Old school Easter eggs.
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Hành trình tình yêu

Hành trình tình yêu



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
ta còn về chứ ! – Không sao đâu, cảm ơn cô, cô và Lam về cẩn thận ! Thuỳ nhẹ nhàng nhắc đúng tính cách của bác sỹ. Tôi chỉ kịp vội vàng : – Chào bác sỹ, ngủ ngon nhé ! Thế rồi tôi lôi tuột mẹ đi, mẹ tôi cáu tiết mắng : – Sao mà con cứ như phải bỏng vậy, để mẹ chào hỏi, cảm ơn người ta đã chứ ! – Mẹ chào hỏi thế lần sau người ta thấy mẹ là trốn từ xa rôi ! – Ơ hay, con này ! Mẹ có làm gì đâu, tao thấy người ta xinh đẹp thì không được khen sao, chứ xấu như mày, có cậy răng tao cũng chẳng khen. – Mẹ nói đấy nhé! Con xấu cũng là con do mẹ đẻ ra, lỗi tại mẹ chứ đâu phải tại con. – Ừ, mà nghĩ lại mẹ với bố mày đẹp nõn ra thế mà sao đẻ ra mày xấu quá chừng luôn. Tôi vênh mặt vì biết mẹ đang mắng yêu tôi chứ đồng nghiệp và bạn bè vẫn ghen tỵ vì tôi thừa hưởng quá nhiều nét đẹp từ bố mẹ họ chỉ tiếc là tai sao giờ này tôi vẫn “Sầu lẻ bóng” như thế, chẳng hay “đàn ông nó mù cả” đấy là nguyên văn con bé bạn thân của tôi. Nhiều lúc nó nhìn tôi và bảo : – Lam này ! Tao thấy mày vừa xinh gái nhưng cũng có phần mạnh mẽ như nam nhi ấy! Tôi trố mắt nhìn nó : – Mày bệnh hả? – Tao nói thật, ở mày có những nét đẹp pha trộn giữa sự mạnh mẽ và dịu dàng. – Mày thôi đi, không còn việc gì làm hả? Tôi nạt nộ nó nhưng vẫn phải soi lại mình trong gương để xem có đúng như nó nói không, kể ra nó cũng nói thật. Nhưng tôi chẳng để tâm, tôi vẫn cứ sống theo cái chủ nghĩa độc thân mà bác truyền cho tôi và lấy đó làm sung sướng lắm, không có gì quý hơn độc lập tự do mà, tuyên ngôn nào chẳng có dòng chữ ấy.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy khi báo thức điện thoại đổ chuông ầm ầm, theo thói quen thì còn phải đợi những người già đáng kính lần lượt đến gõ cửa thì tôi mới dậy nhưng hôm nay chẳng thấy ai, tôi lờ đờ ngái ngủ, mở mắt ra nhìn rồi mới bổ nhào xuống đất, đầu óc chậm chạp tua lại cái cảnh tối qua. Bệnh viện, mùi eter, bác Dũng, cái chân gãy, ba mẹ, ba mẹ đâu rồi nhỉ…tôi cứ lơ mơ thế, hình ảnh cuối cùng mà tôi nhớ được là nữ bác sỹ tên Thùy với nụ cười đẹp như thiên thần.

Thôi chết rồi ! Cha mẹ ơi ! Tôi là một nhà báo và sắp đến giờ làm rồi, tôi phải đến tòa báo ngay bây giờ, sáng nay có cuộc họp khẩn cấp để phân công người đi công tác. Tôi nháo nhào làm các thủ tục cần thiết cho một buổi sáng tốt lành, lòng thầm ước tại sao con người ta không thể làm những việc này luôn tối qua.

Tôi dắt cái xe máy nặng như đá ra cửa, vì nó mà tôi bị 3 ông bố bà mẹ mắng suốt ngày. Đã vội thì chớ, người ở đâu ra mà đông thế này. Tôi đã nói với các bạn về nghề nghiệp chưa nhỉ, tôi là một phóng viên, một phóng viên kỳ cựu với một loạt phóng sự đình đám cho dù tuổi đời thậm chí còn thua tuổi nghề của môt số người trong tòa soạn. Đồng nghiệp khá nể tôi, tổng biên tập cũng rất trọng dụng tôi nhưng để đạt được những cái may mắn ấy không hề đơn giản, vạn sự khởi đầu nan, tôi đã được dạy thế nhưng không ngờ là cái vạn sự ấy lại nhỏ nhặt tầm thường đến vậy.

Tôi tốt nghiệp loại ưu phân viện báo chí, ra trường với tấm bằng ấy cũng đủ để cho tôi có việc làm ngay, tòa báo lâu năm của Thành phố đã ngay lập tức liên hệ với tôi khi tôi còn chưa nhận được bằng. Tất cả nằm trong chủ trương chung “nhân tài như lá mùa thu’’ không dùng là bị cuỗm mất nhất là trong giai đoạn chảy máu chất xám như hiện nay. Ấy vậy nhưng đừng tưởng tôi sung sướng nhé, cái cơ chế làm việc của VN còn nhiều bất cập lắm, mặc cho tôi có bằng loại gì thì việc đầu tiên của tôi ở Tòa soạn không phải là học làm báo mà là học việc.

Hàng ngày việc của tôi là rửa cốc chén là làm vệ sinh phòng làm việc sau thì ngồi trơ mắt ếch ra đợi đúng đến 4g30 chiều lại xách cặp về. Lý luận của họ là muốn thành tài thì phải thành người đã, ở trường có ai dạy những cái nhỏ nhặt thế này đâu, giờ phải tập để cho quen việc chung ở cơ quan, để thấy bẩn thì phải làm chứ đừng ỷ lại ai cả, ừ cái lý luận ấy nghe cũng có lý lắm. Tôi dở mếu dở khóc, cứ ròng rã 2 tháng trời như thế, có những lúc tôi đã định bỏ việc nhưng ba mẹ tôi cứ thuyết phục mãi tôi mới ở lại, vả lại không phải mình tôi mà mấy đứa bạn tôi cũng ở chung cảnh ngộ như vậy. Hóa ra là cái việc thử thách ấy được áp dụng với tất cả các sinh viên ra trường và làm việc trong các cơ quan nhà nước là thế này. Không lẽ tôi bỏ ngang để sang mấy tờ báo thương mại, với tài của tôi, tôi có thể kiếm bạc triệu hàng tháng dễ như bỡn, tôi không đùa đâu, không kiêu đâu các bạn ạ! Nhưng như thế tôi sẽ từ bỏ ước mơ viết những phóng sự nổi cộm của mình, rồi tôi sẽ bị cuốn theo sức mạnh của những đồng tiền, rồi tôi sẽ bị nó chi phối vân vân và vân vân. Rốt cuộc tôi quyết định ở lại để bây giờ trở thành người không thể thiếu của tòa soạn.

Tôi quáng quàng chạy lên phòng, đã thấy con bạn thân tên Nhi chống nạnh hỏi : – Sao mày đến trễ thế, không nhớ hôm nay họp cơ quan hả? – Tối qua bác Dũng bị tai nạn, cấp cứu trong bệnh viện, tao ở đó đến hơn 11giờ mới về, mệt quá nên ngủ quên. – Ông già sao vậy? – Úi Giời ! Tập thể dục đấy, cả quả tạ nặng như tạ của Lý Đức nó rơi vào chân, gẫy cả xương, trông thương quá mày ạ! – Tội ông già quá, vợ con chẳng có…thôi, trưa nay rồi tao với mày qua xem thế nào. – Chiều chắc tao nghỉ, bác ấy mổ. – Quan trọng họp sáng nay thôi, chiều mày nghỉ cũng được.

Cả 2 chúng tôi bước vào phòng họp, đã khá đông đủ, tôi ngồi cạnh Nhi, mở sổ hý hoáy chuẩn bị ghi chép, khi tôi ngẩng lên bắt gặp một ánh mắt lạ đang nhìn mình, tôi nhíu mày suy nghĩ ” Thằng cha này theo mình được biết thì cơ quan có 35 biên chế chính thức, số còn lại là hợp đồng và không có mặt trong cuộc họp này, vậy mà mình đếm thì có đủ 35 rồi, lại có thêm cái mặt lạ hoắc này là sao nhỉ?” Tôi quay sang hỏi Nhi : – Thằng cha “sâu róm” kia là ai vậy mày ? – Phó Tổng mới đấy, sao mày gọi là “sâu róm”? – Nhìn đôi lông mày hắn tao nghĩ tới 2 con sâu róm bò trên một bức tường lổn nhổn xi măng và vữa. – Mày ngoa vừa thôi, con của ông Bộ nào đó, đã từng du học Mỹ về. – Mỹ thì sao, liệu có phải tiến sỹ giấy không? – Mày hỏi chú Thái ấy. ( Thái là tên sếp Tổng của tôi) – Tao hỏi chứ sợ gì.

Biết tính tôi ương bướng và ngang ngạnh, thể nào cũng hỏi thật chứ chẳng chơi, Nhi kéo tay tôi nói : – Thôi, mày đừng gây sự, nghe đâu hắn sẽ thay chú Thái 2 năm nữa đấy, cán bộ nguồn mà. – Sao lại thế, quy hoạch lãnh đạo là chú Nhâm cơ mà? – Tao không biết, mày biết thừa quy hoạch gì thì quy hoạch vẫn là “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh” mà. Con ông cháu cha, con vua thời lại làm vua thôi. – Không được, tao chẳng thể bỏ phiếu cho cái việc bất công ấy, chú Nhâm là người vừa có tâm lại vừa có tầm, phù hợp với ghế lãnh đạo hơn cả. – Đấy là quan điểm của mày và có thể ai cũng biết thế nhưng đấu tranh thì tránh đâu, tao với mày mới có hơn hai chục tuổi đầu, tuổi đời còn trẻ, không lựa thời thế, thế thời phải thế thì sẽ bị đào thải thôi. – Mày nói thế mà nghe được à, tao nhất quyết không chịu, nếu muốn đuổi cứ đuổi nhưng sự thật tao vẫn cứ nói. – Ừ thôi, tùy mày.

Đúng lúc đó, sếp tôi ấn chuông họp, chúng tôi tạm ngừng cuộc tranh luận tại đây. Tôi và Nhi lặng lẽ theo đuổi những ý nghĩ riêng. Sắp tới chúng tôi sẽ có một đợt công tác lên Sapa viết bài phóng sự về công tác chăm sóc trẻ em, đề tài khá nhạy cảm và rất khó tuy nó chẳng còn mới nhưng khai thác thế nào để không trùng lặp mới là cái khó. Sếp Thái đích danh phân công nhiệm vụ đó cho tôi vì biết mảng này tôi khá ưu thế, mọi người biết vậy nên chẳng ai phản đối, xét cho cùng người ta cũng chẳng muốn ôm rơm cho rặm bụng, viết mà không khéo thì như “hàng chợ” mà viết nhàng nhàng nhàng cho qua chuyện rồi nhận bồi dưỡng của tỉnh thì tôi chẳng có lương tâm.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở sự sắp đặt ấy thì tay phó Tổng mới ra oai, hắn e hèm nhẹ rồi nói, nghe cái giọng trịch thượng tôi đã thấy ghét rồi : – Theo cá nhân tôi nghĩ đây là mảng viết tương đối khó mà chị Lam thì trẻ quá, quá trẻ (hắn cứ nhắc đi nhắc lại cái từ trẻ như sợ hắn không nói thì không ai biết tôi trẻ hay sao á) có đủ vốn sống không, tôi e không đủ sức đảm đang, nên chăng chúng ta nên cử thêm người. Nghe vậy ai cũng nhìn đi chỗ khác để tránh việc bị cử đi, tôi đã nói rồi chẳng ai muốn đi đâu mà, chú Thái nói thay tôi : – Anh Uy mới về còn chưa biết Lam là phóng viên kỳ cựu, chủ lực của Toà soạn đấy. – Dạ ! Trẻ mà giỏi giang thì đáng quý thật nhưng cháu vẫn muốn cẩn thận, có những việc đột xuất chắc gì mình Lam giải quyết được.

Tôi sôi máu với cái tay hợm mình này lắm rồi nhưng dù sao hắn cũng là sếp, bỏ qua cho xong chuyện, những tưởng thế là xong nào ngờ hắn vẫn tiếp tục : – Cháu sẽ đi chú Thái ạ, cháu sẽ kèm cặp Lam. Tôi nhìn hắn với con mắt đỏ ngầu vì tức, hắn nhìn mặt trời trước tôi 6 năm nhưng chưa đủ để cao ngạo với tôi như vậy, tôi chúa ghét cái loại đàn ông hợm hĩnh thế này. Tôi đọc được trong ánh mắt hắn sự toan tính, một sự toan tính cho cái sự nghiệp của hắn sau này, đằng sau cái hành động “chí khí” ấy là cả một mưu đồ của hắn, hắn sẽ có điểm trong mắt đồng nghiệp và cấp trên, lý lịch hắn sẽ đỏ chói một dòng “Có tinh thần trách nhiệm” thật thuận tiện cho việc đề bạt hắn sau này. Tôi cười khẩy vẻ khinh bỉ. Chú Thái thấy hắn nói thế thì vỗ tay : – Hoan hô cháu, vậy cháu sẽ cùng Lam và Nhi đi chuyến này, thật tốt quá, ở đâu khó, có thanh niên.

Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng ném về phía hắn một cái nhìn thách thức, tôi luôn luôn có ác cảm với những tay công tử bột, con ông cháu cha, học thì ít mà chơi thì nhiều, ra trường đã sẵn nong sẵn né cả, thế mà toàn tiến sỹ đấy. Tôi bước theo chú Thái vào phòng để xin nghỉ chiều nay, ông nhìn tôi cười : – Không thích người mới phải không? Tôi ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của chú, chú Thái ra hiệu bảo tôi không cần nói, ông tiếp luôn : – Cháu muốn thành công phải nhẫn nhịn đã, cháu là người có tài năng, chú rất trân trọng nhưng phải biết kiềm chế để tốt cho mình và tốt cho những người khác, hãy phát huy tinh thần đấu tranh của mình đúng lúc, chú ủng hộ cháu.

Tôi cảm kích trước tấm lòng của vị lãnh đạo, tiếc là ông cũng sắp về hưu rồi, ông sẽ để lại trong chúng tôi những khoảng trống và nhất là để lại một cuộc chiến tranh chạy đua để giành cái ghế ông đang ngồi, tôi sẽ chống mắt coi chính có thắng tà không?

* * *

Tôi vào viện sau khi tan ca trưa, bụng đói meo nhưng còn sốt ruột bác nên chẳng muốn ăn uống gì cả, Nhi hẹn tôi nhưng cuối cùng vì có việc nên nó bảo “Thôi, mày vào trước, lát nhắn cho tao số phòng, tao vào sau”. Tôi bước nhanh qua cái phòng cấp cứu để khỏi phải nhìn thấy những ca chấn thương hãi hùng. Cũng may phòng bác tôi nằm ở chỗ khá yên tĩnh, gần khu phẫu thuật, có khuôn viên rộng rãi và thoáng mát. Tôi đi thẳng lên gác 3 những bước chân vội vàng, nóng lòng muốn gặp bác. Cái bệnh viện này oái oăm lắm, mới du nhập phong cách Tây nên không cho người nhà vào trước 11g trưa và sau 1g30 chiều thành thử cũng chỉ có một người được ở cạnh bác thôi, có lẽ tôi sẽ phải đeo cái thẻ nhà báo để ra vào vậy. Chậc! Thì coi như lạm dụng chức vụ một tí thì có sao. Qua cái hành lang ngổn ngang người nằm kẻ ngồi, ai cũng đau đớn và đau đáu cho ngày trở ra lành lặn. Tôi lặng lẽ đi qua sự đau buồn, bác tôi còn may chán, có lẽ tôi sẽ viết một phóng sự về những con người này.

Tôi mở cửa phòng bác ( bác tôi do ba tôi can thiệp nên được nằm phòng dịch vụ, có 2 giường thôi, không rộng lắm nhưng có thể ngủ được) vừa treo áo lên mắc, tôi vừa liến thoắng trêu ông: – Sư phụ ! Con mới mua thêm 2 quả tạ, mỗi quả nặng 30kg, chờ sư phụ về bóc tem, sư phụ mau khỏi nhé không quả tạ nó ngót nước là xôi hỏng bỏng không ! – Con vào rồi à, sao mày đi đến đâu cũng thấy tếu táo thế hả, không quay xem phòng có ai không đã mà cứ nói như bắn liên thanh thế hả?

Nghe bác mắng, tôi chột dạ quay lại, thấy Thùy đang nhìn tôi và mỉm cười, cô ấy thấy tôi vào vội đứng dậy ngay : – Chào bác ạ, chiều nay 1g30 bác nhé, bác cố lên, bình tình và đừng sợ gì cả. Cô ấy đưa tay ra bắt tay bác tôi rất chặt, đã thân nhau thế rồi kia à, bác tôi buồn cười thật, cứ thân thiết và chuyện trò với cô ấy như người trong nhà lại còn mời cô ấy đến nhà chơi khi nào khỏe nữa chứ. Thùy đi qua tôi và khẽ gật đầu chào, mái tóc uốn xoăn trông kiêu sa. Cô ấy vừa ra khỏi cửa tôi vội vàng đóng cánh cửa lại và vội vàng tới sát mép giường hỏi ông : – Cô ấy đến đay làm gì thế bác, liên quan gì mà tới đây? – Bác sỹ mà lại không liên quan đến bệnh nhân, người đang có vấn đề là cháu đấy. Tôi cố cãi : – Chắc bác lại giả vờ hứa gả con trai cho cô ấy chứ gì? – Cháu thì…trăm câu không thấy câu nào nghiêm túc.

Tôi cười hì hì nhưng không tài nào xoá nổi cái thắc mắc về việc Thuỳ có mặt ở đây, có thể chỉ là hành động bình thường của một bác sỹ đầy trách nhiệm nhưng quả thật điều đó thì quá hiếm. Tôi ngồi nói chuyện với bác một lúc thì mắt díu lại, bác tôi biết ngay bệnh của tôi liền nói : – Leo lên giường của bác và nằm ngủ tí đi, cố nằm co vào là được. Tôi cười híp mắt trước sự tâm lý của bác, leo lên giường và nằm ngủ ngon lành. Tôi mở mắt ra thì đã 12g30 vì nghe thấy tiếng mẹ tôi đang kêu ca : – Cái con này! Tiếng là đi trông bác mà ngủ thế này à, mẹ đến gần cả tiếng đồng hồ rồi mà cũng không hay. Ngủ gì đến nỗi trộm nó bê cả người đi cũng không biết. Tôi giả đò nói như mê, giọng khê nồng : – Mẹ chẳng muốn có thằng trộm nào nó bê con đi quá ấy chứ, nó mà bê mất bây giờ khéo mẹ còn các thêm cho nó một căn nhà 3 tầng nữa luôn. Mẹ tôi phá ra cười trước giọng điệu của tôi : – Con nói phải lắm.

Tôi mở mắt, ngồi nhỏm dậy, miệng kêu ca : – Mẹ, con đói quá! Mẹ tôi như chợt nhớ ra : – À, có gói xôi mẹ mua cho con để trong túi ấy, mở ra mà ăn. Tôi như vớ được vàng, trèo xuống giường lục túi mẹ, mẹ tôi quay sang bác cằn nhằn : – Đấy, anh xem, cứ như thế thì đến bao giờ mới lấy được chồng, 26 tuổi rồi mà cứ như trẻ con. Tôi mỉm cười vì biết thế nào mẹ cũng nói vậy và ăn vội vàng gói xôi mẹ mua, chao ôi sao mà tôi thích cái món xôi xéo, những cái hành phi vàng óng nho nhỏ và thơm nhức mũi, chẳng nơi nào có.

Bác tôi thực hiện xong ca phẫu thuật cũng đã gần 3 giờ chiều, mới chờ đợi một người nhà mà tôi đã thấy sốt ruột và mệt như thế này thì không hiểu Thuỳ mổ cho 3 ca trong một buổi chiều thì sẽ thế nào. Tự dưng tôi thấy bực mình chính tôi khi đi thắc mắc cái điều chẳng liên quan đến mình. Tôi tặc lưỡi “làm nghề nào ăn nghề đó, sướng khổ công việc nào chẳng thế, cái lúc mình lăn lóc ngoài đường nắng cháy da cháy thịt hay những ngày mưa ngập lụt đến bắp chân để đưa những cái chân thực của cuộc sống đến với độc giả thì có ai thầm nghĩ đến mình đâu nhỉ”. Thôi kệ, việc ai nấy làm! Ô hay! Sao bây giờ tôi lại có cái tôn chỉ hành động mới thế này “Không liên quan đến mình!”.

Nhưng cuộc sống chẳng đơn giản như thế, cứ cố vẽ ra một quan điểm sống không phù hợp với mình sẽ có lúc tôi phải thú nhận rằng điều đó là sai lầm, có thể bạn không tự nhận ra nhưng sẽ có người khác chỉ ra cho bạn. Thuỳ đã chỉ cho tôi điều đó, trong khi trong đầu tôi cứ ra rả cái câu “không liên quan đến mình” thì Thuỳ cứ như muốn chứng minh rằng tôi sẽ phải liên

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Visual mới nhất của IdolMaster Cinderella Girls được hé lộ

Ra mắt figure Saber trong bộ váy hoàng gia

Tựa manga Grisaia no Kajitsu ~Sanctuary Fellows~ sắp sửa kết thúc

Ra mắt figure Saber trong bộ váy hoàng gia

Người đẹp sexy vòng 1 to

Ra mắt figure Saber trong bộ váy hoàng gia

Người đẹp sexy vòng 1 to

TAG: