Mắt Nhi tròn xoe.
Cô thảy cho nó cái thước dây quen thuộc:
- Giúp cô lấy vòng đo của hai đứa này đi, tụi này chắc cần gấp!
- Ừ! – Khanh tí tởn – Tuần sau làm lễ rồi mà.
Mặt Nhi bỗng chợt trầm xuống, nghe trong tim có cái gì đó vừa cứa ngang, khiến con tim nó rỉ máu… từng giọt.
- Nhi này! – Cô gọi nó, nó ngước mặt lên, cô tiếp- Giúp cô lấy số đo của Minh nhé, cô sẽ lấy của Khanh.
Và cô đẩy Minh qua bên nó.
Bốn mắt chạm nhau…
Không nói một lời…
Nhưng sâu trong ánh mắt là hàng vạn… hàng triệu câu muốn nói…
Bây giờ thì nó chỉ rút gọn lại một câu ngắn gọn:
- Cậu đứng yên đi!
Vòng sợi dây qua cổ hắn, nó phải nhón người lên vì chiều cao giữa nó và hắn khá chênh lệch Cô Hạnh thật là… sao biết lựa người thê? Rym kia sao cô không nhờ?!
Tim cả hai đập rộn ràng…
Nó thì cứ cắm cúi đọc hoài không được cái số quái quỉ kia…
Còn đôi mắt hắn vẫn chẳng thể nào rời khỏi nó… từ nãy đến giờ.
Nó chợt ngồi phịch xuống, ôm bụng ra vẻ đau đớn:
- Chết rồi cô ơi, con đau bụng quá!
- Đau lắm hả? Có sao không? – Cô Hạnh chạy lại đỡ nó, thoáng nét lo lắng.
- Chắc con phải đi vệ sinh một lát, anh Rym đo giùm em đi! – Nói rồi nó chạy đi thật nhanh về phía nhà vệ sinh, có những con mắt khó hiểu…
Nó đứng trước gương, vùi mình trong nước, mặt nó nhem nhuốc nước, từng giọt rơi tí tách.
- Lê Thanh Nhi! Mày điên rồi! – Nó tự tát vào mặt mình mấy cái hòng lấy lại sự tỉnh táo vừa bị chôn vùi.
Nó viện cớ đau bụng thực chất là để tránh mặt thôi, chứ cứ đứng đó một lát nữa, chắc nó điên lên vì con tim nó không nghe lời chủ mất.
Nó mệt mỏi nhìn vào khuôn mặt mình trong gương. Chẳng còn mái tóc tém, thay vào đó là mái tóc dài ngang lưng, thêm cái mái ngố mà Rym cắt cho vào hôm nọ rất chi là… ngố!
Nhiều lần, nó cũng muốn đi cắt tóc, muốn trở về hình dạng ngày xưa, nhưng nó lại sợ… nó sợ những kí ức ấy lại như dòng nước ùa về!
Nó cũng chẳng còn đeo khuyên tai, chẳng còn sở thích xem WWE, chẳng còn hứng hò hét mỗi khi xem thần tượng của nó là John Cena hay Randy Orton lên sàn. Nó bơ hẳn cái ti vi, tối ngày vẽ vời lung tung, nó bị nghiện vẽ bởi Rym, anh dạy cho nó vẽ cũng được hai năm rồi, ngày trước khi nó vẽ con cá nhìn ra trái chuối thì giờ đây con cá mà nó vẽ mọi người đã nhìn ra con thằn lằn rồi!
Nhìn nó bây giờ, khác hoàn toàn về phương diện bên ngoài.
Nó mở cửa bước ra, Minh và Khanh cũng đã về, nghĩ lại thì nó cũng đã nướng trong đó gần mười lăm phút rồi. hai người đó về thì đúng là ý nó nhưng có chút gì đó gọi là tiếc nuối!
Nhìn thấy nó, Rym vội đi tới, hỏi:
- Táo bón hay sao mà lâu thế?
- Ừ! – Nó đáp cho qua chuyện chứ thật ra nãy giờ nó ngồi lì trong đó chả làm gì cả.
- Trễ rồi, anh đưa em về nha!
- Sao cũng được!
Trên đường…
Hai đứa đang lết bộ.
Nó im lặng nãy giờ. Rym thấy hơi lạ, thường ngày nó tíu ta tíu tít như con câm mới được nói lại cơ mà, sao hôm nay im thế. Anh lạ, bèn hỏi:
- Ăn kem không?
Nó lắc đầu. Đúng là chuyện lạ Việt Nam, chưa bao giờ anh hỏi nó ăn kem không mà nó từ chối cả.
- Hôm nay em có chuyện gì buồn à?
Nó lại lắc đầu. Anh bó tay đứng lại.
Nó cũng dừng lại theo:
- Anh sao vậy?
- Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi. – Anh nhanh tay kẹp đầu nó.
- Này, đau quá, buông ra!
- Giỡn tí thôi! Ăn kem nhé!
- Tất nhiên là phải ăn rồi!
- Vậy sao hồi nãy…?
- Em thất thường vậy đấy, được chưa?
Và cả hai cùng phì cười.
- Sao em không đi học lại?
- Nản lắm!
- Chưa thấy ai làm biếng như em!
- Kệ em.
- Mà hình như… – Anh vén lại cái mớ tóc đang bay lõa xõa sắp chạm xuống cây kem của nó – con bé Hy sắp đi du học?
Nó nhẹ gật đầu.
- Con bé học giỏi đến mức được đi du học luôn, còn em thì…
- Không đề cập đến mấy chuyện học hành nữa! – Nó nổi sùng lên, ngoạm một miếng kem thật to.
Một lát lại thấy nó ỉu xìu:
- Một tuần nữa nó đi rồi, em phải ở một mình, chán thật!
- Dọn qua nhà anh đi! – Rym trêu.
- Bớt điên giùm em đi!
Đoạn đường càng lúc càng được rút ngắn lại. Hai cây kem cũng sạch banh.
Rym lại hỏi:
- Sau này em muốn làm gì?
- Làm gì là sao? – nó ngây ngô.
- Ước mơ của em?
Nó đang định mở miệng trả lời thì từ đâu có một đám con trai nhìn rất ư là mất cảm tình, cứ như bọn đầu đường cuối chợ, đứng chắn đường nó và anh.
- Ai đây nhỉ? – Tên đầu sỏ nhếch mép.
- Anh quen không? – Nhi hỏi Rym, nhỏ.
- Không biết nữa! – Rym trả lời tỉnh rụi.
- Nguyễn Minh Khoa! À không, nên gọi là Rym chứ nhỉ?
- Mấy người là ai vậy? – Nguyễn Minh Khoa chính là tên thật của Rym, thấy chúng gọi đúng tên mình mà chả biết là ai nên hơi tò mò.
- Giả vờ hay nhỉ? – bỗng chợt thằng đó nhìn sang Nhi – bồ mới à?
- Hở? – Nhi trợn tròn mắt “bồ?”
- Không liên quan đến tụi mày, tao hỏi bọn mày là ai? – Rym tiếp tục.
- Là người mà mày đã giật bạn gái! – thằng đấy nhìn anh đầy thách thức.
- Có không? – Rym giả vờ ngây thơ, đột nhanh cái lốt nai tơ.
Tên đấy dường như đang bắt đầu điên rồi thì phải, thấy trên đầu bốc lửa phừng phừng:
- Khốn kiếp! Hà là bạn gái tao, mày ngang nhiên cướp rồi giờ còn gải vờ nữa à?
- Hà nào nhỉ? – Rym vẫn tiếp tục giả ngơ.
- Mày… – tên kia xông tới nắm lấy cổ áo Rym
– tao với cô ấy đang hạnh phúc, chỉ cần không có mày xuất hiện…Mày…
Chưa để cho hắn nói xong thì đã bị Rym thô lỗ đẩy ra, chỉnh lại cái cổ áo:
- Thế à? Nếu cô ta thật sự yêu mày thì dù có ai xuất hiện đi nữa thì cũng chẳng thay đổi. Loại con gái đó… mày nên quên đi! Còn cô ta, tao đá từ lâu rồi!
- Khốn kiếp! Mày dám đem cô ấy ra đùa giỡn hả? – tên này vẫn còn mạnh mồm – tụi bay, xử nó.
Và tụi đàn em của hắn xông lên. Rym đẩy nó sang 1 bên:
- Em đợi 1 lát thôi!
- Nhanh đấy! – nó thờ ơ rồi cũng né sang 1 bên.
Khi Rym sắp thắng rồi thì đột nhiên tên kia chạy tới kẹp cổ Nhi lại:
- Dừng lại nếu mày không muốn tao làm con nhỏ này đau!
Rym dừng ngay lại. Nhi thấy hơi khó thở vì bị hắn kẹp hơi mạnh, nó điên lên, máu bạo lực trong nó trỗi dậy sau hai năm im lìm, nó bẻ ngược tay hắn lại và quật ngã hắn trong vòng 2s.
Nó bẻ tay crăng crắc tiến về phía hắn vừa bị ngã xuống đang rên rỉ vì đau, trước sự ngỡ ngàng của đám còn lại.
- Dám chạm cái tay dơ bẩn đó vào bổn cô nương hả? Đang hù ai vậy?
Sau 5′ xử lí, chúng chạy hết trơn không còn đứa nào ở lại, trừ Rym, miệng anh lúc này chạm được tới đất.
- Em…em…
- Em sao? – Nhi cau mày với cái thái độ ấp úng của anh.
- Đi thôi! – nó huých nhẹ vào sườn anh và đi trước.
Rym chạy theo đi cạnh bên nó, thỉnh thoảng lại liếc nó.
Tới chân cầu thang, nó chợt sực nhớ ra chuyện gì, bèn quay sang anh:
- Hồi nãy anh có hỏi ước mơ của em là gì đúng không?
Rym mơ màng gật đầu.
Nó cười tươi:
- Ước mơ của em là sau này… mở 1 lớp dạy karatedo.
- Hả? – Rym như bị lôi về từ nơi mơ mộng.
- Có gì đâu mà anh ngạc nhiên thế?
- Thì ra là em biết võ! – giờ Rym mới nhận ra vấn đề.
Nó cười tinh ngịch:
- Buồn anh thật đấy, biết em 2 năm rồi mà không biết là em có võ.
- Mệt quá – Rym xua tay – anh khát nước, đi lên nhanh đi cho anh cốc nước.
Và anh đi lên trước, nó theo sau.
Từ xa, 1 ánh mắt dần cụp xuống, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp cái xe BMW màu lam…
Lên tới nhà nó, chợt phát hiện là cô Hạnh đang đứng trước cửa.
- Ủa, cô. Sao cô lại đứng đây?
- Cô tới lấy đồ, hôm trước con đem cái váy của nhỏ kia về sửa giùm cô đúng không? Đâu rồi? Đưa cô nhanh đi, nó đang đòi gấp.
- Dạ! – nó nhanh chóng mở cửa, vì Hy đi học chưa về nên cô Hạnh bấm chuông không ai ra mở cửa, và đây là lần đầu tiên cô Hạnh đến nhà nó.
Trong khi đợi nó vào phòng lấy, cô Hạnh đi khắp nhà nó xem thử, và cô dừng ngay tại cái bàn thờ. Ở trên đó, có 3 tấm hình. Cô khẽ nhăn trán, 1 hồi mắt căng to, tim đập nhanh… Nhìn thật kĩ…
Rym đưa cho cô 1 cốc nước mát mới lục trong tủ lạnh:
- Uống nước nè mẹ!
- Ừ. – cô với đại lấy cốc nước, mắt vẫn dán vào tấm hình kia, tay run run.
Lúc đó, Nhi đi ra, đưa cho cô cái váy màu cam nhạt:
- Cô, đây nè
Nhưng dường như cô Hạnh không để ý đến cái váy nữa, đôi môi cô lúc này mấp máy, quay qua nhìn nó:
- Bà ngoại con…có phải tên là Phan Hồng Như? Và mẹ con là… Hoàng Như Phương?
Nhi sững người, làm sao cô Hạnh biết? Nó có bao giờ nói cho ai tên của mẹ nó và bà ngoại nó đâu. Nó cũng nhẹ gật đầu, ánh mắt khó hiểu.
Và…
Xoảng.
Cốc nước trên tay cô Hạnh đã trở thành 1 vũng nước tinh khiết bao quanh từng miếng thủy tinh nhỏ li ti…
Minh đi dọc nơi công viên mà ngày đó 2 đứa thường lui tới, ánh mắt buồn tênh sâu thẳm. Hắn đã rất nhớ nó…
2 năm nay, hắn đã cố kiềm chế không đứng từ xa nhìn nó nữa.
Ráng quên nó.
Nhưng không thể, càng cố quên hắn lại càng nhớ nó thêm.
Hắn thật sự bất lực!
Hắn nhớ nó đến phát điên, hắn thèm được ôm nó, khao khát được hôn nó như ngày nào.
Chỉ vì tội lỗi của mẹ hắn quá lớn đến mức hắn không dám xin nó tha thứ.
Hắn đã chôn vùi tình yêu đó thật là sâu, nơi không thể lục lọi lên được.
Vậy mà hôm nay, gặp lại nó, bất ngờ tình yêu ấy lại vụt lên, không thể dìm xuống nữa.
Hắn đã cố gắng lắm mới không xải tay ôm nó khi nó và hắn ở cự li rất gần như thế.
Lời nó nói không quen hắn, làm tim hắn đau nhói.
Sắp tới, hắn sẽ phải đính hôn với Khanh. Cuộc sống sau này của hắn… sẽ ra sao?
2 tiếng sau…
Cô Hạnh và Rym đã về được một lúc, đến giờ nó còn thấy khó hiểu về hành động của cô Hạnh lúc nãy, nhưng cô lại chối là không có gì.
Hy vừa đi học ờ trung tâm về, chạy sang phòng nó ngay, con bé biết mình cần phải tranh thủ ở cạnh chị nó.
- Không học bài đi, qua đây làm gì? – nó hỏi.
- Bộ một tuần nữa em đi, chị không nhớ em hả? – mặt con bé xịu xuống.
- Không! – nó phũ phàng.
- Chị này…
Nhi bỗng bặm môi:
- Mày nên gặp Tài nhiều hơn, để qua đó khỏi nhớ!
- Sao chị lại nói chuyện đó?
- Ngày mai chị gọi Tài đi chơi với mày nha!
- Dẹp đi!
Con bé tự nhiên giận dỗi bước ra khỏi phòng nó, đóng cửa cái rầm.
Hy và Tài thật ra vẫn chưa là gì cả, nó biết Hy thích Tài nhưng con người vốn dĩ nhạy cảm như Tài lại không biết được điều đó.
Tình trạng này kéo dài suốt 2 năm nay.
Đang điên người vì hôm nay gặp toàn chuyện khó hiểu thì đột nhiên…
Singing radiohead at the top of our lungs
With the boom box blaring as we’re falling in love
I got a bottle of whatever, but it’s getting us truck
Singing here’s to never growing up
Call up all our friends
Go hard this weekend
For no damn reason, I don’t think we’ll ever change…
[Here's to never growing up - Avril Lavigne">
Số vừa thấy lạ vừa thấy quen, nó có cảm giác như đây là một số mà nó đã xóa ra khỏi danh bạ từ lâu.
- Alô? – nó nhấn nút nghe và áp máy lên tai.
Bên kia đầu dây là giọng của 1 người con trai:
- Cô có phài là người quen của người có tên là Trần Huy Minh không ạ?
- Hả? – Mắt nó tròn xoe.
Màn đêm lạnh lẽo dần buông xuống, nó chạy như điên trên con phố rực rỡ ánh đèn, tìm kiếm 1 thứ gì đó.
- Điên thật, rốt cuộc thì cái quán s.h.i.t đó nó nằm ở đâu chứ?
Đang trong cơn điên sắp bùng nổ, nó chợt nhìn thấy phía bên kia đường sáng nhấp nháy chữ gì đó, nhìn kĩ hơn… là XX, cái quán bar mà người con trai hồi nãy đã gọi cho nó.
Nó chậm chân bước vào cái nơi đèn sáng lấp lóa đầy màu sắc cùng với tiếng nhạc inh ỏi nhức óc đó, dáo dác.
Và nó cũng đã thấy, nó thấy Minh rồi!
Hắn gục đầu xuống bàn, chắc uống nhiều rượu lắm.
Nó khẽ trút ra hơi thở dài, tiến lại gần hắn, lay nhẹ:
- Minh à…!
Chẳng có động tĩnh gì cả, hắn vẫn nằm ở đấy 1 đống.
1 tên nhân viên đi lại gần nó:
- Chị có phải là Nhi?
Nó gật đầu.
Tên nhân viên ấy tiếp:
- Hình như anh ấy có chuyện buồn, anh ấy uống nhiều lắm, chị đưa ảnh về giùm em!
- Được rồi!
Ra đến cửa quán bar, nó dừng lại, lục tìm cái điện thoại của hắn, vừa mở lên đã thấy 2 chữ “pin yếu” và sau đó là “hết pin”.
Cha mẹ ơi, nó đang định gọi cho Khanh tới đem hắn