từ anh?…Hơn bao giờ hết, anh cảm thấy việc anh mất con không đơn giản như trước, sao lúc đó anh không nghe nàng giải thích một lời, sao vội đổ hết những đau khổ, nóng nảy lên nàng, tại sao, tại sao??? Anh lao đi tìm nàng, đi mãi, đi mãi nhưng, thực sự cuối cùng mới nhận ra, anh chẳng biết nàng ở đâu để tìm… nỗi nhớ nàng khiến anh phát điên…
Chương 17: Dưa bở
- “Tổng giám đốc, tài liệu mà anh cần đây ạ!”
Minh nhanh chóng lật từng trang giấy, thi thoảng gật gù: “Ái chà, ghê, thành tích ra phết!”; “Giỏi thế nhỉ?”, “ặc”…Xem tới bức ảnh Uyên cầm súng bắn chim thời trẻ trâu thì anh không thể nhịn cười, nàng cũng nghịch gớm, haha…
-”Thưa anh..”
-”Hả…” Minh giật mình.
- “Nhãn hàng nước hoa, túi xách, loạt sản phẩm làm đẹp của chúng ta sắp hết hạn hợp đồng với người đại diện, nên chọn người mới thay thế hay vẫn giữ những gương mặt cũ ạ?”
-”Tất cả đều mời cô Ngọc làm đại diện.”
-”Dạ?”
-”Ừ, hiện tại Ngọc có
dự án phim với nước ngoài, cũng có chút tiếng tăm trong khu vực rồi, còn về phần trong nước, độ ảnh hưởng của cô ta thì miễn bàn.”
Tên thư kí tỏ vẻ lo lắng cho Minh, lần trước Duy đã chứng kiến ông chủ bị lừa, lẽ nào vẫn không thoát khỏi lưới tình của người đẹp? Hắn chần chừ:
-”Nhưng…cô ta…đã”.
- “Đây là chuyện công việc…À, nhưng nhất định phải sắp xếp quay toàn bộ quảng cáo ở nước ngoài…, chọn nước nào xa xa một chút.”
-”Dạ, em biết rồi.”
-”Tần ấy quảng cáo chắc cũng mất một tháng nhỉ? Lấy danh nghĩa công ty thưởng thêm cho cô ta ba tuần du lịch châu Âu nữa đi!”
-”Vâng, thưa sếp”.
Duy tuân lệnh khá hứng khởi, hắn mắng thầm mình ngu, sếp hẳn có chủ định trong đầu rồi.
Nhìn cái mặt thộn của hắn, Minh cười. Cái con đàn bà xảo quyệt đó xứng đáng được xử từ lâu, nhưng niệm tình cô ta từng mang cốt nhục của anh, nghĩ suy cho cùng, gian trá cũng có thể là do quá yêu anh; vì vậy tạm thời nhân việc công ty tống ra nước ngoài một thời gian cho đỡ làm loạn. Với chiếc áo khoác, anh không quên dặn dò:
-”Cho người theo dõi tất cả các cuộc điện thoại của cô ta, có gì không bình thường thì báo cáo lại cho tôi”.
………………….
Ngọc sung sướng tới phát ngất, lấy bút kí nhoay nhoáy hơn chục hợp đồng, không c
chỉ sướng vì giàu to, mà từ xưa Minh luôn tìm người mẫu nước ngoài làm đại diện, năm nay lại là cô, chẳng phải là anh quá quan tâm tới cô hay sao? Chẳng phải anh muốn bù đắp cho cô sao? Chẳng phải tình yêu của anh dành cho cô ư? Ngọc phá lên, cô cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, sự nghiệp, tình yêu, nhan sắc,…cô đã có tất cả, tất cả.
Chương 18: Gặp lại
Chiếc Lamborghini Veneno phanh gấp rồi dừng đột ngột trước mặt khiến Uyên không khỏi sốc, “Trời ơi, may mắn quá, tý nữa là con chết toi rồi” – chưa kịp thở phào thì nàng đứng tim khi nhìn thấy người đàn ông xuống xe.
-”Có vẻ như em vẫn sống tốt nhỉ?” Minh lấy tay lau vụn bim bim còn dính trên bờ môi đỏ mọng của nàng.
-”Tốt xấu chả liên quan tới anh”. Nàng định đi, nhưng chàng đã kịp nắm lấy đôi tay nhỏ xinh.
-”Sao, anh có việc gì?”
Mặt đỏ bừng, phóng xe điên dại với khát khao được gặp nàng, giờ đây, trước mặt nàng tự nhiên lại đơ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh nói đại:
-”Thì tôi tới nghe em giải thích… ”
‘Hay quá ha, hôm trước người ta đã hạ mình muốn giải thích anh không nghe, giờ muốn nghe ư? Thích mà được à?’Tự ái trong lòng Uyên trỗi dậy, nàng lạnh lùng:
-”Chả có gì cần giải thích, tôi làm đấy, tôi là con quỷ cái đấy, giờ mời anh về cho”.
Minh thẫn thờ:
-”Tôi không tin, em chẳng có lý do gì để làm vậy?”
-”Lý do ư, như người yêu anh nói ý, tôi yêu anh, muốn có anh nên tôi hại chết đứa trẻ đó, nhưng giờ tôi hết hứng, chán anh rồi, mời anh về cho”; đoạn cô móc trong túi lấy sợi dây chuyền đưa lại cho Minh:
-”Nhờ anh gửi cho Ngọc, từ giờ tôi không muốn dính líu gì tới các người nữa, tha cho tôi, biến đi”.
Uyên tức giận bỏ đi, để lại Minh đứng như trời chồng, lòng như dao khứa…
………………………
Ngày qua ngày, ở đường Trần Đại Nghĩa, người ta cũng dần quen với cảnh có một chiếc xe hơi sang trọng cứ đi chầm chậm dõi theo cô gái phía trước. Người con gái ấy thì cứ hồn nhiên vô tư mà chẳng biết gì, đôi lúc, chàng trai trong xe thật khát khao nàng ấy quay lại nhìn chàng một lần, chỉ một lần thôi, cho chàng ngắm cái khuôn mặt nhỏ xinh ấy, có những lúc, nỗi nhớ như tê dại khiến chàng muốn lao ra ôm nàng, hôn nàng, nhưng chàng lại sợ, sợ nàng vùng vẫy, sợ nàng nhắc lại chuyện cũ, sợ nàng ghét chàng…
……………………………..
Reng reng reng…
Tiếng chuông báo hết tiết học, cả lớp nhốn nháo, kẻ bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, kẻ thấy hưng phấn sau một bài giảng bổ ích, có người lại nheo nhéo:
-”Lớp trưởng lên 24 Tràng Tiền đăng kí thi tiếng Pháp cho bọn em đê…”
-”Lại là ta sao? Để ta đạp xe lóc cóc lên đấy mà các em không thấy thương sao?”. Uyên trả vờ nhăn mặt.
-”Thôi mà, đằng nào lớp trưởng chả phải đi đăng kí…hộ bọn em đi mà, đi mà…”. Cả lớp nheo nhéo.
-”Được roài, ta biết roài, cả đời làm lớp trưởng, ai cũng bảo oai phong, thực ra cả đời ta làm thân trâu ngựa mới đúng…huhu…huhu”.
-”Thôi để em hầu sếp”. Lớp phó Nam vừa lên tiếng thì cả lớp được một mẻ cười khúc khích.
-”Các tềnh iu đừng có mà đen tối nữa đi, nhớn rùi mà…ý ta là ta sẽ đèo lớp trưởng lên đó đăng kí cho các ngươi”.
-”Chàng đã có lòng, phận nữ nhi như thiếp làm sao chối từ đây”. Uyên cười cười đùa cợt.
-”Hảo, hảo…”Cả lớp đồng thanh tán thành.
……………………………………..
Minh nhìn đồng hồ, nàng hôm nay tan học muộn quá, chợt có điện thoại từ Duy:
-”Thưa anh, cô Ngọc vừa nhận một cuộc gọi …”
-”Làm sao…” Minh trả lời lấy lệ, sốt ruột ngó vào trong sân trường, vẫn chưa thấy nàng đâu.
-”Dạ…Em…nghĩ…anh nên nghe ạ”
-”Được rồi, gửi luôn cho tôi”.
Chương 19: Ghen
- “Thế nào, nghe nói em đã giải quyết cái nghiệp chướng êm đẹp rồi hả?” Giọng người ở đầu dây cợt nhả.
- “Thằng chó, ăn ốc mà không biết đổ vỏ”.
- “Ăn nói cho cần thận, ai là người chủ động tới tìm tôi, lả lướt trước tôi? Van nài tôi để được vai diễn…”
- “Mẹ kiếp, cốt nhục của mình mà ông không thấy xót xa sao? Ông là người hay là thú vật…”
- “Đừng đạo đức giả nữa, chỉ lừa được thằng người yêu trẻ ranh của em thôi… mà chiêu gắp lửa bỏ tay người của em cũng khá lắm, anh nể nha”. Người đàn ông cười khà khà.
- “Cút…” Ngọc quát lên giận dữ…
Minh nắm chặt tay, lộn ruột, tưởng tượng đã từng đau đớn tột cùng khi nghe tin mất con, hóa ra chỉ một mình anh tiếc thương cho đứa trẻ mà ngay cả bố mẹ ruột của nó cũng chẳng cần nó, chúng biến anh thành trò cười, ‘con này không xử không xong rồi’, đang bực mình anh nhìn thấy Uyên ngồi sau xe một thằng con trai, trông nàng khá là vui vẻ, lòng Minh dấy lên cảm giác không thoải mái chút nào, cảm giác còn tức tối hơn cả cái tin lúc nãy, quả là một ngày đen đủi…
……………………………..
-”Lâu lắm mới lên Tràng Tiền, ăn cái kem cái nhể”. Nam hứng thú.
-”Ông điên à, đang rét chết người đi được”.
-”Thì cứ ăn chứ, mấy khi, ăn kem vị rét nó có cái ngon riêng, tôi mời”.
-”Ừ, cũng được, xong ra bờ hồ chụp vào bô ảnh up lên facebook cho lũ ở nhà chết thèm đê”. Uyên thích thú với ý tưởng của mình.
-”Hay đấy, không hổ danh lớp trưởng, haha…”
Nhìn đôi trai gái cười nói tạo dáng post ảnh mà lòng Minh không yên? Hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong đầu anh? Thằng kia là ai? Hắn có quan hệ gì với Uyên? Sao Uyên vui vẻ khi đi với hắn vậy?…Cuối cùng, không thể chịu đựng được, anh đành làm kẻ vô duyên:
-”Uyên…”. Anh quát lớn.
Uyên giật nảy người, nhận ra là Minh, sợ lại tranh cãi nên bảo Nam về trước, đoạn cô quay lại, quát cũng to chẳng kém:
-”SAO, MUỐN GÌ…”
-”Thằng đi với em là ai? Quan hệ như thế nào? Sao lại đi với nó?”,
-”Là ai biết làm gì!!!”
Bực mình trước thái độ Uyên, Minh đành kéo tay nàng, lôi theo mình:
-”Em đi theo tôi.”
-”Đi đâu…đi đâu…đi đâu…ĐI ĐÂU? Tôi hỏi anh đấy, điếc à…ê….ê”
Minh vẫn không trả lời, nàng dùng hết sức vẫy vùng, rồi ngồi phich xuống đất, nhất định không chịu đi theo. Bí quá, Minh đành bế nàng lên, mặc nàng kêu gào, cầu cứu người đi đường, anh vẫn hiên ngang đi, chỉ cười và giải thích:”Vợ chồng em cãi nhau các bác ạ”…Mọi người ai nấy đều tủm tỉm.
Mở cửa xe, vứt Uyên đánh phịch một phát, thắt dây an toàn cho nàng, Minh mới kịp thở:
-”Trông nhỏ con thế mà khỏe ra phết”.
-”Anh yếu thì có”.
-”Vâng, tôi yếu, em thử rồi à mà biết tôi yếu…”
-”Lưu manh”. Uyên lầm bầm.
-”Eo ôi mặt xấu chưa này”.
Nói rồi, Minh tiến gần lại phía Uyên, tim nàng đập, tim chàng cũng đập, hai bên đỏ bừng, môi chàng chạm môi nàng, kiss một cái rất nhanh, nàng cũng chẳng kịp phán ứng; chàng thanh minh:
-”Đừng có tưởng bở, tôi chỉ ăn nốt hộ em chỗ kem dính trên miệng đấy, người đâu mà ăn xong cứ để phần là sao”.
Uyên ngượng chín cả mặt, Minh cười tủm tỉm. Chiếc xe từ từ chuyển bánh. Nàng được một lúc im lặng vì ngượng, sau lại luôn mồm hỏi đi đâu. Chàng nhìn nàng, quả là đáng yêu, lâu lắm rồi chàng mới cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng đến thế.
Chương 20: Chàng & nàng
Có thể do hỏi nhiều quá nên mệt, cũng có thể cả đời chưa từng được đi trên chiếc xe nào thoải mái và dễ chịu tới thế, được một lúc vặn vẹo, nàng lăn ra ngủ. Anh nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác, đắp vào cho nàng, nhẹ thơm lên chiếc má phúng phính, hồng hào, lòng anh rộn ràng…
Minh và Uyên khởi hành được chừng hai tiếng thì trời bắt đầu nổi cơn dông, bụi bay mù mịt, sấm chớp ầm ầm. Nàng tỉnh giấc, khiếp sợ, cây cối hai bên đường đổ rạp, trời mưa nặng hạt, đường xá lầy lội, chẳng hiểu anh đưa nàng đi đâu mà xung quanh toàn núi rừng thế này? Hình như có bão về, nàng lại bắt đầu lo lắng:
-”Anh đưa tôi đi đâu thế,…đi đâu…Anh định bắt cóc tôi sao…huhu”
Minh đang định quay đầu ra trả lời thì:” Kitsss”.
Gió rít ồ ạt, liên hồi, một chiếc cây bên đường đổ đột ngột, may mà anh phanh kịp, cả hai hú hồn:
-”Tôi không bắt cóc em đâu, em xấu thế này bán ai mua”.
Minh đùa muốn làm Uyên bớt căng thẳng, nàng cũng biết điều không hỏi thêm gì nhiều, để anh tập trung lái xe. Tầm 30 phút sau thì trời tạm ngớt, anh rẽ vào một con đường khá khang trang, căn biệt thự cổ đồ sộ dần hiện lên tráng lệ cùng bể bơi xanh biếc trước mặt. ‘Sao lại có ngôi nhà hoành tráng giữa rừng núi hoang vu thế này, chả nhẽ đây là căn cứ bí mật của bọn chuyên mua gái mại dâm, chã nhẽ…? Lẽ nào mình sắp bị gửi sang Trung Quốc? Campuchia, hay Lào? Trời ơi, cuộc đời mình có cái kết lãng xẹt như thế này sao? Huhu…’. Thấy nàng đăm chiêu toát cả mồ hôi, anh cũng không hiểu chuyện gì, chỉ ôn tồn bảo:
- “Hôm nay mình ở đây”.
‘Hả? Chính xác là mình sắp bị bán làm vợ một lão già nào đó rồi. Làm sao đây? Trong 36 kế, chuồn là thượng sách…’; nghĩ vậy, Uyên lập tức xuống xe toan bỏ chạy. Nhưng nào nàng có thoát khỏi Minh, anh nhanh chóng giữ nàng lại, anh có vẻ rất dứt khoát, nàng càng run, giờ cũng không chuồn được nữa rồi, nàng nhìn thẳng vào mắt anh, van nài nức nở:
- “Tôi xin anh, anh cần bao nhiêu tiền anh cứ bảo, tôi sẽ cố gắng làm lụng vay mượn để đưa cho anh…xin anh đừng bán tôi đi như thế này…huhu”
Minh bật cười phá lên:
-”Chẳng phải đã bảo em xấu không ai thèm mua rồi sao?”
-”Nhưng nhỡ có người mua thì sao?” Nàng tức tưởi.
-”Chắc chắn không ai mua đâu…”
-”Sao anh dám khẳng định, tôi nghe nói chúng rất thích…thích… gái trinh…”. Nói tới đây, Uyên chỉ muốn độn thổ vì nhỡ lời, mặt nàng ửng hồng như trái đào.
- “À, hóa ra em là…trinh nữ à…”. Minh cười nham hiểm.
-”Tôi…tôi…”. Uyên ngập ngừng.
Búng cho nàng một cái vào trán, Minh nửa đùa nửa thật:
-” Ngốc ạ. Có phải em là thủ khoa đại học không thế; chân em có dài tới nách thì bán đi cũng chẳng mua nổi một phần mười cái lốp xe của tôi đâu, …đằng này”, anh nhìn nàng, hồn nhiên phát biểu:”Chân ngắn thế kia mà cũng lo à.”
Nàng bĩu môi, có vẻ giận dỗi nhưng đã thoát khỏi cơn khủng hoảng tâm lý, anh đặt hai bàn tay lên đôi má búng ra sữa của nàng:
- “Đùa thôi, trả tôi cả cái xe tôi cũng không bán em…Đây là nhà tôi, chỉ một lần thôi, xin em đấy, tôi đã nhờ người chuẩn bị đồ, tôi nhớ em, nhớ bóng dáng của em, nhớ mùi vị thức ăn em nấu…”.
Anh ôm nàng vào lòng, ngước nhìn đôi mắt anh, có một vẻ rất thành thật, trong phút giây nàng đã xao lòng, có ý nghĩ muốn ở cùng anh, nhưng nàng lại tự thức tỉnh bản thân:
-”Tôi ác lắm, là con quỷ đó, anh ở với tôi không sợ tôi hại chết à”
-”Chuyện đó là tôi không đúng, lúc đó tôi quá nóng vội, em đừng nhắc lại nữa”, đoạn, anh giữ tay nàng chặt hơn.
-”Tôi muốn về nhà”.
Nàng thì dứt khoát lôi tay anh ra, anh thì cương quyết giữ lấy nàng, giằng co qua lại, nàng mất đà ngã nhào xuống nước:
-”Tôi không biết bơi…”
Nhìn nàng vùng vẫy, anh phì cười:
-”Đồng ý ở lại đây với tôi rồi tôi cho lên”.
Anh làm ra bộ kiêu căng quay đi, nghĩ thầm sung sướng, kiểu gì nàng cũng phải đồng ý ở lại với anh rồi. Nàng không nói gì, cố gắng vẫy vùng, được một lúc, anh ngoảnh lại:
-”Thế nào rồi cô bé, chịu thua chưa?”
Chưa kịp ăn mừng chiến công thì mặt Minh tái mét, Uyên đang chìm dần trong nước, anh vội vã nhảy xuống hồ kéo lấy nàng. Đặt nàng trong lòng rồi búng vào mũi một cái:
-”Dậy đi, tôi đưa em lên bờ rồi đấy, em thắng rồi”.
Nàng không nói.
-”Thôi đừng trả vờ nữa, em bướng thật đấy”
Nàng vẫn không nói gì.
-”Dậy đi rồi tôi đưa về Hà Nội”.
-”Ê, ê…cô bé này…”
-”Ê, không đùa nữa nhá, mở mắt ra mau…”
Nàng vẫn lặng thinh. Minh bắt đầu thấy sợ, vừa làm hô hấp nhân tạo cho nàng, anh vừa gọi tới tấp:
-”Ê, dậy đi em….tỉnh dậy đi mà…dậy đi…đừng làm tôi sợ…tôi xin em đấy” Chương 21: Giá như….
Anh vỗ má nàng liên tục, gọi thất thanh, một lúc, nàng cũng tỉnh, nàng yếu ớt, liên tục kêu rét, nước mắt giàn giụa, nàng cứ thiêm thiếp rồi lại tỉnh, toàn thân ướt sũng, chân tay nàng lạnh toát còn đầu lại nóng hầm hập. Mở điện thoại gọi xe cấp cứu thì mới nghĩ ra
Đến trang: