-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Mĩ Nữ Là Dã Thú

Mĩ Nữ Là Dã Thú



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
chỉ buồn cười. Cô ta đưa tay vuốt đùi anh làm ám hiệu, bị anh cự tuyệt, nhưng cô nàng lại khoa trương dính cả người vào anh định tiến tới. Cuối cùng anh không thể không đẩy cô gái này ra, nói cho cô ta biết rằng cô làm anh thấy không thoải mái chút nào.

Anh học ở Mỹ đã nhiều năm, không phải là chưa từng có tình một đêm với ai đó, nhưng mà ít nhất hai người cũng phải thấy vừa mắt lẫn nhau, hoặc là có chút cảm giác gì đó. Còn Lục Khả Nhân này, từ đầu tới cuối đều làm cho anh thấy thật ngán. Khuôn mặt cô ta thật giả dối, anh không có hứng thú muốn trở thành nhập mạc chi tân của cô ta.

Có lẽ khi đó anh nên tỏ ra quân tử một chút, kêu cô ta rời đi, chứ không phải trực tiếp kêu cô ta cút ra xa. Nhưng cũng không thể trách anh có thái độ không tốt được, bởi vì cô ta thật sự làm anh chịu không nổi.

Còn nhớ cô nàng lúc ấy tức giận đến mức mắng ầm ĩ lung tung rằng anh là cái đồ tự cao tự đại càn rỡ, ngạo mạn vô lễ. Anh không thèm để ý, dù sao anh cũng chính là loại người như vậy, không cần quan tâm xem ai đúng ai sai, xem ra anh thật sự đúng là kẻ tự đại.

Bị cự tuyệt như thế đúng là loại chuyện mất mặt. Nhìn cô nàng vừa mới ra vẻ nhiệt tình chào hỏi mình, anh xác định cô ta không nói cho Thi Mạn biết bọn họ đã từng “đi chơi” với nhau. Cũng tốt, dù sao chuyện đã quá lâu như vậy rồi, không cần để ý nữa. Nhưng xoay người, lại thấy cô gái kia trừng mắt với mình, khiến anh không khỏi cho rằng ý nghĩ này là sai.

Anh gặp mặt mấy cậu bạn, nên cùng họ trò chuyện. Thi Mạn nói rằng muốn đi vào phòng để trang điểm, anh gật đầu, lại tiếp tục cùng đám bạn nói chuyện phiếm.

Sau khi rời khỏi chỗ đám bằng hữu, anh đi ngắm nghía cấu trúc xung quanh của tòa biệt thự. Thật không hổ danh là Nhân Nhân công chúa, một bữa tiệc sinh nhật mà có thể làm cho giống như đại tiệc gì đó, vô cùng long trọng. Chỉ có điều là thành phần khách khứa không được đồng đều, long xà hỗn tạp. Xem ra, lát nữa khi Thi Mạn quay lại, anh và cô về trước vẫn là tốt hơn.

Anh định đi đến bên ban công, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ ở phía dưới có tiếng người nói chuyện, làm cho anh thấy tò mò bởi hình như họ có nhắc đến tên Thi Mạn. Anh vốn có sẵn tính phiến diện, nên khi nhìn thấy Lục Khả Nhân ở trong đó thì khẳng định ngay rằng bọn họ không có ý gì tốt.

“Chuyện của Hạ Tuấn Bình khẳng định là đã bị kẻ nào đó âm mưu sắp đặt, chứ chuyện hắn có bạn gái không có gia thế ở bên ngoài cũng không phải là to tát gì lắm, thật sự không đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ với cha hắn, đến cả chức vụ ở công ty cũng không còn.”

“Nhất định là khả năng này, chỉ cần là người thông minh đều muốn kết hôn với em họ của Khả Nhân.”

“Tôi thấy Hạ Nhĩ Bình căn bản chính là cố ý tiếp cận em họ của tôi. Tên đàn ông phong tình kia rất là thối tha, tự đại ngạo mạn, lại thật âm hiểm, chỉ có Thi Mạn ngu ngốc kia mới bị hắn ta lừa gạt.”

Hạ Nhĩ Bình không giận mà lại cười. Anh ngẫu nhiên cảm thấy Thi Mạn nói chuyện thế là cũng văn nhã, chứ như Lục Khả Nhân thì thật là dung tục thấp kém, may mắn là bảo bối của anh không bị làm hư, trước giờ vẫn hồn nhiên đáng yêu.

“Tôi thì quen biết Nhĩ Bình rất nhiều năm rồi, tôi cảm thấy anh ta không phải như mấy người nói, là kẻ âm hiểm đâu. Tôi chỉ cảm thấy anh ta rất lợi hại, ít nhất cũng vực dậy được cả công ty đang gặp nguy. Về điểm này, anh ta quả là rất giỏi.”

“Đúng, tôi cũng thấy anh ta là một tên lợi hại.” Có người tán đồng. “Cho dù chỉ là con thứ, nhưng năng lực của anh ta hẳn là không thua gì Hạ Tuấn Bình, nên không cần phải làm cái trò ấy.”

“Các người chẳng biết gì cả!” Giọng nữ bén nhọn cất lên, “Theo ý tôi thì, tất cả mọi sự đều là Hạ Nhĩ Bình sắp đặt cẩn thận rồi. Hắn trước tiên làm cho cha đuổi cậu con cả Hạ Tuấn Bình đi, tiếp theo lại tiếp cận em họ tôi, còn cùng nó yêu nhau nữa. Người nào sáng suốt chỉ cần vừa thấy đã biết, gã đàn ông ấy chẳng những muốn tập đoàn Bảo Lai, mà còn mơ tưởng công ty của cậu tôi nữa.”

“Tôi cho rằng Khả Nhân nói cũng không phải không có lý, dù sao trước kia người được định sẵn sẽ cưới Thi Mạn là anh trai hắn, như thế nào mà lại bị hắn đuổi đi mất chứ? Nếu hắn thật sự thích Thi Mạn, thì ngay từ đầu hai người kết hôn với nhau luôn không phải là tốt sao.”

“Đúng, chính là như vậy, cái tên Hạ Nhĩ Bình âm hiểm tự đại kia muốn công ty của nhà hắn, lại còn muốn công ty của cậu tôi. Nếu không đem Hạ Tuấn Bình đuổi đi, thì đâu đến lượt đứa con thứ như hắn thừa kế?”

“Sao tôi lại không biết rằng tự nhiên lại có người hiểu rõ mình đến vậy nhỉ?”

Bởi vì thấy chuyện này rất thú vị nên Hạ Nhĩ Bình tiến lên xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ. Hiện tại anh đã biết, đây không phải là bữa tiệc sinh nhật đơn thuần, mà hẳn là hội phê đấu, hoặc có thể nói là Hồng Môn Yến. (H: Hồng Môn Yến thì chắc các bạn nghe nhiều, đọc nhiều thấy cụm từ này rồi, nhưng mình vẫn xin giải thích lại. Cụm từ này xuất phát từ chuyện Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Hồng Môn Yến, định kể tội Lưu Bang chống đối và sau đó sẽ giết chết, đại khái là bữa tiệc này chỉ là một âm mưu để Hạng Vũ giết chết Lưu Bang. Mà thực ra âm mưu này là của Phạm Tăng, quân sư của Hạng Vũ, vì ông ta nhận ra được sự nguy hiểm của Lưu Bang, chứ thực ra Hạng Vũ đâu có ý sát hại công thần. Quả nhiên sau khi Lưu Bang thoát chết ở Hồng Môn Yến thì dấy binh tạo phản, Hạng Vũ thua phải tự tử bên dòng Ô Giang (. Nói chung, Hồng Môn Yến là cụm từ chỉ những bữa tiệc ẩn giấu âm mưu của người mời và người được mời mà tới thì “lành ít dữ nhiều”)

Lục Khả Nhân xoay người, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười âm hiểm. “Hạ Nhĩ Bình, anh nói bọn tôi hiểu rõ anh, là như thế nào? Có phải bọn tôi đã nói trúng rồi, anh yêu em họ Thi Mạn của tôi là có mục đích từ trước phải không?”

“Ngoại trừ công ty của nhà tôi và tập đoàn thực phẩm Long Hoa, thì ít nhất vừa rồi cô vẫn kể thiếu một thứ tương đương.” Nếu bọn họ muốn nghe anh nói, thì anh không ngại nói cho bọn họ biết để gia tăng độ kích thích.

“Là thứ gì?”

“Em họ của cô, Lí Thi Mạn.” Anh cười lạnh. “Những cô gái khác đều làm tôi buồn nôn, chỉ muốn đuổi cho cút ra xa một chút, nhưng Thi Mạn thì khác, cô ấy rất đẹp, khiến cho tôi phải động lòng.”

Lục Khả Nhân mặt xanh mét, gân xanh hiện hết lên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đẹp nhìn thẳng về phía sau, tỏ vẻ tỉnh bơ. “Hạ Nhĩ Bình, mặc kệ giải thích của anh là gì, mục tiêu của anh nói trắng ra chính là tập đoàn Bảo Lai cùng hãng thực phẩm Long Hoa, đúng không?”

“Đúng thì thế nào?” Anh lạnh lùng đáp lại.

Cô ta liền nhìn đến cô em họ đã đứng ở đằng sau đã được một lúc. “Thi Mạn, em nghe thấy chưa, tên kia tiếp cận em là có mục đích đấy.”

Hạ Nhĩ Bình quay đầu, không biết Lí Thi Mạn ra khỏi phòng trang điểm từ khi nào, thái độ của cô có vẻ rất khiếp sợ, anh biết là cô đã hiểu lầm. Cô chỉ nghe thấy một nửa những gì anh nói, còn phần đầu anh bộc lộ thâm tình với cô thì lại không nghe được. Thật là, sao không đến sớm hơn một phút đồng hồ chứ.

Lí Thi Mạn nhìn anh, cứ ngây ngốc ngay tại chỗ.

“Những gì anh vừa mới nói, là thật sao?”

Hạ Nhĩ Bình nhìn người đang đứng ngẩn ra kia. “Cái gì thật hay giả, chúng ta đi về trước đã, cái khác để về nhà nói sau.” Anh không hề quên đây là chỗ nào, nơi này không phải chỗ để nói chuyện.

Anh bước về phía “thiên hạ” xinh đẹp của mình, nhưng còn chưa lại gần, đã nghe thấy cô lớn tiếng hỏi, “Hạ Nhĩ Bình, anh thật sự là vì muốn lấy lòng cha mình, muốn trở thành người nối nghiệp của Bảo Lai, lại còn muốn công ty của nhà bọn em, cho nên mới nói yêu em sao?”

Cô vẫn tự nhủ rằng anh và cô hẳn là có cảm giác giống nhau, cả hai vì hấp dẫn lẫn nhau mà đem lòng yêu, chứ không phải như lời đồn đại rằng anh tiếp cận cô vì có mục đích.

“Anh ấy yêu mình,


anh ấy không thương mình, anh ấy yêu mình, anh ấy không thương mình, anh ấy yêu mình, anh ấy không thương mình……”

Sáng thứ bảy, tại vườn hoa của viện mồ côi, bạn Lí Thi Mạn đầu đội mũ lưỡi trai, ngồi xổm trên bãi cỏ vặt cỏ dại, miệng thì lặp đi lặp lại mấy chữ ấy.

“Ngừng!” Phương Dung Chân từ văn phòng đi ra la lên, “chỗ cỏ dại đã nhổ hết rồi, đổi sang bên vườn hoa kia đi.”

“Tớ biết rồi.” Lí Thi Mạn giống như du hồn đứng lên, hướng đến chỗ vườn hoa nhỏ ở trước mặt. Bên trong vườn dù không có một cọng cỏ dại nào nữa, nhưng cô vẫn ngồi xuống, vừa vặt vừa lẩm bẩm, “Anh ấy yêu mình, anh ấy không thương mình, anh ấy yêu mình, anh ấy không thương mình, anh……” Cô cứ coi như mình đang nhổ cỏ thật vậy, đúng là ngốc.

Phương Dung Chân ở bên cạnh thay Thi Mạn hô lên, “anh ấy yêu cậu.”

Thi Mạn để rơi cọng cỏ dại trên tay, ngồi xuống chiếc ghế lạnh lạnh bên cạnh. Phương Dung Chân cũng ngồi xuống theo.

“Tại sao lại không có bộ dạng cao hứng gì hết thế, không phải vừa rồi đếm tới là anh ta yêu cậu sao?”

Lí Thi Mạn so đo với cái kết quả lúc trước. “Nhưng cái chỗ kia là anh ấy không thương tớ.”

Phương Dung được một trận cười, nhìn thấy cô bạn tốt mất hứng nhìn mình, cô lại ngừng cười, nhưng mà thật sự là đang cố nhịn. “Thật xin lỗi, tớ không phải là cố ý muốn cười chuyện của cậu.”

Một tuần trước, Thi Mạn đột nhiên xách hành lý tới nói tạm thời muốn ở nơi này, cùng Phương Dung Chân nằm chen chúc một giường, bởi vì cô đang bị thất tình. Trước kia Thi Mạn cũng thường ngủ lại ở viện mồ côi, chuyện này thì chẳng có gì, nhưng cái vế sau của câu nói kia thì làm cho Dung Chân khiếp sợ không thôi.

Thất tình?

Lúc trước không phải vẫn còn ngọt ngào, còn nói muốn đính hôn ư, sao giờ lại biến thành chia tay? Nghe xong lý do chia tay, Dung Chân không biết nên làm như thế nào, đành chỉ biết tận lực mà an ủi Thi Mạn.

Một người không biết yêu là gì, thậm chí nói chuyện về tình ái cũng không muốn cho dù làm trời long đất lở, một lòng hãm sâu xuống, bất quá việc này rất giống với những chuyện mà Thi Mạn sẽ làm, cá tính của cô ấy chính là như vậy, thẳng thắn, thật tình.

“Dung Chân, tớ có thể ở luôn lại viện mồ côi này được không?” Mặc dù ban ngày đi làm, nhưng tạm thời cô không muốn ban đêm lại về nhà kẻo lại bị cha truy vấn.

Cha cô hy vọng rằng hai người đừng vì mới khắc khẩu một chút hoặc bất đồng ý kiến một tẹo mà đã nói muốn chia tay.

Nếu việc giữa cô và Hạ Nhĩ Bình chỉ đơn thuần là sự khắc khẩu của đôi tình nhân thì còn có thể dễ dàng giải quyết tốt đẹp. Vấn đề là, chuyện của bọn họ lúc này cũng không phải là cãi nhau, thì biết giải quyết thế nào? Đành phải tạm thời ra đi trước đã.

Nhưng cha vẫn muốn chuyện của cô và Hạ Nhĩ Bình nhanh nhanh trở lại tốt đẹp, cho nên ông mới có thể phiền lòng cho cô đến viện mồ côi, nhắm mắt làm ngơ, như thế cô cũng có thể suy nghĩ kỹ càng một chút.

“Cậu vẫn nghĩ tới chuyện ở lại đây?” Phương Dung Chân kinh ngạc.

“Không thể sao?”

“Đương nhiên có thể, viện trưởng nói, cậu muốn ở bao lâu đều được.” Chẳng qua là nhiều hơn một bộ bát đũa, hơn nữa Thi Mạn buổi tối còn phụ đạo các em nhỏ học bài, giúp được không ít việc. “Chỉ là…… Tớ cảm thấy cậu cứ trốn tránh như vậy, liệu có được không?”

“Tớ không có trốn tránh, chỉ là có một việc còn nghĩ chưa được thông suốt.”

“Thi Mạn, tuy rằng tớ chưa từng gặp qua Hạ Nhĩ Bình, nhưng đó là dạng người cậu thích, nên tớ nghĩ anh ta nhất định rất xuất sắc. Cậu cũng nói anh ta có cá tính rất tự đại, phóng đãng, không phải sao? Người như vậy, tớ cảm thấy đó sẽ không phải là một kẻ âm hiểm đâu.”

Dung Chân đã công tác ở ngân hàng nhiều năm, mỗi ngày đều qua lại với nhiều khách hàng như vậy, các ngành các nghề, đủ loại kiểu người cô đều đã gặp qua, chính là cảm thấy Hạ Nhĩ Bình hẳn không phải người giỏi về tâm kế. Anh ta có thể thật sự bởi vì muốn kế thừa công ty mà quan hệ với Thi Mạn sao?

“Tớ cũng không biết.” Lí Thi Mạn có chút mờ mịt bất lực.

Thật ra ngay sau hôm sinh nhật của chị họ, một người bạn của Thi Mạn cũng tham gia bữa tiệc đó đã gọi điện cho cô, ngoài việc khen thích pháp (H: chính là mấy cú đá lộ hết “hàng” của chị ý ạ) của cô rất soái, rất đẹp (H: soái có nghĩa là đẹp trai tuấn tú), cũng nói cho cô biết rằng cô đã hiểu lầm Hạ Nhĩ Bình, bởi vì Hạ Nhĩ Bình lúc ấy nói anh ta muốn, ngoại trừ Bảo Lai, Long Hoa, còn có Thi Mạn, anh ấy nói rằng mình thật sự rung động đối với cô.

Cái kẻ tự đại kia có thể thật sự ở trước mặt mọi người mà nói rằng mình yêu cô sao?

Tâm tình của cô thật phức tạp, cao hứng vì anh có lẽ thật sự thích mình, nhưng là về phương diện khác lại rất để ý việc anh nói rằng anh quan hệ với cô là do có mục đích, như vậy cô nên tin tưởng rằng anh thật lòng yêu cô sao?

Nhớ tới những lần cô nhắc chuyện đính hôn, trên mặt anh chẳng những không có một chút vui mừng nào, còn nói là quá nhanh, anh không phải là không thích cô như cô thích anh sao? Liệu có thể nào anh chỉ đang diễn cho cha anh xem, chờ khi anh chính thức ngồi vào vị trí chủ tịch rồi, sẽ lập tức vứt bỏ cô?

Cô giơ tay cào đầu, càng nghĩ tâm càng phiền, suy nghĩ càng loạn.

“Thi Mạn, tớ cảm thấy là một đôi yêu nhau khi xảy ra vấn đề xích mích, thì hẳn là đôi bên cần ngồi xuống nói chuyện cẩn thận, nghe ý của đối phương một chút, trừ phi là cậu không còn muốn yêu anh ấy nữa.” Chỉ là, cứ xem Thi Mạn mấy ngày nay giống như là không có hồn nữa, còn bạt hết cả đám cỏ dại của viện mồ côi, thì cũng biết rằng cô vẫn rất yêu Hạ Nhĩ Bình.

Vẻ mặt Lí Thi Mạn có chút đăm chiêu. Cô ấy còn đang phải nghĩ, xem nên quyết định làm như thế nào.

Nước Mỹ – New York

Ở văn phòng tại tầng cao nhất của tập đoàn Đế Nhĩ, Hạ Nhĩ Bình vừa cùng trợ lý George trở về từ khách sạn, vẻ mặt hai người xem ra đều có chút mệt mỏi. (@Hàn Liễu: các bạn có thấy cái tên Đế Nhĩ quen không? Hắc hắc)

“Cuối cùng cũng giải quyết xong.” Hạ Nhĩ Bình đem hiệp ước vừa ký kết cùng thân vương Abi vứt lên trên bàn. Mười ngày trước, anh phải bay tới Newyork để tự mình xử lý chuyện của thân vương Abi cùng con của ông ta.

Năm ấy, vừa mới học xong ở Mỹ, vốn chỉ xuất phát từ sự thích thú nhất thời, anh đã dùng tiền kiếm được từ cổ phiếu để đầu tư, mua một câu lạc bộ kinh doanh cao cấp sắp đóng cửa. Anh và bạn bè từng vào câu lạc bộ đó chơi, cảm thấy dù là thiết bị cùng dịch vụ phục vụ gì cũng đều là phi thường cao cấp nhất, vốn dĩ việc kinh doanh không có gì sai cả, sở dĩ nó chống đỡ không nổi, thuần tuý là do khả năng kinh doanh của ông chủ có vấn đề.

Có lẽ anh thật sự có khả năng thiên phú trên phương diện kinh doanh buôn bán, nên chỉ cần hơi sửa lại sách lược kinh doanh, nâng cao mức tiêu chuẩn thành viên, nếu không phải kẻ siêu cấp giàu có thì không được tham gia, kết quả thật không thể tưởng được, nhóm đại phú hào cảm thấy rất thích thú.

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Truyện Vị hôn thê sát thủ của tôi

Xách bao ngô lên và đi

Em đi chợ tình Sapa

Xách bao ngô lên và đi

MP4: Kantai Collection: KanColle

Xách bao ngô lên và đi

MP4: Kantai Collection: KanColle

TAG:

80s toys - Atari. I still have