lạnh chậm rãi vang lên: -Anh k cần biết! Eric lại hỏi: -Em đến đây lúc nào? Sao lại đứng đây? Cô nhìn anh, lại chậm rãi nói: -Lúc anh đang ôm Ginny Clanne. K nỡ phá hỏng khoảnh khắc của 2 người nên ra đây. Eric nhìn cô, vuốt mái tóc mềm kia, anh khẽ cười: -Ghen à? -K biết! Hôn nhẹ lên má cô, anh nói: -Đừng hiểu lầm nhé! Diana k đáp, ánh mắt cô chỉ nhìn ra mặt biển đen thẳm ngoài kia. 1 giọt nước mắt nhẹ rơi, cô để mặc cho gió lau đi giọt nước mắt mặn đắng ấy. Cô cất tiếng, tựa đầu vào vai anh: -Em nhớ nó! Ôm cô trong vòng tay của mình, Eric cảm thấy ấm áp. Như thể khoảng trống lạnh lẽo trong anh k còn nữa. Diana lại tiếp tục nói: -Nó thường hay cùng em ngồi đây hàng giờ chỉ để ngắm sóng biển vỗ vào bờ hay chỉ là để đếm xem có bao nhiu ngôi sao. Dừng lại 1 chút, cô khẽ cười. -Nó thường nắm tay em bước trên cát. Thậm chí có lần nó bỏ mặc em ở đây để đi với đứa con gái khác. Lúc đó em giận nó vô cùng. Ngồi 1 mình ngắm sóng biển đột nhiên nó lại đến bên cạnh em. Nó cũng hôn nhẹ lên má em và bảo “Đừng hiểu lầm!”. Nó bảo em đừng hiểu lầm là nó bỏ rơi em. Nó chỉ giúp cô gái kia thôi. Rồi nó lại cười, lại năn nỉ em. Bao giờ cũng thế, em k thể giận nó lâu đc.
Eric im lặng. Anh k nói bởi anh biết lắng nghe đôi khi là cách an ủi tốt nhất. Siết chặt vòng tay đang ôm cô, anh nhẹ nhàng nói: -Thằng nhóc ấy chắc chắn cũng đang nhớ em đấy! Cô bật cười rồi đột nhiên nói: -Xin lỗi! Anh lại hỏi: -Tại sao lại xin lỗi anh? Cô im lặng. Bởi lời xin lỗi này là cho chính sự ích kỷ của cô. Chắc hẳn anh ấy cũng nhớ về Richard như cô. Lúc đó chỉ vì muốn trả thù cho nhóc Shin mà cô k hề quan tâm đến việc anh ta có người thân nào hay k. Việc điều tra ấy là do Queen phụ trách, lúc đó cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ muốn anh ta phải chết trong đau đớn mà thôi.
1 giọng nói vang lên: -Cô chủ! Cả 2 người quay lại. Chàng thanh niên trong bộ vest đen đang đứng nhìn họ. Diana khẽ nói: -Có chuyện gì? Anh ta lại kính cẩn đáp: -Ông bà chủ và các cậu chủ mời cô về ạ. Eric nhìn cô, anh như muốn hỏi về sự xưng hô kia. Diana nhẹ nói: -Em sẽ kể cho anh nghe về em khi nào em cảm thấy thích hợp. Chống vai anh, cô đứng dậy. Vết thương ở lòng bàn chân khẽ nhói lên khiến cô hơi nhăn mặt. Anh vệ sĩ vội tiến tới bên cạnh, đỡ lấy cô: -Cô k sao chứ? Diana lắc đầu. Eric nắm lấy chân cô nhấc lên. 1 vết thương k sâu lắm đã khô máu hiện ra trước mắt anh. Nhìn cô, anh lạnh giọng: -Tại sao em lại bị thương thế này? Cô mỉm cười rất nhẹ: -Đạp phải vỏ sò bể khi chạy ra đây gặp anh. Nhăn mặt, anh bế bổng cô lên nhẹ mắng: -Đồ ngốc! Sao k nói sớm hả? Anh vệ sĩ nhìn anh ú ớ. Diana nhẹ nói: -Anh về bảo mọi người tôi có chút việc. Tí sẽ về sau. Kêu Tara lên phòng tôi. Anh ta quay người đi. Diana lại nói: -Anh đưa em về phòng đi. Eric nhìn cô, anh cất bước. ……………………………………………….
Ryan đứng ngoài ban công của dãy hành lang trải thảm đỏ kia, ngước nhìn trời khẽ lẩm bẩm: -Prince D ư? K giống cho lắm. Liệu cô ta có nhận nhầm người k đây. Đột nhiên 1 tiếng nói vang lên sau lưng khiến anh giật mình: -Anh đang làm gì ở đây thế? Xoay người lại, anh mỉm cười: -Ngắm cảnh thôi. Em k đi với Diana à? Violet bước tới cạnh anh, cô tựa lưng vào thành ban công đáp: -K! Câu ấy có chút việc rồi. Cả 2 im lặng bởi lẽ k ai biết phải nói với ai điều gì.
1 tiếng nói vang lên khiến 2 người cùng ngước nhìn: -Violet! Người phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu mận chính đầy sang trọng và quí phái đang đứng trước mặt họ. Violet lạnh lùng nhìn bà ta k đáp. Người phụ nữ lại lên tiếng: -Con lớn quá! Ta xém chút k nhận ra con mất rồi.
CHƯƠNG 28.1: CÓ NHỮNG ĐIỀU MÃI MÃI K THỂ QUÊN
Đã gần 9h rồi, mọi thứ càng lúc càng tối hơn nhưng k kém phần náo nhiệt. Những cửa hàng, các con phố ở nơi đây vẫn đông đúc, tấp nập biết bao khách du lịch. Trước khách sạn Clover, nơi bãi cát trắng trải dài cùng hàng dừa rợp bóng trong gió, thân hình cô gái trong chiếc váy trắng đứng đó và im lìm.
Mái tóc đen của cô xõa tung trong gió biển. để mặc cho hương muối mặn nồng quyện vào từng sợi tóc mềm. Gương mặt tựa thiên thần băng lãnh như thể cô là 1 khối băng vô cảm. Gấu váy mềm bay phất phơ khiến cô gái trông càng cô độc hơn. Cô đứng đó, ngạo nghễ và lạnh lẽo nhưng lại lẻ loi. Dường như cô đang đợi 1 ai đó, chờ 1 điều gì đó k thể xảy ra.
Eric bước từng bước trên mặt cát. Anh chắc rằng cô ấy k đến. Ngước mắt nhìn về phía trước, anh giật mình khi nhìn thấy người con gái đang đứng cách mình k xa. Gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ những dãy nhà tít tận phía trong kia khiến cô lung linh như 1 ngôi sao.
Liếc nhìn cách ăn mặc của cô anh hơi nhíu mày. Đến gặp anh đâu nhất thiết phải như thế này. Và hơn nữa chỗ hẹn nhau đâu phải ở đây. Nếu anh k đi dạo thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy k đến mất. Bước chân đang tiến đến gần cô ấy chợt dừng lại khi 1 tên con trai xuất hiện. Hắn ăn mặc cực bảnh, tóc vuốt keo dựng đứng, đi cùng lũ bạn của hắn.
Tên con trai mỉm cười đặt tay lên vai cô ấy, hắn cất tiếng, giọng cợt nhả: -Cô em sao đứng đây có 1 mình thế. Đi với tụi này làm vai ly cho ấm nào. Cô vẫn im lặng, ánh mắt vô cảm vẫn ngước nhìn về mặt biển gợn sóng kia. Đám con trai nhìn nhau khẽ cười, 1 thằng khác lên tiếng: -Làm giá thế em. Cô vẫn 1 mực im lặng. Cả thân người toát ra khí lạnh ngắt. Lũ con trai đột nhiên thấy gai người, 1 thằng nói: -Thôi đi tụi bây! Con này chắc bị câm rồi. Chúng quay người, hất ngã cô xuống cát, cười man rợ: -Chậc đẹp thế mà câm! Uổng thật! Eric nheo mắt nhìn chúng bỏ đi và cô gái trước mắt anh vẫn ngồi yên đó k hề có chút động đậy.
Anh bước lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ hỏi: -Em k sao chứ? Cô vẫn im lặng. Anh quay sang nhìn cô nói: -Sao k đánh đám người đó? Bình thường em dễ gây chuyện lắm mà? K thấy cô trả lời, anh nắm lấy vai cô, xoay gương mặt vô cảm kia nhìn thẳng vào mình: -Diana! Em làm sao vậy hả? Cô ngước nhìn anh, tròng mắt hổ phách tuyệt nhiên vẫn k để lộ 1 tia cảm xúc y hệt như đôi mắt màu lục của Billy. Giọng nói lành lạnh chậm rãi vang lên: -Anh k cần biết! Eric lại hỏi: -Em đến đây lúc nào? Sao lại đứng đây? Cô nhìn anh, lại chậm rãi nói: -Lúc anh đang ôm Ginny Clanne. K nỡ phá hỏng khoảnh khắc của 2 người nên ra đây. Eric nhìn cô, vuốt mái tóc mềm kia, anh khẽ cười: -Ghen à? -K biết! Hôn nhẹ lên má cô, anh nói: -Đừng hiểu lầm nhé! Diana k đáp, ánh mắt cô chỉ nhìn ra mặt biển đen thẳm ngoài kia. 1 giọt nước mắt nhẹ rơi, cô để mặc cho gió lau đi giọt nước mắt mặn đắng ấy. Cô cất tiếng, tựa đầu vào vai anh: -Em nhớ nó! Ôm cô trong vòng tay của mình, Eric cảm thấy ấm áp. Như thể khoảng trống lạnh lẽo trong anh k còn nữa. Diana lại tiếp tục nói: -Nó thường hay cùng em ngồi đây hàng giờ chỉ để ngắm sóng biển vỗ vào bờ hay chỉ là để đếm xem có bao nhiu ngôi sao. Dừng lại 1 chút, cô khẽ cười. -Nó thường nắm tay em bước trên cát. Thậm chí có lần nó bỏ mặc em ở đây để đi với đứa con gái khác. Lúc đó em giận nó vô cùng. Ngồi 1 mình ngắm sóng biển đột nhiên nó lại đến bên cạnh em. Nó cũng hôn nhẹ lên má em và bảo “Đừng hiểu lầm!”. Nó bảo em đừng hiểu lầm là nó bỏ rơi em. Nó chỉ giúp cô gái kia thôi. Rồi nó lại cười, lại năn nỉ em. Bao giờ cũng thế, em k thể giận nó lâu đc.
Eric im lặng. Anh k nói bởi anh biết lắng nghe đôi khi là cách an ủi tốt nhất. Siết chặt vòng tay đang ôm cô, anh nhẹ nhàng nói: -Thằng nhóc ấy chắc chắn cũng đang nhớ em đấy! Cô bật cười rồi đột nhiên nói: -Xin lỗi! Anh lại hỏi: -Tại sao lại xin lỗi anh? Cô im lặng. Bởi lời xin lỗi này là cho chính sự ích kỷ của cô. Chắc hẳn anh ấy cũng nhớ về Richard như cô. Lúc đó chỉ vì muốn trả thù cho nhóc Shin mà cô k hề quan tâm đến việc anh ta có người thân nào hay k. Việc điều tra ấy là do Queen phụ trách, lúc đó cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ muốn anh ta phải chết trong đau đớn mà thôi.
1 giọng nói vang lên: -Cô chủ! Cả 2 người quay lại. Chàng thanh niên trong bộ vest đen đang đứng nhìn họ. Diana khẽ nói: -Có chuyện gì? Anh ta lại kính cẩn đáp: -Ông bà chủ và các cậu chủ mời cô về ạ. Eric nhìn cô, anh như muốn hỏi về sự xưng hô kia. Diana nhẹ nói: -Em sẽ kể cho anh nghe về em khi nào em cảm thấy thích hợp. Chống vai anh, cô đứng dậy. Vết thương ở lòng bàn chân khẽ nhói lên khiến cô hơi nhăn mặt. Anh vệ sĩ vội tiến tới bên cạnh, đỡ lấy cô: -Cô k sao chứ? Diana lắc đầu. Eric nắm lấy chân cô nhấc lên. 1 vết thương k sâu lắm đã khô máu hiện ra trước mắt anh. Nhìn cô, anh lạnh giọng: -Tại sao em lại bị thương thế này? Cô mỉm cười rất nhẹ: -Đạp phải vỏ sò bể khi chạy ra đây gặp anh. Nhăn mặt, anh bế bổng cô lên nhẹ mắng: -Đồ ngốc! Sao k nói sớm hả? Anh vệ sĩ nhìn anh ú ớ. Diana nhẹ nói: -Anh về bảo mọi người tôi có chút việc. Tí sẽ về sau. Kêu Tara lên phòng tôi. Anh ta quay người đi. Diana lại nói: -Anh đưa em về phòng đi. Eric nhìn cô, anh cất bước. ……………………………………………….
Ryan đứng ngoài ban công của dãy hành lang trải thảm đỏ kia, ngước nhìn trời khẽ lẩm bẩm: -Prince D ư? K giống cho lắm. Liệu cô ta có nhận nhầm người k đây. Đột nhiên 1 tiếng nói vang lên sau lưng khiến anh giật mình: -Anh đang làm gì ở đây thế? Xoay người lại, anh mỉm cười: -Ngắm cảnh thôi. Em k đi với Diana à? Violet bước tới cạnh anh, cô tựa lưng vào thành ban công đáp: -K! Câu ấy có chút việc rồi. Cả 2 im lặng bởi lẽ k ai biết phải nói với ai điều gì.
1 tiếng nói vang lên khiến 2 người cùng ngước nhìn: -Violet! Người phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu mận chính đầy sang trọng và quí phái đang đứng trước mặt họ. Violet lạnh lùng nhìn bà ta k đáp. Người phụ nữ lại lên tiếng: -Con lớn quá! Ta xém chút k nhận ra con mất rồi. CHƯƠNG 29.1: ÁNH HOÀNG HÔN K BAO GIỜ TẮT
Mặt biển đen bắt đầu ửng sáng, những cánh buồm lộng gió bắt đầu trở về. Phía cuối chân trời xa lắm ấy, màu đỏ rực của mặt trời đã bắt đầu xuất hiện. Rực rỡ đầy mê hoặc, mặt trời thức giấc sau 1 đêm dài, đem ánh sáng chiếu rọi lên vạn vật. Trải lên lớp nước biển 1 màu vàng mật ong đầy ngọt ngào, dịu mát.
Gió sáng đầy trong lành và mát thổi qua hàng dừa xanh thẫm rợp bóng trên bãi biển. Main hiện lên dưới ánh bình minh thật lộng lẫy nhưng cũng tráng lệ và yên bình vô cùng. Ngoài bãi biển lúc này đây, hiện rõ trong ánh mặt trời là hình 1 đôi trai gái đang ngồi tựa vai nhau. Mái tóc đen của cô buộc cao, phất phơ trong gió. Hương Enchanted dịu dàng vây lấy k gian xung quanh họ.
Vòng tay anh choàng qua vai cô, 1 cái ôm nhẹ nhưng cũng đủ khiến 2 trái tim ấm lại. Có những khoảng khắc bình yên đến lạ lùng trong mớ hỗn đ
độn của cuộc sống. Họ đã trượt dài trên con đường mà họ đang đi, lẫn sâu trong quá khứ đầy đau thương mà quên đi mất cảm giác yên bình là thế nào. Con tim họ vướng vào 1 khoảng trống vô hình thắt chặt như 1 sợi chỉ.
Cứ như thế, họ chỉ mong đc trả thù, chỉ toan tính để xây dựng lên những kế hoạch che mắt nhau. Và giờ đây, ngồi bên nhau thế này, họ chỉ mún thời gian này kéo dài mãi mãi để k phải quay lại thực tại đầy những đau thương và tội lỗi. Cô cất tiếng, giọng nói thanh thoát lạc vào tiếng sóng: -Về thôi anh! Họ đứng lên, vẫn chỉ im lặng. Chợt cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng như 1 thiên sứ, níu lấy tay anh và nói: -Cõng em đi! Anh nhăn mặt hỏi lại: -Cõng em á? Cô gật đầu, thản nhiên bảo: -Anh ấy vẫn hay cõng em đấy thôi. Đi mà! Năn nỉ đấy! Anh nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười hợp với anh hơn rất nhìu. Dưới ánh nắng, nụ cười của anh càng tỏa sáng rạng rỡ, nó khiến tim cô có chút lệch nhịp. Vuốt mái tóc cô, anh nói: -Đc rồi! Lên đi! Cúi thấp người, anh đợi cô. Mỉm cười, cô choàng tay vào cổ anh.
Cảm giác rất hạnh phúc. Đã lâu rồi cô k cảm thấy thế này. Bờ vai anh rất rộng và vững chắc. Cô cảm thấy mình như đc trở về là 1 cô gái nhỏ mới hôm nào còn mếu máo đòi anh trai cõng đi chơi. Cảm giác đc bảo bọc, che chở khiến cô cảm thấy an tâm. Con tim cô như đc sưởi ấm.
Tựa đầu vào vai anh, hít lấy mùi nước hoa dịu nhẹ tỏa ra từ anh, cô khẽ cười. Tiếng nói cô vang lên: -Anh đã đi với chị ta như thế này bao giờ chưa? Anh trả lời, giọng nói rất bình thản: -Chưa! Cô ấy k có thời gian cho những việc này. Cô ấy với anh chỉ đi chơi ở những nơi như trung tâm mua sắm, nhà hàng mà thôi. -Xì! Chị ta vật chất thế. Chẳng lãng mạn chút nào. Anh bật cười: -Ừ! Cô ấy k lãng mạn như em đâu. Cô lại nói: -Tại vì em vốn quen sống trong iu thương rồi. Nên em thích sự ấm áp và tươi đẹp. Em k thích màu hồng bởi nó sẽ mau tàn theo năm tháng. 1 tình iu màu hồng k bao giờ là vĩnh cửu đối với em cả. Anh liếc nhìn cô, đôi chân vẫn bước đều: -Thế với em, tình iu phải màu gì? Chỉ tay lên nền trời, cô thản nhiên đáp: -Màu xanh!
Anh ngạc nhiên hỏi lại: -Màu xanh? Sao lại là màu xanh? -Thì đơn giản vì màu xanh chính là màu của hy vọng. Trong tình iu k phải bao giờ cũng hạnh phúc. Sẽ có lúc phải đau, phải mất mát, khi ấy, hy vọng sẽ là lúc tồn tại. Hy vọng đc trở về bên nhau sẽ k biến mất dù tình iu có thế nào. Anh mỉm cười: -Em đúng là lãng mạn thật. Khác hẳn với con người hàng ngày của em. Cô im lặng. Bởi lẽ chính cô cũng đang tự hỏi rằng tại sao mình lại có thể dễ dàng nói bộc lộ cảm xúc thật với anh như thế. Cả 2 người họ lại im lặng. Tới gần cửa khách sạn, có 1 chuyện khiến cô ngạc nhiên.
Kéo Eric vào 1 góc khuất sau rặng dừa gần nó, cô nheo mày quan sát 2 bóng hình vừa chạy ra khỏi cửa. Eric hỏi cô: -Sao thế? Có chuyện gì k ổn à? Đột nhiên Diana nhếch môi cười đây quái quỉ: -Em vừa nghĩ ra 1 chuyện rất thú vị đây. Nhìn nụ cười của cô, anh cảm thấy hứng thú vô cùng. Xem ra lần này lại có kịch hay rồi đây. Cả 2 cùng bước vào trong. ……………………………………….
-Ina! Ina đợi anh với! Jackson vừa gọi vừa chạy theo cô gái đang bỏ chạy đằng trước mình. Anh k hề biết cô ấy lại đang ở đó. Chuyện vừa nãy anh cũng k hoàn toàn chủ ý. Chỉ là do con quỉ cái kia bắt đầu trước. K ngờ lại để cô ấy nhìn thấy. Chụp lấy cánh tay Ina, anh xoay người cô lại, giọng nói có chút gấp gáp: -Nghe anh giải thích đã! Chợt anh sững người. Cô gái trước mặt anh đang khóc. Giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng và thờ ơ kia. Ina k nhìn anh, cô chỉ đưa tay cố gắng lau đi những giọt nước mắt đáng ghét đang k ngừng rơi.
Cố gắng giằng tay ra khỏi anh, cô cắn chặt môi để k bật ra tiếng nấc. Cô k mún anh nhìn thấy mình trong bộ dạng yếu đuối này. K muốn anh cảm thấy thương hại mình. Cô sợ anh sẽ phát hiện đc rằng cô vẫn luôn hướng ánh mắt về phía anh. Tình iu này, cô k dám bày tỏ.
Bởi lẽ chính cô cảm thấy mình k xứng với anh. Cô là 1 con người lạnh lùng, chỉ biết che đậy đi sự yếu đuối trong mình. Anh cao ngạo như mặt trời, biết bao người con gái vây quanh anh. Anh rạng ngời, đầy sức hút còn cô thì sao chứ. Chỉ là 1 trong hàng vạng bông hoa đầy màu sắc quanh anh mà thôi. K nổi bật.
Anh là phó tổng của 1 tập đoàn lớn, con của 1 gia đình giàu có. Còn cô chỉ là 1 cô gái lớn lên trong 1 gia đình nhỏ, đủ ăn đủ xài mà thôi. Đã thế, nếu k nhờ có Diana, làm sao cô có vào làm trong tổ thiết kế của 1 tập đoàn thiết kế đá quí danh tiếng như Diamond khi mới tốt nghiệp đc cơ chứ. Xét về mọi mặt, cô cảm thấy mình k xứng với anh.
Cố hất tay khỏi cái siết chặt của anh, cô run run nói: -Buông em ra! Anh k những k buông còn kéo cô vào người mình. Ôm chặt lấy cô anh nhẹ nói: -K buông! Cô giật mình trước cái
Đến trang: