ôm của anh, vội vãng đẩy anh ra: -Anh làm cái gì vậy hả? Đưa tay lau đi giọt nước mắt vương trên gương mặt cô, anh nói: -Ina anh k mún nhìn thấy em khóc. Vì thế đừng khóc trước mặt anh. Cứ ngỡ anh đang cảm thấy khó chịu và thương hại trước sự yếu đuối của mình. Cô nhếch môi cười, cắn chặt răng nói: -Đc! Em sẽ k khóc trước mặt anh là đc chứ gì?
Jackson nhìn thẳng vào cô, anh hỏi: -Em… cảm thấy khó chịu khi nhìn anh hôn cô gái đó? Ina thấy tim mình thắt lại khi nghe anh hỏi. Rốt cuộc thì với anh cô là gì? Chẳng lẽ đuổi theo cô cũng chỉ muốn hỏi câu này? -Anh k cần biết! -Nói anh biết! Nhìn anh hôn người con gái khác em có cảm thấy đau hay k? Ina nhìn anh, ánh mắt cô lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu. Cô nhẹ nói: -Anh muốn biết ư? Jackson gật đầu. Anh muốn biết cô có iu anh hay k. Muốn biết cô có cảm thấy đau khi nhìn anh hôn người khác hay k. Vì anh cũng cảm thấy rất đau khi nhìn cô ở bên 1 người con trai khác. Dù chỉ đơn giản là ở cạnh.
Ina nhếch mép cười: -Đc vậy em cho anh biết. Em thừa nhận em rất đau. Thế vừa lòng anh chưa? Nói rồi cô quay bước, bóng người đổ dài trên nền cát trắng. Jackson k giữ cô lại. Bởi anh biết, chỉ cần lời thừa nhận này của cô, anh nhất định sẽ buộc chặt cô bên mình. Mãi mãi k rời xa!
CHƯƠNG 29.2:
Jackson vừa bước ra khỏi thang máy, đôi chân anh bước đều trên dãy hành lang vắng. Khóe môi k kìm đc nụ cười. Xem ra lần này ước nguyện của Snow sẽ thành sự thật rồi đây. Tâm trí anh bắt đầu tìm cách cầu hôn cô gái mà anh iu, đôi tay hờ hững đẩy cửa phòng. Căn phòng tối với cánh cửa k khóa k khiến Jackson chú ý.
Vứt chiếc chìa lên bàn, 1 giọng nói đột ngột vang lên làm anh giật mình: -Có chuyện vui vậy sao? Đưa tay bật công tắc, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chưng, gương mặt Diana hiện lên. Anh mỉm cười: -Làm anh giật mình đấy nhóc! Sao em vào đây đc? Diana thoải mái đưa tay với chiếc điện thoại của anh, hờ hững đáp: -Anh quên mất chủ khách sạn này là anh họ em rồi sao? Jackson bật cười, anh bước đến, ngồi xuống cạnh cô em, nhẹ hỏi: -Tìm anh có việc gì à? Vứt chiếc điện thoại sang 1 bên, Diana cau mày hỏi: -Anh đã làm gì chị dâu của em thế? -Chị dâu? Anh có làm gì Queen đâu! -Ý em k phải chị Queen mà là Ina kìa. Có hiểu lầm à? Jackson ngạc nhiên hỏi: -Sao em biết? Cô mỉm cười tự mãn, hất mặt: -Em mà! Cái gì chẳng biết! Jackson bật cười xoa đầu cô. Anh nhẹ nhàng nói: -Ừ! Có chút hiểu lầm. Cô ấy nhìn thấy anh hôn người khác. Cắn vào tay anh, Diana nhăn nhó gắt: -Anh có điên k đấy? Sao lại hôn người khác vậy hả? Rốt cuộc anh có iu chị ấy k đây? Jackson nhìn dấu răng trên tay mình, mặt mày thểu não: -Snow à! Anh đã bảo em bao nhiu lần rồi, đừng có dùng răng nữa. Lần nào em cắn y như rằng tay anh đến hôm sau vẫn còn vết bầm. Diana ngồi thẳng dậy, cô nhởn nhơ đáp: -Mặc kệ anh! Giờ thì trả lời em đi. Sao vậy hả? -Anh k cố ý! Là tại con nhỏ đó chủ động. Anh chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô ấy chạy đi rồi. -Thế anh giải thích chưa? Em thấy anh đuổi theo chị ấy mà. Vẫn rất thản nhiên bình tĩnh, anh đáp trả: -Chưa giải thích!
Diana nhìn anh 1 lúc rồi cất tiếng: -Câu này nghe quen quen! Jackson lại cười: -Billy từng nói câu này khi em hỏi đấy có nhớ k? Suy ngẫm 1 lúc Diana mới gật gù đáp: -Ờ! Đúng là có nói. 2 người là bạn bè thảo nào đến phong cách trả lời cũng lây nhiễm nhau. Jackson lại cười, anh nằm dài trên chiếc giường, bảo cô: -Với cho anh cái ba lô màu xanh xem nào! Diana nhấc người bước đến chỗ cái ba lô nhỏ màu xanh đặt ở góc phòng. Quẳng lên người anh, cô ngồi xuống hỏi: -Cái gì trong đó thế? Lôi trong ba lô ra, 1 chiếc hộp vuông màu trắng xuất hiện. Trợn tròn mắt, Diana giật lấy chiếc hộp trên tay Jackson reo lên: -Ý! Nhẫn cầu hôn. Jackson nhìn cô bảo: -Mở ra đi! Liếc nhìn anh, cô bật mở. Chiếc nhẫn hiện ra trên nền nhung xanh thẫm. -Mẫu thiết kế đầu tiên của em. Jackson gật đầu, anh nhìn chiếc nhẫn trong hộp nhẹ nói: -Ừ! Mẹ em đã tặng nó cho anh khi mẫu thiết kế này đc trưng bày. Chỉ có duy nhất 1 chiếc. Bác bảo dành nó cho người con gái anh iu. Diana nhìn chiếc nhẫn bạc với mặt đá màu xanh lấp lánh, cô nhẹ nói: -Bởi chiếc nhẫn này tượng trưng cho 1 tình yêu đầy hy vọng. Lúc thiết kế mẫu, nhóc Shin đã đòi đi công viên chơi. Nó chỉ tay lên bầu trời và bảo em rằng nó muốn đc làm 1 cánh chim sải cánh trên bầu trời rộng. Và nó muốn tình iu sẽ đc vun đắp bằng 1 màu xanh của hy vọng chứ k phải 1 màu hồng mau phai.
Jackson im lặng. Chiếc nhẫn với mặt đá xanh hình đôi cánh khắc nổi im lìm trong ánh sáng vàng nhạt của căn phòng. Đã qua lâu rồi khoảng thời gian mà Diana thiết kế bộ trang sức đầu tiên của mình. Lần đó, chiếc nhẫn này đc cô thiết kế như 1 món quà dành tặng cho người em trai mà cô iu nhất. Vậy mà thời gian qua đi, biết bao nhiu thứ thay đổi. Người làm ra nó cũng như người truyền cảm hứng ra nó đều đã đổi khác. Chỉ có chăng vẻ đẹp của viên đá màu xanh biếc long lanh ấy là vẫn vậy. Vĩnh cửu đầy hy vọng.
Diana chợt nói: -Thật ra chiếc nhẫn này còn 1 chiếc. Đó là chiếc cánh còn lại. Jackson thoáng ngạc nhiên: -Còn 1 chiếc á? Sao lúc trưng bày chỉ có 1 chiếc thôi mà! Đóng nắp hộp, Diana nói: -Thật ra em đã làm thêm 1 chiếc nữa nhưng k chưng bày. Bởi em nghĩ, nếu bất kỳ người nào có đc chiếc nhẫn này, em sẽ tặng nửa còn lại cho họ nếu họ tìm thấy 1 nữa thật sự của mình. Jackson mỉm cười, anh nói: -Vậy bây giờ tặng nửa còn lại cho anh có đc k? Diana lại cười, cô bảo: -Thật ra em đã tính sẽ đưa cho anh rồi. Sáng mẹ em có gọi bảo đưa chiếc nhẫn này cho anh. Nên em cũng đoán anh sẽ tặng lại cho Ina. Nên em đem chiếc còn lại đến đây nè. Cô lôi trong túi 1 chiếc hộp trắng, chiếc cánh còn lại hiện ra, lấp lánh màu xanh. Đưa cho Jackson, cô nhẹ nói: -Có những tình iu k đơn thuần chỉ xây dựng bằng hạnh phúc là đủ. Vì thế khi anh chọn cho mình người sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn lại, em hy vọng rằng anh và người đó sẽ mãi hạnh phúc từ chính hy vọng của 2 người. Đừng quyết định sai để rồi hối tiếc!
Đưa chiếc hộp cho anh, cô đứng dậy bước về phía cửa. Mở cửa, Diana dừng lại: -Tối nay sẽ có lửa trại. Khoảng chiều, anh nên đưa chị ấy chiếc nhẫn! Cánh cửa khép lại, Jackson kê 2 chiếc nhẫn sát lại nhau, 1 đôi cánh thiên thần xòe rộng trước mắt anh. ………………………………………………….
Ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc chiều đã buông. Đám học sinh chộn rộn chuẩn bị cho đêm lửa trại hôm nay. Sáng ngày mai, tất cả sẽ lên đường trở về nhà để chuẩn bị cho tuần học mới. Ina k xuất hiện cũng chẳng chộn rộn như bao người khác. Cô im lặng, chỉ im lặng, sự lạnh lùng trở thành 1 nét buồn phảng phất trên gương mặt vốn chưa từng đc cười 1 cách hạnh phúc.
Diana đã đến tìm cô lúc trưa. Con bé ấy lúc nào cũng thế. Nó như đọc đc cả nỗi buồn từ trong ánh mắt cô. Nó k khuyên cô hãy cười lên cũng chẳng bảo cô đừng hiểu lầm những gì anh ấy nói. Đơn giản, con bé chỉ nắm chặt tay cô, chỉ bảo cô hãy khóc nếu cô muốn và hãy chia sẽ nếu cô cần.
Con bé hẹn cô chiều nay tại bãi biển. Hoàng hôn đã buông rồi, màu đỏ rực rỡ đầy huy hoàng phủ khắp k gian. Khoác chiếc áo len trắng lên người, cô ngước nhìn ánh đỏ trải dài trên tấm thảm ở sàn phòng. Tấm rèm cửa phất phơ trong gió, Ina quay người bước đi. Cánh cửa đóng lại, bỏ đằng sau 1 ban công trống với những bông hoa dã quỳ vàng rực tượng trưng cho 1 tình yêu mãnh liệt k bao giờ phai tàn.
Cô dạo bước trên bãi cát biển cảm nhận ánh sáng của mặt trời phủ lên người mình. Đôi mắt cô nhắm lại, khóe môi khẽ cười. Nụ cười rất nhẹ, thoáng chốc như tan đi trong ánh nắng. Ina k hề hay biết dưới ánh hoàng hôn huy hoàng ấy, có 1 bóng người đã dõi theo cô. Đôi mắt ấy vẫn cứ nhìn về phía cô, 1 cái nhìn đầy iu thương, nồng ấm.
Giọng nói trầm ấm truyền đến tai cô: -Em thích ánh hoàng hôn k? Ina giật mình, cô mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình, nhẹ hỏi: -Anh làm gì ở đây? Jackson nhìn cô khẽ cười: -Anh đi gặp vợ tương lai của mình! Ina cảm thấy khó chịu, tim cô lại 1 lần nữa nhói lên. Vợ tương lai! 3 từ nghe sao có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề thế nhỉ. Cố gượng cười, cô nói: -Vậy em đi trước. Jackson níu tay cô, anh mỉm cười, 1 nụ cười rất đẹp: -Anh muốn giới thiệu người con gái đó với em. Ina cứng người, cô chậm rãi quay lại. Cố gắng giữ cho mình k bật khóc, cô nhìn anh và im lặng như 1 sự chờ đợi. Chợt Jackson quì xuống trước mặt cô, 1 chiếc hộp màu xanh thẫm bật mở. Trong ánh chiều lung linh, mặt nhẫn xanh lấp lánh. Giọng nói của Jackson vang lên giữ tiếng sóng: -Ina Lucifer! Em đồng ý lấy anh chứ?
Ina chết đứng! Tròn mắt nhìn anh. Thật k thể ngờ! Người mà anh nói lại chính là cô. 1 niềm hạnh phúc vỡ òa trong cô. 1 giọt nước mắt, rồi 2 giọt rơi xuống. Ina nghẹn ngào, cô mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Jackson lồng chiếc nhẫn vào tay cô, nhẹ ôm Ina vào lòng, anh thì thầm 3 tiếng mà cô chờ đợi, chờ đợi rất lâu: -Anh iu em! Chiều hôm đó, đối với Ina và cả Jackson, đó là 1 ánh hoàng hôn mãi mãi k bao giờ tắt trong trái tim cả 2 người. Bao nhiu năm qua đi, cuối cùng cũng đến lúc cả 2 thật sự thuộc về nhau mãi mãi. Đôi cánh lóe lên trong thứ ánh sáng đã tắt dần nơi cuối trời. Chỉ còn lại những áng mây tím thẫm hờ hững trôi cùng hình ảnh đôi trai gái ôm nhau trên bãi cát.
Bức tranh của buổi chiều hôm ấy khép lại cùng ánh hoàng hôn vĩnh cửu cho 1 tình iu với màu xanh hy vọng! Và cả 1 màu vàng ấm áp.
CHƯƠNG 29.1: BÙNG LÊN GIỮA ĐÊM TỐI
Biển lộng gió thổi ùa vào bờ cát. Từng đợt sóng êm dịu mang bọt trắng xóa vỗ vào bờ. Màn đêm thăm thẳm lấp lánh những ánh sao lung linh. Phía trước khách sạn Clover, 1 đốm lửa trại bập bùng cháy. Ban đầu là 1 ngọn lửa nhỏ, le lói trong đêm. Rồi chợt bùng sáng, cháy rạng rỡ giữ màn đêm. Lửa đỏ bừng, sáng chói phủ lấy những que củi khô dài. Thắp sáng rõ 1 vùng rộng lớn quanh nó.
Những tấm gỗ to đc xếp lại thành mảnh, nâng lên cao giữa 1 bờ cát dài, tạo thành 1 sân khấu nhỏ, đơn xơ. Ánh lửa đỏ hắt lên sân khấu trống với chiếc guitar đặt ở 1 góc, khuất trong đêm. Từng thân gỗ dài, to đc đặt quanh ngọn lửa trại. Nhìu học sinh hì hụi xếp những tấm bạt dài phía trước những thân gỗ. Vài chiếc loa nhỏ đc xếp phía trước sân khấu.
Đêm buông xuống tối hơn, gió biển lạnh buốt thổi hắt vào phía ngọn lửa đang bùng cháy kia. Những cô cậu học sinh năm cuối bắt đầu xuất hiện. 1 buổi lửa trại cuối cùng trước khi chia tay nhau. Những đàn em năm 3 sẽ tốt nghiệp trung học, có người sẽ tiếp tục học tiếp đại học tại trường, có người quyết định thi vào những trường khác. Mỗi người sẽ chọn cho mình 1 ngành nghề, 1 hướng đi riêng.
Còn các đàn anh, đàn chị năm 6 sẽ chia tay nhau. Tạm biệt năm tháng học trò bên nhau, cuộc đời mở ra chờ đón họ. Rồi đây, họ sẽ trở thành những người trưởng thành, chịu trách nhiệm với công việc, với gia đình. Rồi đây họ sẽ học cách thích nghi với môi trường đầy những thử thách với bao cơ hội đến rồi đi, với bao ganh ghét, đua tranh. Rất nhìu thứ mà họ phải đối mặt, phải thực hiện đang chờ họ ở phía trước.
Diana, Billy, Jackson, Ina, Herra, Harry, Mars, Taylor, Violet, Eric và Ryan bước đến bên ngọn lửa trại. 1 phút ấm lòng dành cho họ. Đối với Billy, Jackson, Ina, Mars, Herra và Harry việc này như 1 hồi tưởng dành cho họ. Trước ngày tốt nghiệp, trước ngày chia tay nhau, họ cùng đã từng có những giây phút yên bình như thế này. Ngồi bên nhau, trong ánh lửa nồng ấm, dưới màn đêm đầy sao, họ cùng nhau trải qua những năm tháng cuối cùng của thời họ sinh.
Còn đối với Diana, Violet, Taylor, Eric và Ryan đây là lần đầu tiên mà họ nhìn lại rõ những người bạn đã ở bên cạch họ. Nhìn lại những người đã cùng họ vượt qua bao tháng năm học tập khó khăn đầy chông gai. Để rồi khóe môi khẽ cười khi nghĩ đến những việc mình đã làm. Đã có bao giờ cảm nhận đc hết niềm vui của thời học trò hay chưa? Có lẽ là chưa! Eric chỉ hiện lên trong dáng vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, chưa bao giờ anh gần những người bạn của mình như thế này.
Ryan đã cười, đã nói, đã thân thiện với bao nhiu người anh không nhớ nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy lòng mình nôn nao, bồi hồi đến thế này. 6 năm trời cười nói cùng bạn bè phút chốc trở thành dĩ vãng mà anh chỉ còn có thể nhớ đến trong những giây phút lắng đọng hay trong những giấc mơ. Thời gian trôi qua nhanh đến mức khiến anh không ngờ đc. Cứ như thể mới hôm nao anh bước vào năm 4. Vậy mà giờ đây, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Violet cũng cười, nụ cười đầy lưu luyến và u buồn. Mất đi người mình yêu thương. Cô chôn chặt cảm xúc, vùi nụ cười của mình vào tận sâu tâm hồn. Để rồi những năm tháng cô học bên những người bạn này trôi qua đầy lạnh giá không chút ấm áp. Cô đã quá thờ ơ, quá vô tâm để có thể mình cười, có thể vui vẻ tận hưởng giây phút yên bình của tình bạn. Giờ đây, chỉ hết năm nay, cô sẽ tạm biệt mọi người. Cánh cửa đến Harvard đang chờ cô bước vào!
Diana và Taylor ngồi xuống bên cạnh lũ học sinh lố nhố của A3. Họ là những con người đc mệnh danh là tàn nhẫn nhưng thực tâm, với bạn bè cùng lớp, họ là những người cởi mở và thân thiện. Cả 2 chưa từng đối xử tệ với bạn bè của mình. Giờ đây ngồi bên nhau thật gần, họ lại nắm tay những người bạn của mình thật chặt. Trao cho bạn bè mình những cái ôm, những cái bá vai đầy thân thiết, những câu chúc thật tâm gửi trao đến nhau.
Mọi thứ đơn giản là thế đấy! Tuổi học trò đôi lúc đầy những cãi nhau, những ganh ghét và những giọt nước mắt nhưng đó lại là quãng thời gian yên bình nhất trước khi ta thực sự bước chân vào đời. Có những giây phút trôi qua rất nhanh nhưng vẫn khiến ta nao lòng mỗi khi nhớ lại. Sẽ có lúc nhìn lại ngày đó, mỉm cười! Thoáng qua rất nhanh nhưng lại trôi vào kỉ niệm. Như quyển album đợi 1 ngày nào đó lại mở ra. ………………………………………………….
Ryan quay sang Harry hỏi: -Ê Ginny đâu? Harry nhún vai, mặt vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại: -Tôi k biết! Diana hờ hững bảo: -Quan tâm làm gì! Violet vẫn im lặng, mắt nhìn chăm chăm vào ánh lửa. Ryan bên cạnh cô thoải mái choàng vai Eric nói chuyện. Không giữ cái vẻ mặt băng lãnh như bình thường nữa, anh cởi mở nói chuyện với bạn những người khác. Jackson vòng tay ôm Ina cười nói tự nhiên với Mars và Herra. Billy quay sang hỏi Diana: -Em giúp họ à? Cô khẽ gật đầu, khóe môi mỉm cười. Nụ cười rất nhẹ nhưng cũng rất thật. Giọng nói cô xa xăm: -Anh và chị dâu cũng mau chóng kết hôn đi. Billy ôm lấy vai cô: -Thế còn em? Cậu ta là gì đối với em? Diana nhìn Eric, cô lại cười: -Em không biết anh ạ! Có lẽ quá sớm để có thể biết đc anh ấy chiếm vị trí nào trong tim em. Để đầu cô tựa lên vai mình, anh nhẹ nhàng nói: -Dù có thể nào, anh sẽ luôn tôn trọng quyết định của em. Có những thứ sẽ khó có thể chấp nhận. Không nhìn anh, cô hỏi lại: -Ý anh là việc năm đó? Billy khẽ gật đầu: -Cái chết của Richard sẽ mãi mãi là sự ám ảnh trong tâm trí của cậu ta. Cậu ta quá đặt nặng cái quá khứ đó. Nếu k thể quên đi quá khứ, mãi mãi cậu ta và em sẽ không thể đến đc với nhau. -Em biết! Việc em đã làm, em sẽ không hối hận. Hơn nữa, em sẽ k cầu xin 1 sự tha thứ. Cái em cần chỉ là sự chấp nhận là đủ. -Anh biết! Nhưng Snow, đừng ôm hết tất cả về phía mình. Em có thể giúp Jack và Ina về bên nhau. Có thể giúp Violet xóa bỏ rào cản để chấp nhận Ryan nhưng em đã thực sự để mình thoát khỏi quá khứ hay chưa? Gương mặt Diana vô hồn, cô k cười, tròng mắt hổ phách trong ánh
Đến trang: