Phủ Khai Phong, ngày rằm tháng 7… Công đường vẫn mở toang nhưng không thấy bóng dáng Bao Chửng, Triển Chiêu, Công Tôn Sách và đám hộ vệ đâu, chỉ có mấy tên lính gác đứng ngáp dài ngáp ngắn vì sáng đến giờ chưa có mống nào vào kiện tụng gì cả. Thì ra Bao Chửng và mọi người đang tụ tập ở dưới bếp, hôm nay là sinh nhật của Bao Công.
…Happy birthday tú Bao Công, Happy birthday tú Báo Công, Happy birthday, happy birthday, happy birthday tu Bao Cồng. Tại vì sao lại có Công, tại vì sao lại có Công, tại vì má Công với ba Cồng chiến đấu xong là có Công. Chúc mừng sinh nhật Bao đại nhân.
Đợi cho những giai điệu quen thuộc của bài ca bất hủ Happy Birthday lắng xuống, Bao Chửng mới từ tốn đứng lên tạ lễ:
- Chân thành cảm ơn mọi người đã nhớ đến ngày sinh nhật của Bao Chửng. Ở cái tuổi sắp gần đất xa giường này mà Bao Chửng vẫn được sự quan tâm, yêu thương của mọi người, với Bao Chửng thật không còn gì hạnh phúc hơn. Dẫu vậy, năm nay cũng giống như mọi năm, Bao Chửng vẫn có một sự buồn nhẹ.
- Điều gì khiến Bao đại nhân không vui vậy? – Công Tôn Sách ân cần hỏi.
- Thì cũng giống như những năm trước thôi, các anh em toàn chúc mừng suông bằng mồm với lại hát mấy câu vớ vẩn, chả thấy quà cáp gì, chán!
- À, tưởng chuyện gì, năm nay có quà rồi. Triển Chiêu đâu, vào bê quà ra đi.
Tức thì Triển hộ vệ vào trong và bê ra một cái bánh ga tô to như cái xô múc nước. Bao Chửng thấy bánh thì mừng rỡ lắm vội sai Trương Long, Triệu Hổ đốt nến cắm lên bánh để Bao Chửng thổi. Lệnh của Bao đại nhân đã ban ra thì đương nhiên phải tuân theo, nhưng có vẻ Trương Long, Triệu Hổ không được vui lắm, vừa đốt nến vừa phụng phịu.
- Hai người làm sao thế? Sao đang sinh nhật ta mà mặt các ngươi như đi dự đám ma vậy?
- Dạ bẩm, tại đốt nến mỏi tay quá ạ. Mỗi cây nến tượng trưng cho một tuổi, Bao đại nhân đã hơn bảy chục rồi, tức là phải đốt hơn bảy chục cây nến, biết đốt đến bao giờ mới xong. Mọi người thì ai cũng đói hết rồi, đều mong được cắt bánh sớm để ăn cho đỡ thèm. Với lại, liệu đại nhân có đủ sức thổi tắt hết hơn bảy chục cây nến này không hay là mới thổi chưa được nửa thì đã lăn quay ra, sinh nhật lại trở thành đám ma. Đốt vài cái tượng trưng là được, già rồi mà ưa hình thức vkl.
Lúc này Triển Chiêu mới từ sau bước lên:
- Bẩm Bao đại nhân, lời của Trương Long, Triệu Hổ nói không phải là không có lý. Mong Bao đại nhân lược bỏ bớt mấy thủ tục rườm rà rồi nhanh chóng tiến hành cắt bánh chia cho mọi người đi, chứ tại hạ thấy các anh em đều thèm lắm rồi ạ.
Nghe vậy thì Bao Chửng cũng đồng ý rồi chực tiến lên thổi nến, nhưng Công Tôn Sách đã ngăn lại.
- Khoan đã đại nhân, đại nhân phải lấy tay túm râu gọn gàng lên đã, chứ để lòa xòa thế này mà thổi là cháy trụi râu ngay đấy, “Bao Chửng mà chẳng có râu, khác nào thông ass thiếu dầu Neptune”.
Thế rồi Bao Chửng thổi nến, cắt bánh chia cho mọi người. Đang lúc tất cả đều im lặng tập trung ăn thì Bao Chửng lại cất lời:
- Công Tôn Sách này…
- Công Tôn Sách… Có nghe thấy ta hỏi không?
- Dạ, Bao đại nhân gọi em ạ?
- Ngươi có thể dừng ăn nghe ta nói được không?
- Dạ, Bao đại nhân cứ nói, tại hạ vừa ăn vừa nghe vẫn được mà.
- Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi nhỉ?
- Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi nhỉ???? ĐKM, đã bảo bỏ cái miếng bánh xuống cơ mà. Ta éo thích nói nhiều lần đâu đấy.
- Dạ, gần bốn chục năm ạ.
- Ừ, gần bốn chục năm, vậy mà chưa lần nào ta được nghe ngươi hát. Hôm nay sinh nhật ta, ngươi có thể phá lệ hát tặng ta một bài được không?
- Sao đại nhân lại chơi khó tại hạ thế? Gần bốn chục năm theo ngài, ngài cũng thừa biết là tại hạ giỏi nhất đá phò và ngu nhất là hát hò mà. Đại nhân còn lạ gì, bao lần đi karaoke, trong khi đại nhân và các anh em khác say sưa hát và nhảy nhót thì tại hạ chỉ ngồi ăn hoa quả với lại nắn bóp hoa quả xong rồi về. Sao đại nhân không bảo Triển Chiêu hát cho mà nghe, chú ấy hát nhạc vàng hay phết đấy.
- Thằng Triển Chiêu thì nói làm gì, ta nghe nhiều rồi. Với lại nó toàn hát mấy bài Liên khúc Nghèo với Liên khúc thất tình, nghe não hết cả ruột.
- Thôi được, đại nhân đã nói vậy, tại hạ xin hát hầu ngài ạ.
- Thế chứ, ngươi định hát bài gì? Hôm nay ngày vui, cấm nhạc vàng đấy. Với lại chúng ta là người Trung Quốc, nên hát bài hát Trung Quốc, đừng sính ngoại mà đi hát nhạc Việt Nam giống như mấy đứa thí sinh tham dự cái chương trình “Giọng hát Tàu”, ta là ta ghét.
- Nhưng hát bài Trung Quốc thì các thím đang đọc truyện này nghe không hiểu đâu đại nhân ạ.
- Ừ, ngươi nói cũng phải. Thôi thế này, tốt nhất là hát bài nào đó nhạc Hoa lời Việt, vậy là vẹn cả đôi đường. Ok?
- Dạ vâng. Vậy nhân dịp sinh nhật, xin được hát tặng Bao đại nhân một bài thay cho lời chúc mừng của tại hạ gửi đến ngài. Chúc Bao đại nhân sang tuổi mới có nhiều niềm vui, mạnh khỏe, hạnh phúc và thành đạt. Bài hát này nói về một cô gái có xuất thân và cuộc sống nghèo khổ nhưng lại có khát khao làm giàu mãnh liệt, vươn lên từ hai bàn tay trắng, dẫu vậy cuối cùng cô lại bị nhiễm căn bệnh thế kỉ rồi chết trong tủi nhục. Bài hát mang tên “Người đến từ Chuồng Trâu”. Thế rồi Công Tôn Sách lấy giọng, vào nhịp rất chuẩn dù là không có nhạc:
“ Từ chuồng trâu, em lại muốn đi sang Tàu, vượt biên xong, em làm kiếp cave. Ở nơi đó có khách mua dâm, ở nơi đó có phố đèn lồng, tối ngày cứ tiếp khách rát cả mông. Tiền em kiếm rất nhanh, mỗi cuốc mấy mươi đô, chưa thèm tính thêm tiền bo…
…Sẽ không còn, phải chăn bò, chẳng còn phải cấy lúa buốt cả tay. Giờ em sướng như tiên, có khách đến mua dâm, em dạng háng ra là xong…
…Vài năm sau, em bị té re liên hoàn, toàn thân em, mụn nhọt nó lan ra. Giờ em đã nhiễm HIV, giờ em đã đớn đau ê chề, chẳng còn được tiếp khách như ngày xưa. Bọn nó tống em đi, đói rách với lang thang, em về, sống trong chuồng trâu”.
Công Tôn Sách hát xong, mọi người vỗ tay ầm ầm để tán thưởng . Đột nhiên từ bên ngoài, một tên lính chạy vào với vẻ rất gấp gáp:
- Bẩm Bao đại nhân, có một người đàn ông đang thổi kèn kêu oan ầm ĩ ở ngoài kia, đòi gặp Bao đại nhân ạ.
- Trống đâu sao nó không đánh mà lại thổi kèn? Mà kèn của ai?
- Dạ bẩm, kèn của nó ạ. Nó tự thổi. Còn trống thì hôm qua mưa, công đường của mình thì lại bị dột, ướt hết mặt trống nên gõ nhẹ cái là thủng luôn rồi ạ.
- Triển Chiêu đâu. Ta đã đưa tiền cho ngươi từ tuần trước bảo là mua lấy tấm tôn mới về thay cái tấm bị vỡ đi rồi mà, sao ngươi vẫn chưa làm để xảy ra hậu quả này hả?
- Dạ, đại nhân bớt giận. Tại hạ…
- Lại lấy tiền đi chơi gái hả?
- Không ạ, tại hạ không chơi gái.
- Thế tiền đâu rồi?
- Dạ, tại hạ phang lô rồi. Hôm đó tại hạ phang 4 con liền và dự tính là nếu trúng hết thì sẽ đủ tiền thay toàn bộ mái tôn mới cho công đường mình, không việc gì phải thay một tấm cho nó lắt nhắt ạ. Nhưng tiếc là phang 4 con thì trượt mất 3 con…
- Con còn lại thì sao? Được mấy nháy?
- Dạ, con còn lại suýt trúng ạ.
- Ngươi giỏi lắm, ta sẽ hỏi tội ngươi sau, giờ tất cả theo ta ra công đường xem thằng đó kiện tụng cái gì, đi thôi.
Bao Công cùng đồng bọn lục đục kéo ra ngoài công đường, mấy tên lính xếp thành 2 hàng dọc phía dưới, Trương Long, Triệu Hổ, Công Tôn Sách và Triển Chiêu đứng hai bên, Bao Chửng ngồi giữa, tóm lại là giống hệt trên tivi. Thấy kẻ thổi kèn kêu oan đang quỳ dưới công đường, Bao Chửng đập bàn quát lớn:
- Tên kia, ngươi có biết đây là đâu không? Tại sao lại cởi truồng mặc quần đùi mà đến vậy?
Bỗng có tiếng thì thầm từ phía sau:
- Đại nhân nói nhầm rồi, cởi trần mặc quần đùi.
- À ừ, sao lại cởi trần mặc quần đùi mà đến công đường vậy hả?
- Bẩm đại nhân, con mụ vợ của thảo dân nó lột hết quần áo rồi đuổi thảo dân ra khỏi nhà ạ. Xin đại nhân cứu giúp đòi lại công bằng cho thảo dân.
- Tức là hôm nay ngươi đến đây để kiện vợ ngươi?
- Dạ không, thảo dân kiện thằng con rể ạ.
- Ngươi kiện hắn tội gì?
- Dạ, hắn hiếp dâm con gái thảo dân ạ.
- Nó là con rể ngươi, đương nhiên nó có quyền hiếp dâm con gái ngươi rồi.
- Dạ không, thảo dân có 3 đứa con gái cơ, vợ nó thì thảo dân không nói làm gì, đằng này cả hai đứa em vợ nó cũng hiếp hết ạ.
- Có kẻ đồi bại như thế thật sao? Đúng là không còn coi luân thường sinh lý ra gì nữa. Tại sao ngươi không đưa luôn hai đứa con gái của ngươi đến công đường làm chứng? Nếu chỉ qua lời ngươi nói, ta khó mà phá án được.
- Sáng nay thảo dân cũng rủ hai đứa nó đi cùng, nhưng không đứa nào chịu đi, chúng nó bảo hôm nay đến lịch anh rể hiếp dâm, phải ở nhà, nếu đi thì sẽ không được hiếp.
- Vậy còn vợ ngươi? Sao mụ ta lại lột quần áo và đuổi ngươi khỏi nhà?
- Thì đó, sau khi rủ hai đứa con gái đi cùng không được, thảo dân quay sang thuyết phục mụ ấy đi làm chứng cùng nhưng mụ ấy cũng không đi. Thảo dân biết là từ lâu mụ ấy vẫn chờ đợi và hi vọng thằng con rể sẽ hiếp dâm mụ, nhưng đợi mãi chưa thấy gì nên mụ ấy cũng bực mình và khó chịu trong người. Thảo dân cũng bảo thẳng với mụ ấy rằng đừng có hi vọng gì cho mất công, nó mà muốn hiếp thì đã hiếp lâu rồi, nhìn mụ như cụ nội nó thế kia làm sao nó dám xâm phạm. Thảo dân vừa nói dứt lời thì mụ ấy nổi khùng lên, đuổi đánh và lột hết quần áo của thảo dân. Mong Bao đại nhân đèn giời soi sét, thế thiên hành lạc, đòi lại công bằng cho thảo dân ạ.
- Được, ngươi cứ yên tâm. Ta phải cho người điều tra xem những điều ngươi nói có đúng không đã. Giờ ta cứ tạm thời giam ngươi vào đại lao, rồi lúc nào có thời gian sẽ tính tiếp.
- Sao lại thế ạ? Thảo dân là người đi tố cáo chứ có phải là tội phạm đâu mà lại bắt giam thảo dân?
- Thì ngươi thấy đó, vụ án này chỉ có mỗi mình ngươi, ngoài ra đã có ai nữa đâu? Ta không bắt giam ngươi thì biết bắt ai? Với lại đại lao của ta hiện tại không có ai để nhốt nên chuột bọ nó cắn phá ghê quá, có người nhốt vào đó thì bọn chuột nó cũng sợ, không dám cắn phá linh tinh. Thế nhé, bãi đường!
Triển Chiêu thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Ơ kìa đại nhân, mới có hơn 4 giờ, sao hôm nay bãi đường sớm thế? 5h mới hết giờ làm mà.
- Hôm nay cuối tuần, nghỉ sớm tí, ta phải về quê, nghỉ muộn sợ lát không bắt được xe.
- Có chuyện gì mà đại nhân phải về quê gấp vậy ạ?
- Con em dâu nó đẻ rồi, thấy bảo đứa bé giống ta như đúc, ta phải về xem sao.
Đúng lúc Bao Chửng đang hí hửng định về quê thì từ bên ngoài, một người đàn bà lao vào công đường rồi nằm vật ra như đang tập yoga, vừa tập vừa rên la, gào khóc nghe rất xót xa:
- Bao đại nhân ơi, oan ức quá, oan ức quá Bao đại nhân ơi…
- Cái đệt, hôm nay là cái ngày éo gì không biết, muốn về quê tí cũng không xong. Người kia tên họ là gì, có oan ức gì, cớ sao đến đây gào thét?
- Kính bẩm Bao đại nhân, thảo dân là Hoàng Lan Tôn, quê ở làng Lò Tôn, vì oan ức thấu trời không biết kêu ai nên đành lặn lội đến đây cắn cỏ, ngậm bi, đá cột mong đại nhân cứu giúp.
- Có điều gì oan khuất, nói đi.
- Dạ, thảo dân có hai đứa con trai là Lương Diệt và Mặc Cốc, đang tuổi 20, khỏe mạnh như đười ươi. Cách đây hai tháng, thảo dân có gửi hai đứa lên học nghề đóng gạch tại nhà vợ chồng một người quen là Vương Dật và Kan Nộ Nộ. Những tưởng con học được cái nghề đàng hoàng sau này có thể tự kiếm sống, ai ngờ hôm trước, họ khênh xác cả hai đứa về cùng một lúc, nói là do chúng nó ăn tiết canh vịt nên bị tiêu chảy mất nước mà chết.
Thảo dân thấy cái chết của hai đứa có rất nhiều điều uẩn khúc, vì hai thằng con nhà thảo dân, một thì bị táo bón kinh niên, lần nào đi ị cũng phải ngồi gần tiếng, rặn đến nỗi mặt mũi đỏ phừng phừng như thằng điên, không thể chết vì tiêu chảy được. Thằng thứ hai thì bị dị ứng tiết canh vịt từ nhỏ, ăn vào là mụn mọc chi chít ở đít và cả một ít ở mông, làm sao nó dám ăn tiết canh vịt nữa. Thảo dân đã thưa chuyện này lên quan huyện nhưng hình như lão ấy đã ăn tiền của vợ chồng nhà Vương Dật nên cứ ậm ừ qua quýt và không chịu điều tra. Giờ thảo dân chỉ còn biết trông cậy vào Bao thanh thiên đẹp zai, văn võ song toàn thôi ạ.
- Ngươi quả là có con mắt thẩm mĩ khác người, ta rất thích. Nhưng tại sao, cùng là con ngươi mà một đứa lại mang họ Lương, còn đứa kia mang họ Mặc?
- Dạ, Lương Diệt là con của thảo dân với chồng, còn Mặc Cốc là con của thảo dân với bạn thân của chồng ạ.
- Hai thằng bố của hai đứa có biết chuyện không?
- Dạ biết ạ, thế nên vác dao chém nhau chết cả hai rồi, từ đó thảo dân một mình nuôi hai đứa, giờ chúng nó cũng chết nốt, thảo dân biết sống sao đây? Ôi đại nhân ơi, oan khuất quá…
- Nghe lời ngươi kể, ta cũng đã nắm được nội tình của vụ việc. Vậy, xác của hai đứa nó đã chôn chưa?
- Dạ chưa, thảo dân có cho xác của hai đứa vào bao và vác theo lên đây ạ. Đang để ngoài cổng kia rồi.
- Được, cứ để hai cái xác ngoài cổng đó, sẽ kiểm tra sau.
- Ơ, thảo dân tưởng đại nhân sẽ xử luôn.
- Ngươi nhìn đồng hồ xem, đã gần 5h, hết giờ làm đến nơi rồi, xử gì nữa. Giờ ta cũng phải về quê đây, hôm nào lên tính tiếp. Người đâu, bắt giam người đàn bà này vào đại lao cho ta.
- Sao lại thế ạ? Thảo dân là người đi tố cáo chứ có phải là tội phạm đâu mà lại bắt giam thảo dân?
- Sao ngươi nói giống cái thằng cởi trần mặc quần đùi vừa nãy thế. Hiện tại, vụ án này có mỗi mình ngươi, không giam ngươi thì giam ai? Với lại cái thằng cởi trần mặc quần đùi kia ở trong ấy một mình cũng buồn, cho ngươi vào để nó có người tâm sự.
Thấy vậy, Công Tôn Sách mới thì thầm vào tai Bao Chửng:
- Đại nhân định nhốt một nam một nữ chung một buồng giam sao? Vậy sẽ rất nguy hiểm đại nhân ạ.
- Nguy hiểm gì đâu, buồng giam nào cũng để sẵn một hộp bao cao su 20 chiếc mà. Ngươi khỏi lo.
- Vâng, mà đại nhân này, hay là trong lúc đại nhân về quê, ta sẽ cho Triển Chiêu đi âm thầm điều tra vợ chồng Vương Dật trước, biết đâu sẽ tìm được manh mối gì chăng?
- Chưa đến lúc. Chúng ta sẽ kiểm tra và giám định pháp y hai cái xác trước, rồi sau đó mới điều tra vợ chồng Vương Dật sau để tránh đánh rắm động cỏ.
- Đại nhân dạo này hay nói nhầm quá, đánh rắn động cỏ chứ ạ.
- Ừ, thì đánh rắn. Thế nhé, ta về quê đây, cuối tuần vui vẻ.
Trong mấy ngày Bao Chửng về quê thì Công Tôn Sách tỉ mẩn xem xét và giám định hai cái xác chết từng li từng tí một. Rất nhiều thông tin đã được Công Tôn ghi lại. Đến chiều ngày thứ 2, Bao Chửng ở quê lên xách theo hai túi cu-đơ. Vừa thấy Công Tôn Sách, Bao Chửng đã hí hửng:
- Này, mang quà quê chia cho các anh em đi.
- Dạ, chia thì chia thôi chứ tại hạ không dám ăn đâu ạ.
- Sao thế? Nay chó lại chê phân à?
- Không phải. Ở làng em mới đây thôi, có một ông bị vợ bỏ
Đến trang: