-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
nấu ăn là anh mãn nguyện rồi. Cái cách nàng ngậm cái muôi, nhấp nhấp thức ăn thử xem đã vừa chưa, Minh nhìn mà chỉ muốn cắn cho một cái, người anh rạo rực, tim như muốn nhảy qua khỏi lồng ngực, nhưng hễ Uyên quay người lại là như phản xạ, Minh lại cúi đầu vào máy tính gõ gõ…làm ra vẻ rất bận rộn.

Từ ngày Minh tới, Uyên cũng vui hẳn lên, chính nàng cũng hay xem giờ, mong ngóng từng hồi chuông để hết tiết học. Hết buổi học là nàng ba chân bốn cẳng chạy đi mua thức ăn qua nhà Ngọc, đôi lúc quay lại nhìn Minh chăm chú làm việc, Uyên nhận ra là Minh rất đẹp trai, vầng trán cao, ở anh có nét phong trần, hào hoa của một người đàn ông. Cái hoàn cảnh mỗi ngày như này làm nàng đôi khi nghĩ tới thật giống đôi vợ chồng trẻ, vợ nấu cơm, còn chồng tuy bận nhưng vẫn ngồi trong bếp làm việc để được gần vợ. Có những lúc, trái tim nàng đã loạn nhịp, lần loạn nhịp đầu tiên trong đời, thật trớ trêu, Uyên thầm trách:”Trái tim khốn nạn, sao bao nhiêu người khác mày không đập mà giờ đứng trước Minh mày lại đập chứ? Đập đập thì có ích gì? Minh là của Ngọc”. Uyên cố hít thở sâu, nhắc nhở người đàn ông trước mặt là người yêu của bạn mình, rằng mình cũng chẳng xứng với đại gia như anh ta, rằng Uyên phải kiềm chế tình cảm đó, nếu không nàng sẽ trở thành loại người không ra gì. Mỗi lần Uyên về, Minh cũng nhanh nhẹn cất đồ, lên tầng thượng hít thở, đợi thấy xe của Ngọc, cho cô ta thời gian dọn cơm rồi đủng đỉnh xuống nhà bấm chuông.

Hàng đêm, Ngọc vẫn soi mình trong gương, thầm cầu mong những vết cào cấu lần đó của lão đạo diễn mau khỏi, cả tháng nay cô đã phải nói khéo rằng đi quay phim từ sáng sớm nên mệt, nhằm để Minh không đòi hỏi chuyện ấy. Tự bôi thuốc mà Ngọc xót xa, cũng may là Minh tâm lý nên cô mới không bị phát giác, cô diễn quá giỏi nên đã coi thường mất tài diễn xuất của người khác rồi. Cô không biết rằng, có một thứ tình cảm cứ lớn dần, lớn dần theo ngày tháng- ngay trong căn bếp của mình!

Chương 13: Lời tỏ tình

Một buổi chiều nắng đẹp, chẳng thèm nghe người ở đầu dây điện thoại giải thích, Minh cúp máy, đi vào bếp:

-”Ngọc hôm nay ở lại ăn liên hoan cùng đoàn vì phim đã đóng máy.”

Uyên run cầm cập, từ lần ở làng Mộc Lan thì đây là lần thứ hai nàng đứng cạnh Minh sát như vậy, anh lại còn cố tình ghé sát vào tai nàng như để trêu ngươi, chả nhẽ Minh biết Uyên có cảm giác với anh nên cố tình thử nàng, xem nàng có thực là người bạn tốt của Ngọc không? “Okie, cứ thử đi, dù thế nào tôi cũng chả thèm thích anh đâu”. Nghĩ ngợi vẩn vơ, Uyên để con dao xén vào tay mình lúc nào không hay, nàng chưa kịp kêu đau thì cái người đó đã xót xa cầm lấy tay nàng mút mút. Khoảng khắc ấy, người Minh như tê dại, anh quá gần nàng, mùi thơm trên cơ thể nàng khiến anh choáng ngợp, anh không chỉ muốn mút tay nàng, mà con muốn ôm nàng vào lòng, ăn tươi nuốt sống luôn cả nàng. Dục vọng tràn ngập, mặt anh cũng đỏ bừng, cúi xuống, bờ môi anh chạm vào môi nàng, nàng như quên mất lí trí, bị anh mê hoặc… nhưng chỉ trong vài giây, nàng đã lấy lại bình tĩnh, đẩy anh rồi vội chạy ngay ra khỏi nhà. Uyên vừa chạy, nước mắt vừa rơi, nàng khóc vì nàng khinh, nàng căm giận chính bản thân mình, sao nàng có thể làm vậy với người bạn tốt, tạo công ăn việc làm cho mình chứ? Đáng nhẽ nàng không được cho anh cầm tay ngay từ đầu chứ? Cảm giác tội lỗi dày vò nàng, nàng chỉ biết chạy, chạy và chạy,..

Minh đuổi theo Uyên, túm lấy tay nàng. Nàng vùng vằng định bỏ chạy nhưng anh ôm chặt lấy nàng, đợi nàng bình tính hơn một chút, anh mới thổ lộ:

-”Tôi thích em!”

Lời nói ngọt ngào Uyên có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, nhưng sao nghe câu ấy cô thấy căm phẫn tức giận, tát anh một cái như trời giáng:

-”Thằng khốn nạn! Anh là người yêu của Ngọc đấy!”

Minh chua xót:

-”Chuyện của tôi và Ngọc dài lắm, nhưng với tôi thì chuyện ấy đã chấm dứt vài tháng trước rồi!”

-”Vâng, anh thích tôi ư? Giả như giờ tôi và anh yêu nhau, sau này anh có hứng với một người khác thì anh cũng bảo anh thích cô ta và bảo rằng tôi và anh chấm dứt ư? Anh là loại gì hả?”

Uyên nhìn Minh, cái nhìn đầy nghiêm túc, oán trách, nàng tự nhủ chính nàng cũng thích anh mất rồi, làm gì có tư cách mà mắng anh, thà rằng cứ để nàng thích anh đơn phương, nàng sẽ chôn chặt trong đáy lòng, chỉ cần được gặp anh hằng ngày, biết anh vẫn hạnh phúc là đủ rồi, giờ đây nàng phải làm sao? Có lẽ cuối tháng nàng sẽ xin nghỉ việc chăng? Uyên quay đầu bước đi, Minh đứng sững sờ, biểu cảm của Uyên – nếu không có chút gì rung động với anh, liệu nàng có như vậy?”Tôi sẽ đường đường chính chính hẹn hò và yêu em, rồi em sẽ hiểu!”, nghĩ vậy, anh rút điện thoại, nhắn tin cho Ngọc, cái tin nhắn mà nhẽ ra anh phải gửi từ lâu rồi mới phải:”Mình chia tay đi.”

Chương 14: Rạn nứt

Chưa kịp ăn mừng đóng máy bộ phim, Như Ngọc đã chết lặng khi nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử; linh tính bất an, Ngọc bỏ bữa, cô nhanh chóng đến bệnh viện gần đó, kết quả chẳng như cô mong đợi, em bé được ba tháng hai tuần tuổi. Ngọc khóc ròng, lo lắng đến toát cả mồ hôi, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho cha của đứa trẻ trong bụng mình, đợi chờ…

Chẳng còn tâm trí mà liên hoan, cô lái thẳng xe về, trong lòng rối bời. Một ngày đầy bất ngờ, cô cũng không thể ngờ rằng, cô được chứng kiến toàn bộ cảnh ôm ấp nồng thắm của người yêu, nhưng lại không phải với cô – mà với cái đứa cô thuê làm giúp việc nấu ăn kia? Mặt nóng bừng, giận dữ, không kìm nổi bình tĩnh; toan xuống đánh nhau một trận thì chuông điện thoại kêu; nhận được hai tin nhắn, một tin: “Mình chia tay đi” và tin kia chỉ một từ, ba chữ:”Phá”. Tổng cộng, chỉ vỏn vẹn 5 chữ, chỉ 5 chữ thôi mà làm cô cảm giác như mình đang xuống địa ngục. Không phải là cô chưa từng nghĩ việc đổ thừa cho Minh, nhưng cô lo sợ, nếu đẻ con ra mà không giống anh, rồi ngày nay khoa học phát triển, chỉ cần 1 sợi tóc thôi cũng đủ tố cáo cô. Đang lúc mọi thứ quay cuồng thì Uyên gọi điện tới:

-”Ngọc à, hết tháng này mình xin nghỉ làm nhé, lịch học của mình bận quá…!”

Ngọc không buồn nghe hết. “Lẽ nào nó đã lên kế hoạch dụ dỗ anh những lúc mình không có nhà? Nó đã nói những gì với anh? Con yêu tinh đó đã cho anh ăn gì?” Ngọc dường như phát điên, cô kêu gào, cô chửi rủa:”Ba năm cấp 3 là chưa đủ hay sao? Tại sao vẫn tiếp diễn, tại sao, tại sao? Không, mày không thể làm thế Uyên ạ, tao không cho phép, con chó chết, tao sẽ chiến đấu tới cùng, mày không thể cướp đi anh Minh.” Thao thức không thể ngủ, suy đi tính lại, cuối cùng Ngọc cũng đợi được tới 4h chiều, cô nhắn tin cho Uyên:”Bạn tới đi, ăn liên hoan buổi cuối, dạo này mình cũng bận quá, hôm nay chúng mình hàn huyên tâm sự” rồi dùng sim khác nhắn cho Minh:” Em đây, hôm qua em để quên máy ở trường quay, nhớ anh quá, chiều nay qua sớm nhé, em chiều… xxx”.

- “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, xong việc anh qua”. Minh trả lời.

“Em mong là chúng ta không bao giờ nhắc tới chuyện đó, anh là của em, chỉ của em thôi”. Nghĩ vậy, Ngọc cười phá lên, đoạn cô dậy trang điểm, nhìn thẳng vào gương, thù hằn, đừng hòng ai lấy đi cái gì của cô cả.

-”Tới sớm hơn tớ tưởng?”

-”Ừ, tớ hết tiết học nên qua đây luôn, sao bạn không đóng cửa?”

-”À, anh Minh tới đây bây giờ” Nhìn sắc mặt Uyên thay đổi khi nhắc tới Minh mà Ngọc chỉ muốn tát cho vài phát, nhưng cô cố nhịn, tươi cười:” Mình tranh thủ vừa nấu ăn vừa trò chuyện nhé, bạn dạy mình vài tuyệt chiêu đi.”

Đôi bạn rất vui vẻ, Ngọc đòi Uyên dạy cho cách tỉa rau quả, cho tới khi nghe thấy tiếng cạch cửa, biết là Minh về, cơ hội đã tới, cô liền cảnh cáo nhẹ:

- “Mày đừng mong cướp bất cứ thứ gì khỏi tay tao, con chó.”

Uyên chưa kịp nói gì thì Ngọc đã dùng tay xô đổ hết bát đũa trên bàn, nắm lấy đầu dao mà Uyên đang cầm, gào thét nức nở:

-”Mình xin bạn, đưng làm thế, mình biết bạn thích anh Minh, bạn hận mình, nhưng đứa trẻ không có tội”.

-”Bạn làm sao vậy?”

Uyên cố rút dao ra khỏi tay bạn, Ngọc xô đổ chiếc bàn, tự để người trượt ngã ra đằng sau. Lúc Minh vào thì mọi chuyện đã quá muộn. Uyên đứng như trời chồng với con dao nhỏ giọt, Ngọc nằm dưới đất, máu lênh láng khắp sàn nhà, anh vội bế Ngọc lên, cô thở gấp, rất yếu, giọng thì thào:”Anh ơi, cứu lấy con của hai đứa mình…” rồi ngất lịm. Minh nhìn Uyên, cái nhìn làm nàng lạnh cả sống lưng, ánh mắt trừng tức giận, đoạn, anh vội bấm số gọi xe cấp cứu.

Chương 15: Sự đau lòng của bà mẹ

Nghe lời bác sĩ mà lòng Ngọc mừng khấp khởi, mọi việc đều thành công đúng như cô toan tính, bây giờ chỉ cần diễn tốt phần còn lại. Nước mắt bắt đầu trào ra, Ngọc thảng thốt:

-”Em xin lỗi, em xin lỗi, tại em không tốt, em là mẹ không ra gì nên mới không giữ được con của chúng ta”.

-”Thôi, không phải lỗi của em, đừng tự trách mình”.

Minh an ủi, anh quay đi, rơm rớm, có ai ngờ ngày anh biết là mình sẽ được làm cha cũng là ngày anh mất đứa con của mình. Uyên đứng ngoài cửa cũng phải rơi nước mắt, khóc vì thương Minh, khóc vì đứa trẻ tội nghiệp khi chính mẹ nó không cần nó, khóc vì chính nàng- nạn nhân trong vở kịch tự biên tự diễn của người bạn tốt; thoáng nhìn thấy Uyên, Ngọc vùng vẫy, gào thét:

-”Trả con lại cho mình, trả con lại cho mình, đứa trẻ là vô tội mà, sao bạn lại làm như vậy? Bạn có thù oán gì thì trút lên mình, sao lại trút lên con mình?”

Ngọc đập tan cả ống nước đang truyền, cả người ngã nhào xuống đất, cô dùng mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh, toan tự tử:

- ” Để tôi chết đi, người làm mẹ vô dụng như tôi thì sống làm gì hả trời, con ơi, cho mẹ theo con với…Các người đừng cản tôi…để tôi đi”.

Phải khó khăn lắm Minh mới giữ được Ngọc, anh ôm chặt cô vào lòng để y tá tiêm thuốc an thần. Chứng kiến những thước phim sống động ấy, Uyên chỉ biết cười khẩy, nàng nghĩ nhất định năm nay nếu cái tên Như Ngọc ứng tuyển vị trí nữ diễn viên xuất sắc nhất, nàng sẽ không phân vân mà bầu cho bạn mình một phiếu. Đợi Ngọc đi vào giấc ngủ, dường như không kiềm nổi bình tĩnh; mọi bực tức, đau khổ, Minh đều trút hết lên Uyên:

-”Cô là con quỷ chứ không phải là người nữa, đứa trẻ thì có tội gì?”

-”Nếu anh có thể…hãy nghe tôi giải thích…”

Uyên lấy hết can đảm, cố gắng, tính nàng trước giờ không bao giờ thèm phân bua thiệt hơn, hiền thì hiền thật, nhưng cũng là cô gái tự trọng rất cao; ai hiểu như thế nào, mặc kệ; ai cần nàng, nàng tới, ai không cần, nghĩ xấu về nàng, thì thôi. Duy chỉ có trước mặt Minh, nàng muốn phá lệ một lần; ấy vậy mà nàng đã bị dội gáo nước lạnh:

-”Tôi không muốn nghe gì cả, em về đi”.

Minh chua xót, Uyên nhìn Minh, thờ dài, lặng lẽ bước đi. Anh đứng nhìn bóng dáng cô khuất dần, khuất dần…

Minh ở lại bệnh viện với tư cách người thân của Ngọc. Đầu óc anh không lúc nào là thanh thản, có những phút giây anh đã hối hận, tại sao lúc ấy anh lại không cho Uyên nói, không để nàng giải thích, anh còn lạ gì tính Ngọc, anh đã bị cô ta lừa bao nhiêu lần rồi? Nhưng anh lại gạt đi ngay, nhìn sự đau khổ của Ngọc khi nãy, làm sao mà cô ấy có thể diễn được tới như thế, vả lại, kể cả cô ấy có diễn đạt, thì người ta nói hổ dữ cũng chẳng ăn thịt con, huống chi lại là cốt nhục của anh và cô…làm sao cô có thể tổn hại tới chính con của mình? Minh nhìn Ngọc, anh thấy cô ấy đáng thương, nhưng đó chỉ là sự thương hại, tình cảm của anh đã dành trọn cho một người khác từ lâu? Nhưng anh cũng không thể nhẫn tâm nói lời chia tay khi cô đang trong tình trạng nguy hiểm như này. Và còn Uyên…

-”Anh …”

Một bàn tay khẽ nắm lấy tay Minh trong lúc anh đang miên man suy nghĩ.

-”Em đừng buồn, em còn trẻ, tương lai em vẫn có thể có con”

‘Tại sao anh ấy không nói là tương lai hai đứa vẫn có thể có con mà là tương lai mình?’ Ngọc lo sợ, chả nhẽ anh định rời bỏ cô trong một ngày không xa? Tại sao chứ, anh thích Uyên, thì giờ nó đã bị cô biến thành con ác thú rồi cơ mà? Không cam lòng, Ngọc đành cố gắng diễn nốt vở kịch của mình, cô muốn một kết thúc hoàn hảo cho mọi chuyện. Nước mắt lã chã, Ngọc nhỏ nhẹ, yếu ớt tâm sự với người yêu.

Chương 16: Diễn viên tài năng

- “Uyên là người hiếu thắng, ham làm vật chất; đợt trước bạn ý có nhờ em, muốn yêu mấy người giàu để đổi đời, em cũng không ngờ bạn ý lại nhắm vào anh, tán tỉnh anh… ”

“Mấy tháng gặp người đó, cả một câu trò chuyện riêng tư cũng không, vậy nàng tán tỉnh anh như thế nào? Giả sử nàng có tán đổ anh rồi, sao anh tỏ tình còn chối bỏ, khiến anh tan nát?” Vì cú sốc quá lớn mà Ngọc phải chịu, Minh muốn nhẫn nhịn, muốn cho cô dưỡng sức mà bỏ qua chuyện cũ, nhưng những lời cô nói làm anh như nổ tung, quả thật thương trường hiểm ác cũng chẳng rắc rối bằng đàn bà. Không thể kìm nén, Minh ôn tồn hỏi Ngọc, giọng anh nhẹ nhưng đầy uy nghiêm:

-”Biết cô ấy có thể quyến rũ người yêu em, sao em còn thuê người ta nấu ăn thay, em không sợ mất người yêu ư?”

Ngọc hoảng sợ, “Vậy là con ranh đó đã hớt lẻo cho anh ư, con khốn nạn, nó đã kí hợp đồng, đã ngậm tiền của mình mà còn dám láo”. Ngọc giận sôi máu, may mắn thay, cô đã nhanh chóng trấn tĩnh mình, giận dữ là chỉ có hỏng việc, cô thở gấp, yếu ớt, nắm chặt bàn tay Minh:

-”Hoàn toàn là Uyên bịa đặt…Đó không phải sự thật, không phải, không phải…từng bữa cơm là tình cảm yêu thương của em, con người bạn ấy không đơn giản, xin anh hãy tin em một lần, xin anh …xin anh…”

Ánh mắt Minh làm Ngọc bất an, cảm thấy anh vẫn chưa tin cô hoàn toàn, Ngọc đau khổ, mếu máo:

-”Cũng vì em nhẹ dạ nên con mới phải chịu thiệt, nếu giờ phút này anh mà không tin em thì em sống còn ý nghĩa gì… “.

Nỗi đau của một người đàn bà chịu nhiều tổn thương được Ngọc diễn đạt hơn bao giờ hết:” Con ơi, con thì bỏ mẹ, giờ bố con cũng nghi ngờ mẹ, mẹ phải làm sao hả, con về nói cho bố con biết sự thật đi, rằng con đã phải ra đi đau đớn như thế nào…nếu không, thì cho mẹ theo với đi, cho mẹ bớt cô đơn…”

-”Nằm xuống nghỉ đi, anh tin em.”

Nghe được câu nói của Minh, Ngọc khấp khởi mừng thầm. Cố nấc thêm vài tiếng cho chân thật rồi làm ra vẻ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài; Ngọc đoán chắc giờ này Minh đang nhìn cô với đầy yêu thương, xót xa cho người phụ nữ của mình, những chuyện khủng khiếp cô phải chịu, anh sẽ mãi quên đi con người xấu xa của Uyên và bên cô không rời…”Cô cũng không ngờ bản thân lại tài năng tới vậy.

……………………………………..

Minh vội vã rời bệnh viện. Quá choáng váng, ngày xưa xem phim nước ngoài anh rất khâm phục diễn viên của họ và thường dè bỉu nền điện ảnh nước nhà…Hôm nay, tận mắt được chứng kiến, anh mới biết mình sai lầm, thì ra đất nước Việt Nam còn có rất nhiều nhân tài, quá chân thực, quá sống động, nếu không phải anh đọc được cái bản hợp đồng giấy trắng mực đen thì cảnh này sẽ lấy của anh bao nhiêu nước mắt cùng sự cảm thông đây? Và người con gái anh yêu, chắc chắn cô ấy sẽ chịu thêm một tội danh lừa gạt nữa, cũng rất có thể thêm một tá lời sỉ vả

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Truyện cười bựa: Ván Bạc Cỏn Con

Tựa light novel Sakurako-san no Ashimoto ni wa Shitai ga Umatteiru sẽ có phiên bản anime

Thêm bộ ảnh poster chính thức của Avengers: Age of Ultron

Tựa light novel Sakurako-san no Ashimoto ni wa Shitai ga Umatteiru sẽ có phiên bản anime

Dàn seiyuu bổ xung của series anime Shinmai Maou no Testament được công bố

Tựa light novel Sakurako-san no Ashimoto ni wa Shitai ga Umatteiru sẽ có phiên bản anime

Dàn seiyuu bổ xung của series anime Shinmai Maou no Testament được công bố

TAG:

The Soda Pop