Nhi : – Tối nay mày đi dạo và uống cà phê với tao không, tao biết một nơi rất thú vị. Nhi lắc đầu bảo tôi : – Thôi, để tối mai, tôi nay tao mệt muốn nghỉ sớm với lại anh Hùng hẹn gọi điện cho tao. Thế đấy ! Hùng là tay người yêu giở ông giở thằng của Nhi. Tôi không nài nó, cứ để nó thực hiện cái bổn phận mà nó cho là đúng. Tối nay tôi sẽ lại lang thang một mình, Sapa thiếu gì chỗ chơi. Bất chợt tôi nghĩ đến Thuỳ, tại sao tôi không rủ Thuỳ đi nhỉ. Tôi rút máy điện thoại định gọi cho Thuỳ nhưng lại dừng lại vì thấy có lẽ như thế là quá đường đột. Thôi, một mình là giải
pháp tối ưu hơn cả.
Cơm tối dọn ra trên một dãy bàn dài, đồ ăn tất nhiên không ngon như mẹ tôi làm nhưng bụng tôi đã đói nên tôi cũng chẳng đắn đo. Tôi ăn ngon lành và ngoan ngoãn như đứa trẻ, tôi chỉ ngẩng lên khi ngờ ngợ có ánh mắt đang nhìn mình. Phía bên kia đầu bàn, Thuỳ đang nhìn tôi, thấy ánh mắt tôi ngước lên, Thuỳ ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. Kể từ phút ấy tôi thấy bối rối và không dám ăn uống tự nhiên nữa, cứ thế này sau đợt đi công tác tôi sẽ gầy đi vài kg mất thôi. Sau bữa tối, tôi lủi nhanh ra ngoài, không muốn làm phiền ai, tôi cứ lang thang đến mấy nơi tôi biết. Tiếng loa phóng thanh vọng về những bài hát mượt mà, tha thiết. Bước chân đưa tôi đến quán cafe quen thuộc, chủ quán dù tôi năm thì mười hoạ mới lên đây nhưng vẫn nhớ mặt tôi, giọng đon đả, mời chào : – Cô mới lên công tác hả? Dạo này trông ốm quá.
Tôi cười vì sự khéo léo của bà chủ. Người Kinh lên đây đã thuần hoá tất cả. Người dân tộc bắt đầu ma lanh hơn, biết nói dối và biết vòi vĩnh tiền của khách du lịch. Trước đây, tôi lên Sapa xem chợ tình miễn phí, nhưng bây giờ nếu muốn xem sẽ có cậu nhóc chừng 15 tuổi chìa tay “Cho xiền thì tao múa cho xem”. Bạn cũng có thể thấy một đứa trẻ dân tộc mắt xanh mũi lõ trên đường, không cần phải ngạc nhiên đâu vì sự Tây hoá đã đến với cái bản xa xôi nhất của đất nước rồi. Ngồi một lúc thì 2 con măt tôi díp lại, nó lại đòi ngủ rồi, cái căn bệnh cố hữu chẳng bác sỹ nào chữa nổi, tôi mò về phòng khi mới có 8g30 tối. Nhi vừa nhắn tin nhắc tôi ngủ sớm, nó quan tâm tôi lắm. Tôi lạch cạch mở cửa phòng, giật mình khi thấy Thuỳ đã về từ bao giờ, cô ấy đang ngồi đọc báo trong ánh đèn neon ấm áp.
Thấy tôi, Thuỳ bỏ tờ báo xuống, khẽ nghiêng đầu, vén mái tóc, điệu bộ thật duyên dáng nhìn tôi như có ý dò hỏi – Ah, Thuỳ về lâu chưa? Không đi đâu chơi sao? – Thuỳ nghĩ mình sẽ nhận được lời mời nhưng không thấy thì về phòng thôi. Tôi biết Thuỳ đang “bắn tỉa” tôi nên cười cười : – Mới có 8g 30 nếu Thuỳ chưa buồn ngủ thì Lam mời Thuỳ đi ngắm Sapa về đêm? Thuỳ gật đầu chìa tay cho tôi kéo cô ấy dậy, tôi vớ lấy cái mũ, chụp lên đầu Thuỳ cho đỡ lạnh, chúng tôi lại bước ra ngoài. Kỳ lạ thay, lúc này 2 con mắt tôi lại tỉnh như sáo sậu. Tôi sải những bước tự tin trên con đường thoai thoải, tràn ngập ánh đèn cao áp, Thuỳ theo sát tôi, rồi dường như cô ấy sợ tôi sẽ biến mất, rất tự nhiên Thuỳ choàng tay khoác tay tôi. Tôi luống cuống chẳng bước nổi nữa. Cái lạnh ngấm vào chúng tôi, Thuỳ khẽ rùng mình, nép hẳn vào tôi. Tôi hỏi cô ấy : – Thuỳ lạnh hả? Thuỳ lên đây mấy lần rồi? – Uhm! Đây là lần đầu tiên. – Thế lại khổ Lam rồi. – Khổ sao? – Làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ. – Lam hay lên đây hả? Sapa đẹp quá Lam.
Tôi lẳng lặng cởi áo khoác, khoác thêm cho Thuỳ, Thuỳ cười và nói : – Lam lúc nào cũng chu đáo như nam nhi thế này á? Tôi xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ trong bóng đêm. Chúng tôi đi thẳng về phía khu trưng bày hoa cảnh. Những chậu lan tai trâu vàng óng vẫn không dấu được vẻ rực rỡ trong đêm tối. Cả hai chúng tôi cùng chìm đắm trong vẻ đẹp lãng mạn của núi rừng Tây bắc. Thuỳ ríu rít bên tôi, chẳng ai còn nhận ra một cô bác sỹ nghiêm nghị thường ngày nữa, Thuỳ như một người khác. Sau những vất vả thường ngày chỉ biết đến những chấn thương đa chủng loại, có lẽ giờ Thuỳ mới tìm thấy sự an nhàn nơi thâm sơn cùng cốc này. Thuỳ sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống làm ngành y, cả cha và mẹ cô đều gắn liền với lời thề Hypocrate cũng vì thế mà Thùy ít biết về nhân tình thế thái như tôi. Thuỳ sống trong sự bao bọc của cha mẹ từ nhỏ nên cô kính trọng cha mẹ và đối với Thuỳ những gì cha mẹ sắp đặt đều đúng và cô luôn ngoan ngoãn tuân theo. Cô đã từng đi du học nước ngoài, tiếp cận với lối sống hiện đại nhưng vốn sống thực tế ở xã hội Việt Nam thì rất yếu và thiếu mà điều đó lại không phù hợp chút nào. Chính vì thế khi có đợt đi công tác tình nguyện này, Thuỳ đăng ký đi ngay mà không hề đắn đo.
Cái sự không quan tâm đến thời cuộc ấy của Thuỳ lại vô tình là cơ hội tốt cho chúng tôi gặp nhau, hai con người với hai vốn sống hoàn toàn khác nhau liệu có tìm thấy tiếng nói chung không nhỉ? Ai biết và tôi cũng chẳng cần ai phải biết. Tôi dắt Thuỳ đi về phía Nhà thờ, tôi quên bẵng đi hôm nay là tối thứ 7 và theo thông lệ, người dân tộc sẽ mở chợ tình. Cái chợ tình nổi tiếng đã lưu danh sử sách. Tôi ngập ngừng hỏi Thuỳ : – Thuỳ đã buồn ngủ chưa? – Chưa. Đến giờ Lam nghe truyện cổ tích hả?
Thuỳ lại phá tôi, lần này thì tôi không thua nữa, tôi cho 2 tay vào túi quần, giọng lạnh như không : – Nếu Thuỳ chịu đọc thì Lam sẽ nghe. – Lam có mang theo truyện không? Chắc Thuỳ tưởng hỏi thế là làm khó tôi, không ngờ tôi có truyện cổ tích thật, tôi để quên nó trong vali từ lần đi công tác trước : – Nói lời phải giữ lời, tối nay Lam sẽ nghe những câu truyện cổ tích qua giọng đọc truyền cảm của bác sỹ Mai Thuỳ. Thuỳ bị mắc bẫy do chính mình đặt nên cấu vào tay tôi : – Lam ăn gian, cố tình giăng bẫy Thuỳ.
Tôi cười vì cái sự trẻ con của cô bác sỹ tài năng : – Thôi! Không đọc cũng không sao, Lam muốn rủ Thuỳ đi xem chợ tình. – Có, đi đi, nhanh lên, ở đâu vậy, Thuỳ thích xem người ta bán nhau. Tôi cười ha hả trước cách nói của Thuỳ : – Trời ạ! Người ta không bán nhau mà là họ tìm nhau. – Uhm! Thuỳ đỏ mặt và níu tay tôi. Tôi và Thuỳ chạy về phía những tiếng khèn đang vang lên dóng diết. Nó thống thiết như những chàng trai dân tộc đi tìm một nửa của mình. Không biết bao lần tôi liên tưởng đến cảnh yêu nhau của cánh trai gái người Thành phố, nếu cứ phải thổi kèn ve vãn nhau thế này thì đầu hồi nhà tôi thế nào cũng khối thằng sứt đầu mẻ chán vì mấy thằng con trai sẽ đem khèn ra mà chọi nhau. Tôi đứng cạnh Thuỳ và thì thầm : – Những chàng trai dân tộc cứ thổi khèn thế cho đến khi họ thấy ai đó vừa ý, họ sẽ tiến đến gần đấy.
Đúng lúc đó, một anh chàng roi rói người, khuôn mặt sáng sủa bước tới gần Thuỳ, cây khèn đong đưa theo nhịp tay lắc. Tôi lại ghé tai Thuỳ : – Theo phong tục nếu anh ta tới gần ai thì có nghĩa là tối nay anh ta sẽ tới nơi người đó ở và thổi khèn cho đến gần sáng, lúc đó sẽ có một toán người đi ngựa tới cậy cửa bắt cô gái ấy về làm vợ mình. Thuỳ mặt tái mét nhìn tôi, tay run cầm cập : – Lam ơi! H…ắ…n …ta tới…tới gần Thùy. Tôi cứ lạnh te như không : – Thế là hắn ta thích Thuỳ đó, mừng quá còn gì. Trai dân tộc ít khi thích gái Kinh lắm. Tối nay Lam sẽ mở cửa để hắn đỡ phải cậy. Thuỳ dúm dó, nói không thành tiếng nữa : – Kh…ông! Thuỳ không thích đâu, Thuỳ có bạn trai rồi mà.
Tôi vẫn chưa chịu dừng cái trò chọc ghẹo của mình lại, tôi trả thù vì cô ấy phá tôi trước: – Người dân tộc họ không có khái niệm bạn trai rồi hay chưa đâu, cứ thích là làm liền thôi. Trông Thuỳ lạ thế này là họ mê lắm đấy. Anh trai bản trong khi đó vẫn cứ say mê đưa chiếc khèn trước mặt Thuỳ như đồng tình với quan điểm của tôi làm Thuỳ càng hoảng hốt : – Lam ! Thuỳ muốn về.
Tôi mặc kệ, phớt lờ sự sợ hãi của Thuỳ, vẫn nắm chặt tay cô ấy trong tay mình. Tôi thấy buồn cười ngay chính sự trẻ con của mình. Nhưng tôi muốn thế, vậy là sau hai mươi mấy năm, bây giờ chúng tôi lại được sống lại những giây phút trẻ con , những giây phút mà chúng tôi đã kiếm tìm và không thể mua được bằng tiền. Trong cái tạp nham của cuộc sống, cái hỗn độn của dòng đời, vẫn còn sự trong sáng và thuần khiết ở nơi xa xôi này cho dù nền kinh tế thị trường có làm mai một nó chút ít nhưng về cơ bản nó vẫn giữ được nét riêng, bản sắc dân tộc riêng.
Anh trai bản đã chuyển hướng sang nơi khác, Thuỳ mặt không còn hột máu, túm chặt lấy cánh tay tôi, tôi khẽ quay đi nơi khác cười, trông Thuỳ tội quá, tôi kéo cô ấy đi, ngang qua một hàng bán đồ nướng, Thuỳ tò mò ngắm nghía, tôi ghé luôn vào, ấn Thuỳ ngồi xuống trên cái ghế gỗ màu nâu bóng, chị bán hàng người Phú Thọ lên đây, thấy người Kinh ở miền bắc như tôi thì mừng húm vì gặp đồng hương, chị đon đả mời chào với chất giọng trung du ấm áp, tôi không ngẫm nghĩ gọi cho mình và Thuỳ mỗi đứa một củ khoai lang to bằng bắp tay. Thuỳ thích thú cầm củ khoai nóng bỏng cứ chuyền từ tay này sang tay kia. Tôi phì cười, đón lấy và bóc vỏ cho Thuỳ. Lớp thịt vàng óng lộ ra sau mỗi lần kéo của tôi. Mùi khoai nướng thơm phức làm tôi tứa nước miếng. Chẳng hiểu những ai xa xứ hoặc đã từng ăn sơn hào hải vị liệu có còn nhớ đến cái vị bùi bùi, ngầy ngậy này không chứ tôi thì không bao giờ quên được. Thuỳ vừa ăn vừa thổi phù phù, chắc bữa tối vẫn còn moi mói giống như tôi. Tôi thấy thắc mắc về cái anh bạn trai của Thuỳ, suốt từ tối sao giờ này vẫn không thấy gọi cho Thuỳ, hôm nay còn là thứ 7 nữa, họ yêu nhau kiểu gì thế này nhỉ. Chúng tôi đứng lên khi cả hai đã no kềnh cang. Khi đi mạnh mẽ bao nhiêu giờ “căng da bụng, trùng da mắt”, uể oải mãi hai đứa mới lê về được đến phòng. Thấy tôi cài chốt cửa, Thuỳ lại gần kiểm tra xem tôi đã cẩn thận chưa, tôi chợtt nhớ câu chuyện đùa cợt bịa đặt của mình thì không nén nổi cười. Thuỳ ngạc nhiên nhìn tôi : – Lam cười gì? Lại âm mưu gì phải không? Đêm nay Thuỳ sẽ ngủ gần cửa.
Tôi càng cười to hơn, cười đến chảy cả nước mắt và đồng ý đổi chỗ cho Thuỳ, tội gì, lại được ngủ gần cửa sổ mà. Đúng lúc đó, Thuỳ có điện thoại, thấy mặt Thuỳ e ấp tôi biết ngay là điện thoại của bạn trai cô ấy, Thuỳ cứ nói nhỏ và ngại ngần ý chừng không muốn tôi nghe thấy nhưng lại không muốn ra ngoài. A, tôi biết rồi, lại là cái vụ buổi tối, cô ấy sợ người Mông cướp vợ, đến nước này thì tôi không thể chịu được nữa. Tôi cũng giả vờ gọi điện thoại cứ làm như mình cũng đang có nhân tình, cố tình che dấu đi cái sự thật là tôi chẳng có ma nào, cứ để mặc Thuỳ nghĩ đi, để Thuỳ đừng nghĩ rằng một mình cô ấy có bạn trai và nhất là để tôi đỡ ngại.
Tôi mang điện thoại, mở cửa ra ngoài nói chuyện, tôi cũng giả vờ ra vẻ bí mật lắm nhưng có ai ngờ đâu vừa ra khỏi phòng tôi đã nói giọng ráo hoảnh : – Chào bu ạ! – Con giỏi lắm, bu nơm gì, sao đi đến giờ mới gọi mẹ? Có còn nhớ hôm nay là sinh nhật mình nữa không đấy? – Hì, con còn bận mấy việc. Con nhớ, nãy con rủ Nhi đi với con mà nó còn bận tình yêu, tình báo. – Ừ đấy, nó thế chứ, mày thì… Tôi lấp liếm : – Thôi, thôi mẹ ơi, không nói nữa. Ba mẹ và bác có khoẻ không ạ? Mẹ này con có bất ngờ đấy, chuyến này con đi công tác cùng bác sỹ Thuỳ – Thế hả? Thế mày có cảm ơn người ta không con, người ta là người tốt mày liệu liệu giúp đỡ người ta con nhé, cái tính mày chúa là hay chòng ghẹo nhười khác, phải bỏ đi nghe chưa.
Mẹ tôi không đợi tôi nói hết câu mà làm một hồi khiến tôi không kịp đối đáp. Nghe mẹ tôi nói vậy tôi thấy “hối hận” vì trò đùa của mình, nếu mẹ biết điều đó tôi sẽ sao nhỉ? Tôi cứ đứng đó hàn huyên với mẹ, những câu truyện không đầu không cuối, nghe mẹ than vãn về ông bố già với những tính xấu vốn đã trở thành bất hủ của những ông lão già cả, lẩm cẩm. Về chuyện mớ rau, lạng thịt trong cái thời buổi trượt giá ầm ầm, về chuyện đi chợ mà chẳng biết mua gì, giá cả thì cứ tăng vùn vụt đến chóng cả mặt trong khi tiền thì chẳng sinh sôi nảy nở ra được. Rồi ngay cả cái chuyện con Tẹo sắp lấy chồng nữa. Con Tẹo là con Osin ranh mãnh ở ngay sát nhà tôi, nó ở quê lên làm cho cái nhà giàu sụ, giàu nhất trong ngõ tôi, nó khéo léo đến mức quỷ quyệt sau này lấn át cả chủ nhà. Mà vô phúc cái nhà ấy giàu lắm, giàu nứt đố, đổ vách nhưng lại hiếm muộn, chắc ông Trời trừng phạt nhà ấy cái tội gian thương, mãi sau này mới có một mụn con cầu tự. Ấy vậy mà cái thằng con cầu tự ấy lại hơi bị ngớ ngẩn, chuyên đi phá phách hàng xóm. Giữa trưa nó bấm chuông nhà tôi rồi chạy thục mạng hay có khi nó ném cả một nắm bả chuột vào sân nhà tôi, may mà con Đen không ăn phải, tôi ghét thằng này lắm nhưng mẹ luôn bảo ” Kệ nó con ạ, thần kinh nó không bình thường, chấp nó làm gì, mình là người bình thường nên thương những người không may mắn mới phải”, mẹ nói vậy nên tôi cũng chẳng thèm chấp nữa.
Thế mà đùng một cái mẹ tôi thông tin nó lấy vợ, mà vợ nó là ai lại chính là con Tẹo Osin mới chết chứ, chẳng nói thì ai cũng biết cái động cơ của Tẹo là gì nhưng tôi suýt chết sặc vì trông nó cũng xinh xắn lắm vậy mà…Thế mới biết giá trị của đồng tiền nó mạnh như thế nào, bất chấp cả Luật pháp cấm những người có bệnh thần kinh kết hôn, cái nhà giàu đó vẫn tác thành cho con họ và cái Tẹo, bất chấp cả việc phải lấy một đứa ngớ ngẩn nhưng để có hộ khẩu HN, Tẹo vẫn cứ đồng ý. Mẹ nói chán chê rồi chép miệng : – Chậc! Xã hội bây giờ phức tạp quá, mẹ chẳng biết thế nào là xấu tốt nữa, đồng thau lẫn lộn cả, mà thôi, mẹ không phiền mày nữa con nhé, đi ngủ sớm đi mai còn đi làm. Sinh nhật vui vẻ con nhé! Tôi vâng dạ, chào mẹ và gửi lời hỏi thăm ba và bác Dũng. Tai tôi ù đi vì nói chuyện với mẹ quá nhiều. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào, Thuỳ đã kết thúc cuộc điện thoại từ lúc nào, thấy tôi cô ấy cười bí ẩn : – Nói chuyện với bạn trai hả Lam? Mãnh liệt gớm nhỉ?
Tôi chỉ ậm ừ cho nên càng làm Thuỳ khó hiểu, cô ấy cứ tò mò hỏi tôi về người bí mật tôi vừa nói chuyện, tôi chỉ chốt lại một câu : – Đó là người mà Lam yêu bằng cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ đổi thay. Thuỳ im lặng, không hỏi nữa ý chừng tôn trọng sự kín đáo của tôi. Sự im lặng ấy lại làm tôi thấy ngột ngạt, tôi khẽ nằm xuống giường, chùm tấm chăn mỏng lên tận ngực, ngủ thì không được, tôi biết bên kia giường, Thuỳ cũng vẫn đang thao thức, tôi nhỏm dậy, chống hai khuỷu tay xuống giường và lại hỏi chuyện Thuỳ : – Thuỳ ngủ chưa?
Ngay lập tức, tiếng nói vọng về phía bên kia giường : – Chưa, khó ngủ quá! – Lạ giường hả? Lam thì ngủ trên xe nhiều quá hay sao á mà giờ này hai con mắt cứ thao láo, chẳng buồn ngủ gì cả. – Thế mình nói chuyện tiếp nha? – Uhm, Thuỳ nói trước. Thuỳ nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào giường, tay gõ gõ chán : – Lam sinh tháng mấy? – Ngày sinh có ảnh hưởng đến câu chuyện của chúng ta không? – Thuỳ nghĩ là có vì nếu Lam sinh đúng ngày hôm nay thì Thuỳ sẽ có quà tặng.
Tôi giật nảy người lên như điện giật trên giường. Chết toi! Hôm nay đúng là ngày sinh của tôi, lúc nãy mẹ cũng vừa chúc mừng sinh nhật tôi xong, bạn bè vài đứa nhớ cũng gửi tin chúc mừng. Thuỳ là ai, vì vô tình hay hữu ý mà cô ấy biết ngày sinh của tôi hay vì Thiên định mà cái ngày này trong đời tôi phải gặp Thuỳ. Bất ngờ cứ nối tiếp bất ngờ Tôi nhìn Thuỳ như chết trân, mắt không chớp. Trong đời chưa có bất ngờ nào làm tôi chết cứng như thế này, tôi cất giọng khàn khàn bảo Thuỳ : – Thật lấy làm tiếc vì hôm nay đúng là sinh nhật Lam. Lúc này thì vẻ ngạc nhiên trên mặt tôi chạy hết sang khuôn mặt xinh
Đến trang: