Old school Swatch Watches
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện cười bựa
Võ Tòng đánh hổ trên núi Cửng Dương

Võ Tòng đánh hổ trên núi Cửng Dương



- Chuyên mục: Truyện cười bựa
- Lượt xem:
khá nhàn nhã, phong lưu, chỉ mỗi tội cái máy bay đã hơi cũ nên tối nào cũng phải vật ra hì hục bảo dưỡng khiến nhiều lúc Tòng cũng hơi mệt.

Hôm ấy, Võ Đại vừa đi chợ về, chưa kịp đặt cái thùng bánh bao xuống thì vợ hắn đã ôm chầm lấy từ phía sau, hôn rối rít lên má, lên cổ hắn.

- Kìa em, anh vừa đi làm về mệt, cho anh khất đến mai nhé?

- Anh yêu, em có cái này cho anh, uống vào rồi, sẽ không bao giờ anh phải khất em nữa, có khi sung mãn quá, em còn phải khất lại anh ấy chứ.

- CLGT?

- Đây là thuốc cường dương nhãn hiệu “Đại bác 12h”. Uống cái này vào lúc nào của anh cũng như đại bác, kim luôn chỉ 12h, hiệu quả kéo dài liên tục trong 12h luôn. Uống ngay đi anh, nếu hiệu quả, đêm nay mình sẽ nghỉ làm bánh, mai cho anh nghỉ đi chợ luôn để ở nhà tận hưởng công dụng của thuốc.

Nghe vợ nói vậy, Võ Đại cầm luôn chai thuốc tu ừng ực. Nhưng chưa uống hết nửa chai, mắt hắn đã trợn ngược, trắng ởn, bọt mép sùi lên và máu tươi ộc ra thành dòng từ mũi. Võ Đại gục xuống tức thì, mắt vẫn không nhắm. Lúc này, Tây Môn Khánh mới từ trong nhà đủng đỉnh bước ra:

- Đã bảo là thuốc này cực nhanh mà em không tin. Thấy chưa? Không đến 10 giây là hắn nghoẻo rồi.

- Bây giờ làm sao với cái xác này hả anh? Em sợ lắm, Võ Tòng mà biết, hắn sẽ giết em mất.

- Em yên tâm, mọi việc hãy để Tây Môn Khánh này lo. Giờ việc của em là tắm rửa sạch sẽ, dọn dẹp giường chiếu thơm tho để đêm nay mình liên hoan. Cái thằng Võ Tòng thối chân đó còn đang bận lái máy bay bà già, sao hắn biết được, mà đến lúc hắn biết thì anh trai hắn đã xanh cỏ rồi, chả còn bằng chứng gì nữa. Cứ yên tâm mà hứng chịu cơn cuồng dâm của anh, cưng ạ. Khà khà khà….

Mấy hôm nay, không hiểu sao Võ Tòng cứ thấy lòng mình nóng như lò vi sóng, đứng ngồi không yên. Linh cảm có chuyện chẳng lành xảy ra với anh trai mình, Tòng lẳng lặng về quê xem tình hình thế nào. Đúng như dự cảm của Tòng, vừa bước vào nhà, chân hắn đã khuỵu xuống khi thấy ảnh Võ Đại trên bàn thờ, khói hương nghi ngút. Bên cạnh vẫn còn vòng khăn tang treo hờ, để dành cho Tòng. Võ Tòng lặng người nhìn di dảnh của anh rất lâu, bởi ánh mắt của Võ Đại trong ảnh có điều gì đó rất u uất, như muốn mách bảo với Tòng rằng anh của hắn chết oan uổng lắm.

Lúc này, Phan Kim Liên mới từ trong nhà bước ra, kêu khóc thảm thiết:

- Chú Tòng ơi, khổ thân anh chú quá, ra đi đột ngột không kịp trăn trối gì, ối giời đất ơi… giờ tôi biết sống sao đây…

Võ Tòng tức giận lao đến túm cổ chị dâu rồi gằn lên:

- Nói, nói mau, tại sao anh tôi chết? Ai, ai giết anh tôi?

- Thượng…Thượng… Mã Phong – Chị dâu hắn trả lời trong hoảng loạn.

- Thượng Mã Phong là thằng nào? Sao nó lại giết anh tôi? Anh tôi có thù oán gì với nó? Nói đi, thằng đó đang ở đâu để tôi đến chém chết cmnl.

- Không phải, chú chưa hiểu rồi. Hôm đó anh chú đi uống rượu ở sinh nhật bạn về, tới nhà vẫn nồng nặc mùi rượu lại đi tắm ngay, tắm xong leo lên giường đòi chiến đấu, chị đã bảo là đang say rượu thì đừng làm sẽ nguy hiểm nhưng anh chú không nghe, cứ cố tình gây chiến, mới dập dìu được vài nhịp thì đã thấy trợn mắt há hốc mồm lên, rồi đi luôn. Cái đó gọi là Thượng Mã Phong. Trời ơi, chồng ơi là chồng, cả tháng không cái nào đến lúc làm được cái thì lại lăn ra chết, ối giời ơi là giời.

Võ Tòng không nói gì, lẳng lặng bỏ đi. Hắn không tin đó là nguyên nhân cái chết của anh trai hắn. Anh trai hắn trước giờ hiền lành, rượu chè không mấy khi uống, với lại chả mấy khi anh ấy đi sinh nhật bạn, bạn có mời thì toàn từ chối, nói dối là có việc bận vì đi sợ tốn tiền mua quà. Hơn nữa, anh trai hắn yếu sinh lý, trước giờ toàn lẩn tránh trách nhiệm với vợ chứ làm gì có chuyện chủ động gạ gẫm. Vì thế lý do mà chị dâu hắn đưa ra để lý giải cho cái chết của anh hắn là không thuyết phục. Võ Tòng này quyết tìm ra sự thật, không thể để anh mình chết không nhắm mắt vậy được.

10h khuya, mưa phùn rả rích. Con đường mòn ngoằn nghoèo dẫn ra nghĩa địa của làng đã vắng lại càng vắng vẻ hơn. Những con gió rít lên từng hồi như tiếng khóc than ai oán phát ra từ những ngôi mộ thấp thoáng xa xa càng làm cho con đường này thêm vẻ lạnh lẽo, ghê rợn một cách đáng sợ. Thế nhưng trên con đường ấy, vào cái giờ khuya khoắt ấy, có một bóng người đang hối hả cất bước. Ông ta đi rất vội như thể đang có chuyện gì gấp gáp, hoặc cũng có thể ông ta sợ ma quỷ, sợ cái không gian u ám ghê rợn này nên cố đi thật mau. Đang phăm phăm bước, chợt lão giật thót mình khi thấy trước mặt mình lù lù một bóng đen. Lão hoảng quá nhưng chưa kịp hét lên thì bóng đen đó đã lên tiếng trước:

- Ông có phải là Lâm Đồn, đại phu giỏi nhất huyện này?

- Phải, chính là ta. Ngươi muốn gì?

- Ta muốn ông giúp ta một việc, ngay bây giờ.

- Bây giờ thì không được, vì ta đang phải đi sắp cỗ, hôm nay là giỗ cụ nội bên ngoại nhà ta.

Bóng đen đó không nói gì, chỉ từ từ rút ra thanh gươm sáng loáng kề lên cổ vị đại phu rồi gằn giọng:

- Ta nói lịch sự, nhẹ nhàng mà ngươi không nghe à, thế có muốn giỗ cùng ngày với cụ nội bên ngoại nhà ngươi không?

Vậy là đúng nửa đêm, trong mưa phùn, gió rít, ở giữa nghĩa địa mênh mông có hai bóng người hì hục đào bới. Lát sau, một chiếc quan tài được đưa lên mặt đất, lắp quan tài bung ra và mùi hôi thối bốc lên. Cái xác mới chôn được khoảng một tuần, dù vẫn còn giữ được hình dạng nhưng đã trương phềnh và bắt đầu phân hủy, đâu đó ở tai, ở mắt, ở mũi đã có lác đác những con dòi ngọ nguậy đục khoét.

Hai người chăm chú quan sát cái xác, rồi vị đại phu cất lời:

- Anh bạn trẻ nhìn đi, rất nhiều vệt máu ộc ra từ miệng, mũi, mắt và tai của người chết, như vậy có thể khẳng định người này chết vì bị đầu độc. Còn đầu độc bằng loại độc dược nào thì tôi phải lấy một phần thịt từ xác của người chết để phân tích thì mới kết luận được.

- Liệu ông có thể kiểm tra giúp xem có khả năng người này chết vì Thượng Mã Phong hay không?

- Không thể nào. Bởi những người chết vì Thượng Mã Phong, chim của họ sẽ luôn ở trạng thái cương cực đại, kể cả khi đã chết và chôn sâu dưới đất hàng tháng trời thì chim vẫn cứ cương như quả dưa leo, thậm chí có người như quả bí đao. Còn người này, anh nhìn đi, chim bằng quả ớt thế này thì Thượng Mã Phong thế éo nào được.

- Ok, vậy kiểm tra cho tôi ngay xem anh tôi đã chết vì độc dược gì.

Sau một hồi hí hoáy kiểm tra phân tích, Lâm Đồn đại phu mới tiến lại phía Võ Tòng rồi nói:

- Đây là loại chất kịch độc, rất hiếm với cái tên hóa học là Nát-ri cờ-lo-rua sun-phua Ibrahimovic. Loại này thường được tìm thấy trong các mẫu hoa quả và rau cỏ của Trung Quốc nhập lậu vào Việt Nam cũng như trong một số mẫu vắc-xin dùng để tiêm cho các bé thời gian gần đây. Và…

- Và sao?

- Thuốc này rất đắt, và là thuốc cấm, ở huyện này, chỉ một người duy nhất có thể có được loại độc dược này…

- Là ai?

- Tây Môn Khánh. Nhưng, ta có lời khuyên với anh bạn trẻ như thế này. Dù là khi anh đã biết chính xác Tây Môn Khánh là thủ phạm, anh cũng không nên thưa kiện hắn, vô ích thôi, bởi tất cả các quan từ lớn đến bé ở huyện này đều phải nể sợ hắn, anh đấu với hắn, người thiệt thòi sẽ là anh. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Giờ đã xong việc rồi, tôi có thể về sắp cỗ cúng cụ nội bên ngoại của tôi được chứ?

Võ Tòng móc trong ví ra 50 đồng đưa cho Lâm Đồn đại phu rồi nói:

- Đa tạ đại phu rất nhiều. Xin gửi đại phu chút ít gọi là quà của Võ Tòng chúc mừng ngày giỗ cụ nội bên ngoại nhà đại phu.

Thế rồi suốt cả mấy ngày sau đó, Võ Tòng âm thầm theo dõi Tây Môn Khánh, hắn đã lờ mờ đoán ra sự việc và tin rằng, chị dâu hắn có nhúng tay vào vụ này. Chỉ cần chứng minh được rằng hai người này có quan hệ mờ ám với nhau thì mọi việc coi như đã sáng tỏ.
Sáng nay, Tây Môn Khánh ăn mặc khá bảnh bao và ra khỏi nhà rất sớm. Lập tức, Võ Tòng bám theo; được một đoạn thì thấy Tây Môn Khánh đi vào trong nhà nghỉ Đồn Len. Võ Tòng vẫn ở ngoài tiếp tục quan sát. Khoảng 10 phút sau thì thấy chị dâu hắn xuất hiện trước cửa nhà nghỉ. Ả vờ ngó nghiêng một tí rồi cũng rất nhanh chui tọt vào trong.

Chỉ chờ có thế, Võ Tòng lập tức tiến vào và hỏi thằng lễ tân:

- Chị gái vừa rồi lên phòng bao nhiêu đấy em?

- Dạ, 609 anh ạ.

- Cảm ơn em, anh lên đây.

- Ơ, thế là three-some hả anh?

Mặc cho thằng lễ tân ngơ ngác. Võ Tòng bấm thang máy và đi lên. Đứng trước cửa phòng 609, nghe thấy những âm thanh thảm thiết phát ra từ bên trong, rồi lại nghĩ tới hình ảnh anh trai mình phải chết hộc máu mồm, máu mũi, máu tai, toàn thân Võ Tòng như run lên vì giận dữ. Hắn lấy hết sức đạp cái “Rầm”, cánh cửa bung ra. Trên giường, chị dâu hắn và Tây Môn Khánh không mảnh vải che thân, đang quằn quại như bị bệnh dại. Cả hai chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì Võ Tòng đã lăm lăm thanh gươm sáng loáng trên tay rồi lao tới. Tòng dồn cả sức lực và sự căm hận lên thanh gươm rồi đâm mạnh xuống. Lưỡi gươm đi xuyên qua giữa hai khe mông của Tây Môn Khánh, chẻ đôi luôn chim của hắn rồi đâm thẳng vào mồm chị dâu, đâm xuyên cả xuống đệm, máu chảy loang đỏ hết cả ga giường. Chỉ một nhát đâm, Võ Tòng đã giết chết đôi gian phu dâm phụ, đòi lại công bằng cho người anh trai xấu số của mình.

Rồi Võ Tòng chặt đầu Tây Môn Khánh và chị dâu mang về thắp hương trên bàn thờ của anh trai. Xong xuôi, hắn ra nha huyện đầu thú. Võ Tòng lập tức bị cùm tay chân và bị tống giam, chung buồng với một tội nhân khác. Vừa thấy Võ Tòng vào, người đó đã hỏi han bắt chuyện:

- Trông anh bạn này có vẻ lương thiện, mặt mũi sáng sủa hơn người, sao lại đến nỗi phải bị giam cầm nơi đây?

- Cảm ơn cụ đã quan tâm, Tòng đây vì trả thù cho anh trai nên bất đắc dĩ phải xuống tay giết người thôi ạ. Thế còn cụ? Cụ già thế này rồi mà sao vẫn còn bị tù tội thế này?

Nghe Võ Tòng hỏi thăm, ông lão rơm rớm nước mắt nghẹn ngào:

- Cụ phạm tội hiếp dâm con ạ.

- Cụ hiếp ai ạ?

- Em gái vợ. Nhưng lỗi không phải ở cụ, tại nó, nó gạ đòn và mời chào cụ trước. Cũng hiếp trót lọt được vài lần rồi, đến lần thứ 4 thì bị bố vợ bắt quả tang và phải vào đây. Hi vọng họ nể tình cụ già yếu mà xét xử nhẹ tay, cho cụ về sớm để cụ còn hiếp dâm tiếp.

Ở trong tù, Võ Tòng mới thấu hiểu được giá trị của sự tự do. Cả ngày quanh quẩn trong bốn bức tường với xiềng xích lủng lẳng cả chân lẫn tay khiến Võ Tòng muốn phát điên. Cơm ăn thì ngày 3 bữa nhưng đầu bếp ở đây nấu ăn kém nên các món ăn khá đơn điệu. Buổi sáng thường chỉ được một cái bánh mì ba-tê, cùng lắm có thêm cốc sữa. Buổi trưa thì cơm rang dưa bò, buổi tối thì mì xào, phở xào. Quanh đi quẩn lại có vài cái món đó ăn phát ngán. Cũng may là Võ Tòng chỉ bị giam ở đó hết ngày hôm nay vì hắn vừa nhận được thông báo là sáng mai sẽ được áp giải đi lưu đày tại Tuần Châu.

Đường đi Tuần Châu khá xa và hiểm trở với nhiều đèo núi, người thường đi đã khó, huống chi Võ Tòng lại đang chịu cảnh chân mang xiềng, cổ đeo gông khiến những cực nhọc và gian nan càng nhân lên gấp bội. Hai thằng lính áp tải thì lại rất khốn nạn. Trời nóng bức nên cứ gặp quán trà đá là chúng nó lại sà vào uống mà không mời Võ Tòng, còn bắt Võ Tòng đứng chờ ngoài nắng. Giờ mà tháo được gông và xiềng ra thì Tòng sẽ đập chết hai thằng này trước tiên rồi sau đó mới tính tiếp.

Chính ngọ. Mặt trời chiếu chói chang, hừng hực như thiêu đốt trên đỉnh đầu, con đường bụi mù toàn cát sỏi khiến hai bàn chân Võ Tòng bỏng rát, đã vậy hai bên đường lại không có lấy một bóng cây, không một mái nhà, càng làm cho không khí thêm ngột ngạt. Đang mệt mỏi lê từng bước nặng nhọc, chợt Võ Tòng và hai tên lính khựng lại khi thấy một dũng sĩ khoanh tay đứng chặn giữa đường. Người này vóc dáng khá cao to, nhìn toát lên phong cách của con nhà võ. Thấy vậy, 2 tên lính nhao lên:

- Người kia, muốn gì? Bọn ta là quân lính triều đình được lệnh áp giải phạm nhân đi đày, ngươi biết điều thì nên tránh đường kẻo khó thoát được tội chống lại người thi hành công vụ.

Nghe vậy, vị hảo hán chỉ nhếch mép cười rồi nói:

- Ta cho các người 3 giây để cút khỏi đây. Nếu không ta đấm phát chết luôn. Một…Hai…Ba…

Hai tên lính vẫn trố mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì vị hảo hán đã lao đến như một tia chớp; “Bốp”, “Bốp”, chỉ sau hai cú đấm, bọn chúng đã nằm quay đơ ra giữa đường giãy đành đạch rồi chết tươi. Võ Tòng chực quỳ xuống cảm tạ thì vị hảo hán đã ngăn lại rồi nói:

- Xin Võ anh hùng đừng làm thế. Tại hạ chỉ vâng lệnh anh trai mình là Cập Thời Vũ Tống Công Minh đến đây giải cứu cho Võ anh hùng thôi.

Võ Tòng nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ:

- Thì ra hảo hán là em trai của Cập Thời Vũ Tống Công Minh. Xin hỏi quý danh của vị hảo hán là gì ạ?

- Tại hạ là Cập Thời Vũ Tống Công Tôm. Anh Giang có dặn Tôm là sau khi cứu được Võ anh hùng thì đưa Võ anh hùng lên Lương Sơn Bạc luôn, anh Giang đang đợi chúng ta ở trên đó.

- Lương Sơn Bạc là ở đâu thế?

- Lương Sơn Bạc thuộc huyện Lương Sơn tỉnh Hòa Bình anh ạ. Vùng đó tụ tập nhiều anh hùng cùng nhau đánh bạc nên gọi luôn là Lương Sơn Bạc. Em nghĩ anh nên đến đó hội ngộ cùng mọi người. Ngoài đánh bạc ra thì anh em vẫn thường xuyên tụ tập giao thông nhau, vui lắm. Mình đi thôi anh.

Thế là Võ Tòng và Tống Công Tôm dắt tay nhau cùng đi trên con đường đầy cát sỏi bỏng rát. Nắng vẫn chói, gió vẫn rít ù ù, bụi bay mịt mù…


Tác giả: Vo_tonq_danh_meo

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Truyện cười bựa: Hên xui

Truyện cười bựa: Hịch Phây-búc

Truyện cười bựa: Cô dâu 80 tuổi

Truyện cười bựa: Thật Và Giả

Truyện cười bựa: ÁNH VIÊN HƠI QUÁ ĐÁNG!

1234...424344»
Bài ngẫu nhiên

Hình ảnh mới nhất của Kakashi và Sasuke trong Naruto the movie The Last được tiết lộ

CON DỞ

Valentine của tôi

CON DỞ

Argo và Strea sẽ tham gia tựa game Sword Art Online: Lost Song

CON DỞ

Argo và Strea sẽ tham gia tựa game Sword Art Online: Lost Song

TAG: