-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Mĩ Nữ Là Dã Thú

Mĩ Nữ Là Dã Thú



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
thích công việc cũ ở công ty đến chừng nào.

“Không phải. Nói thực ra, anh cũng có chút lo lắng cho công ty.” Mấy năm nay anh đã bỏ ra cho công ty bao nhiêu tâm huyết. Nhìn người vợ đang vì mình mà lo lắng, anh cúi xuống hôn cô một chút.

“Là như vậy sao?” Vu Tâm Lăng nhìn chồng gật đầu với mình. “Kỳ thật lúc nghe được rằng Nhĩ Bình hôm nay tới tìm anh, em thật sự bị dọa cho nhảy dựng lên. Em tưởng rằng hai người có cảm tình không tốt lắm.”

Lần trước cô cùng chồng đi tới quán bar T, đã gặp qua Nhĩ Bình vài lần, đều cảm thấy rằng tình cảm anh em của bọn họ không được tốt lắm, ngay cả nói chuyện cũng đều đối chọi nhau gay gắt.

Hạ Tuấn Bình cười thừa nhận, “Anh và cái tên kia quả thật là tình cảm không được tốt.”

“Vậy vì sao cậu ta lại tìm anh quay lại công ty?” Cô thật sự là không hiểu nổi điểm này.

Từ khi Tuấn Bình vẫn còn là bạn trai cô, cô đã từng nghe anh nói qua rằng cha anh sẽ chọn một trong hai người, anh và cậu em trai cùng cha khác mẹ Hạ Nhĩ Bình, làm người nối nghiệp của ông. Nếu như chồng cô ra đi, vậy không phải là Nhĩ Bình cũng vừa vặn thừa kế vị trí của cha luôn sao, vì sao lại còn muốn đến tìm chồng của cô?

Nhìn đôi mắt mở tròn xoe của vợ cùng dáng vẻ nghĩ ngợi trên khuôn mặt, Hạ Tuấn Bình khẽ nhéo đôi má đáng yêu của cô. Anh đang rất hoài nghi, có lẽ mình cho đến lúc già vẫn cứ thích véo véo mặt cô mất, bởi vì rất là đáng yêu mà.

“Em cảm thấy Nhĩ Bình vì sao lại tìm anh quay về công ty?”

“Em không biết.” Vu Tâm Lăng lắc đầu. “Vì sao?”

“Nói thật, anh cũng không biết.”

“Cái gì chứ! Anh nhất định biết, chỉ là không muốn nói, đúng không?” Cô cho rằng anh chồng mình nhất định là biết điều gì đó, mà cô thì thật sự muốn biết có tin tức gì hay không. “Anh mau nói ra nghe coi.” (H: khổ, máu bà tám đang sôi sục)

Hạ Tuấn Bình không phải là không muốn nói, mà là không biết nói từ đâu. Có rất nhiều chuyện không thể nói được hiểu được. Cho dù bây giờ anh có nói, anh cũng biết cô vợ có chỉ số thông minh không được cao lắm của mình có nghe cũng không hiểu được. Dù sao tình cảm giữa anh và Nhĩ Bình cũng rất vi diệu (H: vi diệu – kỳ lạ, khó nói thành lời). Nói rằng tình cảm hai người là tốt thì mọi người nhất định không tin, nhưng tuyệt đối là không thẻ nào là không tốt.

“Anh mau mau nói đi.”

“Được, vậy anh nói. Em biết không, Nhĩ Bình hiện tại đang yêu Lí Thi Mạn.”

“Thật vậy chăng?” Không hề phát hiện ra anh chồng đang nói lảng sang chuyện khác, Vu Tâm Lăng vẻ mặt kinh ngạc.

Cô đã gặp qua Nhĩ Bình nhiều lần. Ấn tượng mà anh ta để lại là bộ dạng đẹp trai, nói chuyện thẳng thắn bộc trực. Mà tiểu thư Lí Thi Mạn cô cũng gặp qua một lần, ngoại hình rất được, rất cá tính. Bọn họ hai người đang yêu nhau? Chỉ mới tưởng tượng hình ảnh hai người đứng chung ở một chỗ, cô đã cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.

“Là chính miệng Nhĩ Bình nói.”

“Em cảm thấy hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, thật làm người ta hâm mộ quá.”

Nhìn cái điệu bộ hâm mộ của cô ấy kìa, “Chúng ta đây thì lại không xứng dôi?”

Vu Tâm Lăng nhìn nhìn anh chồng, không trả lời.

“Làm sao đột nhiên lại không nói lời nào?” Chẳng lẽ cô cảm thấy bọn họ không xứng đôi sao? Nếu cô mà dám nói như vậy, thì được lắm, tối nay cô không cần ngủ.

Nói thực, Vu Tâm Lăng rất muốn gật đầu. Cô và chồng thật ra là không xứng đôi với nhau. Dù là gia thế hay bề ngoài, bọn họ dù thế nào cũng là không xứng. Cô còn cảm thấy ban khoăn không hiểu vì sao anh lại yêu thương cô nữa.

Nhưng nhìn thấy đáy mắt anh chồng có một vạt tia u lệ, cô biết chồng đang tức giận, hơn nữa thái độ trên mặt anh nói cho cô biết rằng, nếu như cô đáp sai, thì cái mặt cô sẽ bị trừng trị biến thành đầu heo to.

Bọn họ đã ở cùng nhau đến mười năm, chỉ cần một ánh mắt, một cái biểu tình, cũng biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

“Em đột nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, lên giường đi ngủ đây.” Lòng bàn chân như được bôi dầu, Vu Tâm Lăng chạy thật mau.

“Em còn chưa có trả lời đâu.” Hạ Tuấn Bình đuổi ngay theo.

Trong phòng đầu tiên là một trận âm thanh vui đùa ầm ĩ, sau là âm thanh triền miên thở hồn hển.

Tan tầm, Lí Thi Mạn lái xe quay trở lại viện mồ côi. Ra khỏi xe, thấy bọn trẻ trong viện nói rằng cô có khách tới thăm.

Có khách?

Còn đang suy nghĩ xem là ai tới tìm mình, cô liền thấy Hạ Nhĩ Bình đang đi về phía này. Sau nhiều ngày không thấy, người này tóc có vẻ đã dài hơn một chút, hình tượng phóng đãng có điểm bùng nổ, thoạt nhìn đã thấy gợi cảm chết người, làm cho lòng cô kinh hoàng.

Cô còn suy nghĩ cái gì? Tóc người ta dài như thế nào cũng đâu có quan hệ gì với cô. Bọn họ đã chia tay rồi.

“Hạ Nhĩ Bình, anh làm sao có thể ở trong này?”

“Đương nhiên là tới tìm em, còn nữa, anh vừa mới quyên góp một chút tiền.”

“Anh làm sao có thể biết tôi ở trong này, cha tôi nói với anh sao?”

“Mọi chuyện của em anh đều biết, không cần bác Lí nói.” Hạ Nhĩ Bình nhếch miệng cười. Nhiều ngày không gặp, tiểu dã thú xinh đẹp của anh thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ.

“Anh còn tìm tôi làm cái gì, tôi đã quyết định chia tay với anh.”

“Anh không đồng ý.”

“Cái gì?” Anh ta quả quyết cự tuyệt, làm cho Lí Thi Mạn cảm thấy buồn cười. “Mặc kệ anh có đáp ứng hay không, tôi đều quyết định chia tay.” Mấy ngày nay, cô vẫn không nghĩ ra nên quyết định như thế nào, bởi vì nghĩ đến là đầu rất đau, nên dứt khoát không nghĩ nữa.

“Anh cũng không quan tâm em ra quyết định gì, anh cũng không muốn chia tay.”

“Anh ……”

“Kìa cô giáo Mạn, bây giờ cô đang cãi nhau với bạn trai sao?” Trong đám trẻ đang đứng vây quanh để xem trò, có đứa đột nhiên mở miệng hỏi.

Lí Thi Mạn xấu hổ cười cười. “Không phải, chúng ta không phải là cãi nhau, hơn nữa, chú này cùng không còn là bạn trai cô.” Cô đặc biệt cao giọng nhấn vào hai chữ “không còn”.

“Anh rốt cuộc có còn là bạn trai em hay không, anh nghĩ chúng ta nên đổi địa điểm để thảo luận vấn đề này thì hơn.” Dù sao nếu như lại động tác bạo lực gì xuất hiện, dọa sợ mấy đứa nhỏ này thì cũng không tốt.

Nhìn thấy Hạ Nhĩ Bình đang hướng về phía mình, Lí Thi Mạn lùi lùi về sau. “Anh đừng lại đây, anh đã quên chuyện đêm đó sao? Anh còn qua đây nữa, thì đừng trách tôi đây đối xử không khách khí.”

“Nhắc đến chuyện đêm đó, là anh giúp em kiếm giày cao gót về nhà nha.”

Mặt cô nóng lên. “Ai… ai cho ngươi làm cái chuyện này.”

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đã.”

“Không có gì hay ho để nói cả.”

“Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta về nhà trọ của anh trước đã, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận, nhưng nếu em muốn ở trên giường nói chuyện, anh cũng không phản đối.” Hạ Nhĩ Bình nhìn Thi Mạn cười ái muội, mười ngày không thấy, anh thật sự rất nhớ cô.

Cái điều ám chỉ trong lời nói này làm cho Lí Thi Mạn vừa tức vừa thẹn. Grừ, anh ta làm sao có thể ở trước mặt mấy đứa nhỏ mà nói cái loại chuyện hạ lưu này! Còn chưa kịp mắng chửi người ta, cô chợt nghe bọn trẻ ở một bên hô -

“A, cô Thi Mạn đỏ mặt.”

“Đúng nha, cô giáo mặt đỏ.”

Năm, sáu đứa nhóc đều nhìn về phía cô giáo Thi Mạn, mọi người đều nở nụ cười.

Lí Thi Mạn xấu hổ đến cực điểm, hai gò má hồng rực, chỉ thấy ai kia giơ ngón trỏ đặt trên môi, cười cười nói:

“Hư, các em không cần cười nữa, các em xem, cô Thi Mạn mặt càng đỏ hơn kìa.”

Anh ta nói chưa dứt lời, tiếng cười của bọn trẻ đã càng lớn hơn.

“Cô giáo Thi Mạn mặt thật sự rất hồng, ha ha a.”

“Đúng vậy, cô giáo thẹn thùng đó.”

Cái gã chết tiệt, tôi sẽ không tha cho anh! Lí Thi Mạn tức đỏ mặt nhằm thẳng phía trước. Hôm nay cô mặc quần, là cực kỳ tiện lợi, liền một cước nhằm hướng cái mặt cười đến phát chán mà lại rất mê người kia, thật sự muốn đá cho bõ tức.

Hạ Nhĩ Bình cười tiếp chiêu, thân thể cao lớn động tác gọn gàng né tránh, vừa né tránh, đồng thời cầm lấy tay cô, phản công đem cô ôm vào trong lòng.

“Hạ Nhĩ Bình, anh mau mau buông ra, mọi người đều đang nhìn.” Thấy bọn trẻ đứa nào đứa này vẻ mặt thẹn thùng nhìn anh đang ôm cô, mặt cô càng thêm đỏ bừng.

“Như vậy tiện thể dạy cho bọn trẻ biết cái gì được gọi là tương thân tương ái.” Anh ôm chặt lấy cái người đang giãy dụa này, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ, “Nếu em lại lộn xộn, anh liền ngay tại chỗ này hôn em.”

Lời anh nói làm cho mặt Lí Thi Mạn càng thêm nóng hồng, mặc dù rất tức giận, chỉ muốn đá bẹp cái tên háo sắc ở phía sau, nhưng cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên, bởi vì cô hiểu rõ rằng cái gã sẽ thật sự làm như vậy. Cô không muốn mình mất mặt thêm nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ỹ, Phương Dung Chân từ văn phòng chạy ra, liền thấy Hạ Nhĩ Bình đang ôm lấy Lí Thi Mạn. Cái dáng ôm của hai người bọn họ, nếu Thi Mạn không có vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người, sau đó lại mở hai tay ra, thì quả thực đã đúng như là cái ôm lãng mạn kinh điển của Jack và Rose rồi.

“Cô Phương, Thi Mạn đã trở lại, chuyện giữa tôi và cô cũng đã xong rồi, thôi hẹn gặp lại nhé.” Hạ Nhĩ Bình ôm lấy con thú hoang nhỏ đang liều mình giãy g

giụa đi về phía xe của anh. Anh phải về dạy dỗ một phen mới được, nếu không thì cứ nhốt lại ba ngày ba đêm, hẳn là Thi Mạn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Ai muốn đi theo anh? Hạ Nhĩ Bình, anh mau buông tôi xuống.” Lí Thi Mạn hô, giãy trượt xuống, quay mặt về hướng cô bạn tốt để xin giúp đỡ. “Dung Chân, mau tới cứu tớ!” Cô bạn tốt này cho đến lúc đi học đại học vẫn tập luyện Taekwondo mà.

“Này……” Dung Chân muốn nói nhưng lại thôi, cười trừ. “Vừa rồi anh Hạ đây đã quyên cả một năm tiền học phí cho bọn trẻ, cho nên……”

“Phương Dung Chân!” Lí Thi Mạn tức chết mất thôi. Đúng là cái đồ thấy tiền thì quên cả tên bạn bè!

Dung Chân thiếu chút nữa thì cho tay lên che tay. “Ai nha, Thi Mạn, cậu hãy cùng ngài Hạ đi nói chuyện vui vẻ nhá.”

Nhìn Thi Mạn bị Hạ Nhĩ Bình ôm vào trong xe như ôm một con thú nhỏ, Dung Chân cũng không quên chào tạm biệt bọn họ một tiếng, bọn trẻ ở một bên cũng giơ tay huơ huơ chào.

Hy vọng là sẽ không có việc gì! Phương Dung nghĩ như vậy.

Tuy rằng Thi Mạn ngoài miệng không nói ra, nhưng theo như Phương Dung Chân thấy thì, kỳ thật trong thâm tâm, Thi Mạn đang vô cùng khổ sở. Vừa rồi tiếp chuyện Hạ Nhĩ Bình, cô đã đại khái biết được tại sao Thi Mạn lại thích anh ta như vậy. Người đàn ông này phát ra vẻ tự tin cùng khí phách, ngoài ra cũng không thể bỏ qua sự tính cách mãnh liệt của anh ấy, hơn nữa với cái gương mặt đẹp trai như thế kia, chỉ sợ là không có cô gái nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của anh.

Mặt khác, qua ý nghĩa trong lời anh nói, cô cảm giác được rằng anh thật lòng thích Thi Mạn. Ngẫm lại thì có ai ở trước mặt đối thủ của mình, bị bạn gái quăng giày cao gót vào người rồi bị mọi người giễu cợt, xong rồi vẫn còn tìm đến cô ấy chứ? Mà cũng chỉ có anh ta mới có thể chế phục được Thi Mạn, bởi vậy nên cô không nhúng tay vào, cho hai người bọn họ tự nhiên nói chuyện.

Đương nhiên, việc quyên tiền cũng là một nguyên nhân nhỏ.

Chẳng qua là lần sau mà Thi Mạn đến, cô nếu có thể trốn thật xa thì sẽ nhất định trốn đi thật xa, cho nó an toàn.

Hai người về tới nhà trọ của Hạ Nhĩ Bình, Lí Thi Mạn đi thẳng vào trong phòng, cầm lấy túi du lịch nhỏ cô để ở đây hồi trước, bắt đầu tự mình thu dọn đồ đạc.

Cô không muốn cùng anh nói chuyện, bởi vì cô không biết phải nói chuyện gì với anh.

Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ anh thật sự có một chút thích cô, dù sao hơn hai tháng nay bọn họ ở chung cũng thật sự vui vẻ, hơn nữa, lúc ở trên giường cũng thực hợp.

Thế nhưng, đêm hôm đó anh cũng đã tự thừa nhận rằng anh tiếp cận cô là do có mục đích. Cho tới bây giờ, ngực cô vẫn còn âm ỉ đau, nội tâm khó chịu bởi nghi ngờ việc anh thích mình, không biết trong đó có bao nhiêu là thật, hay thuần túy chỉ là do sự khoái lạc của thân thể mà thôi?

Cô hiểu rằng, cho dù bây giờ anh có nói thích cô thì trong lòng cô vẫn sẽ nghi ngờ. Chẳng lẽ cô muốn cả đời này đều như vậy, mỗi ngày đều nghi ngờ anh có thật sự thích mình hay không sao? Như vậy sẽ có một ngày cô phát điên lên mất.

Cô không muốn đến cuối cùng cô và anh lại biến thành kẻ thù của nhau, hay thậm chí là cô sẽ hận anh, điều này đối với cô bây giờ càng khó khăn hơn. Nếu như giờ đây cô ra đi, thì có lẽ sau này bọn họ vẫn có thể làm bạn của nhau.

Lí Thi Mạn thu thập quần áo của mình. Rốt cuộc là từ khi nào thì cô lại cầm nhiều đồ này nọ tới đây như thế chứ? Cô phát hiện Hạ Nhĩ Bình đang dựa mình vào cửa phòng, vẻ mặt như thể đang xem kịch vui, nhưng anh ta chỉ nhìn thôi chứ cũng không nói gì.

Cô thật sự không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Không phải anh nói muốn cùng cô nói chuyện sao? Làm sao giờ lại không hề hé răng? Ít nhất thì nhìn thấy cô thu thập hành lý, anh cũng phải mở miệng giữ cô lại một chút chứ, chẳng lẽ anh tuyệt đối không nghĩ tới việc muốn cô ở lại? Nhưng mà vừa rồi ở viện mồ côi, không phải là anh còn lớn tiếng nói rằng tuyệt đối sẽ không chia tay với cô sao?

Đoán không ra Hạ Nhĩ Bình đang suy nghĩ cái gì, làm cho Lí Thi Mạn trong lòng nóng nảy, trừng mắt liếc anh một cái, rồi tiếp tục sửa sang lại hành lý.

Cô không biết bản thân mình tức cái gì nữa. Dù sao thì mặc kệ anh nói cái gì, cô đều sẽ quyết định chia tay, cho dù anh có giữ lại, cô cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng anh lại không nói lời nào, khiến cho cô cảm thấy tức giận.

Rốt cục, Hạ Nhĩ Bình cũng mở miệng.

“Đồ đạc của em thoạt nhìn không ít đâu, có muốn anh giúp đóng gói không?”

“Cái gì?” Đã không giữ cô lại, còn muốn giúp cô đóng gói hành lý? Lí Thi Mạn tức điên, ném đống quần áo trong tay lên giường, tức giận hô: “Hạ Nhĩ Bình, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Trước đó một giây còn nói là không đáp ứng chuyện chia tay, giờ lại nói giúp cô đóng gói hành lý, thái độ của anh làm cho Thi Mạn không biết làm sao, tâm tình thoắt lên thoắt xuống, thật làm người ta phát điên.

“Em rốt cục cũng chịu quay mặt lại nhìn anh.” Từ lúc trên đường về, cô hoàn toàn không nhìn anh, thậm chí lúc này khi đã trở lại nhà trọ, cô cũng chỉ có trừng mắt liếc anh một cái lúc nãy, như vậy thì anh nói chuyện tử tế với cô thế nào được?

“Hạ Nhĩ Bình, anh đang trêu đùa tôi sao?” Biết rõ cô không có tính nhẫn nại, bởi vậy nên anh mới kích cho cô mắc mưu sao?

“Em không nhìn anh, anh nói với em thế nào đây?”

“Được, anh muốn nói cái gì, tôi chăm chú lắng nghe đây.”

“Anh yêu em.”

Lí Thi Mạn không ngờ được câu đầu tiên anh nói lại là ba chữ này, trong lúc nhất thời làm cho lòng của cô giống như

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Truyện cười bựa: Kém Tắm

Tiết lộ hình ảnh đầu tiên của movie anime Date A Live: Mayuri Judgement

Trình chiếu anime ngắn về Pokémon Omega Ruby và Alpha Sapphire

Tiết lộ hình ảnh đầu tiên của movie anime Date A Live: Mayuri Judgement

Truyện cười bựa: Tâm sự chiếc Laptop

Tiết lộ hình ảnh đầu tiên của movie anime Date A Live: Mayuri Judgement

Truyện cười bựa: Tâm sự chiếc Laptop

TAG:

pacman, rainbows, and roller s