Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Ở cái bản hẻo lánh của người Mông nằm cheo leo trên đỉnh núi heo hút này, có lẽ H’Tưng là con bé đẹp nhất. Từ những ngày còn bé tí chập chững theo mẹ lên nương trồng sắn bẻ ngô, xuống suối bắt cua vồ tép, H’Tưng đã quen với những lời khen của những người trong bản. “Oh My God Giàng ơi! Con bé này đẹp quá, như giọt sương trên núi, như hòn cuội dưới suối, lớn lên, bọn con trai bản này và cả các bản khác lại đổ máu vì nó thôi”. Lúc đó, H’Tưng còn bé quá nên chưa hiểu được lắm ý nghĩa của những lời khen ấy, chỉ thấy vui vui và mỉm cười thôi.
Nhớ có lần, H’Tưng hỏi mẹ cho đi chợ tình Sapa dưới thị trấn, vì thấy mấy chị đi về ai cũng khoe với H’Tưng là đi vui lắm, sướng lắm, phê lắm nên H’Tưng rất tò mò và muốn đi cùng. Nhưng khi vừa nghe H’Tưng đề nghị, mẹ đã cương quyết phản đối:
- Cái chợ tình Sapa đó là dành cho cái người lớn đi tìm vợ tìm chồng, tìm cái bạn tình, tìm cái bạn xếp hình. Cái hàng họ của H’Tưng còn bé, xuống chợ bọn thanh niên bản nó không thích đâu. Và dù có thích chúng nó cũng không dám phang, vì nó sợ cái cán bộ đến bắt nó đi tù.
- Thế sao cái H’Bươm ở cuối bản, cái hàng họ của nó cũng nhỏ lắm mà vẫn được đi chợ? Vẫn có thanh niên bản thích nó, nó còn khoe là có tới hai thanh niên cùng đến nghịch cái hàng họ của nó một lúc cơ mà.
- Cái H’Bươm nó đến tuổi tìm chồng rồi, hàng nó nhỏ vì nó bị ngực lép thôi. Còn H’Tưng thì khác, H’Tưng còn nhỏ tuổi mà. Cứ yên tâm, sau này, khi nào cái hàng họ của H’Tưng bằng với của Bà Tưng ở dưới xuôi thì mẹ sẽ cho H’Tưng đi chơi chợ tình. Được chưa nào?
H’Tưng nghe mẹ nói vậy thì cũng không dám mè nheo thêm nữa. Ngày ngày cô vẫn chăm chỉ lên rẫy bẻ ngô, lên rừng kiếm củi, ra suối hái rau, bắt cua, bắt ốc. H’Tưng vẫn trong trắng như đóa hoa trên rừng, hiền lành như con nai trên núi, mơ mộng như áng mây nơi cổng trời. Đêm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ, H’Tưng lại lấy tay nắn nắn, xoa xoa hai bên ngực để kiểm tra hàng họ xem có to thêm chút nào không. Mong cho nó to thật nhanh để được mẹ cho xuống chợ chơi với các thanh niên nghiêm túc dưới thị trấn.
Hôm ấy, khi mà H’Tưng đang thơ thẩn trước ngõ, đưa tay hứng những chùm nắng vàng như mật ong của buổi chiều lọt qua khe núi, vui đùa với những chú bướm rừng sặc sỡ đang tung tăng trên đám hoa dại trước nhà, bỗng nhiên H’Tưng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình:
- H’Tưng! H’Tưng!
- A! Chị H’Lôn, chị gọi em à?
- Ừ, đi tắm suối không?
- Dạ có, đợi em vào lấy bikini đã.
- Đậu má, dân tộc H’Mông tắm suối đéo ai mặc bikini đâu. Nude luôn.
- Vâng, vậy cũng được. Ta đi thôi chị.
Khoảng cách từ nhà H’Tưng ra suối là khoảng 500m tính theo đường bướm bay, còn nếu là bướm đi bộ thì phải đến 700m. Con suối này nước trong veo nhìn rõ được những hòn cuội bé teo teo dưới đáy. Hai chị em cởi đồ rồi từ từ ngâm mình xuống dòng nước xanh mát. Con suối hoang sơ trở nên rộn ràng hơn bởi tiếng té nước lách chách, tiếng cười đùa lảnh lót của hai chị em. Đang trêu trọc nhau vui vẻ, đột nhiên H’Tưng trầm lại, một chút buồn lắng xuống trên khuôn mặt ngây thơ.
- Sao thế em? Tự nhiên lại ghệt cái mặt ra vậy?
- Tại nhìn hàng của chị to như hai quả bưởi tây, còn của em mới chỉ nhu nhú như cái bánh dày, em tủi lắm. Biết bao giờ mới được như của chị đây.
- Ôi dào, em còn nhỏ tuổi mà, người em như bây giờ mà đòi hàng to như của chị thì lúc trèo lên nương bẻ ngô sẽ chết mệt đấy, vì hai quả bưởi này nó nặng, nó ghìm chân mình xuống. Ngược lại, lúc xuống dốc thì cực nguy hiểm vì nó như hai quả tạ kéo mình cắm đầu theo, trượt chân là xuống vực ngay, không sung sướng gì đâu em ạ.
Nghe chị nói vậy, H’Tưng cũng đỡ buồn phần nào. Cô đưa tay xuống, nghịch nghịch những hòn sỏi xinh xinh với đủ mọi hình thù dưới đáy suối. Bỗng H’Tưng la lên với vẻ rất hoảng hốt:
- Chị ơi, con cá gì, con cá gì nó cứ rúc rúc vào đùi em chị ơi…
- Đâu, chị xem nào.
H’Lôn liền nhìn theo hướng chỉ của H’Tưng, đúng là có một con cá hình dáng như quả dưa leo, phía dưới đuôi con cá lại lòi ra hai cái hạt tròn tròn dài dài trông như hai cái hạt mít. Thấy thế, H’Lôn cười tủm tỉm và trấn an H’Tưng:
- À, đây là con cá chim em ạ. Không sợ đâu, nó không cắn em đâu.
- Nhưng mà nó cứ cọ cọ vào đùi em, và có vẻ như nó đang tiến dần lên phía trên chị ạ.
- Thì đương nhiên, thế nó mới là cá chim chứ.
- Ôi, chị ơi, nó…nó đang tiến vào vùng nguy hiểm rồi chị à, hình như nó đang tìm cách chui vào trong… Em sợ quá chị ơi…
- Kệ nó đi em, nó hung hăng thế thôi chứ vào được mấy phút xong mệt là nó lại ra ngay mà. Ngày nào chị đi tắm mà nó chẳng chui vào. Hôm nay đi cùng em thì nó lại không thèm chui vào chỗ chị nữa. Mất dạy thật.
- Nhưng em sợ lắm… chị ơi, chị đuổi nó đi đi, nó làm em đau…
Thấy H’Tưng có vẻ hoảng thật sự thì H’Lôn mới thò tay xuống bắt con cá chim rồi bỏ nó sang bên chỗ mình. Nhưng con cá này khôn quá, nó cứ tìm cách bơi quay lại chỗ của H’Tưng mà không thèm chui vào chỗ của H’Lôn như mọi ngày. Bực mình, H’Lôn vồ con cá ném cái bịch một phát vào tảng đá bên suối:
- Chết cha mày đi này, cái đồ có mới nới cũ.
Xử lý con cá sở khanh xong, H’Lôn lại tập trung kì cọ các bộ phận, vừa kì vừa giục H’Tưng:
- Tắm nhanh rồi về em ơi, kẻo lát nữa bọn cá chim nó đi ăn về nó kéo cả đàn ra đây là mệt lắm.
Không thấy H’Tưng nói gì, chỉ thấy cô bé kéo đầu chị lại rồi thì thầm vào tai với giọng rất bí mật xen chút âu lo:
- Chị ơi, lúc chị ném con cá, em để ý thấy chỗ lùm cây bên bờ suối có tiếng động. Hình như có người đang rình trộm chị em mình tắm hay sao ý.
- Chị biết rồi, là cái thằng H’Cu nhà ở đầu bản ấy mà. Hôm nào mà nó chẳng ra đây rình chị tắm. Chị biết hết, nhưng thấy thích thích nên cũng kệ nó. Nhiều hôm nó bận việc gì đó không ra rình được chị còn thấy trống trải, hụt hẫng và thiếu thiếu cái gì đó cơ.
- Thế sao chị không ra bảo nó xuống tắm chung cho vui, hai chị em tắm với nhau cũng buồn.
- Ừ, ý kiến hay đấy. Để chị thử bảo nó xem sao…
Rồi H’Lôn đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía thằng H’Cu đang nấp sau bụi cây và đọc lớn hai câu thơ:
“Thằng Cu nấp ló bụi cây
Cởi nhanh quần áo xuống đây tao chờ”
Nghe vậy thì H’Cu đã biết mình bị lộ rồi, hắn từ từ thò đầu ra, tay chân run lẩy bẩy, vẻ mặt không dấu nổi sự sợ sệt. Hắn lóng ngóng cởi bộ đồ trên người rồi rón rén tiến xuống bờ suối, lần từng bước về chỗ 2 chị em.
Lần đầu nhìn thấy thanh niên khỏa thân, H’Tưng thấy ngại lắm, sờ sợ nhưng cũng thinh thích. Rồi H’Tưng quay sang ghé sát tai chị H’Lôn hỏi nhỏ:
- Chị ơi, sao cái đuôi của thằng H’Cu lại mọc ở đằng trước chị nhỉ!
- Không phải đuôi đâu, là kèn đấy.
- Kèn á? Nhưng em thấy cái kèn mà thanh niên hay thổi ở lễ hội của bản nó khác mà, hình như nó làm bằng nứa ghép vào nhau cơ.
- Đấy là kèn để cho bọn thanh niên bản thổi, còn kèn này là để chị em mình thổi.
- Thế chị có biết thổi không?
- Em hỏi loại nào? Loại bằng nứa hay loại như của thằng H’Cu?
- Của thằng H’Cu ấy.
- Biết chứ, lần nào đi chợ tình Sapa chị cũng thổi mà, nếu không thì đi chợ làm cái zề!
- Thế âm thanh của nó nghe thế nào chị? Có hay bằng kèn nứa không?
- Âm thanh thì nó không giống nhau em ạ. Mỗi cái kêu một kiểu. Trong những cái chị đã thổi thì có cái kêu “Ư…Ư…Ư”, có cái lại kêu “Ầu zét…ầu zét…”, có cái thì chẳng kêu gì, cứ câm như hến. Nhưng nếu đã đam mê và yêu thích loại kèn này thì sẽ thấy được rằng chính sự đa dạng về âm thanh của nó lại là một yếu tố gây nghiện cho người thổi.
- Hi, nghe chị nói em thấy tò mò quá…
- Thích rồi hả? Để tí chị mượn của thằng H’Cu cho em thổi thử nhé.
Lúc này, H’Cu đã đứng ngay bên cạnh 2 chị em. Hắn vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì đang diễn ra nên cứ đừng ngẩn tò te chả biết phải làm gì. Thấy vậy, H’Lôn lại giục:
- Nhìn mãi chưa chán hay sao mà còn đứng đó? Lại đây tắm cho tao nhanh lên.
Nghe vậy, H’Cu mới bẽn lẽn lại gần:
- Vâng, chị quay lưng đây em kỳ cho.
- Khỏi, lưng tao vừa kì xong rồi, giờ còn phần phía trước với lại phần bên dưới là chưa kỳ, mày kì cho tao đi.
Thằng H’Cu thì lúc này ngoan ngoãn như con Milu, bảo sao làm vậy. Đương nhiên, cả việc H’Lôn hỏi mượn kèn của nó để hai chị em thổi thử nó cũng đâu dám từ chối. Thế là từ đó, cứ chiều chiều, cả 3 lại hẹn nhau ra suối tắm. Tiếng té nước, tiếng cười đùa, và đặc biệt là tiếng kèn của H’Cu cứ vang động cả núi rừng.
Nhưng chuỗi ngày sung sướng ấy chỉ kéo dài có hơn nửa tháng cho đến một chiều, như thường lệ, hai chị em lại rủ nhau ra suối để tắm cùng H’Cu. Đợi mãi mà chẳng thấy H’Cu đâu, 2 chị em bực mình và sốt ruột quá mới lặn lội đến tận nhà thằng H’Cu ở đầu bản để lôi nó đi tắm. Tới nhà thì không có H’Cu, chỉ có mẹ nó là bà H’Bươm ở nhà.
- Bác ơi, H’Cu đi đâu mà hôm nay không ra suối tắm hả bác?
- Nó bị suy nhược cơ thể nặng, đang hôn mê, phải đưa xuống tít tận trạm y tế huyện để truyền nước và tiêm thuốc. Khổ, đang mê man, ăn uống thì không ăn được mà cứ luôn mồm đòi ra suối tắm. Chả biết ở suối có cái quái gì mà hôm nào cũng thấy háo hức đi từ sớm, lúc về thì thấy người ngợm bơ phờ, mặt mày ủ rũ, tay chân rã rời chẳng nói nên lời.
Nghe vậy, H’Tưng và H’Lôn lủi thủi quay về, không ai nói với ai nhưng cả 2 chị em đều hiểu nguyên nhân vì sao thằng H’Cu lại nguy kịch như vậy. Một sự trống trải, thiếu vắng và hụt hẫng dâng lên cồn cào trong lòng 2 thiếu nữ H’Mông.
Kể từ sau hôm đó, 2 chị em vẫn rủ nhau đi tắm nhưng không khí trong buổi tắm thì rất nặng nề và u ám. Vừa tắm, hai người vừa nhìn ngó để ý khắp các bụi cây bên bờ xem có thằng nào đang thập thò rình trộm không, nhưng càng ngóng càng thất vọng, chằng có thằng đíu nào cả, chỉ có tiếng chút chít của những con chuột chù đang đuổi nhau, tiếng eng éc của bầy chim lợn bay về núi nghe thật thê lương giữa rừng chiều ảm đạm. Buồn quá đi thôi.
Ở đời này, cái gì cũng đều có giới hạn của nó, và tình yêu âm nhạc cũng vậy. Khi mà cái khao khát được thổi kèn hừng hực dâng trong cuống họng, khi mà cả trong mơ những tiếng kèn ma mị vẫn hiện về ám ảnh thì 2 chị em không còn chịu đựng thêm được nữa. Họ bàn nhau và đi đến quyết định: Phải đi chợ tình Sapa thôi.
Nhưng làm sao để thuyết phục mẹ cho H’Tưng đi chợ thì là cả một vấn đề nan giải.
- Mẹ ơi, thứ 7 này có chợ tình Sapa dưới thị trấn, mẹ cho con đi nhé.
- Cái hàng họ của con đã ăn thua gì đâu mà cứ đòi đi.
- Nhưng con thích đi, mẹ mà còn ngăn cản con nữa thì con sẽ bỏ bản làng xuống dưới xuôi.
- Mày xuống đó làm gì?
- Con xuống đi theo Bà Tưng, đi biểu diễn nghệ thuật.
- Mày chưa biết là Bà Tưng đã bị Bộ Văn Hóa cấm biểu diễn trên toàn quốc rồi à? Với lại Bà Tưng thì diễn cái éo gì, đi show vếu thì có, mà vếu mày thì mới bằng quả dâu thì show cái gì? Show xương sườn à?
- Kệ, mẹ không cho đi con sẽ trốn bằng được.
- Thôi được. Con đã quyết tâm vậy thì mẹ biết là mẹ không thể cản con nữa. Cũng như con chim khi đủ lông đủ cánh nó sẽ phải bay đi tìm niềm vui, tìm hạnh phúc cho mình, đó là lẽ thường. Nhưng cái mẹ lo đó là con vẫn chưa đủ lông lắm, mới chỉ hơi lún phún thôi, nên bay sớm sẽ dễ bị ngã đau. Con phải ghi nhớ thật kỹ những lời mẹ dặn sau đây thì cái bụng mẹ mới yên tâm để con đi được.
- Dạ vâng. Mẹ cứ dặn, con xin nghe ạ.
- Thứ nhất, mang ngô khoai sắn ở nhà đi để ăn, xuống chợ không ăn uống bất kì thứ gì của người lạ.
- Sao lại thế hả mẹ?
- Thì đây, tấm gương to tướng đang ngồi trước mặt mày đây. Hồi bằng tuổi mày, mẹ cũng nứng lên đòi đi chợ bằng được, có thẳng nó mời ăn chuối thế là cũng xơi, chả biết trong chuối nó bỏ cái thuốc gì mà ăn vào người nó cứ hừng hực hừng hực lên, hưng phấn kinh khủng, xong về có chửa mày luôn.
- Dạ vâng, con nhớ rồi. Còn gì nữa không mẹ?
- Xuống chợ, nếu là thanh niên dân tộc ở bản, ở mấy vùng quanh đây bắt chuyện thì hãy cho làm quen, vì đó là thanh niên nghiêm túc, còn nếu là mấy anh thanh niên người Kinh thì phải tránh xa. Hiểu chưa?
- Thanh niên người Kinh thì sao ạ?
- Mấy anh thanh niên người Kinh không nghiêm túc. Họ dê cụ lắm, hầu như toàn là những anh mất dạy, sở khanh. Các anh ấy đều là nông dân trà trộn vào chợ để đi chăn rau dân tộc. Nhìn thấy mấy tên đó là phải chạy ngay.
- Sao mẹ có ác cảm với mấy anh ấy thế?
- Thì đó, bố mày cũng là một thanh niên nghiêm túc người Kinh đấy. Cho mẹ mày ăn chuối xong rồi lượn luôn, giờ éo biết còn sống hay chết vì AIDS rồi.
- Vâng, vậy con xin nghe lời mẹ.
- Còn nữa, con cầm lấy chỗ tiền này, xuống chợ, tìm mua cho mẹ cái kèn nhé.
- Kèn thì cần gì phải mua xuống chợ mới mua được hả mẹ. Nhà cụ H’Buôi ở giữa bản có làm và bán rất nhiều mà.
- Không. Đấy là kèn để thanh niên bản thổi, còn loại kèn mẹ nhờ con mua là kèn cho chị em phụ nữ thổi cơ.
- Nhưng kèn đó nó dính chặt trên người mà, ai bán cho mình chứ?
- À, không, ý mẹ là kèn giả, kèn đồ chơi, sếc-toi ý. Cứ ra chợ hỏi sẽ có, bọn hàng rong nó bán đầy mà.
- Dạ vâng ạ. Thế thôi, xin phép mẹ con đi ngủ đây, mai còn dậy đi chợ sớm.
Bình thường, nếu không bị mẹ gọi dậy sớm đi bẻ ngô thì H’Tưng có một thú vui tao nhã đó là ngủ nướng. Cô cứ nằm ễnh ngực trên giường mà ngủ mặc cho mặt trời đã leo lên tới đỉnh núi, mặc cho đám chim chóc đi đã đi kiếm ăn hót ầm ĩ ngoài rừng. Ấy vậy mà sáng nay, H’Tưng đã lọ mọ dậy từ 5h, khi mà không gian vẫn lặng như tờ, khi mà đỉnh núi trước nhà vẫn mờ mờ trong sương sớm. Thấy H’Tưng lục đục dưới bếp lục cơm nguội ăn, mẹ H’Tưng hỏi vọng ra với giọng ngái ngủ:
- Sao không ngủ thêm chút nữa, dậy làm gì sớm thế con?
- Dậy sớm tốt cho sức khỏe mẹ à, được hít thở không khí trong lành, tinh thần sảng khoái. Dậy muộn dễ béo phì, tiểu đường, tăng huyết áp và các bệnh về tim mạch.
H’Tưng ra vại nước đánh răng rửa mặt, xong ra gốc cây phi lao sau nhà đi vệ sinh cho nhẹ bụng để chuẩn bị lên đường. Khoác các túi vải trên vai, H’Tưng bước đi thoăn thoắt trên con đường nhỏ, nhanh như con chim cắt và nhẹ nhàng như con thỏ. Tới điểm hẹn, đã thấy chị H’Lôn đợi sẵn.
- Cũng đúng hẹn gớm nhỉ. Đêm qua ngủ ngon không em?
- Ngủ sao được hả chị! Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh cái kèn lại nhảy múa trong đầu, rồi âm thanh của cái kèn lại rên rỉ bên tai. Thôi, mình đi cho sớm chị.
Vì chợ khá xa nên hai chị em phải đi từ gà gáy, vượt qua bao đường đèo núi, từ sáng sớm đến tận chiều muộn mới tới nơi. Đó cũng là thời điểm phiên chợ tình Sapa bắt đầu. Hai người sẽ chơi ở chợ hết đêm rồi sáng hôm sau mới về bản.
Đúng là đến chợ không khí rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên. Chọn một phiến đá bằng phẳng
Đến trang: