Tôi ngước lên nhìn tấm lưng trắng kia, hắn đứng ở đấy, thật lâu.
Tôi cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn, thật khiến người khác thấy bình tâm.
Hắn hít vào một hơi thật mạnh, rồi từ từ quay đầu lại với tôi :
_ Lát nữa cô hãy về nhà dọn hành lý nhé ! – Gương mặt đau thương đã biến mất, nụ cười chua xót đã tan đi … Hắn lại trở về như Thiên Du mà lần đầu tôi gặp, đôi môi đẹp mỉm cười đầy dịu dàng…
A…
Hắn làm sao, lại có thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy ?
Không đợi tôi kịp trả lời, hắn đã nhanh chân bước đi, hướng phía cổng trường mà bước.
Chân tôi cứ như bị chôn dưới đất, cả cơ thể tựa hồ như chết lặng, cứ như không bao giờ có thể cử động được nữa.
Duy chỉ có đôi mắt cứ dõi theo từng bước chân chậm rãi của hắn, chúng chăm chú thu vào đáy mắt từng cử động nhỏ của hắn như muốn lưu luyến níu kéo…
Nhưng tôi làm sao có thể ?
Chúng tôi chỉ là … Bảo mẫu và chủ nhân …
Hắn đã có Phương Đan … Tôi đã có hôn ước với Ryan…
Nực cười, chúng tôi chỉ là mới quen hơn 10 ngày … 10 ngày thôi …
Và tôi … yêu Ryan 10 năm …
Hốc mắt tôi nóng lên, nóng lên nặng trĩu đong đầy trong mắt …
A … Nước mắt …
Chúng chống lại sự gắng gượng của tôi, cứ thế mà âm thầm xâm chiếm lấy gương mặt của tôi, làm hai gò má tôi ướt đẫm …
Đừng mà !
Bỗng, có tiếng giày lộp cộp tiến đến, tôi vội vã quệt tay dụi đi nước mắt, làm bộ mặt tươi tỉnh quay đầu lại.
Tôi biết, đó là Ryan.
Vì anh luôn bước đi một cách chậm rãi, từng bước nhịp nhàng như một bản nhạc vui vẻ muôn thuở.
Nhưng nó không khiến tôi vui nổi.
_ Đã xảy ra chuyện gì ? – Anh lo lắng hỏi, bước đến bên tôi.
_ Không có gì đâu, chỉ là tên Thiên Du ấy muốn nói lời tạm biệt thôi, bị anh cướp mất công việc nên hắn bực mình ấy mà … – Tôi có nặn ra nụ cười.
Ryan khẽ nhíu mày, nhìn tôi chăm chú :
_ Quả thực là không có chuyện gì ?
Tôi lắc đầu.
_ Được, giờ chúng ta đi ăn rồi về nhà em dọn hành lý, được chứ ?
Anh thấy hơi đói rồi – Anh nắm lấy tay tôi, mỉm cười dịu dàng.
Thật ấm, nhưng sao xa lạ đến ngạc nhiên.
Hay là tại vì lâu rồi không được nắm tay ?
Đâu có … lúc nãy tên đáng chết kia cũng nắm lấy tay tôi cơ mà, còn rất thô bạo nữa chứ !
Gyahhhh … đừng nghĩ tới hắn nữa, mày chỉ được phép nghĩ tới Ryan thôi !
Tôi lắc mạnh đầu, xua đuổi hắn trong tâm trí, sóng bước cùng Ryan tiến về phía trước…
Liệu chúng tôi có thể đi hết con đường này ?
Chapter 14 : Sorry, It’s too late
Tôi bước xuống xe, ngoảnh đầu với Ryan đang đứng cạnh chiếc Harley cưng của anh :
_ Em vào một chút sẽ ra ngay ! – Tôi nói.
….
Căn phòng ngủ bé xíu, chỉ vẻn vẻn hơn 5m vuông, trong góc phòng là chiếc giường đã cũ, với tấm drap giường trắng toát …
Giữa căn phòng, là chiếc cửa sổ lớn, lúc nào cũng mở toang, đón lấy gió, nắng và ánh sáng của những ngôi sao lấp lánh …
Tôi bất giác mỉm cười, rồi cúi mình xuống giường, kéo chiếc balo to nặng của mình ra.
A…
Chiếc khóa kéo bị vướng một núm chỉ may màu đỏ tươi, cả chiếc túi bám đầy bụi trắng.
Con búp bê Thiên Thần vẫn một nụ cười xinh xắn, nằm gọn trong tay tôi [1">
Mấy ngày qua tôi tự hỏi nó đã biến đi đâu mất, thì ra là ở đây.
Tôi phủi bụi cho nó, rồi âu yếm ôm nó vào lòng, thì thầm :
_ Đành phải để mày ở lại đây thôi …
Nuối tiếc xếp gọn lại đồ đạc, tôi đem con búp bê vải cũ nát kia đặt bên cửa sổ, để lại một tờ giấy ghi chú …
” I will come back, please wait … ” ( tôi sẽ trở lại, xin hãy đợi … )
…
Khi tôi vừa bước ra khỏi căn phòng, thì hắn đã đứng đợi ở trước cửa nhà, ôm lấy một cái túi lớn.
Theo trí nhớ không mấy tốt đẹp của tôi thì, lúc nãy hắn đã rất giận, tôi xác định 100% như vậy. Nhưng nhìn xem, biểu cảm đáng ghét kia lại trở về trên gương mặt đẹp chết người của hắn …
Tôi cảm thấy thật ghét nụ cười đó … rất ghét …
_ Gì vậy ? – Tôi chỉ tay vào chiếc túi.
_ Cái này coi như quà chuộc lỗi … – Hắn nhỏ giọng, có vẻ ngượng ngùng.
_ Lỗi gì cơ ? – Tôi tròn xoe mắt.
_ … Lúc nãy đã làm cô đau tay … Còn trẻ con… tức giận với cô … Xin lỗi – Thiên Du chậm rãi nói, xoa xoa đầu tóc rối bù.
_ Haha … buồn cười quá … – Không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn cười kinh khủng, cứ cười ha hả thật to làm hắn ngớ người, nhìn trân trân. _ Tôi không trách anh đâu …
Hắn thật trẻ con …
_ Đây là bàn chải và khăn mặt mới, bàn chải thay 3 tháng một lần, khăn mặt dùng xong nhớ giặt sạch – Hắn bắt đầu dúi vào tay tôi những vật dụng cá nhân mà hắn lôi ra từ trong chiếc túi.
_ Chewingum đủ cho cô ăn cả tháng, nhớ đừng nhả lung tung, Ryan hắn rất ghét như vậy. – Lại nữa …
Blah blah blah ~
Nếu Như Anh không Là Thiên Thần
Tôi không nhớ mình đã nhận từ hắn bao nhiêu món đồ nữa, đến nỗi trong tay ôm đồm không xuể một đống vật dụng cá nhân.
Thấy tôi khổ sở ôm đống đồ, hắn khẽ cười trộm. Rồi tiến gần giúp tôi bỏ hết vào trong balo.
_ Này, anh đưa quà thì đưa hết túi được rồi, cần gì phải nói từng món,
mất thời gian … – Tôi bĩu môi.
Hắn đang kề sát thật gần, đứng phía sau lưng bỏ từng món đồ vào trong. Chỉ im lặng.
_ Tôi muốn được ở cùng cô lâu hơn – Hắn chậm rãi nói.
Bây giờ tôi mới để ý, từng động tác, từng câu nói của hắn đều chậm rãi…
Tôi không biết phải nên nói cái gì nữa…
Cảm nhận được cả hơi thở của hắn thật gần, mùi thơm thoang thoảng từ cổ áo của hắn như mùi cây cỏ vậy, thật thanh nhã dịu nhẹ đến lạ …
Nó không giống mùi nước hoa chút nào.
Ế ?
Hắn đang kề … kề sát tai tôi !
_ Anh làm gì vậy ? – Tôi hơi run mình, nhìn hắn đầy ngờ vực.
_ Nhớ đừng để quần chip của cô cho hắn thấy, biết chưa ? – Hắn làm giọng đe dọa, khẽ nói vào tai tôi.
Cái tên này … đùa sao ?
Biến tháiiiiii !!!!
_ Được rồi, cô mau đi đi, hắn đã đợi khá lâu rồi đấy … – Thiên Du nhìn đồng hồ, thúc giục.
Đến lúc này tôi không thể chịu nổi nữa rồi, tên ngốc !
_ Tôi nói này …
Thiên Du vẫn ngây mặt ra, vẫn cái nụ cười chết tiệt kia.
_ Anh đừng có thái độ đó nữa … thật giả tạo … Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ vui vẻ mà đi sao ? – Tôi nhẹ giọng.
Hắn vẫn cười, như chẳng hề nghe thấy gì.
_ Mau đi đi, Ryan đang đợi … Cô muốn hắn bị muỗi đốt đến đỏ tấy chân lên hả ? – Giọng hắn châm chọc, bàn tay to xoay người tôi quay lại. Đẩy tôi đi.
…
Khi tôi đã ra đến chiếc cổng trắng, hắn đứng bên cửa, lặng lẽ nhìn, không quên nở nụ cười thường trực.
Tôi nhìn hắn, cũng đáp lại bằng một đường cong nhẹ trên môi. Và xoay lưng bước đi.
Một bước … hai bước … ba bước …
…
_ Would you … stay with me ?
Sau lưng, đột nhiên vang lên tiếng nói âm trầm ấy …. Thật dịu dàng, thật ấm làm sao. Và cả những ngón tay thon dài đang níu lấy vạt áo làm tôi khẽ giật mình. Hé mắt nhìn phía sau, hắn đang ngồi bệt trên bậc thang thấp, nhìn tôi chăm chú, tha thiết.
A …
Tôi ngước lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Ryan đang nhìn mình đầy thương yêu, như từ trước đến giờ vậy.
Tôi biết, đó là con đường mà mình phải đi …
_ I’m so sorry …
Ngậm ngùi, tôi nói ngắn gọn như thế, không dám quay lại nhìn hắn lấy một lần, chạy đến bên cạnh Ryan.
Mùa đông, gió thật lạnh.
…
Chung cư XX – Căn hộ số 1038
Đó là nhà của anh.
Một căn hộ đúng nghĩa – hiện đại, gọn gàng và tiện nghi.
_ Hy vọng em sẽ thích chỗ này … – Khi tôi vừa đặt chân vào sàn nhà mát lạnh của căn hộ, anh đã nhanh chóng cúi mình, xỏ vào chân tôi đôi dép ngủ màu trắng êm mượt bằng lông.
A …
Mặt tôi đỏ ửng lên, tim đập rộn ràng vì động tác dịu dàng của anh.
_ C… cảm ơn …- Tôi lí nhí.
Rụt rè theo sau anh vào trong căn hộ, tôi ngơ ngác nhìn chung quanh. Đây không phải là lần đầu tiên tôi vào một căn hộ cao cấp, nhưng vì đây là chỗ ở của anh nên tôi mới cảm thấy thật đặc biệt, và cả cảm giác hồi hộp.
Bày trí của nơi này cũng không cầu kì, nhưng mang lại cảm giác tinh tế. Một tông đen trên tường, và những bức tranh ấn tượng đa sắc dưới ánh đèn màu vàng hắt xuống. Giữa phòng khách là một chiếc sofa đỏ, có cả
quầy bar và thư phòng riêng nữa.
Theo chân anh, dẫn tới một căn phòng ở cuối hành lang.
Anh mở chiếc cửa gỗ màu trắng đục, bật đèn.
_ Từ nay đây sẽ là phòng của em ~ – Ryan nói, không quên nở một nụ cười.
Nhìn xung quanh căn phòng, nó khiến tôi choáng ngợp. so với căn phòng lúc trước của tôi thì lớn gấp đôi ấy chứ ! Nhìn xem, chiếc giường mà tôi đang ngồi êm ái và cực rộng. Căn phòng một tông trắng đen đúng với sở thích của tôi, có kệ sách và chiếc bàn gỗ giữa phòng đặt một bình hoa hồng trắng…
Anh biết tôi thích hoa hồng trắng ?
Tôi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. Ryan tựa vào cánh cửa, cười nhẹ :
_ Em thích chứ ?
_ Rất … rất thích ! – Tôi gật mạnh đầu.
_ Vậy thì tốt, mau tắm rửa đi – Anh nói.
…
Tôi thả mình trên giường, dán mắt lên trần nhà. Chẳng biết làm gì.
Thường thì giờ này, Thiên Du hắn sẽ xem phim kinh dị …
Ặc, hắn luôn dọa cho tôi phát khóc với các thể loại phim kinh dị từ ma đến quỷ kia, nghĩ lại tôi muốn rùng mình …
Hắn luôn có những sở thích trái ngược với tôi …
A! Sao lại nghĩ tới hắn chứ ?!
Tôi bực dọc nhảy khỏi giường, gõ đầu mình thật mạnh để xua tan hắn ra khỏi đầu.
Thế giới của tôi, chàng trai của tôi, chỉ có Ryan Ashley thôi.
Thả bước lòng vòng trong căn hộ đầy hào hoa của anh, tôi cũng cảm thấy hơi nhàm chán một chút, dường như ở đây thiếu thiếu cái gì đó …
Xuống bếp, tôi định kiếm một chút đồ ăn vặt buổi tối.
Oạch !
Tủ lạnh nhà Ryan, quả nhiên… Toàn là đồ hộp, fastfood, đóng gói ,…
Ryan không biết nấu ăn, đó là điêu mà cả thế giới thừa nhận, tôi suýt nữa là quên mất điều này.
Không biết anh đang ở đâu nhỉ ?
_ Hey … – Đi lòng vòng một hồi, tôi mò được vào thư phòng, anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay, chăm chú đọc sách.
Thư phòng hình như là phòng rộng nhất ở đây thì phải …
Sách… sách … sách … Tôi nhìn mà hoa cả mắt.
_ Đã tắm xong rồi à, lại đây ngồi với anh một chút nào … – Ryan ngoắc tay gọi tôi.
Ngồi trước mặt anh, được ngắm nhìn dung nhan của anh thật gần, mắt tôi như mờ ảo đi trước những đường nét trên khuôn mặt kia.
Anh vẫn đẹp như vậy, nhưng lại mang một cảm giác xa lạ khó hiểu.
Đôi mắt xanh ngọc đang chăm chú từ cuốn sách đưa lên, bắt gặp ngay ánh mắt của tôi.
A …
Bàn tay ấm của anh đang đặt lên mu bàn tay của tôi, xoa xoa nó thật dịu dàng, khiến tôi bối rối.
_ Đã bao lâu rồi nhỉ ? Lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội được gần nhau thế này … – Anh nhẹ giọng.
_ Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, em cảm thấy … – Tôi lí nhí.
_ Em cảm thấy gì nào ? – Bàn tay kia đã bắt được tay tôi, nắm thật chặt.
_ Chúng ta đang dần xa cách … em … thấy như vậy … Anh đã trưởng thành thật rồi … – Tôi nhìn anh, nặn ra một đường trăng khuyết trên môi.
_ Ừ, anh cũng không muốn làm thế này, nhưng do bác Smith cứ nhờ mãi… Muốn anh làm hiệu trưởng ấy mà, nên anh cũng không từ chối được – Ryan cười khổ.
_ Còn chuyện … Thiên Du là em trai anh … sao không nói cho em
biết sớm chứ ? Rõ ràng khi mới vào nhập học anh đã biết em đi cùng … anh ta …
_ Anh chỉ muốn biết xem nó đang muốn làm gì thôi … Thực sự thì điều đó khiến anh ghen đấy, biết không ? – Anh nói, bàn tay lại xiết chặt thêm một chút.
A…
_ Phương Đan … thực sự là … bạn gái của anh ta sao ?
Anh nhìn tôi một chút, rồi mới cất giọng :
_ Đúng vậy. Sao em lại quan tâm điều đó đến thế ?
Tôi khó khăn lắm mới có thể mở miệng trả lời :
_ Vì … vì em tò mò thôi mà …! – Mắt của tôi di chuyển sang chỗ khác.
Và tôi cảm giác không khí đang trở nên ái muội…
Gương mặt lãng tử kia đang chiếu đối diện tôi, và tôi cảm thấy nó đang rất gần … đang nhích lại gần mình hơn, khiến tim tôi vỗ trống liên hồi …
Bên tai, giọng nói khàn trầm của anh du dương như khúc nhạc đêm đượm buồn vang vọng.
_ Em có biết anh đã rất nhớ em không ?
Mặt tôi đỏ lên, tôi bảo đảm luôn.
_ Em… em cũng vậy …
Những ngón tay thon dài kia rời khỏi tay tôi, từ từ chạm nhẹ lên da mặt mẫn cảm của tôi, vuốt ve thật âu yếm.
Hơi thở của chúng tôi đều gấp rút, đều quyện vào nhau như một hỗn hợp kích thích cảm xúc…
Chúng tôi đang kề sát, rất sát…
Đôi môi tuyệt đẹp mà tôi luôn ao ước kia nhẹ nhàng chạm vào môi tôi. A… thật mềm. Môi của chúng tôi quấn lấy nhau một cách nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Đúng, đây là nụ hôn mà tôi ao ước …
Và tôi bắt đầu cảm thấy đầu lưỡi của anh chạm đến môi mình, từ từ liếm mút.
Một cảm giác tội lỗi xông lên tận óc …
_ Ưm …! – Bất giác, tôi vùng ra khỏi tay anh, vội vã dùng cả hai tay che môi mình lại.
Nếu như anh biết nụ hôn đầu của tôi đã bị tên chết tiệt Thiên Du kia cướp mất rồi thì như thế nào đây ?
Khoảnh khắc mà anh bắt đầu mãnh liệt xâm chiếm lấy bờ môi, trong đầu tôi lại dâng lên cái cảm giác khi tên chết tiệt ấy hôn mình !
_ Stella … làm sao vậy ? Khó thở sao ? – Anh vẫn một giọng khàn khàn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn tôi đầy mị lực.
Đôi mắt anh lúc này như biển hồ sâu thẳm, ngập tràn những tia mãnh liệt hướng chòng chọc vào tôi, say đắm.
_ A … Xin lỗi anh …
Ryan đứng lên khỏi chiếc ghế xoay, bước đến chiếc sofa rộng rãi mà tôi đang thả lưng, ngồi phịch xuống cạnh tôi. Tôi cảm giác được chúng tôi đang ngồi rất sát nhau.
_ Em cũng đang bắt đầu trưởng thành rồi đấy … – Anh nói, xoa xoa mái tóc của tôi.
_ Thật vậy sao, em cũng rất mong mình lớn nhanh một chút … – Tôi mỉm cười.
_ Tại sao … ? Em chờ đợi … đám cưới của chúng ta ? – Anh lại kề sát, đưa gương mặt góc cạnh trắng ngần dưới đèn vàng đầy mờ ảo tiến gần đến tôi một cách chậm rãi.
_ Có lẽ …
_ Nhưng … em làm cho anh còn mong chờ điều đó hơn em nữa … em có hiểu anh muốn nói gì không ? – Hơi thở đầy mê hoặc của anh phả đều trên gương mặt tôi, khiến tôi khẽ run lên.
Nếu như hỏi tôi khi nào Ryan nguy hiểm nhất, thì chính là lúc này.
Tim tôi đang đập, tim anh cũng đang đập. Dồn dập.
Hơi thở đều mị hoặc dây dưa vào nhau khiến không khí như bị
nghẽn lại.
” Ring ring “
Môi cách môi 5cm.
” Ring ring “
Môi cách môi 2cm.
” Ring ring”
Môi cách môi 1cm.
” RING RING”
_ E… em phải nghe điện thoại ! – Tôi gần như thốt lên, túm lấy cái điện thoại trong túi quần đứng dậy.
” Thiên Du is calling “
Cái tên phá đám này !
Tôi bực dọc toan cúp máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng nên nghe.
_ Alo – Tôi thều thào một cách lười biếng trong điện thoại.
_ Cô đang làm gì ? – Hắn hỏi.
_ Hô… a nghe điện thoại của anh chứ làm gì … ahaha
_ Thật không ? Tên Ryan kia đã chạm đến chỗ nào rồi ? Lúc nãy tôi quên mua nước tẩy rửa, ngày mai tôi mang qua giúp cô ” thanh lọc cơ thể “
Cái quái gì ?!
_ Cái người cần tẩy rửa mới là anh á ! Đi mà tẩy cái não đen như mực của anh đi ! Chào !
Tôi cúp máy, tức điên lên được !
END CHAPTER 14.
Hahaha, xem hai anh đấu đá nhau nào