !!! Cái tên tâm thần không có não này !!!

Tôi mà gặp chắc chắn tôi sẽ giết anh, Thiên Du !!!

Rốt cục là anh biến đi chỗ nào rồi hả ?

END CHAPTER 15

Chapter 16 : Lại là rắc rối gì nữa đây ?!

_ Ryan, dậy đi …

Hôm nay, một ngày Chủ Nhật đầy sương mù.

Và bây giờ là 5h30 sáng.

Tôi đang ở đâu ? Xin trả lời là phòng ngủ của Ryan Ashley – Vị hôn phu hiện đang nằm ôm cái gối ngủ say sưa này đây.

Lý do gì khiến tôi lại dậy sớm hơn anh ấy ?

_ Anh muốn ngủ… hôm nay là Chủ Nhật mà, đâu cần phải đi dạy …. – Anh ngái ngủ nói, và tiếp tục vùi mình trong chăn tránh lạnh.

_ Nhưng hôm nay đi dã ngoại với trường mà, anh không định đi sao ? – Tôi bực dọc nói, cố gắng lôi anh ra khỏi cơn buồn ngủ chết tiệt kia.

Xin nói thêm, Ryan thường ngày siêng năng chăm chỉ, nhưng khi tới cuối tuần thì sẽ hoàn toàn khác.

Anh ấy sẽ tận dụng mọi thời gian nghỉ ngơi chỉ để ngủ.

Ryan dường như không muốn nghe tôi, cứ nhắm tít mắt lại, bên môi nỉ non :

_ Anh già rồi, không hứng thú với mấy chuyện đó … Xin tha lỗi cho ông già 22 tuổi này …Oáp..

Tôi mím môi, xoa xoa gò má trắng nõn của anh :

_ Đi mà … em muốn anh đi … mau dậy chở em đi đi đi … – Tôi chớp mắt nhõng nhẽo, thực sự cái trò này tôi chẳng muốn làm chút nào, buôn nôn thật !

_ … – Ryan mở mắt, nhìn tôi trân trân một lúc _ Được rồi, anh có một điều kiện

Lại điều kiện…

_ Điều kiện gì ?

_ Nói “ Em thích anh “ đi – Ryan cười đắc ý _ Mà không phải chỉ hôm nay đâu, mà mỗi buổi sáng đều như vậy

_ Cái gì ? – Tôi đỏ mặt.

_ Không thích ? Được rồi…- Ryan vừa nói, làm bộ mặt thất vọng, đắp chăn lên ngủ tiếp.

A …. Tôi muốn đi dã ngoại mà !

_ Okay … Hừm …. Em thích anh …được chưa ? – Tôi hít hơi lấy dũng khí, nói lớn.

Quả nhiên.

Ryan bật dậy, đeo mắt kính vào, nhìn tôi cười
cười rồi vươn vai, nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Y hệt như một người khác !

Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Lên xe, và lên đường !

Tâm trạng tôi cực kì hào hứng, quả thực mấy ngày qua tôi mong chờ buổi dã ngoại này lắm lắm.

Bổ sung thêm, là tôi đang bực tức vì “ cái tên kia” đã biến mất dạng 3 ngày nay.

Tôi đang mong chờ được gặp hắn, rất muốn hỏi tội và đánh cho một trận !

Thôi, dẹp bực dọc qua một bên, dù sao hôm nay cũng được ở cạnh Ryan và cùng đi chơi nữa mà ~

Ngồi trên xe bus của trường, ừ thì được ngồi cạnh Ryan đấy, nhưng tôi phải trả giá bằng mấy cái ánh mắt liếc dọc liếc ngang của tất cả phái nữ đang ngồi trên xe, bao gồm cả các cô giáo thầm thương trộm nhớ anh.

Nếu như tôi tự mò đến ngồi cạnh anh thì có lẽ “ tội” sẽ nhẹ hơn, nhưng anh lại tự tiến đến ngồi cạnh tôi mới chết !

Và cái ngu của tôi là không để ý Ryan cũng được yêu thích không kém gì tên Thiên Du tâm thần kia.

_ Mặt em làm sao vậy ? Hôm qua thức khuya nên bị méo mặt rồi sao ?

Cái người ngây ngô bên cạnh lo lắng hỏi han.

_ Anh ngây thơ thật đó – Tôi nhe răng cười nhìn anh.

_ Cảm ơn, anh còn nghĩ anh đen tối lắm – Ryan cười đắc ý.

_ Thật … thật á – Tôi hơi run mình, vờ hoảng sợ nhìn anh.

_ À … không tin sao ? muốn anh thể hiện ngay tại đây luôn hả … – Giọng nói của anh trờ nên ái muội, khoảng cách giữa chúng tôi dần bị anh thu hẹp.

_ Đừng đùa nữa ~ – Đỏ mặt, tôi đánh vào vai anh. _ Em cảm thấy anh như người khác ấy.

_ Vậy sao ? Thực ra anh muốn thay đổi một chút – Ryan xoa cằm.

_ Tại sao lại muốn thay đổi ?

_ Bí mật – Ryan nheo nheo mắt, chống tay lên bệ cửa kính.

Tôi cũng chả buồn hỏi nữa, đưa mắt nhìn ra ngoài. Ngoài cửa kính xe mờ mờ bám những hạt sương sớm, cảnh vật vùn vụt chạy qua mắt.

A… buồn ngủ quá …

Tôi phải thừa nhận là dạo này tôi hay bị mất ngủ và thường xuyên mơ thấy ác mộng. Nói quá thế thôi chứ chính xác là 3 ngày nay.

Ác mộng rất kinh khủng, lại có máu và tiếng gào thét của một người đàn ông nào đó nữa.

Ngáp một cái, tôi dụi dụi mắt tránh đi cơn buồn ngủ đang dâng trào.

Ôi … thực sự tôi chịu không nổi mà ~

_ Stella… dừng lại đi ! Đừng tiếp tục nữa !

A… tôi đang ở đâu thế này… sao xung quanh đều tối đen như mực ?!

Xung quanh vang vọng tiếng nói khan đục ấy … thảm thiết …

_ Stella, dừng lại đi… tôi van cô đừng đi nữa !

Cái gì vậy ? Ai đó ?

Tôi xoay mình khắp bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng nói đó …

Cái quái gì đang xảy ra vậy ?

Khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì xung quanh trời đất y như ngả nghiêng, và trên mặt truyền đến một cơn lạnh đột ngột làm tôi sởn gai ốc choàng tỉnh.

_ What the …? – Tôi la lên, bất giác sờ lên gương mặt lạnh ngắt của mình.

Thì ra tôi nằm mơ, cảnh vật đã rõ ràng trở lại.

Và cái người trước mắt đang cười ngạo nghễ nhìn tôi, cái người mà tôi không hề ngờ tới luôn.

_ Đúng là heo, đồ hám ngủ ! – Tên Thanh Nhân lầm bầm **** rủa, tiện tay quăng vào người tôi lon soda.

_ Tôi chưa hỏi tội cậu cái vụ đã
đánh thức tôi đó ! – Tôi chụp lấy, gân cổ cãi lại.

Hắn cười khẩy, giơ cái đồng hồ Rolex hàng hiệu ra chường trước mặt tôi :

_ Nhìn đi, mọi người đều đã xuống xe cả rồi.

_ Hả ?! – Vội vã đảo mắt nhìn quanh, trong xe chẳng còn ai, và xe đã dừng lại. _ A… thật xin lỗi

_ Không sao không sao … cậu cứ uống soda trước cho tỉnh ngủ – Thanh Nhân khoát tay, bên môi nở nụ cười.

Sao cái nụ cười ấy nó khác thường thế nhỉ ?

Tôi hơi nghi hoặc nhìn hắn, nhưng do quá khát nên đưa tay lên mở nắp lon soda.

” Phụt ! “

Một tiếng động giòn giã vang lên. Và chuyện gì đến cũng đã đến.

Tôi ngước gương mặt dính đầy nước soda lên nhìn hắn, mỉm cười. Hắn cũng mỉm cười lại với tôi.



Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Video quảng cáo thứ 2 của Chaos Dragon được cho ra mắt

MP4: Usagi Drop Specials

Chú tôi

MP4: Usagi Drop Specials

Truyện cười bựa: Tiết Kiệm

MP4: Usagi Drop Specials

Truyện cười bựa: Tiết Kiệm

TAG: