Ngậm ngùi lấy điện thoại của mình gọi cho Phong nhắn con Khanh đến vậy.
Lục túi, mừng rơn vì có đem, cứ tưởng là hồi nãy vội quá quăng luôn ở nhà rồi.
Mở lên, mừng quá, còn pin.
Bấm số của Phong, áp lên tai, hụt hẫng khi nghe thấy giọng 1 bà chị dễ thương “Tài khoản của quí khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này…”
Mắt nó tròn xoe, cái mặt ngu ngu.
Đành cắn răng chịu đựng đưa hắn về vậy, có tốn bao nhiêu thời gian đâu chứ. Coi như là làm việc thiện, tích đức cho con cháu mai sau vậy, dù gì nó cũng đã tự nhận hàng trăm lần rằng nó là người tốt mà.
Chất hắn lên 1 cái xe taxi, cũng may là nó nhớ địa chỉ nhà riêng của hắn.
Nó dìu hắn đã say khướt chẳng biết trời trăng đất cỏ gì về tới tận nhà, sau khi tìm được cái chìa khoá từ trong người hắn, nó nhanh chóng mở cửa.
Hắn nặng quá, bước chân nó càng lúc càng choạng vạng.
Quăng hắn 1 cách phũ phàng xuống cái nệm êm, phủi tay nhẹ nhõm.
Miệng cười toe toét vì trút được gánh nặng ngàn cân, quay lưng đi thì…
- Nhi à… – tiếng gọi như rên rỉ của 1 người say.
Đôi chân nó dừng bước, nụ cười tắt dần…
~~~~
Ở ban công rực rỡ những giàn hoa tím, 1 người phụ nữ phong phanh với chiếc váy, khoác bên ngoài mỏng manh chiếc áo len, cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt buồn như 1 bản ballad nhẹ nhàng ngước lên bầu trời, nơi hàng ngàn ánh sao lấp lánh đang hiện diện, mái tóc xoăn bồng bềnh theo gió.
Từng mảng kí ức hiện về.
- Mẹ ơi! – tiếng nói của 1 người con gái tuổi 24 rụt rè ngồi cạnh mẹ – con…con…
- Có chuyện gì à? – người mẹ gỡ cái mắt kiếng đang dùng để xem phim xuống, quay sang nhìn đứa con gái của mình.
- Con… – nói đoạn, nước mắt người con ứa ra.
- Sao thế con? – người mẹ lo lắng.
- Con…có thai rồi!
Ầm…
Như 1 tiếng sấm vang động trời bên tai người mẹ ấy.
- Con nói cái gì?
- Con có thai rồi!
- Với ai hả? – người mẹ dường như không thể giấu nổi cơn bình tĩnh.
- Anh… anh… Phúc!
- Gì chứ? Con… vẫn còn qua lại với thằng đó à?
- Con với anh ấy thật sự yêu nhau mà, con xin mẹ…
- Không yêu đương xin xỏ gì hết! – người mẹ hét lên.
- Nhưng…
- Mày yêu thằng đó chứ gì? Mày xem lời mẹ m.à.y nói như cỏ rác à? Đã bao nhiêu lần tao nói thằng đó là con trai của kẻ đã khiến gia đình ta phá sản rồi. Chúng ta phải bán nhà bán cả công ti để trả nợ, ba mày thì tay trắng tự tử mà chết…mày quên rồi hả con? – nước mắt người mẹ tuôn rơi những giọt đầu tiên, thẫm ướt gò má.
- Con xin lỗi…nhưng con và anh ấy thật sự yêu nhau mà mẹ, ba anh ấy có tội nhưng anh ấy đâu có lỗi đâu chứ…Mẹ à…
- Im miệng! Cha con gì rồi cũng giống nhau thôi…Mày yêu thằng đó lắm à, vậy thì cút đi, đi theo cái thằng đó đi! Tao không có đứa con m.ấ.t d.ạ.y như mày… – người mẹ tức giận hất đổ ly nước.
- Mẹ…
- Biến đi! – lời cuối cùng người mẹ dành cho con, lạnh lùng quay bước, nén đau.
Người con vẫn ngồi đấy, khóc lóc thảm thương.
Chập tối…
1 người con gái khác về, tầm 22, là em ruột của người con hồi nãy, mở cửa nhà ra…
Trời tối thui, chẳng ai chịu mở đèn.
“Tách”
Cô gái mở đèn lên, cảnh đầu tiên cô thấy là cảnh chị mình đang kéo vali từ trong phòng đi ra, mắt đỏ, ướt vì nước.
- Chị? – cô khẽ khàng thốt lên.
- Phương đấy à? – người chị quệt dòng nước mắt lăn vội, cười khi thấy em mình về.
- Sao chị…? – thấy khó hiểu với cái vali trên tay chị mình, cô em lắp bắp.
Người chị vội chạy đến, ôm chầm lấy người em, khóc nức nở:
- Chị có lỗi với em… có lỗi với mẹ… có lỗi với ba… rất nhiều… Phương à…
- Chị… – cô em thấy chị mình nói như thế lại càng khó hiểu hơn.
Người chị buông em mình ra:
- Chăm sóc cho mẹ giùm chị, cảm ơn em nhiều lắm!
Và người chị đó nhanh chóng kéo vali chạy ra khỏi nhà, để lại người em chằng kịp nói gì, chẳng kịp hỏi lí do, chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra… chỉ thấy khóe mi ươn ướt.
“Cạch”
Người mẹ bước ra, khuôn mặt phờ phạc:
- Nó đi rồi à?
- Có chuyện gì xảy ra vậy hả mẹ? – người em quay sang mẹ, hỏi bằng giọng run run
- Không có gì! – lời nói thì cứng, bên trong thì đau.
- Chị ấy… tại sao…?
- Đừng có hỏi! – người mẹ lạnh nhạt cắt lời con mình – từ giờ nó không phải là chị mày, không phải là con của ta… Ta đã làm gì sai… để sinh ra đứa con gái bất hiếu như thế chứ!
Và giờ này, người con gái bất hiếu năm xưa đang đứng tại đây, người con mang thật nhiều tội lỗi khi bỏ lại gia đình, người mẹ cùng người em gái để theo người mình yêu.
Người con bất hiếu đó chính là… Hoàng Như Hạnh!
- Nhi à… – tiếng gọi như rên rỉ của 1 người say.
Đôi chân nó dừng bước, nụ cười tắt dần…
- Đừng… bỏ tôi… – tiếng nấc khẽ vang lên, Minh vẫn nằm đấy, đôi mắt vẫn nhắm ghiền.
Nó chậm rãi quay lại nhìn hắn, lúc này, sao thấy hắn tàn tạ đến thương.
Nhưng… nó không cho phép mình ở lại đây!
Nó quay lưng tiếp tục bước.
- Nhi à… Tôi… yêu cậu… – vẫn như thế, có vẻ như trong thời gian qua hắn đã rất nhớ nó, để lúc này khi ngủ, vẫn luôn mơ về nó.
Bước chân lại phải dừng lại lần nữa.
Siết chặt lấy tay mình, nhủ lòng không được dao động.
Lạnh lùng bước tiếp.
Cứ xem như mình vừa hoàn thành 1 công việc tốt đi.
Không có ý nghĩa gì cả…
..Hình ảnh về cậu… đã phai theo cát…
…nụ cười của cậu… đã tan theo mây…
…với tôi, tình yêu ngày đó… đã chết rồi…
Chẳng còn gì để phải luyến tiếc.
Đôi chân đặt nhẹ từng bước để tránh làm ai đó thức giấc nồng.
Chỉ còn vài bước chân nữa thôi là nó sẽ đụng mép cánh cửa, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông làm nó giật bắn người.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục được bấm… nghe cứ King Koong King Koong.
Chả biết làm gì bây giờ, nó lúng túng chạy sang bên này chạy qua bên nọ.
Không biết là ai tới nhưng nó tuyệt đối không thể để cho người đó biết là nó đang ở trong này! Tuyệt đối không!
- Anh Minh à? Anh có trong đó không?
Nó thoáng khựng người, giọng này quen quen.
Lâm Diễn Khanh! Chính xác là con bé!
Điều này càng làm nó thêm phát hoảng, chẳng biết chui vào đâu bây giờ.
Cái đầu nó chợt hoạt động “Ơ, nhưng không mở cửa thì nó cũng đâu vào được đâu nhỉ?”
Ờ nhỉ? Sao giờ nó mới biết, lòng nó thấy nhẹ nhõm hơn, ngồi phịch nơi ghế sofa cho tim trùng xuống, giờ nó mới thấy rằng nếu cứ để con bé đợi ở ngoài thì con bé sẽ nghĩ là không có ai ở nhà và về thôi. Và nó ngồi đợi, hên sao hồi nãy đi vào nó có bấm khóa cửa.
Nhưng không may cho nó 1 điều là Khanh thừa có chìa khóa nhà của Minh, gọi cửa không thấy ai, con bé bèn gọi điện thoại cho Minh, 3 lần liên tục đều không bắt máy.
Vì 1 đứa suy nghĩ giản đơn như Diễn Khanh thì chỉ được như thế này “Chắc giờ anh ấy đang ngủ, mình vào thử xem sao…”
Trong lúc con bé lục tìm chìa khóa trong túi xách thì Nhi 1 lần nữa lại nhón chân đi vào phòng Minh, chằng hiểu lúc này nó nghĩ gì nhưng nó… muốn nhìn hắn 1 lúc trong khi đợi con bé Khanh về.
Khuôn mặt hắn… đẹp trai hơn!
Đó là dòng đầu tiên khi nó nhìn vào hắn.
Đôi tay khẽ rời khỏi vị trí ban đầu, di chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi tới khuôn mặt đang ngủ ngon lành kia… nó muốn chạm vào hắn…
“Cạch”
Là tiếng cửa mở, 1 lần nữa nó lại phải đi thu hồi hồn vía mới vừa bay ra khỏi thân xác “Tiêu rồi!”
- Anh ơi!
Vẫn còn hên là con bé Khanh mới mở cửa bên ngoài, chưa mở cửa phòng.
- Anh!
Kèm theo tiếng “Anh!” là thêm 1 tiếng “cạch” nữa.
Oh My Chúa!!!
Con bé vừa đặt chân vào nơi Minh đang ngủ…
Tại căn biệt thự cuối dãy SS…
Rym chăm chú vẽ 1 bức tranh không rõ nội dung. Anh mải mê tới nỗi có người vào phòng anh cũng không hay.
- Con đang vẽ ai đấy? – là cô Hạnh, hôm nay thấy Rym khá “tĩnh” nên cô vào xem thử.
- Mẹ? – Rym vội vã đưa tay che bức tranh lại, khổ nỗi bức tranh thì bự tổ chảng, tay anh thì lại chiếm 1 khoảng nhỏ nên cô Hạnh vẫn còn thấy.
Quan sát thêm khoảng 5s thì cô mới sực nhận ra đó là Nhi!
- Con vẽ Nhi? – đôi lông mày cô xô vào nhau.
Rym hơi bối rối khi thấy mẹ mình đã nhận ra, chẳng còn gỉ để phải che cả, anh lấy tay ra.
- Đúng không? – cô nhấn mạnh lần nữa
Rym gãi đầu, gật gật.
Vầng trán cô Hạnh nhăn tít lại, dựa lưng vào thành lan can, tay khoanh trước bụng:
- Con…quan tâm tới con bé?
- Thì anh em phải quan tâm lẫn nhau chứ!
- Ý mẹ không phải quan tâm kiểu đó! Con hiểu mà, đúng không?
Rym thoáng giật mình, cười gượng:
- Sao mẹ lại hỏi thế?
- Có hay không? – giọng cô nghiêm túc.
- Không! – Rym cương quyết, để ý kĩ sẽ thấy mặt anh hơi đỏ lên.
Cơ mặt cô Hạnh giãn ra:
- Không thì tốt!
Rym khó hiểu:
- S ao lại…tốt?
- Nếu con thật sự “quan tâm” nó thì tốt nhất là nên dẹp bỏ ý định đó đi! Mẹ sẽ là người đầu tiên phản đối đấy!
- Sao ạ?
Thấy có đôi chút thất vọng trên mặt đứa con trai của mình, cô cũng không buồn nói gì thêm, chỉ nhìn 1 cái rồi bước chân ra khỏi căn phòng.
Đúng! Rym thật sự đang rất thất vọng! Có đôi chút khó hiểu về người mẹ ngày hôm nay.
Anh buông cọ vẽ xuống, màu tóc đen vẫn còn chưa khô…
*~*
- Hy! Chị em đâu? – Tài ló mặt hỏi ngay lập tức khi Hy mới vừa mở cửa.
Mặt con bé khó chịu:
- Anh tìm chị ấy à? Có gì không?
- Có một vài chuyện cần bàn thôi!
- Mai đi! – con bé cộc lốc.
- Sao thế? – mặt Tài ngơ ngơ như con bò đeo nơ.
- Chị ấy vừa mới ra ngoài rồi!
- Lâu chưa?
- Không biết!
Tất nhiên là con bé biết nhưng mà nó đang “ghét” Tài cho nên ăn nói mới sỗ sàng như thế.
Lần nào qua cũng Nhi rồi Nhi và chỉ Nhi, hiếm hoi lắm thì mới có được chữ Hy nhỏ nhoi bé tí tẹo trong đó.
Và điều này cũng chính là điều khiến con bé bực mình.
- Sao lại không biết? – mắt Tài tròn xoe, ngây thơ.
- Em có phải bảo mẫu của chị ấy đâu! – con bé khoanh tay dựa lưng vào tường.
- Hôm nay em có chuyện gì xui xẻo à? – thấy hôm nay con bé có những lời nói kì lạ, khác với ngày thường, Tài đâm khó hiểu.
- Xui xẻo? Sao anh nói thế? – Hy cau mày.
- Hôm nay em lạ thật đấy!
- Vậy à? Em chả biết!
- Em…
Không cho Tài nói, Hy kênh mặt lên.
Sức chịu đựng của Tài cũng có giới hạn mà, tức lắm nhưng không nói được gì, tự dưng hôm nay lại nổi hứng nói trổng, chẳng còn là bé Hy của thường ngày.
Tài cười khẩy:
- Dạo này em “cũng được” quá nhỉ?
- Cảm ơn, quá khen! – nặn ra một nụ cười thật tươi, Hy mỉa mai.
- Rốt cuộc là hôm nay em ăn nhầm cái khỉ gì thế? – Tái nổi sùng lên, thật chịu hết nổi mà.
- Em không ăn khỉ, em ăn mì.
- Đừng chọc điên anh!
- Em có làm gì anh đâu. – Hy nhún vai.
- Không nói chuyện với em nữa, anh đi về đây!
- Không tiễn!
Và con bé đóng rầm cửa lại.
Tài nén thở ra cơn giận nghẹn tới tận óc, quay người và đi về phía cuối dãy hành lang.
Tựa lưng vào cánh cửa, con bé chợt nghĩ “Mình có hơi quá đáng không nhỉ?”
Con bé chợt quay đầu lại, xui sao cụng đầu vào cánh cửa, con bé rủa:
- Cái cửa khốn kiếp!
“Khốn kiếp” là hai từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Hy. Con bé cũng vừa nhận ra điều này, chắc ở gần cô chị cộc tính của mình nhiều quá nên bị nhiễm.
Dở khóc dở cười, con bé tự đập đầu mình vào cánh cửa mấy cái.
“Cốp… cốp… cốp”
Cứ như thế cho đến khi con bé nhớ đến chị mình.
- Sao giờ này chị ấy chưa về nhỉ?
Và con bé lấy điện thoại ra, nhấn số chị mình.
~*~
Khi Khanh vừa kéo cửa bước vào phòng Minh thì nó cũng kịp lúc chui ngay vào cái tủ quần áo của hắn.
Tim đập thình thịch cứ như đang đi ăn trộm vậy.
Nó
ngồi yên trong đó lắng nghe nhịp tim.
- Thì ra là anh đang ngủ. – Khanh đi lại gần Minh.
Khanh với tay lấy cái chăn kéo lên cho hắn.
Singing radiohead at the top of our lungs
With the boom box blaring as we’re falling in love
I got a bottle of whatever, but it’s getting us drunk
Singing here’s to never growing up
Call up all our friends
Go hard this weekend
For no damn reason, I don’t think we’ll ever change…
[Here's to never growing up - Avril Lavigne">
Khanh chợt nhíu mày, quay lại phía cái tủ phía sau.
Không lẽ có ma?
Không